Chương 87: Đùa bỡn


(87) Đùa bỡn

Edit: icedcoffee0011

Đình đài thủy tạ, nước chảy róc rách.

Nữu Hỗ Lộc thị nhìn Dận Trinh mặc một bộ thường phục đỏ sậm bước tới, gương mặt trẻ tuổi mi thanh mục tú, thần thái phi dương chói loá dưới ánh mặt trời, làm hoảng hốt Nữu Hỗ Lộc thị nheo mắt:

- Thập tứ gia.

Dận Trinh bình đạm liếc Nữu Hỗ Lộc thị một cái:

- Ngươi thỉnh gia tới phủ Lăng Trụ là vì chuyện gì?

Sự lãnh đạm của Dận Trinh làm tâm tình thả lỏng tự tin của Nữu Hỗ Lộc thị trầm trọng căng thẳng hơn:

- Nô tỳ muốn đưa cho Thập tứ gia một tin tức.

- Nói.

Dận Trinh đánh giá Nữu Hỗ Lộc thị, ánh mắt hắn mất đi tình cảm rung động ngây thơ, giống như hắn đang đánh giá một kiện đồ, còn là một món đồ tỳ vết không còn đáng giá, Nữu Hỗ Lộc thị nghẹn lại hỏa khí trong lòng:

- Nô tỳ không thường ra cửa, nhưng cũng biết tin tức bên ngoài đang chú ý nhất đến điều gù, ngài có phải hay không vừa từ phủ Bát gia đến đây?

Dận Trinh cười nhạo:

- Ngươi không cần mớm lời, bên ngoài nghị luận nhiều nhất ắt là chuyện của phủ tứ ca, ngươi hôm nay cầu gia hỗ trợ, cũng là vì tứ ca?

- Không phải cầu ngài hỗ trợ.

Nữu Hỗ Lộc thị có thể xưng nii tỳ trước mặt Dận Trinh, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn cho rằng nàng bình đẳng với các hoàng tử, nàng sẽ không hèn mọn đê tiện như Mạnh Hinh, nàng tự tin cười nói:

- Nô tỳ muốn hợp tác cùng ngài hoặc cùng Bát gia.

Dận Trinh nắm chặt nắm tay, trào phúng:

- Hợp tác? Ngươi có bản lĩnh gì hợp tác cùng gia hoặc là bát ca?

- Tứ phúc tấn mặc dù là không việc gì, nhưng trong một chốc một lát thì chưa thể rời giường, hậu viện phủ tứ gia cần có người chưởng quản, ba tháng năm tháng còn tốt, một năm hai năm thì sao... Đồng giai trắc phúc tấn đã sinh hạ con trai, là nhi tử có huyết mạch Đồng gia, lường trước bát gia không muốn nhìn thấy họ Đồng chi phối một nửa triều, huống hồ bên cạnh tứ gia còn có một cô em gái Quan Thế Hầu, đương kim thánh thượng sủng ái đến cực hạn, Quan Thế Hầu lại chịu đại ân từ cô muội muội này, dù hiện chưa giúp đỡ được cho tứ gia, nhưng một khi Tây Lâm Giác La thị có con, vậy sự việc khó mà nói trước được.

Dận Trinh cười lạnh:

- Tiếp tục nói, nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, gia lần này xem như đến không.

- Kết cục của Tứ phúc tấn không phải là điều bát gia nguyện ý nhìn đến, kế phúc tấn và đích phúc tấn xuất thân có khác biệt, đại a ca kế phúc tấn không thể so được.

Dận Trinh nhịn không được bắt lấy cánh tay Nữu Hỗ Lộc thị, con ngươi phảng phất nóng cháy:

- Ngươi muốn đi làm kế phúc tấn cho tứ ca? Muốn làm nữ nhân của tứ ca? Ha, ngươi không muốn làm trắc phúc tấn của gia, không muốn làm khanh khách của gia, gia còn tưởng rằng ngươi thật tự tôn tự ái đến không mức không thể chấp nhận làm thiếp, thì ra... thì ra .. là ngươi coi trọng tứ ca, thà rằng làm tiểu thiếp cũng nguyện ý đi làm thiếp cho tứ ca.

Dận Trinh lạnh như băng nói:

- Tứ ca rốt cuộc có chỗ nào tốt? Hắn có thể làm được, gia lại không làm được?

Kéo Nữu Hỗ Lộc thị trước mắt vào trong lòng ngực, Dận Trinh thần sắc khinh nhờn:

- Gia bảo đảm sẽ tốt hơn tứ ca, sẽ cho ngươi sống thoải mái, tứ ca nào có hiểu chữ tình ái tư phòng?

- Thập tứ gia thỉnh tự trọng.

Nữu Hỗ Lộc thị giãy giụa muốn thoát khỏi Dận Trinh, nghe đến làm thiếp, nghe thập tứ a ca tương đối nhắc đến chuyện tình ái, nàng bị sỉ nhục đến mức tận cùng, nhưng nàng vẫn dừng động tác giãy giụa, nàng còn cần Dận Trinh hỗ trợ, vô luận là gả cho Dận Chân hay là tương lai, có một hoàng tử a ca thương nhớ nàng, cũng sẽ làm Dận Chân có cảm giác nguy cơ, sẽ càng trân quý nàng hơn.

- Thập tứ gia một hai phải làm nô tỳ thương tâm? Nô tỳ... nô tỳ nói những lời này là vì bất đắc dĩ.

Nữu Hỗ Lộc thị nước mắt lưng tròng, môi khẽ nhếch, bộ dáng bị oan ức khiến người ta nhìn vào cực kỳ đau lòng. Dận Trinh tuy rằng được Đức phi bảo hộ kĩ càng, nhưng những gì cần được giáo huấn hắn đã đều hiểu hết, trào phúng nói:

- Gia muốn nghe xem nguyên nhân khiến ngươi bất đắc dĩ là cái gì? Gia cầu xin Hoàng A Mã... vì ngươi... để ngươi làm trắc phúc tấn, nguyện ý sủng ngươi, nhưng ngươi lại thà rằng làm tiểu thiếp cho tứ ca.

- Ta không làm thiếp.

Nữu Hỗ Lộc thị rất chấp nhất với cấn đề này:

- Ta vĩnh viễn sẽ không làm thiếp.

Đáy mắt Dận Trinh đày trào phúng, hắn buông cánh tay, lắc lắc đầu:

- Đồ ngốc, ngươi thật là đại ngu ngốc.

Hắn hiển nhiên không nghĩ muốn tiếp tục giải thích với Nữu Hỗ Lộc thị nữa, Nữu Hỗ Lộc thị đã từng làm hắn động lòng, lúc này chỉ còn coi thường, đều là làm thiếp, làm thiếp của Ái Tân Giác La Dận Chân thì tốt? Vô luận là trước mặt Khang Hi đế hay là Đức phi, vẫn là Dận Trinh có tiếng nói, có chỗ đứng hơn Dận Chân, trừ việc Dận Chân được Hiếu Ý Hoàng Hậu nuôi nấng, Dận Trinh không cho rằng mình kém cỏi hơn chỗ nào.

- Tứ ca âm trầm lãnh ngạo, nội tâm nhỏ nhen, ngươi không thể hiểu rõ được trong lòng tứ ca nghĩ điều gì, chẳng sợ hắn rành rành ở trước mặt ngươi. Trong số các huynh đệ trừ bỏ thập tam ca nguyện ý thân cận, ai cũng không thích tứ ca, Thái Tử và tứ ca bất quá cũng chỉ là nhằm theo dõi trông chừng nhau, là hoàng tử được Hiếu Ý Hoàng Hậu nuôi nấng, ngươi cho rằng Thái Tử gia sẽ yên tâm?

Ngón trỏ Dận Trinh điểm cái trán bị thương của Nữu Hỗ Lộc thị, chắc chắn nói:

- Ngươi cũng là vì điểm này mới nhất định phải đi hầu hạ tứ ca cho vừa lòng, đúng không, ngươi cho rằng tương lai của tứ ca sáng lạn hơn ta?

Nữu Hỗ Lộc thị ngăn chặn hắn từ câu tương lai kia:

- Thập tứ gia, nô tỳ không muốn như thế nào, ta và ngài hợp tác là để cùng thắng lợi, ngài hiểu không?

- Nếu gia nói sai rồi, ngươi tới nói cho gia, ngươi rốt cuộc coi trọng tứ gia ở chỗ nào?

Nữu Hỗ Lộc thị không nói một lời, Dận Trinh hiểu rõ mà thở dài:

- Ngươi thương hại gia? Thương hại gia si tâm vọng tưởng? Khó trách ta bị Hoàng A Mã răn dạy, ngươi lấy cái gì thương hại một hoàng tử đương triều? Ngươi có tin hay không nếu hiện giờ gia muốn người, cho dù có Lăng Trụ bên cạnh đứng nhìn, phụ thân ngươi cũng không dám đứng ra làm chủ.

- Ngài không sợ Hoàng Thượng?

Nữu Hỗ Lộc thị kinh hãi, muốn né tránh Dận Trinh:

- A mã nô tỳ là trọng thần của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không sợ trọng thần thất vọng buồn lòng?

- Tứ ca muốn em gái Quan Thế Hầu, Hoàng A Mã trừ bỏ cho nàng danh phận trắc phúc tấn, ngươi có thể thấy Tây Lâm Giác La thị có được thứ gì nữa không? Ngươi có thấy Hoàng A Mã đối xử với tứ ca như thế nào không? Ngươi vừa rồi cũng nói qua, Hoàng A Mã sủng ái coi trọng Quan Thế Hầu, còn hơn Lăng Trụ nhiều, nhưng bất quá là nô tài, ngươi từng thấy Hoàng A Mã cho nô tài làm chủ chọn hoàng tử?

Lần này Dận Trinh nói chuyện chẳng hề lưu tình, chuyên môn chọn chỗ đau của Nữu Hỗ Lộc thị mà chọc, ngươi muốn thể diện, cũng phải xem hắn có vui lòng cho ngươi hay không?

- Nô tỳ không tin Quan Thế Hầu sẽ không...

- Sẽ không cái gì? Nói cho ngươi, Quan Thế Hầu nhìn như chân chất, nhưng hắn không phải người ngu, hắn biết được làm thể nào để được Hoàng A Mã sủng tín, bát ca ở trong cuộc không rõ, nhưng gia thấy rõ ràng, Tây Lâm Giác La thị vĩnh viễn không có khả năng phù chính. Hoàng A Mã sủng là Quan Thế Hầu, là xích tử chi tâm hi thế phác ngọc mà hoàng a mã tâm niệm nhất, Hoàng A Mã tuyệt đối không hy vọng trên người Quan Thế Hầu có một chút ít tỳ vết nào, lấy quân công địa vị uy hiếp Hoàng A Mã để Tây Lâm Giác La thị phù chính, không đơn thuần là vết nhơ mà Hoàng A Mã ghét nhất, mà với bản thân Vinh Duệ là vết nhơ không thể xóa nhòa.

*Xích tử chi tâm: cái tâm lương tri lương năng từ thủa làm con đỏ (thuở bé), thành thực, thuần nhất tự nhiên, không đắm về vật dục.

Nữu Hỗ Lộc thị cảm giác hôm nay ả thật là tự rước lấy nhục:

- Thập tứ gia, hôm nay nô tỳ mời ngài lại đây, không phải là để nghe ngài giáo huấn nô tỳ.

Nhà thủy tạ bao lấy hồ nước đầy thanh liên nở sáng trong, thướt tha yêu kiều, lá sen xanh biếc theo gió lắc lư:

- Được, không nói này đó, ngươi nói cho gia, ngươi muốn cả hai cùng thắng như thế nào?

Nữu Hỗ Lộc thị trầm tư, tính toán lấy lại quyền chủ động trong cuộc nói chuyện này, Dận Trinh lại hỏi:

- Trước đó, ngươi nói nghe một chút, ngươi chừng nào thì thông đồng cùng tứ ca? Trong mắt ngươi, gia là người người có thể tùy tiện lừa gạt?

- Ta... ta...

Nữu Hỗ Lộc thị cả cứng người cứng miệng, giải thích không rõ ràng lắm:

- Nô tỳ không cùng tứ gia như thế nào, với ngài... nô tỳ là...

- Từ nhỏ quan hệ của gia và tứ gia đã không tốt, tứ ca chẳng có việc gì cũng lạnh mặt, không thích làm nũng trước mặt ngạch nương, mỗi lúc tứ ca ở cùng ngạch nương, ngẫu nhiên sẽ để lộ một chút ảm đạm khó chịu, gia cũng hiểu, ngạch nương cũng biết được, ngạch nương nói, trong lòng tứ ca có Hiếu Ý Hoàng Hậu, với hắn cũng là chuyện tốt.

Dận Trinh nhìn chằm chằm lá sen:

- Nữu Hỗ Lộc thị ngươi thấy thiên hạ chỉ có một mình ngươi là nữ nhân? Ngươi cho rằng gia chẳng thể tìm được ai khác để sủng ái? Tính cách của gia và tứ ca một chút cũng không giống nhau, hắn sao có thể si mê một người? Ngươi có chỗ nào đáng giá?

- Niệm tình phân tình cảm trước kia, gia nói cho ngươi, tứ ca là người lòng dạ hẹp hòi, đồ vật gia đã dùng qua, hắn sẽ không chạm vào, ngươi muốn tính kế tứ ca, hậu quả ta thật không dám tưởng tượng, chưa kể tứ ca đã biết một phần tâm tư của gia dành cho ngươi.

Nữu Hỗ Lộc thị trả lời:

- Việc của nô tỳ không cần Thập tứ gia nhọc lòng, nô tỳ biết cần làm gì.

- Được, không cần gia nhọc lòng, gia cũng không muốn liên can gì nữa.

Dận Trinh phất tay áo bỏ đi, Nữu Hỗ Lộc thị bắt được Dận Trinh, vớt vát:

- Ngài không muốn thắng tứ giá? Ngài không muốn giúp Bát a ca? Không muốn giúp chính ngài?

- Ngươi có từng nghĩ đến việc gia và tứ ca là huynh đệ ruột thịt?

Dận Trinh liếc xéo Nữu Hỗ Lộc thị:

- Tuy rằng chúng ta chướng mắt lẫn nhau, đều nghĩ cách làm sao để Hoàng A Mã coi trọng, có thể phá đám nhau, tính kế nhau, nhưng ngươi là cái thứ gì? Sự tình huynh đệ chúng ta lúc nào đến phiên ngươi lắm miệng? Bên trên còn có Thái Tử gia, ngươi biết được dã tâm của tứ ca từ đâu?

Nữu Hỗ Lộc thị ngạc nhiên, Dận Trinh không dễ lừa:

- Nô tỳ là nghĩ ra một chủ ý.

- Ngươi không phải không chung tình với tứ ca? Trăm phương nghìn kế tiếp cận tứ ca chỉ vì giúp gia? Gia thật là cảm kích ngươi đấy, nhưng ngươi hầu hạ tứ ca, gia và ngươi vĩnh viễn không bao giờ có khả năng, sự tình của tiên đế vĩnh viễn sẽ không tái hiện, Hoàng A Mã nhất định sẽ phòng bị sự kiện tương tự Đổng Ngạc phi, ngươi đã minh bạch chưa?

*Đổng Ngạc thị là Hoàng quý phi tại vị đầu tiên của nhà Thanh. Tình yêu và sự chuyên sủng của Thuận Trị Đế đối với bà là một điểm gây bất bình. Duy nhất trong lịch sử triều Thanh, tuy chưa từng làm Hoàng hậu hay Nguyên phối Phúc tấn, cũng không sinh ra Hoàng đế kế vị, nhưng vẫn được truy phong thụy hiệu Hoàng hậu sau khi mất, tổ chức tang lễ theo nghi thức của Hoàng hậu, mặc dù đương kim Hoàng hậu (tức Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu) vẫn còn đang tại vị.

Về sau, Khang Hi Đế không thêm Đế thụy [Chương] vào thụy hiệu của bà, cũng không đưa thần vị nhập Thái Miếu, các dịp về sau chỉ có thể làm lễ sơ sài tại Hiếu lăng. Ngoài ra, thời Thuận Trị, Khang Hi Đế không cho gọi bà là [Hiếu Hiến Hoàng hậu], mà chỉ thành [Đoan Kính Hoàng hậu] mà thôi.

Xét công bằng mà nói, địa vị của Hiếu Hiến Hoàng hậu Đổng Ngạc thị là lý do khiến Khang Hi Đế kiêng kị. Nếu xét về vị thứ Hoàng hậu thì bà không được chính danh như Phế hậu Tĩnh phi, hoặc Kế vị Trung cung như Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu, nếu xét về Đế mẫu thì cũng không phải, vì mẹ ruột của Khang Hi Đế là Hiếu Khang Chương Hoàng hậu. Vì những lẽ ấy, Hiếu Hiến Đoan Kính Hoàng hậu dường như là Hoàng hậu bị kiêng dè nhất trong lịch sử nhà Thanh.

...

Khang Hi đế coi trọng Hán học, tôn sùng lý học, cũng là nghĩ quy phạm Bát Kỳ không có quy củ, Nữu Hỗ Lộc thị bực:

- Thập tứ gia hôm nay tới chính là tới làm tổn thương nô tỳ?

Lời nói của Dận Trinh có lẽ không thô tục như Mạnh Hinh ngày đó đánh nàng mắng nàng, chỉ là Nữu Hỗ Lộc thị cảm giác mặt mũi nàng chẳng còn chút nào, khó chịu giống như bị lột da, trong lòng rõ ràng chỉ muốn có một tương lai tốt đẹp hơn, chẳng sợ xả thân phụng dưỡng tương lai của đại thanh, nhưng khổ tâm này của nàng chẳng ai thấu hiểu, Nữu Hỗ Lộc thị có một nỗi buồn bực không nên lời, đủ loại thủ đoạn không chỉ không đổi được lấy chỗ tốt, ngược lại là nơi chốn chịu vũ nhục.

Dận Trinh lạnh lùng nói:

- Ngươi xứng để gia làm vậy?

- Nô tỳ...

Dận Trinh cảm thấy Nữu Hỗ Lộc thị đã thấp kém đến vô cùng, cảm xúc tích tụ nhiều ngày trong ngực đã được xả ra, với nàng, hắn chỉ còn lại ghê tởm:

- Gia tạm thời nghe kế hoạch lớn của ngươi một chút.

Nữu Hỗ Lộc thị cảm giác không còn nắm được Dận Trinh trong tay, rõ ràng nàng hẳn là chiếm thế chủ động, lại cố tình bị thập tứ a ca vũ nhục đủ đường, có tâm không nói, nhưng trừ bỏ vận dụng thập tứ a ca, khi phát hiện không thể vào không gian, nàng nghĩ không ra có ai có thể giúp nàng đạt thành mong muốn.

Nữu Hỗ Lộc thị nói ra kế hoạch của nàng, Dận Trinh chỉ nói:

- Ngươi thực sự có nắm chắc?

- Chắc, chỉ cần ngài có thể đem dẫn tứ gia lại đây, nô tỳ có thể nắm chắc làm tứ gia và Hoàng Thượng nhập cục.

- Dù có nhập cục, ngươi tính kế thành công, tứ ca chưa chắc sẽ gánh vác ngươi cả đời.

- Đó là chuyện của nô tỳ, Thập tứ gia không cần nhọc lòng.

Dận Trinh nhìn Nữu Hỗ Lộc thị thật sâu, nhanh chóng xoay người nói:

- Gia đồng ý.

Tác giả có lời muốn nói: Nữu Hỗ Lộc thị là tự tìm, hắc hắc, hoàng tử không phải tình yêu ngu ngốc, tùy tiện người xuyên không trêu đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro