Chương 76: Con nối dõi


(76) Con nối dõi

Edit: icedcoffee0011

Dận Chân ôm Mạnh Hinh rời đi, hắn không phải không hối hận vì đã ôm nàng kiểu này, trong mắt người khác hắn là đang nuông chiều Mạnh Hinh, trên thực tế nếu Dận Chân chọn khiêng nàng, một câu túm lại, là hắn không chắc Mạnh Hinh sẽ còn làm ra hành động phản kháng gì, giờ khắc này hắn chỉ muốn Mạnh Hinh biến khỏi mắt Ổ Tư Đạo, nếu cho Mạnh Hinh nói tiếp, mưu sĩ thật vất vả tìm tới sẽ nội bộ lục đục với hắn.

- Tứ gia không cảm thấy thiếp nặng sao?

Mạnh Hinh thản nhiên hỏi, Dận Chân hừ lạnh, đi đến sân, hắn định buông tay, vừa bị Mạnh Hinh hỏi như vậy, Dận Chân ngược lại không tiện thả người, sự chú ý của hắn bị dẫn tới vấn đề nặng hay là không nặng. Mạnh Hinh là kiểu người không có thịt ăn là không có niềm vui, đồ bổ tổ yến không thiếu, chi phí ăn uống xa hoa, dù Dận Chân không phải không nuôi nổi Mạnh Hinh, tuy nhiên hắn từng chứng kiến Đồng Giai thị chất phác, hắn từng thấy rất nhiều nữ nhân muốn làm hắn vui, ăn uống thường ngày đều dùng đồ chay, chỉ có Mạnh Hinh cả ngày thịt cá, cũng không sợ dáng người biến phì.

Bàn tay Dận Chân đặt lên vòng eo tinh tế của Mạnh Hinh, hắn thật ra không cảm thấy Mạnh Hinh nặng, không đúng, hắn nghĩ đến những thứ này để làm gì? Mạnh Hinh uốn éo eo, muốn thoát khỏi lòng ngực Dận Chân đứng ở trên mặt đất, Dận Chân cánh tay mất đi xúc cảm, hắn đen mặt mạnh miệng:

- Không biết điều.

Mạnh Hinh sửa sang lại quần áo một chút, lui ra phía sau một bước, liếc xéo Dận Chân, khó xử nói:

- Không phải thiếp không biết điều, trong phủ, thiếp cũng chỉ là cậy có ngài sủng thiếp, công khai ôm thiếp đi trước, để người khác không thể không chứng thực danh tiếng sủng thiếp này? Thiếp tự biết được thiếp có mấy cân mấy lượng, ngài nào phải người có tâm?

Dận Chân tiếp tục tức giận, hắn cảm thấy lời của Mạnh Hinh chứa đầy trào phúng, hắn vốn đuối lý, nếu không phải vì Quan Thế Hầu, Mạnh Hinh như vậy hắn... hắn sẽ không muốn, hắn sẽ không muốn, Dận Chân đánh giá Mạnh Hinh, thật nhìn không ra nàng tốt chỗ nào, vậy mà hắn lại muốn áp người dưới thân, chứng kiến nàng yêu kiều rên rỉ vì lạc thú, chứng kiến nàng thần phục, mất đi lý trí và suy nghĩ, ngực hắn khó chịu, giọng nói lại lần nữa có cảm giác như nghẹn ở yết hầu.

- Ngươi nói gia không có tâm? Gia không có tâm với ngươi?

- Thiếp là nói ngài không có tâm sủng thiếp diệt thê, trừ bỏ phúc tấn, thiếp biết ngài không dụng tâm, chẳng lẽ thiếp nói sai rồi?

Mạnh Hinh nhìn Dận Chân sắc mặt cứng đờ, phảng phất tùy thời hắn phải đối mặt với nguy cơ nổ mạch máu não, Mạnh Hinh trong lòng thoải mái, sáng nay bực bội trong lòng đã phát tiết đủ rồi:

- Thiếp không quấy rầy tứ gia nữa, cáo lui trước.

Mạnh Hinh trở lại Tĩnh Ninh Các chưa kịp uống một ngụm trà, Dận Chân đã từ bên ngoài xông vào Tĩnh Ninh Các, túm Mạnh Hinh đi về hướng phòng ngủ đi, cô chống cự:

- Ban ngày tuyên dâm là không đúng.

- Câm miệng.

- Ngài là Tứ bối lặc đấy.

- Câm miệng.

Dận Chân áp Mạnh Hinh trên giường, Mạnh Hinh tùy ý Dận Chân kéo quần áo cô, khi răng Dận Chân cắn lên cô cổ, cô cười khẽ:

- Nếu ngài dùng cái này hòng làm cho thiếp thần phục, có phải chăng ngài quá vô dụng?

Dận Chân ngẩng đầu đối diện với Mạnh Hinh, đồng tử đen nhánh âm lãnh cực kỳ, Mạnh Hinh cười khanh khách nói:

- Lời này không phải do thiếp nói, nhưng nữ tử nói được ra lời này ắt phải là những cô nương cao nhã không sợ hãi quyền thế, còn thiếp s·ợ ch·ết, sợ lạnh, sợ đau, ham ăn ngon mặc đẹp, thích hưởng thụ, thiếp rất thích thần phục tứ gia, chỉ là hôm nay...

Mạnh Hinh thấy thần sắc Dận Chân hoà hoãn, thầm nghĩ không biết về sau vị nữ chủ nào sẽ lại dùng dáng vẻ cao khiết này kích phát ham muốn chinh phục của Dận Chân, mong cô ta có thể rớt ngay vào cái hố này, Mạnh Hinh nắm lấy tay Dận Chân, chậm rãi áp lên bụng nhỏ hơi lạnh của mình:

- Thật là đáng tiếc nuối, cơ thể thiếp giờ không sạch sẽ, thật sự không hầu hạ ngài được.

- Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh...sao ngươi không đi chết đi?

Dận Chân từ trên giường đất ngồi dậy, Mạnh Hinh nghiêng đầu nhìn Dận Chân:

- Chẳng phải thiếp s·ợ ch·ết nhất hay sao, hay là, tứ gia đã quên? Huống hồ thiếp ch·ết rồi, còn ai giúp đỡ tứ gia?

Cánh tay Mạnh Hinh chống đầu, đường cong lả lướt lồi lõm tuyệt đẹp, vứt cho Dận Chân mấy cái nhìn lấy lòng nũng nịu, phảng phất như mục đích tồn tại của nàng chính là để lấy lòng Dận Chân, nhưng Dận Chân lại cảm thấy nàng tồn tại chính là để chọc tức chết hắn, nhưng hắn lại chẳng thế rời mắt khỏi Mạnh Hinh, nhìn dáng vẻ vũ mị quyến rũ lấn át cả cái đẹp, nghĩ đế thân thể khẩn mềm mại ấm lại lại phóng đ.ãng khiêu khích, cái miệng nàng khiến người chán ghét, nhưng cũng chỉ có nàng khiến tâm trí hắn luôn đảo điên không ngừng, chỉ có Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh.

Mạnh Hinh xoa thái dương, rồi chậm rãi ôm lấy Dận Chân từ sau lưng, cánh tay dọc theo vạt áo rộng mở thâm nhập, rất có tiết tấu cũng rất khiêu khích sờ lên ngực Dận Chân, ngón tay vuốt ve khảy đỉnh, Dận Chân hít hà một hơi, muốn ném người đang trêu chọc hắn ra thật xa...nhưng hắn lại luyến tiếng mềm mại đẫy đà đang dán chặt lên lưng mình.

- Nào, tứ gia, để thiếp làm ngài vui.

Mạnh Hinh nhẹ nhàng thổi bên thùy tai Dận Chân, bàn tay mềm mại không xương sờ soạng từ trên xuống dưới, cũng thật buồn cười, Ung Chính hoàng đế đang ở trong tay cô, bàn tay Dận Chân không khỏi nắm chặt tay Mạnh Hinh, nhưng cử chỉ này càng làm tăng thêm áp lực, hắn chẳng thể giải thoát chính mình khỏi bàn tay nàng, ngón tay Mạnh Hinh linh hoạt du tẩu, còn Dận Chân lúc này cũng từ bỏ chống cự.

- Ngươi là trắc phúc tấn của gia... chẳng phải ngươi...

- Vâng, là trắc phúc tấn được ghi vào tông điệp hoàng gia, là do ngài tự mình thỉnh phong.

Dận Chân chợp mắt, cũng buông lỏng bàn tay đang níu lấy nàng, mặc kệ có phải do áp lực từ Khang Hi đế hay không, Mạnh Hinh xác thật là trắc phúc tấn hắn nộp sổ con thỉnh phong, giọng nói Dận Chân khàn khàn:

- Lại...một chút.

Theo cử động đi từ gốc lên ngọn của ngón tay mượt mà, Dận Chân phát tiết mà ra, thân thể đổ trên giường đất, trên ngực phập phồng, trên mặt mơ hồ mang biểu cảm sau khi tún.g d.ục, Mạnh Hinh lại như người không có việc gì, đứng dậy, rửa tay, uống trà, liếc mặt nhìn Dận Chân đang nằm trên giường một cái, Mạnh Hinh nheo lại đôi mắt, cảm giác này thực sự không tồi.

Bà dì của Mạnh Hinh, tự nhiên cô cũng ngưng trò diễn tranh sủng, Đồng Giai thị lúc này đã mang thai năm tháng, thân thể sưng vù, sắc mặt khó coi, nàng càng không muốn gặp Dận Chân vào lúc này, còn về Ô Nhã thị...từ sau lần ở thư phòng, nàng bị Dận Chân vắng vẻ triệt để, đừng nói đến thân phận cháu gái Đức phi nương nương, cho dù Đức phi tự mình tới, bà cũng chẳng thể làm Dận Chân sủng ái Ô Nhã thị, Đức phi có bất công đến mấy, cũng sẽ không muốn trồng cỏ trên đầu nhi tử.

Ổ Tư Đạo cũng thành thật hơn nhiều, gã không còn dám mở lời khen ngợi bất kỳ nữ nhân nào trong phủ Tứ bối lặc, tất tránh ra Mạnh Hinh, nhìn thấy người thì nhất quyết đi vòng, chuyên tâm bày mưu tính kế, phân tích dụng ý của Khang Hi đế, phân tích của Ổ Tư Đạo với tình thế hiện giờ, càng chứng thực suy nghĩ của Dận Chân.

Tuy rằng bề ngoài hắn thân thiết với Thái Tử, nhưng lúc này Dận Chân dần dần tự do khỏi phe Thái Tử, phe Thái Tử có chỗ tốt, hắn muốn, phe Thái Tử có nguy hiểm, hắn trốn đến xa, thậm chí Dận Chân còn suy tính làm thế nào để vị trí Thái Tử của Dận Nhưng lay chuyển, nhưng so với việc đó, lúc này Dận Chân càng chuyên tâm làm tay sai của Khang Hi đế, chờ đợi cơ hội một kích tất trúng.

Khang Hi năm thứ 43, Lý thị bình an sinh hạ một cô con gái, Mạnh Hinh nghe xong tin tức này không khỏi sửng sốt một hồi, bẻ ngón tay tính ngày, cô tuyệt đối không hề cướp suất debut của ai, vì lúc ấy nàng không chung giường với Dận Chân, hẳn là Đồng Giai thị hoặc Ô Nhã thị, Mạnh Hinh lẩm bẩm tự nói:

- Như vậy cũng đúng, Lý thị sinh con gái cũng không phản khoa học.

Ngày xưa Mạnh Hinh xem tiểu thuyết cũng không hiểu, vì sao khi trọng sinh xuyên trở về quá khứ, nữ chính dùng căn cứ nào kết luận mình chắc chắn sẽ sinh ra hoàng tử? Cho dù ngày có thể đúng, nhưng tính được giây nào phút nào Dận Chân phóng sao, một chút cũng không sai? Thụ tinh là chuyện thiên thời địa lợi, con người ai mà đoán được.

- Đi, Lan Thúy, cùng ta đến chỗ Đồng giai trắc phúc tấn ngồi chút.

Mạnh Hinh cực kỳ muốn nhìn vẻ mặt của Đồng Giai thị sau khi nghe tin này, đi tìm nữ chủ làm chuyện xàm xí chắc chắc là một trong những đầu việc chủ chốt với một nữ pháo hôi, không thể không nói Mạnh Hinh càng thích xem náo nhiệt.

Gặp mặt, Đồng Giai thị nghe tin này thoáng có chút ngây người, Mạnh Hinh trong lòng mừng thầm, ngoài miệng thở dài:

- Tứ gia hiện giờ chỉ có hai người con, Lý cách cách lúc có hỉ luôn miệng nói nàng sẽ sinh được a ca, hiện giờ lại sinh một cách cách, hiện giờ tứ gia liền trông cậy vào Đồng giai trắc phúc tấn.

- A ca cách cách với ta mà nói đều giống nhau, nữ nhi ta đau, tứ gia cũng sẽ thương tiếc.

Đồng Giai thị không chịu bị Mạnh Hinh ảnh hưởng, nàng chuyển đề tài:

- Ngược lại là Tây Lâm Giác La muội muội, muội hầu hạ tứ gia cũng đã một năm, trong phủ cũng tính là được sủng ái, sao mãi không có động tĩnh gì? Xem thân thể muội muội đã tốt, nếu muội muội có thai, không biết tứ gia còn mừng rỡ đến cỡ nào đâu.

Mạnh Hinh đồng tình nói:

- Tứ gia chắc chắn là vui mừng, chẳng phải ta là trắc phúc tấn mà gia sủng ái nhất hay sao.

Sắc mặt Đồng Giai thị chớp mắt một cái liền quẫn bách, trong lòng thầm khâm phục da mặt của người đối diện, nàng nghe Mạnh Hinh cười nói:

- Ta không muốn kéo dài huyết mạch giúp tứ gia như Đồng giai trắc phúc tấn, một khi có hỉ, phải đợi hơn một năm không được gặp tứ gia, như vậy ta quả thật chẳng thể chịu đựng nối.

- Suy nghĩ này của Tây Lâm Giác La muội muội... thật đặc biệt, muội không sợ tương lai không có con cái để dựa dẫm? Thừa dịp được sủng ái chẳng bằng không cầu con cái bảo đảm, sau này trong phủ còn có người nhờ cậy được.

- Nhờ cậy? Lời này của Đồng giai trắc phúc tấn ta không hiểu, tứ gia còn đây ta dựa vào tứ gia, một khi tứ gia đi rồi, ta cũng đã bảy tám chục tuổi, còn sống được bao ngày tháng trên đời này? Hoằng Huy a ca chẳng đến mức không cho ta một ngụm cơm ăn, tương lai sao... bên ngoài đều nói tứ gia sủng ái ta vô vàn. Tương lai có thể có các tỷ muội xinh đẹp hơn ta, nhưng liệu có biết hầu hạ tứ gia như ta. Tứ gia ngày càng bận rộn chính vụ, chẳng có tâm tư nghĩ đến nhi nữ tình trường, phúc tấn xử sự công bằng, sao có thể bạc đãi lão nhân chúng ta, ăn uống không lo, còn cần nhờ cậy điều gì?

Mạnh Hinh thoáng nhìn sắc mặt Đồng Giai thị cứng đờ, lại nói thêm:

- Hoằng Huy a ca nhờ có nhân sâm Hoàng Thượng ban thưởng nên thân thể càng ngày càng tốt, cho dù nói thế sự khó lường, phải nhớ hai năm trước Hoằng Huy a ca thiếu chút nữa... hiện giờ chẳng phải đã khỏi sao, có thể sống lâu trăm tuổi, Lý thị rõ ràng hoài nam tướng (có tướng sinh con trai), lại sinh ra một cách cách, thế sự khó lường, chung quy ai có thể đoán được? Vẫn là sống cho tốt những ngày trước mắt đã, Đồng giai trắc phúc tấn, ngài tự bảo trọng.

Chỉ cần Hoằng Huy không chết, Đồng Giai thị sinh mười đứa tám đứa con trai cũng không có tác dụng, Khang Hi đế tuyệt đối sẽ không để cho cháu trai có huyết mạch nhà họ Đồng kế thừa, để nàng sinh con trai, không chừng còn có ảnh hưởng đến kế hoạch với đế vị của Dận Chân.

Hoằng Huy chỉ cần sống thật tốt, chỉ cần sống khỏe mạnh, không cần thông minh tuyệt đỉnh, nhìn cách Dận Chân xử sự cũng đủ thấy tầm quan trọng của đứa con này. Dận Chân càng yêu cầu càng nghiêm khắc, càng là coi trọng hắn, nhìn nhận việc truyền thừa ngôi vị, Dận Chân càng làm triệt để hơn Khang Hi đế, hạ quyết tâm lập ai làm trữ quân thì sẽ không tiếc mà nuôi phế những nhi tử khác, thí dụ như như Hoằng Trú, và không tiếc trục xuất nhi tử có dã tâm khỏi tông điệp như Hoằng Thời.

*Nhiều ghi chép nói Hoằng Trú giả vờ xấc xược ngang ngược, đánh lộn với những trọng thần ngay trên triều, nhiều lần giả vờ như mình bị "ngu" để khiến Ung Chính rũ bỏ mọi sự cảnh giác đối với ông.

*Vì hành vi phóng túng không kiểm điểm, Hoằng Thời bị Ung Chính của mình xoá tên khỏi Hoàng tộc.

Từ đầu chí cuối Mạnh Hinh cảm thấy Đồng Giai thị sinh nữ nhi mới là phúc khí, nếu sinh con trai... cho dù Hoằng Huy mất sớm, Dận Chân cũng tuyệt không để cho con trai nàng có cơ hội, bởi vì hắn muốn ngôi vị hoàng đế, mà điều kiện của việc có được ngôi vị hoàng đế là tuyệt đối không thể để Đồng Giai thị sinh con trai, đừng nói đến để con trai của nàng ta kế vị, Khang Hi đế đối xử tử tế với mẫu tộc Đồng gia, nhưng không thế chấp thuận việc Đồng gia xuất hiện ba đời đế vương, ngoại thích trước sau là trọng điểm mà đế vương cần phòng bị.

*Mẹ đẻ của Khang Hi Đế, Hiếu Khang Chương hoàng hậu xuất thân từ dòng họ này.

Như thế lại qua bốn tháng, trước kì tuyển tú, Đồng Giai bụng thị đau từng cơn, nhưng nàng chậm chạp mãi không sinh được, nữ nhân trong phủ tề tụ, Mạnh Hinh nghe Đồng Giai thị kêu khóc từng trận, trong lòng cũng không chịu nổi, sinhcon ở cổ đại thật là không bảo đảm, kỹ thuật quá lạc hậu.

Có bà đỡ chạy đến hồi bẩm:

- Ngôi thai nhi trong bụng Đồng giai trắc phúc tấn bị ngược, là một tiểu a ca, nô tỳ lớn mật hỏi một câu, là giữ tiểu a ca,hay là giữ trắc phúc tấn?

Tứ phúc tấn hít một hơi thật sâu, lựa chọn này đến với nàng thật không đúng, tứ phúc tấn hỏi Mạnh Hinh:

- Đầu óc ta không suy nghĩ nổi, Tây Lâm Giác La muội muội luôn luôn là người có chủ ý, ngươi giúp ta nghĩ xem.

Ánh mắt của mọi người theo vậy mà hướng lên trên Mạnh Hinh, Mạnh Hinh cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau một lúc lâu, cô ấp úng:

- Thiếp cho rằng... thiếp cho rằng...

Khi mọi người cho rằng Mạnh Hinh sẽ nói ra kiến nghị của mình, Mạnh Hinh đầu ngửa mắt trợn, té xỉu trên ghế, tuy rằng tất cả mọi người biết cô giả bộ b·ất t·ỉnh, nhưng ai dám nói cô đang giả vờ? Mạnh Hinh phát huy đến mức tối đa cái sự không biết xấu hổ thiên hạ vô địch của mình, nói cái gì cũng sai, vậy chẳng bằng không nói.

Tác giả có lời muốn nói: Thanh xuyên văn tràn lan hôm nay, quả đào tưởng viết ra ý đã thực không dễ dàng, đại gia cùng quả đào cường điệu một lần, Mạnh Hinh là pháo hôi nữ xứng, làm được đều là pháo hôi sống, có thể nói trừ bỏ không hãm hại nữ chủ sinh con ở ngoài, sự tình gì đều đã làm, nàng không phải lãnh diễm cao quý nữ xứng, đanh đá, thô tục, tùy hứng, các loại không cần mặt mũi, bổn văn là sảng văn, Thanh triều bối cảnh hạ, quả đào lượng làm đại gia sảng tới rồi, đừng Mạnh Hinh trên người tìm trí thức, tìm tốt đẹp, nàng thật không có. <

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro