Chương 63: Bãi săn 1
(63) Bãi săn 1
Edit: icedcoffee0011
Trên đường đi tới bãi săn Mộc Lan, thánh giá Khang Hi đế đi rất chậm, bởi dân chúng ven đường thật nhiệt tình, nhìn thấy thánh giá lệ nóng doanh tròng, vì thế Khang Hi đế thuận tiện thể nghiệm và quan sát dân tình.
Mạnh Hinh nhìn thấy có dân chúng vì nhìn thấy Khang Hi đế mà khóc ngất đi, thật sự là làm khó người phía sau an bài, quan lại Thanh triều rất biết chơi bài cảm tình.
Đi đường Mạnh Hinh cũng phát giác Khang Hi đế sủng nịch Vinh Duệ đến mức nào, đi đâu cũng mang theo Vinh Duệ, Mạnh Hinh từ xa nhìn thấy Khang Hi đế tán gẫu, thu hoạch cùng các nông phu, hơn nữa cách xa nghe không rõ cụ thể bọn họ bàn luận chuyện gì, nhưng theo trên mặt các hoàng tử đứng xa xa sau Khang Hi đế vài bước đều có một biểu tình hâm mộ.
Chuyện Vinh Duệ phóng ngựa đạp lên hoa màu cũng theo cái gõ nhẹ của Khang Hi đế lên đầu Vinh Duệ mà kết thúc.
Khang Hi đế đối với Vinh Duệ...thiên đạo quả nhiên không công bằng.
Thả xuống mành che, Mạnh Hinh lột vỏ quýt, đưa một miếng lên miệng, thật ngọt...mành xe lại xốc lên, Dận Chân sau khi lên xe, nhìn Mạnh Hinh nghiêng lệch dựa vào đệm mềm, một múi quýt lượn vòng trên không trung, sau đó chui tọt vào miệng nàng, hai chân nhếch lên bắt chéo muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái, Dận Chân mặt chớp mắt liền đen, Mạnh Hinh lại lấy một quả quýt khác, khóe mắt nhìn hắn, hai chân co lại, thân thể tựa sát phía sau, sườn xám uốn nếp, mị nhãn mê ly, đầu lưỡi liếm môi, để lại một màu óng ánh bạc
- Tứ gia...
Dận Chân hô hấp nặng nề, chỉ cần ở trong xe ngựa cùng một chỗ với Mạnh Hinh, hình ảnh ngày hôm đó rõ ràng, Dận Chân mặt như băng ngồi bên cạnh Mạnh Hinh
- Châm trà.
Mạnh Hinh đưa tay, bàn tay trắng nõn rót trà, thân thể chậm rãi tới gần Dận Chân, lỗ mãng mị hoặc:
- Gia...
Bên ngoài không chỉ có thánh giá của Khang Hi đế, còn có các hoàng tử, Mạnh Hinh biết Dận Chân dù nghẹn cũng sẽ không tìm kích thích lúc này, nhưng 'khi dễ' Dận Chân cảm giác thật sự quá sung sướng, hắn càng cấm dục, Mạnh Hinh càng muốn nhìn xem điểm mấu chốt của Dận Chân là ở chỗ nào.
Dận Chân uống lên vài ngụm trà bình phục khô nóng trong lòng, môi đụng chạm đến lạnh lẽo mềm mại...một múi quýt, giương mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt Mạnh Hinh, Dận Chân không khỏi há mồm, hương vị quýt ngọt ngào ngon miệng, Dận Chân mày nhăn lại, mâu quang có một tia hối hận không dễ dàng nhận thấy, Mạnh Hinh ghé vào đầu vai Dận Chân, làm như không thấy vẻ hối hận trên mặt Dận Chân
- Ca ca thiếp vừa rồi cho người mang tới một rổ cam quýt, nói là vạn tuế gia ban cho.
...Tứ gia nếu thích, thiếp lại bóc vỏ cho ngài.
Dận Chân hừ lạnh:
- Không cần, gia không thích cam quýt.
- Vậy thiếp bóp vai cho ngài?
Mạnh Hinh khó được tính tình tốt ân cần hầu hạ hắn
- Phúc tấn bảo thiếp ra ngoài, còn không phải là vì hầu hạ ngài?
Dận Chân cầm cánh tay mảnh khảnh của Mạnh Hinh, giống như hơi dùng lực liền có thể bẻ gãy, Dận Chân đem tay nàng đặt trên vách tường xe ngựa, đỡ vách tưởng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Hinh ái muội hờn dỗi
- Tứ gia muốn thế nào? Thiếp...
Miệng Mạnh Hinh bị Dận Chân dùng tay ngăn lại, cô không phải người dễ dàng nhận thua, xuất môn ra ngoài còn không thoải mái bằng ở trong phủ, nếu không phải Dận Chân gật đầu, cô cũng không đến mức phải nghe lệnh đi cùng, đường đi nhàm chán, ở bãi săn Mộc Lan còn không biết có sự kiện phiền toái gì đón chờ, Mạnh Hinh chỉ có thể đùa giỡn Dận Chân điều tiết tâm tình buồn bực, môi nhếch lên, khẽ hôn bàn tay đang che miệng mình, Mạnh Hinh điềm tĩnh, Dận Chân lại càng táo bạo, buông ra,
- Mạnh Hinh, ngươi đợi đó cho gia.
- Ngài là muốn nói thiếp không cần hầu hạ ngài?
Dận Chân lại không khỏi bực bội:
- Trong đầu ngươi đầu trừ bỏ những cái này còn có thể nghĩ đến chuyện khác hay không?
Mạnh Hinh không nhanh không chậm nói:
- Khổng phu tử viết, nữ tử không tài đó là đức, tứ gia, thiếp trừ bỏ hầu hạ ngài, trong đầu còn phải có cái gì nữa?
Ủy khuất nhìn Dận Chân một cái, Mạnh Hinh lại nói tiếp:
- Ngài luôn tìm kiếm trên người thiếp những phẩm chất tốt đẹp không nên có, ngài sẽ chỉ càng nhìn thiếp không vừa mắt, thiếp chỉ là trắc phúc tấn, ngài yêu cầu thiếp đúng thật là nhiều.
Tay Dận Chân lại sờ lên cổ Mạnh Hinh, nắm có chút chặt:
- Đừng để gia giết chết ngươi.
- Tứ gia luyến tiếc thiếp.
Mạnh Hinh bộ dáng vân đạm phong khinh, làm cho Dận Chân càng thêm bực mình, tức giận gầm nhẹ:
- Ai luyến tiếc ngươi?
Mạnh Hinh mắt nhìn Dận Chân gần trong gang tấc, tính mạng bản thân nằm trong tay hắn, chỉ cần Dận Chân động một ý niệm, đời này cũng liền xong, chỉ là muốn cầu cứu, người cô nên cầu cứu cũng không phải là hắn.
- Ai luyến tiếc thiếp? Đương nhiên là ca ca thiếp Quan Thế Hầu. Thiếp tự mình hiểu lấy, biết thân biết phận, không cần tứ gia nhắc nhở thiếp, rằng trong mắt ngài thiếp là cỏ dại ven đường, hoặc là rau dại chướng mắt, thiếp hiểu được.
Quan Thế Hầu Vinh Duệ với Dận Chân mà nói chính là vòng kim cô, lời chú kìm kẹp hắn, Dận Chân không muốn mưu đồ của mình thất bại, nhịn Tây Lâm Giác La thị không phải một lần hai lần, trên chữ nhẫn treo một cây đao, hắn có thể lựa chọn không nhẫn nhịn nữa, nhưng vì đế vị, Dận Chân cắn chặt răng, buông Mạnh Hinh, hắn không tin hắn phải nhẫn Mạnh Hinh cả đời. Lại nói, con người rất kì lạ, Dận Chân phát hiện sau vài lần bị chọc tức Mạnh Hinh cũng liền không khó chịu như lần đầu tiên nữa. Mạnh Hinh trừ bỏ chọc giận hắn, còn rất biết hầu hạ, cũng không phải một chút tác dụng cũng không có.
*Chữ Nhẫn được ghép từ hai chữ: Đao ở trên và Tâm ở dưới. Tâm ( là trái tim) mà không chịu nằm yên thì Đao ( tức con dao) sẽ phập xuống tức thì, tự mình mà nhẫn nhịn được thì đao kề cổ vẫn bình yên vô sự, bằng không thì tai họa sẽ giáng xuống.
Trong số các huynh đệ, Dận Chân so ra kém Dận Tự, trị quốc không bằng Dận Nhưng được Khang Hi tự tay chỉ dạy, tín nhiệm cũng không được Khang Hi tin tưởng như đại a ca Dận Đề, thánh sủng cũng không hơn Dận Tường Dận Trinh, hắn ngoại không được triều thần ủng hộ, nội không có nhà vợ ủng hộ, chỉ có dựa vào ẩn nhẫn, dựa vào tận tâm tận sức.
Dận Chân ẩn nhẫn mọi chuyện như thế nào làm cho Khang Hi đế phát hiện sở trường của hắn? Quan Thế Hầu là một nhân tố trọng yếu trong đó, tướng dưới trướng Vinh Duệ hiện phần lớn quay lại đại doanh hoặc là vào nha môn làm việc, mặc dù tương lai, lịch sử sẽ không viết tên của hắn, mưu tính tốt, Dận Chân không phải không có khả năng nghịch thiên.
Dận Chân niệm thanh tâm chú, nói:
- Quýt Quan Thế Hầu đưa tới là cống phẩm, hoàng a mã chỉ thưởng cho hắn và thái tử gia.
- Nga.
Mạnh Hinh nhìn quýt trong rổ còn lại không nhiều lắm, trả lời:
- Cũng may ngài không thích ăn.
Dận Chân tâm tình có một phần trầm trọng:
- Mới vừa rồi Quan Thế Hầu cưỡi ngựa đạp lên hoa màu.
Mạnh Hinh cong khóe miệng, bóc một múi quýt, cười tủm tỉm nói:
- Ca ca thiếp cưỡi ngựa không có kém như vậy, thật là làm khó vạn tuế gia, thiếp mà gặp ca ca, nhất định làm cho ca ca về sau không thể lỗ mãng.
- A.
Mạnh Hinh thối lui về phía sau:
- Ngài làm cái gì sáp gần vậy?
- Ngươi không phải một chút cũng đều không hiểu.
Mạnh Hinh khóe miệng cong lên
- Thiếp khi nào thì nói với ngài thiếp không hiểu ?
- Mới vừa rồi ngươi nói nữ tử không tài đó là đức! Còn cần gia nhắc nhở ngươi?
- Ngài hiểu lầm được không, tài cán và lẽ thường không phải là cùng một chuyện.
Mạnh Hinh u oán liếc Dận Chân một cái, lẽ thường còn cần nàng đến giải thích?
- Ca ca thiếp tung hoành chiến trường hơn ngàn dặm, đánh xuyên qua Mông Cổ, đánh tới đô thành La Sát quốc, còn không phải là cưỡi ngựa mà đánh, sao có thể ngồi xe ngựa, ca ca là cưỡi ngựa...tuy nói mã có thất đề, nhân có thất thủ, nhưng ca ca thiếp mà cưỡi ngựa cũng không xong, nói quá buồn cười.
Mạnh Hinh lại ném một múi quýt vào miệng
- Đây là lẽ thường, lẽ thường, thiếp không tài cán, nhưng nếu lẽ thường cũng không biết, không phải là con nhóc ngốc? Tứ gia không cần quan tâm việc này thay vạn tuế gia.
Khang Hi đế làm sao có thể không rõ?
Nhưng thấy Dận Chân sắc mặt không tốt, Mạnh Hinh lấy lòng cười nói:
- Ngài lại càng không cần lo lắng cho ca ca thiếp, hắn rất tốt.
Dận Chân không biết đối đãi Mạnh Hinh như thế nào, lạnh nàng, không được, trách cứ nàng, nàng không thèm để ý, kinh nghiệm Dận Chân hàng năm đối phó nữ nhân hoàn toàn không có tác dụng với Mạnh Hinh, nhưng không thu thập Mạnh Hinh, Dận Chân ngực liền sinh đau, hắn liền quay qua cánh tay Mạnh Hinh, vén cổ tay áo, ở trên cổ tay mang theo một vòng tay bằng ngọc, Dận Chân đẩy vòng tay về phía trước, tìm một chỗ tốt, há mồm để lại một dấu răng, Mạnh Hinh đau đến nhíu mày, khó trách nghe nói Ung Chính thích chó, nói đi nói lại đều là chó .
Cắn xong, cũng cảm thấy hết giận, Dận Chân khẽ vuốt dấu răng, trong lòng đột nhiên vui sướng rất nhiều.
Đợi cho hắn rời đi, Mạnh Hinh nhìn dấu răng trên tay, cầm lấy khăn lau lau một hồi, buồn cười lắc đầu, Trương Vô Kỵ cắn Ân Ly, làm cho Ân Ly nhớ kỹ thả yêu hắn cả đời, Dận Chân...của hắn nước miếng được chà lau sạch sẽ , sau này lẽ thường cũng không nói , đỡ phải lại bị Dận Chân cắn.
*Ỷ thiên đồ long ký: Ân Ly gặp Vô Kỵ lần đầu tại Hồ Điệp cốc khi Kim Hoa bà bà muốn trả thù Hồ Thanh Ngưu, Ân Ly yêu Trương Vô Kỵ chỉ vì vết cắn khi còn nhỏ ở Hồ Điệp cốc, sau cũng vì Vô Kỵ mà phản bội sư phụ là Kim Hoa bà bà.
Mạnh Hinh đánh giá hành động trả thù hoang đường của Dận Chân, có lẽ trừ bỏ cắn người, thủ đoạn đối phó nữ nhân của Dận Chân rất ít ỏi, Mạnh Hinh ôm ngực chợp mắt, đương nhiên cô cũng không phải nữ nhân bình thường, là pháo hôi không đều là kiêu ngạo tràn ngập tính kế ?
Khang Hi đế thật không cẩn thân, ca ca ngốc lại bị người tính kế, cứ tiếp tục như vậy làm sao được được? Mạnh Hinh bĩu môi với Khang Hi tự xưng là minh quân, ngay cả sủng thần cũng không bảo hộ được.
- Thùng cơm, đều là thùng cơm.
Khang Hi đế bên này vừa trở lại ngự liễn đã cầm ngay cái chặn giấy trên bàn mà ném lên tội đồ Đồ Lý Sâm, đánh trúng cái trán hắn, nhưng u đầu còn hơn mất đầu, Đồ Lý Sâm thà rằng để Khang Hi đế đánh hai ba cái cho bớt giận, nhưng mà cũng không hổ là cha con, Dận Chân cắn người, Khang Hi đế đánh người, một thế hệ truyền một thế hệ.
- Trẫm không muốn nghe ngươi nói đáng chết, tha tội gì đó, Đồ Lý Sâm, ngươi tìm không thấy ra kẻ bày mưu đầu độc ngựa của Quan Thế Hầu Thần trẫm coi như ngươi...
- Nô tài nhất định dốc toàn lực.
Đồ lý sâm cam đoan, may mắn đoàn người lần này không đông, đồ lý sâm cũng không tin tra không ra.
Khang Hi đế lửa giận thoáng áp chế, vén màn xe:
- Vinh Duệ, ngươi đi lên.
Vinh Duệ lên ngự liễn, yên lặng ngồi chồm hỗm dưới chân Khang Hi đế
- Nô tài đáng chết, nô tài làm cho chủ tử khó xử.
Khang Hi đế bắt lấy cánh tay Vinh Duệ, giống như động tác của Dận Chân, vén cổ tay áo, Vinh Duệ muốn thu hồi cánh tay, Khang Hi đế hừ lạnh:
- Đừng nhúc nhích.
Cổ tay Vinh Duệ còn lưu một vết thương bầm máu như sợi dây, Vinh Duệ nhìn trông mong nói
- Nô tài...nô tài...
- Ngươi tính giấu diếm trẫm bao lâu? Hả? Nếu ngựa đã hoảng, hoa mầu cũng đã đạp, ngươi trực tiếp làm cho nó đạp nốt cũng được, bạc bồi thường hoa mầu, trẫm có.
Khang Hi đế bôi thuốc cho Vinh Duệ, Vinh Duệ xấu hổ cúi đầu
- Nô tài
... nô tài không muốn làm cho chủ tử khó xử...
Khang Hi đế thở dài
- Ngươi không phải làm cho trẫm khó xử, cũng là làm cho trẫm đau lòng, tiểu tử ngốc, trẫm tuy rằng che chở ngươi, nhưng cũng cho khiến cho ngươi gặp thêm nhiều nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro