Chương 76
Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)
Buổi sáng ngày thứ hai, trên đường phố. Tiểu La mặc một chiếc váy ngắn và mang một chiếc túi xách nhỏ dễ thương, đi đến trước mặt một cách sặc sỡ và rất hứng thú, cô nhìn trái nhìn phải qua các cửa sổ với đôi mắt mở to, trông giống như một cô gái ngây thơ và hoạt bát. Thôi Đông Đông mặc một bộ vest mỏng, hai tay đút túi quần, thong thả đi theo, miệng ngậm điếu thuốc, trông như một tên lưu manh nhàn rỗi.
Thôi Đông Đông bỏ mẩu thuốc lá mở nắp thùng rác ven đường và ném nó vào. Ngẩng đầu nhìn, Tiểu La đã rất nhanh tiến vào một cái cửa hàng quần áo ven đường. Khuôn mặt của Thôi Đông Đông sụp đổ, cô che giấu trái tim mình trong sự đau đớn.
"Lại chọn cái này... Đắt quá..."
Nửa giờ sau, Tiểu La kiễng chân, quay cuồng trong cửa hàng quần áo như đang nhảy múa, giống như một người phụ nữ giàu có thường đến quét các mẫu mới trong cửa hàng, chỉ và nói với người phục vụ phía sau, "Cái áo gió này, chiếc váy này và chiếc áo khoác nhỏ này, không muốn ba cái này, những thứ khác đều..."
Cô quay đầu lại liếc nhìn Thôi Đông Đông đang ngồi trên sô pha bên cạnh — nghe xong lời của cô, Thôi Đông Đông như đang đối mặt với kẻ thù, cô một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tiểu La — cô khẽ mỉm cười, "Em cũng không muốn cái gì khác, chỉ là cái khăn choàng lúc đầu chị thử, gói lại cho em."
Cô cười đi về, nắm lấy cánh tay Thôi Đông Đông, "Em đùa chị thôi! Em sợ chị sao!"
Thôi Đông Đông có da mặt dày cũng không thể mất đi khí chất, cô thề thốt hứa với Tiểu La: "Em yêu, em muốn mua gì cũng được. Nếu em thích, chị sẽ mua cả cửa hàng tặng em."
Tiểu La cười toe toét và hôn trên khuôn mặt da dày của cô như không có ai ở đó, "Chị thật là một cái miệng ngọt ngào! Hôm nay chị đã ngoan ngoãn như vậy, lấy thêm cho em cái túi."
"Chị sẽ chọn thêm hai túi cho em!" Thôi Đông Đông đưa ra một lời hứa táo bạo và hào phóng, rồi âm thầm khóc trong lòng. Gần đây, hầu hết các cơ sở kinh doanh của Kiêu Kỵ Đường đã bị đóng cửa để điều chỉnh, họ vẫn đang tổ chức chó một số lượng lớn anh em tham gia khóa đào tạo mới, một số địa điểm giải trí nhỏ và công ty đầu tư mới do Hà Sơ Tam phụ trách đang hỗ trợ. Lão đại đi đầu trong việc cắt giảm chi phí, vì vậy tự nhiên cô ấy- phó đường chủ cũng sống một cuộc sống vất vả và đơn giản. Cô đã quen sống xa hoa và nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ chỉ có thể bán cổ phiếu vào tháng sau — nhưng Hà Sơ Tam khăng khăng rằng những cổ phiếu đó phải đợi thông báo của cậu ấy trước khi bán.
Sau khi nghĩ lại, cô luôn cảm thấy mình đã rơi vào mánh khóe của Hà Sơ Tam - một tên nhóc kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền! Từ khi tiểu tử này khấu đầu gia nhập băng đảng, cậu đã câu cá hơn nửa năm, lão nương nghèo đến mức sắp nhập quan tài!
Chuông của điện thoại vang lên, cô nghe điện thoại rồi cúp máy sau vài câu, khi nhìn lại Tiểu La, cô rất áy náy và do dự không nói nên lời.
"Chuyện gì vậy?"
"Lão đại nói có chuyện gấp."
"Đi đi" Tiểu La hào phóng nói, "em sẽ tự mình đi mua sắm — dù sao, em có thẻ tín dụng của chị trong tay."
"Nhưng chị đã đồng ý đi mua sắm với em một ngày..."
"Đi đi!" Tiểu La cười đẩy cô ra khỏi cửa hàng, "chính sự quan trọng , em sẽ không giận chị, em không phải không hiểu chuyện!"
Thôi Đông Đông đứng bên đường ôm hôn cô, sau đó móc ví ra một xấp tiền, chỉ lấy ra hai tờ, số còn lại nhét vào túi của Tiểu La.
Tiểu La đứng bên đường, mỉm cười nhìn Thôi Đông Đông lao về phía bãi đậu xe. Khi bóng dáng của Thôi Đông Đông biến mất ở góc đường, nụ cười của cô ấy vụt tắt và cô ấy bĩu môi một cách tuyệt vọng.
...
Thôi Đông Đông lao thẳng đến công ty, vào văn phòng chủ tịch và khóa cửa lại.
Cô thận trọng nhìn quanh phòng, ngoại trừ Hạ Lục Nhất ra thì không có ai khác, vì thế cô cúi người thấp giọng hỏi: "Lão đại, tối hôm qua Kiều gia có gọi điện đến không? Có liên lạc với lão chưởng quỹ không?"
Hạ Lục Nhất rũ mắt xuống và chơi với bức ảnh nhóm của Hách Uy, Kim Di lặc và Tạ Anh Kiệt với vẻ mặt lạnh lùng.
"Lão già đó có hứng thú với những gì tôi có trong tay. Kiều gia truyền lời: có thể gặp nhau, nhưng tôi cần 'dọn dẹp' nhà cửa trước."
Anh ngẩng đầu lên và nhìn Thôi Đông Đông bằng đôi mắt lạnh lùng, "Ông ta nói chúng ta có một người là nằm vùng."
—— Hiện tại trong Kiêu Kỵ Đường có hơn chục người phù hợp (lưu ý: thủ lĩnh trẻ tuổi và nguy hiểm), nếu loại bỏ những thủ lĩnh nhỏ không có quyền liên hệ với công việc cơ mật, thì năm cán bộ cấp trung là nhiều nhất khả nghi: Tần Hạo, Gà Đen, Đầu hổ, Đại Cua và Xà Muội.
Thôi Đông Đông vô cùng kinh ngạc, "Không thể nào! Hiện tại tôi đã sàng lọc danh tính của tất cả những người phù hợp này, không thể có nằm vùng được! Anh ta không nói là ai sao?"
"Không, có lẽ hắn cũng không biết. Tôi nghe nói, vì phòng ngừa bại lộ thân phận, mật thám luôn cùng cấp trên của mình liên lạc một lần một chỗ."
"Vậy tôi nên làm gì đây? Tôi sẽ kiểm tra lại từng cái một?"
Hạ Lục Nhất lắc đầu, "Người này thân phận nhất định giả mạo rất tốt, cho dù có tra xét thế nào cũng không tra ra được."
Anh cụp mắt tiếp tục nhìn bức ảnh chụp chung của cả nhóm, trầm tư một lúc rồi nói: "Làm trò dụ người này ra đi. Tôi tự mình đi Thái Lan, dẫn mấy anh người Thái Lan về chơi, sau đó thu xếp kho hàng , bến tàu, thuyền. Chúng ta sẽ lập danh sách những người nằm vùng khả nghi, chúng ta sẽ đưa họ tham gia vào các công việc chuẩn bị này, để họ nghĩ rằng chúng ta đã tìm được nguồn hàng mới để thực hiện 'giao dịch', rồi đưa ra giờ giao dịch khác nhau, vào thời điểm đó, lúc đó sẽ rõ ai là nằm vùng."
Thôi Đông Đông đồng ý với kế hoạch, "Được, tôi sẽ sắp xếp."
"Còn nữa," Hạ Lục Nhất ngẩng đầu nhìn cô, "Khi chúng ta đến Thái Lan, tìm một số hướng dẫn viên địa phương, đi đến khu rừng dưới vách đá để mang xác Tiểu Mã về, tôi không muốn câu ấy ở lại đó một mình, cho gia đình cậu ấy có một lời giải thích."
"Được."
...
Khi Thôi Đông Đông ra khỏi văn phòng của Hạ Lục Nhất, cô dừng lại, cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nghi ngờ nhìn xung quanh thì thấy tất cả nhân viên đang ngồi trong văn phòng ở sảnh đã thay đổi phong cách tự do vô kỷ luật trước đây, đều đang làm việc chăm chỉ với tinh thần cao độ. Một cảm giác hài hòa và siêng năng lan tỏa trong băng nhóm thế giới ngầm này, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng sấm từ xa, như thể đây chỉ là sự bình tĩnh trước cơn bão.
Cô đi thẳng đến văn phòng của Hà Sơ Tam bên kia đường, nhưng đẩy cửa mà không gõ cửa.
Hà Sơ Tam đang đứng trước bàn làm việc với một chồng tài liệu và nói chuyện với cấp dưới của mình, khi cậu ta quay đầu lại và thất thần, "Chị Đông Đông? Có chuyện gì sao?"
"Tiểu tử này là ai?" Thôi Đông Đông hướng thủ hạ có chút quen thuộc ra hiệu.
"Đó là Kevin, một người quản lý của đầu hổ, anh ấy đến để báo cáo với em về khóa đào tạo." Hà Sơ Tam nói.
"Xin chào, chị Đông Đông!" Kevin gọi, "Em đã từng ở với Hạo ca và Hạo ca đã đưa em đến gặp chị."
"Vừa mới từ Tần Hạo chuyển đến Hổ Đầu là cậu?"
"Vâng, là em."
Thôi Đông Đong liếc nhìn anh ta một cách cẩn thận và gật đầu.
"Có chuyện gì vậy? Chị Đông Đông?" Hà Sơ Tam hỏi lại.
"Không, đi vào thăm gặp cậu một chút."
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?"
"Không, tôi có hẹn trước." Thôi Đông Đông ra hiệu tạm biệt.
Thôi Đông Đông xông vào mà không báo trước và bỏ đi một cách khó hiểu. Hà Sơ Tam và Kevin nhìn cô đóng cửa rời đi, nghe thấy tiếng bước chân ngoài nhà xa dần, Hà Sơ Tam lấy tai nghe giám sát bị che ra, hai người khẽ di chuyển, lộ ra thiết bị giám sát giấu sau lưng.
"Chuẩn bị một hộp các tông," Hà Sơ Tam thì thầm, "Có thể giấu nó vào bất cứ lúc nào."
"Vâng," Kevin trả lời, rồi hỏi lại, "Hà tiên sinh nghĩ nằm vùng này sẽ là ai?"
"Cậu nghĩ sẽ là ai?"
"Tôi cùng Tần Hạo ở chung một đoạn thời gian ngắn, cũng không phát hiện hắn có điểm gì khả nghi. Hổ Đầu liều lĩnh lại bốc đồng, thoạt nhìn cũng không giống nằm vùng, những người khác thế nào, tôi không biết."
Hà Sơ Tamđi đến bàn làm việc ngồi xuống, bật lại thiết bị theo dõi, giọng nói của những vị khách đang gặp trong văn phòng của Hạ Lục Nhất lại phát ra từ tai nghe.
"Mặc kệ là ai, chúng ta lợi dụng cũng là chuyện tốt a?" Cậu bình tĩnh nói.
...
Hà Sơ Tam và Hạ Lục Nhất đã xảy ra một cuộc cãi vã lớn, không chỉ theo gió xuân trở lại mà còn âm thầm thâm nhập vào công việc của Kiêu Kỵ Đường hơn, lấy danh nghĩa "nhà tư vấn" làm "thủ quỹ" và mượn "sự chuyển hóa" nhân cơ hội cập nhật tất cả các hoạt động kinh doanh, nhân cơ hội hỗ trợ nhân lực của mình, vung tiền khắp nơi trong băng nhóm, tìm cách làm giàu, lập bè phái một cách mơ hồ - Thôi Đông Đông đã rất nghi ngờ cậu từ điều này.
Bản chất cô ấy rất nhạy cảm, cho dù Hạ Lục Nhất có tin tưởng và ủng hộ Hà Sơ Tam đến đâu, cô ấy vẫn tin rằng Hà Sơ Tam "không phải là cùng một đường" với họ. Thằng nhóc này không có ý đồ xấu, nhưng cũng không thiếu cổ quái, ý đồ của cậu là gì? Cô cảm thấy việc tẩy trắng không đơn giản như vậy. Nhưng khi nói đến việc Hà Sơ Tam có phải là nằm vùng hay không, cô ấy không tin, thậm chí cô ấy còn không thèm đưa Hà Sơ Tam vào danh sách tình nghi - kẻ nằm vùng đã bị bọn xã hội đen mê hoặc từ khi còn là sinh viên, và đã đuổi theo lão đại không buông?
Nghi ngờ vẫn là nghi ngờ, dù sao công việc cũng quan trọng, vài ngày sau, cô theo lệnh lão đại, đích thân vượt đại dương đến Thái Lan, nhưng lại phải bỏ lão đại một mình ở quê hương hiền lành với Cố vấn Hà. Và Hà Sơ Tam đã nhân cơ hội này để hành động liều lĩnh, không chỉ giám sát chặt chẽ Hạ Lục Nhất mà còn vươn xúc tu của mình ra toàn bộ băng nhóm ...
...
Trong vũ trường ồn ào, Tần Hạo vén cổ áo lên cao, cúi đầu, xuyên qua đám người, đi thẳng vào phòng tắm gần cửa sau.
Hắn bước vào phòng tắm đầy hương trầm, rồi khóa cửa lại. Tạ Gia Hoa từ trong phòng đi ra, hai người nhanh chóng âm thầm kiểm tra xung quanh, không có người nào khác, liền đứng ở trong góc bắt đầu nói chuyện lén lút.
Tần Hạo nói: "Có tin tức mới. Thôi Đông Đông đã đến Thái Lan. Tôi nghi ngờ chị ta đang tìm kiếm tuyến trên mới."
Tạ Gia Hoa phát hiện có điểm khác thường, "Hạ Lục Nhất vẫn luôn một mình xử lý Thái sự, tại sao không tự mình đi?"
"Gần đây Kiêu Lỵ Đường 'tẩy trắng' đã có rất nhiều hành động. Một số anh em quen đập phá, cướp bóc, cờ bạc và ma túy phản đối điều đó. Hạ Lục Nhất có thể muốn trực tiếp ở lại trấn đường."
"Cậu đã biết vì sao Hạ Lục Nhất cùng Kim Di Lặc trở mặt với nhau chưa?"
"Vẫn chưa. Hạ Lục Nhất nói gì đó với Kim Di Lặc trong phòng trà. Tôi ở bên ngoài không thể nghe rõ, nhưng tôi có nghe thấy anh ấy rất kích động, sau đó họ bắt đầu đánh nhau. Sau khi Hạ Lục Nhất trở lại, anh ấy rất ngậm miệng không nói về nó, ngay cả trong băng đảng, ngoại trừ chúng tôi, không ai biết rằng anh ấy đã đến Thái Lan, một điều nữa là trong vòng vài ngày sau khi Hạ Lục Nhất trở về Hồng Kông, Nguyên thúc ở giang hồ nhảy xuống biển tự sát vì cờ bạc, tôi nghi ngờ là Hạ Lục Nhất đã hạ thủ".
Tạ Gia Hoa cảm thấy kỳ lạ: Hạ Lục Nhất và Kim Di Lặc đã làm việc với nhau nhiều năm, họ có gì đáng để trở mặt với nhau? Nếu Hạ Lục Nhất giết Kim Mi Le để "tẩy trắng" và muốn loại bỏ "tuyến trên" của Kim Di Lặc, tại sao anh ta lại cử Thôi Đông Đông sang Thái Lan để tìm tuyến trên và lặp lại những sai lầm tương tự? Chú Nguyên đã về hưu rồi, chuyện giang hồ cũng không để ý, Hạ Lục Nhất giết chú ta để làm gì? —— Chẳng lẽ Hạ Lục Nhất biết được gì đó từ Kim Di Lặc?
Anh ta nói với Tần Hạo những nghi vấn này, hai người nhỏ giọng thảo luận một lúc, Tần Hạo lại nói: "Hà Sơ Tam đã vào trụ sở chính, hiện tại đã trở thành một nửa 'chưởng quỹ' của Kiêu Kỵ Đường."
Tạ Gia Hoa nhíu mày, "Cậu ta lợi dụng giám đốc tài chính của mình giúp Hạ Lục Nhất rửa tiền?"
Tần Hạo lắc đầu, "Tôi cũng nghi ngờ điều đó, nhưng tôi phát hiện ra rằng cậu ấy chỉ chịu trách nhiệm điều chỉnh cơ cấu kinh doanh và đào tạo nhân sự. Hạ Lục Nhất thà để tôi giải quyết những người khác hơn là Hà Sơ Tam về vấn đề con đường đen. Tài chính của Kiêu Kỵ Đường vẫn do Thôi Đông Đông quản lý."
Anh ta nén giọng nói: "Tôi phát hiện ra rằng có một 'phòng tài chính' ở Kiêu Kỵ Đường, đó là nơi Thôi Đông Đông xử lý các tài khoản kinh doanh ngầm của băng đảng. Có khả năng có bằng chứng về nhiều giao dịch bất hợp pháp và rửa tiền ở Kiêu Kỵ Đường trong nhiều năm. Nhưng hiện tại không thể có được vị trí chính xác."
"Tốt lắm, cậu cẩn thận xử lý, tìm ra chứng cứ trước khi Kiêu Kỵ Đường chuyển giao toàn bộ số tiền phạm tội."
"Vâng."
Báo cáo xong, Tần Hạo xoay người định mở khóa định rời đi, lại bị Tạ Gia Hoa giữ vai lại. "Cậu bị thương ở Thái Lan? Có vấn đề gì không?"
Tần Hạo do dự một chút, sau đó xoay người, "Không có việc gì, chỉ là một vết đạn mà thôi."
"Sẽ có di chứng sao?" Tạ Gia Hoa thấy hắn bước đi có chút chậm chạp, có chút lo lắng.
"Hẳn là không."
Tạ Gia Hoa nghiêm túc nhìn vào mắt hắn nói: "Tiểu Hạo, làm gì cũng phải chú ý an toàn, mạng người quan trọng hơn. Bất kể nhiệm vụ có hoàn thành hay không, an toàn của cậu mới là quan trọng nhất."
Tần Hạo cười nói: "Đã rõ. Còn có... cảm ơn Gia Hoa ca ca."
"Cảm ơn tôi cái gì?" Tạ Gia Hoa không hiểu.
Tần Hạo lại cười cười, không có trả lời, vừa đi mở cửa, vừa đi phất phất tay.
...
Để xen kẽ thời gian ra vào với Tần Hạo, Tạ Gia Hoa đốt một điếu thuốc trong nhà vệ sinh, không hút và đặt nó cạnh bồn rửa cho đến khi nó cháy hết mới đi ra ngoài. Khi đi ra ngoài, anh suýt va phải một người bước vào.
"Xin lỗi." Người đàn ông thản nhiên nói.
Tạ Gia Hoa theo bản năng liếc nhìn anh ta, thấy người đàn ông này mặc âu phục công sở, nhưng trên đầu có mái tóc màu vàng, lời nói tuy khiêm tốn nhưng giọng điệu lại rất thản nhiên, khí chất giữa công nhân văn phòng và quản lí xã hội đen. Vì thận trọng và thói quen nghề nghiệp, Tạ Gia Hoa nhanh chóng quét qua khuôn mặt của những người trong đầu, và xác định rằng mình chưa từng nhìn thấy người này trước mặt, vì vậy anh ta mở cửa và rời đi.
Kevin liếc nhìn lại bóng lưng của Tạ Gia Hoa và đi đến bể bơi. Liếc mắt thấy tàn thuốc ở góc bồn rửa mặt, anh nhặt lên, bóp đầu lọc nhưng không thấy nước bọt, sau đó gói vào khăn giấy bỏ vào túi.
Anh cúi xuống hất nước lên mặt, nhìn mình trong gương. Anh ấy chỉnh sửa sơ mi và cà vạt một cách nghiêm túc, và tạm thời cạo một ít tóc trên trán, nhưng các đường nét trên khuôn mặt hơi sắc sảo vẫn không thể hiện được vẻ khiêm tốn của Hà Sơ Tam, cũng như không có khí chất của một doanh nhân ưu tú.
Anh ta chỉ có thể thở dài và bỏ cuộc, với thu hoạch trong đêm trong túi, anh ta vội vã quay lại báo cáo với Hà Sơ Tam.
...
Nửa đêm, Tần Hạo xuống xe taxi, đứng ở nơi ở dưới lầu. Hiện tại hắn ở tại văn phòng tổng giám đốc phía trên nhà ăn chiếm cả một tầng, rộng rãi sáng sủa, bên trong bố trí một bộ lớn thiết bị nghe nhìn, bên trên bố trí mái che nắng, lò nướng thịt nướng cùng ghế sô pha. trên nóc tòa nhà, các lão đại lớn nhỏ của bang rộng mở cửa - lúc rảnh rỗi, anh em có thể đến chỗ hắn ca hát uống rượu bất cứ lúc nào, tụ tập mọi người nướng thịt trên mái nhà, nói chuyện ầm ĩ. Ngoài ra, hắn hiện tại là một người đàn ông nổi tiếng trước mặt các lão đại lớn, tương lai vô hạn và những cú đánh hào phóng, vì vậy trong một thời gian ngắn, hắn đã bắt đầu thu hút rất nhiều người ở đây, và nhanh chóng thiết lập một mối quan hệ rượu thịt với tất cả anh em, thể hiện sức mạnh của mình chân thành và thẳng thắn.
Hắn mở cửa ra, phòng khách lộn xộn, mấy người hầu đang dọn dẹp báo cáo với hắn: "Anh Hổ và anh Gà còn chưa đi, bọn họ ở trên lầu."
Hắn chọn một chai rượu vang đỏ và đi lên sân thượng. Đầu Hổ và Gà Đen đang ngồi ở hai đầu ghế sô pha trò chuyện, còn những kẻ làm biếng khác đều đã bị họ đuổi đi. Đầu Hổ đã uống rất say, nguyên bản hùng hổ khuôn mặt đỏ như mông khỉ đầu chó, thấy hắn xuất hiện liền hô: "A Hạo! Nào! Đang hát dở cậu lại đi chỗ nào?"
"Đã xảy ra chút chuyện, tôi đi xử lý." Tần Hạo ngồi xuống đối diện hai người, ra hiệu rượu đỏ trong tay, "Hổ ca, uống một chén?"
"Không được nữa! Uống nữa sẽ nôn đấy!" Đầu Hổ lớn giọng nói.
Gà Đen ở bên cạnh hớn hở nói: "Hắn vừa mới ói lên người người đẹp! Lại còn mắng, bị cô ta vặn mông mạnh đến làm cho hắn ngất đi!"
"Con khốn đó kêu lên sợ hãi! Hahahaha!" Đầu Hổ cười phá lên.
Tần Hạo cùng bọn họ cười cười, cũng không nhiều lời. Phong cách của hắn luôn dè dặt và kín tiếng, và hắn không quan tâm đến đầu hổ và gà đen. Gà Đen lắc lắc chiếc cốc trong tay, Tần Hạo rót cho hắn một ly rượu, hai người trò chuyện vài câu về việc đào tạo quản lý của mình.
"Đừng nói nữa! Những đàn em dưới trướng của tôi đã bị đưa vào còn chưa ra!" Đầu Hổ xen vào chửi bới, "Còn tệ hơn là bị tống vào tù!"
"Câm miệng! Đừng có nói trước mặt lão đại," Gà Đen nhắc nhở, "Hà tiên sinh với lão đại có quan hệ không bình thường." Hắn liếc nhìn Tần Hạo, có vẻ thản nhiên, "Phải không, A Hạo ?"
Đầu Hổ tiếp tục nói: "Đúng rồi, A Hạo, cậu không phải ở cùng lão đại trong nhà sao? Cái kia Hà tiên sinh có lai lịch là cái gì? Có người nói hắn từng là người lão đại nuôi..."
Gà Đen bóp cổ hắn: " Phi phi phi! Nhỏ giọng đi, mày nói lớn dưới lầu có thể nghe được."
Tần Hạo cầm ly rượu, vẻ mặt bình tĩnh, "Lúc ở nhà lão đại luyện quyền, chưa từng thấy Hạ tiên sinh ra vào."
"Tôi đã nói rồi!" Đầu Hổ lớn giọng nói, "Tiểu Mã ca nói lão đại ngay thẳng, thẳng như tùng, không thể làm những chuyện đồi bại đó! Tôi nghĩ cái tên tên Hà cố vấn đó là một nô lệ..."
Tần Hạo bình tĩnh nói: "Hổ ca, anh uống say rồi, có muốn trở về nghỉ ngơi một chút sao?"
"Khốn khiếp mày dám đánh tao!" Gà Đen đứng dậy tát vào miệng hổ: "Cái đồ lắm mồm, sớm muộn gì lão đại cũng giết mày! Cút đi, tao đưa mày về!"
"Khốn khiếp mày dám đánh tao. . . "
Hai người huyên thuyên thề thốt, Gà Đen từ biệt Tần Hạo, lôi Đầu Hổ đi. Tần Hạo dựa vào mép mái nhà châm một điếu thuốc, nhìn đường dưới lầu, mặt lạnh nhả khói. Cho đến khi tôi nhìn thấy Đầu Hổ và Gà Đen xuất hiện trên đường và họ lên xe. Hắn chỉ kẹp điếu thuốc, quay người trở về phòng.
...
Lúc này trên chiếc xe đang lái, Gà Đen đá vào Đầu Hổ đang chồm lên người mình, "Đứng lên!
Hổ Đầu một cước đá hắn trở về, nhảy dựng lên, bị cái tát lúc trước lau cái miệng tê dại, "Tiểu tử họ Tần thật biết giả bộ, mày nhìn ra được cái gì?"
"Hắn không thân với Hà Sơ Tam," Gà Đen cau mày và nghĩ, "Tao nghĩ hắn cũng đang đề phòng Hà Sơ Tam."
"Tâm tư của lão đại thật khó lường," Đầu Hổ xoa cằm, "Có Tiểu Mã ở bên thì tốt hơn, có gì muốn nói thì hỏi anh ấy. Bây giờ có Hà Sơ Tam và Tần Hạo, bọn họ không phải là kẻ tầm thường đâu."
Gà Đen còn đang suy nghĩ: "Tao nghĩ Hà Sơ Tam đúng là có chút năng lực và thủ đoạn. Cậu ấy là một sinh viên thành tích cao đã từng học đại học, vì vậy cậu ấy không cần phải bán thân để có được địa vị. Ngược lại, Tần Hạo có chút kỳ quái, hắn lại ở đại gia trong tù cùng lão đại đi ra ngoài hơn hai tháng, trở về được thăng chức 'Hồng côn', hơn nữa hắn xem như lão đại Thanh Long..."
Cả hai người đều có suy đoán mới và nhìn nhau kinh hoàng. Hổ Đầu rùng mình một cái, "Phải không? Cho nên lão đại đối với Thanh Long lão đại có hứng thú?"
"Thôi đi," Gà Đen nói, "đùa giỡn kiểu này không được phép, tối nay tao không muốn Thanh Long lão đại giết tao trong mơ đâu."
"Nói đi phải nói lại, một hai tên này cũng không đơn giản a, " Đầu Hổ cảm khái nói, "Tao nói mày vừa vặn là mỹ nam, vì sao không đi dụ dỗ lão đại?"
"Dụ cái rắm!"
"Ha ha ha ha!"
Hai người cãi nhau trong xe một lúc thì điện thoại của Gà Đen bỗng reo lên, hắn đáp vài câu rồi cúp máy.
"Là ai?" Đầu Hổ tò mò.
"Không liên quan đến mày!" Gà Đen thấy đầu hổ định nhéo nhéo, "Mấy ngày nữa đại tỷ mới trở về, để tao trước làm một việc."
"Thật trùng hợp, chiều nay chị ấy cũng gọi điện cho tao, nhờ tao làm một việc."
Hai người nhìn nhau. Đầu Hổ nghi ngờ hỏi: "chị ý nhờ mày làm cái gì?"
"Không thể nói. Còn mày thì sao?"
"Cũng không thể nói."
Hai người lại nhìn nhau. Đầu Hổ lại nghi ngờ hỏi: "Chị thấy chúng ta quan hệ thâm hậu, muốn chọc tức chúng ta mà chia rẽ?"
"Ai có quan hệ thâm hậu với mày!"
...
Hai người một bên đánh nhau trong xe, một bên Tần Hạo cũng nhận được điện thoại từ nước ngoài của Thôi Đông Đông từ Thái Lan. Thôi Đông Đông cố ý sắp xếp với hắn một vài chuyện vặt vãnh, còn nói rằng sau vài ngày sẽ có cuộc nói chuyện với hắn về những vấn đề quan trọng. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tần Hạo phất lui tất cả những người hầu, trần truồng bước vào phòng tắm và chìm vào suy nghĩ sâu sắc trong làn nước ào ạt.
Hắn chỉ cảm ơn Tạ Gia Hoa đã cho hắn niềm tin để sống, cho phép hắn kiên trì trong cuộc chạy trốn đẫm máu ở Thái Lan, và bò trở lại từ cánh cổng địa ngục; hắn cũng cảm ơn đối phương đã cho hắn niềm tin công lý —— Hạ Lục Nhất chắc chắn đối xử tốt với hắn, hắn đồng sinh cộng tử và hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng suy cho cùng, đúng sai, tình yêu và lẽ phải cũng không thể thay đổi được quá khứ tội lỗi của lão đại xã hội đen này, con người phải trả giá cho những tội lỗi mình đã gây ra. Trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên cảm thấy vui mừng, nếu năm đó người cứu hắn không phải Tạ Gia Hoa, mà là một Thanh Long khác, liệu hắn có trở thành một Hạ Lục Nhất khác, đi trên một con đường hoàn toàn khác?
Sau khi tắm xong, hắn đến trước gương soi cẩn thận vết sẹo do vết đạn bắn trên vai, ngồi bên bồn tắm xoa bóp bắp chân cũng bị đạn làm trầy xước, tuy vết thương đã lành nhưng hắn vẫn chưa hết đau khi đi dạo, hắn biết rằng trạng thái hiện tại của mình không thích hợp cho sự sống và cái chết, nhưng nhìn thấy Kiêu Kỵ Đường từng bước chuyển mình và chôn vùi tất cả những hành động xấu xa trong quá khứ, bây giờ có thể là cơ hội cuối cùng để đưa hắn đưa ra trước công lý, hắn phải cố gắng hết sức.
Nhưng Gia Hoa ca nói rất đúng, trong đó có điểm kỳ quái, Hạ Lục Nhất đã sẵn sàng rửa tay trong chậu vàng, tại sao lại chừa một chân lẻn trở lại bùn nhơ? Anh ấy đã dành một tháng với Hà Sơ Tam trong một ngôi đền nhỏ ở Thái Lan, hắn thấy rằng người này không phải là kẻ xấu, anh ấy đã cống hiến hết mình cho Hạ Lục Nhất và Hạ Lục Nhất cũng thể hiện tình yêu của mình với Hà Sơ Tam trong lần trốn thoát trong rừng sâu trong một đêm mưa nhớ thương. Hai người họ có tình cảm sâu nặng như vậy, nếu Hạ Lục Nhất còn chút lương tâm, thì không nên sau lưng Hà Sơ Tam mà quay lại con đường cũ.
Nhưng hành động gần đây của Thôi Đông Đông và cuộc điện thoại vừa rồi của cô ấy là có ý gì?
Sau khi thêm rất nhiều ký tự "nhưng", hắn cũng bối rối. Hắn vào phòng ngủ và thực hiện một số động tác giãn cơ, sau đó ngủ thiếp đi trên giường, sẵn sàng chờ xem chuyện gì đã xảy ra, nói về nó sau khi gặp Thôi Đông Đông.
___________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro