Chương 74

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Hạ Lục Nhất đột nhiên xông tới đè cậu lại, "Câm miệng! Không được nói buông!"

Anh cúi đầu muốn dùng miệng của mình ngăn miệng Hà Sơ Tam lại, nhưng Hà Sơ Tam đã cắn anh không thương tiếc, miệng đầy máu nhưng vẫn không chịu buông ra, hai người ôm nhau ngã xuống giường, cự tuyệt. Hạ Lục Nhất bắt đầu xé quần của Hà Sơ Tam — xã hội đen man rợ và ngu dốt này thực sự nghĩ rằng sự khác biệt về tinh thần của họ có thể được giải quyết thông qua sự hợp nhất về thể xác — Hà Sơ Tam vô cùng thất vọng! Cậu đấm mạnh vào bụng của anh!

Cậu đẩy Hạ Lục Nhất ra, xuống giường và rời đi.

Hạ Lục Nhất cố nén đau đuổi theo, túm lấy cậu ở cửa phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại, đặt cậu ở sau cửa.

"Tôi không thể quên mất Thanh Long! Tôi không thể quên mất Thanh Long!" Hạ Lục Nhất hai mắt đỏ ngầu rống to: "Anh ấy cứu tôi, anh ấy nuôi lớn tôi, tôi có thể vì hắn mà chết! Nếu có người giết anh ấy, tôi nhất định phải báo thù! Nếu cha của cậu bị giết, cậu sẽ không làm điều đó sao?! Tôi có làm gì sai không?!"

"Đương nhiên là anh không sai!" Hà Sơ Tam tức giận nói, "em mới là người sai! Em không nên mong đợi là anh thích em! Ngay từ đầu em không nên chọc tức anh!"

"Là cậu trêu chọc tôi rồi lại đem tôi bỏ rơi!" Hạ Lục Nhất gầm lên.

Cổ họng nghẹn lại, anh ôm chặt lấy Hà Sơ Tam và cố gắng hết sức để tiếp tục nói ra lời thứ hai.

"Đúng vậy, tôi có thể vì Thanh Long mà chết, nhưng tôi muốn sống vì cậu! Khi tôi ở Thái Lan, Tiểu Mã chết, tôi và Tần Hạo bị người đuổi theo, từ trên núi ngã xuống, bị thương phát sốt, phải trốn vào ban ngày. Trong rừng, ngâm mình trong sông, ngủ trên cây vào ban đêm, ngủ trong hang động, ăn trái cây dại, ăn cá sống, ăn sâu, ăn chuột ... Tôi nghĩ về cậu mỗi khi tôi có thể' Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy trong cuộc đời mình! Tôi sợ rằng mình sẽ chết, tôi sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa, tôi thậm chí hối hận khi biết cậu lúc ban đầu, không có cậu, tôi không biết hạnh phúc là gì, tôi không biết sợ hãi là gì! Cậu đã dạy tôi rằng đói thì ăn, mệt thì ngủ, bệnh thì nghỉ. Chính cậu là người cùng tôi đốt pháo , cùng nhau ngắm hoàng hôn, cùng nhau nấu ăn ở nhà. Chính cậu là người đã dạy cho tôi biết thế nào là hạnh phúc. Tôi cũng muốn cậu được hạnh phúc. Tôi thật sự không muốn làm cậu buồn một chút nào... Tôi đã tự nói với lòng mình như vậy, tôi nhất định phải cố lên, tôi muốn sống sót trở về nhìn thấy cậu, tôi muốn cùng cậu đi hết thế giới này..."

Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh.

"Lúc đó tôi nhận ra rằng mình biết ơn và tôn trọng Thanh Long. Tôi coi anh ấy như người quan trọng nhất trong gia đình giống như Tiểu Mãn. Tôi thừa nhận rằng trước đây tôi có rung động với anh ấy, nhưng đó chỉ là sự bốc đồng nhất thời và tôi không dám bước vượt qua nó. Ranh giới đó, tôi ngăn mình chìm sâu hơn. Nếu tôi thực sự yêu anh ấy một cách không màng gì , làm sao tôi có thể từ bỏ anh ấy và đẩy anh ấy đến với Tiểu Mãn? Nhưng tôi không muốn từ bỏ cậu dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không muốn nhường cậu cho bất luận kẻ nào!"

Anh nhìn Hà Sơ Tam bằng đôi mắt ướt, run rẩy cầu xin: "A Tam, tôi thích cậu, tôi yêu cậu. Tôi không yêu anh ấy, tôi chỉ yêu cậu. Tôi xin cậu đừng nói lời chia tay, tôi không thể chịu đựng được cái này, tôi cầu xin cậu......"

Anh thận trọng cố gắng hôn Hà Sơ Tam một lần nữa. Lần này Hà Sơ Tam không hề phản kháng, anh nếm được vị mặn của nước mắt trên môi Hà Sơ Tam - Hà Sơ Tam cũng đã khóc.

Hà Sơ Tam tim đập như trống, đầu óc hỗn loạn, không nói được lời nào, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống — cậu không biết là vì lời thú nhận của Hạ Lục Nhất hay là nỗi đau cùng sự uất ức mà anh đã chôn giấu sâu trong tim anh từ lâu đã giải thoát.

Cậu chưa bao giờ mong đợi "Tôi yêu cậu hay không yêu anh ấy", và cậu đã biết tình cảm của Hạ Lục Nhất dành cho Thanh Long ngay từ khi bắt đầu quen biết Hạ Lục Nhất. Trước khi cậu nhận ra rằng mình thích Hạ Lục Nhất, cậu thậm chí còn cảm động và thương hại vì điều đó. Tuy trong lòng nói không chịu thua, tuy có quyết tâm đấu với cái chết, nhưng trên thực tế cậu ngay từ đầu đã cúi đầu trước Thanh Long, coi mình như người ngoài cuộc đã thua cuộc, từ trước đến nay cẩn thận quản lý mối quan hệ này, giống như một phi tần hậu cung thường chu đáo, hào phóng và đàng hoàng, và không dám quá trớn, thậm chí không bao giờ nhắc đến tên của Thanh Long. Cậu luôn cảm thấy tình cảm Hạ Lục Nhất dành cho mình là vì động lòng vì sự kiên trì của câu, vì cậu cưng chiều anh, cũng vì chăm sóc anh thật tốt, đã quen với việc ở bên anh. Cậu thậm chí còn không mong đợi được nói "Tôi yêu cậu", đó là lý do tại sao cậu ngạc nhiên đến mức không nói nên lời khi Hạ Lục Nhất cầu hôn.

Cuối cùng cậu cũng bắt đầu nhận ra: Có phải thực sự chỉ có lỗi của Hạ Lục Nhất đã gây ra cuộc cãi vã này không? Sự che giấu và lừa dối của Hạ Lục Nhất đối với cậu thực sự chỉ vì Thanh Long? Không phải cũng là bởi vì sợ liên lụy đến cậu gặp nguy hiểm, sợ cậu bị thương sao? Cậu luôn đặt mình như vậy trong mối quan hệ, và rất nhạy cảm với sự lừa dối của Hạ Lục Nhất, là vì Hạ Lục Nhất không tin tưởng cậu, hay bởi vì cậu hoàn toàn không tin tưởng tình cảm của Hạ Lục Nhất dành cho cậu?

"Thực xin lỗi, Lục Nhất ca," cậu rốt cuộc mở miệng, nghẹn ngào nghẹn ngào, "Thực xin lỗi, làm cho anh buồn bực, em một chút cũng không cùng anh xa cách, những lời trước kia đều là tức giận. Em đã thật ngu ngốc."

"Là tôi có lỗi với cậu" Hạ Lục Nhất ôm chặt lấy cậu nói: "Tôi mới là người ngu ngốc, khoảng thời gian này lúc nào tôi cũng nghĩ đến cậu, lẽ ra tôi nên đến bên cậu sớm hơn. Sớm đã nói với cậu những lời này. Đáng tiếc, tôi chỉ là không thể bỏ qua mặt mũi."

Hà Sơ Tam cười trong nước mắt, "Đúng vậy, lão đại, anh chỉ muốn giữ thể diện."

Hạ Lục Nhất không thể cười, anh biết rằng Hà Sơ Tam đang nói đùa để làm dịu bầu không khí, nhưng nụ cười đó lại khiến trái tim anh đau nhói — đúng vậy, trước đây họ đã cãi nhau rất nhiều lần, lần nào không phải là Hà Sơ Tam xin hòa bằng một khuôn mặt tươi cười? Chỉ vì muốn giữ thể diện mà lần nào Hà Sơ Tam cũng phải thỏa hiệp? Anh thật sự là thằng khốn nạn?

"Tôi xin lỗi," anh nói đi nói lại, lau nước mắt trên mặt Hà Sơ Tam, "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

Hà Sơ Tam chặn lời anh và hôn anh một cách dịu dàng và nâng niu.

Hai người hôn nhau lưu luyến hồi lâu, sau khi miễn cưỡng tách môi ra, nhìn đối phương khóc sưng đỏ mắt, hai người đều có chút buồn cười.

Hà Sơ Tam đột nhiên cảm thấy như có một luồng điện chạy qua cơ thể, lúc này cậu mới ngây ngẩn cả người — Lục Nhất ca thực sự nói rằng 'tôi yêu cậu không phải Thanh Long!' Sợ bị cậu chia tay, anh sợ đến mức khóc rất nhiều! Chúa! Cậu muốn mở cửa sổ và hét lên bên ngoài thật lớn! Sau đó lao xuống cầu thang để đốt lửa và đốt pháo!

Cậu phấn khích đến mức đột nhiên quay đầu lại và hắt hơi thật lớn!

Hạ Lục Nhất sờ trán của cậu, lo lắng nói: "Cậu còn sốt, trở về giường nghỉ ngơi đi."

Hà Sơ Tam dụi mặt vào lòng bàn tay anh, giọng mũi điệu đà, "Em đói."

Hạ Lục Nhất nghĩ đến bát cháo đen trong phòng bếp, "Khụ... Gọi đồ ăn ngoài  nhé?"

Hà Sơ Tam lại cười, "Muộn như vậy làm sao có đồ ăn ngoài. Em nhớ trong tủ lạnh có mì bào ngư và hoành thánh, anh có thể nấu một bát mì hoành thánh cho em không, em sẽ dạy anh."

...

Hạ Lục Nhất quấn ấm Hà Sơ Tam bằng ba lớp bên trong và bên ngoài, và yêu cầu cậu đứng ở cửa bếp và hướng dẫn anh ấy nấu mì. Hà lão sư kiên nhẫn dạy anh rửa nồi, bật bếp, đun nước rồi đặt mì xuống, học sinh Hạ mải mê học đến mức còn lo lắng hơn cả lần đầu tiên dùng dao chém người.

Mười phút sau, Hạ Lục Nhất thực sự đặt hai bát lớn mì hoành thánh thơm phức lên bàn ăn, điều này khiến anh cảm thấy khó tin - anh nóng lòng muốn chụp một bức ảnh và đóng khung treo trong phòng khách!

"Mau ăn đi, một lát nữa sẽ nguội," Hà Sơ Tam giục anh, "Mau ăn thử đi, món anh nấu rất ngon."

Hạ Lục Nhất thăm dò cắn một miếng, vô cùng kinh ngạc —— anh cư nhiên nấu một bát mì hương vị bình thường!

Trong lòng anh cảm thấy vô cùng cảm kích, cái này so với làm lão đại còn thỏa mãn hơn nhiều! Nó khiến mọi người muốn theo đuổi những thành tựu cao hơn ngay lập tức! "Mai tôi nấu cháo cho cậu!"

"Ha ha ha, không cần. Em sợ anh đốt bếp thật sự," Hà Sơ Tam cười nói, "Sau này anh cứ việc rửa bát đi, em chính là người nấu ăn."

Hạ Lục Nhất cũng cười, biết rằng cậu có ý định nấu ăn cho mình cả đời. Anh ăn không nổi, lấy chiếc nhẫn từ trong túi quần ra, "Vậy cậu lấy lại cái này đi, được không?"

Khuôn mặt của Hà Sơ Tam đông cứng lại và cậu im lặng nhìn chiếc nhẫn. Hạ Lục Nhất lo lắng nhìn cậu, chờ câu trả lời của cậu.

Hà Sơ Tam đột nhiên đứng dậy, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Bối rối và lo lắng, Hạ Lục Nhất vội vàng đi theo, nắm chặt chiếc nhẫn. Nhưng Hà Sơ Tam chỉ lục lọi trong các hộp để tìm thấy hai sợi dây màu đỏ, quay sang anh và hỏi: "Phật Ngọc mà em đưa cho anh đâu?"

Hạ Lục Nhất nhanh chóng lấy Phật ngọc ra từ ngăn kéo đầu giường. Hà Sơ Tam xâu riêng Phật Ngọc và chiếc nhẫn bằng dây đỏ, rồi đeo Phật Ngọc vào cổ của Hạ Lục Nhất.

"Em không ngờ nó vẫn còn" Hà Sơ Tam xoa xoa Phật Ngọc và nói, "Đừng đánh mất nó nữa."

"Được." Hạ Lục Nhất nghiêm túc nói.

"Hãy đeo chiếc nhẫn cho em nữa." Hà Sơ Tam đưa nhẫn ra hiệu.

Hạ Lục Nhất cũng đeo chiếc nhẫn dây đỏ lên ngực. Khi anh cúi đầu xuống để buộc dây, Hà Sơ Tam bất ngờ véo cằm anh, buộc anh phải ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt đang ở gần trong tầm tay.

"Anh thật sự chỉ yêu mình em?"

Hạ Lục Nhất trong con ngươi tràn đầy hình ảnh phản chiếu của cậu, "Ừ."

"Anh sẽ ở bên em cho dù có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Đúng vậy."

Hà Sơ Tam mỉm cười và cúi xuống hôn anh.

"Em cũng vậy."

...

Hai người mệt mỏi thân mật một hồi, sau đó cùng nhau đi trở về phòng khách ăn mì, nắm tay nhau như trẻ con. Hớp mấy ngụm, Hà Sơ Tam đột nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ, "Vậy ba cậu thì sao?"

Hà Sơ Tam lắc đũa, thất thần nhìn anh, trong mắt nhau đều thấy tội lỗi.

"Khụ, tạm thời cứ để như thế đi? Chờ ông ấy nguôi giận trước?" Hà Sơ Tam nói.

"Vậy thì cứ thế đi." Hạ Lục Nhất nói.

Hai người nhanh chóng đạt được nhất trí cao về vấn đề của Hà ba, đồng thời vùi đầu như con đà điểu vào bát mì, thở hổn hển ăn mì.

Sau bữa ăn, Hạ Lục Nhất siêng năng rửa bát đũa, dọn dẹp nhà bếp và vội vàng rửa sạch. Hà Sơ Tam đã tắm rửa sạch sẽ trước và đợi anh trên giường. Hạ Lục Nhất sải bước dài bước vào và nhìn thấy Hà Sơ Tam mặc bộ đồ ngủ kiểu gấu đôi, quấn trong chăn và ngồi ở đầu giường, nhìn anh với đôi má ửng hồng và mỉm cười, đôi mắt tràn đầy xuân tình, và mái tóc mềm trước trán vẫn còn hơi ẩm.

Vẻ ngoài sạch sẽ, trong sáng, trẻ trung và đẹp trai, "vút bay" đã đâm mũi tên vào tim của Hạ lão đại.

Hà Sơ Tam vén chăn và vỗ nhẹ vào giường một cách mời gọi. Hạ lão đại kịch liệt rùng mình, ném người lên giường, ôm cậu cùng nằm xuống, hôn lên gò má hơi nóng vì sốt nhẹ của cậu.

Hạ Lục Nhất xấu hổ đỏ mặt, trán áp vào trán cậu, nhỏ giọng nói: "Đêm nay... cậu có muốn..." Anh không thể tiếp tục.

"A? Muốn hay không cái gì?" Hà Sơ Tam giả bộ ngốc trêu chọc anh.

Hạ Lục Nhất cắn một miếng để trút giận, vẻ mặt già nua nói: "Cậu có hay không muốn làm tôi?"

Hà Sơ Tam trầm thấp cười khẽ, hôn đáp lại anh mấy lần, cười nói: "Em hết sức rồi, nhưng vẫn có thể giúp anh giảm ngứa là được rồi..."

Trong khi nói, bàn tay ấm áp của cậu lướt dọc theo tấm lưng mịn màng của Hạ Lục Nhất, đi xuống vào bờ mông đang hếch lên. Cả hai đều nghe thấy âm thanh nhớp nháp của những ngón tay khuấy động miệng lỗ. Hạ Lục Nhất không chịu nổi rên rỉ một tiếng, ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào vai cậu.

...

Đêm đã thật khuya. Hạ Lục Nhất, người đã lo lắng trong nhiều ngày, đã có thể thư giãn và trút bầu tâm sự và chìm vào giấc ngủ sâu khi gối đầu lên cánh tay của Hà Sơ Tam. Hà Sơ Tam nằm đó cả ngày không buồn ngủ, quay đầu nhìn khuôn mặt của Hạ Lục Nhất dưới ánh trăng, nhẹ nhàng vuốt ve thái dương và nhào nặn đôi tai mỏng và mềm mại của anh ấy.

Hạ Lục Nhất không có dấu hiệu bị cậu quấy rầy và đôi lông mày đẹp trai của anh giãn ra, lộ ra một bộ dạng rất yên tâm và hạnh phúc.

Hà Sơ Tam hôn nhẹ lên trán anh, trầm giọng thở dài: "Đồ ngốc."

Đừng tiếp tục giả làm một kẻ ngốc. Anh muốn làm gì, em sẽ làm cho anh, theo cách của em.

...

Sáng thứ hai đầy nắng. Phó đường chủ Thôi ở nhà ăn sáng phong phú và ngon miệng, đến trụ sở đã muộn. Dọc theo đường đi, đại sảnh tràn ngập bình yên hạnh phúc, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui sướng. Một căn phòng được bỏ trống ở phía đối diện với văn phòng của chủ tịch và người quản lý làm việc ở đó trước đây đang sắp xếp các thiết bị văn phòng của mình.

Phó đường chủ Thôi tò mò đi vòng qua cửa phòng, thò đầu ra nhìn — cô thấy Hà cố vấn đang ngồi ở bàn làm việc, mỉm cười gửi cho cô một lời chào chân thành, "Chị Đông Đông, chào buổi sáng."

Thôi Đông Đông sững sờ, "Tiểu Tam Tử? Cậu làm việc ở đây à?"

"Một tuần ba ngày, em cung cấp các dịch vụ toàn diện cho công ty." Hà Sơ Tam vừa mới khỏi bệnh nhẹ, sắc mặt có chút hốc hác, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy xuân sắc.

Thôi Đông Đông mở miệng, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Khụ, cậu đang bận, tôi không quấy rầy cậu làm việc." Cô xoay người đi ra ngoài, đi thẳng vào phòng giám đốc.

Sau khi đóng cửa lại, cô chạy vài bước tới trước bàn của Hạ Lục Nhất, thấp giọng nói: "Lão đại, anh điên rồi sao?"

Hạ Lục Nhất vừa ngâm nga một bài hát, vừa dùng khăn giấy lau ảnh chụp tập thể của mọi người trên bàn, không hiểu ngẩng đầu lên: "Tôi làm sao?"

"Anh để cho tiểu tam tử tới đây ngồi làm việc? !"

Hạ Lục Nhất lại vùi đầu xuống, trên kính ảnh hít một hơi, cọt kẹt cọ cọ, tâm tình rất tốt nói: "Dù sao cậu ấy cũng là cố vấn, việc của công ty để cậu ấy xử lý, tôi sao có thể giải quyết được. Yên tâm, tôi đã dặn dò mọi thứ, và cậu ấy sẽ không biết những gì cậu ấy không nên biết.

"Khả năng thu phục lòng người của tên nhóc này giống như châu chấu vượt biên, anh có thấy những người bên ngoài hôm nay vui mừng như thế nào không?" Thôi Đông Đông nói, "Anh có đảm bảo rằng sẽ không có ai tiết lộ thông tin bí mật cho cậu ấy không?"

"Yên tâm đi!" Hạ Lục Nhất giơ ngón tay búng vào trán cô, vẫn hớn hở, "Bây giờ cũng không giấu giếm cậu ta nhiều nữa, Kim Di Lặc chết rồi, thứ cậu ta quan tâm nhất." "Công việc" chúng ta rửa tay không làm, những chuyện khác cũng lần lượt chỉnh đốn, còn sợ cậu sao?"

Thôi Đông Đông thấp giọng nói: "Lão chưởng quỹ thì sao?"

Hạ Lục Nhất dừng động tác, "Chuyện của lão chưởng quỹ tôi biết, cô biết,  ai có thể nói cho cậu ta biết?"

Thôi Đông Đông  nghĩ về điều đó và thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra và kiểm tra nó, "Tôi sợ cậu ấy lắp máy nghe lén."

"Cô câm miệng đi" Hạ Lục Nhất cười lắc đầu một cái, "Gieo rắc bất hòa."

Thôi Đông Đông bị anh cười đến nổi cả da gà, "Lão đại! Anh bị cậu ta cho ăn bao nhiêu thuốc mê rồi hả?! Dâm đãng!"

Cô suy nghĩ, đi vòng ra sau bàn, ngồi xuống tay vịn của ghế sếp, cười ôm lấy vai lão đại, "Làm sao? Mới gần một tuần liền vui vẻ rồi? Cậu ta mang đồ tốt gì đến dỗ anh hả? "

"Tôi dỗ cậu ta!"

Thôi Đông Đông cười to, "Đừng đùa nữa! Anh biết dỗ người thì heo nái cũng leo cây được! Ha ha ha ha..." Cô nắm lấy khuỷu tay Hạ Lục Nhất, nhịn cười, "Anh thật là dỗ cậu ta sao? ! Chậc chậc chậc chậc, tiểu tam tử thật giỏi điều khiển chồng! Nếu như sinh ra sớm hơn hai trăm năm, nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ!"

Hạ Lục Nhất làm bộ muốn đánh cô một cái, cô lại nhảy dựng lên cười chạy đi, "Thật đấy, anh lấy cái gì để dỗ cậu ta? Nhẫn kim cương? Đồng hồ nổi tiếng? Xe thể thao..."

"Không, không, không! Để tôi nghiêm túc đoán xem," cô lại trầm ngâm một mình, "Tên nhóc kia có thể kiếm được nhiều tiền hơn anh, cậu ấy không quan tâm đến điều đó. Tôi đoán anh đã 'bạch' từ tối đến sáng , đúng không? Đúng không?! Có chuyện gì không thể giải quyết trong một sớm một chiều sao?! Hahaha!"

"'Bạch' cái đầu cô, cậu ta mấy ngày nay bệnh!"

"Vậy anh mấy ngày nay làm cái gì?"

Hạ Lục Nhất hơi đỏ mặt, và thậm chí còn ngại ngùng hơn cả 'bạch' cả đêm, "Chúng tôi chỉ nằm trên giường cùng nhau, tôi ôm cậu ấy và nói chuyện, ngủ với cậu ấy, và nấu mì cho cậu ấy ăn."

"..."

Thôi Đông Đông mới mở miệng, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Khụ, lão đại, nếu như lễ trao giải Oscar hàng năm đều có 'Diễn viên nam ngây thơ nhất' giải thưởng, lần thứ 28 anh nhất định có thể đoạt được."

Hạ Lục Nhất ném hộp khăn giấy về phía cô, "Cút!"

Thôi Đông Đông hớn hở rời đi, vừa tới cửa đã bị Hạ Lục Nhất gọi lại: "Chạy cái gì? Trở về họp đi."

...

Hạ lão đại và phó đường chủ Thôi đã triệu tập một cuộc họp thường kỳ của các thủ lĩnh băng đảng. Một số nhà hàng dưới sự quản lý của Tần Hạo, người mới nhậm chức, gần đây làm ăn rất tốt và được các lão đại khen ngợi. Đầu hổ, người phụ trách một số hộp đêm và vũ trường, tỏ ra u ám.

Đầu hổ phàn nàn: "Lão đại, cửa hàng của người khác có bán 'đồ ăn vặt', cửa hàng của chúng tôi nếu không bán thì không bán, người khác cũng không được phép vào bán. Ai vui vẻ đến chỉ để hút thuốc thôi! Chà, những thanh tra đó nghe nói rằng các cô gái xinh đẹp của chúng ta chỉ đi cùng khách hàng chứ không bán thân, có rất nhiều lời mắng mỏ! Một số khách hàng thường xuyên khác cũng không muốn đến, nói rằng chúng ta đang giả vờ không có mục đích kinh doanh với họ ! Nếu chúng ta tiếp tục như thế này, tôi sợ rằng mọi người sẽ bắn vào chúng ta!"

"Mày ồn ào cái gì?" Hạ Lục Nhất nói: "Mày là giở da hổ ra chơi đùa sao?! Mày trong tay người khác không có nhược điểm, ai dám nổ súng với mày?! Những thám tử kia mấy năm nay chuyển đi khi mày về nông thôn sẽ bị Liêm Thự theo dõi, bí mật cụp đuôi xin ăn, còn có thể cưỡi lên đầu sao?! năm trước Công việc kinh doanh thế nào rồi?"

Hổ Đầu oán hận nói: "Cũng không tệ."

"Nếu không tệ, liền đi cùng Hạ cố vấn thương lượng, nghiên cứu thị trường, tìm địa phương mở mấy chuỗi cửa hàng."

Đầu hổ nghe xong lại cảm thấy đau đầu, lại bắt đầu phàn nàn: "Ôi, đừng nói nữa! Lão đại! Trước đây, cố vấn cậu ấy nhất quyết yêu cầu quản lý của tôi phải đi "huấn luyện" vài tháng mới có thể nhận việc .Đưa đi học vi tính , anh văn , tài chính , marketing kiểu gì , học xong còn muốn thi sát hạch! Ai thi trượt thì phải học tiếp ! Thằng nào còn trẻ và mạo hiểm mà đi học ?! Cậu ta trẻ và nguy hiểm như thế nào?! Tôi là một đầu hổ Tôi đã ra vào giang hồ từ khi còn là một thiếu niên và đây là lần đầu tiên tôi nghe nói rằng tôi phải học những thứ lộn xộn này để kinh doanh! Đó là lãng phí tiền bạc và thời gian, hiện tại tôi đang rất thiếu người!"

"Thiếu điều đó chứng tỏ quản lý của mày quá kém cỏi! Là một thiếu niên ra ngoài giang hồ thật ghê gớm phải không? Cậu ấy đã làm cố vấn được bao lâu rồi? Kiếm được bao nhiêu một tháng? Mày kiếm được bao nhiêu?! Nói cho mày biết cách kiếm tiền rồi còn nói nhiều?!"

Hổ Đầu bị mắng xấu hổ, nín một bụng rắm cũng không dám thả, chỉ ấp úng nói: "Nhưng bây giờ không có người..."

"Không có thì tìm người mượn đi! Tần Hạo, bên đó có cái nào không?"

"Có một người mới," Tần Hạo nói, "Cậu ấy đã thông qua giám định do Hà cố vấn yêu cầu, nhưng cậu ấy không có nhiều kinh nghiệm."

"Đưa nó cho Hổ Đầu trước, để Hổ Đầu dẫn dắt nếu cậu ta không có nhiều kinh nghiệm. Gà đen đâu?"

Gà đen, người phụ trách cho vay và thu hồi, đang cúi đầu suy nghĩ sâu sắc, và tỉnh dậy khi nghe thấy những lời đó, "Tôi? Lão đại, tôi có rất nhiều nhân lực rảnh rỗi. Hà cố vấn anh ấy nói rằng chúng ta phải điều chỉnh phạm vi kinh doanh của hai công ty tài chính, và hiện chúng tôi đang trong kỳ nghỉ. Chấn chỉnh kinh doanh, xin lại giấy phép nên không có tiến triển về thu nhập".

"Yên tâm đi," Hạ Lục Nhất trấn an, "Nếu mày thiếu tiền, hãy nói với Hà cố vấn  một tiếng."

"Đại ca, anh yên tâm đi, Hà Cố vấn anh ta mỗi tháng đều phân bổ tiền cấp lương thực cho những huynh đệ đã nghỉ làm."

Hạ Lục Nhất lần lượt chỉ ra những ông chủ nhỏ khác, và cuối cùng tuyên bố kết thúc cuộc họp, và mọi người giải tán như chim bay về chuồng. Anh nhìn đồng hồ cũng đã gần trưa nên hỏi Thôi Đông Đông: "Có việc gì không? Đi ăn với tôi và A Tam không?"

"Quên đi, buổi trưa hôm nay ở nhà nấu cơm, tôi muốn trở về." Thôi Đông Đông vẻ mặt vui vẻ ngọt ngào, "Hai người không bằng tới nhà tôi ăn cơm đi? Tôi kêu Tiểu La làm thêm hai món ăn. Hôm nay thời tiết tốt, buổi chiều nếu không có việc gì, chúng ta cùng nhau ra biển, đi câu cá phơi nắng đi?"

"Được đó."

Hạ Lục Nhất gọi thư ký vào, gạch lịch trình buổi chiều. Anh nghe thấy Thôi Đông Đông gọi Tiểu La làm thêm thức ăn, vì vậy anh lớn tiếng nói thêm, "Bảo cô ấy làm nhạt hơn một chút, bệnh của A Tam chưa khỏi hẳn."

"Nghe thấy chưa?" Thôi Đông Đông nói vào trong điện thoại, "Lão đại nói người yêu bảo bối Tiểu Điềm Điềm sức khỏe không tốt, cho nên nhờ em nấu nhẹ một chút."

Cô né tránh đòn tấn công của Hạ Lục Nhất với hộp khăn giấy, đi ra văn phòng đối diện, "Hạ cố vấn! Đi thôi! Đến nhà đại tỷ ăn cơm đi!"

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro