🌺Chương 16: Chiêu này của huynh đủ độc rồi đấy
Editor: Bèo
Nơi ở của Mộc Vân Thiên.
Cơn gió thoảng qua khiến lá cây trong tiểu viện lung lay tạo ra những âm thanh xào xạc. Thời tiết dễ chịu, cá vàng dưới hồ nước vui vẻ tung tăng, thỉnh thoảng chúng lại nhảy khỏi mặt nước rồi lại quẫy đuôi lao xuống nước tạo thành những tiếng 'bùm' 'tõm' nghe rất vui tai.
Lúc La Ưng bước vào phòng, Mộc Vân Thiên vẫn ngồi bên cửa sổ. Trên bàn của hắn bày mấy món điểm tâm đều là những thứ mà Mộc Vân Chi thích ăn. Ấm trà trên bàn vẫn còn nóng tỏa ra những luồng khí nghi ngút.
Hắn nhìn về phía cửa tiểu viện rất lâu nhưng ngoại trừ La Ưng thì vẫn không thấy ai bước vào.
La Ưng bước nhanh nhẹn đến trước mặt Mộc Vân Thiên, chắp tay hành lễ: "Thiếu gia".
"Chi Chi đâu?"
Hắn khẽ nhếch miệng, ngón tay phải gõ nhẹ lên tay nắm của xe lăn.
"Thiếu gia, tiểu thư... tiểu thư sẽ không đến".
Bỗng chốc Mộc Vân Thiên bấu chặt vào xe lăn, ánh mắt nhìn La Ưng rất lạnh lùng.
La Ưng lập tức cúi gằm đầu xuống: "Sau giờ nghỉ trưa, Thái tử và tiểu thư có nói chuyện gì đó rồi tiểu thư khóc một trận, hai mắt sưng húp. Sau đó tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi rồi ạ".
Mộc Vân Thiên nhíu mày. Khóc ư?
"Còn nữa, phu nhân có nói nếu thiếu gia không có gì đáng ngại thì bữa tối nay mời ngài đến ăn cùng bọn họ. Đêm nay Thái tử sẽ ngủ lại Mộc phủ, ngài cũng không thể không gặp. Chuyện này không hợp phép tắc".
Mộc Vân Thiên nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt, bộ dáng mệt mỏi dựa vào xe lăn.
Hắn đưa tay lên day ấn đường: "Đã biết".
La Ưng chắp tay hành lễ một lần nữa rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Mộc Vân Thiên mở mắt ra, lông mày sắc nét, diện mạo tuấn tú. Ánh mắt chan chứa những thứ cảm xúc phức tạp vẫn hướng về phía cửa viện tựa như đang chờ ai đến.
Tiếp sau đó, tất cả những cảm xúc tích tụ đều biến thành một tiếng thở dài nhẹ nhàng nhưng lại nghe được rất rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
Bữa tối.
Mộc Vân Thiên ngồi xe lăn đến dự. Hắn vừa đến đã thấy Mộc Vân Chi đang nói gì đó với Tần Kiêu, mặt mày tươi cười hớn hở có vẻ rất thân thiết, hoàn toàn không có vẻ gì là chiều này nàng đã cãi nhau với Tần Kiêu.
Hắn mím môi, lông mày hơi nhíu lại, là hắn hiểu sai lý do Mộc Vân Chi khóc hay sao?
Mộc Vân Chi thấy người đến thì vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt hắn: "Đại ca".
Mộc Vân Thiên ổn định tinh thần rồi nở nụ cười với nàng: "Chi Chi".
"Đại ca, nghe nói sức khỏe của huynh không tốt, giờ đã thấy đỡ hơn chút nào chưa? Đại phu xem bệnh cho huynh xong nói thế nào?"
Mộc Vân Thiên cười nói: "Tiểu nha đầu muội ấy, nếu thực sự lo lắng cho sức khỏe của đại ca thì sao nghỉ trưa xong không đến thăm? Bây giờ mới hỏi e là hơi chậm rồi đấy".
"Còn không phải vì chiều nay có mấy chuyện ngoài ý muốn hay sao... Nhưng mà cũng không phải chuyện gì lớn, đại ca không cần lo lắng, đã giải quyết êm đẹp cả rồi".
"Thật không?"
Mộc Vân Thiên đưa mắt lên nhìn Tần Kiêu đang bước về phía mình, nhìn thoáng qua vẻ mặt Mộc Vân Thiên có vẻ tươi cười nhưng đáy mắt dường như có chút không vui.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Tham kiến Thái tử điện hạ. Bộ dạng của Mộc mỗ không tiện hành lễ, mong điện hạ thứ lỗi".
"Mộc đại thiếu gia quá lời rồi, ngươi là đại ca của Thái tử phi, lại..."
Hắn nhìn đôi chân của Mộc Vân Thiên, lại nói: "Cứ ngồi đi".
Mộc Vân Thiên gật đầu cười: "Cảm ơn điện hạ".
Vẻ mặt là vậy nhưng khi xe lăn chuyển bánh đi, đáy mắt của Mộc Vân Thiên vẫn chẳng có chút ý cười nào, vẻ tươi cười trên khuôn mặt cũng biến mất ngay lập tức.
Tần Kiêu nhìn bóng lưng của Mộc Vân Thiên, mí mắt hơi rũ xuống tựa như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì.
Mộc Vân Chi kéo tay hắn ngồi xuống: "Điện hạ, ngồi đi".
Tần Kiêu vội cất suy nghĩ đó lại, khẽ gật đầu với nàng. Sau đó hắn ngồi xuống đối diện với Mộc Vân Thiên.
Ánh mắt chạm nhau, Mộc Vân Thiên cười một cái, Tần Kiêu cũng gật đầu đáp lễ.
Mộc Thừa Châu và Dư Tuệ Thù cũng đã đến, Mộc Tuân Dương đi theo sau còn mang theo một vò rượu.
Dư Tuệ Thù nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Mộc Liễm Vũ đâu, không khỏi khó hiểu: "Thằng quỷ Liễm Vũ lại chạy đâu rồi? Bao nhiêu người đang chờ nó đây".
Mộc Vân Chi cười nói: "Mẹ, tam ca nói huynh ấy có việc gấp phải làm cho nên ra ngoài rồi, huynh ấy sẽ về muộn, không cần mọi người chờ cơm tối".
"Đi đâu vậy?"
"Cái này tam ca không nói".
"Mặc nó đi".
Mộc Thừa Châu xua tay: "Thằng quỷ đó cứ thích lêu lổng khắp nơi vậy đó, không cần quan tâm đến nó, việc chúng ta nên quan tâm bây giờ là ăn cơm kìa".
...
Sắc trời dần tối, màn đêm từ từ buông xuống.
Tiếng nức nở thảm thiết vang lên từ một tiểu viện hoang phế vắng lặng trong một góc hẻo lánh. Có một người bị trói vứt trong căn tiểu viện dột mái. Đầu hắn ta bị trùm một chiếc bao tải, tay chân đều bị trói chặt. Hắn ta cố giãy giụa mấy lần nhưng vẫn không thể nới lỏng dây trói.
Nắm giẻ nhét trong miệng bít chặt, hắn ta chỉ có thể phát ra những tiếng 'Ư ư ư', không câu nào cắn vào câu nào, dĩ nhiên cũng không thể gào lên mà kêu cứu.
Không gian trống trải yên tĩnh. Hắn ta chẳng thấy gì cả, xung quanh cứ như một mảng đen tối tăm rộng lớn muốn kéo hắn ta chết chìm trong đó.
Hắn ta lăn lộn trên mặt đất mấy vòng muốn phát ra tiếng động để thu hút người người đến giúp nhưng chẳng thấy gì cả. Sau một phen lăn lê bò toài, quần áo đẹp đẽ sang trọng trên người đã trở nên bẩn thỉu khó coi mà bên ngoài vẫn chẳng hề có động tĩnh gì.
Một tiếng 'kẽo kẹt' vang lên, cánh cửa tàn tạ bị đẩy ra, theo sau là tiếng bước chân người.
Hắn ta nghe thấy được, bản năng mách bảo hắn ta phải giãy giụa để cầu cứu sự giúp đỡ nhưng tiếng bước chân vẫn cứ dồn dập lại gần mà vẫn không có ai lên tiếng. Dần dần, hắn ta ý thức được tình hình không ổn đành bắt đầu lết thân thể tìm chỗ trốn.
Chẳng bao lâu sau, một bàn chân chắc nịch đạp lên người hắn ta.
Hắn ta 'ư ư' mấy tiếng rồi lại có thêm một bàn chân khác đạp đến đầu mình. Cú đạp này nói cho hắn ta biết, nếu hắn ta còn dám mở miệng sợ là cái đầu của hắn ta cũng bị đạp nát.
Hắn ta không dám cử động.
Sau đó có một tiếng cười vang lên, nhưng tiếng cười đó lại tràn ngập sự khinh thường.
Người tới từ từ lên tiếng: "Văn Hoài Cẩn, đồ chó nhà người lại dám bắt nạt tiểu muội nhà ta, đúng là chán sống! Ông đây sớm đã ngứa mắt với nhà ngươi. Hôm nay mà không đánh ngươi một trận lên bờ xuống ruộng thì ông đây theo họ ngươi luôn".
-------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro