Chương 82

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Sắc mặt Hà Sơ Tam tối sầm.

Đầu Hổ ngây ngất muốn nói chuyện nhưng bị Gà Đen ngăn lại. Gà Đen đứng dậy phủi phủi bao, một thanh gỗ khắc hình đầu rồng uy nghiêm rơi xuống giữa bàn dài, quay lại gật đầu nói: "Đây là gậy đầu rồng. Các anh chị em, vì đầu rồng đã xuất hiện rồi, hôm nay chúng ta bầu lại người đại diện, mọi người có phản đối gì không?"

"Không!" Mọi người đồng thanh.

"Hà cố vấn?" Gà Đen hỏi.

Hà Sơ Tam bình tĩnh nói: "Không."

"Được rồi, Tiểu Mã ca mời chủ trì cuộc họp."

Tiểu Mã tựa lưng vào ghế, phả khói thuốc, "Cậu chủ trì, tôi xem. Đừng nói những lễ nghi lộn xộn đó. Đề cử, bầu cử, chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Vâng" Gà Đen nói, "Theo quy định, chỉ có người ngồi trên ghế mới có quyền tham gia bầu cử và bỏ phiếu. Ứng viên không được phép bỏ phiếu cho chính mình. lão đại cũ chỉ có một phiếu bầu. Theo cố vấn Hà. , lão đại đã đề cử cậu ta, tính phiếu cho cậu ta. Còn có đề cử nào nữa không?"

"Vậy cần nói gì nữa à?" Đầu Hổ lớn tiếng nói: "Tôi phản đối, tôi đề cử anh Tiểu Mã! Anh Tiểu Mã là hồng côn trong băng đảng, anh ấy đã vào băng đảng hơn mười năm và đã làm rất nhiều việc. Anh ấy cũng rõ ràng về các vấn đề và công việc của băng đảng! Anh ấy có thâm niên cao, thông minh và khéo léo. Mọi người tôn trọng anh ấy và sẵn sàng lắng nghe anh ấy! Để anh ấy làm lão đại của băng nhóm có thể bảo vệ tốt nhất phúc lợi của mọi người. Không anh ấy thì là ai?!"

"Đùn! Tiểu Mã ca!" "Tiểu Mã ca!" Các ông nhỏ phía sau cậu vang lên.

"Còn ai đề cử nữa?"

Phía dưới có tiếng bàn tán xôn xao nhưng không ai lên tiếng. Ai dám nói năng lực và khí thế của mình tốt hơn Anh Tiểu Mã và Cố vấn Hà?

"Được rồi, hiện tại mời bắt đầu bỏ phiếu. Hiện tại, Đầu Hổ bầu cho Tiểu Mã, lão đại bầu cho Hà cố vấn. Đại Cua, anh bầu cho ai?"

Hai quản lí ngồi vào bàn không nói lời nào là Đại Cua và Xà Muội nhìn nhau ngơ ngác. Dưới sự chú ý của mọi người, Đại Cua ngập ngừng.

"Này! Cậu đã làm gì vậy?!" Đầu Hổ tức giận nói, "Tối qua chúng ta không phải đã thỏa thuận sao?"

Đại Cua do dự: "Tối qua anh nói Cố vấn Hà là người khó tính và tốt bụng, nhưng tôi nghĩ những gì cậu ấy nói hôm nay có lý. Hiện giờ lão đại đang ở đâu không rõ, ai biết ngày mai anh ấy có quay lại không? Mặc dù Tiểu Mã ca là người nắm đầu rồng. Nhưng mấy tháng nay vẫn chưa chết, tại sao hắn lại trì hoãn sự xuất hiện của mình cho đến hôm nay? Và khi hắn xuất hiện, mọi người phải chọn ra người đứng đầu. Ai biết được hắn có nghe nói trong băng đảng có chuyện gì đó và muốn chiếm lấy hay không? nhân dịp quay lại..."

"Mẹ nó! Cậu đang nói cái quái gì vậy!" Đầu Hổ nhảy dựng lên và muốn đánh anh ta một trận. Đai Cua cũng không phải là người ăn chay nên xắn tay áo đứng dậy. Gà Đen và Xà Muội vội vàng đứng giữa họ.

Tiểu Mã đứng dậy cởi chiếc áo khoác da màu đen, lại xé áo sơ mi bên trong, để lộ phần thân trên cơ bắp cuồn cuộn, chỉ thấy một vết sẹo mới dài màu đỏ máu từ vai đến thắt lưng, dường như chiếm lấy toàn bộ cơ thể anh.  Cắt thân làm đôi.

Hắn kể: "Tôi bị thương rất nặng, đang dưỡng bệnh ở Thái Lan mấy tháng nay. Nghe tin băng đảng có chuyện, tôi vội chạy về. Lão đại đã cứu mạng tôi. Anh ấy đã đánh giá cao tôi và thăng chức cho tôi rất nhiều năm. Tôi sẽ trả lại cho anh ấy. Tôi muốn thấy lão đại trở lại hơn bất kỳ ai trong số các người! Tôi thề, nếu anh ấy quay lại, tôi sẽ lập tức trả lại vị trí lão đại, nếu tôi vi phạm nó, sẽ có sấm sét đánh chết!"

"Cậu có nghe thấy không?! Cậu có thấy không?!" Đầu Hổ nóng lòng muốn đánh Đại Cua, nhưng lại bị Gà Đen ép ngồi xuống.

Đại Cua do dự một chút, không nói thêm nữa. Xà Muội nói: "Tiểu Mã ca, anh đã trung thành với lão đại nhiều năm như vậy, chúng tôi đều tin tưởng anh và kính trọng anh 100%. Vừa rồi anh Đại Cua chỉ hưng phấn thôi, không có ý đó. Nhưng hôm nay đã khác xưa, Hồng Kông vẫn sẽ trở lại sau vài năm nữa. Ai biết được liệu những gì chúng ta đã làm trong quá khứ có còn hiệu quả trong tương lai hay không? Tôi đồng ý với sự cải cách của Hà Cố vấn và tin rằng cậu ấy sẽ mang lại lợi ích lớn hơn cho anh chị em trong tương lai. Xin lỗi, lần này tôi bỏ phiếu cho cùng lão đại, tôi bỏ phiếu cho Hà cố vấn."

"Đại cua, còn cậu?" Gà Đen hỏi.

Đại Cua nhìn Tiểu Mã cởi trần, sau đó nhìn Hà Sơ Tam với vẻ mặt bình tĩnh, do dự hồi lâu với cái đầu ủ rũ, "Tiểu Mã ca, vừa rồi tôi đã nói sai, tôi xin lỗi. Lão đại đã cứu sống tôi, tôi chỉ không muốn nhìn thấy có người âm mưu chống lại anh ấy ở sau lưng, vì anh đã nói rằng anh sẽ nhường trả vị trí khi anh ấy quay lại, nên tôi hoàn toàn tin anh. Nhưng tôi cũng như Xà Muội, ủng hộ việc cải tổ băng đảng của chúng ta. Họ đều nói ' Trên đường đi khốn kiếp, có ngày phải trả giá', vợ tôi mới có thai, không muốn đợi con lớn lên rồi hỏi 'bố làm nghề gì' mà tôi không thể trả lời đi, tôi không muốn sau này con tôi bị đuổi học, bị người khác coi thường, huống chi một ngày nào đó xác tôi nằm ngoài đường, cùng vợ con khóc ngoài đường... Tôi vẫn bầu cho Hà Cố vấn."

Phía sau cũng có mấy ông chủ nhỏ đồng tình, nói về lợi ích của Hà Sơ Tam với giọng đứt quãng. Cán cân trên sân nghiêng về Hà Sơ Tam, hiện tại Hà Sơ Tam có ba phiếu, nhưng Tiểu Mã chỉ có Đầu Hổ, cùng Gà Đen chỉ có hai phiếu. Đầu Hổ nhất thời không kiên nhẫn, mắng Đại Cua và Xà Muội: "Hai người các ngươi đang ở ngoài đường! Trước đây Tiểu Mã ca đối xử với các ngươi như thế nào, các ngươi cứ ăn cây táo rào cây sung như vậy như vậy sao?!"

"Ai ăn cây táo rào cây sung! Nhìn việc không nhìn người! Dùng não được không?!" Xà Muội mắng.

Đầu Hổ xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau, Xà Muội và Đại Cua chịu đựng tính khí hung bạo của hắn hồi lâu, nhảy Gà Đen bị kẹt ở giữa và bắt đầu đánh nhau. Tiểu Mã hét lên: "Sao lại cãi nhau?! Ngồi lại đi!"

Đầu tiên anh ta nhìn chằm chằm vào Đầu Hổ. Đầu Hổ bực bội dừng lại, Xà Muội và Đại Cua không thể dây dưa thêm được nữa, cả hai bình tĩnh ngồi vào bàn. Tiểu Mã nói: "Tôi đã đoán trước tình huống này từ lâu rồi, nếu Hà cố vấn dám tổ chức cuộc họp này, chắc chắn cậu ấy đã có chuẩn bị gì đó. Mấy tháng nay tôi không đến đây nên không biết. Bang hội có những thay đổi, nhưng tôi, Tiểu Mã lại toàn tâm toàn ý phục vụ bang hội, có thể học tập tấm lòng làm việc vì lợi ích của anh chị em, trời làm chứng!"

Anh ta liếc nhìn Hà Sơ Tam bên cạnh, cười khẩy nói: "Đừng quên, quyền biểu quyết trong cuộc họp lãnh đạo không chỉ giới hạn ở những người trong bàn. Tôi không muốn làm phiền hai người họ về hưu, nhưng bây giờ có vẻ như tôi mời đúng rồi!"

Anh ta quay đầu lại, hét lớn ở ngoài nhà: "Hai vị trưởng lão mời vào!"

Một vệ sĩ bên ngoài đáp lại, sau đó bước vào với sự giúp đỡ của bảo tiêu đang chống nạng. Cát lão trẻ hơn Duẩn Vương, mạnh mẽ đi theo phía sau. Hai người này là đại lão duy nhất còn sót lại trong băng đảng, bọn họ đã nhàn rỗi ở nhà từ lâu, nhiều năm cũng không hỏi thăm chuyện giang hồ.

Tiểu Mã đứng dậy, kính cẩn mời hai vị trưởng lão ngồi xuống. Mọi người đồng thanh chào hỏi những người lớn tuổi đã lâu không gặp.

Duẩn Vương quay đầu liếc nhìn Cát trưởng lão, ho nhẹ một tiếng nói: "Hai ông già chúng tôi đã về hưu từ lâu, nhưng đối với một sự kiện lớn như bầu cử lão đạo, chúng ta nên ra ngoài và lên tiếng sau khi bàn bạc kỹ lưỡng. Làm trưởng lão hơn mười năm, mọi người sẽ không nghi ngờ tư cách ngồi đây nói chuyện của chúng tôi chứ?"

"Không, không, không!" Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Cát trưởng lão tiếp tục, "Mọi người đều biết sự tin tưởng của Hạ Lục Nhất đối với Tiểu Mã và Đông Đông. Cậu ấy không giao sổ sách cho Tiểu Mãn hay Đông Đông, mà cho một tiểu tử mới gia nhập băng đảng được một năm. Cậu bé, tôi không nghĩ điều này có lý. Ngoài ra, tiểu tử này đã chủ trì cuộc cải cách băng đảng gì, phá hủy nền tảng của Kiêu Kỵ Đường trong nhiều thập kỷ, về bản chất, cậu ta muốn đuổi những người anh em cũ ra khỏi công ty và tự mình chiếm đoạt công việc kinh doanh của Kiêu Kỵ Đường. Để kiếm tiền, tôi không tin tưởng cậu ta! Tôi ủng hộ Tiểu Mã. Vừa rồi tôi đã thảo luận chuyện đó với lão Duẩn ở bên ngoài và chúng tôi đã bỏ phiếu cho Tiểu Mã."

Đầu Hổ cười vui vẻ, "Được rồi! Hiện tại có ba phiếu cho Hà Cố vấn, ba phiếu cho Mã ca!" Hắn đắc ý nhìn Gà Đen, "Cậu không cần nói Gà Đen, cậu nhất định là..."

"Tôi sẽ bỏ phiếu cho Hà cố vấn." Gà Đen nói. Căn phòng tràn ngập sự ngạc nhiên.

"Cậu nói cái gì?!" Đầu Hổ gầm lên. Hắn túm lấy cổ áo Gà Đen và vung nắm đấm lên trời mấy lần, nhưng không thể đánh được nữa, "Cậu điên rồi à?!"

Gà Đen bình tĩnh nhìn hắn, "Hổ ca, có câu 'thời thế tạo anh hùng'. Thời thế đã thay đổi. Trong hoàn cảnh ngày nay, tôi tin rằng Hà cố vấn chính là anh hùng."

"Hãy tin mẹ mày! Mày không nhìn thấy cậu ta có bao nhiêu tiền sao?!" Đầu Hổ tức giận và hét vào mặt những người khác, "Mọi người không chỉ muốn theo cậu ta để kiếm tiền sao?! Nếu cho mày một ít thịt còn xương, chúng mày sẽ nhảy lên liếm láp như chó hoang, mày không có lòng trung thành sao?!"

"Đầu Hổ, miệng nói năng cẩn thận!" Xà Muội vỗ bàn đứng dậy, "Lão đại bổ nhiệm Hà cố vấn làm lão đại, chúng tôi cùng lão đại biểu quyết! Chẳng lẽ muốn nói lão đại không có lòng trung thành?! Hơn nữa ai sẽ làm điều đó? Không phải tiểu tử nguy hiểm bị buộc phải kiếm sống sao?! Ai sẵn sàng suốt ngày ra đường đánh giết và giết chóc? Ai không muốn có cách kiếm tiền? Lấy số tiền tôi thu được hàng tháng ra và phân phát cho anh em tôi?!"

Đầu Hổ tức giận trước tài hùng biện của cô, nhấc ghế lên định bước tới, Tiểu Mã trầm giọng nói: "Đầu Hổ!"

Tiểu Mã dùng ánh mắt ra hiệu cho Đầu Hổ bình tĩnh, sau đó cao giọng nói: "Được rồi, nếu đây là kết quả thì tôi thừa nhận!"

Anh quay đầu nhìn Hà Sơ Tam, "Cậu là một tiểu tử lợi hại, tôi muốn xem cậu có thể nghĩ ra những chiêu trò gì!"

Hà Sơ Tam mỉm cười với anh ta và nói với các anh em: "Cảm ơn các anh em đã tin tưởng và bầu tôi làm lão đạo. Nhưng như tôi vừa nói, tôi không muốn thay thế lão đại, nhưng tôi phải làm vậy, đợi anh ấy về. Tôi tạm thời không tổ chức lễ nhậm chức, trong khoảng thời gian này mọi người vẫn như thường lệ, mọi việc của công ty đều giao cho tôi quyết định. Tôi sẽ cùng Tiểu Mã thương lượng, nghe ý kiến ​​của anh ấy về các vấn đề ở "Giang hồ", mọi người thấy thế nào?"

"Được!" Xà Muội và Đại Cua đáp lại, phía sau cũng thưa thớt tiếng đáp lại. Gà Đen quay đầu nhìn lại, mấy quản lí nhỏ vội vàng đáp lại.

"Tiểu Mã ca?" Hà Sơ Tam hỏi.

Tiểu Mã cười lạnh xòe tay ra: "Lão đại đã nói rồi, tôi còn có thể nói cái gì?"

"Hai vị trưởng lão?"

Cát trưởng lão bị kéo ra ngoài, sắp tay trắng trở về, sắc mặt u ám không có trả lời. Duẩn Vương dường như đã đoán ra điều gì đó và mỉm cười nhẹ với Hà Sơ Tam.

"Vậy thì quyết định. Tan họp."

"Chờ một chút!" Tiểu Mã đột nhiên nói.

"Còn có chuyện gì nữa không?"

Tiểu Mã dùng mu ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Lão đại, cậu định xử lý chuyện của Tần Hạo như thế nào? Tên khốn này đã sao chép dữ liệu ​​của chúng ta, bắt lão đại đi, giết chết chị Đông Đông, khiến Kiêu Kỵ Đường của chúng ta phải chịu gánh hậu quả. Tôi đã mất hết mặt mũi trên giang hồ, chỉ vậy thôi sao?!"

"Theo Tiểu Mã ca nói, anh có muốn tìm hắn báo thù không?" Hà Sơ Tam hỏi.

"Đương nhiên! Thù này không báo, Kiêu Kỵ Đường của chúng ta có thể ngẩng cao đầu trên giang hồ không?! Những kẻ đã hại lão đại, tôi sẽ tìm từng người một để báo thù!" Tiểu Mã có ý riêng, âm đọc mà nhìn Hà Sơ Tam nói. Đầu Hổ đập bàn đáp lại, mọi người trong phòng cũng rất hưng phấn.

Hà Sơ Tam giơ tay ra hiệu mọi người im lặng. "Động đến cảnh sát là phạm tội, Tiểu Mã ca có biết không?"

"Vậy tôi biết thì sao?! Chẳng lẽ tôi là kẻ tham sống sợ chết sao?!"

"Lão đại hiện tại không rõ tung tích, nếu có người động đến Tần Hạo, cảnh sát sẽ là người đầu tiên nghi ngờ anh ấy. Anh định đổ lỗi này cho lão đại à?"

Tiểu Mã tức giận muốn lên tiếng, Hà Sơ Tam ngắt lời hắn, nói tiếp: "Cho dù anh làm chuyện này rồi tự đầu thú, gánh hết trách nhiệm về mình, khi lão đại quay lại thì phát hiện có người vì trả thù cho mình mà bị bắt . Anh ấy sẽ cảm thấy thế nào?

Cậu đến gần Tiểu Mã và nói: "Tiểu Mã ca, anh có biết sau tai nạn của anh, lão đại buồn thế nào không?" Cậu ghé vào tai Tiểu Mã thì thầm: "Tôi sang Thái Lan tìm anh ấy, anh ấy bị thương khắp người, khóc lóc nói cho biết Tiểu Mã đã chết. Anh có thể tưởng tượng anh ấy trông yếu đuối và buồn bã đến mức nào không?

Tiểu Mã hai tai đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ áy náy và đau đớn, nhất thời không nói nên lời.

Hà Sơ Tam đứng dậy nói với đám đông: "Không ai được phép tùy tiện chủ trương sự việc của Tần Hạo! Trong khoảng thời gian này, mọi người nên thận trọng trong lời nói và hành động của mình, không được phép xung đột với cảnh sát. Mọi người có nghe rõ không" ?"

Có một vài câu trả lời thưa thớt trong phòng.

Sắc mặt Hà Sơ Tam tối sầm, khí tức hung hãn dâng lên, không hề tức giận mà mạnh mẽ, "Tôi nói lại lần nữa, có nghe thấy không?"

Mọi người nhanh chóng và lớn tiếng đồng thanh đáp: "Tôi nghe thấy rồi! Lão đại!"

"Được rồi, chúng ta kết thúc cuộc họp."

...

Tiểu Mã đỡ hai trưởng lão đi. Những người còn lại dần dần rời khỏi phòng họp. Kevin bước đến cửa và đưa ra một số dặn dò cho vệ sĩ bên ngoài, sau đó đóng cánh cửa đã bị đá và quay lại chỗ Hà Sơ Tam.

"Hà tiên sinh cực khổ rồi."

Hà Sơ Tam thở phào nhẹ nhõm sau khi tranh giành quyền lực xong, mệt mỏi dựa lưng vào ghế nói với hắn: "Tôi mong đợi Gà Đen sẽ giúp tôi, còn mong đợi các trưởng lão sẽ được mời ra ngoài. Tôi tính trời tính hàng vạn lần không ngờ, Tiểu Mã ca còn sống."

"Có cần tôi loại bỏ anh ấy không?"

Hà Sơ Tam dở khóc dở cười, quay người vỗ lên trán hắn, "Anh đang nghĩ gì vậy? Tiểu Mã ca vẫn còn sống, tôi mừng quá. Tôi đã nói bao nhiêu lần cùng anh rồi, theo tôi không phải để trở thành một tiểu tử nguy hiểm, anh phải học cách thay đổi suy nghĩ của mình. Anh biết cách chiến đấu và giết chóc khi có chuyện xảy ra, anh muốn bị nhốt và tự kiểm điểm?

Kevin sờ vào chỗ bị đánh, xấu hổ cười.

Hà Sơ Tam cũng cười khổ, "Tiểu Mã ca trở lại cũng tốt, tương kế tựu kế, để anh ấy đóng vai vốn được giao cho Đầu Hổ."

Cậu dựa lưng vào ghế suy nghĩ một lúc thì phát hiện Kevin đã lâu không cử động, khi quay đầu lại, Kevin vẫn đang ngơ ngác xoa trán.

"Chuyện gì vậy?"

"Ồ không sao đâu, Hà tiên sinh."

"Vui lên, bước tiếp theo sẽ là màn kịch quan trọng. Tối nay giúp tôi hẹn với Kiều Gia nhé."

"Vâng, Hà tiên sinh."

...

Hà Sơ Tam yêu cầu Kiều Gia gặp nhau trên du thuyền của Hạ Lục Nhất. Quầy bar nhỏ, ghế sofa và người đẹp bikini trên boong đều bị cuốn đi, chỉ bày ra một bàn ăn kiểu phương Tây trang nhã và sạch sẽ, chiếc đèn bàn mô phỏng nến phát ra ánh sáng vàng ấm áp. Người phục vụ là một thanh niên mặc tuxedo trầm lặng, đẹp trai, một tay cầm đĩa đi tới, mỉm cười cúi xuống đặt hai đĩa đồ khai vị xuống. Mọi thứ đều có vẻ thanh lịch và ngăn nắp.

Kiều Gia cười nửa miệng nhìn chung quanh, xúc động nói: "Hà tiên sinh xứng đáng là người có văn hóa, hành vi của cậu thực sự khác với Hạ Tiểu Lục!"

"Kiều đại ca nói đùa," Hà Sơ Tam nói, "Đầu bếp vẫn như trước. Tôi nghe nói Kiều đại ca thích món gan ngỗng này?"

"Haha! Hà tiên sinh vẫn hiểu ý tôi! Đúng ra, tôi không nên gọi cậu là Hà tiên sinh. Từ hôm nay trở đi, tôi nên gọi anh là Hà lão đại. Nào, hôm nay anh trai đặc biệt mang đến cho cậu một chai rượu vang đỏ đắt tiền đến. chúc mừng cậu đã được thăng chức lãnh đạo!"

"Không dám, chỉ là lão đại mà thôi."

"Ồ, Lão đại là lão đại! Hai huynh đệ chúng ta đều biết là giống nhau! Hahaha!"

Kiều Gia vẫy tay, vệ sĩ đứng cách đó không xa đưa ra một chai rượu vang đỏ được đóng gói tinh xảo. Kiều Gia khoe: "Lafite năm 1962! So với năm 1982 hai mươi năm! Anh trai này đã đặc biệt cử người đến mua nó từ một nhà đấu giá ở Pháp! Thế nào? Có hoành tráng không?"

Hà Sơ Tam khẽ mỉm cười, "Cảm ơn Kiều đại xa, anh có lòng rồi."

Kiều Gia xua tay, gọi người phục vụ tới khui rượu đỏ, trong khi chờ đợi còn trò chuyện với Hà Sơ Tam. Khi chiếc cốc đã chuyển sang màu đỏ, ông ta giả vờ tao nhã nhấp một ngụm rồi nhổ ra bàn một tiếng "phù!".

Hà Sơ Tan bình tĩnh lùi lại, cầm khăn lên lau mặt, cậu thực sự muốn đẩy tên trùm xã hội đen khốn nạn và bẩn thỉu này xuống biển..

Kiều Gia gọi vệ sĩ của mình đến và chửi bới, đá và tát - Lafite năm 62 cái quái gì! Ông đã lãng phí rất nhiều tiền! Khi Hà Sơ Tam lên tiếng can ngăn, Kiều Gia quay đầu nắm lấy chiếc đèn trên bàn, đập mạnh vào đầu vệ sĩ!

Vệ sĩ hét lên và ngã xuống đất, máu bắn tung tóe vào quần của Hà Sơ Tam. Kiều Gia lại túm lấy cái đầu đẫm máu của anh ta và đập nó xuống bàn! Khuôn mặt đẫm máu của vệ sĩ đập vào đĩa ăn tối của Hà Sơ Tam!

Hà Sơ Tam ngay lập tức hiểu ý nghĩa màn trình diễn của Kiều Gia, im lặng và không nói nữa. Kiều Gia đá vào vệ sĩ thêm vài lần nữa trước khi ông ta dừng lại và nhờ người kéo vệ sĩ đang sống dở chết dở xuống. Ông ta lảo đảo ngồi vào ghế, lấy khăn ăn lau vết máu trên lòng bàn tay, "Hà tiên sinh, quản giáo hạ nhân, cậu không sợ sao?"

"Kiều đại ca nói gì vậy?" Hà Sơ Tam vội vàng lắc đầu, xua tay ra hiệu cho người phục vụ dọn dẹp tình hình. "Hạ thân không nghe lời, nên xử lý."

Cậu đứng dậy lấy chiếc khăn trải bàn mới từ người phục vụ, tự mình thay khăn trải bàn và đĩa ăn, gọi thêm hai ly sâm panh, dùng những lời lẽ tử tế khen ngợi Kiều Gia, đồng thời xoa dịu cơn tức giận của Kiều Gia. Còn Kiều Gia cố tình phát điên, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, lời nói và hành động thận trọng, học giả cung kính, hèn nhát và rụt rè của cậu, ông ta cảm thấy rất tự hào.

Hai người bắt đầu dùng bữa một cách thân thiện, trao đổi những bí mật của giang hồ và xu hướng của giới chính trị và kinh doanh. Hà Sơ Tam đã phát huy hết khả năng chuyên môn của mình và nói một cách hùng hồn về tương lai của ngành tài chính. Sau bữa ăn, cậu thực sự đã thương lượng một thương vụ lớn trị giá 30 triệu đô la Hồng Kông với Kiều Gia. Sau bữa ăn, cậu mời Kiều Gia xuống cabin, căn phòng đặt "giường điện Brazil" ban đầu được chuyển thành phòng họp với hai dãy ghế sofa và một chiếc bàn nhỏ.

Cậu đặt một chồng hợp đồng trước mặt Kiều Gia, chỉ vào từng điều khoản và giải thích cẩn thận, Kiều Gia bị cậu ta dụ dỗ đến nỗi ám ảnh, ngay lúc ông ta chuẩn bị ký, đầu óc ông ta sáng lên trong giây lát và ông ta ngừng viết với một cái cau mày.

"Kiều đại ca đừng lo lắng," Hà Sơ Tam đâm thêm một nhát nữa, "Tôi ở đây, tôi không thể nhảy xuống biển để trốn thoát. Tiền của anh có đến nơi hay không thì ba ngày nữa sẽ rõ ràng. Nếu có có vấn đề, anh có thể tới cửa. Nếu anh tới chỗ tôi, anh có thể giết hoặc chém thành từng mảnh, anh muốn làm gì thì làm."

Kiều Gia ngước lên nhìn cậu. Ông ta nhìn thấy cậu với khuôn mặt tuấn tú, đoan trang, thái độ hiền lành, khiêm tốn, ánh mắt chân thành và tập trung, thoạt nhìn cậu là một doanh nhân tận tâm, chung thủy, lương thiện và ngây thơ. Theo báo cáo của Kevin: Hà Sơ Tam tuy là một học giả trẻ tuổi, tuy có hơi ngông cuồng nhưng không có lựca kiềm chế một con gà, cũng không có đàn em chống đỡ, cô đơn và bất lực, chỉ trông chờ vào việc leo lên cái cây lớn của mình. Cậu lấy đâu ra can đảm để làm điều gì đó điên rồ?

Kiều Gia trán nóng bừng, ông ta ký bút. Hà Sơ Tam hết sức cẩn thận cất hợp đồng, bắt tay với Kiều Gia với vẻ mặt vui vẻ, "Cảm ơn sự tin tưởng của anh, Kiều đại ca."

...

Nửa đêm, du thuyền quay trở lại bến tàu. Hà Sơ Tam đứng ở mũi thuyền và giúp Kiều Gia xuống thuyền. Cậu cung kính đưa đôi nạng cho Kiều Gia bằng cả hai tay, quay người lấy hai chiếc vali nhỏ cồng kềnh từ tay vệ sĩ rồi nhét vào vòng tay của Kiều Gia.

"Đây là cái gì?" Kiều Gia nghi hoặc hỏi.

Hà Sơ Tam trầm giọng nói: "Đây là việc tôi hiếu kính 'vị kia', làm phiền đại ca chuyển hộ."

Kiều Gia giả ngu bình tĩnh nói: "Vị nào?"

Hà Sơ Tam cũng không đùa giỡn với ông nhiều, khẽ mỉm cười, nói thẳng vào tai ông: "Hai hộp này, mỗi hộp đựng hai trăm nghìn đô la, một là để hiếu kính quân sư của anh, một là để cho anh vì làm việc chăm chỉ. Tôi sẽ bước vào kinh doanh muộn, tôi chưa kịp bày tỏ sự kính trọng với lão nhân gia, nên phiền Kiều đại ca giới thiệu tôi và nói vài lời hay, nếu tôi may mắn được gặp trực tiếp ông ấy và lắng nghe theo lời dạy của ông ấy, tôi vẫn còn 200.000 đô la để trả cho anh  ".

Kiều Gia im lặng.

Hà Sơ Tam ôm vai Kiều Gia một cách thân mật và nói: "Xin hãy nói với ông ấy, tôi muốn làm ăn lớn với ông ấy, một việc làm ăn lớn mà ông ấy nhất định muốn làm trước khi nghỉ hưu."

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro