Chương 72: Bãi săn 10


(72) Bãi săn 10

Edit: icedcoffee0011

Mạnh Hinh lắc lư ở bên ngoài đến quá nửa đêm, thật là chịu đựng không nổi cái rét lạnh của thảo nguyên, đánh giá Dận Chân hẳn đã hoàn thành bố trí, Mạnh Hinh chậm rãi quay về lều trại.

- Ngươi lại đi lung tung khắp nơi?

Không chờ Mạnh Hinh mở miệng, Dận Chân ngồi bên trong lều trại ấm áp mưu tính ngôi vị hoàng đế dẫn đầu chỉ trích Mạnh Hinh:

- Ít gây chuyện cho gia.

Mạnh Hinh vẫn luôn ngoan ngoãn không xen vào việc đoạt đích của Dận Chân theo nguyên tắc, không đề cập tới, không quan tâm.

Mối quan hệ của cô với đối Dận Chân ngược lại nhắc nhở cô đừng tham gia vào việc đoạt đích của hắn, tấm lòng của cô với việc theo đuổi vinh hoa phú quý nhắc nhở cô đừng vì Dận Chân đắc ý mà vui mừng, đừng vì Dận Chân đau buồn khi bị các hoàng tử áp chế mà đi an ủi hắn, thậm chí Mạnh Hinh cảm thấy Dận Chân không làm hoàng đế với cô có lẽ còn càng tốt, nhưng khả năng Mạnh Hinh gây trở ngại cho Dận Chân lúc này không lớn.

- Thiếp ... thiếp ....

Mạnh Hinh có vẻ do dự, giống như cô ở bên ngoài phát hiện được một bí mật trọng đại:

- Bọn họ ... bên ngoài ....

- Ngươi lại đây, nói cho trẫm nghe xem có chuyện gì....

Mạnh Hinh nghe theo Dận Chân phân phó mà đi vào, động tác tiếp theo trực tiếp chui vào trong lòng ngực Dận Chân, bàn tay lạnh băng thò vào trong lòng ngực, Dận Chân giật mình, thật lạnh.

Mạnh Hinh hít một ngụm không khí ấm áp:

- Bên ngoài lạnh lắm, người khác đều nắm yên ổn trong lều trại, thiếp còn nghe được một tiếng kêu sợ hãi giữa đêm, thiếp không dám chọc phiền toái cho tứ gia, né tránh thật xa, thiếp ngoan ngoãn đến mức nào chứ.

Nhiệt độ cơ thể Dận Chân dần sưởi ấm Mạnh Hinh, Dận Chân nhìn bộ dáng nàng mong chờ người khen ngợi trong lòng ngực, Dận Chân nhéo cổ áo Mạnh Hinh, lại một lần nữa ném nàng đến trên giường:

- Gia không hỏi những chuyện này.

Hắn quả nhiên không thể trông cậy quá nhiều vào Tây Lâm Giác La thị, còn tưởng rằng nàng ở bên ngoài có phát hiện sơ hở của vị huynh đệ nào, Tây Lâm Giác La thị chưa từng lao lực vì hắn, đừng nói kém Quan Thế Hầu, ngay cả người cha hồ đồ Thiện Bảo của nàng hắn cũng không bằng, Mạnh Hinh không phải không thông minh, nàng thông minh cẩn thận, nhưng nàng sẽ không để Dận Chân mượn tay.

Mạnh Hinh xoa xoa cái mông vểnh, cô túm chăn, quấn chặt chính mình:

- Tứ gia tiếp tục bận rộn, thiếp đi ngủ trước.

Bỏ lại Dận Chân, Mạnh Hinh hưởng thụ ấm áp trong ổ chăn mà ngủ rồi, cô biết Dận Chân muốn gì, nhưng đến tận ngày hôm nay, dường như Dận Chân còn chưa nhìn ra, cô dựa vào cái gì phải giúp hắn?

Tương lai Dận Chân làm hoàng đế, cô cũng chẳng thể thành Hoàng Hậu Thái Hậu, Dận Chân ở cạnh các nữ chính, có lẽ các nàng sẽ cam nguyện trả giá, hoặc sưởi ấm hắn, hoặc không cầu hồi báo, hoặc chiều chuộng, nhưng mà dựa vào cái gì mà khi hắn không vui hắn ủy khuất, người khác phải đi an ủi hắn?

Mạnh Hinh xoay người, phía sau lưng nàng đối diện hắn, Dận Chân ánh mắt đen tối không rõ, vài bước đi đến trước giường, bên tai vang lên câu nói kia của Mạnh Hinh "thiếp và tứ gia, trừ bỏ tình cảm trên giường, không còn cái gì nữa '

Dận Chân giơ tay cởi bỏ xiêm y, vén chăn, sờ lên eo Mạnh Hinh, tay theo quần áo nàng đi vào, Mạnh Hinh thân thể cứng đờ tỉnh táo lại, bình đạm nói:

- Nếu tứ gia muốn, ngài tự làm đi.

Mạnh Hinh phảng phất nói đến chuyện của ai khác, Dận Chân không tiến hành nổi, hắn tách khỏi Mạnh Hinh, đắp lên một chiếc chăn khác, nhìn chằm chằm đỉnh lều trại, giữa bọn họ có cái gì?

Sáng sớm hôm sau, mọi người đến lều trại của Khang Hi đế đã phát hiện Quan Thế Hầu được an trí bên trong.

Khang Hi đế thoải mái hào phóng gọi các hoàng tử, trọng thần vào bên trong, Vinh Duệ cũng ở trong lều trại nghe hồi bẩm, không chờ bọn họ nhặt cằm (ý đang há hốc mồm bất ngờ), Khang Hi đế làm trò trước mặt mọi người, tự mình bón thuốc cho Vinh Duệ, thậm chí còn tự mình chiếu cố Vinh Duệ dùng bữa, uống nước.

Vinh Duệ mặt đỏ bừng, trên người phảng phất như có sâu bọ bò lúc nhúc không thoải mái, tuy rằng Khang Hi đế ngầm đối tốt với hắn, nhưng chưa bao giờ biểu lộ trước mặt người ngoài, bị ánh mắt cực nóng của bọn họ quan sát, Vinh Duệ cảm giác vết thương phía sau lưng như đã biến mất.

Vinh Duệ đáng thương hề hề khẩn cầu:

- Chủ tử ... chủ ... là ... cái kia ....

Khang Hi đế dùng bánh bao cuộn hạt mè mà Vinh Duệ thích ăn nhất lấp kín miệng hắn,

- Dùng thiện, ăn không nói ngủ không nói.

Vinh Duệ con ngươi nhìn ướt dầm dề Khang Hi đế, lên án, ngài như vậy nô tài nào còn nuốt trôi được? Bọn họ cằm rớt thật lâu, đến bây giờ cũng không nhặt lên, không khép được.

Mọi người cúi đầu, lại có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của Khang Hi đế, vạn tuế gia tự mình chăm sóc Quan Thế Hầu một đêm, cho dù là Thái Tử được Khang Hi sủng ái cũng phải hâm mộ trong lòng.

Vinh Duệ bò trên giường cắn bánh bao cuộn hạt mè, Khang Hi đế liễm đi tiếng cười:

- Đồ Lí Sâm.

- Có nô tài.

- Trình bày rõ ràng những gì ngươi đã điều tra được, Phú Sát Quảng rốt cuộc chết như thế nào, là ai oan uổng Quan Thế Hầu?

Một câu oan uổng, khiến cho tất cả các hoàng tử cùng những người được triệu kiến đến lều trại kinh ngạc đến ngây người. trừ bỏ Dận Chân, bọn họ cũng có vài phần thông suốt với thái độ vủa Khang Hi đế khi để Vinh Duệ có mặt trong lều trại, Khang Hi đế là muốn chứng minh Quan Thế Hầu trong sạch, cho dù không có bằng chứng trực tiếp, ai cũng không thể ngờ được Khang Hi đế tín nhiệm Quan Thế Hầu như thế, trước kia còn che lấp, hiện giờ ngược lại, quang minh chính đại mà che chở.

- Hồi vạn tuế gia. Phú Sát Quảng chết vì trúng độc, ngỗ tác kiểm tra được độc tố từ xác chết, sau đó điều tra thêm, xác định là do môn nhân của Bát ... Bát a ca ám sát, người này từng tiếp cận Phú Sát Quảng, tuy nhiên sáng nay nô tài tìm được thi thể của hắn trong đầm lầy bên ngoài hành dinh, thi thể giống như Phú Sát Quảng chết vì trúng độc.

Đồ Lí Sâm thực sự cầu thị hồi bẩm Khang Hi đế, hắn tuy rằng có đôi khi chất phác không biết biến báo (biết thay đổi linh hoạt), phàm là việc Khang Hi đế phân phó hắn đều sẽ làm được, đừng nói là đắc tội Bát a ca, cho dù đắc tội tất cả mọi người trong thiên hạ, chỉ cần là mệnh lệnh của Khang Hi đế, hắn cũng dám nói điều tra kết quả, hơn nữa sẽ không châm chước, giữ thể diện cho Bát a ca được cả triều khen ngợi.

*Thái độ cầu thị: Diễn tả một ai đó tự tìm hiểu sự thật bằng chính mình, cầu mong người ta dạy cho mình vấn đề nào đó mà mình không biết.

Dận Tự dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác quỳ xuống trước mặt Khang Hi:

- Hoàng A Mã ... nhi thần bị oan.

Thập a ca reo lên:

- Đêm qua bát ca ở cùng một chỗ với nhi tử, Cửu ca cũng vậy, sao có thể hạ độc sát môn nhân? Không hiểu là kẻ nào lòng dạ hiểm độc oan uổng bát ca, không biết ai thấy bát ca được Hoàng A Mã coi trọng, trong lòng không thoải mái, liền ra tay tàn nhẫn như vậy.

Thập a ca nói chuyện, khóe mắt dán lên Thái Tử Dận Nhưng, ý chỉ trích hoài nghi đó Khang Hi đế có thể nhìn ra được, Dận Nhưng làm Thái Tử nhiều năm như vậy, tự nhận cũng không phải kẻ ích kỷ xấu xa:

- Thập đệ, cửu đệ và Dận Tự thân thiết, đêm qua thế ở cùng một chỗ? Một tấc cũng không rời? Hôm qua Hoàng A Mã bị ám sát, ba vị đệ đệ nửa đêm thương lượng tìm ra hung thủ sao?

- Hung thủ là ai? Còn phải nói? Ai được chỗ tốt, kẻ đó chính là người đứng đằng sau.

Thập a ca biện hộ thay cho Thái Tử, Dận Chân hơi hơi câu khóe miệng, bên kia Khang Hi đế mất đi tâm tình sung sướng, sắc mặt ngưng trọng, Vinh Duệ nghiêng đầu xem hắn, Khang Hi đế vỗ vỗ đầu vai không bị thương của Vinh Duệ, trong mắt có mấy phần thương cảm.

Không muốn nhìn mấy đứa con trai làm ầm làm ĩ, Khang Hi đế nói:

- Đồ Lí Sâm, tiếp tục.

- Nô tài không chỉ tìm được thi thể môn nhân của bát hoàng tử, còn tìm... tìm được thi thể thị vệ của đại a ca.

- Nhi thần oan uổng.

Tình huống càng lúc càng loạn, Lăng Trụ đột nhiên quỳ xuống, kéo mũ miện trên đầu, nói:

- Nô tài an bài không thoả đáng khiến loạn đảng hành thích thánh giá, nô tài tội đáng chết.

Một câu loạn đảng, một câu thỉnh tội, xem như cho các hoàng tử đang cãi cọ một lối ra, Lăng Trụ trung thành không hối hận nhìn về phía Khang Hi đế:

- Nô tài khẩn cầu vạn tuế gia trị tội.

Dận Chân nâng mí mắt, Lăng Trụ là muốn nhận lấy gièm pha từ trận ám sát lần này, cho các hoàng tử bị liên lụy một kết quả, nếu Hoàng A Mã muốn mặt mũi, Lăng Trụ ý định lấy lui làm tiến, Dận Chân thêm một phần cảnh giác với Lăng Trụ, dùng người vẫn là dùng người thật thà mới yên tâm.

Khang Hi đế cũng không dự đoán được đại a ca, Thái Tử, Bát a ca, ngay cả thập tứ a ca đều có dính líu, Dận Chân thân là phụ tá đắc lực của Thái Tử đương nhiên cũng đừng nghĩ thoát được xui xẻo, Khang Hi đế đếm kỹ một vòng, trừ bỏ Thất a ca chân cằng không tốt, không có ai là không liên quan đến việc lần này, hoàng tử trước mắt, là con của hắn, thân sinh nhi tử, đều oán giận hắn đối tốt với Vinh Duệ, nhưng nhìn nhi tử trước mắt, Khang Hi đế thà rằng bọn họ bớt đi mấy cái.

- Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ uổng phụ thánh ân, khiến loạn đảng tác loạn, trẫm phạt ngươi 50 trượng, đoạt chức quan tam phẩm, hàng chức lưu dụng, xem biểu hiện của ngươi về sau.

- Nô tài tạ chủ long ân.

Lăng Trụ bị thị vệ kéo ra ngoài đánh 50 trượng, sau khi ăn trượng, thương thế phía sau lưng Lăng Trụ chẳng tốt hơn Vinh Duệ hảo bao nhiêu, nhưng Quan Thế Hầu là có thuốc bôi thuốc đắp đắt tiền, có thái y đi theo chăm sóc, có vạn tuế gia quan ái, mà hắn có cái gì? Hàng chức, bị đánh trượng, may mắn bảo vệ được tánh mạng, sớm biết có ngày hôm nay, hắn vì sao không đi cứu giá? Rõ ràng hắn cách vạn tuế gia gần nhất, vì sao dưới chân mềm nhũn vô lực.

- Đồ Lí Sâm, trẫm mệnh lệnh ngươi tiếp tục truy tra loạn đảng.

- Tuân chỉ.

Ánh mắt Khang Hi đế trầm mặc nhìn các hoàng tử chung quanh, thất vọng nói: - Các ngươi đều đóng cửa ăn năn cho trẫm, chép kinh một trăm lần, huynh hữu đệ cung, trẫm còn phải dạy dỗ các ngươi bao nhiêu lần? Trẫm tỉ mỉ bồi dưỡng nhi tử, vậy mà...ngay cả một nữ tử cũng không bằng, trẫm xấu hổ thay các ngươi, đi ra ngoài, đều cút đi cho trẫm.

- Vâng.

Các hoàng tử không dám hai lời, một đám ra cửa, khó hiểu nữ tử trong lời Khang Hi đế vừa rồi là ai. Dận Chân mơ hồ biết được, hẳn là Tây Lâm Giác La thị, nàng với Vinh Duệ thành thực, cam nguyện vì huynh trưởng hy sinh hết thảy.

- Chủ tử.

Ánh mắt lo lắng của Vinh Duệ làm Khang Hi đế càng thêm chua xót, thở dài thật mạnh một hơi:

- Trẫm chỉ là thử bọn họ một lần, kết quả ... trẫm đau lòng, Vinh Duệ, vẫn còn ngươi biết đau lòng vì trẫm, bồi trẫm trò chuyện.

- Vậy rốt cuộc là ai an bài? Đồ Lí Sâm vô dụng tra không được, trẫm không thể nghĩ được là ai, độc dược vô sắc vô vị... trẫm bình sinh chưa từng gặp qua, chỉ có thể phòng bị, chờ người phía sau màn động thủ lần nữa, lần sau ... trẫm tất nhiên có thể bắt kẻ thủ ác đứng đằng sau.

Trước mặt Vinh Duệ, Khang Hi đế không cần che giấu, nói ra nghi hoặc tự đáy lòng, Vinh Duệ nghe thật lâu, rầu rĩ nói một câu:

- Nô tài thật không biết.

Khang Hi đế bị câu trả lời này làm cho dở khóc dở cười, vuốt cái gáy hắn:

- Ngươi không khuyên nhủ trẫm, nói không phải Thái Tử, không phải Dận Tự, không phải Dận Chân, trẫm thực vui mừng, nếu tìm không thấy độc thủ phía sau màn, ngôi vị này của trẫm cũng nên nhường cho người khác.

- Tiểu tử ngốc, ăn quả của ngươi đi đi.

Khang Hi đế đem mâm đựng trái cây, điểm tâm, nước trà đều đặt tới trước mặt Vinh Duệ, thấy hắn duỗi tay, Khang Hi nói:

- Trẫm chờ ngươi năm ngày, dưỡng thương cho tốt.

- Nô tài khấu tạ chủ tử.

Năm ngày sau, Khang Hi đế thánh giá về kinh, trừ bỏ Quan Thế Hầu cứu giá, thanh danh đanh đá của trắc phúc tấn Tứ bối lặc đã được chứng minh, thêm vào đó là danh hiệu sủng nhi hàng thật giá thật của nàng ta, Mạnh Hinh nghe xong xốc bàn:

- Ta ba tháng nay còn chẳng nhìn mặt tứ gia, sao có thể xem như trắc phúc tấn hắn sủng ái?

Không được, cân nhắc đến vấn đề danh xứng với thực, Mạnh Hinh chống cằm suy nghĩ phương pháp tranh sủng, nên tìm Dận Chân sảng khoái một chút.

Tác giả có lời muốn nói: Quả đào ngày hôm qua quá mệt mỏi, liền không, xin lỗi ha. Mạnh Hinh tranh sủng phương pháp, kiêu ngạo đến tức chết Thanh Xuyên nữ, hù chết Dận Chân nông nỗi, phía dưới cốt truyện, quả đào cho rằng chỉ biết xuất sắc, quả đào lượng thêm tiết tấu. <

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro