Chương 89
Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)
Hạ Lục Nhất dùng bàn tay phải yếu ớt của mình treo vòng cà vạt lên giá ống dẫn nước cạnh cửa sổ, dùng răng cắn đầu dây cà vạt thay vì dùng tay phải, giữ thăng bằng cơ thể rồi bước thêm một bước nữa. Cuối cùng, anh chạm tới bệ cửa sổ bằng tay trái và cố gắng trèo lên nửa cơ thể. Anh hít một hơi thật sâu, dùng tay phải dùng lực mạnh mấy lần rồi kéo cửa sổ mở ra, sau đó dùng sức đẩy hai chân, toàn bộ phần thân trên trèo vào cửa sổ.
Cửa sổ hơi hẹp, anh bị mắc kẹt ở đó lắc đầu, giãy giụa một lúc mới lăn vào phòng. Mặt anh dính đầy bụi, quần áo bẩn thỉu, mồ hôi chảy ra trên trán hòa lẫn với nước bùn khiến mắt anh đau nhức và tầm nhìn mờ đi. Anh xấu hổ lau mặt, đứng dậy và nhìn xung quanh trong bóng tối.
Dưới ánh trăng mờ ảo, anh nhìn thấy một đôi mắt mở to——Hà Sơ Tam đang ngồi ở đầu giường, ôm một chiếc gối lớn, như bị đóng băng, ngơ ngác nhìn anh.
Hạ Lục Nhất sải bước tiến tới, muốn ôm lấy cậu nhưng lại không dám, giống như một con búp bê sứ chạm vào sẽ vỡ tan. Hoảng sợ đứng bên giường, nhìn khuôn mặt gầy gò xanh xao của Hà Sơ Tam, há miệng nhưng nước mắt lại chảy xuống.
"Tôi biết rồi," anh nói với một tiếng nức nở, lau mạnh lòng bàn tay bẩn thỉu của mình lên quần áo, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mặt Hà Sơ Tam, "Tôi biết rồi..."
——Anh biết Hà Sơ Tam không phải "bất tiện" hay "không bị thương nặng", mà cậu sợ rằng anh sẽ tự trách mình và cảm thấy đau lòng khi thấy cậu yếu đuối và vô nhân đạo như vậy.
Hà Sơ Tam ném chiếc gối đi và khó khăn ôm lấy anh. Sau đó anh mới dám thực hiện thêm động tác thân mật, cẩn thận ôm lại Hà Sơ Tam, vùi mặt vào vai Hà Sơ Tam và cố gắng hết sức để kìm nén tiếng khóc. Hà Sơ Tam vuốt tóc anh, nhưng cũng không kìm được sự nghẹn ngào trong giọng nói, nói không mạch lạc, "Anh, đừng khóc, em không sao... em, sao anh lại ở đây... em không sao cả."
Hạ Lục Nhất đột nhiên buông cậu ra, ôm lấy mặt cậu, run rẩy nói: "Nghe tôi nói, A Tam. Tôi lái xe, mang theo bác sĩ riêng, tối nay liên lạc thuyền. Tối nay liền đi."
Hà Sơ Tam rất ngạc nhiên, "Đi... đi đâu?"
"Đi bất cứ đâu! Tôi là kẻ ngốc, tôi là tên khốn! Tôi không muốn trả thù, tôi không muốn bất cứ thứ gì! Đi với tôi, được không?"
"Còn ba thì sao?"
"Mang theo ba, mẹ và Hân Hân, chúng ta cùng đi, rời khỏi Hong Kong và ra nước ngoài."
Hà Sơ Tam ngơ ngác nhìn anh, không nhịn được tiếp tục lời của Hạ Lục Nhất, "Chúng ta mua một căn nhà lớn và ở cùng nhau. Cuối tuần, chúng ta lái xe đến bên hồ, xây một căn nhà lớn trong rừng. Nhà gỗ, nuôi một con chó lớn..."
Hạ Lục Nhất dùng sức gật đầu, trong mắt tràn đầy cầu xin cùng hy vọng, "Được, được, được..."
Hà Sơ Tam cười trong nước mắt. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào thân ảnh Hạ Lục Nhất một tia sáng nhàn nhạt. Giấc mơ đêm qua và hiện thực đêm nay hòa quyện vào nhau một cách kỳ diệu, như đẩy đi những lớp sương mù mờ ảo dưới bóng trăng, hai đường thẳng song song không giao nhau, hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hai tâm hồn được giải thoát khỏi xiềng xích của thể xác, vướng vào sự hòa hợp, cùng tâm trí.
Giờ phút này, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng bình yên và bình yên. Cậu mỉm cười lau khóe mắt ướt át của Hạ Lục Nhất cúi người hôn nhẹ lên đôi môi hơi run rẩy của anh.
"Anh Lục Nhất ngốc nghếch."
---Với lời nói của anh, vì anh núi đao biển lửa chả đáng là gì.
Cậu mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt Hạ Lục Nhất nói: "Em sẽ không rời đi. Một ngày nào đó trong tương lai, em hứa với anh, chúng ta sẽ sống như vậy. Nhưng không phải bây giờ."
Hạ Lục Nhất nắm lấy tay cậu, buồn bã vô ích mở miệng, nhưng lại không nói được. Anh biết mình nói những điều ngu ngốc, Hà Sơ Tam sẽ không đi cùng anh, nhưng anh vẫn lo lắng chuẩn bị mọi thứ và hỏi câu hỏi với một chút hy vọng. Mấy ngày nay anh lo lắng đến mức gần như mất khống chế, suy sụp hết lần này đến lần khác, anh muốn dùng súng dẫn người tới cửa để cưỡng chế Hà Sơ Tam về lại từ tay Kiều Gia. Anh không muốn Hà Sơ Tam ở lại nơi ma quái nguy hiểm này từng giây này!
Nhìn vẻ mặt lo lắng và đáng thương của anh, Hà Sơ Tam không khỏi hôn anh lần nữa, "Nếu anh thấy có lỗi với em thì hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm cho em phải lo lắng. Anh xem bộ dạng hiện tại của mình như thế nào? Như con mèo vằn hồ. Đã vài ngày chưa tắm rửa hay cạo râu? Anh lại hút thuốc à? Anh đã ăn uống đúng thật ngon chưa?
TÔI? tôi trông như thế nào? Hạ Lục Nhất sửng sốt, sau đó nhận ra điều gì đó, hoảng sợ lau nước bùn trên mặt, sau đó nhanh chóng lau tay cho Hà Sơ Tam.
"Phòng tắm ở cạnh cửa, anh đi tắm rửa đi, quay lại nói chuyện vui vẻ với em." Hà Sơ Tam nhẹ giọng nói.
Hạ Lục Nhất không hề nhận ra mình bị cậu dỗ dành như một con mèo nên ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, ngốc nghếch đi vào. Ánh đèn và tiếng nước làm vệ sĩ ngoài cửa kinh hãi, hỏi: "Hà tiên sinh?"
Hà Sơ Tam nói: "Không sao, tôi tắm rửa nên không cần vào."
...
Có một vòi sen trong phòng tắm. Hạ Lục Nhất nhìn chính mình rách rưới và nhếch nhác trong gương, nghĩ đến việc mình đã mang bao nhiêu vi khuẩn đến cho Hà Sơ Tam đang hồi phục vết thương, anh không khỏi tự tát mình một cái. Anh chỉ đơn giản cởi quần áo, tắm rửa thật sạch, súc miệng cẩn thận, cạo râu, cảm thấy mình không thể sạch sẽ hơn nên trần truồng đi ra ngoài, quay lưng về phía Hà Sơ Tam bên cạnh giường bệnh tìm thứ gì đó để mặc trong tủ đồ của cậu.
Lật lên lật xuống, anh chợt cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo của Hà Sơ Tam chạm vào vết sẹo cũ trên lưng. Động tác của anh dừng lại, anh vẫn ngoan ngoãn bất động, để Hà Sơ Tam vuốt ve anh.
"Những vết thương này còn đau không?" Hà Sơ Tam nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Lục Nhất lắc đầu, "Không đau."
"Lúc đó là để cứu Thanh Long?" Hà Sơ Tam nói anh khi còn là một thiếu niên, để cứu Thanh Long bị mắc kẹt trong ngõ hẻm, anh đã một tay chém hơn 40 người bằng hai thanh đao, trở thành tên gọi của "Màu đen của ngày tết thiếu nhi".
"Đúng."
"Sẽ không đau khi bị tổn thương vì người mình thích." Hà Sơ Tam nhẹ nhàng nói.
Hạ Lục Nhất biết cậu không phải ghen tị Thanh Long, mà là nói về mình, an ủi anh. Anh không khỏi quay người lại, nhẹ nhàng vén áo bệnh nhân của Hà Sơ Tam lên xem vết thương, nhưng Hà Sơ Tam đã giữ anh lại.
"Đừng nhìn, sau khi đặt nội khí quản sẽ không dễ nhìn lắm." Hà Sơ Tam nói. Hạ Lục Nhất vẫn kiên trì, Hà Sơ Tam thở dài, "Ngoan ngoãn đi, mặc chiếc áo ngủ màu xanh đó đi."
Hạ Lục Nhất nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, buông tay cậu ra. Bây giờ anh đã hoàn toàn "nghe lời" Hà Sơ Tam.
Anh mặc áo ngủ vào. Chiếc áo ngủ mới mua, mác vẫn còn, Hà Sơ Tam bảo anh quay lưng lại, cẩn thận cởi mác ra, sấy tóc cho anh — anh muốn tự mình làm nhưng Hà Sơ Tam không cho.
Cuối cùng, Hà Sơ Tam vui vẻ nhìn anh từ trên xuống dưới: Hạ lão đại hốc hác hốc hác, sau một hồi chăm sóc vẫn là mỹ nam chân dài, dáng vẻ anh hùng như vậy, khiến đại tẩu rất hài lòng. "Ăn ngủ, tự lo cho mình, đừng để em lo lắng, biết không?"
Hạ Lục Nhất ngoan ngoãn gật đầu.
Hà Sơ Tam có thể coi là người đã chăm sóc kỹ lưỡng cho con mèo rừng hung dữ và bướng bỉnh này, cậu vui vẻ hôn lên khuôn mặt tuấn tú của nó và đóng dấu riêng: "Tắt đèn đi ngủ."
Hạ Lục Nhất tắt đèn, Hà Sơ Tam xoay người sang một bên để anh đi ngủ. Hạ Lục Nhất cẩn thận ôm Hà Sơ Tam vào trong bóng tối, vùi mặt vào sau gáy cậu, hồi lâu không nói. Trong đầu anh có ngàn lời muốn nói, nhưng lúc này anh chỉ muốn ôm Hà Sơ Tam một lúc, ôm Hà Sơ Tam thêm một lúc nữa.
Hà Sơ Tam không nói gì, lặng lẽ dựa vào vòng tay anh, mắt hơi nhắm lại. Hạ Lục Nhất tưởng rằng cậu đã ngủ nên nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, Hà Sở Tam tựa hồ từ trạng thái cực kỳ thoải mái tỉnh lại, mở mắt ra, quay đầu nhìn anh, mỉm cười.
"Em luôn có cảm giác như mình vẫn đang mơ vậy." Cậu chạm vào tay Hạ Lục Nhất, nói: "Anh thật sự ở đây, mấy ngày nay em đều mơ về anh."
Anh luôn có cảm giác như mình vẫn đang mơ vậy." Anh chạm vào tay Hạ Lục Nghĩa, nói: "Em thật sự ở đây, mấy ngày nay anh đều mơ về em."
Hạ Lục Nhất lại vuốt tóc bên tai cậu. Ngược lại với Hà Sơ Tam, hai ngày nay anh đều không mơ thấy Hà Sơ Tam, bởi vì anh chưa bao giờ có thể ngủ được, bất kể khi nào và ở đâu, tâm trí anh đều tràn ngập hình ảnh Hà Sơ Tam nằm trong vòng tay đẫm máu.
Anh ngửi thấy mùi thơm tươi mát trên mái tóc Hà Sơ Tam vừa được tắm rửa và chăm sóc. Sắc mặt và thân hình của Hà Sơ Tam cũng tươi tắn, không giống như một số người nằm liệt giường thiếu chăm sóc đều đổ mồ hôi và thối rữa. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Dạo này ai chăm sóc cậu vậy?"
"Kevin."
"Tên nhóc đã ngăn cản tôi ở từ đường ?" Hạ Lục Nhất vẫn nhớ tới thanh niên cùng chính mình nói: "Cậu ấy bị đâm hai nhát, không phải vì lúc này mà anh định phá hỏng kế hoạch của cậu ấy!".
"Ừm."
"Hắn gội đầu và lau người cho cậu? Áo ngủ cũng là hắn mua à?"
"Ừm."
Hạ Lục Nhất nhất thời không nói chuyện. Hà Sơ Tam quay đầu hôn anh, cười hỏi: "Anh ghen à?"
"Không," Hạ Lục Nhất ủ rũ nói, "Tôi rất biết ơn hắn." Anh hoảng sợ, không phải vì ghen tị mà là vì áy náy, "Hắn tốt hơn tôi, lúc này hắn có thể ở bên cạnh cậu, hơn nữa hắn còn hơn thế nữa. Có thể chăm sóc tốt cho cậu. Tôi không chăm sóc được người khác, tính tình tôi nóng nảy, tôi cái gì cũng không giỏi, tôi chỉ có thể làm tổn thương cậu, tôi..."
Hà Sơ Tam che miệng nói: "Đừng nói lời ngốc như thế, trên đời này ngoại trừ ba ra, em yêu anh nhất, anh chưa bao giờ làm tổn thương em. Em rất hối hận khi nhìn thấy anh khóc ngày hôm đó. Cho dù chiêu này có thể thắng được Kiều Gia, em cũng không nên tranh thủ lợi dụng lòng tin của Kiều Gia, em không nên làm anh buồn như vậy, em quá ích kỷ và xảo quyệt, lại là người tổn thương anh."
Hạ Lục Nhất khẽ lắc đầu, đôi môi run rẩy chạm vào lòng bàn tay. Anh muốn nói chuyện, nhưng Hà Sơ Tam không cho anh nói nữa, bởi vì anh trông như sắp khóc lần nữa, giống như một cái túi khóc - thậm chí anh còn từng cười nhạo Hà Sơ Tam là một cái túi khóc - đôi mắt hơi đỏ của anh khiến người ta vừa đau lòng vừa động tâm.
Hà Sơ Tam nhịn không được hôn anh, bởi vì thể lực của cậu không lớn, chỉ có thể hôn anh nhẹ nhàng tinh tế, giống như cẩn thận hôn một con mèo đang cuộn tròn run rẩy.
——Cậu thực sự muốn ấn con mèo này vào dưới cơ thể mình ngay bây giờ, liếm khóe mắt đầy nước của nó, vuốt ve cái bụng mềm mại của nó, đi vào trong nó, để nó nhắm mắt lại, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng và mê hoặc, rồi dang rộng bàn chân của nó từ từ mở ra và từ từ khép lại, thoải mái đến mức quên khóc.
Cậu có lý trí chống lại sự thôi thúc chí mạng của mình và hôn nhẹ nhàng với cách tiếp cận rất tiết kiệm sức lực. Hạ Lục Nhất lo lắng vết thương của cậu nên không dám đáp lại quá bạo lực, chiếc lưỡi mèo mềm mại ấm áp chỉ trượt nhẹ trên môi cậu, lùi lại một lúc rồi đi ra chạm vào môi Hà Sơ Tam như mời gọi. .
——Hà Sơ Tam cảm thấy huyết áp của mình hơi cao.
Cậu không dám hôn nữa, tựa gối lên lồng ngực rắn chắc và dẻo dai của Hạ Lục Nhất một lúc, sau đó mới bình tĩnh lại. Vừa mệt vừa thỏa mãn, cậu dụi mặt vào cơ ngực của lão đại, cứng ngắc nói: "Anh Lục Nhất..."
Trong lòng Hạ Lục Nhất mềm nhũn thành một vũng nước ngọt khi cậu gọi anh: "Ừ."
"Đừng lo lắng, em sẽ không làm điều ngu ngốc tự làm hại bản thân nữa. Tất cả những gì em biết và những gì em định làm tiếp theo, em sẽ nói cho anh biết."
"Được," Hạ Lục Nhất lại hôn lên đỉnh tóc cậu "Tôi cũng sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện."
Hai người dính chặt vào nhau trên chiếc giường bệnh nhỏ này, hạ giọng nói chuyện rất lâu. Hạ Lục Nhất kể cho Hà Sơ Tam nghe mọi chuyện về lão chưởng quỹ. Hà Sơ Tam cũng thẳng thắn kể cho anh nghe mọi chuyện cậu đã điều tra, mọi kế hoạch tương lai của cậu, thậm chí bao gồm cả việc hợp tác với Lục Quang Minh—chính Lục Quang Minh đã tiếp ứng và giải cứu Thôi Đông Đông và Tiểu La trong lối đi bí mật của biệt thự ngày hôm đó.
Hạ Lục Nhất không bận tâm đến việc hợp tác với các quan chức Liêm Thự, nhưng lại lo lắng về kế hoạch của cậu, "Không, nó quá nguy hiểm cho cậu."
"Tin tưởng em, không có nguy hiểm, em có năng lực làm được." Hà Sơ Tam kiên định nhẹ nhàng nói.
"..." Hạ Lục Nhất vuốt ve tóc mai ở thái dương của cậu, trong lòng cảm thấy đau nhức. Hà Sơ Tam đang bảo vệ anh. Vị học giả trẻ tuổi này từng còn trẻ và gầy gò, không còn sức lực để kiềm chế bản thân, xa rời thăng trầm của giang hồ, lớn lên như một con bướm ra khỏi kén và trở thành một người đàn ông sẵn sàng cho đi mọi thứ để bảo vệ anh khỏi gió và mưa. Anh tin rằng Hà Sơ Tam có khả năng không? Tất nhiên là anh tin tưởng. Anh chỉ có hổ thẹn, không nỡ lòng bỏ.
Hà Sơ Tam quay mặt lại, hôn an ủi anh lần nữa, đổi chủ đề dỗ dành: "Trước đây em đã đến gặp ba."
Hạ Lục Nhất áy náy tỉnh lại: "Hả? Cậu... ông ấy... ông ấy lại đánh cậu à?"
Hà Sơ Tam mỉm cười nói: "Không. Ba nói em bị anh lừa lấy, em nói với ba là em theo đuổi anh trước. Ba hỏi em: 'Tại sao con lại yêu một tên quỷ như vậy? Con thích cậu ta ở điểm gì? '"
"..." Hạ Lục Nhất không nói nên lời—phải không! Anh là một cậu bé man rợ, ngu dốt và nguy hiểm với bàn tay bẩn thỉu, so với đứa con trai ngây thơ và xuất sắc của một người đàn ông gia đình tốt, anh chẳng khác gì một con quỷ!
Anh không khỏi ôm chặt Hà Sơ Tam trong sự hoảng sợ - anh biết rằng mình không xứng đáng với Hà Sơ Tam, chứ đừng nói đến sự tận tâm và cật lực của Hà Sơ Tam.
"Cậu trả lời ông ấy thế nào?"
"Em nói với ông ấy rằng câu hỏi này không có câu trả lời. Trong toán học, bất kỳ câu hỏi nào cũng có câu trả lời, bất kỳ hiện tượng nào cũng có dấu vết, một ngày nào đó mọi chuyện sẽ được tính toán một cách hoàn hảo. Em từ nhỏ đã như vậy. Mãi đến khi quen anh, em mới nhận ra rằng tình cảm không thể đo lường hay giải thích được. Chúng không có nguồn gốc, quy luật và là vô thức. Em chợt yêu anh vào một thời điểm nào đó và vì một lý do nào đó em từng nghĩ vậy, chính những khoảnh khắc và tất cả của anh đều khiến trái tim em rung động. Anh ở trong trái tim em, mọi thứ đều tốt, kể cả tính khí thất thường của anh, em cũng rất thích".
"Ừ," Hạ Lục Nhất nhẹ nhàng nói, "Tôi cũng thích cậu, tôi thích mọi thứ thuộc về cậu."
"..."
"Cậu đang cười gì vậy?"
"Em không quen với việc anh đột nhiên trở nên buồn nôn như vậy..."
"Này, cậu buồn nôn còn tôi thì không? Cậu vẫn nói với ba cậu về điều buồn nôn này!"
"Đừng chạm, đừng chạm, ngứa, ha ha ha..."
Hai người cười nói cãi vã một hồi, Hạ Lục Nhất không dám hành hạ Hà Sơ Tam, nhéo vành tai cậu một lúc rồi dừng lại, vòng tay qua người cậu, nhẹ nhàng gặm sau gáy cậu. "Ba thì sao? Ông ấy đã nói gì sau khi nghe điều này?"
"Chà, ông ấy nói: 'Ba đã làm việc rất vất vả để cho con đến trường chỉ để khiến điều ngu ngốc về việc nhìn thấy quỷ trở nên dễ chịu đến thế sao?"
"..."
"Đừng bận tâm, ông ấy chỉ đùa thôi," Hà Sơ Tam cười nói, "Ba chưa bao giờ ghét anh, ông ấy luôn quan tâm đến anh, sau lưng ông ấy gọi anh là 'tên nhóc sâu răng', còn hỏi em là 'tên nhóc sâu răng' thỉnh thoảng có chuyện gì vậy', ông ấy chỉ... cảm thấy tiếc vì anh là một tên xã hội đen."
Hạ Lục Nhất xấu hổ vùi đầu vào sau gáy cậu, kỳ thực mỗi lần gặp mặt, anh đều có thể cảm nhận được ba Hà đang quan tâm, vỗ về với tư cách là trưởng bối của mình - mặc dù điều đó thường xuyên khiến răng anh đau nhức khiến anh tuyệt vọng bỏ chạy.
"Sau đó thì sao?" Anh ủ rũ nói.
"Sau đó ba hỏi em: Con có thực sự hạnh phúc với cậu ấy không? Cậu ấy có thể mang lại cho con cuộc sống như thế nào?"
Hạ Lục Nhất thậm chí còn không mặt mũi ngẩng đầu lên, nếu lúc đó anh ở đó, chỉ có thể úp mặt xuống đất xin lỗi ba Hà—Anh đã cho Hà Sơ Tam cuộc sống như thế nào? Anh thất thường và cáu kỉnh, rõ ràng là lớn tuổi hơn Hà Sơ Tam, nhưng anh luôn được Hà Sơ Tam chăm sóc và bao dung, thỉnh thoảng anh liều lĩnh, bị tổn thương, khiến Hà Sơ Tam lo sợ cho anh, thậm chí bỏ đi lên đường và liều lĩnh trả thù, Hà Sơ Tam đã bị hại đến mức như hiện tại. Anh có lỗi với ba Hà, anh là kẻ khốn nạn trong số những kẻ khốn nạn.
Cảm nhận được sự áy náy và tự trách của anh, Hà Sơ Tam nắm lấy tay anh, vuốt nhẹ những ngón tay mảnh khảnh của anh, đan xen với anh, nói: "Em đã nói với ba: Anh ấy thật sự không giỏi sống, ngay cả khi nấu mì cũng có thể đốt bếp, lúc ốm thì hút thuốc uống rượu, tính tình bướng bỉnh, lúc đầu có cãi vã gì với con cũng sẽ mất bình tĩnh với con. . Anh ấy chỉ biết nghĩa khí giang hồ, không hiểu chính đạo, làm chồng..."
Hạ Lục Nhất ngượng ngùng đỏ mặt, âm thầm muốn rút tay ra, nhưng Hà Sơ Tam lại nắm chặt, nghe thấy Hà Sơ Tam nói bên tai anh: "Tuy nhiên, nếu nhận được một chút lòng tốt của người khác, anh ấy sẽ phải trả giá gấp mười lần. Anh ấy được sự giúp đỡ và quan tâm, anh ấy không ngần ngại hy sinh cả cuộc đời để đền đáp. Anh ấy rất quan tâm đến anh chị em, không chút ích kỷ. Mọi người đều ngưỡng mộ và quý mến anh ấy. Anh ấy sẽ lao vào không suy nghĩ anh ấy đã cứu con khỏi xà nhà bị rơi, anh sẽ chặn con sau lưng khi bị chĩa súng, anh sẽ đỡ lưỡi dao cho con bằng tay không, thậm chí còn tự làm tê liệt một bàn tay của mình. Con thích anh ấy, đến gần anh ấy, từng chút một khiến anh chấp nhận lời tán tỉnh của con một cách kịp thời, anh ấy đánh răng mỗi ngày để hôn con, bỏ hút thuốc và uống rượu vì con, bỏ tính nóng nảy, anh ấy đưa con đi xem phim, ăn những bữa thịnh soạn, đi biển, lên núi, tất nhiên rồi. Anh ấy thậm chí không hiểu sự lãng mạn, nhưng anh ấy vẫn đốt pháo hoa cho con...'"
Hà Sơ Tam nói, áp lòng bàn tay ấm áp lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, "Anh ấy không biết trân trọng bản thân, nhưng anh ấy luôn rất quý trọng con. Anh ấy sẵn sàng vì con mà thay đổi bản thân, học cách được yêu, học cách yêu. Con ở bên anh ấy, rất hạnh phúc".
"Được rồi được rồi," Hạ Lục Nhất ngẩng đầu nói, mặt và tai nóng bừng như muốn đốt, "Tôi, tôi không tốt như cậu nói, cho nên..." Anh xấu hổ đến mức không dám nói. nói, rồi vùi mặt như đà điểu, anh thì thầm: "tôi, tôi thực sự yêu cậu, sau này tôi sẽ làm cho cậu hạnh phúc."
Hà Sơ Tam mím môi mỉm cười, "Bây giờ em rất hạnh phúc."
"Vậy, ba đã nói gì sau khi nghe điều đó?"
"Ông ấy đồng ý, cho chúng ta cơ hội rồi xem xét tiếp."
Hạ Lục Nhất trợn mắt không thể tin nổi—ông ấy có thể đồng ý với những lời lẽ khó nghe trong vở kịch truyền hình lúc 8 giờ này của Hà Ảnh đế sao? Lão nhân gia đầu óc bị cửa chặn rồi?
Anh biết rằng ba Hà sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, rằng Hà Sơ Tam có thể đã che giấu một số lý lẽ gay gắt và tàn nhẫn, và anh cũng biết rằng mình nợ ba Hà một lời giải thích và lời xin lỗi cá nhân. Anh vùi mặt trong vui mừng cùng áy náy, một lúc sau mới thấp giọng nói: "A Tam."
"Hả?"
"Lần sau tới gặp ba, hãy đưa tôi đi cùng."
Hà Sơ Tam mỉm cười, "Được."
__________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro