Chương 65: Bãi săn 3
(65) Bãi săn 3
Edit: icedcoffee0011
Dận Chân không thể giữ lại Dận Tường, sau khi hắn rời đi, Dận Chân trở lại bắt lấy cánh tay Mạnh Hinh, đi về hướng lều trại, Mạnh Hinh hồ nghi nhìn thoáng qua phương hướng Dận Tường, nghe nói Dận Tường rất tin tưởng Dận Chân, dám máu chảy đầu rơi vì Dận Chân, hiện giờ cô nói hai câu mà thôi, chọc cho Dận Tường tức giận, có thể thấy Dận Tường nào giống dáng vẻ trung thành đến đần độn như tiểu thuyết viết.
- Ngài đừng nóng vội, thiếp tự mình đi...a...
Mạnh Hinh bị Dận Chân ném xuống giường nệm, giường nệm dựng tạm trong lều trại rất thấp, không khác ngủ trên mặt đất cho lắm.
Thập tam gia Dận Tường là a ca được Khang Hi yêu thích nhất, trừ bỏ thái tử.
Tuy rằng cũng được tiên hoàng hậu nuôi dưỡng, cũng là mẹ 'nuôi' Dận Chân, nhưng lúc này Dận Tường chưa phải hảo huynh đệ nhiệt huyết không oán không hối của Dận Chân, Dận Tường chưa trải qua thời gian bị thất sủng, bị Khang Hi đế trách mắng, Dận Tường có thân thiết với Dận Chân, nhưng tuyệt không để Dận Chân làm chủ, sai đâu đánh đó.
*Sau khi Thái tử Dận Nhưng bị phế, Dận Tường bỗng nhiên bị thất sủng. Cũng kể từ đó, Khang Hi cho tới lúc qua đời cũng không trọng dụng người con này. Về sau Dận Tường là đứa em trai mà Ung Chính tín nhiệm nhất, Thập tam a ca được ân phong làm Hòa Thạc Di Thân vương, sau lại được đảm nhiệm chức Nghị chính đại thần.
Mạnh Hinh âm thầm cười, các nữ chủ lấy tiểu thuyết coi như lịch sử, không nghĩ tới cô cũng phạm vào sai lầm này, có lẽ là gần đây quá mức an nhàn . Mạnh Hinh trong lòng bực bội chính bản thân mình, ngoài miệng lại hờn dỗi
- Thiếp đau quá.
Dận Chân mắt đầy lửa giận, vài bước đi đến bên cạnh Mạnh Hinh, hắn nghiêm mặt hỏi:
- Ngươi có thể làm cái gì?
Mạnh Hinh ngón trỏ ngón giữa kẹp lấy dây kết, chậm rãi kéo lên môi, miệng ngậm hạt châu màu mật ong, vứt mị nhãn cho Dận Chân, chân thành trả lời:
- Thị tẩm.
Tay Dận Chân từ ống tay áo đưa lên, cả người áp đến trên người Mạnh Hinh, bàn tay xé rách cổ áo Mạnh Hinh
- Trừ bỏ...thị tẩm ra?
Vốn thuận theo nghe lời Dận Chân, Mạnh Hinh đột nhiên dùng sức, ôm cổ Dận Chân xoay người, oành một tiếng, thế nam trên nữ dưới đổi thành nam dưới nữ trên, phía sau tấm lưng Dận Chân đau ê ẩm, chằm chằm nhìn Mạnh Hinh đang ngồi khóa trên người mình, trang sức rời rạc, nàng mắt hạnh má đào, ánh mắt ẩn tình, có một loại khôn lanh khó nói, Dận Chân biết Mạnh Hinh không phải ngu xuẩn, nàng còn nhỏ nhưng có khả năng, có thể làm mọi việc thuận lợi, có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, không chỉ biết mỗi thỏa mãn nam nhân trên giường.
Càng hiểu được, Dận Chân càng cảm thấy buồn bực, ở bãi săn Mộc Lan, hành vi của Mạnh Hinh làm cho Dận Chân cực kì bất mãn, vừa rồi còn làm cho Dận Tường...
- Nếu ngươi là phế vật, xem mặt mũi Quan Thế Hầu, gia không ngại nuôi ngươi, nhưng ngươi thật sự ngu xuẩn sao? Rõ ràng ngươi biết, cố tình không chịu...không chịu...
- Không chịu hỗ trợ?
Mạnh Hinh buồn cười cực kỳ, bên môi tươi cười nở rộ:
- Tứ gia muốn thiếp hỗ trợ như thế nào?
Dận Chân mắt nhìn ngón tay Mạnh Hinh lỗ mãng chạy trên ngực hắn,
Dận Chân tóm lấy cổ tay nàng, hừ lạnh:
- Làm càn.
- Chuyện như làm càn ở bên ngoài, thiếp đều đã làm, ngài không phải rất vui vẻ?
Mạnh Hinh liếm liếm môi, chậm rãi cúi đầu tới gần Dận Chân, thân thể từ ngồi biến thành nằm úp sấp, rúc vào trong lòng Dận Chân, hơi thở nhẹ nhẹ, những sợi tóc theo tư thế cúi người nhẹ nhàng xẹt qua tai Dận Chân.
- Tứ gia là muốn thiếp nói chuyện thật vui vẻ với thập tam gia? Muốn thiếp hiện lộ phong tình trước mặt ngài ấy? Hay là muốn thiếp yêu mến thập tam gia sớm mất mẹ đẻ? Hoặc là cùng thập tam gia ngắm tuyết, ngắm trăng, bàn luận thi từ ca phú, tâm tình lý tưởng nhân sinh?
Dận Chân giam cầm vòng eo Mạnh Hinh, bên tai ửng đỏ, tức giận nói:
- Ngụy biện, nói bậy, gia khi nào bảo ngươi làm như vậy? Ngươi không thể khách khí với hắn một chút?
- Khách khí có khi sẽ trở thành ái muội, khách khí với thập tam gia, thanh danh thiếp sẽ hoàn toàn bị hủy, tứ gia, ngài cũng sẽ bỏ thiếp...
Mạnh Hinh trong giọng nói tràn ngập cảm giác sợ hãi vì bị Dận Chân vứt bỏ, mà thần sắc thì lại bình tĩnh, Dận Chân có thể cảm thụ hô hấp ấm áp phả vào tai, cánh tay ôm càng chặt, nóng rực...Mạnh Hinh còn có thể không cảm giác ra Dận Chân biến hóa? Mềm mại gần sát Dận Chân, lại nói:
- Thiếp là người của ngài, còn muốn thân cận tôn kính huynh đệ ngài làm cái gì? Bọn họ nói với thiếp trăm ngàn lời hay ý đẹp, cũng không hơn một ánh mắt của ngài.
Dận Chân không thể nói là cao hứng, Mạnh Hinh đào hầm không thể nói là không chịu khó, thanh xuyên nữ chủ muốn xúc tiến cho tình nghĩa huynh đệ giữa Dận Chân và Dận Tường ngày sau không dễ làm, có bao nhiêu nữ nhân Dận Tường khen ngợi cũng là nữ nhân của Dận Chân? Không có Dận Tường thưởng thức, không có hảo cảm, hoặc là tôn kính, các nàng ở bên cạnh Dận Chân không được? Các nữ chủ muốn đi con đường này, tất nhiên cần trả giá đại giới, ai bảo Dận Chân là kẻ nội tâm đa nghi?
- Thiếp là trắc phúc tấn của ngài, thập tam gia trừ bỏ tị hiềm, không phải cũng có thể tôn trọng thiếp một chút.
Mạnh Hinh trong lời nói chứa đầy ủy khuất:
- Trước mặt thiếp còn khen ngợi Nữu Hỗ Lộc gia khanh khách, ai biết ngài thân cận với thập tam gia thì thôi, ai không biết thì tưởng hắn muốn chèo kéo, làm mai, Nữu Hỗ Lộc khanh khách là thiên tiên trong thiên hạ, còn là tú nữ, làm cho người ngoài nghe được thì sao? Huống chi thập tam gia chính mồm nói, huynh đệ ngài Thập Tứ Gia coi trọng nàng, huynh đệ đồng thời coi trọng một người , chậc chậc, người ngoài chẳng phải sẽ nói người Mãn không có quy củ?
Dận Chân mày gắt gao nhăn lại, Nữu Hỗ Lộc Thị khéo léo từ chối hắn một lần, nhưng với hắn đã có loại tư tình không nói nên lời, cũng vì vậy mà Dận Chân muốn được lời từ chỗ nàng, hưởng thụ mỹ nhân, nhưng Nữu Hỗ Lộc Thị lại dính dáng đến Thập Tứ A Ca việc này...nàng đã nói qua với hắn, rằng nàng đã tránh mặt Thập Tứ A Ca, tránh kiểu gì mà Dận Tường cũng biết chuyện? Chân chính trốn đi hẳn là như Mạnh Hinh, Dận Chân chưa từng thấy nàng ở bất kỳ sự kiện nào, Tây Lâm Giác La thị trực tiếp chết ở lều trại .
Nếu nàng thực sự tránh mặt, Dận Trinh còn có thể quấn quít lấy nàng? Dận Trinh cũng có lòng kiêu ngạo của hoàng tử, cho dù đẹp cũng chỉ là một tú nữ, nàng đã từ chối, Dận Trinh cũng không thiếu nữ nhân hầu hạ.
Vì một Nữu Hỗ Lộc Thị, huynh đệ tranh nhau, không chỉ làm mất thánh tâm, cũng thành trò cười, bị một nữ tử đùa bỡn trong tay, mà Dận Chân không dung được bị nữ tử đùa bỡn.
- Ai...
Mạnh Hinh hô đau, vòng eo bị Dận Chân bóp lấy, rất đau, Mạnh Hinh nhìn sắc mặt đầy phẫn nộ của Dận Chân, con ngươi đục ngầu không ánh sáng, tràn đầy vẻ lo lắng, Mạnh Hinh tâm trầm xuống, Dận Chân lại đang lên cơm cái gì,
- Tứ gia là làm sao vậy?
Dận Chân cơ hồ sắp bẻ gãy thắt lưng Mạnh Hinh, mà hắn thì giống như đang chờ đợi cô nhận sai, Mạnh Hinh đảo mắt, không còn vẻ lấy lòng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngồi ngay ngắn:
- Ngài hiểu thiếp đang nói gì mà...
- Ngươi sao dám? Ngươi lớn mật.
- Tứ gia, thiếp không dám.
Mạnh Hinh bắt cái tay Dận Chân như gọng kìm đang giam cầm bên hông, thoát không được, bèn chỉ lên hai tấm da lông trên bàn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Chúc mừng tứ gia, có hai phần lễ vật, vẫn là có hai người theo lễ tiết mà đến bái phỏng, so với những người ra cửa là đến thẳng chỗ bát phúc tấn, bọn họ chính là coi trọng tôn kính ngài.
Thoát khỏi Dận Chân, Mạnh Hinh đi đến bên cạnh bàn trà, nói chuyện có chút nhiều, lấy một ly trà nhuận nhuận yết hầu, lại nói với Dận Chân:
- Không dối gạt ngài, thiếp kỵ xạ không phải tốt nhất, nhưng cũng không là quá kém, phúc tấn thích nói cái gì thiếp cũng biết, thiếp không phải không thể dung nhập vào, nhưng thiếp không phải đến hầu hạ ngài sao?
Dận Chân xoay người dựng lên, trợn mắt nhìn Mạnh Hinh:
- Ngươi là trắc phúc tấn.
Không phải thị thiếp không danh không phận, là trắc phúc tấn ghi tên lên gia phả, khi đích phúc tấn không có mặt, trắc phúc tấn lui tới xã giao là đương nhiên, ai cũng sẽ không nói Mạnh Hinh không hiểu quy củ, hoặc là nói Dận Chân sủng trắc phúc tấn.
- Tứ gia yêu cầu thật đúng là nhiều, chính ngài không muốn hiển lộ trước mặt người khác, lại muốn thiếp ra mặt?
Mạnh Hinh nhướng mày mà cười:
- Ngài không phải ẩn nhẫn sao. Thiếp cũng phải theo ngài mới đúng, yến hội có thể không đi liền không đi, kỵ xạ có thể không khoe khoang sẽ không khoe khoang, thiếp không giúp được ngài, sao có thể cho ngài thêm phiền toái, chọc thị phi? Thiếp làm vậy để làm gì chứ? Hoàng Thượng xem trọng Quan Thế Hầu, người Mông Cổ rất nhiều người thấy Quan Thế Hầu không vừa mắt, lại ngại vạn tuế gia, giận mà không dám nói gì đó thôi... Ngược lại càng có nhiều người kính nể ca ca Vinh Duệ, không phải ai cũng có thể giống ca ca, bách chiến bách thắng, là anh hùng, Quan Thế Hầu là anh hùng của...
Dận Chân túm lấy cánh tay Mạnh Hinh, nương theo chén trà trong tay cô đưa lên miệng, khi chén trà vừa đến bên môi Dận Chân, Mạnh Hinh đột nhiên buông tay, chén trà rơi trên mặt đất, Dận Chân sắc mặt cứng lại, Mạnh Hinh cúi đầu
- Thiếp không phải cố ý , thụ sủng nhược kinh...thiếp là sợ ô uế ngài...
Mạnh Hinh làm sao có thể không biết mục đích Dận Chân mang cô đến bãi săn Mộc Lan? Mặc dù không thể hỗ trợ bên ngoài, bên trong cũng có thể giúp đỡ giao thiệp, nhưng Mạnh Hinh vì sao phải giúp hắn? Cô không cần tới tình cảm của Dận Chân, lại không muốn đi làm hoàng phi, phu vinh thê quý, Mạnh Hinh không phải thê, là thiếp, mặc dù Dận Chân tương lai có thể hoàng đế, cô dựa vào cái thân phận hoàng phi bắt nạt ai? Nhiều thêm vài người lễ bái thôi. Dận Chân nắm lấy hàm dưới Mạnh Hinh, ánh mắt đối diện cô, Mạnh Hinh há mồm lại muốn nói gì, Dận Chân cắn cổ cô, được, lần này Dận Chân không phải chó, phải làm ma cà rồng.
Khi Mạnh Hinh còn muốn nghĩ Dận Chân hợp với cái tạo hình ma cà rồng gì, cảm giác trên người chợt lạnh, dĩ nhiên là Dận Chân vừa lột sạch cô, bị hắn đặt dưới thân, Dận Chân đi vào chỗ sâu trong thân thể cô, đong đưa thắt lưng, Mạnh Hinh trừ bỏ bắt đầu hơi không thoải mái, rất nhanh liền thích ứng , như thế xem ra số lần mình thị tẩm vẫn là không ít, không giống mỗ ta nhân sinh đau đớn.
- Gia không chê ngươi bẩn, Tây Lâm Giác La thị, không thể tự coi nhẹ mình.
Thời điểm Dận Chân bùng nổ, hắn nói lời này bên tai Mạnh Hinh, mà Mạnh Hinh đang cảm thụ cảnh đẹp Vu sơn (ý là đang sướng đang lên đỉnh núi á=))) bị Dận Chân làm sửng sốt, đây là tình huống kì diệu gì? Là Dận Chân đổi tính, hay là cô gặp ảo giác?
Suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu Mạnh Hinh rồi lại biến mất, vẫn là quên đi, Mạnh Hinh chợp mắt, ai biết hắn có phải động kinh hay không? Giả vờ giả vịt khẩn cầu Dận Chân thương tiếc, là việc cô tối khinh thường , đùa giỡn, đào hầm, hố người, mới là chân ái.
Ba ngày sau, duyệt binh đúng hạn bắt đầu, Mạnh Hinh chỉnh tề đứng ở trong phần đông các nữ nhân, duyệt binh cổ đại làm cô thấy hứng thú , không biết Lăng Trụ sẽ bày trò gì đây?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vọng Thiên Mạnh Hinh đào hầm còn chưa đủ thâm, nàng hội không ngừng cố gắng , trò hay mở màn ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro