Chương 81

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Tầng hầm tối om, bóng đèn mờ trong góc luôn sáng. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không biết qua bao lâu, Hạ Lục Nhất nghe thấy tiếng mở khóa.

Anh nằm bất động trên giường. Đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn thẳng lên trần nhà, cằm có chút râu ria khiến anh trông hốc hác và u ám.

Cánh cửa tầng hầm được mở ra, một chàng trai trẻ rất xa lạ bước vào, anh ta mặc một bộ vest, nhìn không giống người hầu hay vệ sĩ mà trái lại có khí chất của một doanh nhân như Hà Sơ Tam.

Chàng trai trẻ không nói một lời bước đến bên giường, kê hai chiếc gối lên lưng, đặt một đĩa đồ ăn sáng lên chăn và mở còng tay phải.

Tay phải của Hạ Lục Nhất chỉ có sức mạnh để cầm chiếc đũa, không đủ để tấn công và đe dọa đối thủ. Anh nhìn xuống đĩa bữa sáng rõ ràng là mua từ bên ngoài, như trước mà bất động.

"Gọi Hà Sơ Tam đến." Anh nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Như không nghe thấy, chàng trai tiếp tục đặt chai sữa lên khay.

Hạ Lục Nhất giơ tay và lật đổ cả chiếc đĩa. Bình sữa rơi xuống đất phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai.

Chàng trai lặng lẽ dọn dẹp đồ ăn vương vãi trên mình và trên nệm, còng tay phải lại rồi bưng khay rời đi.

Hà Sơ Tam đã không đến. Nửa giờ sau, người thanh niên lại đến, lần này cởi trói tay phải, đặt một bên giường một cái bồn tiểu, rồi lại rời đi.

"..." Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất không thể ăn hoặc uống, nhưng anh không thể không đi vệ sinh. Run lên vì tức giận, anh chịu đựng sự sỉ nhục và giải quyết các vấn đề về sinh lí của mình. Mười phút sau, người thanh niên bước vào và mang đi bồn tiểu, còng tay phải của anh lại và bật TV cho anh.

...

Cả ngày trôi qua. Anh không đụng đến bữa trưa hay bữa tối của mình. Hai đợt tin tức ngày hôm qua được phát trên TV, cùng một quảng cáo dầu gội được phát lại sáu lần và cùng một tập phim truyền hình được chiếu ba lần. Anh bất động nhìn chằm chằm vào TV, từ sáng đến tối, đầu óc anh trống rỗng và trống rỗng. Anh không thể nghĩ ra được, anh không nhìn thấy Hà Sơ Tam, anh cũng không thể đoán ra được điều gì.

Vào buổi tối, Hà Sơ Tam cuối cùng cũng xuất hiện ở tầng hầm.

Cậu vừa từ bên ngoài về, bao bọc trong không khí lạnh lẽo. Diện chiếc áo gió dài thẳng tắp, trông cậu càng cao ráo, khí thế hơn. Phần tóc mái mềm mại trước đây đều được vén lại bằng keo xịt tóc, lộ ra khuôn mặt trưởng thành và lạnh lùng.

Vừa bước vào phòng, cậu đã yêu cầu vệ sĩ khóa cửa từ bên ngoài. Cậu đi thẳng đến giường của Hạ Lục Nhất và mở còng tay và mắt cá chân từng cái một.

"Đứng dậy hoạt động chút đi." Cậu bình tĩnh nói.

Hạ Lục Nhất nằm đó cả ngày, toàn thân cứng đờ và tê liệt, nhưng anh vẫn đá vào ngực cậu! Hà Sơ Tam nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân của anh và kéo sang một bên!

Hạ Lục Nhất nặng nề rơi xuống mặt đất lạnh và cứng! Hà Sơ Tam bước tới, chặt hai tay sau lưng và đè anh xuống. Hạ Lục Nhất thở hổn hển và vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng bị Hà Sơ Tam kiên quyết ấn lại. Hà Sơ Tam từ trên cao nhìn xuống, nhìn sự phản kháng vô ích của anh, khẽ mỉm cười.

"Lục Nhất ca, anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày canh đánh không lại em a?"

"Buông ra!" Hạ Lục Nhất tức giận.

"Anh muốn làm gì? Em giết Thôi Đông Đông, anh muốn giết em báo thù?"

Hạ Lục Nhất gầm lên giận dữ, quằn quại điên cuồng như một con thú hoang đang trong trạng thái điên cuồng! Hà Sơ Tam dùng lòng bàn tay che miệng, véo khe hở giữa hàm trên và hàm dưới để ngăn anh điên cuồng mà cắn vào lưỡi mình. Nước bọt của anh tràn ra dọc theo mép lòng bàn tay Hà Sơ Tam, anh vẫn phát ra một tiếng gầm gừ nghèn nghẹt, hai cánh tay gần như bị rút ra khỏi khớp, anh vẫn liều lĩnh vùng vẫy.

Thấy rằng anh sẽ tự làm mình bị thương trong lúc kích động, Hà Sơ Tam bất ngờ buông tay và tát anh!

Hạ Lục Nhất nghiêng mặt cứng đờ, cảm giác ngứa ran nhức nhối đánh thức tứ chi tê dại của anh từng chút một. Anh phát ra những tiếng thở hổn hển co giật từ cổ họng, cuối cùng bị lòng bàn tay này kích thích ra toàn bộ sát ý! Anh bất ngờ hất Hà Sơ Tam xuống đất, giơ tay trái lên và đấm mạnh vào Hà Sơ Tam! Nhưng một cảm giác ngứa ran như kim châm lan khắp cơ thể anh ngay lập tức, anh co giật rồi ngã xuống trước khi đánh Hà Sơ Tam.

Hà Sơ Tam đẩy thân hình nặng nề của anh ra, đứng dậy, nhét đèn  điện nhỏ trong tay vào túi, bình tĩnh chỉnh lại quần áo và đầu tóc, mở ngăn kéo đầu giường và lấy khăn giấy.

Cậu dùng khăn giấy lau tay, bình tĩnh nói: "Tỉnh lại đi, Lục Nhất ca. Nếu anh có thể giải quyết mọi việc bằng cách đánh nhau thì sao anh lại rơi vào tình huống này?"

Cậu tắt TV, thay tấm nệm và vỏ chăn bị đồ ăn thừa làm Hạ Lục Nhất xô đổi, bế Hạ Lục Nhất trở lại giường rồi nhét anh vào trong chăn. Sau đó, cậu tháo một chiếc còng tay trói hai tay Hạ Lục Nhất lại, đồng thời tìm một sợi xích sắt dài khác để khóa mắt cá chân của Hạ Lục Nhất, để anh có thể tự do di chuyển trong một khu vực nhỏ.

Hạ Lục Nhất vẫn còn trong tình trạng bị điện giật, anh không thể phản kháng ngoại trừ nhìn chằm chằm vào cậu.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa, cậu lên lầu, nhanh chóng lấy một cốc nước ngọt và hai chiếc bánh mì kẹp xuống, đặt lên bàn cạnh giường ngủ.

Cậu đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Hạ Lục Nhất, sau đó đưa tay vuốt thẳng vầng trán đẫm mồ hôi của Hạ Lục Nhất, "Ngoan ngoãn ăn ngủ đi, nếu không em sẽ khiến anh không bao giờ nhìn thấy Đông Đông tỷ."

Hạ Lục Nhất hơi động con người, lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng Hà Sơ Tam hoàn toàn không có ý định nói chuyện với anh nên quay người bỏ đi.

...

Hai ngày sau, các lãnh đạo lớn nhỏ của Kiêu Kỵ Đường tập trung tại phòng họp của trụ sở chính, ngồi thành vòng tròn quanh một chiếc bàn dài, tổ chức họp câu lạc bộ một cách nghiêm túc, "hội nghị cổ đông".

Cái gọi là cổ đông, trên thực tế, tất cả những người có mặt chỉ nắm giữ một phần cổ phần của công ty chi nhánh do họ quản lý, bị hạn chế về chia hoa hồng và không có quyền lợi. Theo luật, không ai có mặt có tiếng nói. Theo quy luật của giang hồ, tình hình tại hiện trường càng phức tạp hơn——

Hạ Lục Nhất đã nắm giữ Kiêu Kỵ Đường gần bốn năm, dưới ghế của anh có hai vị tướng: Thôi Đông Đông và Mã Như Long; dưới là tứ phương thần tú: Đầu Hổ, Gà Đen, Đại Cua, Xà Muội, phía dưới nữa có hơn mười lão đại nhỏ. Mọi người đều được xếp hạng theo thâm niên và khen thưởng dựa trên thành tích, kiểu phân phối này ban đầu được coi là có trật tự, nhưng kể từ khi Hà Sơ Tam và Tần Hạo gia nhập băng nhóm, mọi thứ đã trở nên hỗn loạn một chút. Tần Hạo đã nhảy lên ngang hàng với "Tứ phương thần thú" nhờ thành tích giúp đỡ lão đại nhiều lần, còn Hà Sơ Tam xuất hiện với tư cách là cố vấn, không những không chịu sự kiểm soát của ai mà thậm chí còn có thể giám sát người khác. Lão đại lớn và nhỏ, mơ hồ vượt qua Mã Như Long, đến mức cậu có thể nói chuyện với Hạ Lục Nhất và Thôi Đông Đông ở cùng cấp độ.

Bây giờ Hồng côn và phó đường chủ của Kiêu Kỵ Đường lần lượt qua đời, lão đại cũng biến mất, còn Hồng côn mới được bổ nhiệm Tần Hạo là một nằm vùng. Trên chiếc bàn dài chỉ còn lại bốn cán bộ cấp trung, đằng sau họ đứng hơn chục lão đại nhỏ - có tư cách vào phòng nhưng không được ngồi vào bàn; đối diện họ, Hà Sơ Tam ngồi một mình, phía sau cậu là Kevin đang đứng.

Tình thế đối đầu giữa hai quân thoạt nhìn đã rõ ràng.

Đầu Hổ là người kiên quyết phản đối những cải cách của Hà Sơ Tam, đã đi đầu hỏi cậu: "Cố vấn Hà, bây giờ lão đại không biết đã đi đâu! Chị Đông Đông đã biến mất! Cả nhóm đang hỗn loạn! Cậu đang làm gì lúc này! Giữ chặt con dấu của công ty con, cậu muốn làm gì?!"

"Lão đại chỉ là đi ra ngoài để tránh nguy hiểm, có thể quay lại bất cứ lúc nào. Trong thời gian anh ấy vắng mặt, để đề phòng có người cố ý gây rối, Hà cố vấn ấy tạm thời giữ con dấu cho anh ấy có gì sai sao?" Kevin nói. .

"Cút ngay!" Đầu Hổ hét lên, nhìn chằm chằm vào Hà Sơ Tam, "Ai cho chó hoang vào đây sủa? Chủ nhân không có miệng à?"

Kevin bước tới một bước với vẻ mặt xanh, Hà Sơ Tam đã giơ tay lên và nhẹ nhàng ngăn anh lại.

Hà Sơ Tam mở miệng, bình thản nói: "Anh Hổ, tất cả mọi người có mặt ở đây, vì người quang minh chính đại không nói chuyện bí mật nên chúng ta không cần phải đi lòng vòng, con dấu của công ty nằm trong tay tôi, nhưng tôi sẽ không giao nó ra..."

Cậu còn chưa nói xong, trong phòng đột nhiên náo động, với những câu hỏi, tiếng la hét và những lời lẽ tục tĩu! Đầu Hổ đập bàn đứng dậy, la hét ầm ĩ, hắn như muốn nhảy qua bàn và tấn công Hà Sơ Tam!

Hà Sơ Tam nhắm mắt làm ngơ, lấy hai miếng bông gòn từ tay Kevin, bịt tai lại, rồi đưa tay bật công tắc micro trên máy tính để bàn - ngay lập tức tiếng hú chói tai của dòng điện vang lên!

"Két—! Kít—!"

Tất cả các ông lớn đều bịt nhe răng trợn mắt và thế giới quay cuồng trong một lúc.

Hà Sơ Tam nhấn công tắc để dừng lại, nhàn nhã nhìn Đầu Hổ đang đau khổ đối diện với mình.

"Chết tiệt, cậu..." Đầu Hổ lại muốn chửi bới. Hà Sơ Tam đưa tay về phía công tắc.

"Dừng lại, dừng lại!" Hổ Đầu bịt lỗ tai kêu to, "Đừng lộn xộn! Cậu có thể nói chuyện cẩn thận được không? !"

Xà Muội bịt tai xem trò vui không nhịn được cười ra tiếng, lại bị Đầu Hổ tức giận lườm một cái.

Đầu Hổ oán hận ngồi trở lại, sắc mặt tái nhợt nói: "Hà cố vấn, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Hà Sơ Tam tháo bông trong tai ra, "Tôi không muốn làm gì cả. Trong thời gian lão đại đi vắng, mọi người vẫn tiếp tục hoạt động như bình thường, công ty vẫn tiếp tục hoạt động như bình thường."

"Ai có quyền nói cao nhất? Anh em, có vấn đề thì tìm đến ai?"

"TÔI."

Mọi người nhìn nhau thất thần. Đầu Hổ cau mày nói: "Ý của cậu là, lão đại không có ở đây, cậu là lão đại?"

"Phải."

Đầu Hổ chưa kịp nói chuyện, một thủ lĩnh nhỏ phía sau Đầu Hổ đã dẫn đầu giận dữ nói: "Tại sao cậu lại là lão đại tạm thời?! Cậu chỉ mới vào bang hội chưa đầy một năm, về mặt thâm niên thì cậu chẳng là gì cả!"

Hà Sơ Tam đưa tay tới bàn, mọi người vô thức bịt tai lại lùi lại, kết quả là cậu chạm vào hộp thuốc lá bên cạnh công tắc micro, lấy ra một điếu xì gà dày, to tướng với tư thế tuyệt vời. Kevin bước tới và châm điếu thuốc.

Đối với tư thế lúc này, Hà Sơ Tam đã cùng Kevin luyện tập trước gương gần như suốt đêm qua, lãng phí hai hộp xì gà, cuối cùng đã vượt qua được nỗi xấu hổ vì ho và không thể nhóm lửa, luyện tập phong cách thanh lịch tại thời điểm này.

Cậu lấy điếu xì gà trong miệng ra nhìn ngọn lửa, hít một hơi thật sâu và thở ra một vòng, giả vờ thoải mái nếm thử dư vị, sau đó chậm rãi nói: "Tôi là học trò của chị Đông Đông, chị ý lại là học trò của lão đại Thanh Long. Hổ ca học từ anh Tiểu Mã, anh Tiểu Mã học từ Hạ lão đại, Hạ lão đại học từ lão đại Thanh Long, theo vị huynh đệ này, Hổ ca kém tôi một thế hệ về thâm niên nên tôi sợ anh ấy là không đủ tiêu chuẩn như anh, sợ là với anh giống nhau không có tư cách nói chuyện tại bàn?"

Tiểu mục đầu nhìn chằm chằm "Cậu cậu cậu" hồi lâu, lại bị Đầu Hổ nhìn chằm chằm, ngoan ngoãn dựa vào tường.

"Cho dù cậu có tư cách," Đầu Hổ nói, "Cậu cũng không hiểu quy tắc của giang hồ! Cậu chưa bao giờ là người giao dịch! Làm sao cậu có thể chỉ huy mọi người? Làm sao ngươi có thể trở thành lão đại ngay hiện tại?"

"Tôi luôn quản lý và giám sát việc cải tổ công hội. Tôi luôn hỗ trợ lão đại và chị Đông Đông trong các hoạt động hiện tại của trụ sở chính. Ngoài tôi còn ai dám nói rằng mình có khả năng quản lý hoạt động của toàn bộ công hội." ? Anh Hổ, anh có làm được không?"

Đầu Hổ khinh thường khịt mũi, "Hà cố vấn, cậu thật sự cho rằng lão đại sẽ cho cậu biết mọi chuyện sao? Có quá nhiều thứ cậu không biết!"

"Ồ?" Hà Sơ Tam trông cực kỳ tò mò, "Nếu không thì anh Hổ, hãy nói cho tôi biết điều gì mà tôi không biết?"

"Cậu..." Đầu Hổ ngậm lời trong miệng, hiện tại đang chờ đợi phiền toái lớn, hắn tự nhiên không dám đem những thứ mờ ám đó ra bàn.

Hà Sơ Tam kiên quyết nói tiếp: "Lão đại yêu cầu tôi dẫn đầu việc cải tổ băng đảng, mục đích là để mọi người ngẩng đầu lên ngắm mặt trời. Lần này, tên khốn Tần Hạo dẫn người đi sao chép toàn bộ công ty. Bản sao có phát hiện ra vấn đề gì không? Đều là do mọi người cẩn thận nghe lời sắp xếp của lão đại và nghiêm túc thay đổi nên không bị cậu ta tóm được, tôi hiểu ý của Hổ ca, trong lòng vẫn có chút suy nghĩ về việc quay lại à?"

Đầu Hổ tức giận nói: "Trở về thì có gì sai?! Tôi biết cậu coi thường những tên xã hội đen nguy hiểm chúng tôi! Xem thường những việc chúng tôi làm! Đừng lộn xộn ở đây, trộn lẫn công ty với băng đảng! Cậu chỉ là một kẻ cố vấn cho công ty, cậu chả là cái cóc khô trong băng đảng hay trong giang hồ! Tôi không quan tâm đến những cải cách nhảm nhí của cậu, nhưng bây giờ trong băng đảng đã xảy ra chuyện và lão đại đã biến mất. Theo quy định của giang hồ, đó là đã đến lúc tổ chức "đại hội đầu rồng" và bầu lại lão đạo!"

Hà Sơ Tam mạnh dạn nói: "Được rồi, theo quy luật của giang hồ. Vậy còn long đầu thì sao? Kể từ khi lão đại xảy ra chuyện đã bốn ngày rồi. Tại sao người cầm vẫn chưa ra mặt? 'Nếu anh không thấy người cầm đầu, không chọn người đứng ra nói', Đây chẳng phải là quy luật giang hồ sao?"

"Mọi người đều biết rằng chị Đông Đông rất có thể là người cầm cho lão đại! Làm sao chị ấy có thể quay lại sau khi chị ấy đã chết?!"

"Người cầm long đầu cũng có người ủy thác. Lỡ như chị ấy có chuyện gì thì người này có thể giữ gậy thay cô ấy. Chị Đông Đông là người thông minh nên ngay cả lối thoát như vậy cũng sẽ không để lại sao?"

"Có lẽ Phương Tiểu La là người được ủy thác của chị ấy! Họ không phải chết cùng nhau sao?"

"Cái này 'có thể', cái kia 'có thể', tuyển đầu rồng sự kiện lớn như vậy, Hổ ca lấy 'có thể' phán đoán, chẳng phải là quá vội vàng sao?"

"Cậu!" Đầu Hổ vỗ bàn đứng lên.

Gà Đen đứng lên cứu vãn hiện trường, "Hổ ca, mày đừng kích động, ngồi xuống trước đi. Hà cố vấn, đừng trách Hổ ca thiếu kiên nhẫn, hắn rất tốt bụng, nghĩ đến huynh đệ của mình, Kiêu Kỵ Đường danh tiếng rất lớn ở giang hồ, cho nên nếu có chuyện gì không ổn thì sẽ khiến người khác cười nhạo, cục diện hỗn loạn hiện tại nếu không có người xác thực thì thật khó biện minh."

Mấy ông chủ nhỏ phía sau ríu rít đáp: "Đúng vậy!" "Đúng vậy!" "Anh Gà nói đúng!"

Hà Sơ Tam nghiêng đầu ra hiệu cho Kevin mở chiếc cặp, đặt một cuốn sổ cũ lên bàn.

"Sổ sách đầu rồng nằm trong tay tôi, lão đại chỉ định tôi tiếp quản." Cậu bình tĩnh nói.

——Đây là quy định bất thành văn ở Kiêu Kỵ Đường: người đứng đầu Kiêu Kỵ Đường không chỉ cần được lãnh đạo chấp thuận mà còn phải nắm giữ sổ sách của lãnh đạo. Như một biện pháp phòng ngừa, các lão đại trước đây thường xuyên thông báo cho lão đại thế hệ tiếp theo về vị trí cất giấu sổ sách của họ. Khi đó Thanh Long nói cho Hạ Lục Nhất biết sổ sách ở đâu, đồng thời được chỉ định làm lão đại do di chúc của hắn tiến cử.

Gà Đen rất kinh ngạc, vội vàng cầm lấy cuốn sổ, lật qua xem. Đầu hổ, Đại Cua và Xà Muội cũng tham gia cùng nhau. Những lão đại nhỏ ở phía sau rất tò mò, họ thò đầu ra phía trước để nhìn trộm, nhưng Hà Sơ Tam đã nhìn lại bằng ánh mắt sắc bén.

Gà Đem lật vài trang tiếp theo trong bản viết tay của Hạ Lục Nhất, và Đại Cua chỉ ra, "Đây thực sự là chữ của lão đại."

"Số lượng giao hàng này cũng giống như lần giao hàng số lượng lớn trước đây của chúng tôi." Xà Muội cũng chỉ vào vài dòng ghi chép giao dịch.

"Đây là sổ sách của lão đại." Gà Đen nói xong, hắn đóng cuốn sổ lại, ngăn chặn ánh mắt tò mò của mọi người phía sau, lại nhìn Đầu Hổ lần nữa.

Đầu Hổ thấp giọng nghi ngờ nói với anh: "Trước đây lão đại đã giữ kín những chuyện đó với cậu ấy, vậy tại sao lại đưa sổ sách đầu rồng cho cậu ấy?"

"Có lẽ sau này lão đại đổi ý." Gà Đen trả lời.

Hà Sơ Tam ra hiệu cho Kevin lấy lại sổ sách, kiên trì nỗ lực bù đắp, cậu nghiêm túc nói: "Mặc dù lão đại cử tôi tiếp quản nhưng tôi nhất định sẽ đợi anh ấy quay lại. Chỉ cần long đầu không còn, tôi sẽ không chọn lão đại mới, không cho phép bất luận kẻ nào thay thế anh ấy!"

Khung cảnh trong nhà nhất thời hỗn loạn, lòng người lơ lửng. Đám đông đã bị Đầu Hổ bí mật thuyết phục trong vài ngày qua và họ định cùng hắn chống lại Hà Sơ Tam, nhưng vào lúc này, cán cân trong lòng họ bắt đầu nghiêng về phía đối diện: trong nửa năm qua, sự tin tưởng và ủng hộ của lão đại dành cho Hà cố vấn là rõ như ban ngày, lão đại đã bổ nhiệm cậu làm lão đại tiếp theo, nhưng cậu nhất quyết chờ lão đại về, điều đó cho thấy cậu không có tham vọng soán ngôi như Đầu Hổ nói. Hơn nữa, hầu hết trong số họ thực sự đã nhận được sự ưu ái của Hà Sơ Tam trong năm qua và họ đã kiếm được rất nhiều tiền bằng cách thực hiện những khoản đầu tư nhỏ dưới tay cậu. Ngoại trừ một số người bảo thủ như Đầu Hổ, hầu hết mọi người đều không phàn nàn gì về các biện pháp cải cách của Hà Sơ Tam, và họ ngưỡng mộ cậu vì đã dẫn dắt mọi người làm giàu...

Tuy nhiên, vào lúc này, ngoài cửa phòng họp đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay cường điệu.

"Tốt tốt tốt!"

"Cạch Cạch!" Một tiếng vang lớn, cửa gỗ bị đá tung ra! Ổ khóa cửa nứt rơi xuống đất! Vị khách vỗ tay nhiệt liệt rồi bước vào.

"Nói hay lắm!" Những người đến vang lên khen ngợi, "Nếu một ngày không chọn lão đại mới, cậu vĩnh viễn là lão đại của Kiêu Kỵ Đường! Sau bao nhiêu đường vòng, cậu vẫn sẽ là người đứng đầu! Hà A Tam, không nghĩ tới mấy tháng không gặp, cậu trưởng thành như vậy!"

Mọi người trong phòng đang sôi lên! Ngay cả Hà Sơ Tam cũng đặt điếu xì gà trên tay xuống, ngạc nhiên và vui mừng, "Tiểu Mã ca?!"

Vị khách cao to vạm vỡ, mặc áo sơ mi đen, vest da báo, đeo một cặp kính râm to bản có đính những viên kim cương lấp lánh trên sống mũi. Anh sải bước đến bên bàn, thản nhiên đẩy Kevin sang một bên, kéo chiếc ghế bên cạnh Hà Sơ Tam ra, bất cẩn ngồi xuống, tháo kính râm ném lên bàn hội nghị, để lộ khuôn mặt phong trần— —rám nắng như than! Thật khó để biết đó là ai! Nhưng vết sẹo cũ bắt mắt đó, khuôn mặt nham hiểm với đôi lông mày dữ tợn đó, đôi mắt sáng ngời đó, ngoài Tiểu Mã ra thì còn ai nữa? !

Tiểu Mã châu Phi cười toe toét trên bàn, để lộ một chiếc răng vàng mới to và sáng bóng: "Các anh em! Xin chào mọi người!"

"Tiểu Mã ca đã trở lại!" "Tôi liền biết Tiểu Mã ca sẽ không chết!" "Tiểu Mã ca vạn tuế!" Mọi người kinh hỉ kêu lên.

"Quá nhỏ không nghe được!" Tiểu Mã nghiêng đầu, đem hai tay che ở sau tai, "Các người nói cái gì?"

"Mã ca vạn tuế!!" Đám người gào thét như núi, biển động.

"Này! Nghe hay đấy! Nào, nào, đổi thành cái tên yêu thích của Mã tổng đi?"

"Mã tổng vạn tuế ——!"

"Được! Cảm ơn! Cảm ơn sự quan tâm và chăm sóc của mọi người! Tôi rất cảm động! Cảm ơn!"

Sau khi chỉ đạo chương trình sôi động, Tiểu Mã quay lại, nhìn Hà Sơ Tam một cách tinh nghịch và bất ngờ đưa tay giật điếu xì gà giữa các ngón tay của cậu. "Tiểu Tam Tử, cậu giả vờ làm gì với thứ này? Là thứ người lớn hút, trẻ con không nên đụng vào."

Anh ta dựa lưng vào ghế với điếu xì gà dày cộp trong miệng, đặt hai chân lên bàn một cách hào phóng, uể oải vặn cổ, di chuyển cột sống cổ và phun ra một đám sương mù sang trọng—một kiểu rất lớn theo phong cách của một lão phong độ.

Hà Sơ Tam bị anh ta trấn áp, nhưng cậu không hề mất thăng bằng. Cậu mỉm cười ôn hòa, "Tiểu Mã ca, hoan nghênh anh trở về."

Tiểu Mã uể oải nhìn trần nhà nói: "Tôi nếu không trở lại, bang hội sẽ thay đổi, tiểu tử này, cậu chân thân bất lộ nha"

"Tiểu Mã ca nó gì thế, tôi chỉ nghĩ đến công ty." Hà Sơ Tam nhìn thẳng.

Tiểu Mã bất ngờ đứng dậy và áp sát vào mặt cậu! Khóe miệng vẫn là nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám. Anh ta phun một hơi thuốc vào mặt Hà Sơ Tam, nhỏ giọng hỏi: "Lão đại đã đi đâu?"

Hạ Sơ Tam không thay đổi sắc mặt: "Lão đại mất tích."

Tiểu Mã cố nén thanh âm, tức giận nói: "Đừng giả ngu với tôi nữa, tiểu hồ ly cậu người khác không biết, Tiểu Mã ca của cậu sao lại không biết? Ngồi đây tranh chức lão đại? Lão đại yêu cậu nhiều như vậy, anh ấy sẽ không để cậu can thiệp vào công việc của xã hội đen, anh ấy sẽ đưa sổ sách cho cậu sao? Anh ấy sẽ cử cậu làm người đứng đầu chứ? Làm sao Tần Hạo có thể tiếp quản toàn bộ công ty? Chắc chắn có điều gì đó không ổn với toàn bộ nhất địng có người đang chơi xấu sau lưng! Cậu vẫn đang bịa chuyện ở đây để lừa mọi người! Nói đi, cậu đã nhốt lão đại ở đâu?"

"Tiểu Mã ca nói gì vậy, tôi không có lá gan làm những việc này."

Tiểu Mã đoán trước cậu sẽ không thừa nhận, liền cười lạnh một tiếng, sau đó hỏi: "Đông Đông tỷ thật sự đã chết sao?"

"Chết thật rồi."

"Được, được," khóe miệng Tiểu Mã run run, "Tôi đã sớm nhìn ra cậu không có ý tốt, nhưng không ngờ cậu lại tàn nhẫn như vậy! Chuyện của Đông Đông tỷ, tôi sẽ từ từ giải quyết với cậu ! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của lão đại, tôi lột da cậu!"

Anh ghé sát vào tai Hà Sơ Tam, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mặc dù Đông Đông tỷ đã ra đi nhưng tôi vẫn nhớ từng lời chị ấy đã thề với cậu, tôi sẽ giúp chị ấy thực hiện điều đó: cậu đã phản bội lão đại và khiến anh ấy bị thương, một có ngày tôi moi tim cậu ra băm nhỏ cho chó ăn!"

Anh ta kết thúc cuộc trò chuyện riêng tư này, đứng thẳng dậy, lấy trong tay ra một cuộn đồ được bọc trong vải lanh, đập mạnh xuống bàn!

"Tôi là người cầm long đầu, Long đầu côn vẫn luôn ở trong tay tôi! Lão đại gặp nạn, tạm thời đừng để ý đến lý vụ, hôm nay Long đầu côn đã ở trong tay. Chúng ta sẽ tổ chức 'đại hội đầu rồng' tại đây để bầu lại người đại diện!".

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro