Chương 38: Phóng đãng


(38) Phóng đãng

Edit: icedcoffee0011

Đến khi nơi mềm mại của nàng đụng chạm đến nhiệt dưới thân hắn, Dận Chân bị kích thích há mồm cắn cổ Mạnh Hinh, đừng nói hắn không dạo đầu liền đòi xông thẳng vào chứ? Mạnh Hinh còn nhớ rõ đau đớn ở lần đầu tiên, đặc biệt là tư thế lúc này, Dận Chân muốn mạng cô sao? Cô chết rồi không biết có ai xuyên qua tiếp hay không.

Dận Chân định đẩy eo về phía trước, nhưng thân thể Mạnh Hinh cực kì mềm dẻo, hắn đâm không vào, Dận Chân như chó điên cắn cổ cô thêm một phát, giọng nói trầm thấp khó áp chế hỏa khí,

- Ngươi không muốn?

Dận Chân có thể khoan dung Mạnh Hinh ngẫu nhiên phản kháng, nhưng hắn không chấp nhận được lúc này Mạnh Hinh cự tuyệt hắn, Mạnh Hinh là đang khiêu khích chủ tử của nàng, điểm này cho dù Mạnh Hinh là muội muội Quan Thế Hầu, Dận Chân tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.

Nhiều ngày tập luyện yoga đã cho thấy thành quá, Mạnh Hinh thừa dịp Dận Chân tức giận, từ dưới thân hắn xoay chuyển thân thể, tuy rằng không chạy thoát Dận Chân áp chế, nhưng đã mặt đối mặt, tư thế nữ công nam thủ, Mạnh Hinh vặn vẹo thân thể, chân dài vòng lấy eo hắn, kéo sát khoảng cách hai người, cột sống Dận Chân dâng lên từng trận tê dại, Mạnh Hinh kiều mị cười, chủ động duỗi tay câu lấy cổ hắn, làm hắn chôn vào mềm mại trước ngực, nói thô chính là vú lấp miệng em.

- Thiếp sao có thể cự tuyệt ngài? Ngài nghĩ thiếp quá thanh cao.

Trước mũi hắn mùi hương thoang thoảng, tuy rằng vẫn không thoát khỏi vị bồ kết, nhưng Dận Chân không chán ghét như lần đầu tiên, lại nói, hạ thân nóng bỏng bên dưới như có như không đụng chạm vào mềm mại, lập tức làm Dận Chân cứng thêm vài phần, cũng nhịn không được há mồm ngậm lấy anh đào ngon miệng, tỉ mẩn cắn mút, dưới thân liên tục cọ xát lẫn nhau, rất có cảm giác thiên lôi động địa hỏa.

Mạnh Hinh rên rỉ, giọng mũi mang theo kiều mị, chân thành, chỉ cần hạ thân Dận Chân đụng tới nơi mẫn cảm của nàng, thanh âm sẽ càng thêm mềm mại, câu người.

Làm đều đã làm, Mạnh Hinh vô pháp thẹn thùng ngượng ngùng, trong đầu cô chỉ nghĩ khảo nghiệm kỹ thuật của Dận Chân, làm tốt bước chuẩn bị, hưởng thụ trận làm tình này. Cô không muốn đau chết, không muốn Dận Chân lửa giận đùng đùng liền đâm người.

Mạnh Hinh thậm chí theo bản năng cầm lấy hắn, dẫn đường để hắn đụng chạm vào, đâm vào nơi cô dễ chịu nhất. Dận Chân say mê với nhiệt tình của nàng, phóng khoảng của nàng, thậm chí Mạnh Hinh cho hắn một loại cảm giác bừa bãi phóng túng.

Đồng Giai thị tinh tế ngượng ngùng, Dận Chân có khi sợ làm nàng bị thương, muốn ở trước mặt nàng duy trì chính phái, phong độ, làm tình với Đồng Giai thị, Dận Chân băn khoăn rất nhiều, nhưng mà nàng... Dận Chân nhìn Mạnh Hinh giờ lại ở dưới hắn rên rỉ cầu hoan, mỗi một lần lâm hạnh Mạnh Hinh, Dận Chân sẽ thả lỏng, không cần băn khoăn bất kỳ điều gì, hắn có thể phóng đãng, có thể cố tình làm bậy, mỹ diệu chính là, Mạnh Hinh sẽ phối hợp với hắn.

Đều không phải là Dận Chân không dám phóng túng, mà là người khác cho hắn cảm giác không đủ thông thuận, Dận Chân không phải người túng dục, nhưng cho dù là hoàng tử cũng muốn ở trên người nữ nhân hưởng thụ cực lạc.

Động tình, Mạnh Hinh quặp chân giữ lấy eo hắn Dận Chân, mềm mại:

- Thiếp không đủ nỗ lực, làm ngài có thời gian suy nghĩ tung tung?

Mạnh Hinh không để ý tới Dận Chân đang sững sờ, há mồm ngậm lấy hồng đậu nhô lên trên ngực hắn, Dận Chân đầu óc trong nháy mắt nổ tung, mới vừa rồi tức giận, mới vừa rồi sinh khí, trong nháy mắt hôi phi yên diệt, Dận Chân eo chìm xuống, đâm nàng, lại ôm lấy nàng, Mạnh Hinh thuận thế đẩy hông, khiến thứ kia đâm càng sâu, tay bám vai hắn, ngẩng đầu. Tóc đen xõa sau lưng, gương mặt ửng hồng hưởng thụ,

- Sâu hơn, lại đến...thật thoải mái...ưm, chính là nơi đó...

Dận Chân con ngươi nhiều vài phần điên cuồng ngày xưa tuyệt đối khó có thể nhìn đến, mỗi một lần đẩy eo hông đều thật dùng sức, hắn theo đuổi hưởng thụ, đồng thời cũng nguyện ý làm người thỏa mãn.

Dận Chân còn nhớ rõ mới vừa rồi quỳ sát Mạnh Hinh liền kháng cự, lòng dạ hẹp làm hắn bùng nổ, cảm thấy không đã nghiền, lại lần nữa lật Mạnh Hinh đổi tư thế, Mạnh Hinh lúc này cũng không phản kháng, chỉ là vứt cho Dận Chân một cái mị nhãn, nam nhân cùng nữ nhân ở trên giường chính là theo đuổi giao hoan ông trời ban cho, chỉ cần chính mình không thiếu tự trọng, không có ai có thể coi khinh mình, Mạnh Hinh không có hơi sức để ý ánh mắt người khác,

Mình vì chính mình tồn tại, không phải vì nguyện vọng của người khác mà sống. Mạnh Hinh càng thêm phóng túng, Dận Chân sung sướng đến ra rồi, thẳng đến khi hắn hoàn toàn mềm xuống, cánh tay Dận Chân vẫn gắt gao thủ sẵn bên eo Mạnh Hinh, lại trìu sáp một chút, ở trong thân thể nàng ở lâu một hồi, ngăn chặn nàng, hoàn toàn ngăn chặn nàng.

Mạnh Hinh gánh vác toàn bộ trọng lượng của hắn, tuy rằng không giống trong tiểu thuyết một chút lực không có, nhưng thân thể mệt mỏi, liếm liếm môi, trên đệm toàn là dơ bẩn dính nhớp khó chịu, mềm giọng lẩm bẩm:

- Nặng.

Mạnh Hinh lúc này không có sức lực ném Dận Chân xuống, đập đập eo tỏ vẻ kháng nghị, đã đến cực hạn, Dận Chân lại thật mạnh đè ép một chút, xoay người nằm đổ xuống bên cạnh Mạnh Hinh, hắn ngủ không được, tinh thần thực phấn khởi, hưng phấn khác trước kia, luôn luôn tự mình khống chế rất tốt - Dận Chân nghiêng đầu nhìn Mạnh Hinh đã vô cùng hưởng thủ tình dục thoải mái, ánh mắt u ám khó lường.

Mạnh Hinh túm túm chăn, Dận Chân thật có thể nói là trở mặt vô tình a, Mạnh Hinh chưa bao giờ nghĩ tới việc khống chế tình cảm của Dận Chân, cô đối xử với Dận Chân công bằng, không yêu cầu hắn Dận Chân dùng cảm tình đối đãi với mình, tự nhiên cũng sẽ dùng chân tình đối đãi Dận Chân.

- Ngài luôn là nghĩ đông nghĩ tây, có mệt hay không?

Mạnh Hinh cũng nghiêng đầu, chạm mắt với ánh nhìn lạnh lẽo của Dận Chân, Mạnh Hinh cong khóe miệng:

- Mới vừa rồi ngài có phải rất sướng hay không?

Dận Chân môi nhấp thành một đường, hắn không thể phủ nhận điểm này, Mạnh Hinh càng tươi cười,

- Tứ gia cao hứng, thiếp cũng thoải mái, cùng nhau vượt qua đêm tối không phải rất tốt sao? Ngài cũng đừng sợ thiếp cậy sủng mà kiêu, hoặc là có yêu cầu gì với ngài, thiếp bây giờ có bạc, có cơm ăn, có quần áo mặc , còn có người hầu hạ. A mã thiếp đã có con trai Quan Thế Hầu chăm lo, a mã cũng không bị ai khi dễ, ca ca có phiền toái cũng không đến thiếp nhọc lòng, có vạn tuế gia nhìn, ai cũng đừng nghĩ lừa gạt ca ca.

Dận Chân nhìn chằm chằm Mạnh Hinh như muốn nhìn thấu nàng, Mạnh Hinh túm túm chăn, chợp mắt hờn dỗi:

- Tứ gia đừng nhìn thiếp như thế, thiếp liền muốn nói gì đó khó lường.

Vẫn là thô tục như vậy, không đủ văn nhã như vậy, Dận Chân hỏi:

- Mới vừa rồi ngươi...

Mạnh Hinh không nghĩ tới không chỉ có cùng hắn lăn giường, còn phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, khát nước vô cùng, Mạnh Hinh vén chăn, chỉ chừa cho Dận Chân tấm lưng trơn bóng, Dận Chân lại có chút ngo ngoe rục rịch khi, Mạnh Hinh phủ thêm áo lót, che dấu vết trên người, có dấu hôn, có dấu răng, có vết cào trên thân thể mềm mại, Mạnh Hinh với kỹ thuật của Dận Chân vẫn là vừa lòng, dấu vết hoan ái lưu lại trên người đủ để chứng minh Dận Chân có bao nhiêu nhiệt tình.

Bởi vì là mùa hè, Mạnh Hinh đi chân trần dẫm trên mặt đất, ánh mắt Dận Chân nhìn cẳng chân nàng lên bờ mông căng tròn, áo lót cũng chỉ đủ che đậy một tấc dưới háng, không đúng, đó là áo lót của hắn, Dận Chân phát hiện Mạnh Hinh mặc áo lót của hắn, rộng thùng thình...Ánh mắt thâm trầm, trên mặt đất mới là áo lót của nàng.

Mạnh Hinh rót một ly trà giải khát, dựa vào bên cạnh bàn, quay đầu nhìn về phía Dận Chân:

- Khát không? Liền uống một ly?

Chén trà sứ hình bầu dục bị Mạnh Hinh xoay tròn một vòng, rồi đưa lên miệng, Dận Chân nuốt nuốt nước miếng, chợp mắt không xem Mạnh Hinh,

- Mới vừa rồi ngươi...

- Quá nhiệt tình?

Mạnh Hinh buồn cười hỏi:

- Phải chăng ngài cảm thấy thiếp quá nhiệt tình? Quá phóng đãng?

Dận Chân mở mắt, thấy Mạnh Hinh tươi cười như hoa, trên mặt lộ ra tự giễu, Dận Chân buột miệng thốt ra:

- Ngươi là trắc phúc tấn của gia, không được dùng từ phóng đãng!

Dận Chân nhắm chặt môi, có chút giận, cảnh cáo nói:

- Chú ý thân phận ngươi.

Mạnh Hinh ý cười càng dày đặc, Dận Chân thật đáng thương, hắn đây là an ủi cô sao?

Dận Chân có dã tâm, cũng chú ý hình thức, coi trọng quy củ, cho nên trong phủ không có kỹ nữ Giang Nam, cũng sẽ không lưu danh kỹ, nữ nhân hậu viện không phải không biết phóng túnh, bọn họ chính là lấy thẹn thùng che dấu cuồng dã, sinh hoạt ở Thanh Triều không có gì giải trí, Dận Chân hẳn là chưa bao giờ trải qua nữ nhân phóng đãng theo đuổi hoan ái như Mạnh Hinh.

- Như ngài nói, thiếp là trắc phúc tấn ngài, thỏa mãn ngài là bổn phận của thiếp.

Mạnh Hinh đem chén trà dạo qua một vòng, cười khanh khách hỏi:

- Ngài muốn từ trên người thiếp tìm lãnh diễm cao quý, tìm đoan trang hiền thục, tìm nhu tình mật ý, ngài không cảm thấy là yêu cầu thiếp quá cao hay sao?

Dận Chân một câu cũng nói không nên lời, mắt thấy Mạnh Hinh uống trà, tùy ý đem vệt nước bên môi chà lau đi, mắt thấy nàng tới gần giường, người liền ăn mặc áo lót của hắn, kéo chăn đắp lên, một hồi là có thể nghe được tiếng nàng đều đều hít thở.

Dận Chân xoay người. Xoay người. Lại xoay người. Vì sao hắn không ngủ được? Nguyên bản muốn làm Mạnh Hinh chịu giáo huấn, nhưng Dận Chân sao lại có cảm giác hắn là đến thỏa mãn Mạnh Hinh chứ? Là hắn suy nghĩ nhiều, Dận Chân che đôi mắt, Tây Lâm Giác La thị làm sao dám không nghe lời? Nàng làm sao dám...

.....

- Chủ tử gia, chủ tử gia.

Dận Chân trợn mắt, nhìn thấy Cao Không Cần, lạnh mặt nhìn hắn, Cao Không Cần nhỏ giọng nói:

- Chủ tử, ngài nên dậy rồi.

Dận Chân nhìn đến bên cạnh người đã trống không, còn nhớ rõ nàng mặc áo của hắn, nữ nhân mặc qua, hắn sẽ không lại đụng vào,

- Chuẩn bị quần áo sạch sẽ.

- Vâng.

Cao Không Cần hầu hạ Dận Chân đứng dậy, rửa mặt chải đầu, Cao Không Cần thực chuyên tâm, nhưng Dận Chân đáy lòng nổi lên một cảm giác không thoải mái, bình thường đi đến chỗ ai nghỉ, đều là các nàng tự mình hầu hạ hắn,

- Tây Lâm Giác La thị.

- Tứ gia, thiếp đây.

Giọng Mạnh Hinh vang lên từ gian ngoài, Dận Chân đem cổ tay áo vãn đến vị trí thoải mái, cố ý ngừng một khắc, mới đi khỏi phòng ngủ, Dận Chân nhìn thấy Mạnh Hinh, liền híp mắt, chói mắt, thực chói mắt.

Mạnh Hinh mặc một cái yếm đỏ tía, trước ngực thêu hoa hải đường, ở giữa là một khối dương chi bạch ngọc, cổ nàng đeo đầy vàng, lại nhìn lên trên búi tóc chỉnh tề cắm một cây trăm hoa hải đường sinh động như thật, cây trâm vàng ròng được khảm đá quý, ở phía đuôi treo một chuỗi san hô, điểm xuyết thêm vài mảnh hoa cũng khảm đá quý lấp lánh, bên tai rũ xuống viên hoa tai trong suốt, hô ứng với chuỗi san hô...

Đôi mày nàng cong cong... Dận Chân nhìn sửng sốt một cái chớp mắt, hắn chưa bao giờ biết Tây Lâm Giác La thị cũng có thể diễm hơn hải đường, phảng phất cảm giác được lạ thường trong lòng, Dận Chân sắc mặt âm trầm:

- Ngươi đem thứ tốt mang hết lên người?

Ít nhất là ngọc trước ngực nàng, trâm gài trên đầu nhìn như tầm thường lại đều là cống phẩm. Mạnh Hinh mỉm cười hành lễ:

- Mặc vàng đeo bạc tứ gia cấp, thiếp cũng không phạm đến quy củ ngài chỗ nào? Thiếp kỳ thật còn có thật nhiều trang sức trân quý không có chỗ mang, hận thay thiếp chỉ có một cái đầu, mười cái ngón tay...

Dận Chân vung tay áo, giống như lúc mới đến, lúc đi cũng nghẹn một bụng khí, Mạnh Hinh cười nói:

- Ngài đi thong thả.

Xoay người, Mạnh Hinh liễm đi ngoài cười nhưng trong không cười, nhẹ nhàng nói:

- Lan Thúy, ta đói bụng, đồ ăn sáng ta phải dùng tổ yến, sinh hoạt tốt đẹp chính là nấu hai chén tổ yến, ăn một chén, ném một chén, ta chính là có tiền thích thế nào thì làm thế đó.

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, quả đào tiếp tục cầu nhắn lại, chương này không thịt, không được cử báo a, quả đào không nghĩ bị quải thẻ vàng. <

Tác giả kêu viết không thịt...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro