Chương 55: Âm hiểm


(55) Âm hiểm

Edit: icedcoffee0011

Đông Noãn Các Tử Cấm Thành là nơi Khang Hi đế thường xuyên xử lý chính sự, tiếp kiến triều thần. Giường đệm kê sát cửa sổ trải chăn gấm màu vàng kim, trên bàn có vô số giấy tờ, tấu chương cùng giấy bút nghiên mực, sau lưng Khang Hi đế là gối dựa thêu kim long, phía đông trên giá bày đồ cổ, phía tây là kệ sách.

Đông Noãn Các bố trí văn nhã độc đáo, nhưng lúc này trước mặt Khang Hi đế là Đồ Lí Sâm cúi gằm mặt, hận không thể chui xuống đất, hai chân không tự giác run rẩy, bên tai là giọng nói lạnh nhạt của Khang Hi đế:

- Đồ Lí Sâm, trẫm phí công nuôi ngươi, phí công nuôi một tên nô tài giá áo túi cơm.

- Nô tài đáng chết vạn lần, nô tài đáng chết vạn lần.

Đồ Lí Sâm thình thịch quỳ xuống, bang bang dập đầu, Khang Hi đế cười lạnh:

- Chết vạn lần? Chết một lần là đủ rồi.

- Nô tài biết sai, nô tài cho người đi tìm Quan Thế Hầu ...

Phanh, Khang Hi đế đem chung trà trong tay tạp lên người Đồ Lí Sâm,

- Cẩu nô tài ngươi là muốn nhắc nhở trẫm, có người lợi hại hơn trẫm tìm được người đàn bà kia trước? Trẫm có phải hay không nên để cái ghế này cho hắn tới ngồi thay?

- Nô tài không dám.

Đồ Lí Sâm cái trán sưng đỏ, trong lòng nén giận, vạn tuế gia sủng ái Quan Thế Hầu, không đành lòng để Quan Thế Hầu bị dơ bẩn, phái hắn tìm kiếm mẹ đẻ Chương Thị của Quan Thế Hầu sau đó giam người lại. Khang Hi đế đã nói rõ, Thiện Bảo đã làm tang sự, tính mạng Chương Giai thị giữ được hay không không thành vấn đề. Đồ Lí Sâm làm việc cẩn thận, sợ để lộ tin tức, tự mình mang người đi tìm Chương Giai thị, chỉ không dự đoán được đã chậm một bước, Chương Giai thị tìm đến Quan Thế Hầu gây chuyện, thiên hạ đều đã biết, Đồ Lí Sâm trừ bỏ dập đầu thỉnh tội, thật là nghĩ không ra biện pháp.

Càng muốn mạng hắn là, hắn không chỉ chậm một bước, thậm chí người ám toán Quan Thế Hầu là ai hắn cũng không biết, muốn lấy công chuộc tội cũng chưa nghĩ ra cách,

- Nô tài nỗ lực truy tìm dấu vết, nhưng mỗi lần nô tài thiếu chút nữa bắt được thì lại luôn vồ hụt, người phía sau màn vô cùng tà môn.

- Giảo biện, phế vật.

Khang Hi đế nhìn Vinh Duệ phụng chỉ tiến cung lúc này đang quỳ ngoài cửa Đông Noãn Các, không còn tinh thần ngày xưa, đầu gục xuống, đau thương thống khổ.

Khang Hi đế hiểu rõ hơn ai hết bản thân sủng ái Vinh Duệ bao nhiêu, Vinh Duệ là đơn thuần nhưng không ngu xuẩn, Chương Giai thị đến cửa phủ Quan Thế Hầu náo loạn như vậy, người bị hủy hoại không phải Thiện Bảo, bị hủy chính là thân sinh nhi tử của ả—— Vinh Duệ. Người chịu khổ chính là Vinh Duệ, mà Khang Hi đế là thật sự đau lòng hắn, bởi vậy càng ngày càng cáu giận thứ vô năng Đồ Lí Sâm, căm phẫn kẻ tiểu nhân âm hiểm phía sau màn muốn dùng đạo hiếu hủy hoại Quan Thế Hầu.

Bình thường Thiện Bảo và Mạnh Hinh lắm tật xấu, lại kiêu ngạo trương dương, nhưng miễn không gây ra chuyện lớn, Khang Hi đế liền coi như nhìn không tới, ít nhất bọn họ là thiệt tình vì Vinh Duệ.

- Nô tài đáng chết.

Đồ Lí Sâm thỉnh tội, Khang Hi đế không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể biết được, ngày mai sổ con buộc tội Quan Thế Hầu sẽ bay đầy trời, Vinh Duệ đã nhận mặt Chương Giai thị, Khang Hi đế tức giận sinh khí, đổi lại nếu Vinh Duệ không nhận, Khang Hi đế chắc sẽ càng tức giận sinh khí, cho dù có vạch trần được kẻ chủ mưu đằng sau, Chương Giai thị là nan đề mà Vinh Duệ không thể tránh khỏi, trung - hiếu - tiết - nghĩa cao hơn trời, Khang Hi đế nào nhẫn tâm làm Vinh Duệ mang ô danh bất hiếu.

*Trung, Hiếu, Tiết, Nghĩa là bốn đức tính được Đạo Nho đề cao.

- Tra, tra rõ cho trẫm, cho dù lật cả kinh thành này lên, trẫm cũng phải nhìn xem ai là kẻ muốn mưu hại Quan Thế Hầu.

- Vâng.

- Ngươi đi xuống, tra không ra, mang đầu tới gặp ta!

- Vâng.

Tạm thời giữ được tánh mạng, Đồ Lí Sâm hổn hển bò khỏi Đông Noãn Các, hấp tấp tìm kiếm manh mối, cũng không trách hắn, Đồ Lí Sâm vốn chỉ tập trung điều tra nam nhân, trong mắt đàn ông thời kì này, phụ nữ chỉ có gia đình con cái, sao có khả năng liên quan đến những việc này, Đồ Lí Sâm bắt đầu điều tra từ các hoàng tử a ca, hiện giờ cần phải thay đổi phương hướng.

Khang Hi đế nhìn Vinh Duệ lê thân mình đi đến, nếu có một góc tường, hắn hận không thể chui rồi không bao giờ đi ra nữa, Khang Hi đế đau lòng lại có vài phần oán giận, Vinh Duệ dùng hết tài trí thông minh lên việc cầm quân đánh giặc, những chuyện khác hắn chẳng bằng một đứa trẻ mười tuổi.

- Muốn quỳ, liền quỳ trước mặt trẫm.

Vinh Duệ không nhúc nhích, Lương Cửu Công há miệng, lặng lẽ làm động tác rồi cùng các cung nữ thái giám hầu hạ Khang Hi đế lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, Đông Noãn Các chỉ còn lại Khang Hi đế cùng Vinh Duệ.

Khang Hi đế nhìn ra muốn Vinh Duệ di chuyển càng khó khăn, núi không phải hắn... hắn chính là núi, cứng đầu cứng cổ.

Khang Hi đế vài bước đi đến trước mặt Vinh Duệ, hắn không thể quá tức giận, nếu không sẽ dọa Vinh Duệ chui vào một góc,

Việc dỗ dành một đại hài tử hai mươi tuổi với Khang Hi đế xưa nay là chưa có tiền lệ,

Kìm nén cơn giận, Khang Hi đế nói,

- Vinh Duệ à, trẫm cũng chưa nói cái gì, ngươi quỳ làm gì? Đứng dậy, đầu gối ngươi vẫn chưa chữa khỏi.

Vinh Duệ cúi đầu, Khang Hi đế nhìn không ra thần sắc trên mặt hắn, Khang Hi đế đặt tay lên đỉnh đầu Vinh Duệ,

- Ngươi còn có a mã, còn có muội muội, còn có trẫm.

- Bà là mẹ ruột nô tài...

Vinh Duệ buồn bã tủi thân nói:

- Là người mẹ nô tài tìm kiếm bao lâu, nhưng bà nỡ nào oan uổng a mã, vì sao lại muốn đổ oan cho a mã, a mã không tốt, nhưng ngài ấy tuyệt đối sẽ không bán ngạch nương lấy bạc, a mã thua bạc thà rằng bị đánh, còn hơn gả tiểu muội đi làm thiếp.

Bàn tay vuốt ve đầu Vinh Duệ dừng một chút, ánh mắt nhiều vài phần phức tạp,

- Ngươi biết nàng lừa ngươi?

- Biết.

Khang Hi đế nắm tay nắm chặt, đặt trên đầu Vinh Duệ nửa ngày, chậm chạp không muốn gõ lên cái đầu ngốc ngếch của hắn, cười khổ hỏi:

- Đã biết mà ngươi còn nhận nàng? Ngươi không nghĩ tới chính mình, nhưng còn a mã ngươi, còn muội muội ngươi? Lúc ấy ngươi có nghĩ đến trẫm hay không?

- Bà là ngạch nương nô tài.

- Trẫm như thế nào không biết Vinh Duệ ngươi là kẻ mềm lòng!

Khang Hi đế trước mặt Vinh Duệ oán giận, ngón trỏ điểm Vinh Duệ,

- Trẫm liền biết ngươi không phải không hiểu chuyện, nhưng ngươi hiểu chuyện liền làm trẫm tức giận, ngươi biết rõ mà còn cố ý, ngươi nói xem ngươi có vấn đề gì.

- Bà là ngạch nương nô tài, nô tài không thể không nhận bà.

Khang Hi đế rất hận cố chấp bướng bỉnh này của Vinh Duệ,

- Ngươi không thấy cái bụng nàng to tướng rồi sao? Không thấy nàng đội nón xanh cho a mã ngươi sao? Vinh Duệ ngươi có phải nghĩ đến Chương Giai thị ả đàn bà từng bỏ rơi ngươi mà quên luôn a mã?

Vinh Duệ ngẩng đầu nhìn về phía Khang Hi đế, vành mắt phiếm hồng:

- Nô tài không có, nô tài hận bà bực bà oán bà, nhưng duy nhất không thể không nhận bà.

- Ngươi là đồ ngốc.

Khang Hi đế thật mạnh thở dài một hơi,

- Trẫm nuôi hai mươi mấy hoàng tử, hơn một trăm hoàng tôn, chưa thấy ai đầu óc trì độn như ngươi, cái cổ trên đầu ngươi không thể cong một cái sao?

- Không thể.

...Khang Hi đế thấy Vinh Duệ nước mắt bắt đầu rơi, hắn lại nhịn xuống oán giận trong lòng, ai bảo hắn luyến tiếc Vinh Duệ, giơ tay túm lấy Vinh Duệ từ trên mặt đất.

- Trẫm còn nhớ lúc ngươi mới làm thị vệ của trẫm, có người khi dễ ngươi, ngươi đánh năm người, trong đó hai cái là con trai quốc công, một tông thất, còn có hai cái là con trai trọng thần, ngươi ngược lại nhẹ nhàng đánh một trượng, đem văn thần võ tướng tông thất đều đắc tội, lúc ấy ngươi như thế nào vô tâm nhịn một chút?

- Bọn họ vô cớ khi dễ nô tài, nô tài không thể nhường nhịn.

- Trẫm nhớ rõ lúc ngươi mới làm tướng quân, binh lính không phục ngươi quản thúc, gây sự, ngươi giết bao nhiêu người? Trẫm là hỏi số người ngươi thân thủ giết.

- 58 người, nô tài tự mình cắt rớt đầu bọn họ, hơn nữa đều treo trước cửa doanh trại, từ đó về sau, kỷ luật nghiêm minh, không ai còn dám nói nhiều lời một câu.

Những gì Vinh Duệ có được hôm nay có sự nâng đỡ của Khang Hi đế là không thể chối cãi, nhưng không thể phủ nhận Vinh Duệ hành sự tuyệt đối không chiêu trò bẩn thỉu.

Mông Cổ không tuân mệnh, giết chết vài Khoa Nhĩ Thấm bối lặc, Vinh Duệ tự mình mai phục kỵ binh Cát Nhĩ Đan, bất kể có bao nhiêu kẻ đầu hàng, đều không tha mà giết hết. Sau khi tiến vào thảo nguyên Mông Cổ, càng là hành sự không kiêng nể, Vinh Duệ lãnh binh đánh một đường, giết một đường, người chết trên tay vô số kể, là chiến tướng cũng là hãn tướng.

* Khoa Nhĩ Thấm là bộ tộc Mông Cổ đầu tiên phục tùng nhà Thanh, Khoa Nhị Thấm bối lặc chỉ những những trong bộ tộc được phân tước bối lặc, hiểu tương tự với vương gia.

* Các bộ lạc Mông Cổ đã hàng được vua Khang Hy giao thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm cho cư trú, lại cho thêm nhiều gia súc, chè vải vóc rồi cử nguời đi khuyên Đầu mục của Chuẩn Cát Nhĩ đưa quân trở về khu vực núi An-tai, vùng đất cũ của nguời Khách Nhĩ Khách. Cát Nhĩ Đan lúc đó là thủ lĩnh không những không thèm đếm xỉa yêu cầu của Khang Hy, còn mang mười vạn đại quân tiến vào Mạc Nam Mông Cổ, thảo nguyên Ô Chu Mục Thấm, muốn giao tranh với vua Khang Hy. (tham khảo: Khang Hy ba lần đánh Cát Nhĩ Đan)

Ai có thể nghĩ một kẻ hung mãnh như vậy, biết rõ là bẫy rập còn nhảy vào, bị mẹ ruột làm tổn thương, hắn còn che chở nàng trước Thiện Bảo, Khang Hi đế nhất thời không biết nên an ủi hay là nên đánh hắn một trận.

Lúc này Vinh Duệ yếu ớt, bàng hoàng, Khang Hi đế nhìn ra hắn không phải là làm bộ làm tịch, cố ý biểu hiện coi trọng thân tình làm mình yên tâm, chính là bởi vì Khang Hi đế hiểu được điều này, mới càng thêm đau lòng Vinh Duệ, trong mắt Vinh Duệ, trên đời chỉ có hai loại người, thân nhân và chủ tử, trong mắt hắn liền bản thân không có.

Nếu Vinh Duệ biết nghĩ cho bản thân, Khang Hi đế biết hắn sẽ không vô cớ xông ra giữa súng đạn, sẽ thay chủ tử chuốc lấy một thân đầy thương tích, dùng cả tính mạng đổi lấy mạng của hắn, bởi vậy Khang Hi đế cảm thấy sủng ái Vinh Duệ như thế nào cũng không quá phận, cũng cảm thấy sủng ái hắn sẽ thực yên tâm.

Khang Hi đế ôm lấy đầu vai Vinh Duệ, vỗ vỗ hai cái,

- Giao cho trẫm, Vinh Duệ, chuyện bên ngoài ngươi không cần phải xen vào, trẫm giúp ngươi giải quyết.

- Chủ tử ...

Vinh Duệ vành mắt đỏ, như là một con thú non bị vứt bỏ, Khang Hi đế lập tức mềm lòng, lôi kéo cánh tay hắn để người ngồi trên ghế dài, bị mẹ ruột tính kế, trong lòng Vinh Duệ vô cùng nặng nề, Khang Hi đế hận không thể đem ra Chương Giai thị lăng trì.

Thiện Bảo lại lần nữa bị giam vào bộ binh thống lĩnh nha môn, tin tức Quan Thế Hầu nhận thân nhân lập tức râm ran toàn bộ kinh thành, vô số lời bàn tán xôn xao, nhưng phần lớn người đều là tin tưởng Thiện Bảo bán vợ đổi bạc, ai bảo ngày thường Thiện Bảo liền không phải lương dân nhân thiện nhường nhịn, mọi người không ai xem trọng nhân phẩm Thiện Bảo, tuy rằng Quan Thế Hầu nhận lại mẹ ruột, nhưng chính hắn không thoát được liên can,

Rất nhiều người chú ý tới động tĩnh trong cung, Thiện Bảo chính là tép riu, Khang Hi đế sẽ xử trí Quan Thế Hầu như thế nào mới là mấu chốt, Quan Thế Hầu có ngạch nương đang hoài một đứa con hoang trong bụng, hắn liệu có dừng chân trên chốn quan trường Đại Thanh?

- Vạn tuế gia tất nhiên sẽ không tiếp tục sủng ái một Quan Thế Hầu huyết thống hèn mọn như vậy.

Lý thị nhàn nhạt cười nói:

- Hôm nay ta coi bên ngoài trời trong nắng ấm, quả nhiên có tin tức tốt, ma ma ngươi đỡ ta ra ngoài đi dạo, khéo còn có thể gặp mặt Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn, thân là tỷ muội, ta phải đến trấn an nàng.

Chỉ cần thanh danh Quan Thế Hầu phủ xấu đi, Quan Thế Hầu thất sủng, Tây Lâm Giác La thị liền sẽ chết trong hậu viện, Khang Hi đế sẽ không lật lọng làm Dận Chân lại phế trắc phúc tấn, nhưng không phải chỉ có phế đi Mạnh Hinh mới có thể dư ra vị trí trắc phúc tấn, mất đi vị trí trắc phúc tấn Lý thị làm sao có thể không hận Mạnh Hinh.

Người tới phủ Tứ bối lặc báo tin vẫn như cũ là Triệu di nương, Mạnh Hinh nghe xong, không có khóc, không có tức giận, ngược lại cười nói:

- Ngạch nương, bà cũng thật giỏi.

- Cô nãi nãi.

Triệu di nương đôi mắt khóc đỏ như con thỏ, Mạnh Hinh bình tĩnh trấn an nàng:

- Bà ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới, đến sớm còn hơn đến muộn.

Tác giả có lời muốn nói: Đã từng có một trận quả đào rất thích xem **, nhưng sau lại ** viết thịt đến càng ngày càng nhiều, quả đào liền không thích, đồng tính chi gian cảm tình đều không phải là là như là dị * tình, Khang Hi cùng Vinh Duệ chi gian, tuyệt đối không phải tình yêu, bọn họ chi gian là về trung thành cùng sủng tín chuyện xưa, giống như phụ tử, giống như quân thần, giống như tri kỷ từ từ, cho nên quả đào nói sẽ không viết thành **. Chương sau Mạnh Hinh nên ra ngựa, thật là vô khác biệt sát thương. <

12 vote lên chương 56 ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro