Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)
Mọi người ở đây tâm lí đều dâng lên một ngọn sóng lớn. Địa Tạng Vương không nói lên lời, Hạ Lục Nhất cũng vô cùng khiếp sợ, hắn bị Kim Di Lặc cùng Ngọc Quan Âm chiến trận này mang tới hoạ, rằng trận này trốn không thoát khỏi cánh rừng rậm này nhưng bức ảnh đen trắng thần bí này, người mật báo của Kim Di Lặc, cùng cái chết của Thanh Long chưa báo thù phải làm sao bây giờ? Càng không cần nói đến Kiêu Kỵ Đường chờ hắn lo liệu sự nghiệp, còn có Hà Sơ Tam không biết gì đang ở nhà chờ hắn, hắn làm sao có thể chờ bị bắn được?
Thân ở đây cũng là gián điệp, Tần Hạo trong lòng cũng đang mâu thuẫn, Ngọc Quan Âm là gián điệp của cảnh sát hình sự quốc tế, hắn không biết chút nào. E rằng Ngọc Quan Âm sớm đã để lộ bí mật, để lộ tin tức, cũng không để Thái Lan thông báo cho lực lượng ở Hongkong hợp tác phá án, bằng không Tạ Gia Hoa nhất định sẽ thông báo hắn hỗ trợ Ngọc Quan Âm. Trước khi hắn đi, Tạ Gia Hoa nói với hắn thả dây dài câu cá lớn, để Hạ Lục Nhất tin tưởng rồi một lưới đem Kiêu Kỵ Đường bắt hết. Nhất là Hạ Lục Nhất ở đây vì Kim Di Lặc đã sớm đi, với tính cách của Hạ Lục Nhất, rất có thể để bản thân gánh tội. Nhưng tại Hongkong còn có Thôi Đông Đông, ngoại trừ Kim Di Lặc còn có thể tìm đối tượng khác để hợp tác. Kiêu Kỵ Đường không thể tan, chút tro tàn ấy lại tiếp tục bùng cháy, lấy sự tin tưởng của Hạ Lục Nhất như thế thì có ích gì?
Hắn bây giờ là phải giúp cho Ngọc Quan Âm bắt người hay là tiếp tục giả làm thân cận giúp Hạ Lục Nhất cạy trốn?
Về phần Tiểu Mã, gã cũng không phải ngốc, tuy rằng bị nhét chữ vào đầy đầu "@##%#¥... ¥%&*%¥#", nhưng mà từ sắc mặt của mọi người cũng có thể đại khái đoán được chuyện gì mới diễn ra. Gã vừa vui sướng cõng tiểu Mã tẩu trên lưng, nay đột nhiên trở thành điểm đích để mọi người mắng chửi, đột nhiên tựa như biến thành thủ phạm của trận chiến đêm nay, bây giờ còn bóp cò đối với tất cả mọi người ở đây, quan trọng nhất là cô hoàn toàn đối nghịch với lão đại. Mấy đêm nay trải qua bình thường nay biến thành bất ngờ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, gã tâm tình bây giờ so với "@##%#¥... ¥%&*%¥#" hoàn loạn!
Tiếng của máy bay trực thăng đang vang từ xa đến gần, cánh quạt tạo nên gió to xô ngã ngọn cây khắp trái phải, ánh sách chói mắt chiếu sáng cách đó không xa, tiếng súng, đèn pha hỗn loạn mà chạy tới. Lực lượng cảnh sát đang nhanh chóng tìm đến tận đây.
Địa Tạng Vương cùng đường liền liều mạng, đột nhiên hét lên hướng nòng súng xông lên đáng ngã Ngọc Quan Âm! Tiếng sung nổ lớn vang vọng, tại eo hắn tuôn ra một mảng máu. Ngọc Quan Âm bị hắn áp xuống dưới đất, không còn sức trốn thoát. Địa Tạng Vương vung dao găm lên hướng về đầu Ngọc Quan Âm đâm, đột nhiên bị Tiểu Mã nhào lên giữ lại! Địa Tạng Vương một quyền đánh về phía Tiểu Mã, Ngọc Quan Âm nhân cơ hội dùng đầu gối thúc vào vết thương dưới eo gã! Ba người trong phút chốc đánh thành một cuộc.
Tiểu Mã hai tay nổi gân xanh, đem toàn lực áp chế Địa Tạng Vương cùng Ngọc Quan Âm, quay đầu hướng Hạ Lục Nhất cùng Tần Hạo rống to " Lão đại! Đi mau! Tần Hạo! Đưa lão đại đi!"
Hạ Lục Nhất mắt điếc tai ngơ, xông lên định giúp đỡ, tuy rằng không biết nên giúp bên kia một tay, đầu tiên cứu Tiểu Mã trước rồi nói lại bị Tần Hạo từ sau ôm lấy dùng cánh tay siết chặt hắn lại.
"Buông tôi ra!" Hắn giận dữ hét lên, giãy dụa.
"Đưa lão đại đi !" Tiểu Mã còn điên cuồng hét lên
Địa Tạng Vương lúc này ra sức hất lên, lật ngược Tiểu Mã cùng Ngọc Quan Âm. Ba người vô cùng chật vật từ dưới đất bò dậy, còn muốn đánh tiếp, Địa Tạng Vương đột nhiên quát lên một tiếng lớn, giống như trâu bò hoang dã nhắm về phía Tiểu Mã cùng Ngọc Quan Âm, nhào đến hai người họ hướng vách núi ngoài mật đạo mà đi, hình như là muốn đồng quy vu tận!
"Tiểu Mã ——!" Hạ Lục Nhất hô lên một tiếng, dùng sức lực thoát ra khỏi người Tần Hạo, không muốn sống mà lao thẳng về phía vách núi ở ngoài! Tần Hạo theo sát phía sau nhào đến túm được bắp chân của hắn! Hạ Lục Nhất một tay giữ cánh tay Tiểu Mã, Tiểu Mã một tay kia lôi Ngọc Quan Âm, mà Địa tạng vương thì sống chết kéo chân Ngọc Quan Âm. Bốn người treo ở bên cạnh vách núi, chỉ dựa vào Tần Hạo đứng cao nhất một mình chống đỡ!
Địa Tạng Vương treo ở giữa không trung điên cuồng hét lên, không ngừng giãy dụa lay động, nỗ lực đem tất cả mọi người kéo xuống cùng hắn tuẫn táng. Hạ Lục Nhất nháy mắt thấy Tiểu Mã cánh tay một chút một chút trơn tuột mà xuống, bi phẫn hô to, "Tiểu Mã! Buông bọn chúng ra!"
Tất cả đều đã chảy ra mồ hôi lạnh, cúi đầu liếc mắt một cái đã thấy Ngọc Quan Âm gần như hôn mê, ngửa đầu đối mặt với Hạ Lục Nhất khó khắn mở miệng nói " Lão đại, em xin lỗi!"
"Buông cô ta ra!" Hạ Lục Nhất cũng toát ra bao nhiêu là mồ hôi lạnh, Tần Hạo trên cao nhất cũng cảm giác không còn cách nào chống đỡ, khi theo bọn họ một chút ở ngoài đời, lo lắng quát lên " Cô ta là gián điệp của cảnh sát, Cậu mau buông cô ta ra!"
Tiểu Mã mắt tràn đầy tơ máu, chảy ra nước mắt, một giọt lại một giọt, "Xin lỗi, lão đại, đều là lỗi của em, ban đầu em không nên cứu cô ta, em không biết cô ta muốn tới hại anh, xin lỗi..."
"Câm miệng!" Hạ Lục Nhất trong mắt đã hiện lên lớp nước vội la lên, "Không cần xin lỗi! Tôi không trách cậu! Cậu phải cứu cô ta liền cứu! Tôi kéo các người cùng lên!"
Điều này hiển nhiên là không thể nào làm được, đừng nói hiện tại chống đỡ không được bao lâu, coi như duy trì hiện trạng, cũng bất quá là mọi người cùng nhau lực lượng cảnh sát tìm tới bắt. Tiểu Mã thống khổ lắc lắc đầu, một bên chảy nước mắt vừa nói, "Lão đại, anh nhất định phải chạy đi, Đông Đông tỷ đang chờ anh, tiểu tử họ Hà cũng đang chờ anh. Tuy rằng em không thích tiểu tử kia, nhưng hắn có thể làm cho anh vui vẻ, em chấp nhận. Lão đại, đều nói làm huynh đệ, không có kiếp này, còn kiếp sau..."
Gã tận lực hô lớn " Thế nhưng Hạ Lục Nhất! Cầu xin anh nhớ tới Mã Như Long là em! Kiếp sau đầu thai, em còn muốn nhận anh là lão đại!"
Gã mạnh mẽ giãy giụa, từ trong tay Hạ Lục Nhất buông ra!
Hạ Lục Nhất phát ra một tiếng kêu thê thảm đến khàn giọng, trơ mắt nhìn bóng người của gã bị bóng tối của ngọn núi bao phủ! Trong đầu trống rỗng! Trong lúc hoảng hốt thân thể một trận lay động, là Tần Hạo sử dụng lực đem hắn kéo lên bên cạnh vách núi, một bên nỗ lực lay tỉnh hắn một bên lôi hắn lui về phía sau, "Cảnh sát đến! Đi mau!"
Xa xa mơ hồ truyền đến giọng hét kêu đầu hàng, tâm phúc của Địa Tạng Vương chủ động trốn về phía lực lượng cảnh sát, hướng cảnh sát tự thú, cũng chỉ rõ nơi những người khác đi. Đèn pha hướng đến chỗ bọn họ, tiếng hét thất thanh cùng tiếng súng truyền đến.
Đúng vậy, hắn ngay cả thời gian bi thảm cũng không có, Hạ Lục Nhất hoảng hốt nghĩ, Tiểu Mã nói rất đúng, hắn phải chạy ngay đi...
Hắn tỉnh dậy trong giây lát, đỡ tay Tần Hạo, hai người phải chạy trốn khỏi mật đạo đã sớm bại lộ, trượt vào lưng núi một bên khác.
Hạ Lục Nhất lôi léo Tần Hạo, ra sức đẩy ra bụi gai ở lòng bàn chân, liền ngã lăn ra, liều mạng mà tuột xuống. Lực lượng cảnh sát cảnh báo không có hiệu lực, hướng bọn họ nổ súng, liên tiếp đạn bắn sát người mà chạy, tránh ở phía sau thân cây khô. Hạ Lục Nhất một bên chạy, một bên kịch liệt thở gấp, nuốt xuống mỗi ngụm nước bọt đều nghẹn mùi máu tanh.
Trong rừng rậm cơ hồ là không nhìn thấy ánh sáng, con đường phía trước là bóng tối vô tận. Mạo hiểm mạng sống, hắn vốn trải qua như thế này vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như vậy. Hắn nghĩ đến khi hắn trốn không thoát, hắn chết ở chỗ này, bị một viên đạn xuyên qua hoặc là bị bắt vào ngục Thái Lan xử bắn. Hắn chưa bao giờ sợ chết, hắn đã từng là một người cần Song Đao xông vào vòng vây, mở một con đường máu, bọn họ gọi hắn là Huyết Tu La, nói hắn đến từ địa ngục, nói hắn máu lạnh vô tình, nói hắn không sợ cái gì. Nhưng hắn hiện tại vì cái gì lần đầu tiên sợ hãi đến tim đập như sấm, hàm răng run rẩy? Hắn đã từng cảm thấy không muốn sống, thế gian này ngoài trừ sự hận thù cùng trách nhiệm sẽ chẳng còn gì để hắn lưu luyến. Nhưng hắn hiện tại vì cái gì cảm thấy cái chết từng bước đến gần mà hốt hoảng, cảm giác không có cách nào chạy trốn đến tuyệt vọng?
Phía sau bông nhiên nặng xuống! Tần Hạo từ sau ngã lên người hắn, đánh gãy tâm tư hỗn loạn của hắn! Hai người ngã xuống bùn đất, Hạ Lục Nhất nhìn thấy sau lưng Tần Hạo xuất hiện vết máu, vì bảo vệ hắn mà bị đạn bắn trúng tổn thương!
"Mặc kệ tôi, mau đi đi"
Hạ Lục Nhất không cùng y phí lời, đem y dựa một bên tiếp tục bỏ chạy. Đột nhiên dưới chân đạp hụt, hai người ngã trượt xuống, dọc theo sườn núi lăn xuống...
Lúc đêm khuya, Hà Sơ Tam từu giấc mộng bừng tỉnh. Trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở của cậu hỗn loạn, tim đập nhanh, thình thịch xung quang màng tai.
Cậu nhắm mắt lại, nhưng không cách nào lại vào ngủ. Chỉ có thể từ trên giường ngồi dậy, mà ngơ ngẩn cả người sau, liền đứng dậy mở ra rèm cửa sổ, mở cửa sổ. Ánh trăng bao phủ cậu, mang theo mùi tanh của biển, hơi thở của gió đêm đập vào mặt, giột rửa thần kinh căng thẳng của cậu.
Cậu có chút lạnh giá mà ôm lấy hai vai, quay đầu liếc mắt nhìn đầu giường. Hạ Lục Nhất ngày ấy tự rời đi trước liền bặt vô âm tín, đến nay đã năm ngày, liền một cú điện thoại đều chưa từng gọi.
Cậu khẽ thở dài, đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương, cưỡng bách chính mình không đi nghĩ sâu xa, di chuyển đến phòng khách, mở dữ liệu bên trong máy tính, bắt đầu nhìn lên công tác dữ liệu.
...
"Lục Nhất ca? Lục Nhất ca?"
"Đã dậy rồi, ăn cơm nha."
"Ngày hôm nay ở bên ngoài trời mưa, không thể đi ra ngoài, ở nhà xem phim có được hay không?"
Hạ Lục Nhất từ thâm trầm trong bóng tối tỉnh lại, bên tai toàn lời ôn nhu quan tâm của Hà Sơ Tam. Hắn kìm lòng không cong khóe miệng, lập tức nhíu mày, ngực đột nhiên đau làm hắn trở lại hiện thực.
Hắn mở mắt ra, bùn cùng máu dính trên mặt hắn, một giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống, rơi trên lông mi của hắn, như nước mắt lăn xuống bên quai hàm. Hắn tầm nhìn mơ hồ, bốn phía một mảnh đen kịt, ào ào tiếng nước không dứt bên tai, nhất thời không nhận rõ hôm nay ngày gì, nơi đây nơi nào.
Hắn khó khăn thở hổn hển, lắc đầu, cố gắng nhìn lại, rốt cuộc thấy rõ chính mình ở trong rừng rậm. Mưa lớn ào ào, dòng nước từ lá cây rơi xuống xuống, rơi xuống khiến cho cả người hắn đều ướt hết. Trên người khắp nơi đau đớn không thôi, hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, lau mặt dính nước bùn, rốt cuộc triệt để khôi phục thần trí.
Bản thân sơ suất đụng phải một tảng đá lớn, kiên cường chống đỡ đi không bao xa liền mất đi ý thức. Lúc này ngực vô cùng đau đớn, hô hấp đều cảm thấy khó chịu, chỉ sợ là xương sườn hắn đã xảy ra vấn đề. Hắn miễn cưỡng vượt qua bản thân, hướng phía trước bò vài bước, đỡ lấy một cây đại thụ gần đó, đi lại đó rất phí sức lực, mới loạng choạng mà đứng lên, nhìn bốn phía.
Hắn nhìn thấy cách đó không xa một thân thể đang cuộc mình, nhanh chóng kiên cường chống đỡ đi tới, quỳ xuống đến thăm dò hơi thở của Tần Hạo, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ mặt Tần Hạo nhằm cho y tỉnh lại.
Tần Hạo hơi thở bất ổn, đồng tử miên man nửa ngày mới dần lấy lại tiêu cự. Hạ Lục Nhất đỡ cây, cố hết sức giúp y đứng lên. Hai người người mặc quần áo rách rưới, chân đạp bùn nhão, giúp đỡ lẫn nhau, tại trong rừng rậm đi không bao xa, Tần Hạo hết sức mà liền ngã chổng vó xuống.
Hạ Lục Nhất cũng không còn sức lực kéo y, lại thấy rừng mưa tối tăm không mặt trời, không phân biệt được phương hướng, kiên cường chống đỡ tiếp tục đi cũng vô dụng, đơn giản liền đem y ôm đến gốc cây có không gian khá trống, lượm chút đoạn cành cây dựng lên một cái lều nhỏ chưa tới một mét vuông, hai người cởi hai cái áo khoác ướt nhẹp lên che mưa, sử dụng tất sức lực đem Tần Hạo nhét vào, chính mình cũng hết sức chen vào.
Hai đại nam nhân ngồi ở trong không gian chật hẹp, chen lấn không thể động đậy, lều nhỏ bị căng đến mức lảo đảo. Hạ Lục Nhất không để ý tới chính mình chán ghét cùng người khác thân cận vo cùng kiêng kỵ, nhấc cánh tay đem Tần Hạo kéo vào trong lồng ngực, rốt cục mệt bở hơi tai mà dàn xếp lại, đồng thời tâm lý liền khá là bất đắt dĩ nghĩ, A Tam nhìn thấy cảnh này sợ là muốn tức điên.
Hắn là thật sự về vấn đề sinh lý mà chán ghét cùng người khác sống thân cận, giới hạn của hắn là Hà Sơ Tam, Thôi Đông Đông cùng Tiểu Mã, đối hai người sau độ khoan dung cũng vỏn vẹn giới hạn ở kề vai sát cánh. Lúng túng liền bất đắc dĩ mà ôm Tần Hạo phía sau lưng, trên cánh tay hắn nổi lên một lớp da gà, mà vẫn nỗ lực khống chế kích động không đẩy Tần Hạo ra, Tần Hạo vừa nãy đúng lúc mà nhào giữ hắn, vừa cứu hắn một mạng, hai người cũng coi như là đồng sinh cộng tử.
Tần Hạo phát sốt, hơi thở thở ra đã bắt đầu nóng lên. Y nhận ra được Hạ Lục Nhất đang do dự cùng lúng túng, tự động hướng bên cạnh dời một tý, kết quả thiếu chút nữa lăn ra khỏi lều, lại bị Hạ Lục Nhất túm đi trở về.
"Đừng nhúc nhích." Hạ Lục Nhất nói.
Tần Hạo trầm xuống mà thở gấp, ý thức có chút mơ hồ, đôi mắt nhắm lại, lại bị Hạ Lục Nhất lay tỉnh " Không được ngủ"
Hắn sợ Tần Hạo ngủ thiếp đi liền không tỉnh dậy " Tỉnh lại đi, còn sức hãy nói một chút"
Tần Hạo không có sức lực nhưng vẫn phải tự cứu ý thức mình, kiên cường chống đỡ cùng Hạ Lục Nhất nói chuyện " Nói cái gì?"
"..."
Hạ Lục Nhất đúng thật không có lời nào để cùng hắn nói chuyện, suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn muốn hỏi tại sao khi nãy thay hắn chắn đạn. Mà lời nói còn chưa đến miệng, liền cảm thấy tình cảnh lúc này như đã biết từ lâu.
"Lục Nhất ca, anh tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi thì đừng ngủ, cẩn thận ngủ rồi lại ngủ như chết!"
"Nếu cậu muốn ngủ liền nói với tôi trước..."
Đó là thời điểm hắn cùng Hà Sơ Tam mới quen không bao lâu, đồng thời tránh né thủ hạ của Hứa Ứng truy sát. Hà Sơ Tam gầy mà cõng lấy hắn đi qua Giao Long thành trại đường hẹp, chạy trốn thở hồng hộc, lại còn không quên kêu hắn tỉnh lại, hổn hà hổn hển nói chuyện với hắn.
Chỗ bị thương trước ngực bỗng nhiên đau nhức, cổ họng hắn nghẹn ngào, không mở miệng được, quay đầu đi chỗ khác, liếc mắt nhìn chỗ khác nước mắt tuôn trào không thôi.
"Trong lòng người có người muốn gặp không" Hắn đổi giọng hỏi.
Tần hạo nhắm mắt, gương mặt dính đầy máu me cùng bùn đất nở nụ cười, "Có"
Hạ Lục Nhất lần đầu tiên thấy y cười. Tiểu tử này có gương mặt cùng với hắn không có quan hệ gì, không gặp liền nhớ, không gặp vui vẻ.
"Em gái cậu à?" Hạ Lục Nhất hỏi.
Tần Hạo không có khẳng định cũng không có phủ định, từ từ mở mắt ra, nhìn về phía bầu trời ngoài lều.
"Đây không phải là thời điểm tôi bết bát nhất..." Y sắc mặt hoảng hốt nói.
"Thời điểm tôi bết bát nhất... là không có thứ gì, chỗ đặt chân cũng không có...Bị người ta lừa gạt đi Hắc Đả quyền, bị bẻ gãy chân, một phân tiền đều không kiếm được, thiếu nợ rất nhiều... Tôi không có tiền chữa chân, liền đi phòng khám dởm, không đánh thuốc tê, đem xương chân bẻ trở về, trói một cành gỗ coi như xong... Buổi tối ở trên đường đi dạo, kiếm đồ vật, kiếm phế phẩm, thay người khác mở cửa xe, rửa xe, ban ngày ngủ ở dưới cầu, đàn ông lang thang đều đến đuổi tôi..."
Sau đó có tên xã hội đen "Đại ca" tìm y, muốn y hỗ trợ mang "Hàng", bởi vì y còn chưa thành niên, liền cầm cái chống gậy người què, không dễ dàng bị lực lượng cảnh sát kiểm tra. Vì lấp đầy bụng, y đã đáp ứng.
"Liền vào lúc đó hắn xuất hiện..."
Ngăn cản y đi theo con đường tà đạo, bắt quả tang người khác đang xúi bẩn y.
"Cho tôi ăn, giúp tôi tìm nơi ở, mỗi ngày đều đến xem tôi"
Giúp y cơm no áo ấm, giáo dục y không làm việc sai trái, cho y học tập, bổ túc kiến thức...y cuối cùng lựa chọn cùng hắn đi chung con đường, dự thi trường cảnh sát.
"Tôi không hối hận tới chỗ này, không hối hận thay anh chắn súng... Anh giúp muội muội tôi làm giải phẫu, đây là tôi nợ anh... Mà tôi không muốn chết, tôi muốn sống sót... Sống sót trở lại thấy hắn..."
Hạ Lục Nhất cho là y từ đầu tới cuối nói đến em gái cùng cha khác mẹ, nghĩ đến đã từng sống nương tựa lẫn nhau với Tiểu Mãn, tâm lý rất có xúc động. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Tần Hạo cánh tay, động viên.
Tần Hạo không chống đỡ nổi trọng lượng của đầu, không thể không dựa vào vai Hạ Lục Nhất, hơi thở suy nhược mà nói, "Anh thì sao? Người anh nhớ đến... Là Hà tiên sinh sao?"
Hạ Lục Nhất quả thực kính phục tính cách thẳng thắn của y, bất quá cũng không phản bác —— Tần Hạo từng tại nhà kia tận mắt thấy hắn cùng với Hà Sơ Tam ôm nhau, đây là giấu lừa không được.
Hắn gật đầu, ừ một tiếng.
Tần Hạo liền khẽ mỉm cười, "Trong bang các huynh đệ đều nói... Cậu ta là người rất tốt, rất thông minh..."
Hạ Lục Nhất cũng cười, hắn nhớ tới tên nhóc thối với bản lĩnh thu mua lòng người, "Lẽ nào cậu cũng đi mua cổ phiếu?"
"Không có... Bất quá nghe huynh đệ khác nói, chỉ cần có tiền, đều mua."
Hạ Lục Nhất cười động đến vết thương trên ngực, gian nan mà thở hổn hển mấy cái. Nhớ tới Hà Sơ Tam làm vành mắt hắn hơi nóng, hắn dừng lại lời nói, rơi vào trầm mặc.
Tần Hạo từ lồng ngực hắn run rẩy cảm nhận được bi thương của hắn cùng khó nhịn, y hỏi, "Đây là thời điểm anh bết bát nhất sao?"
Hạ Lục Nhất lắc đầu, "Không phải."
Đây không phải là thời điểm hắn bết bát nhất. Ngay cả khi còn nhỏ mỗi ngày đều chịu đói bụng, ngược đãi, nắm tay Tiểu Mãn lảo đảo chạy trốn người cha ma quỷ đánh đập cũng không phải.
Lúc hắn bết bát nhất là khi mất đi Tiểu Mãn cùng Thanh Long, mất đi sự lo lắng cuối cùng, cô độc một mình ở cõi đời. Giữa ban ngày hắn là long đầu trăm công nghìn việc, bị các anh em vây quanh mà náo động sau lưng nhưng ban đêm, khoảng không như phần mộ tĩnh lặng, trong lòng hoang vu tối tăm. Hắn mất ngủ, không biết làm thế nào, không biết từ đó về sau làm sao để tiếp tục tồn tại. Ngoài trừ việc trả thù hắn không có bất kỳ thứ gì lưu luyến hắn tồn tại.
Hắn vào lúc này mới bừng tỉnh nghĩ đến, hắn cùng với Hà Sơ Tam có tình cảm, thật sự chỉ là Hà Sơ Tam chủ động sao? Chẳng lẽ không đúng hắn khi đó hãm sâu vào đầm lầy cô độc buồn khổ tuyệt vọng, tiềm thức mới bắt được một ánh sáng ở bên người kia sao? Chẳng lẽ không đúng hắn đối với học sinh này ngày ngày dây dưa, có việc không vui liền muốn Hà Sơ Tam đến chỗ hắn báo danh, đi cùng hắn chơi bóng, ăn cơm, xem phim sao?
Là hắn chủ động đem Hà Sơ Tam túm vào bùn trong đầm, là Hà Sơ Tam ngược lại cứu rỗi hắn. Nhưng hắn chia cắt Hà Sơ Tam như vậy, vừa nãy trong giấc mộng ấm áp kia, hắn hiện tại ở chỗ nào đây? Hắn thân ở nơi đất khách quê người, chịu đựng giá lạnh, chật chội trong rừng rậm. Tay hắn có kẻ thù, lại mất đi huynh đệ. Hắn thương tích đầy mình, vô cùng chật vật, kề cận cái chết.
Hắn thấy bên ngoài lều màn mưa rộng mênh mông, thở ra một hơi.
...
Sau hai tuần.
Ở chỗ tổng công ty Kiêu Kỵ Đường, phòng giám đốc sáng sủa sạch sẽ. Thôi Đông Đông dựa vào ghế lão đại, ngơ ngác nhìn cảnh chìm trong bóng đêm ngoài cửa sổ, lộng lẫy ánh sáng chiếu đến mắt cô.
Nhìn một lúc, cô dùng thân thủ mò qua bàn bày ra một tấm hình, đó là lúc biển vỗ, cô và Tiểu La, lão đại và A Tam, còn có đại đầu sẹo và Tiểu Mã.
Đầu ngón tay của cô vuốt ve mặt Tiểu Mã nhếch miệng cười to. Cô nhìn Hạ Lục Nhất thu cái này miệng lưỡi trơn tru thằng nhóc láu cá làm huynh đệ, khi đó cô và Hạ Lục Nhất mới quá hai mươi tuổi, thằng nhóc láu cá so với bọn họ kém gần hai tuổi, có được dáng người cao lớn, lại hết sức kinh sợ nhát gan, bảy năm rồi, thật vất vả trưởng thành một con người sắt đá...
Cô hô hấp ngừng lại một chút, quay đầu đi chỗ khác cố nén nước mắt, lau lau khoé mắt, giả vờ nghiêm nghị.
Ngón tay của cô trượt giữa mặt Hạ Lục Nhất, Hạ Lục Nhất hơi nhướng mày, là thần sắc mười phần đắc ý, một bên hướng về phía ống kính cười, một bên lén lút tại sau đầu Hà Sơ Tam giơ một cái V chữ, như là tuyên bố chủ quyền.
Cô thở dài một hơi, đem bức ảnh trên đảo để ở trên bàn. Tiếng bước chân dồn dập cùng âm thanh của bảo tiêu ngăn cản từ trên hành lang truyền đến, cô chuyển qua dựa vào ghế lão đại , mặt hướng về phía Hà Sơ Tam đẩy cửa xông vào.
"Đại tỷ." "Đại tỷ." Đuổi theo bọn cận vệ hết sức khó xử gọi nàng, một bên muốn đem Hà cố vấn cản ở ngoài cửa, mà lại không dám hướng cậu động thủ.
"Không có chuyện gì, đi ra ngoài đi." Thôi Đông Đông hướng bọn họ khoát tay một cái.
Hà Sơ Tam thẳng tắp mà đi hướng cái bàn của cô, đứng đối diện mới ngừng lại, khí thế bức người mà nhìn từ trên cao xuống nhìn cô, thần sắc lạnh lùng, trước đây chưa bao giờ đối với vô có sự tức giận đó.
"Anh ấy hiện ở chỗ nào?" Cậu đè nén tức giận hỏi.
"Buổi sáng tôi ở trong điện thoại đều không nói cho cậu biết?" Thôi Đông Đông thần sắc như thường, giả vờ dễ dàng nói, "Hà tiên sinh đặc biệt tới đây một chuyến? Cậu xem bên ngoài kia, các huynh đệ bị cậu doạ sợ đến như vậy."
"Điện thoại di động của anh ấy tại sao tắt máy? Anh ấy tại sao không liên hệ với tôi? Tại sao cô ngồi ở bên trong phòng làm việc của anh ấy?" Hà Sơ Tam không để ý tới cô vừa cười vừa nói, khí thế như pháo mà chất vấn, trong mắt tràn đầy gió nổi lên cơn mưa ngột ngạt.
"Không phải cùng cậu nói rồi mà, anh ta ở nông thôn Quảng Châu khảo sát!" Thôi Đông Đông có hỏa khí, "Ở nông thôn tín hiệu không tốt, không nghe được điện thoại! Cậu chạy đến đây hung cái gì? Mẹ nó lão nương là Phó đường chủ, đường chủ không ở, tôi thích ngồi chỗ nào liền ngồi, cậu quản được sao?"
Cô trừng Hà Sơ Tam. Mà Hà Sơ Tam cùng cô đối diện, mắt sáng như đuốc, đáy mắt đột nhiên tăng thêm một tia ngoan ý.
"Đông Đông tỷ, em biết chị cùng Lục Nhất ca sau lưng tại giở trò, em không quan tâm mọi người đang làm gì, em chỉ muốn Lục Nhất ca an toàn! Em muốn nghe âm thanh của anh ấy, em muốn gặp được anh ấy! Công ty hơn nửa khoản đều đầu tư vào em đi, rất nhiều huynh đệ tiền tích trữ cả đời đều ở trong tay em, chị không nói cho em anh ấy ở chỗ nào, em liền một chút phế bỏ toàn bộ Kiêu Kỵ đường!"
Thôi Đông Đông khiếp sợ nhìn cậu, giận quá mà cười, đùng một cái một chưởng vỗ ở trên bàn!
Cô cũng nói tàn nhẫn, âm ngoan cười nói, "Tiểu tam tử, cậu có gan liền thử xem, nhìn cậu xem có dám hay không động Kiêu Kỵ đường nửa sợi lông! Cậu không dùng đầu óc ngẫm lại xem, Lục Nhất trở về biết đến cậu làm cái gì, anh ta sẽ nghĩ như thế nào, anh ta làm sao đối với cậu. Cậu dám không?"
Hà Sơ Tam hơi thở sâu đậm nặng. Hàn che mặt đứng thẳng bất động một phút, cậu giận dữ quay đầu mà đi!
Hai tên bảo tiêu sau đó từ ngoài cửa đi vào, ngó dáo dác mà muốn hỏi đại tỷ có sao không, Thôi Đông Đông ngại phiền mà phất phất tay, bọn họ liền đóng cửa lại lùi ra.
Thôi Đông Đông buồn bực đến thẳng vuốt tóc tai, mò trên bàn hộp thuốc xì gà, đốt một điếu, hận hận nuốt mây nhả khói. Đem bức ảnh một lần nữa lật lên, cô dùng đầu điếu tàn nhẫn đâm hai lần tại mặt đại lão, mắng, "Lão đại à lão đại, anh ở đây là nuôi một con cáo nhỏ, con mẹ nó anh chính là nuôi một con sư tử cắn người!"
...
Hà Sơ Tam mở xe ô tô nhanh như chớp mà trở về nhà. Đem mọi thứ trong phòng khách trang trí mà quét đến trên đất, hắn ôm đầu ngồi ở trên ghế sô pha, lần thứ nhất biết mình cũng sẽ nổi điên, cũng sẽ sai phạm!
Từ ngày Hạ Lục Nhất bắt đầu rời đi, đã khoảng mười chín ngày, cậu mảy may không có tin tức, Hạ Lục Nhất liền một cú điện thoại đều không gọi lại. Rõ ràng nói với cậu là đi một hai tuần lễ, hiện tại đã sắp ba tuần, huống hồ làm sao phải đi nông thôn ở Quảng Châu, không thể tìm nơi có sóng điện thoại gọi lại đi? Vốn dĩ Hạ Lục Nhất làm sao cậu giận hờn, làm sao biết ở lâu dài mà không liên hệ cậu, cậu đều còn có thể dùng các loại phương pháp hiểu được Hạ Lục Nhất tình trạng gần đây. Mà lần này, cậu biết rõ ràng Hạ Lục Nhất phải gặp trùm buôn thuốc phiện, mà Hạ Lục Nhất không chỉ có cùng cậu thất hứa, tin tức không rõ mười chín ngày! Thêm vào đó là Thôi Đông Đông kia thái độ quá lạ thường, lời nói dối qua loa mà không rõ ràng, bảo cậu làm sao không nghĩ bậy nghĩ bạ! Bảo cậu làm sao không nóng lòng!
Cậu mặc quần áo vọt vào buồng tắm, mở nước lạnh tàn nhẫn để đầu của chính mình hướng nước, để cho mình tỉnh táo một chút, mà bình tĩnh có ích lợi gì? ! Cậu là thật sự không nghĩ ra biện pháp! Quyển sổ sách kia cũng không tìm được manh mối, đi đâu đều không tra được nơi Hạ Lục Nhất đi, bức Thôi Đông Đông cũng không ép được! Cũng không thể báo đồn cảnh sát hắn mất tích đi? !
Cậu ướt nhẹp mà từ trong phòng tắm đi ra, cởi quần áo ướt đẫm ném xuống đất, trần truồng lỏa thể mà chui vào ổ chăn, tàn nhẫn mà ngửi gối còn vương lại hơi thở của Hạ Lục Nhất. Ngửi ngửi một trận buồn bực mất tập trung, liền xuống giường mở tủ quần áo ra, đem quần áo của Hạ Lục Nhất kéo kéo ra ngoài, ôm vào trong ngực đồng thời cuộn mình vào trong chăn, liền uể oải, liền lo lắng, cứ như vậy đầu óc choáng váng mà ngủ thiếp đi.
Ác mộng một cái tiếp một cái, đêm hôm khuya khoắt, cậu từ trên giường kinh sợ ngồi dậy, áo sơ mi của Hạ Lục Nhất dán chặt vào ngực đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm. Điện thoại trong phòng khác đột nhiên vang lên, làm cậu sợ đến run lên một cái, sau đó liên tục lăn lộn mà từ trên giường víu xuống, vọt vào phòng khách, tìm được điện thoại.
"Này? Alo?" cậu gấp rút hỏi.
Cậu biết, vạn lần mong đợi âm thanh tại đầu bên kia vang lên.
"Tên nhóc ngốc, đều nói cậu thông minh, tôi xem cậu là thật khờ. Nữ nhân thù rất dai, chớ đi chọc Đông Đông tỷ của cậu."
Hạ Lục Nhất ngữ khí nhẹ nhàng, là cố ý chọn câu nói dí dỏm đùa Hà Sơ Tam, nhưng mà đầu bên kia điện thoại chậm chạp không có trả lời, qua một hồi, hắn cư nhiên nghe đến micro đầu kia tiếng ngẹn ngào.
Hà Sơ Tam vừa nghe được âm thanh của Hạ Lục Nhất, nước mắt liền chảy xuống. Mãi một hồi lâu, mới rốt cuộc tìm về âm thanh, "Anh ở chỗ nào?".
" khóc cái gì?" Hạ Lục Nhất lần trước thấy cậu khóc vẫn là lúc Hà ba đột nhiên chảy máu não phải vào bệnh viện lần kia, không giải thích được hỏi, "Cậu bị thần kinh à? Tôi đây không phải là hảo hảo gọi điện thoại cho cậu à?"
"Anh đừng giả vờ! Kỹ năng diễn xuất của anh bay hết rồi!" Hà Sơ Tam lau nước mắt một cái, vội la lên, cậu nghe được Hạ Lục Nhất như không có chuyện gì xảy ra, hơi thở suy yếu, nghe được một chút không bình thường dị dạng, "Anh đến cùng ở chỗ nào? Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi ở thôn Quảng Châu..."
"Lục Nhất ca, anh cho em ngốc thật sao? !" Hà Sơ Tam cả giận nói, "Em chờ anh mười chín ngày! Anh tới tới dãy số căn bản không phải số đại lục! Anh đến cùng ở chỗ nào! Em muốn lập tức nhìn thấy anh!"
Cậu ngừng lại một chút, không đợi Hạ Lục Nhất đáp lời, nhanh chóng mà nói bổ sung, "Anh lại dám gạt em một câu, em liền đem nhẫn ném, hai chúng ta chia tay! Anh đời này không nên nghĩ đến gặp lại được em nữa!"
"..."
Hạ Lục Nhất bên kia yên lặng một hồi lâu, mới vang lên âm thanh, ngữ khí uể oải vừa bất đắc dĩ vừa ôn hòa mà kiên trì, "Tên nhóc khốn nạn, tức cái gì? Tôi thật sự ở nông thôn tại Quảng Châu, không cẩn thận ở trên núi té lộn một cái, bị thương, sợ cậu lo lắng, cho nên mới không liên hệ với cậu."
Hà Sơ Tam hô hấp ồ ồ, âm thanh phát ra run rẩy đầy đau đớn.
"Đồ lừa đảo."
Cậu ngắt máy với Hạ Lục Nhất.
Cậu trần truồng mà ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, hô hấp run rẩy mà đợi.
Cuối cùng cậu đánh cược thắng. Khoảng năm phút sau đó, điện thoại một lần nữa vang lên.
_____________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro