Chương 77: Khó sinh
(77) Khó sinh
Edit: icedcoffee0011
Ô Lạp Na Lạp thị đối mặt với màn diễn giả bộ bất tỉnh của Mạnh Hinh, nàng cạn lời yên lặng một lúc lâu , nàng cũng chẳng thể lấy kim đâm Mạnh Hinh để chứng minh đây là giả vờ, ngữ khí Ô Lạp Na Lạp bất đắc dĩ:
- Còn ngây ra đó làm cái gì? Còn không nhanh chóng nâng chủ tử của các ngươi trở về? Báo cho thái y lại đây bắt mạch cho Tây Lâm Giác La muội muội.
- Vâng.
Lan Thúy tiến lên chỉ huy ma ma nâng Mạnh Hinh ra ngoài, Ô Lạp Na Lạp thị cẩn thận chiếu cố Mạnh Hinh, cứ như bệnh tình của Mạnh Hinh mới là đại sự, bỏ mặc Đồng Giai thị còn đang kêu khóc, hoàn toàn coi như không thấy mama đến hỏi giữ người lớn hay giữ trẻ con, Mạnh Hinh giả bộ b·ất t·ỉnh cũng cho nàng cái cớ đợi Dận Chân trở về rồi mới đưa ra quyết định.
Lúc Mạnh Hinh bị nâng ra ngoài, trùng hợp Dận Chân gấp trở về, Dận Chân nhìn trong phủ binh hoang mã loạn, lại nhìn Mạnh Hinh nằm trên ghế, lạnh mặt hỏi:
- Nàng ấy lại làm sao?
Mạnh Hinh nghe thấy giọng nói Dận Chân, trước lúc nhóm người tứ phúc tấn đến gần, cố ý mở mắt, chớp chớp nhìn Dận Chân, đường hoàng minh bạch nói cho Dận Chân, cô giả bộ b·ất t·ỉnh, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mạnh Hinh quyết đoán nhắm hai mắt lại, cúi đầu, Lan Thúy là người duy nhất nhìn thấy màn giao lưu này giữa Mạnh Hinh và Dận Chân, nàng hận không thể rụt đầu vào sâu trong cổ áo, ấp úng nói:
- Hồi tứ gia... chủ tử... chủ tử là...
- Tây Lâm Giác La muội muội sức khoẻ không tốt, lại sốt ruột Đồng giai trắc phúc tấn, liền hôn mê b·ất t·ỉnh, thiếp thân đành cho người nâng nàng trở về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa tìm thái y đến bắt mạch xem.
Nghe lời Tứ phúc tấn giải thích, sắc mặt Dận Chân càng thêm ngăm đen âm trầm, Mạnh Hinh là cố ý, cố ý để hắn biết nàng đang giả vờ! Đáng giận, đáng giận.
Nhưng mà cho dù tâm tình bị quấy nhiễu, Dận Chân vẫn duy trì tư thái, nói với Ô Lạp Na Lạp thị:
- Đồng Giai thị còn chưa sinh?
- Tứ gia tới vừa lúc, thiếp thân đúng là đang gặp nan đề. Đồng giai muội muội khó sinh, không biết là giữ người lớn hay giữ lại tiểu a ca. Thiếp thân và muội muội ngày thường thân thiết, thật không đành lòng nhìn nàng bỏ mình vì sinh con, nhưng nếu vì Đồng giai muội muội mà để mất một a ca, thiếp thân cũng là luyến tiếc.
Ô Lạp Na Lạp thị dùng khăn xoa xoa khóe mắt, Dận Chân rốt cuộc minh bạch ý đồ của Mạnh Hinh khi giả bộ bất tỉnh, tất nhiên là Ô Lạp Na Lạp thị đã hỏi nàng vấn đề này, Dận Chân tạm bỏ qua tức giận, một hồi lại tìm nàng tính sổ.
- Không thể giữ cả hai sao?
- Hồi tứ gia, nếu như giữ cả hai, chỉ sợ bất trắc rồi ai cũng không cứu được, xương chậu của Đồng giai trắc phúc tấn quá hẹp, sau lần này chỉ sợ nàng khó mà có thai nữa.
Mama đỡ đẻ trình bày tình huống thực tế, lần khó sinh này không ai ngầm động tay chân, mà nguyên nhân nằm ở chính thân thể Đồng Giai thị, Ô Lạp Na Lạp thị tán thưởng nhìn ma ma một cái, chỉ cần Hoằng Huy, Đồng Giai thị sinh mười đứa tám đứa cũng chẳng thể ảnh hưởng tới đại cục, Ô Lạp Na Lạp thị không đến mức đầu bị con lừa đá mà xuống tay hại Đồng Giai thị, tứ gia còn cần dựa vào Đồng gia hỗ trợ.
Trừ phi nàng ch·ết, nếu không nàng vĩnh viễn là đích phúc tấn của Dận Chân.
Ô Lạp Na Lạp thị chưa bao giờ có tâm tư mưu hại Đồng Giai thị, ngược lại là cần phải bảo hộ nàng ta, Ô Lạp Na Lạp thị nhưng muốn bị người khác mượn tay làm càn, khiến Dận Chân chán ghét, có thể được chọn làm đích phúc tấn của các hoàng tử, có ai là không được huấn luyện ở phương diện này, nàng hiểu rõ, việc gì có thể làm, việc gì không nên làm, làm sao để bảo vệ địa vị của bản thân.
Mạnh Hinh tuy rằng giả ngất, nhưng từ khoé mắt nàng có thể nhìn thấy biểu hiện của mỗi người, sau khi Đồng Giai thị có thai , Mạnh Hinh liền mong chờ trạch đấu, hãm hại linh tinh, nhưng quả nhiên làm cô thất vọng rồi, tứ phúc tấn không hề có tâm tư trừ bỏ đứa con trong bụng Đồng Giai thị, Đồng Giai thị ngược lại toàn tự doạ bản thân, cái gì cũng không dám dùng, cái gì cũng không dám ăn, thời kỳ mang thai nàng cứ kinh hồn táng đảm, trừ bỏ Đồng ma ma ai nàng cũng không tin, thậm chí có lẽ nàng cũng chẳng dám tin tưởng Đồng ma ma hoàn toàn.
Mạnh Hinh tổng kết một câu, tiểu thuyết cung đấu trạch đấu hại ch·ết người.
Mạnh Hinh còn muốn nhìn náo nhiệt, nhưng Dận Chân như là trả thù Mạnh Hinh:
- Còn không đem nâng đi? Ở lại nơi này làm chi? Chủ tử các ngươi quý giá phải cẩn thận.
Mạnh Hinh âm thầm bĩu môi, Dận Chân thật không hổ với danh hiệu lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải là hóng chuyện một chút thôi sao? Mạnh Hinh nhàn rỗi nhàm chán tự vẽ ra trong đầu hình ảnh, Dận Chân vọt vào phòng sinh thâm tình thổ lộ với Đồng Giai, sau đó hào quang nữ chính thanh xuyên của Đồng Giai thị lóng lánh, mẹ con an toàn, giống như Đồng Giai thị chỉ chờ những lời này, không đúng, là lời an ủi của Dận Chân còn có tác dụng hơn linh đan diệu dược.
- Giữ người lớn.
Mạnh Hinh nghe thấy giọng nói Dận Chân trầm trọng bất đắc dĩ đáp một câu, cô hơi hơi ngẩng đầu, giữ lớn rồi? Đây là lựa chọn của Dận Chân? Thật là máu chó, Dận Chân thế nào cũng không giống như yêu Đồng Giai thị đến ch·ết đi sống lại, vậy vì sao lại muốn giữ người lớn?
- Tứ gia.
Ma ma đỡ đẻ cũng không nghĩ rằng Dận Chân sẽ là lựa chọn như vậy, các nữ nhân phần lớn giật mình không nhỏ, Ô Lạp Na Lạp thị trấn định nói:
- Không nghe thấy sao? Tứ gia mệnh lệnh bảo mệnh cho Đồng giai trắc phúc tấn..
- Vâng.
Mặc kệ mệnh lệnh này của Dận Chân gây bất ngờ đến đâu, hạ nhân đương nhiên sẽ răm rắp làm theo, Ô Lạp Na Lạp thị đi đến bên cạnh Dận Chân bên người, ôn nhu xoa cánh tay hắn, trong mắt là vẻ lo lắng thay cho Đồng Giai thị, lại có mấy phần cảm động:
- Tâm tư của gia với Đồng giai, thiếp thân tin rằng Đồng giai muội muội cũng sẽ động dung, ông trời sẽ không mang đi Đồng giai muội muội.
Dận Chân khuôn mặt lạnh lùng, trầm thấp ừ một tiếng, bước chân lại không chần chừ hướng ra phía ngoài.
- Có tin tức, đi Phật đường thông báo gia một tiếng.
- Vâng, tứ gia.
Ô Lạp Na Lạp thị hành lễ tiễn Dận Chân, cúi đầu che giấu nụ cười lạnh, giữ lại người lớn đó là bởi vì cha của Đồng Giai thị, vì gia tộc họ Đồng, còn đứa con Đồng Giai thị đẻ ra chẳng có giúp ích mấy cho Dận Chân, giữ mạng cho Đồng Giai thị, Đồng gia sẽ chỉ cho rằng Dận Chân là người trọng tình cảm, Ô Lạp Na Lạp thị nghe tiếng la kích động giãy giụa của Đồng Giai thị từ sau lưng:
- Giữ con, tứ gia, thiếp muốn giữ con.
Nghe tiếng gọi thảm thiết của nàng, Ô Lạp Na Lạp thị mơ hồ có vài phần đồng tình, nàng không phải không ảo tưởng đến ngày Dận Chân chung tình với nàng, nhưng phần ảo tưởng này đã bị hiện thực đánh đến dập nát, Dận Chân là hoàng tử, hoàng tử nào hiểu chữ tình?
Ô Lạp Na Lạp thị hiện giờ chỉ muốn nuôi lớn Hoằng Huy, cả đời đè nặng hậu viện nữ nhân.
Trở lại Tĩnh Ninh Các, Mạnh Hinh lập tức từ ngồi dậy từ trên ghế:
- Lan Thúy, ta vừa rồi có nghe lầm hay không? Tứ gia nói là giữ người lớn? Cũng chính là giữ Đồng giai trắc phúc tấn? Tứ gia chung tình với nàng như vậy sao?
Lan Thúy nhìn cửa, thấp giọng nói:
- Chủ tử vẫn là tự mình đi hỏi tứ gia đi.
- Nô tỳ thỉnh an tứ gia.
Lan Thúy lui về phía sau vài bước, Mạnh Hinh quay đầu lại nhìn thấy Dận Chân khuôn mặt bình thường bước vào cửa, khác một trời với vẻ nghiêm túc vừa rồi, Dận Chân lúc này bình tĩnh vô cùng, không giống như nữ nhân của hắn đang dạo trước cửa tử.
Đây là Dận Chân, nam nhân có thể làm Ung Chính hoàng đế, phàm là hoàng đế mà lịch sử đánh giá không tồi, những người trở thành người phụ nữ của bọn họ đều là thật đáng buồn, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông, Tống Thái Tổ, Khang Hi đế đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng không phải là bạn đời tốt, vậy mà nữ chính xuyên không cố tình cho rằng có thể làm họ động tình, chỉ yêu mình, bọn họ nên xem lại mình có gì hơn người khác, là tính cách, là tri thức, hay là tự tôn.
Mạnh Hinh bưng chung trà uống lên, Dận Chân bước đến bên người coi, Mạnh Hinh nâng mí mắt, bình tĩnh nói:
- Thiếp hôm nay không có tâm tình.
Dận Chân cười lạnh:
- Ngươi dám giả bộ b·ất t·ỉnh, giờ lại nó không có tâm tình.
- Không phải sao, là không muốn nghĩ, không có tâm trạng.
Mạnh Hinh chạm phải ánh mắt Dận Chân, tự giễu nói:
- Thiếp có hèn mọn cũng là trắc phúc tấn của ngài, thiếp có quyền lợi ngẫu nhiên cự tuyệt ngài.
Mạnh Hinh không thích những người xuyên không khác, cũng thường xuyên làm cho Đồng Giai thị ngột ngạt, nhưng ở thời khắc Đồng Giai thị dạo quanh cửa tử, lăn giường với Dận Chân thì có chỗ tốt gì? Muốn Dận Chân sủng ái, làm lơ Đồng Giai thị? Đừng nói đến vinh hạnh, Mạnh Hinh chỉ có cảm giác ghê tởm.
Dận Chân nhéo hàm dưới Mạnh Hinh, con ngươi tràn đầy tức giận:
- Ngươi thì biết cái gì?
Mạnh Hinh nhướng mày:
- Giả bộ bất tỉnh là bởi vì thiếp biết lúc ấy nói như thế nào cũng là sai, hiện giờ cự tuyệt ngài, là bởi vì thiếp biết được ngài đã làm ra lựa chọn chính xác, lãnh khốc, vô tình, thiếp cảm động thay cho lựa chọn của ngài mà thôi.
Ngươi không phải hỏi ta thì biết cái gì sao?
Mạnh Hinh thực thành thật nói cho Dận Chân, cô biết rõ, Dận Chân chậm rãi buông ra Mạnh Hinh, đầu chậm rãi rũ xuống, mí mắt che giấu ánh nhìn thâm u mơ hồ có đau thương:
- Ngươi chẳng biết cái gì hết.
Mạnh Hinh từ đứng dậy trên ghế nằm, Dận Chân phảng phất không có sức lực ngã ngồi trên ghế, hoàng hôn chiếu nghiêng tiến vào, nhảy nhót trên người hắn, nhưng phảng phất chẳng sưởi ấm được lòng Dận Chân, trên vách tường bóng dáng hắn đầy vẻ cô độc, Mạnh Hinh dừng chân một chút:
- Bất luận như thế nào thiếp cũng là trắc phúc tấn của ngài, chỉ cần thiếp không chết, ca ca chắc chắn sẽ ở phía ngài, ngài cứ yên tâm là vậy.
Dận Chân chỉnh cổ tay áo, hắn đáp:
- Gia chưa từng hận một nữ nhân nào, nhưng ngươi Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh, ngươi không có tâm.
Đi đến cửa phòng ngủ, Mạnh Hinh đáp tay lên cửa phòng, khóe môi cong lên trào phúng:
- Tâm của thiếp dùng trên người ai, không phải ngài đã sớm biết rồi sao?
Cửa phòng mở ra lại khép lại, một cánh cửa ngăn Mạnh Hinh và Dận Chân thành hai thế giới không thể dung hoà, ánh mắt Dận Chân thâm thúy khó lường, tà dương hồng quang nhuộm đẫm tiến vào đôi mắt hắn, nhuộm lên người Dận Chân một màu huyết sắc, Dận Chân che lại đôi mắt, thân thể ngửa ra sau, không biết hắn đang nghĩ về lời nói của Mạnh Hinh, hay là nghĩ đến Đồng Giai thị đang gian nan trong cửa tử.
- Hồi chủ tử, Đồng Giai thị trắc phúc tấn bình an sinh hạ một vị tiểu a ca, chỉ là thân thể tiểu a ca yếu ớt, Đồng giai trắc phúc tấn sau này khó có thai.
- Thưởng.
- Vâng.
Mạnh Hinh ở bên trong nghe thấy tin tức này, tự giễu nhún vai, người ta là nữ chủ, trong hung hiểm cũng sẽ có bình an, đừng nghe hiện tại khó có thể có mang, tương lai không chừng còn có thể sinh con đẻ cái.
Không rõ hiện tại Dận Chân có ý đồ gì, nhưng vĩnh viễn cô sẽ không động tâm, cũng sẽ không thương tiếc một kẻ sẵn sàng vứt bỏ hết thảy để làm hoàng đế, khi Dận Chân định ra quyết tâm tranh ngôi cửu ngũ, dứt bỏ hết tất cả liên lụy tình cảm, kết cục tịch mịch của hắn cũng đã được định đoạt...
Ngày tiểu a ca trăng tròn (đầy tháng), Đồng Giai thị mặt mày hồng hào, nghe nói Dận Chân có ý định đặt nhũ danh cho tiểu a ca là Nguyên Thọ, Mạnh Hinh điểm điểm cái trán, đây là nhũ danh của ai, Hoằng Lịch? Khó trách Đồng Giai thị vui mừng như thế, đây là dấu hiệu tốt, Mạnh Hinh nhìn Hoằng Huy nhẹ nhàng đụng chạm gương mặt đệ đệ, Đồng Giai thị có vẻ khẩn trương, Mạnh Hinh âm thầm cười, dấu hiệu tốt đến mấy, có sự tồn tại của Hoằng Huy, có là Hoằng Lịch cũng không đến lượt con trai nàng lên làm hoàng đế.
- Ý tứ của gia, là đặt tên cho nguyên thọ là Hoằng Thời.
Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười:
- Tứ gia đã thương lượng với ta, ta cũng cảm thấy cái tên này rất tốt.
- Hoằng Thời? Không phải vạn tuế gia ban tên?
- Đồng giai trắc phúc tấn hồ đồ, vạn tuế gia chỉ ban tên cho con vợ cả của hoàng tử.
Mạnh Hinh nghe ra Ô Lạp Na Lạp thị đang ám chỉ điều gì, tiếp tục làm Đồng Giai thị ngột ngạt:
- Hoàng Thượng cũng không phải chưa từng đặt tên cho a ca do trắc phúc tấn sinh, nhưng thực sự là hi hữu, ngày Đồng giai trắc phúc tấn tiến vào phủ tứ bối lặc, vạn tuế gia có lẽ không còn coi ngài là tiểu thư Đồng gia nữa, ngài chỉ là trắc phúc tấn của tứ gia.
Hoằng Thời rốt cuộc đã xuất hiện, chỉ là đổi một người mẹ, không biết có thể đi theo kết cục trong lịch sử hay không, tuy nhiên các nữ chủ đều là các nhà giáo dục, con cái đều xuất sắc Mạnh Hinh cảm thấy tương lai sẽ không nhàm chán, sẽ rất náo nhiệt.
Đồng Giai thị xuất thân từ mẫu tộc Khang Hi đế lại đi làm trắc phúc tấn cho Tứ bối lặc, Khang Hi đế có thể cho Đồng Giai thị thể diện mới là kỳ quái, đặc biệt là khi Khang Hi đế chưa hoàn toàn từ bỏ Thái Tử, chỉ cho rằng Đồng Giai thị làm xấu mặt mũi Đồng gia, vì việc này mà thứ nữ nhà họ Đồng bị chỉ hôn làm quận vương kế phúc tấn, Khang Hi đế nghe nói Dận Chân có thêm một a ca, nhưng Khang Hi đế lại không hề có bất luận một động thái gì, đừng nói đến việc ban tên cho con trai mà Đồng Giai thị sinh ra.
Có lẽ là Đồng Giai thị bị cái tên Hoằng Thời làm cho bối rối, vào bữa tiệc đầy tháng của con trai, nàng có vẻ rất mệt mỏi, luôn thất thần, may thay tứ phúc tấn giúp đỡ nàng hoà giải, trường hợp náo nhiệt mà không đủ chính thức, cũng phù hợp với thân phận Dận Chân. Vốn dĩ nhân duyên của Dận Chân không phải quá tốt, người tới uống rượu mừng trăng tròn rất ít, hoàng tử phúc tấn phần lớn đều không đến, cả yến hội, chỉ có tứ phúc tấn cười nhiều.
*Giải thích về tên của con trai Đồng Giai Thị:
- Trong lịch sử, Càn Long tên thật là Hoằng Lịch, tên khi còn nhỏ là Nguyên Thọ, thân mẫu là Nữu Hỗ Lộc thị.
- Trong truyện, khi Đồng Giai thị nghe nhũ danh con mình là Nguyên Thọ thì tưởng rằng con mình chính là Càn Long tương lai, tuy nhiên khi nghe thấy tên con là Hoằng Thời thì mọi chuyện lại khác.
- Hoàng tử Hoằng Thời vốn là con trai thứ ba của Ung Chính Đế với Tề phi Lý thị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro