☀️ Chương 35: Dường như ghế phụ của hắn, vốn nên dành cho Giản Nhược Trầm
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 35:
Lòng bàn tay của Giang Hàm Dục bị mặt đường làm cho đau nhói, sắc mặt cậu ta lập tức tái nhợt.
Cậu ta đau đến mức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, khóe môi lại khẽ nhếch lên, co người ngồi bên vệ đường, đưa tay lên nhẹ nhàng thổi thổi lòng bàn tay, giọng run run nói: "Đau quá."
Dứt lời, giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt cũng theo đó rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất.
Giản Nhược Trầm nhướng mày.
Chà, vậy mà Giang Hàm Dục cũng có ngày rút ra được bài học từ những lần vấp ngã.
Lần trước cố ý cởi bớt cúc áo, xoa tay giả vờ kêu lạnh, Quan Ứng Quân và thầy Lý đều không tin.
Cậu ta biết hai người đó không dễ lừa, lần này lại đổi mục tiêu, bắt đầu diễn cho người qua đường xem.
Giản Nhược Trầm khẽ nói: "Tiếc là, thời thế đã khác rồi."
Giang Hàm Dục: ?
Có ý gì?
Giản Nhược Trầm từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Giang Hàm Dục, đợi cậu ta rơi thêm hai giọt nước mắt nữa, rồi mới khẽ cười, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, "Giang Hàm Dục, tất cả những gì cậu có bây giờ đều là do tôi ban cho."
Giang Hàm Dục ngẩn ra, suýt nữa không theo kịp tư duy nhảy vọt của Giản Nhược Trầm.
Gân xanh trên cổ cậu ta nổi lên, giọng khàn đặc: "Anh nói cái gì?"
Cậu ta siết chặt ngón tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Giản Nhược Trầm nhếch môi nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Giang Hàm Dục, "Tôi không cần cha, không cần gia sản, không cần sự tâng bốc của đám bạn bè vô dụng, càng không muốn Lục Tiệm."
"Mấy thứ rác rưởi này, tôi không cần thì cậu mới có thể nhặt lấy, hiểu chưa?"
Sắc mặt Giang Hàm Dục tối sầm lại.
Nhặt? Nó dám nói tất cả những gì cậu ta dốc sức giành lấy chỉ là nhặt về ư?
Giản Nhược Trầm giơ tay, vỗ nhẹ lên má Giang Hàm Dục, giọng điệu nhàn nhạt: "Cậu lấy đâu ra cái gan mà dám tung tin tôi là con riêng của Giang Minh Sơn? Ở Hồng Kông này, vợ hai vợ ba đều hợp pháp, con ngoài giá thú có quyền thừa kế ngang hàng với con chính thất."
"Một khi sự thật tôi và Giang Minh Sơn có quan hệ huyết thống bị lộ ra, tất cả tài sản cậu đang thừa kế, đều phải chia cho tôi một nửa."
Cả người Giang Hàm Dục run lên, chỉ cảm thấy hai cái vỗ nhẹ vừa rồi của Giản Nhược Trầm chẳng khác nào hai cái bạt tai giáng thẳng vào mặt cậu ta, khiến da thịt cậu ta bỏng rát đến ngứa ngáy.
Cậu ta trừng lớn mắt, kinh hoàng đến mức không thể thốt nên lời.
Gần đây cậu ta dùng 800 triệu ổn định được Lục Tiệm, vui vẻ được một khoảng thời gian, nhưng lại sơ suất đến mức này. Cậu ta chỉ chăm chăm muốn bôi nhọ danh tiếng của Giản Nhược Trầm, mà quên mất rằng cái danh con riêng này có thể chia đôi lợi ích với cậu ta!
Môi Giang Hàm Dục run rẩy, nhưng một chữ cũng không thốt ra nổi.
Giản Nhược Trầm nói: "Nhưng tôi không thèm số tiền bẩn thỉu của nhà họ Giang, thứ đó cậu cứ tự cầm lấy mà đếm cho kỹ."
Vừa nói, cậu vừa siết chặt cằm Giang Hàm Dục, ép cậu ta phải ngẩng lên đối diện với ánh mắt của mình. Nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cậu ta, Giản Nhược Trầm bật cười khẽ: "Giang Hàm Dục, Giang Minh Sơn là cha của một mình cậu. Hiểu chưa?"
"Từ giờ tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời đồn nhảm nào trong trường nữa."
Giang Hàm Dục bỗng dưng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Cậu ta luôn nghĩ có gì đó không đúng.
Trở thành con trai duy nhất của Giang Minh Sơn, thừa kế tài sản của nhà họ Giang, giành được tình yêu của Lục Tiệm...
Đây rõ ràng là những thứ cậu ta muốn nhất.
Cậu ta đã có được rồi, nhưng tại sao lại không hề vui vẻ?
Giản Nhược Trầm buông tay, hất cằm Giang Hàm Dục ra.
Mặt Giang Hàm Dục vì quán tính mà nghiêng sang một bên.
Cậu ta ngẩng đầu, còn chưa kịp quay lại thì đã đối diện với hàng loạt ánh nhìn phức tạp.
Trong những đôi mắt đó có sự thương hại, có sự thờ ơ, có sự nghi hoặc và đồng cảm, nhưng duy nhất không có sự ngưỡng mộ như trước kia.
Giản Nhược Trầm đứng dậy, tiện tay đỡ Giang Hàm Dục vẫn còn đang sững sờ ngồi dưới đất lên.
Âm thanh từ bốn phương tám hướng lập tức ùa vào tai.
"Đó là con trai của Giang Minh Sơn à?"
"Đúng vậy, thật thảm, có người cha như vậy."
"Nhưng được thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Giang, chắc trong lòng cũng sung sướng lắm."
"Giang Minh Sơn bị tử hình rồi đúng không? Đáng đời! Làm bao nhiêu chuyện ác như vậy."
"Tổ chức cướp bóc và cưỡng hiếp... thật ghê tởm. Cậu xem tin tức phiên tòa chưa? Tội danh của Giang Minh Sơn đọc ba phút còn chưa hết!"
"Tuy nói họa không nên liên lụy đến người nhà, nhưng Giang Hàm Dục cũng lớn lên nhờ số tiền phi pháp đó mà..."
"Giang Hàm Dục cũng đâu có hoàn toàn vô tội?"
Cả người Giang Hàm Dục như rơi xuống hầm băng, sắc mặt trong thoáng chốc tái nhợt không còn chút máu.
Cậu ta tiến lên một bước, "Thật ra tôi không phải..."
Thật ra cậu ta không phải con ruột của Giang Minh Sơn!
Giản Nhược Trầm đưa tay, ấn lên vai Giang Hàm Dục, "Cậu phải suy nghĩ kỹ."
"Cậu có biết nếu chủ động thừa nhận mình không phải con nhà họ Giang sẽ có hậu quả gì không? Cậu sẽ mất tất cả tài sản của nhà họ Giang, không có tiền, Lục Tiệm có thích cậu đến mấy cũng sẽ không kết hôn với cậu."
Lông tơ trên người Giang Hàm Dục dựng lên, cậu ta kinh hãi quay đầu.
Lúc này, cậu ta mới hiểu ra vấn đề.
Giang Minh Sơn tiếng xấu đồn xa, con trai ông ta cũng sẽ bị vạ lây mà mang danh ô nhục. Nhưng nếu rũ bỏ người cha này, toàn bộ tài sản mà cậu ta có được cũng sẽ không còn nữa.
Giờ phút này, không phải cậu ta muốn làm con trai Giang Minh Sơn.
Mà là Giản Nhược Trầm đang ép cậu ta trở thành con ruột của Giang Minh Sơn!
Cậu ta không có lựa chọn nào khác...
Tia sáng cuối cùng của ban ngày khuất dần sau những tòa nhà xám xịt bao quanh Đại học Hồng Kông, cùng lúc đó, đèn đường cùng với đèn trang trí Giáng Sinh chưa kịp tháo dỡ bỗng nhiên đồng loạt sáng lên.
Giang Hàm Dục đang trong cơn hoảng loạn, bị ánh đèn bất ngờ làm giật mình, hét lên một tiếng.
Cậu ta lùi lại một bước, giẫm trúng mép bồn hoa bên đường, mất thăng bằng, suýt nữa ngã nhào. Giản Nhược Trầm đưa tay kéo cậu ta một cái.
Giang Hàm Dục đứng vững rồi hoảng hốt rút tay ra, câu "Cảm ơn" mắc nghẹn nơi cổ họng, không sao nói ra được.
Giữa bọn họ đã hoàn toàn trở mặt rồi, Giản Nhược Trầm còn giúp cậu ta làm gì?
Giản Nhược Trầm nói: "Bây giờ cậu đã có được tất cả những gì mình muốn nhất rồi, có vui không?"
Ánh đèn lấp lánh rơi trên tóc Giản Nhược Trầm, chiếu sáng khuôn mặt hắn như tinh linh ma quái trong rừng núi, khuôn mặt ban ngày vốn đã xinh đẹp vô cùng, giờ đây lại mang theo một vẻ yêu mị khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Giang Hàm Dục sợ sệt lùi lại một bước, trước kia cậu ta ghen tị với vẻ đẹp của Giản Nhược Trầm, nhưng bây giờ lại cảm thấy khuôn mặt này giống như một con lệ quỷ, đáng sợ vô cùng, làm cậu ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt Quan Ứng Quân rơi trên người Giản Nhược Trầm, chẳng thể dời đi.
Cuối cùng Giang Hàm Dục không nhịn được nữa, cắn chặt môi, nước mắt thật sự rơi xuống.
Giờ phút này, nhớ lại hai giọt nước mắt từng rơi trên mặt đất khi nãy, cậu ta chỉ cảm thấy bản thân thật nhục nhã.
Chẳng trách lúc đó không ai đến an ủi cậu ta.
Chẳng trách Giản Nhược Trầm lại nói rằng 'thời thế đã khác rồi'.
Giản Nhược Trầm thu lại ánh mắt, quay sang Quan Ứng Quân: "Đi thôi, anh định đưa tôi đi gặp ai?"
Quan Ứng Quân nhìn ý cười bên khóe môi cậu, khàn giọng nói: "Đồng nghiệp của tôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Giản Nhược Trầm đi được vài bước, chợt như nhớ ra điều gì, quay đầu nhắc nhở: "Nhớ kỹ đấy, tôi không muốn nghe thêm bất cứ tin đồn nào nữa, cậu nhớ làm rõ."
Nói xong, cũng không đợi trả lời, cậu vẫy tay với Giang Hàm Dục, rồi xoay người đi theo Quan Ứng Quân, bước chân nhẹ nhàng đi về phía cổng trường.
Cứ như thể người vừa đối đầu với Giang Hàm Dục ban nãy vốn không phải cậu vậy.
Quan Ứng Quân nhìn tóc Giản Nhược Trầm bị gió thổi bay, cổ họng thắt lại.
Quen biết lâu như vậy, đến giờ hắn vẫn không thể nhìn thấu được rốt cuộc Giản Nhược Trầm là kiểu người như thế nào.
Thông minh, hoạt bát, khéo léo đối nhân xử thế, diễn xuất xuất thần, tâm trạng ổn định, quyết đoán và khí phách, hôm nay lại thể hiện ra một mặt gần như quyết đoán sát phạt.
"Sao cậu lại muốn làm cảnh sát? Ngoài việc muốn thấy thiên hạ thái bình, còn có lý do cá nhân nào khác không?'" Quan Ứng Quân xách cặp của Giản Nhược Trầm, tiện tay cầm theo.
Giản Nhược Trầm liếc hắn một cái, hờ hững đáp: "Anh đang dò xét chuyện riêng của tôi à?"
Quan Ứng Quân thẳng thắn, "Ừ."
"Lý do cá nhân sao... chính là đưa Giang Hàm Dục và Lục Tiệm ra trước pháp luật." Giản Nhược Trầm thở dài.
Nói thật, lúc đọc sách đã muốn bắt rồi.
"Còn riêng tư hơn chút nữa... thì chính là báo thù một cách hợp pháp. Để Giang Hàm Dục và Lục Tiệm cũng phải nếm trải những gì tôi đã từng chịu đựng." Giản Nhược Trầm ẩn đi hai chữ nguyên chủ, mở cửa xe Toyota ngồi vào ghế phụ, "Hửm? Tai xe sửa xong rồi à?"
Quan Ứng Quân đáp: "Mười ngày trước đã sửa rồi, chỉ là cậu bận ôn thi nên không để ý thôi."
Giản Nhược Trầm quan sát kỹ hơn, đúng là đã thay cái mới.
Nhưng mới đến mức lệch tông với thân xe thì có chút không ăn nhập.
Cậu cài dây an toàn, tiện thể hỏi: "Quan sir, tại sao anh muốn làm cảnh sát? Chẳng lẽ là vì cậu của anh là sếp lớn sao?"
"Vì báo thù." Quan Ứng Quân hờ hững đáp.
Tiếng nói trầm thấp vang vọng trong khoang xe, hắn bất giác nhếch môi cười nhẹ. Sự bực bội vì cảm giác có thứ gì đó vượt quá tầm kiểm soát đột nhiên biến mất.
Giống như thể... ghế phụ này vốn dĩ thuộc về Giản Nhược Trầm vậy.
Ý nghĩ này vừa lướt qua, Quan Ứng Quân bỗng khựng lại, cảm thấy mình có chút không ổn.
Hắn thả phanh tay, tắt máy xe.
Quan Ứng Quân quay sang, lặng lẽ quan sát người bên cạnh.
Ánh mắt nóng rực như đè nặng lên Giản Nhược Trầm, khiến cậu có cảm giác như bị nhấn chìm trong những lớp núi cao chập chùng, không cách nào thoát ra được.
Cậu nheo mắt, nhắc nhở: "Chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi mà? Tôi đâu có nói móc anh?"
Đừng có lại nổi bệnh đa nghi.
Quan Ứng Quân: "Ừ."
Hắn chăm chú nhìn Giản Nhược Trầm từ đầu đến chân, không bỏ sót một chi tiết nào.
Bị ánh mắt đó quét qua khiến cậu thấy tê cả đầu ngón tay, theo phản xạ rụt chân về phía dưới ghế.
Cậu không đoán được mục đích của Quan Ứng Quân, đành phải ngẩng đầu quan sát biểu cảm của đối phương, nhưng dường như người này đã sớm có dự liệu, khuôn mặt hắn căng cứng không chút cảm xúc, chẳng thể nào nhìn ra được vui hay giận.
Giản Nhược Trầm dứt khoát dựa lưng vào ghế.
Thôi kệ, không sao.
Đàn ông càng lớn tuổi, nội tiết tố càng dễ rối loạn, mỗi tháng cũng phải có vài ngày như vậy chứ.
Quan sir cũng 26 rồi, sắp sang ba mươi, chuyện này cũng bình thường thôi.
Cả ngày thi cử, mắt cậu đã hơi mỏi, Giản Nhược Trầm chớp mắt vài cái, rồi dứt khoát nhắm lại.
Mới nhắm một lúc, cơn mệt mỏi tích tụ suốt nửa tháng qua liền ập đến.
Cậu ngủ mất rồi.
Quan Ứng Quân: ...
Lòng dạ lớn thật?
Vậy mà không phòng bị chút nào.
Quan Ứng Quân vươn tay, vén lọn tóc dính trên má Giản Nhược Trầm ra, mái tóc lạnh và trơn mượt như sợi tơ tằm mong manh.
Hắn nhanh chóng rút tay về.
...
Giản Nhược Trầm có một giấc ngủ vô cùng dễ chịu. Khi tỉnh dậy, chiếc Toyota đã tiến vào đường hầm dưới biển.
Cậu quay đầu nhìn Quan Ứng Quân đang im lặng lái xe, rồi tựa vào cửa sổ, chăm chú quan sát kết cấu của đường hầm này.
Đường hầm xuyên biển phía Đông được xây dựng vào những năm 198x, lớp gạch men hai bên đường hầm đã có phần cũ kỹ.
Nhìn một lúc, cậu bỗng lẩm bẩm: "Anh nói xem, Lục Tiệm đã vận chuyển hàng đến đâu rồi? Có khi nào hắn không còn ở Tây Cửu Long nữa không?"
Giống như họ vậy, đi qua đường hầm này, tới một khu vực khác của Hồng Kông.
"Hắn sẽ không từ bỏ thị trường Tây Cửu Long đâu, giá ở Tây Cửu Long cao hơn." Quan Ứng Quân ném gói khăn ướt vào lòng Giản Nhược Trầm, "Lau mặt cho tỉnh táo đi, sắp đến rồi."
Giản Nhược Trầm rút một tờ khăn ướt ra, đắp lên mặt lau lung tung, lau đến mức tóc mái trên trán ướt nhẹp mới thôi.
Quan Ứng Quân: ...
Sở hữu một gương mặt tinh tế như vậy, thế mà rửa mặt chẳng khác nào một người lính.
Chiếc xe ra khỏi đường hầm, ánh sáng bất ngờ chói lòa trước mặt khiến Giản Nhược Trầm theo phản xạ nheo mắt, tròng mắt ươn ướt.
Bình thường chỉ cần nhắm mắt một chút là đỡ, nhưng lần này, trong mắt lại xuất hiện bóng mờ, dù có nhắm thế nào cũng cảm giác như có thứ gì đó đang rung chuyển.
Giản Nhược Trầm đưa tay dụi mắt, Quan Ứng Quân liếc qua, lập tức vươn tay phải giữ lấy cổ tay cậu. "Đừng dụi. Mắt làm sao vậy? Quá sức?"
Giản Nhược Trầm mờ mịt chớp mắt, "Không biết, để vài hôm nữa tôi đến bệnh viện kiểm tra xem sao."
Lạ thật, kiếp trước dù học hành căng thẳng đến đâu cũng chưa từng gặp tình trạng này.
Quan Ứng Quân rẽ vào đường nhỏ, giọng điềm nhiên nhưng không cho phép từ chối: "Đừng để đến vài hôm nữa. Tối nay ăn xong, trên đường về tiện thể ghé bệnh viện khám luôn."
Tám giờ rưỡi, chiếc Toyota dừng lại trước cửa quán bar Long Đình.
Giản Nhược Trầm nhìn bốn chữ lớn trước quán bar, trầm mặc.
Ăn cơm ở quán bar?
"Ai ăn ở đây?" Cậu bước theo Quan Ứng Quân.
"Lưu Kỳ Thương của Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng, Kế Bạch Lâu của Cục Tình báo Hình sự, còn có một người cung cấp tin tức của tôi, tên là Hoàng Hữu Toàn." Quan Ứng Quân nói, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai theo dõi mới đưa tay kéo Giản Nhược Trầm lại gần.
"Đây là địa điểm gặp mặt của chúng tôi, lối đi bên trong khá phức tạp, cứ theo sát tôi."
Hắn chỉ siết nhẹ rồi thả ra.
Một làn hương thanh mát phảng phất nơi chóp mũi, khiến lồng ngực người ta ngứa ngáy.
Quan Ứng Quân rũ mắt, mặt không biểu cảm xoa xoa đầu ngón tay.
Hắn đè nén sự khô nóng trong lòng, buông tay xuống, nắm lấy cổ tay Giản Nhược Trầm qua lớp áo, "Lần này chúng ta đến đây là để thảo luận về cảnh sát đen."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro