Chương 36: Thoái nhượng
(36) Thoái nhượng
Edit: icedcoffee0011
Đồng Giai thị uốn gối với Mạnh Hinh, mà Mạnh Hinh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Đồng Giai thị thiện lương, vì Dận Chân chịu ủy khuất, vì Dận Chân thoái nhượng hy sinh tôn nghiêm, không cần biết Đồng Giai thị có phải nữ Thanh Xuyên hay không, giống nàng giai đoạn trước chịu chút ủy khuất, giai đoạn sau sẽ Dận Chân đắc thế sẽ được tâm ý Dận Chân.
Nếu nàng đã muốn vì ngựa đực Dận Chân mà thoái nhượng, Mạnh Hinh quyết định thành toàn tâm ý của nàng, nàng ủy khuất, nàng thiện lương, Mạnh Hinh bình yên nhận lấy lễ của Đồng Giai thị, trước lúc ca ca ngốc trở về , cô đi đâu cũng phải quỳ lạy người khác, hiện giờ có người tự mình chấp nhận thấp kém ủy khuất, Mạnh Hinh xin lỗi ca ca ngốc đã đem mình lãnh đến trước mặt Khang Hi đế.
Mạnh Hinh trên mặt triển lộ ra vài phần đắc ý,
- Để các ngươi chờ lâu, là ta không phải, ta đi bái kiến phúc tấn trước.
Mạnh Hinh thậm chí không để cho thị thiếp cùng các nô tài đang quỳ nghênh đứng dậy, đường đường đi vào bên trong, đến Đồng Giai thị gặp biến bất kinh cũng có chút ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều biết Mạnh Hinh sẽ trương dương đắc ý, nhưng không có ai dám nghĩ nàng sẽ kiêu ngạo như thế. Đồng Giai thị trong lòng hồ nghi, nàng không sợ sao? Không sợ Dận Chân chán ghét nàng bừa bãi? Chán ghét nàng tiểu nhân đắc chí? Không sợ hạ nhân nô tỳ nói xấu đồn đoán? Không sợ hạ nhân nói nàng keo kiệt?
Trừ bỏ nàng là muội muội Quan Thế Hầu, Đồng Giai thị nghĩ không ra Mạnh Hinh rốt cuộc dựa vào đâu mà đắc chí càn rỡ như vậy?
Trong mắt Đồng Giai thị hiện lên vài phần khinh miệt, Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh, tương lai ngươi sẽ thê thảm.
Đồng Giai thị theo sát Mạnh Hinh đi vào trong phòng, mọi người sôi nổi tặc lưỡi, tò mò không biết Mạnh Hinh trước mặt tứ phúc tấn có thể không coi ai ra gì như vừa rồi hay không.
Chờ đến các nàng vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Hinh được tứ phúc tấn từ trên mặt đất nâng lên, tứ phúc tấn cười đến hòa ái:
- Tây Lâm Giác La muội muội miễn lễ.
- Bái kiến phúc tấn là thiếp hẳn nên làm, phúc tấn đối thiếp là người tốt.
-Vào cung đã nhiều ngày vất vả muội muội, đều là tỷ muội, ta không thương ngươi ai thương ngươi?
Tứ phúc tấn cùng Mạnh Hinh nhất phái hòa thuận, Mạnh Hinh đối tứ phúc tấn tất cung tất kính, tôn kính Ô Lạp Na Lạp thị là vợ cả là nguyên phối của Dận Chân, tứ phúc tấn rất vừa lòng biểu hiện của Mạnh Hinh, bên môi càng thêm tươi cười, nhiều vài phần chân thành, Tây Lâm Giác La thị là một quân cờ tốt.
- Bẩm phúc tấn, Lễ Bộ phái người đưa triều phục tới cho Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn, cùng với triều châu.
Tứ phúc tấn mỉm cười ánh mắt ngưng ngưng,
- Tây Lâm Giác La muội muội phụng dưỡng ngạch nương nhiều ngày, nhất định là mệt mỏi, lấy quần áo rồi đi nghỉ trước, ngày mai lại chịu các nàng lễ bái.
- Tuân mệnh.
- Tĩnh Ninh các sân rộng thoáng, cách Phật đường cũng gần, gia đối Tây Lâm Giác La muội muội khen không dứt miệng, sau này gia mệt mỏi, muội muội chịu khó hầu hạ gia.
Tứ phúc tấn không an bài Mạnh Hinh chỗ ở khác, Mạnh Hinh không chỉ là quân cờ để nàng đối phó Đồng Giai thị, đồng dạng cũng là tấm khiên, Dận Chân sủng Tây Lâm Giác La thị là chắc chắn, nàng sẽ hấp dẫn rất nhiều người chú ý, tứ phúc tấn liếc xéo Lý thị đang đĩnh bụng đứng thẳng trong đám khanh khách, nhiều vài phần cảm thán đắc ý,
- Lý thị cẩn thận thân thể, ngươi cũng về nghỉ ngơi trước, sinh con nối dõi cho gia là quan trọng, nhưng ngày mai Tây Lâm Giác La muội muội đệ nhất dùng các ngươi trà, ngươi nhất định phải đến.
Mạnh Hinh trước mặt Ô Lạp Na Lạp thị cung kính rũ mi mắt, loại tình huống này cô đã sớm đoán trước, Lý thị không hận cô mới là kỳ quái, nhưng ngoài hận còn có thể như thế nào? Giờ khắc này Mạnh Hinh có thể đứng, Lý thị chỉ có thể quỳ, giống như Mạnh Hinh thoát không được hậu viện tứ gia, Lý thị chỉ có thể cúi đầu trước cường quyền.
Mạnh Hinh thoáng nhìn gương mặt tái nhợt của Lý thị, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, môi bị nàng cắn đến không thấy huyết sắc, nàng là thai phụ còn phải chịu đãi ngộ bất công này, Dận Chân thật sự là bỏ được, có lẽ Dận Chân không quá để ý Lý thị sinh nhi tử cho hắn, ai cũng không quan trọng bằng dã tâm của hắn.
Bởi vì dã tâm của Dận Chân mà Mạnh Hinh bị cường lưu tại hậu viện, Mạnh Hinh không khỏi cười lạnh - con ngươi không thấy chút cảm tình dư thừa, làm lơ biểu tình buồn bực ủy khuất của Lý thị - người nàng ta nên giận không phải là Mạnh Hinh, mà là Dận Chân vô tình cùng dã tâm của hắn, thứ đá tạo thành kết cục hôm nay. Đồng Giai thị rốt cuộc xuất thân hậu tộc, là mẫu tộc Khang Hi đế, làm trắc phúc tấn đã đủ khiến Khang Hi đế tức giận, lại trở thành khanh khách, Dận Chân đừng nghĩ đến trước mặt Khang Hi đế đòi chỗ tốt.
Mạnh Hinh không có tư cách thương hại Lý thị, nàng và Lý thị đã kết thù,
- Đa tạ Lý tỷ tỷ thành toàn.
Khi dễ thai phụ, không phải phong cách của Mạnh Hinh, cho nên lời khó nghe tất cả đều áp xuống,
Lý thị mặt càng thêm trắng, dưới chân cơ hồ đứng thẳng không nổi, mắt đầy nước, che giấu không nổi hận ý, Đồng Giai thị thấy không liên quan đến mình chỉ phe phẩy cây quạt, Ô Lạp Na Lạp thị nhàn nhạt phẩm trà, nàng còn ước gì Mạnh Hinh trực tiếp làm Lý thị nghẹn khuất chết.
- Tứ gia đến.
Mạnh Hinh khóe miệng cong cong, chính chủ tới, cô đối với việc khi dễ nữ nhân đáng thương không có hứng thứ, một đám đều chiều hư Dận Chân, nếu các nàng đảm nhận hiền thê mỹ thiếp, Mạnh Hinh không muốn cùng các nàng lừa mình dối người bản thân là người trong lòng Dận Chân.
- Thỉnh an tứ gia.
Mạnh Hinh theo mọi người khom lưng, Dận Chân nhìn Mạnh Hinh, lại nhìn Lý thị đứng sau nàng lung lay sắp đổ, Dận Chân lạnh lùng nói:
- Tây Lâm Giác La thị ngươi lại làm cái gì rồi?
Đối mặt Mạnh Hinh, Dận Chân có thể không hề cố kỵ tức giận, có thể khiến Dận Chân bùng hỏa khí thì còn gì bằng, Mạnh Hinh nhàn nhạt cười nói:
- Như ngài thấy, thiếp vừa thỉnh an tứ phúc tấn, nô tỳ dám cam đoan mới chỉ nói với Lý tỷ tỷ một câu, thiếp cách Lý tỷ tỷ rất xa, lông tơ cũng chưa đụng tới, thỉnh ngài xem rõ ràng.
Mấy thị thiếp trẻ tuổi cố nén cười, Dận Chân trong mắt hiện lên vài phần xấu hổ, tứ phúc tấn thì kinh ngạc, Đồng Giai thị chấn động dừng quạt trong tay, Dận Chân đi vào phòng, ngồi đối diện tứ phúc tấn.
Ô Lạp Na Lạp thị cười khanh khách nói:
- Thiếp vừa an bài chào hỏi ngày mai, cũng cho Tây Lâm Giác La muội muội về nghỉ ngơi.
Nàng tự nhiên không thể giống Mạnh Hinh không cố kỵ chọc giận Dận Chân, chủ động nói mấy câu, lại cười khanh khách nói:
- Tây Lâm Giác La muội muội vừa về, hôm nay gia nghỉ lại phòng nàng đi, mấy ngày nay nàng cũng không dễ dàng, trong hoàng cung hầu hạ ngạch nương, gia thương tiếc nàng một ít.
Dận Chân trầm mặc uống trà, chưa nói được hay không được, Đồng Giai thị nhấp nhấp môi, hai ngày này hẳn là nàng, người khác không biết, nàng còn có thể không biết Dận Chân trầm mặc liền đại biểu ngầm đồng ý.
- Ngài xem đó là ai?
Ô Lạp Na Lạp thị chỉ chỉ người phía sau Mạnh Hinh,
- Ngạch nương thật là thương nàng, thế nhưng thưởng Như Yên cho Tây Lâm Giác La muội muội.
Ô Lạp Na Lạp thị biết mặt Như Yên, Dận Chân nâng nâng mí mắt, thấy được Như Yên tự nhiên liên tưởng đến cảnh đánh đàn dưới tàng cây, nghĩ đến đánh đàn lại nghĩ tới sâu lông, không thèm uống trà nữa, Mạnh Hinh trong lòng cao hứng cực kỳ, xoa xoa khăn tay:
- Đức phi nương nương thưởng Như Yên cho thiếp vẫn là bởi vì thương tứ gia, cầm nghệ của nàng ngài cũng nghe qua, thật sự là tiên nhạc, Đức phi nương nương nói hầu hạ thiếp vậy thôi, mấu chốt là hầu hạ tứ gia ngài.
Mạnh Hinh trực tiếp nói rõ Như Yên là Đức phi thưởng cho Dận Chân, hậu trạch nữ nhân hâm mộ ghen ghét có năng lực liền tìm Đức phi đi,
- Như Yên ngươi nói xem ngươi có nguyện ý hầu hạ tứ gia hay không?
Như Yên chậm rãi quỳ xuống, xấu hổ nâng nâng mắt:
- Nô tỳ nghe chủ tử gia phân phó.
Dận Chân uống một hớp lớn trà, Mạnh Hinh miệng lưỡi sắc bén có phải hay không đều dùng trên người hắn? Nàng có phải hay không ghê tởm chết hắn mới cam lòng?
Ánh mắt lạnh băng của Dận Chân va phải ánh mắt Mạnh Hinh, Mạnh Hinh không chút sợ hãi cười đến dị thường điềm mỹ, là điềm mỹ linh động Dận Chân chưa bao giờ gặp qua. Nàng không sợ hắn, nhận thức được sự thật này, Dận Chân càng cảm thấy bất thường. Từ lần đầu tiên túm nàng lên giường đến hôm nay, Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh chưa từng sợ hãi hắn. Nàng có thể trước mặt các nàng khom lưng uốn gối, nhưng trước mặt hắn, nàng quỳ cũng chẳng khác đứng.
Ô Lạp Na Lạp thị không mặn không nhạt nói:
- Nếu là ngạch nương thưởng cho gia, bằng không nàng liền lưu lại bên cạnh Tây Lâm Giác La muội muội, hầu hạ gia tiện lợi.
Dận Chân thu hồi ánh mắt, Mạnh Hinh cười khanh khách uốn gối:
- Không phải thiếp không muốn giữ nàng lại bên người, chỉ là thiếp...thiếp...
Mạnh Hinh giương mắt liếc Đồng Giai thị một cái, lại thêm một nữ nhân đến hầu hạ dục vọng Dận Chân, để bên cạnh cũng được thôi, Mạnh Hinh đành đề phòng người, nhưng mà Đồng Giai thị, cùng là trắc phúc tấn, ai cũng không cao hơn ai, Đồng Giai thị dựa vào cái gì thanh cao? Dựa vào đâu mà làm như đây không phải chuyện của nàn, dù đều là thiếp của Dận Chân?
Ô Lạp Na Lạp thị bắt được ý nhàn nhạt nói:
- Muội muội cũng biết, Đồng giai muội muội trước mắt cũng không có thị thiếp thông phòng, nhưng đó là gia thương nàng, việc này ta không làm chủ được, gia xem...
Mạnh Hinh tiếp lời Ô Lạp Na Lạp thị, có chút chua ngoa:
- Không phải ta và nàng đều là trắc phúc tấn sao? Thiếp không cầu gia sủng ái, chỉ là muốn gia có thể đối xử bình đẳng.
Dận Chân nghe vậy nắm chặt tay, gân xanh nhô lên, hắn hận không thể bóp chết Mạnh Hinh, con ngươi thanh lãnh đảo qua đảo lại như bốc hỏa, như hỏa tiễn thiêu đốt đâm thẳng vào Mạnh Hinh, âm trầm nói:
- Ngươi dựa vào cái gì so với nàng?
- Vậy bẩm tứ gia, Đồng giai tỷ tỷ có cái gì hơn thiếp?
Dận Chân một quyền đấm trên bàn, phanh một tiếng, khanh khách thị thiếp sợ hãi quỳ rạp xuống trước Dận Chân,
- Chủ tử gia bớt giận.
- Ai, chủ tử gia cẩn thận đau tay, ngài phát hỏa như vậy làm gì? Thiếp thật không biết Đồng giai tỷ tỷ trừ bỏ tuổi tác hơn thiếp, rốt cuộc có cái gì khác nhau?
Dận Chân gắt gao nhấp môi, Ô Lạp Na Lạp thị buông chén trà, nàng đã sớm không vừa mắt Đồng Giai thị tự coi mình đặc biệt, nhưng nàng chỉ có thể rộng lượng tiếp thu, hôm nay Mạnh Hinh đâm thủng tầng cửa sổ này, nàng càng là cao hứng, nàng cũng biết được Dận Chân trước lúc lợi ích đến tay sẽ không nỡ giết Mạnh Hinh, Quan Thế Hầu đang rất được Khang Hi đế sủng ái.
Đồng Giai thị nhíu mày, đề ra làn váy chậm rãi lui xuống, thanh âm nhiều vài phần nức nở:
- Gia, thiếp...thiếp...thiếp không có gì khác nàng.
Trước khi Khang Hi đế hoàn toàn thất vọng với Thái Tử gia, Đồng Giai thị chỉ có thể nhịn xuống, vì Dận Chân mà nhịn, Mạnh Hinh mắt thấy Đồng Giai thị cùng Dận Chân mắt đi mày lại, Đồng Giai thị thủy mục ẩn nhẫn, Dận Chân tình tố tràn đầy...thật là buồn cười, cái ánh mắt này là thích sao? Đồng Giai thị vì Dận Chân một bước lui lại lui, nhưng Dận Chân...khả năng sẽ hận chính mình, đồng dạng bởi vì Đồng Giai thị không tin hắn mà thất vọng.
Ẩn nhẫn thiện lương Đồng Giai thị tỏ thái độ quá sớm, nàng không biết đến kéo đẩy, quên mất Dận Chân khắc nghiệt thiếu tình cảm, đa nghi vô tình. Nàng quên mất Dận Chân không phải là kiểu người ngươi đối tốt với hắn, tương lai hắn lại đối tốt với ngươi.
Tác giả có lời muốn nói: Buồn bực liền đi chọc tức Dận Chân, là bổn văn ý nghĩa chính, Mạnh Hinh các loại không thiện lương, các loại ích kỷ, các loại tiểu nhân đắc chí, các loại không biết điệu thấp ẩn nhẫn, tóm lại thường thấy pháo hôi nên làm, nàng đều làm, đến nỗi vì sao không bị Dận Chân bóp chết, đừng quên quả đào là nàng thân mụ, kích thích đến chính là hoàng nhị đại, dựa vào cái gì một đám Thanh Xuyên nữ đều đến ấm áp bọn họ? Đi yêu bọn họ? Loại! Mã nam mà thôi, ai hiếm lạ? <
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro