Chương 2: Vị Hôn Phu Một Năm Thấy Một Lần
"...... Đi ngang qua."
Nói xong câu đó, Dư Hề Hề cạn lời, đầu lưỡi liếm liếm răng hàm, trong lòng bực bội, biểu cảm trên mặt lại rất bình thường.
Sắc mặt nam nhân lãnh đạm, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hờ hững như có như không che dấu sự dò xét lạnh lùng, giống như loài sói, lại tựa như chim ưng.
Dư Hề Hề sớm đã không dấu vết dời đi tầm mắt, nhìn về phía nơi khác, mồ hôi trong lòng bàn tay càng nhiều.
Một lát sau:
"Em và đám người kia đi cùng nhau."
Giọng nói thực trầm thấp, đều đều, không có chút phập phồng nào mà câu nghi vấn nên có.
"......"
Trời mới biết cô chán ghét nam nhân xuất thân từ đại đội đặc chủng đến mức nào, năng lực phân biệt rõ ràng cùng khả năng phán đoán kinh người, liếc mắt một cái sẽ khiến bạn không có chỗ nào để che giấu.
Không khí trong nháy mắt xấu hổ tới cực điểm.
Cũng may xung quanh cô ồn ào hỗn loạn, không có mấy người chú ý tới tình cảnh quái dị của Dư Hề Hề bên này. Xe Jeep quân dụng đã dừng lại hết, vây hết xung quanh trung tâm đường lớn, nhóm phú nhị đại lúc trước còn kiêu căng ngạo mạn giờ đều thay đổi sắc mặt, hai mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì cho phải.
Mấy cô tiểu thư nhà giàu nhát gan đều sắp khóc tới nơi, nơm nớp lo sợ nói:
"Chúng ta chỉ theo Hàn thiếu tới, chuyện này không liên quan đến chúng ta đi......"
"Ngọa tào(*), ông đây đã sớm nói việc này không thích hợp rồi, bọn mày còn vây người ta lại, cái này cũng càn quấy quá mức đi."
[(*)Ngọa tào: Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]. Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị *beep beep*, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...]
"Xe quèn như vậy, ai con mẹ nó biết đây là người của quân khu!"
"Có phiền hay không vậy, đều câm miệng hết đi!"
Dương trợ lý lúc trước phá xe người ta bị tình cảnh lúc này dọa tới mức mềm nhũn cả chân, đứng ở bên người Hàn thị phi, đến nói cũng không lưu loát:
"Thiếu gia, hiện tại chúng ta làm thế nào giờ?"
Biểu cảm của Hàn thị phi cũng khó coi, ánh mắt đảo qua đám hồ bằng cẩu hữu(*) mới đó mà đã sợ mất mặt, nheo nheo mắt, hỏi:
[(*)Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa ... hay đi hoang, du thủ du thực, không định hướng , không nghề nghiệp gì cả]
"Kẻ ngồi trên xe Jeep là ai?"
Dương trợ lý lắc đầu:
"Không quen biết." Hèn mọn, dùng tay chỉ chỉ chung quanh, lại đè nặng giọng nói mà cất lời với vẻ mặt khổ sở:
"Nhưng mà ngài nhìn một màn trước mắt này, dù là ai thì chúng ta cũng không dễ chọc."
Hàn thị phi cắn răng, phun ra một câu chửi bậy, một chân hung hăng đá vào lốp xe ô tô:
"Mẹ nó!"
Hàn đại thiếu gia tức lên đến đỉnh đầu, nhưng những gì nên nói vẫn không thể thốt ra ngoài miệng. Dương trợ lý ước lượng ở trong lòng, căng da đầu mở miệng:
"Thiếu gia, cứ cứng rắn như vậy chỉ sợ không thể giải quyết tốt vấn đề nếu không......"
Dùng sức ho khan một tiếng.
"Nếu không, chúng ta hạ thấp đầu, nói lời xin lỗi? Đúng thật là do chúng ta không cẩn thận quệt vào xe người kia......"
Hàn thị phi ném cho hắn một cái lườm nguýt.
Dương trợ lý hậm hực, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Gió đêm hơi lạnh, Dư Hề Hề đứng tại chỗ một lát, đôi chân dài tinh tế chống đỡ trọng lượng toàn thân, cổ chân như muốn đông cứng đến nơi.
Cô nhấp môi, dư quang quét qua thăm dò nam nhân mặc quân trang thẳng thớm kia một lượt. Ánh sáng đèn đường phủ lên anh ta một quầng sáng màu cam, sườn mặt anh ta hướng về phía cô, không mang mũ quân đội, tóc ngắn chưa được một tấc lạnh lùng ngang ngược lại rất có khí khái, trên mặt không một biểu cảm, bật lửa kim loại trong tay thỉnh thoảng phát ra một tiếng "Đinh".
Dư Hề Hề chú ý tới cầu vai của anh ta, cây cọ màu xanh biếc đầy trang nghiêm, hai vạch một sao, quân hàm thiếu tá.
Lúc này, một tràng tiếng bước chân từ nơi xa đang tiến lại gần.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một đoàn quan quân trẻ tuổi mặc thường phục giống nhau đã đi tới, tiếng cười sang sảng,
"Tranh ca, trở lại Vân Thành lúc nào vậy, sao lại không nói với bọn em một tiếng."
Tần Tranh búng điếu thuốc, nói:
"Tổ chức lâm thời bên trên điều động."
"Thế còn đi Lan thành nữa không?"
"Nói không chừng."
"Năm nay mang binh thế nào?"
"Còn phải hành quân."
Hai nam nhân đứng tán gẫu ôn chuyện, Dư Hề Hề đứng ở một bên khó xử, có cảm giác như thể bị sét đánh ―― nếu cô không nhớ lầm, Tần Tranh sau khi tốt nghiệp học viện quân sự Tự Nhất Lưu liền đi đến Lan thành, rồi sau đó ở lại làm bộ đội đặc chủng sáu năm. Mà qua sáu năm này, số lần anh trở về Vân thành, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chính là hiện tại......
"Ý tứ là anh trở lại Vân Thành?"
Không hề dấu hiệu, giọng nói ngọt ngọt mềm mềm của thiếu nữ đột ngột vang lên, có vẻ bị kinh ngạc quá mức, âm cuối nâng lên, có chút biến điệu, lại có chút buồn cười, ngang ngạnh đánh gãy cuộc đối thoại của hai nam nhân.
Hai nam nhân đồng thời quay đầu lại.
Tưởng Thành Nghiệp giờ mới chú ý tới nơi này còn có một cô gái xinh đẹp, từ trong mắt lộ ra sự kinh ngạc. Đôi mắt đen đặc lạnh lùng của Tần Tranh nhìn chằm chằm nàng, cầm trong tay điếu thuốc, khóe miệng lộ ra một độ cong nhàn nhạt mang chút hứng thú.
"......"
Đột ngột lên tiếng như vậy, cả người Dư Hề Hề đều cảm thấy xấu hổ, giọng nói thanh thanh ậm ừ đáp lời,
"Tôi...... chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
Tưởng Thành Nghiệp cân nhắc vài giây, có vẻ như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên "hắc hắc" hai tiếng, kéo Tần Tranh lại gần thì thầm hỏi:
"Tranh ca, đây là chị dâu của bọn em à?"
Tần Tranh nhả ra một làn khói, không hé răng.
Tưởng Thành Nghiệp xem sắc mặt hắn, đầy nghi ngờ:
"Không phải? Thế cô nàng kia sao lại ở chỗ này này?"
Tần Tranh nhẹ nhàng bâng quơ phun ra mấy chữ, ngữ khí tự nhiên:
"Đi ngang qua."
Khi nói chuyện, cặp kia mắt lại trước sau nhìn chằm chằm cô, băn khoăn mà làm càn ở trên người cô. Dư Hề Hề khẽ cắn môi dưới, bị ánh mắt kia đeo đuổi đến phiền lòng, trong lòng lộ ra chút ý vị xem thường không rõ ràng ―― nhìn xem xem, xem cái tên dưa hấu lớn kia kìa, quả nhiên là ở bộ đội lâu quá rồi, tám trăm năm chưa thấy qua nữ nhân bao giờ.
Cô có chút ảo não, đang do dự nên mở miệng nói tiếp như thế nào, lại có một tràng tiếng bước chân từ nơi xa truyền đến.
Dư Hề Hề quay đầu, thấy Hàn thị phi xụ mặt đến gần, Dương trợ lý cười cứng ngắc theo ở phía sau. Sau khi đến gần, hai người đứng yên.
Hàn thị phi ánh mắt đảo qua nam nhân cao lớn mặc quân trang thẳng thớm, mím môi, sắc mặt khó coi, sau đó lại nhìn về phía Dư Hề Hề, đi qua chỗ cô, đè thấp giọng nói:
"Hề Hề, tôi phải xử lý sự tình một chút, em trước tiên về xe mình trước đã, chờ điện thoại của tôi."
Cô cự tuyệt:
"Tôi phải về nhà."
Náo loạn đến như vậy, ai còn có tâm tình đi quẩy cơ chứ.
Hàn thị phi nhíu mày,
"Hề Hề......"
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ." Dư Hề Hề cười nhạt đánh gãy lời nói của hắn, xoay người, vòng qua hắn hướng đến vị trí dừng xe của mình.
Khi bước qua Tần Tranh, một giọng nói từ tính vang lên bên tai cô, âm sắc rất trầm cũng rất thấp, thấm vào lòng người tựa như rượu, lại không chút để ý,
"Em không phải đi ngang qua à?"
"......" Nhớ tới lời bịa đặt láo toét lúc trước, mặt Dư Hề Hề nóng lên, quay đầu. Vóc dáng nam nhân vóc rất cao, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung như có như không.
Trong chớp nhoáng, cô hung tợn trừng anh ta một cái, nhanh chóng rời đi.
Tần Tranh nghiêng người dựa vào cửa xe, ngước mắt.
Tiếng giày cao gót xa dần, ánh sáng phảng phất của đèn đường lưu phác họa lại bóng hình cô, dáng người yểu điệu của thiếu nữ, màu da trắng nõn, tóc dài xoăn màu tuyền rủ trên đầu vai nhỏ bé yếu ớt. Có vẻ đang tức giận, động tác chạy lấy người rất khoa trương, tiếng dậm chân vang vọng, ngây thơ đến mức buồn cười.
Anh nhướng mày.
Cô gái nhỏ trưởng thành rồi.
Sau đêm đó, Dư Hề Hề nghe được từ miệng người khác.
Nghe nói, sáng sớm ngày kế đó, chủ tịch Hàn thị liền mang theo con trai nhà mình vào đại viện quân khu chịu đòn nhận tội, thẳng đến lúc chạng vạng mới từ bên trong đi ra.
Bất quá so với chuyện râu ria bát quái này, cô càng quan tâm tới chuyện Tần Tranh trở về Vân Thành hơn.
Sau khi tìm hiểu nhiều mặt, tin tức này được chứng thực ―― cấp trên của tổ chức lâm thời điều chỉnh, tạm thời triệu hồi thiếu tá Tần Tranh về Vân Thành, vẫn phụ trách việc huấn luyện binh lính của đại đội đặc chủng.
"Tạm thời?"
Dư Hề Hề ánh mắt nhảy dựng, thay đổi tay cầm di động,
"Chị, chị xác định là tạm thời? Thế khi nào anh ta lại bị điều đi?"
Giọng nói bên kia điện thoại dịu dàng trong trẻo, giống như có chút bất đắc dĩ:
"Việc này chị cũng không biết. Bất quá Hề Hề này, tiểu tử kia vừa trở lại em liền ngóng trông người ta đi luôn, giống như có thâm cừu đại hận gì với người ta vậy."
Cô nhíu mày nói thầm:
"Không sai biệt lắm."
Dư Lăng không nghe rõ:
"Em nói cái gì?"
"Ha ha, không có gì, không có gì." Dư Hề Hề cười giả lả, nói:
"Thời gian không còn sớm, ngày mai chị còn phải tiếp tục mở họp, nghỉ ngơi đi nhé."
Dư Lăng ừ một tiếng, thuận miệng nói,
"Mấy ngày nay trong nhà không có việc gì chứ?"
"Đều khá tốt."
"Tiền đủ tiêu sao?"
"Đủ."
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, sau đó nói:
"Hề hề, buổi sáng ngày mai cha mẹ sẽ trở lại Vân Thành, nếu lại đề nghị em đi nước Pháp du học, em cứ trước tiên đáp ứng, đừng gây sự cùng cha. Mọi người làm tất cả mọi thứ đều là vì tốt cho em thôi, biết sao?"
"Vâng."
Dư Hề Hề rũ mắt đáp lời, cầm lấy Ipad bắt đầu tìm nhạc giải khuây, thái độ có lệ đến cực điểm.
"Chị biết việc xảy ra sáu năm trước em vẫn luôn không quên, nhưng là......"
"Chị gái tốt."
Cô tươi cười như thường đánh gãy lời nói của Dư Lăng, nói:
"Em mệt rồi, chị ngủ đi, em cũng đi ngủ đây, ngủ ngon."
Nói xong liền cắt đứt điện thoại.
Nằm trên giường tròn, Dư Hề Hề an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đã khuya, tiếng côn trùng kêu vang lên càng rõ ràng, trăng cùng sao trời nhìn như được vẽ từ trong tranh.
Cô nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, không bao lâu, một lần nữa giơ lên di động, mở ra WeChat, hiển thị 99 tin nhắn chưa đọc. Cô nhíu mày, tùy tay lướt xem một lát, sau đó từ danh bạ tìm ra một cái nick name là "Chu Dịch".
Chu Dịch, giới tính nữ, chức nghiệp không phải xem phong thuỷ đoán mệnh, mà là chủ một cửa hàng bán sủng vật, là bạn thân của Dư Hề Hề.
Hì Hì Hề Hề: 【 mỉm cười 】Chỉ là một vị bác sĩ thú y liền có thể làm bọn hắn mất mặt như vậy thật sao?
Sau một lúc lâu, Chu Dịch hồi phục: Lại cãi nhau với người trong nhà?
Hì Hì Hề Hề: Không, chính là gần đây nhiều việc làm tao phiền lòng quá, khổ sở【 mau khóc 】.
Chu Dịch: Làm sao vậy?
Hì Hì Hề Hề: ①Cha của tao lại bức tao đi nước Pháp học điều chế nước hoa......② Tần Tranh trở về Vân Thành!! 【 dọa 】【 dọa 】
Chu Dịch: Tần Tranh??? Vị hôn phu làm trong quân đội của mày á?
Hì Hì Hề Hề: Ngọa tào! Vị hôn phu gì một năm thấy một lần? Oa oa đính hôn như vậy cũng gọi là đính hôn sao, tao đời này đều sẽ không thừa nhận【 hẹn gặp lại 】
Chu Dịch: Mày độc thân nhiều năm như vậy, không phải bởi vì có vị hôn phu là anh ta sao【 mỉm cười 】
Hì Hì Hề Hề: Không, tao độc thân là bởi vì ánh mắt vừa cao lại vừa kén chọn.
Chu Dịch: →_→
Hì Hì Hề Hề: (= ̄ω ̄=)
Chu Dịch: Vậy mày tính toán làm sao bây giờ?
Nhìn chằm chằm màn hình, Dư Hề Hề cảm thấy, những lời này giống như cô đang tự hỏi chính mình vậy.
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc làm thế nào mới có thể ném rớt "Vị hôn phu" không hề có chút ý nghĩa với cuộc sống của bản thân?
Dư Hề Hề dùng sức nhíu mày, cầm di động ở trên giường lăn qua lăn lại, không bao lâu, cô xoay người ngồi dậy, tắt WeChat đi, ở trong danh ba đánh hai chữ "Tần Tranh" , tìm tòi, một chuỗi dãy số hiện lên trước mắt.
Mười một con số này vô cùng xa lạ, nganh ngạnh, lạnh lùng lại chói mắt.
Sau khi hít sâu một hơi, Dư Hề Hề nhấn vào trang tin nhắn trống rỗng, đánh chữ:
Tần thủ trưởng, anh xem anh cũng trở lại Vân Thành rồi, cái hôn ước quỷ kia có phải hay không nên giải trừ rồi? Nếu tôi nhớ không lầm, anh cũng 28, 29 tuổi rồi, có cái hôn ước cột vào người, ảnh hưởng đến việc kén vợ kén chồng.
Biên tập xong, cô kiểm tra tới tới lui lui vô số lần, xác định không sai ở đâu cả, ở cuối tin nhắn để lại tên của mình, sau đó nhấn gửi đi.
Nhìn đến thời gian, 11 rưỡi đêm rồi. Quy luật làm việc và nghỉ ngơi thông thường của quân nhân nghiêm cẩn đến mức làm người giận sôi, tại thời điểm này, Tần Tranh chắc hẳn đã ngủ, có lẽ là buổi sáng ngày mai mới có thể nhận được hồi âm.
Cô suy suy nghĩ nghĩ, ngáp một cái, nằm phịch trên giường.
Đột nhiên, điện thoại "Đinh" một tiếng, thông báo tin nhắn mới đến.
Dư Hề Hề tùy tay click mở, rũ mắt, người gửi tin nhắn: Tần Tranh. Nội dung tin nhắn chỉ là một hàng chữ nhàn nhạt lạnh lùng:
Lão gia tử muốn gặp em, ngày mai cùng tôi trở về đại viện một chuyến.
"......" Ách.
Cho nên, anh ta hoàn toàn bơ tin nhắn của cô...... Sao?
---
Cỏ Đậu Phộng: Ôi chị nhà sao vội đá rớt anh em vậy ;;v;; Người ta đâu phải không hấp dẫn đâu, anh nhà chỉ cần thời gian để thể hiện thôi:3 Khéo sau mê quá không dứt ra được ấy chứ chị ơi... Các bạn đọc thân thương đáng yêu của tôi ơi, làm sáng chương bằng ngôi sao nhỏ nhỏ xinh xinh của các bạn đi (Ó v Ò), coi như là ủng hộ tâm hồn mong manh dễ vỡ của ngọn cỏ này ;;v;;
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro