Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)
Cả hai rúc vào phòng tắm, để A Nhị và A Tứ chơi đùa vui vẻ với nhau, sau đó chuyển từ phòng tắm sang phòng ngủ, tạo cho A Tứ một không gian ấm áp và ẩm ướt để vận động.
Hà Sơ Tam không biết tại sao đêm nay, cậu đã thay đổi phong cách thận trọng trước đây, ngay từ đầu đã nắm lấy và xoa nắn mông anh rồi đâm vào, động tác vừa thô bạo vừa háo hức, giống như một động cơ được lắp đặt không ngừng. Hạ Lục Nhất rên rỉ dữ dội và nằm sấp ở trên gối, những giọt mồ hôi nhỏ giọt từ tấm lưng trần đầy những vết sẹo cũ, từ từ chảy xuống theo sự run rẩy của cơ thể, hội tụ trên hai vòng eo nhỏ nhắn và tinh tế. Cái mông hếch lên theo sát nhịp điệu của Hà Sơ Tam , miệng huyệt dần trở nên mọng nước, đỏ au, sưng tấy và dâm mỹ. Hà Sơ Tam bừng bừng dục vọng, phần thân dưới ngày càng hung hãn. Trong lúc mê man, Hạ Lục Nhất cảm thấy mình sắp bị sức nóng cứng rắn của cậu cắt thành hai mảnh, sốt ruột ôm lấy gối hét lên, lần đầu tiên bị buộc phải dừng lại.
"Chậm đã, a...tên nhóc khốn nạn...không muốn..."
Hà Sơ Tam đưa tay chạm vào nơi hai người tiếp xúc, tay ướt sũng, sau đó tiến lên xoa nắn bi, cười không thể phản bác nói: "Không muốn cái gì? Anh sướng đến chảy nước rồi."
Đương nhiên không phải nước của Hạ Lục Nhất, mà là gel bôi trơn lúc trước chen vào. Hạ Lục Nhất vừa tức giận vừa xấu hổ, mắng cậu vài lần không mạch lạc, bị phản đối đến thở không ra hơi. Cao trào như pháo hoa nổ tung trong người, mồ hôi đầm đìa, chỉ biết cắn chặt gối mà hét lên, run rẩy.
Anh bị Hà Sơ Tam lật người, áp vào đầu giường mặt đối mặt về phía trước, đầu vú sưng tấy và bị véo bị môi và răng cậu cắn và mút mạnh. Hà Sơ Tam cố ý không chạm vào côn thịt đang cương cứng của anh, chỉ kẹp nó vào giữa hai người để mài, đồng thời véo mạnh vào lỗ nhỏ và mông của anh, động tác đơn giản nhẹ nhàng như muốn ấn vào sâu bên trong của anh.
Bị xâm chiếm mãnh liệt và bá đạo chưa từng có, Hạ Lục Nhất nóng đến toàn thân mềm nhũn, da đầu tê dại, nắm lấy vai Hà Sơ Tam, há miệng nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể đứt quãng thở hổn hển.
Hà Sơ Tam đè anh xuống giường, dùng sức làm anh một hiệp, nghỉ ngơi một lát, liền bế anh đến ghế sofa, để anh ngồi lên người, đẩy A Tứ từ dưới lên trên. Hạ Lục Nhất cưỡi trên người cậu thở hổn hển, Hà Sơ Tam cố tình không thâm nhập sâu, nhiều lần cũng chỉ chọc vào điểm nhạy cảm của anh.
Anh bị chơi đến nỗi ngón chân cong lên, hai chân run rẩy không dùng được chút sức lực nào, suýt chút nữa trượt khỏi ghế sô pha.
"Dừng lại, dừng lại... A Tam... A Tam..."
Hà Sơ Tam cuối cùng cũng dừng lại, cảm thấy anh thật đáng yêu, dùng ánh mắt lơ đãng gọi tên mình xin tha, mỉm cười hôn lên trán đẫm mồ hôi của anh.
Hạ Lục Nhất không còn sức lực để ý đến nụ cười nhếch mép của cậu, dùng sức nuốt khan, trước đó thở hổn hển quá nhiều, cảm thấy cổ họng mình khô khốc, khàn khàn như muốn bốc khói, "Cậu... Cậu, bệnh của cậu khỏi rồi?"
"Đương nhiên rồi" Hà Sơ Tam khẽ mỉm cười, "Cũng gần hai tuần rồi."
Hạ Lục Nhất run rẩy sờ sờ bộ ngực rắn chắc của cậu, nhéo nhéo cơ bụng trên eo tựa hồ có chút rõ ràng hơn một chút, trong lòng nghi hoặc: Tiểu tử này không phải là bị bệnh thì chính là ngày nào cũng ngồi ở văn phòng, lấy sức lực đó ở đâu ra? !
"Đừng đánh giá thấp em, Lục Nhất ca" Hà Sơ Tam nhìn thấy suy nghĩ của anh, xúc động nói: "Em thực sự đã rất cố gắng để thao anh."
—Những khó khăn thực sự khó diễn tả. Đây là lần đầu tiên hai người quan hệ trên giường vào năm ngoái, bế công chúa thất bại đã kích thích lòng tự trọng của Hà Sơ Tam rất nhiều. Từ đó trở đi, để thoát khỏi danh hiệu gà yếu và kiểm soát các tư thế tình thú khác nhau, cậu nghiến răng và tăng cường rèn luyện thể chất. Lúc rảnh rỗi tập Thái Cực Quyền còn lâu mới thỏa mãn được lý tưởng ăn thịt người to lớn của cậu, chỉ cần có thời gian, cậu sẽ cố gắng đến phòng tập thể dục hai đến ba lần một tuần và chạy bộ một giờ mỗi ngày. Cậu mua tạ, bánh xe cơ bụng, giá đẩy và thay quần áo thể thao, cậu tập luyện sau giờ làm việc, cậu rên rỉ và thở dài sau khi ăn protein và ức gà, nghiến răng chịu đựng vì "tàu hoả tiện lợi" trong tương lai...
Hạ Lục Nhất xấu hổ giơ tay định vỗ về cậu, nhưng Hà Sơ Tam lại mắng anh một câu, bàn tay đang vẫy vẫy của anh lại chuyển thành ôm lấy cổ cậu, lại thở hổn hển dữ dội.
Sau khi tận hưởng vòng này, Hà Sơ Tam muốn ôm lấy anh và thử món "Tầu hoả tiện lợi" đã được lên kế hoạch từ lâu. Hạ Lục Nhất sắp khóc đến nơi — anh đã bị thương hai lần trong năm nay, anh thể chất yếu, hơn nữa anh đã chia tay và lăn qua lăn lại một thời gian trước đó, anh buồn bã, chểnh mảng tập thể dục,thể lực của anh đã suy yếu đi rất nhiều, cậu cũng thao anh một cách dữ dội và thô bạo - anh đau và mềm nhũn, mông nóng ran và anh không thể chịu được nữa! Anh phải thể hiện sự uy nghiêm của một lão đại và ra lệnh cho cậu nhanh chóng đặt mình xuống và đưa A Tứ về!
Suy nghĩ của Hà Sơ Tam vẫn còn dang dở, "Rõ ràng trước đây có thể làm thêm vài lần nữa ..."
"Trước kia cậu không có thô bạo như vậy!" Hạ Lục Nhất khàn giọng tức giận nói.
Hà Sơ Tam cười khúc khích, "Anh đang khen ngợi sự tiến bộ của em phải không, Lục Nhất ca?"
Hạ Lục Nhất không biết mình đang đối mặt với tên nhóc thối thế hệ thứ ba đã nâng cấp hay bản chất tiềm ẩn của Hà Ảnh đế, anh chỉ cảm thấy cậu giống như một vị vua cáo già với cái miệng đầy răng nanh và nụ cười độc ác. Nếu anh phản kháng sẽ bị xé xác và ăn thịt.
"Thật sự không được!" Hạ Lục Nhất nói: "Ngày mai tôi phải đến công ty."
"Em sẽ lái xe đưa anh đến đó."
"Cậu muốn bế tôi vào văn phòng à?!"
"Sao lại không thể...Aa! Đau quá! Đừng nhéo, đừng nhéo..."
Hạ Lục Nhất tức giận buông tay ra. Hà Sơ Tam bị buộc hạ cấp xuống thế hệ gà yếu đầu tiên, cậu xoa xoa tai mình một cách đau khổ, "Lục Nhất ca, chúng ta có thể thương lượng chút được không?"
"Cái gì?"
"Lần sau anh véo vào bên kia được không? Em nhìn vào gương và thấy dái tai bên phải to hơn bên trái. Ahhh! Đau quá! Ý em là lần sau, lần sau..."
Năm phút sau, Hà Sơ Tam đau đớn che đôi tai cuối cùng cũng có kích thước bằng nhau của mình, ngoan ngoãn đi theo Hạ Lục Nhất đi tắm.
Hạ Lục Nhất không muốn cậu ôm mình, tự mình đi về phía trước, mỗi bước chân đều đau nhức, chân mềm nhũn.
Hà Sơ Tam đi theo phía sau, nhìn thấy tinh trùng lên não cậu, rất khó nhịn. Hạ Lục Nhất bước vào phạm vi của cái đầu bù xù, đang mệt mỏi vươn tay xả nước, đột nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt sốt ruột. Anh quay đầu nhìn lại - Hà Sơ Tam bất lực nhìn anh cùng với A Tứ sục sôi đứng thẳng.
Anh vừa giận vừa buồn cười: "Cậu bước đi cũng có thể cứng?"
"Đừng để ý về nó." Hà Sơ Tam bất lực nói, lấy quả bóng tắm trên giá bên cạnh xuống, muốn tắm cho Hạ Lục Nhất nhưng Hạ Lục Nhất đã giữ tay cậu lại. Hạ Lục Nhất bất đắc dĩ thở dài với cậu, cầm lấy quả bóng tắm ném sang một bên, cúi người hôn cậu.
Anh hôn xuống cằm và cổ Hà Sơ Tam, đến vùng rừng rậm dưới ngực, rốn và bụng dưới, cuối cùng quỳ trên mặt đất và hút Hà Sơ Tam ngậm vào.
Hà Sơ Tam hưng phấn thở hổn hển, cau mày nhìn đầu anh lên xuống một cách ám ảnh, bộ phận sinh dục cương cứng lại dâng lên thêm một chút trong cổ họng. Hạ Lục Nhất khó chịu dừng lại, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng hút cậu vào sâu hơn.
Anh vụng về mút và vuốt ve Hà Sơ Tam, không hề khéo léo chút nào nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng và dùng hết sức lực. Còn Hà Sơ Tam chỉ nhìn thấy anh như vậy đã rất xúc động, không khỏi luồn ngón tay vào tóc anh, liều mạng chống cự lại cảm giác muốn dùng sức ấn đầu anh, sốt ruột vuốt ve sau đầu anh.
Hà Sơ Tam rút lui trước khi xuất tinh, vội vàng gầm lên, phun từng đám chất đục màu trắng lên mặt Hạ Lục Nhất. Hạ Lục Nhất nhắm mắt chịu đựng, không hề né tránh một chút nào.
Hà Sơ Tam lấy lại tinh thần sau khi lên đỉnh, ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy anh không nói một lời, vùi đầu vào vai anh.
Hạ Lục Nhất ôm anh, vỗ nhẹ lên đỉnh tóc anh: "Tên nhóc thối, bây giờ cậu thấy thoải mái chưa?"
Hà Sơ Tam ôm chặt lấy anh, lực của cánh tay cậu khiến lưng Hạ Lục Nhất đau nhức, một lúc sau mới thì thào nói: "Lục Nhất ca, em rất yêu anh."
"Ừm."
"Em thật sự yêu anh."
"Ừm."
"Đừng ghét em, đừng rời bỏ em."
Hạ Lục Nhất mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên vành tai đỏ rực của cậu "Tên ngốc, sao có thể như vậy?"
...
Hạ Lục Nhất thức dậy trong ánh sáng chạng vạng, nheo mắt nhìn xung quanh và thấy Hà Sơ Tam đang nằm nghiêng và nhìn trộm anh. Anh ôm lấy Hà Sơ Tam đang cười lớn: "Cậu tỉnh bao lâu rồi?"
"Mới vừa tỉnh."
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Nhìn anh... mắt có gỉ."
"Cút!"
Hà Sơ Tam cười đến ngực run lên, cúi người hôn anh: "Không có dử mắt, không có dử mắt, dù nhìn thế nào cũng đẹp. Bữa sáng anh muốn gì?"
"Tuỳ cậu."
"Được, vậy em đi làm 'tuỳ tiện' vậy" Hà Sơ Tam lại gặm cắn anh hai cái, miễn cưỡng xuống giường.
Hạ Lục Nhất duỗi tay và chân dưới chăn, nhưng anh vẫn cảm thấy đau ở lưng và mông cũng hơi tê. Uể oải dụi mắt, canh phát hiện quả nhiên có một cục dử ở mắt rất khó coi.
"..."
Thôi, trai đẹp cũng là con người, có trai đẹp mà không có dử mắt.
...
Hạ Lục Nhất chậm rãi đứng dậy, xỏ dép vào phòng tắm, nghiêm túc tắm rửa rồi đi ra ngoài ăn sáng. Hà Sơ Tam làm hai món "tuỳ tiện": trứng chiên, xúc xích Pháp, khoai tây luộc, táo và cà chua cắt miếng nhỏ, cùng hai ly sữa. Hai người ngồi cùng nhau dùng bữa ấm áp, Hà Sơ Tam thắt cà vạt và phủ thêm áo khoác cho Hạ Lục Nhất rồi tiễn anh ra ngoài.
"Cậu đã thông báo cho Kevin chưa? Khi nào hắn sẽ đến đón cậu?" Hạ Lục Nhất vừa hỏi vừa cài cúc áo trước khi rời đi.
"Hắn lập tức đến" Hà Sơ Tam nói, "Hôm nay em sẽ đến công ty của mình, em có hẹn với khách hàng vào buổi trưa để ăn cơm nên em sẽ không đến gặp anh được."
"Ừm."
Hạ Lục Nhất quay người đi về phía hành lang, nhưng lại bị Hà Sơ Tam kéo lại. Hạ Sơ Tam ôm anh vào lòng hôn, không bao lâu, cảm giác bị giam cầm thật chặt chỉ thoáng qua.
"Tối nay gặp." Hà Sơ Tam buông tay, cười nói.
...
Hạ Lục Nhất sau đó nhớ lại cảnh đó, anh nhớ đến sự miễn cưỡng ẩn chứa trong nụ cười của Hà Sơ Tam và cánh tay hơi run của Hà Sơ Tam. Anh cũng nhớ hơi ấm đọng lại trên khóe môi thật lâu khi anh thức dậy vào buổi sáng, nỗi buồn ẩn giấu khi Hà Sơ Tam nói "đừng ghét em, đừng rời xa em", nhớ lại đau thương lạ thường và đêm kéo dài của Hà Sơ Tam, Hạ Lục Nhất nhớ lại Hà Sơ Tam và Kiều Gia nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên một vẻ phức tạp.
Không phải là anh không nhận ra một dấu hiệu nhỏ nhất, anh chỉ không muốn suy đoán và nghi ngờ Hà Sơ Tam theo hướng đó một chút nào, một chút cũng không.
Tất cả những gì xảy ra sau ngày hôm đó vẫn còn sống động trong tâm trí anh sau một thời gian dài, sống động và sống động như một bộ truyện tranh——
Vào buổi sáng ngày hôm đó, anh đến trụ sở chính và đang ở trong văn phòng với Thôi Đông Đông để chuẩn bị cho các hoạt động trong ngày. Họ đặt năm thời gian và địa điểm giao dịch khác nhau theo kế hoạch, Thôi Đông Đông lần lượt đưa Tần Hạo, Đầu Hổ, Gà Đen, Đại Cua và Xà Muội đến đó, đồng thời giả vờ xuống xe để nghe điện thoại trên đường, thông báo cho bí mật về thời gian để giao dịch. Bất cứ ai có hành vi đáng ngờ vào ngày này, và bất cứ ai có dấu hiệu của cảnh sát trong giờ giao dịch, chắc chắn là một nằm vùng.
Tuy nhiên, trước khi cuộc gọi thông báo đầu tiên của họ được thực hiện, đột nhiên vệ sĩ gõ cửa và đưa Tiểu La vào.
"Có người nhét phong bì trước cửa nhà chúng ta," Tiểu La nói, "Em xem nội dung bên trong và cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy em đã nhanh chóng mang nó đến đây."
Thôi Đông Đông nghi ngờ nhận lấy phong bì, từ bên trong lấy ra một bức ảnh - Tần Hạo và Tạ Gia Hoa đang ngồi cùng một bàn trong một góc của vũ trường lốm đốm ánh đèn, vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Cơn ớn lạnh thấu xương chạy từ lưng đến lòng bàn chân, anh đứng yên tại chỗ, không nói nên lời.
Thôi Đông Đông so với anh còn kinh ngạc hơn: "Thư là ai gửi?!"
"Ân chuông cửa liền chạy đi " Tiểu La nói, "Em một chút cũng không thấy."
Anh giật lấy bức ảnh lao ra khỏi cửa, định chất vấn với Tần Hạo. Tuy nhiên, vừa bước vào hành lang, chuông báo động chói tai đột nhiên vang lên!
"Có chuyện gì vậy?!" Anh hỏi đám vệ sĩ đang hoảng loạn chạy tới.
A Nam đang chạy phía trước vội vàng tóm lấy anh, đưa anh về hướng lối đi an toàn: "Người đưa tin đến rồi! Họ muốn bắt anh và chị Đông Đông!"
Dưới sự lãnh đạo của Tạ Gia Hoa, một lượng lớn cảnh sát đã bao vây tòa nhà trụ sở chính, đưa ra lệnh khám xét và lệnh bắt giữ. Anh, Thôi Đông Đông, Tiểu La, A Nam và A Mao đến tầng hầm bí mật ở cuối tòa nhà thông qua lối đi an toàn, sau đó trốn thoát khỏi trụ sở bị bao vây thông qua lối đi bí mật ở tầng hầm. Thở hổn hển, vô cùng chật vật.
Trên đường đi, họ nhận được cuộc gọi từ cấp dưới thông báo rằng tất cả các công ty dưới quyền Kiêu Kỵ Đường, thậm chí cả tài sản riêng của anh và Thôi Đông Đông, đều bị cảnh sát phong tỏa và điều tra cùng lúc.
"Là Tần Hạo!" Thôi Đông Đông nói với anh: "Hắn nhất định đã đánh cắp một số chứng cứ quan trọng! Tôi phải lập tức đến 'Phòng Tài chính' để tiêu hủy thông tin trước đó! Anh đi đến nhà an toàn ở bến tàu trước và tôi sẽ gặp anh sau!"
Anh nghĩ đến cuốn sổ sách đầu rồng chủ yếu nằm ở biệt thự Thanh Long. Biệt thự ở Thanh Long cũng là một trong những tài sản riêng của anh, cảnh sát sớm muộn cũng sẽ khám xét ở đó, có thể họ sẽ tìm thấy sổ sách kế toán giấu trong ghế sofa.
"Tôi cũng phải xử lý một số việc," anh nói với Thôi Đông Đông, "chúng ta chia nhau ra, gặp cô ở nhà an toàn."
Họ đều tin chắc rằng mọi chuyện là do Tần Hạo gây ra, chính Tần Hạo, một chàng trai 25 tuổi nhìn thấy thân phận sắp bị bại lộ nên đã báo cảnh sát để thu võng. Ngồi ở ghế sau xe, anh hồi tưởng lại cảnh tượng cùng Tần Hạo ngày xưa, nghĩ đến ngày hôm qua đối với hắn tin tưởng tuyệt đối, trong lòng dâng lên một tia đau xót cùng phẫn nộ không thể khống chế.
Vào ban ngày, giao thông ùn tắc, ô tô liên tục chuyển làn, vượt, vượt đèn đỏ và lao thẳng vào khu vực thành phố Cửu Long.
Lúc này điện thoại của A Nam reo lên. A Nam vội vàng trả lời vài câu, cúp điện thoại, lo lắng nói: "Lão đại, Kevin nói Hà tiên sinh đột nhiên ho ra máu trong công ty rồi bất tỉnh, đã được đưa vào bệnh viện."
Bên tai anh vang lên một tiếng nổ lớn như tảng đá vỡ. Anh ngẩng đầu nhìn, cuối đường là một ngã ba, dẫn đến biệt thự bên bờ biển bên trái, bệnh viện bên phải.
Những ký ức đen tối với mùi máu nhấn chìm anh——
"Không có vết thương nghiêm trọng, đã được đưa đến bệnh viện!"
"Cô ấy, cô ấy đã nhảy từ nóc biệt thự sau khi đâm lão đại..."
Vào đêm khuya bốn năm trước, chính tại ngã ba đường này, anh đã chọn một hướng đi mà cả đời anh hối hận. Anh nhìn thấy cơ thể tan nát bên bể bơi và đôi mắt đã chết trên giường bệnh. Không ai có thể giữ anh lại.
Dây thần kinh sau gáy giật nảy lên, nhịp tim đập như trống trong tai tôi! Nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh như đất lở và sóng thần, khiến anh nhất thời lạc giọng, "Đi, đi..."
A Mao đang lái xe không nghe rõ: "Lão đại, đi chỗ nào vậy?"
"Đi...đi bệnh viện! Đi bệnh viện!!" Anh khàn khàn kêu lên, "Đưa điện thoại cho tôi! Gọi cho Đông Đông!"
Xe rẽ phải và hướng đến bệnh viện Giao Thành. A Nam vội vàng bấm số dự phòng của Thôi Đông Đông, anh tiếp nhận điện thoại di động, "Cô đang ở đâu? Cô có an toàn không?"
"Tôi tới phòng tài chính, cảnh sát cũng không tìm thấy ở đây." Thôi Đông Đông đang nói chuyện thì có tiếng xăng bắn tung tóe. "Nó sẽ xong trong một phút nữa. Có chuyện gì vậy?"
"A Tam xảy ra chuyện, tôi đi bệnh viện." Anh cố nén lòng bàn tay run lên, ngăn không cho điện thoại trượt ra ngoài, "Lập tức đi lấy sổ sách đầu rồng, nếu có thể chuyển thì chuyển đi, nếu cô không thể chuyển nó, hãy đốt nó đi."
"Được rồi, tôi hiểu rồi," Thôi Đông Đông nhanh chóng trả lời, "A Tam sao vậy?"
"Đột nhiên ngất đi, còn nói cậu ấy nôn ra máu! Làm sao cậu ấy có thể nôn ra máu như vậy?" Anh run giọng nói. Anh giống như một đứa trẻ lo lắng, mất kiểm soát đang cầu xin sự giúp đỡ của những người thân yêu. Thanh Long không còn, Tiểu Mãn không còn, ngay cả Tiểu Mã cũng không còn, Thôi Đông Đông quả thực là người thân duy nhất của anh trên thế giới này.
"Đừng căng thẳng," Thôi Đông Đông trấn an anh, "Có lẽ chỉ là quá mệt mỏi, sẽ không có chuyện gì đâu. Sổ sách đầu rồng đừng lo lắng, nhất định phải chú ý an toàn."
Anh cố gắng hết sức điều khiển hơi thở của mình: "Được rồi, cô cũng chú ý an toàn nhé."
Anh lao đến bệnh viện, lao ra khỏi thang máy và lao đến phòng bệnh của Hà Sơ Tam. Kevin cùng vài vệ sĩ canh cửa và giường bệnh, lách sang một bên nhường đường cho anh. Nhìn thấy Hà Sơ Tam đang nằm trên giường bệnh, anh vội chạy tới sờ khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, kiểm tra trán.
"Cậu ấy bị sao vậy? Bệnh gì thế?" Anh lo lắng hỏi: "A Tam? A Tam!"
Hà Sơ Tam mở mắt ra, con ngươi đen láy sâu như biển. Sau vai anh cảm thấy lạnh và một mũi tiêm đâm vào.
Anh há miệng, không phát ra âm thanh, không phản kháng, từ từ ngã vào vòng tay của Hà Sơ Tam.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, anh không hề đổ lỗi cho Hà Sơ Tam và anh cũng không tin rằng Hà Sơ Tam sẽ làm hại anh. Anh chỉ không thể hiểu được ánh mắt của Hà Sơ Tam, anh chỉ không hiểu tại sao.
Cái lạnh thấu xương và bóng tối vô tận là những trang cuối cùng của bộ truyện tranh này.
_________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro