Chương 37: Thăng vị


(37) Thăng vị

Edit: icedcoffee0011

Mặc kệ Đồng Giai thị có phải nữ Thanh Xuyên hay không, Mạnh Hinh cũng không có lý do để thương hại nàng, nếu là nữ Thanh Xuyên, Mạnh Hinh không ngại làm Đồng Giai thị khó chịu, Đồng Giai thị chủ động vì Dận Chân mà ủy khuất cầu toàn, Mạnh Hinh thương nàng cái gì? Muốn có được tình yêu của Dận Chân, không cần biết phần tình cảm này có chân thật hay không, Đồng Giai thị đều phải trả giá đại giới.

- Đồng giai tỷ tỷ quả nhiên là khoan dung rộng lượng, muội muội bội phục.

Mạnh Hinh nhìn phía Đồng Giai thị, khen nàng, cười khanh khách nói:

- Tỷ tỷ nói chuyện là được rồi, hà tất cứ phải quỳ? Tứ gia sẽ đau lòng.

Ánh mắt Dận Chân gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hinh, hắn không muốn xem Đồng Giai thị bao dung ủy khuất, nàng làm hắn có phụ lòng bạc hạnh, hắn còn chưa quyết định, Đồng Giai thị đã nói trước, nàng là không tin hắn?

- Tứ gia biết rõ thiếp cái gì cũng không hiểu, không biết đánh đàn, không biết chữ, không biết vẽ tranh, Như Yên theo thiếp, là ủy khuất tài năng của nàng.

Mạnh Hinh tươi cười như hoa nói:

- Nếu Đồng giai tỷ tỷ nguyện ý, Như Yên liền đi hầu hạ nàng đi.

Đức phi cho người hầu hạ cháu gái nhà mẹ đẻ Hiếu Ý Hoàng Hậu, thật là hữu duyên, Mạnh Hinh không biết Đức phi sẽ bị Khang Hi đế nói cái gì, cũng không biết nàng cùng Hiếu Ý Hoàng Hậu quan hệ là như thế nào, Như Yên có bất mãn thì đi tìm nàng (đức phi), viện Đồng Giai thị tốt như vậy, Mạnh Hinh nhẹ nhàng đem Như Yên đưa cho Đồng Giai thị.

Đồng Giai thị cắn môi, chậm rãi nói:

- Như Yên là Tây Lâm Giác La muội muội mang về phủ, theo lý nên hầu hạ muội muội.

Đồng Giai thị ôn nhu, cũng tinh tế mẫn cảm, so với Mạnh Hinh tiểu nhân đắc chí, Đồng Giai thị làm người nhìn thuận mắt nhiều, cũng dễ dàng khiến người khác đồng tình.

Mạnh Hinh nhìn về phía Dận Chân trầm mặc không nói, trên mặt rõ ràng là hàn băng, người duy nhất có tư cách đồng tình Đồng Giai thị chính là hắn.

Người khác có thể bất mãn, nhưng Mạnh Hinh là trắc phúc tấn, ai làm được gì nàng? Hiện giờ, người duy nhất có thể trợ giúp nàng ta chính là Dận Chân, mà hắn, lại đang không muốn để ý tới Đồng Giai thị.

Mạnh Hinh trong lòng buồn cười, ngươi không phải bao dung Dận Chân sao? Cam nguyện vì hắn chịu ủy khuất sao? Từ hôm nay trở đi Đồng Giai thị sẽ thói quen ủy khuất bao dung người nàng yêu, chỉ là không biết Dận Chân có thể hay không nhớ kỹ ủy khuất của ngươi trong lòng.

Tục ngữ có câu, lời nam nhân nói có thể tin, heo mẹ có thể lên cây.

Dận Chân, lời hắn nói, ngươi cũng dám tin sao?

Mạnh Hinh trực tiếp nói với Dận Chân:

- Tứ gia cùng tứ phúc tấn là công chính, an bài Như Yên như thế nào, thiếp nghe các ngài.

Ô Lạp Na Lạp thị yên lặng uống trà, kể từ lúc Mạnh Hinh nháo đến trước mặt Dận Chân, nàng vẫn chưa nói lời nào.

Từ tư tâm mà nói, Ô Lạp Na Lạp thị càng nguyện ý đưa Như Yên cho Đồng Giai thị, Đồng Giai thị nhập phủ hơn hai năm, cũng nên ghê tởm nàng, nhưng mà Ô Lạp Na Lạp thị không hiểu, Tây Lâm Giác La thị không thanh cao như Đồng Giai thị, cũng không tư dung xinh đẹp nổi bật, nàng lấy cái gì lăn lộn? Ngoan ngoãn một chút, an tĩnh một ít, không phải được Dận Chân yêu thương?

Làm vợ chồng mười mấy năm, Ô Lạp Na Lạp thị có thể nhìn ra Dận Chân lúc này rất không vui, làm Dận Chân không vui chính là, tìm không ra nhược điểm của Tây Lâm Giác La thị, Mạnh Hinh nói mỗi câu đều sát quy củ, hắn cũng không thể ở thời điểm Quan Thế Hầu được sủng ái, lấy lý do hoang đường có lệ thu thập Mạnh Hinh.

Dận Chân đứng dậy, từng bước một đi về hướng Mạnh Hinh, băng sương trên mặt tính ra đọng vài thước, giọng nói thôi liền có thể đông chết người, hắn gằn từng câu từng chữ :

- Ngươi muốn cái gì?

Tuy là Đồng Giai thị cảm thấy lòng bàn chân dâng lên từng trận lạnh lẽo, người trước mặt phảng phất là địa ngục Diêm La, Mạnh Hinh bên này vẫn cười đến vân đạm phong khinh,

- Công bằng, tứ gia, thiếp chỉ muốn công bằng.

Đồng Giai thị nhập phủ hơn hai năm, Dận Chân cho nàng hai năm đãi ngộ đặc thù, hiện giờ Mạnh Hinh cũng là trắc phúc tấn, công bằng mà nói, tất nhiên cũng phải cho nàng hai năm ưu đãi, Dận Chân nắm chặt tay,

- Dựa vào cái gì?

- Lời này thiếp trả lời không ra, ngài đi hỏi vạn tuế gia vì sao để thiếp làm trắc phúc tấn ngài, chắc là sẽ biết được.

Dận Chân nhìn Mạnh Hinh thật sâu, hắn phảng phất muốn đem bộ dạng kiêu ngạo tùy hứng này nhớ kĩ, mà người vừa rồi nhìn thẳng hắn, Mạnh Hinh lúc này lại kính cẩn cúi đầu, dựa vào cái gì ngươi muốn nhìn kỹ? Dựa vào cái gì cho ngươi xem?

Dận Chân ngực phảng phất muốn thổ huyết,

- Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh.

Mạnh Hinh cong cong đầu gối, đầu chính là không nâng lên,

- Có thiếp.

Dận Chân tức hết chịu nổi, quay đầu bỏ đi, nhìn nữ nhân trong phòng, không chỉ có khanh khách thị thiếp xem ngây người, Đồng Giai thị cùng Ô Lạp Na Lạp thị cũng hoảng hốt, có thể chọc tức tứ gia mà mạnh khỏe sống sót như nàng, chỉ sợ không nhiều.

Mạnh Hinh thu liễm mũi nhọn cùng kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt Ô Lạp Na Lạp thị, cung kính uốn gối, ít nhất so với Dận Chân kính cẩn hơn nhiều,

- Thiếp tuân phúc tấn phân phó, thiếp đi về trước, ngày mai thiếp lại hướng ngài thỉnh an.

- Đi đi.

Ô Lạp Na Lạp thị xua tay, hôm nay nàng phải suy nghĩ cẩn thận, Tây Lâm Giác La thị thật sự khờ? Hay vẫn là giả bộ.

Mạnh Hinh cười tươi ra cửa, ngoài ý muốn gặp được Hoằng Huy ở hành lang gấp khúc, hắn bọc quần áo thật dày, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Hoằng Huy nhìn Tây Lâm Giác La thị, theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại muốn nhìn nàng, xem nàng có phải là quái vật ba đầu sáu tay hay không mà lại có thể khiến a mã ra cửa sắc mặt khó coi như thế, Hoằng Huy chưa bao giờ thấy a mã tức giận như vậy, vừa rồi liền thấy a mã đi về hướng Phật đường.

Mạnh Hinh bị Hoằng Huy nhìn đến dựng lông, đối mặt ai áp lực cũng không có lớn như khi đối mặt Hoằng Huy, Mạnh Hinh há miệng...cái gì cũng chưa nói, né tránh Hoằng Huy đi rồi, Mạnh Hinh đi khỏi viện của Ô Lạp Na Lạp thị.

Trở lại Tĩnh Ninh Các, Lan Thúy hầu hạ càng thêm cẩn thận, ngoài sân tỳ nữ ma ma dập đầu,

- Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử.

Tĩnh Ninh Các sáng sủa sạch sẽ, tiến phong thành trắc phúc tấn, văn phòng Mạnh Hinh cũng được nâng cấp. Trong phòng có sáu cái rương, Mạnh Hinh giơ tay,

- Đều đứng lên đi, Lan Thúy, thưởng mỗi người 500 đồng tiền, ta không rảnh nghe các ngươi từng người chúc mừng một lần.

- Tạ trắc phúc tấn.

Nô tỳ ma ma đứng dậy, Tĩnh Ninh Các theo Mạnh Hinh thăng vị, cũng mở phòng bếp nhỏ, sau này Mạnh Hinh muốn ăn cái gì tiện hơn rất nhiều, 500 đồng tiền ở gia đình giàu có cũng không phải ban thưởng phong phú, huống chi là phủ Tứ hoàng tử, nhưng nô tỳ ma ma trước mặt chủ tử không dám tỏ thái độ, chủ tử các nàng hầu hạ không dễ chọc.

Mạnh Hinh để Lan Thúy mở toàn bộ rương ra, bên trong có quần áo bốn mùa của trắc phúc tấn, đẹp đẽ quý giá đoan trang. Mạnh Hinh cười, Bát Kỳ là một chồng nhiều vợ, trắc phúc tấn lúc này vẫn là sườn thê, vẫn là rất có địa vị, nhưng chung quy thoát không được một chữ sườn.

- Thu đi.

Tuy rằng không đến mức đều là màu hồng đào, nhưng màu đỏ chính thống là không thể mặc, Mạnh Hinh không có hứng thú với phục sức hoa lệ, thà rằng ở hậu viện Dận Chân, cũng không muốn mặc những thứ này ra cửa, một trắc phúc tấn có cái gì mà khoe khoang? Ăn mặc có tốt, ăn mặc có hoa lệ, cũng là đáng buồn số phận kẻ chung chồng.

Tăng vị phân, Mạnh Hinh tự nhiên sẽ không bạc đãi chính mình, chuẩn bị một thau nước ấm sạch để tắm, thay mềm quần áo mềm mại thoải mái, đeo trang sức tinh xảo, nhìn vào gương cười khẽ:

- Kẻ tiểu nhân đắc chí có thể nào thiếu mặc vàng đeo bạc? Có thể nào thiếu sơn trân hải vị?

Lan Thúy ngoảnh mặt làm ngơ cúi đầu, tuy rằng Mạnh Hinh đeo đều là trang sức giá trị xa xỉ, nhưng nàng có thể nhìn ra, Mạnh Hinh nàng nói lời này nhiều là tự giễu.

Mạnh Hinh yêu cầu làm một bữa tối thật thịnh soạn, cô căn bản không định tiết kiệm bạc cho Dận Chân, tiểu lão bà nuôi không nổi, còn mặt mũi sao? Huống hồ sinh hoạt củ cải cải trắng chấm muối đã quá đủ, nhìn một bàn thức ăn, Mạnh Hinh há miệng ăn, trong cung cố kỵ, ăn nhiều không tốt, hiện giờ Mạnh Hinh liền buông thả.

Mới vừa rồi cho Dận Chân một bụng khí, đoán chừng đêm nay hắn hẳn là sẽ không đến tìm mình.

Nhưng ngoài dự liệu của Mạnh Hinh, nha đầu bên ngoài thông truyền:

- Tứ gia đến.

Dận Chân vào cửa liền nhìn thấy Mạnh Hinh trong miệng đầy thức ăn, hai má nàng căng phồng, trên bàn một mảnh hỗn độn, Dận Chân vừa tĩnh tâm ở Phật đường, lúc này lại nhịn không được hỏa khí dâng lên, hắn cũng không rõ hắn như thế nào lại đi tới Tĩnh Ninh Các? Là muốn nhìn nàng chịu thua, xem nàng nghe lời nhu thuận?

Mạnh Hinh nuốt vội đồ ăn, sau đó hành lễ:

- Thỉnh an tứ gia.

- Ừ.

- Ngài đã dùng bữa chưa?

- Gia không đói bụng.

Mạnh Hinh xoa xoa khóe miệng, lại nhìn nhìn đồ ăn thừa trên bàn,

- Thiếp đói, dùng bữa trước lại nói đi...

Dận Chân tiến lên hai bước trực tiếp túm chặt cánh tay Mạnh Hinh, con ngươi đen nhánh lập loè buồn bực tức giận. Dận Chân đem Mạnh Hinh ném lên trên vai, đúng, Mạnh Hinh là đnag bị hắn khiêng về phòng ngủ, Mạnh Hinh bị ôm chổng ngược, chóng mặt đau đầu, xương bả vai hắn còn đè lên bụng cô, Mạnh Hinh ăn vốn dĩ rất nhiều, vận động mạnh như vậy... cũng không nghĩ chịu đựng, Mạnh Hinh một miệng, ọe! Phun sạch sẽ lên người Dận Chân.

Tỳ nữ trong phòng toàn bộ quỳ xuống,

Bọn họ hận không thể chui xuống dưới nền đất, hóa làm một với cỏ cây, Dận Chân cánh tay cứng đờ buông Mạnh Hinh, rồi tay hắn cầm lấy cái cổ Mạnh Hinh, Mạnh Hinh chỉ có thể tràn ngập xin lỗi lại có phần lên án nói:

- Thiếp không cố ý, ai bảo tứ gia quá hung mãnh một hai phải khiêng thiếp? Ngài nếu ôm thiếp, thiếp nhất định sẽ không nhổ ra, là ngài quá sốt ruột.

Phanh, Dận Chân ném Mạnh Hinh lên trên giường khiến cô có một khắc choáng váng,

Dận Chân quay lưng, mặt hắn như màu đất, nàng làm sao dám? Làm sao dám?

Mạnh Hinh ngồi dậy, nhìn Dận Chân trên người dơ bẩn, bởi vì bị ném qua lại, thoa trâm trên đầu Mạnh Hinh rơi rụng, rũ xuống vài sợi làm nàng nhiều vài phần ái muội, Dận Chân ánh mắt thâm thúy, nếu Tây Lâm Giác La thị khó coi, hắn cũng sẽ không muốn nàng.

- Thiếp thật sự là nhịn không được, tứ gia, ngài vẫn là đi rửa mặt chải đầu đi, mùi vị thật là...

Dận Chân xoay người đi tắm, Mạnh Hinh xoay người bò trên giường, dùng gối đầu che miệng, quá sung sướng, quá buồn cười, ha ha, chỉ cần nghĩ đến Dận Chân vừa rồi chật vật ra sao, Mạnh Hinh cười đến bụng đau, có lẽ là bởi vì ở trong cung từng đem Dận Chân đè ép trên tường, hắn sợ cô phản kháng mới khiêng cô lên, có bọn nô tỳ trước mặt, cô kích thích Dận Chân sẽ không dùng cách thức thô bạo ấy.

Đột nhiên, Mạnh Hinh cảm giác trên người trầm xuống, vành tai bị người ngậm lấy, chẳng phải là nhu tình mật ý mơn trớn, mà là gặm cắn, để lại đau đớn nho nhỏ, Mạnh Hinh biết hôm nay Dận Chân một bụng tức giận, tất nhiên sẽ thô bạo, nhưng cô không muốn bị hắn đè chết.

Dận Chân kéo quần áo cô, vòng chân cô ra, Mạnh Hinh thành tư thế quỳ, Dận Chân cánh tay gắt gao chế trụ eo cô, hơn nữa tay vòng ra sau túm lấy...

Tác giả có lời muốn nói: Quả đào nói cho các cô nương, Mạnh Hinh sẽ cả đời thực hạnh phúc, Dận Chân đối Mạnh Hinh cảm xúc thực kịch liệt, hận không thể bóp chết nàng, nhưng luôn là véo bất tử, quả đào biết được bánh mật nhỏ một nhà kết cục, nói như thế, vì về sau khả năng sẽ xuất hiện kết cục, liền nghẹn khuất lừa mình dối người điệu thấp sợ xúc phạm Dận Chân một chút tồn tại Mạnh Hinh, không phải quả đào tưởng viết, cái loại này pháo hôi xoay người liền thành hiền huệ lạnh lùng vô tâm nữ chủ dạng Mạnh Hinh, cũng không phải quả đào tưởng viết, liền tính lại cẩn thận, cũng có khả năng tránh không được sau bi thảm kết cục, Mạnh Hinh ít nhất còn có hai mươi năm, nàng gặp qua thật sự thoải mái, quả đào bảo đảm là thân mụ, ngược đến là hoàng nhị đại cùng hoàng đế. <

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro