Chương 99

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Sáng hôm sau, Hạ Lục Nhất bị tiếng sấm ngoài cửa sổ ô tô đánh thức, vô thức ôm cậu thật chặt, nhưng chỉ ôm được có chăn và quần áo che trên người. Lòng anh trống rỗng, vừa mở mắt anh chợt ngồi dậy!

Hà Sơ Tam ngồi ở bên cạnh anh đang thay quần áo, vội vàng nắm lấy bàn tay đang bối rối của anh, "Em ở đây, em không đi."

Hạ Lục Nhất kéo cậu vào lòng, vết máu trong mơ vẫn còn đọng lại trước mắt anh. Vẫn còn bàng hoàng, anh nhìn qua vai Hà Sơ Tam và nhìn ra ngoài cửa sổ - bầu trời u ám, mây đen che khuất ánh nắng ban mai, sóng đen trên biển không ngừng dâng cao và một cơn mưa lớn đang đến gần.

Anh ôm chặt Hà Sơ Tam, trong lòng hoảng hốt: "Đừng đi."

"Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng." Hà Sơ Tam vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Đừng đi..."

Hà Sơ Tam hôn nhẹ lên khóe môi run rẩy của anh, rồi đẩy cánh tay đang ôm eo cậu. "Hãy tự chăm sóc bản thân và đợi em ở nhà."

Một tia sáng sắc bén xé toạc bầu trời, sau đó lại có một tiếng sét khác giữa biển và trời. Những giọt nước to bằng hạt đậu tranh nhau rơi xuống bãi biển, cuối cùng mưa cũng rơi.

...

Buổi tối ngày hôm đó, Hà Sơ Tam một mình lái xe jeep đến nghĩa trang hẻo lánh trên sườn núi.

Trời mưa cả ngày, trên mặt đất có rất nhiều nước. Xe dừng trước cổng nghĩa trang, nước bắn tung tóe khắp nơi. Hà Sơ Tam trong bộ đồ đen bước xuống xe, ôm bó hoa cúc trắng trên tay, cầm chiếc ô màu đen, chậm rãi bước đi trên con đường đá trơn trượt.

Dưới con mắt của các thiên thần đá hai bên đường, cậu leo lên bậc đá cuối cùng và nhìn thấy Lục Quang Minh cũng đang cầm ô trước mộ Đường Gia Kỳ. Một bó hoa hồng trắng được đặt trước bia mộ, trông càng đẹp và buồn hơn trong cơn mưa đi qua.

Lục Quang Minh trong cơn mưa tầm tã hỏi: "Cậu đã tiếp xúc với lão chưởng quỹ?"

"Không, thiếu chút nữa."

"Cậu cần tôi làm gì?"

"Tôi muốn mượn thứ của anh."

"Mượn cái gì cơ?"

"Mạng của anh."

...

Cơn mưa xối xả kéo dài đến tận đêm khuya. Cảng container Quế Chung, hàng nghìn container giống như một cụm mê cung hình khối kỳ diệu, đứng sừng sững trong đêm lạnh giá. Những chiếc cần cẩu mảnh khảnh đột ngột lơ lửng trên bầu trời như cánh tay của một con quái vật bằng thép. Cùng với sấm sét và gió mạnh, nơi này trông càng thêm ảm đạm và đáng sợ.

Một mảng áp phích lớn ướt trên mặt đất bị gió thổi bay, đập vào vách sắt thùng container bên đường, rơi xuống vũng bùn và bị ô tô đang lao tới đè nát, khiến khung xương gãy vụn. ... Tiếng cọt kẹt đã bị tiếng mưa át đi.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở phía sâu trong nhóm container, sát một góc nhỏ của sân ga ven biển. Ở đó đã có một chiếc xe jeep đậu sẵn, đèn pha bật sáng để soi đường cho ô tô. Hà Sơ Tam toàn thân mặc đồ đen, đeo một đôi găng tay da và cầm ô đứng dưới mưa.

Những người trong xe bị ánh đèn pha của xe jeep làm lóa mắt, như thể Hà Sơ Tam đã hiện ra bên hông xe trong nháy mắt. Cửa ghế sau mở ra, Hà Sơ Tam cúi người cầm ô cho khách nhưng bị súng đẩy lùi hai bước.

Hai vệ sĩ bước xuống xe, sờ soạng toàn thân Hà Sơ Tam, nhưng không tìm thấy gì ngoại trừ chiếc khăn tay trong túi cậu. "Lão chưởng quỹ" có mặt trong quán trà ngày hôm đó lập tức xuống xe, dưới ô của Hà Sơ Tam bước vào. Ông ta cao ráo, tuy thấp hơn Hà Sơ Tam nửa cái đầu nhưng lại to lớn hơn rất nhiều.

"Chưởng quỹ." Hà Sơ Tam vẫn gọi ông trước mặt vệ sĩ.

Người đại diện "lão chưởng quỹ" không thích ánh đèn pha chiếu vào mắt mình, cau mày hỏi Hà Sơ Tam: "Ở đâu?"

Hà Sơ Tam làm động tác "mời và dẫn ông ra phía sau xe jeep. Hai vệ sĩ muốn đi theo, nhưng Hà Sơ Tam hơi dừng lại. "Lão chưởng quỹ" liếc cậu một cái, ra hiệu hai người tại chỗ chờ. Hà Sơ Tam tiếp tục mỉm cười dẫn đường, "Cảm ơn sự tin tưởng của ngài."

"Cậu không dám làm hại ta, cậu muốn cho tôi xem cái gì, tốt nhất là đáng giá khiến tôi đi xa một chuyến."

"Nhất định là đáng giá." Hà Sơ Tam mở cốp xe jeep, cầm chiếc đèn pin trong góc lên, chiếu sáng bên trong cốp xe.

Cốp xe lớn được phủ một lớp bạt dày không thấm nước, bốn góc được bốn tảng đá lớn ép chặt. Giữa tấm bạt đặt một chiếc bao tải lớn lặng lẽ, dưới ánh đèn pin, chiếc bao tải dính đầy máu đen, dù trong gió bão mùi máu vẫn vương vấn.

"Ai đây?"

Hà Sơ Tam cởi dây buộc của bao tải, để lộ một cái đầu với mái tóc đen ướt đẫm, khuôn mặt đầy máu và nước, miệng bị nhét một miếng vải và đôi mắt nhắm nghiền. "Lão chưởng quỹ" cau mày nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tái nhợt, "Tôi chưa từng gặp người này bao giờ."

Hà Sơ Tam cởi găng tay, lấy ra chứng minh nhân dân và một bức ảnh từ chiếc cặp dưới chân bao tải rồi đưa cho "lão chưởng quỹ". Các tài liệu có nội dung "Ủy ban liêm chính", "Lục Quang Minh" và những từ khác. Bức ảnh này được làm lại từ một bức ảnh cũ, trong đó có ba người đàn ông đang đứng.

Giấy chứng nhận và ảnh bị gió lay động trong tay "lão chưởng quỹ" nhưng vẫn nhìn rõ mặt. "Ngài có biết người này không?" Hà Sơ Tam chỉ vào Tạ Anh Kiệt trong số họ. "Lão chưởng quỹ" cúi đầu nhìn xuống, cũng không trả lời.

"Tiểu tử trong bao tên là Lục Quang Minh, hắn là giám đốc điều tra của Liêm Thự. Ba hắn tên là Lục Dũng, là một cảnh sát. Ông ấy đã chết trong một vụ cướp ngân hàng hai mươi năm trước. Cộng sự của ba hắn lúc đó là người ở trong bức ảnh. Hai tuần trước, tại buổi tiệc từ thiện do Kiều Đại ca tổ chức, hắn đã cải trang lẻn vào trò chuyện với tôi, cố moi thông tin ra khỏi miệng tôi, nhưng tôi phát hiện ra hắn không phải là khách, liền đá hắn ra ngoài. Sau đó, tôi cảm thấy thân phận của hắn có điểm đáng nghi nên tôi đã lén lút kiểm tra hắn, nhưng không ngờ rằng mình lại phát hiện ra bí mật lớn này."

"Lão chưởng quỹ" nhét giấy tờ tùy thân và ảnh vào túi trong quần áo. "Ngoài cậu ra còn ai biết chuyện này nữa?"

"Chắc là không còn nữa. Tôi tìm thấy những tài liệu này trong tủ bí mật của nhà hắn. Nếu vẫn còn giấu kín, tức là chưa nộp lên cấp trên."

"Hắn chết rồi sao? Còn có thể hỏi?" "Lão chưởng quỹ" nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Quang Minh, phát hiện ra bộ ngực đẫm máu của hắn vẫn đang hơi phập phồng.

"Xin lỗi, hôm nay lúc bắt hắn chống cự quá lớn nên tôi đã bắn hắn. Nếu ngài đến muộn nửa giờ, có thể hắn đã chết." Hà Sơ Tam kéo khóa chiếc cặp lại và đưa cho 'lão thưởng quỹ'. "Nhưng tôi nghĩ đó là tất cả những gì hắn biết. Nếu ngài tin tưởng, phiền ngài sẽ đưa nó cho 'vị kia'."

'lão chưởng quỹ' cầm lấy chiếc cặp, nhưng vẫn nghi hoặc: "Trước khi đến gặp tôi, cậu đã biết chuyện này, nhưng lại không nói cho Kiều Gia?"

"Đúng vậy, tôi đã điều tra hắn mà không nói cho Kiều Gia. Nhưng do trước đây Kiều Gia đã giám sát nên cho đến hôm nay tôi mới tìm được cơ hội tấn công hắn. Bí mật lớn như vậy, tôi nghĩ 'vị kia' không muốn Kiều Gia biết, phải không?"

"Lão chưởng quỹ" trầm mặc một lát, "Cậu làm rất tốt, nhưng ngươi muốn xử lý người này thế nào?"

Hà Sơ Tam khẽ mỉm cười, "Đừng lo lắng, nó cũng giống như những gì tôi đã làm, sẽ không để lại dấu vết nào." Cậu đưa chiếc ô trong tay cho "lão chưởng quỹ", "Xin lỗi, xin hãy lùi lại."

Cậu đặt chiếc đèn pin sang một bên, đeo găng tay da lại, nhấc một góc vải bạt lên và dò tìm phía dưới. "lão chưởng quỹ" một tay cầm ô, một tay cầm cặp, đứng cách đó vài bước nghi ngờ nhìn cậu, trong nháy mắt liền thấy cậu lấy ra một khẩu súng lục, nạp đạn!

Ô cùng cặp rơi xuống đất! "Lão chưởng quỹ" vội vàng đưa tay lấy khẩu súng ở thắt lưng nhưng đã mất cảnh giác! Một tia sét trên bầu trời thật kinh hoàng và chói mắt! Ông nghe thấy tiếng súng chói tai trong cơn mưa, "Đoàng!!"

"Ầm—!" Một tiếng sấm vang lên ngay sau đó. Mưa rơi dày đặc trên đỉnh đầu như mưa đá, "lão chưởng quỹ" toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy Hà Sơ Tam đã xoay người lại, quay lại mỉm cười với ông. Nụ cười đó một nửa được chiếu sáng bởi ánh đèn pin, nửa còn lại ẩn trong bóng tối, trong trạng thái xuất thần, giống như thần và ma dung hợp, giống như ảo ảnh hay tà ác.

Có một cái lỗ lớn trên chiếc bao bên cạnh Hà Sơ Tam và máu chảy róc rách trên tấm vải bên dưới. Khuôn mặt tái nhợt của Lục Quang Minh sa xuống trong vũng máu, không còn một tiếng động nào nữa.

"Để đề phòng," Hà Sơ Ta  mỉm cười với ông, "Khiến ngài hiểu lầm rồi." Vừa cười vừa bắn thêm hai phát vào phía sau.

"đoàng đoàng!"

Thân thể Lục Quang Minh bị trúng hai phát đạn, hai lần liên tiếp đập vào vách xe, phát ra những âm thanh nghèn nghẹn kỳ lạ. Máu chảy ra nhiều hơn từ lỗ trên bao tải. Hà Sơ Tam giắt súng sau thắt lưng, nhặt những viên đá ở bốn góc tấm bạt nhét vào bao, sau đó buộc bao lại, dùng tấm bạt bọc thật dày rồi dùng dây xích sắt buộc thật chắc.

Cơn mưa lớn nhanh chóng làm ướt đẫm toàn thân cậu, những đường cơ bắp rắn chắc trên vai và cánh tay cậu hiện rõ dưới lớp vải. Cậu kéo chiếc túi vải ra khỏi xe, chiếc túi kéo lê trong vũng nước bùn, phát ra những âm thanh "xẹt xẹt-" kỳ quái. Cậu dừng lại bên cạnh "lão chưởng quỹ", cúi xuống nhặt chiếc ô lên rồi nhét lại vào tay "lão chưởng quỹ".

"Cẩn thận trời mưa." Cậu lo lắng nói.

"Lão chưởng quỹ" mặt không biểu tình, lòng bàn tay cầm cán ô đều đầy mồ hôi.

Hà Sơ Tam từng bước kéo túi đựng thi thể đến bục ven biển cách đó không xa, đẩy nó xuống biển, phát ra một tiếng "bùm!" lớn, rồi bước trở lại một cách dễ dàng và bình tĩnh. Cậu cởi găng tay ném vào buồng xe, lấy khăn tay trong túi ra, lau nước trên mặt rồi mỉm cười với "lão chưởng quỹ".

"Được rồi. Mời ngài về."

Nửa đêm, Tạ Gia Hoa đang lái xe trên đường đêm.

Hắn vừa giải quyết xong một vụ án tự sát, người quá cố là một cổ đông cuồng tín, vay nặng lãi rất lớn để đầu cơ cổ phiếu, kết quả là anh ta thua lỗ trong cơn hỗn loạn thị trường chứng khoán gần đây, các chủ nợ liên tục thúc giục anh ta đến trả nợ. Anh ta muốn mang theo vợ con nhảy lầu nhưng phút cuối lương tâm xuất hiện, đẩy vợ con anh ta ra sau rồi một mình ngã xuống. Tòa nhà 25 tầng rơi xuống vũng máu và bùn.

Hồng Kông là một trung tâm tài chính toàn cầu và là khu vực pháp lý nước ngoài không áp đặt hạn chế đối với dòng vốn ngoại hối ra vào. Mỗi ngày, hàng chục tỷ đô la tiền lưu thông trên các thị trường tài chính khác nhau. Sự bùng nổ kinh tế kể từ những năm 1960 và 1970 cũng đã tạo điều kiện cho người dân Hồng Kông đầu tư nhiều vốn hơn vào thị trường, sự nhiệt tình của các nhà đầu tư bán lẻ đối với việc bơm vốn ngày càng tăng, mọi người đều mong muốn thành công và làm giàu chỉ sau một đêm. Đồng thời, việc quản lý bất thường, tác động của vốn nước ngoài, sự thao túng bí mật của các đại gia tài chính và sự phục tùng mù quáng của người dân cũng gây ra những xáo trộn, xung đột liên tục trên thị trường tài chính trong nước. Kể từ khi Tạ Gia Hoa bắt đầu sự nghiệp, hắn đã tham gia vào cuộc hỗn loạn của các tổ chức tài chính để duy trì trật tự, đích thân xử lý hoặc lắng nghe các vụ tự tử của các nhà giao dịch tài chính do đồng nghiệp nêu ra, vô số...

Dù đã nhìn thấy cảnh tượng chết chóc nhiều lần nhưng hắn vẫn không thể quên được ánh mắt của những thi thể đẫm máu và người nhà của người quá cố. Vợ của người quá cố vừa thoát chết trong gang tấc vừa ôm chặt con trai trong quá trình cảnh sát điều tra và thu thập chứng cứ, khuôn mặt cứng đờ, ngơ ngác không buồn – người quá cố đã ra đi nhưng món nợ khổng lồ mà anh ta để lại, không có phương tiện kế sinh nhai không có nhà để về, hai mẹ con không biết sống sót là phúc hay họa.

Tạ Gia Hoa yêu cầu cấp dưới liên hệ với tổ chức cứu hộ nhân viên xã hội cho hai mẹ con, sau khi hoàn thành công việc tại chỗ, hắn lái xe về nhà trong tình trạng kiệt sức và mùi máu tanh dai dẳng, định tắm nhanh trước khi đi ngủ. Vụ án còn đang đợi hắn ở bàn.

Không ngờ, ngay khi từ thang máy bước vào tầng nhà, sự nhạy bén về chuyên môn đã khiến hắn nhận ra có điều gì đó không ổn: trên mặt đất có những vết máu nghi là lác đác, ngoằn ngoèo ngắt quãng từ cầu thang đến cửa nhà hắn. .

Hắn ôm súng trên thắt lưng, cảnh giác chậm rãi đi đến cửa, cẩn thận quan sát ổ khóa đang đóng, phát hiện trên đó có một vết xước nhẹ - nó đã được cạy mở bằng dụng cụ. Hắn cầm súng trong tay, lấy chìa khóa ra, xoay khóa cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể, lắng nghe chuyển động bên trong rồi dùng súng đá cửa mở ra!

Phòng khách được chiếu sáng bởi ánh đèn ở hành lang, đối diện khẩu súng không có ai. Tạ Gia Hoa thận trọng bước vào phòng với khẩu súng trên tay, phát hiện vết máu loang khắp trên ghế sô pha của mình, để lại một bóng người nằm gục ở đó, rồi đi vào phòng ngủ của mình.

Một người đàn ông bị thương nặng và chảy nhiều máu đã vượt qua nhân viên bảo vệ tầng dưới vào nửa đêm, đi cầu thang lên lầu, cạy khóa và vào nhà, ngồi trên ghế sofa một cách quen thuộc, rồi nằm xuống giường...

Tạ Gia Hoa đã mơ hồ đoán được là ai tới, cầm súng nhanh chóng đến gần phòng ngủ, trong bóng tối bật đèn trên tường lên - Lục Quang Minh nằm trên giường đầy máu, chăn đắp ngang hông, chăn bông dưới chân anh, đôi giày chưa được cởi ra. Một lượng lớn chất lỏng, không biết là máu hay là nước, nhuộm đỏ ga trải giường, kèm theo mùi máu tanh nồng nặc và mùi mặn của nước biển, hiện trường giống như hiện trường án mạng!

Tạ Gia Hoa thậm chí còn lỡ mất mấy nhịp tim! Lao tới mò mẫm kiểm tra anh, Lục Quang Minh toàn thân lạnh ngắt, mặt đầy máu, tóc ướt đẫm, môi trắng xanh, toàn thân đầy máu — không thể đếm được anh đã phải chịu bao nhiêu vết thương. !

"Lục Quang Minh! Lục Quang Minh—!" Tạ Gia Hoa gọi anh mấy tiếng cũng không có phản ứng, cảm giác được mũi anh còn thở, vội vàng cúi người ôm lấy anh. Không ngờ, vừa cử động, Lục Quang Minh cau mày lẩm bẩm, thân hình tuột khỏi vòng tay hắn, ngã trở lại giường, lăn lộn dưới chăn, co rúm lại trong góc giường.

"Huh..." và phát ra một tiếng ngáy nhẹ.

Tạ Gia Hoa cả người đầy máu phát lạnh: "Lục Quang Minh!"

"Ừm..." Lục Quang Minh lại ngơ ngác lẩm bẩm.

Tạ Gia Hoa leo lên giường, cởi bỏ quần áo dính máu, lấy ra hơn chục túi máu trên người, có cái rách, có cái không. Lục Quang Minh cũng mặc một chiếc áo chống đạn bên cạnh, trên người có khảm mấy viên đạn trống. Tạ Gia Hoa nhanh chóng lột sạch sẽ từ đầu đến chân, thậm chí còn xé toạc cả quần lót của anh, kiểm tra cẩn thận — ngoại trừ một số vết bầm tím do đạn bắn ra, còn có một vài vết xước cứng. Ít dấu vết, không có gì khác!

Tạ Gia Hoa ngồi trên giường, ánh mắt trừng trừng. Tim như rớt ra khỏi cổ họng, hắn ngồi đó một lúc rồi tát vào mặt Lục Quang Minh!

Lục Quang Minh bị hắn tát đánh thức, che má mở mắt nhìn hắn, lẩm bẩm "Anh đang làm gì vậy", rồi lại nhắm mắt ngủ. Tạ Gia Hoa dùng sức đẩy anh: "Đứng dậy! Cút ra!"

"Tôi mệt...đừng làm ồn..."

"Hãy nhìn xem cậu đã làm gì với giường của tôi! Đi vào phòng tắm đi!"

Lục Quang Minh giả chết bịt tai lại bị Tạ Gia Hoa cánh tay kéo ra khỏi giường, đẩy đẩy ném vào bồn tắm. Tạ Gia Hoa tức giận đến run cả tay, quay lại phòng ngủ nhấc ga trải giường lên xem - ngay cả tấm nệm bên dưới cũng ướt đẫm máu giả!

Hắn lật nệm, trải ga mới, đắp chăn mới lên giường, lau nhà rồi vội vã ra ngoài xử lý vết máu ở cầu thang - để không làm hàng xóm và nhân viên bảo vệ sợ hãi vào sáng mai. Làm xong tất cả những điều này, hắn mồ hôi đầm đìa, đi vào nhà vệ sinh nhìn thấy Lục Quang Minh sắc mặt u ám.

Nước trong bồn tắm tràn xuống đất, Lục Quang Minh ngồi nghiêng đầu trong đó ngủ ngon lành.

Tạ Gia Hoa vỗ vỗ mặt anh, lại cảm thấy khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh bây giờ có chút nóng bừng. Hắn lấy mấy vốc nước lau đi vết máu và lớp trang điểm xám xịt trên mặt Lục Quang Minh thì phát hiện mặt Lục Quang Minh đỏ bừng và đã bắt đầu phát sốt.

"..." Hắn thực sự muốn bóp chết anh trong bồn tắm.

Tạ Gia Hoa nhanh chóng lau sạch cho Lục Quang Minh, bế anh ra khỏi bồn tắm, sấy tóc cho anh, nhét vào chăn, đo nhiệt độ rồi cho anh uống thuốc hạ sốt. Trằn trọc hồi lâu, cuối cùng hắn cũng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường, mệt mỏi nhìn đồng hồ báo thức cạnh giường - đã sáu giờ sáng rồi.

Đây là thời điểm hắn thường thức dậy để tập thể dục buổi sáng.

Đi tập thể dục buổi sáng cái rắm! Tạ Giai Hoa vươn tay ấn đồng hồ báo thức về hai giờ sau. Thức dậy liền bóp cổ tên khốn này!

...

Vị thanh tra cấp cao tội nghiệp ngủ chưa đầy nửa tiếng đã bị điện thoại di động đánh thức, sáng sớm trong khu vực có một vụ án giết người mới xảy ra. Hắn để thuốc hạ sốt và cốc nước ở đầu giường, rửa mặt rồi ra ngoài với tinh thần sảng khoái, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Buổi tối, hắn lại trở về nhà. Đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Lục Quang Minh đang khoanh chân ngồi khoanh chân trên ghế sofa, quấn chăn bông, gặm miếng mì khô như sóc, xem TV.

Hắn bước tới sờ trán Lục Quang Minh: "Cậu uống thuốc chưa?"

"Rồi. Rắc, rắc."

"Sao cậu không gọi đồ ăn ngoài?"

"Không có tiền. Rắc, rắc."

"Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trốn ở đây mà không về nhà?"

"Rắc, rắc. Không phải việc của anh."

"..."

"Này, tôi bị sốt, anh có lương tâm, đừng đánh người bệnh."

"Hết sốt liền cút!"

Lục Quang Minh khó nhọc nuốt cặn bã trong miệng, chớp chớp mắt, "Anh Gia Hoa, tôi đói quá, anh có thể gọi đồ ăn ngoài được không? Tôi muốn ăn ngỗng quay."

"..."

"Cứu với! Cảnh sát đánh người rồi!"

...

Ánh mặt trời lặn như máu, xuyên qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, phản chiếu tờ tài khoản cá nhân trong tay Hà Sơ Tam màu đỏ tươi. Cậu ngồi một mình trong văn phòng, ngơ ngác nhìn những con số âm được đánh dấu đỏ trên danh sách, nhưng thứ hiện ra trước mắt cậu là cảnh tượng đẫm máu của đêm qua: mưa lớn, tiếng súng nổ, xác chết bọc trong bao tải, bóng tối và biển buồn..

Tờ giấy trong tay cậu rơi xuống bàn, cậu nhìn lòng bàn tay hơi run rẩy của mình, như dính đầy máu.

Cậu biết mình đang ở trong trò chơi.

Nếu muốn vào vai một tay xã hội đen "phản đòn" không chớp mắt và không hề tỏ ra thương xót trong vụ giết người đầu tiên, một kẻ âm mưu phản bội ông chủ, tìm kiếm quyền lực và tiếm quyền, một nhân cách chống đối xã hội, bị ám ảnh bởi tiền bạc và coi mạng sống con người chẳng là gì cả, không diễn là không thể.

Lần trước cậu đặt cược mạng sống của chính mình, lần này cậu lại đặt cược mạng sống của người khác.

Cho dù ngày hôm qua cậu đã chuẩn bị những thứ cần thiết cho Lục Quang Minh, mặc áo giáp và túi máu cho Lục Quang Minh, nhưng súng vẫn được trang bị đạn trống, ít thuốc súng và khả năng sát thương thấp. Tuy nhiên, bắn đạn rỗng ở cự ly gần vẫn có thể gây sát thương cho cơ thể con người. Hơn nữa, Lục Quang Minh còn phải bị trói toàn thân và cùng đá chìm xuống biển. Mặc dù Kevin đã dẫn mọi người mặc đồ lặn chờ dưới nước, nhưng đêm qua sóng to gió lớn, dưới nước còn có đá ngầm, nếu không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Chưa kể, nếu kỹ năng diễn xuất của cậu không làm dịu được thế thân của lão chưởng quỹ lúc đó, cậu sẽ bị đối phương nhìn thấu. Chỉ với đạn dược trong tay và tài thiện xạ kém cỏi, cho dù bố trí vệ sĩ trốn cách đó không xa, cậu và Lục Quang Minh trong chốc lát cũng khó có thể cứu mạng.

Cậu biết rõ sự nguy hiểm nhưng vẫn làm.

Cậu có thực sự đúng khi làm điều này không?

Liệu việc mạo hiểm mạng sống của mình, mạo hiểm mạng sống của Lục Quang Minh để trả thù cho Anh Lục Nhất và Lục Quang Minh theo cách mà cậu cho là "an toàn" và "vô tội" hơn có thực sự đúng đắn không?

Nếu là thật thì sao sáng hôm qua anh Lục Nhất trông buồn thế? Lúc đó cậu đã nhẫn tâm đến mức nào khi bỏ qua câu nói run rẩy "Đừng đi" đó?

Đến mức này có thực sự đúng không?

Hà Sơ Tam dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, giấu vết máu trong bóng tối và chậm rãi thở dài.

Nhưng cậu không có đường quay lại. Đối với cuộc chiến này, cậu đã đặt cược tất cả và cống hiến tất cả, cậu phải thắng.

_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro