Chương 51
Nghiêm Ngật không trả lời câu hỏi của nàng, trên tay còn ôm Nguyên Bảo đang cựa quậy, quay đầu nói: "Mua xong rồi ?"
"Xong rồi ." Thấy hắn không muốn trả lời câu hỏi trước, Thẩm Mỹ Hoa cũng không tiếp tục hỏi, nhét đồ trong tay vào túi của Đại Lực.
Nghiêm Ngật ôm Nguyên Bảo còn trong trên tay bước vào, đi đến khu vực thuốc lá và rượu mua vài chai rượu.
"Vương thúc tuổi đã lớn, uống rượu nhiều không tốt, nếu không anh mua cho Vương Thúc chút sữa lúa mạch ." Nàng thấy hắn muốn mua rượu, biết hắn rượu này là muốn mua cho Vương thúc, nhịn không được đưa ra ý kiến.
Vương thúc thường ở nhà một mình, không có ai chăm sóc, say rượu rất nguy hiểm.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Nghiêm Ngật nói, "Thúc ấy thường thích uống vài ngụm khi không có việc gì, không nhiều lắm."
Thẩm Mỹ Hoa nghe hắn nói không uống nhiều, nghĩ đến đêm qua trông hắn say như thế nào, mặt nàng có chút nóng lên.
Cô giao dịch viên ở một bên nhìn hai vợ chồng mua mấy chai rượu ngon không chớp mắt, thấy đang kéo đứa nhỏ đi về phía nơi này, vội nói: "Đồng chí, đôi tất nylon này là hàng mớ, mua hai đôi này đi vừa đẹp lại vừa vài năm đi không hỏng. "
Những đôi tất vừa về đến quầy đã bán giá cao, ít người mua, hàng luôn chất đống ở quầy, chủ tiệm nói nhiều lần rồi, mau bán nhanh ra bên ngoài .
Thẩm Mỹ Hoa nhìn Đại Lực sau đó lại nhìn vào đôi tất trên quầy, nghĩ tới đôi tất của bọn nhỏ sắp hỏng hết rồi, nàng chỉ vào chiếc tất ở mép nói: "Có loại nào cỡ nhỏ hơn cho bọn trẻ không?
Nhân viên giao dịch thấy nàng muốn mấy đôi tất nhỏ, nhanh chóng thuyết phục : " "Bọn nhỏ còn lớn, vài năm nữa sẽ không mặc được, to hơn một chút vẫn có thể kéo lên cho ấm."
Thẩm Mỹ Hoa hơi sững sờ, tất cũng giống như quần lót cần phải thường xuyên thay đổi, lúc này không có điều kiện như vậy, nhưng cũng không cần phải mặc mấy năm .
Thấy nhân viên giao dịch liên tục nói lớn là tốt, cô hỏi thẳng: "Không có nhỏ sao?"
Cô giao dịch viên không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy nên gật đầu, không giấu giếm.
Thấy cô gật đầu, Thẩm Minh Hoa chỉ vào đôi tất trắng trên quầy: "Lấy bốn đôi".
To hơn cũng tốt , có thể kéo đến mắt cá chân của Đại Lực.
Nhân viên giao dịch vừa nghe xong liền lấy ngay trong tủ ra 4 đôi tất, gói lại và đưa cho họ.
Nghiêm Ngật mang theo rượu đứng ở một bên thấy nàng đem tất nhét vào trong túi của Đại Lực : "Mua xong chưa ?"
"Xong rồi." Nàng không có thứ gì để mua, đồ vật trong không gian căn bản có tất cả những gì mình muốn.
Đại Lực một tay xách túi một tay kéo mợ theo mình ra ngoài. Mấy người ra khỏi cung tiêu xã.
Nàng kéo Đại Lực chậm rãi đi trên đường, nhìn người qua lại, có người đi làm nàng có chút ghen tị , Thẩm Mỹ Hoa đã lâu không đi làm.
Nghiêm Ngật Thẩm Mỹ Hoa ngó nghiêng nhìn xung quanh, hoàn toàn không nhìn đường dưới chân, liếc nàng một cái: "Nhìn đường."
Khi Thẩm Minh Hoa nghe thấy lời hắn nói, miễn cưỡng thu lại ánh mắt và chậm rãi đi về phía sau hắn.
Đi được một lúc, phát hiện con đường họ đi khác với đường họ đi trước đó, liền kéo Đại Lực đến bên cạnh mình: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Trở lại nhà khách."
Thẩm Mỹ Hoa sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn con đường xung quanh: "Đây không phải là đường trở lại nhà khách. "
Nhà khách cách ga xe lửa không xa, người ra vào rất nhộn nhịp, con đường họ đang đi bây giờ có phần giống với nhà của Vương Thúc, đều là những người sống ở nhà và rất yên tĩnh.
Nghiêm Ngật: "Đường tắt."
Thẩm Mỹ Hoa: "..." Nàng không có hỏi.
Khi họ trở lại nhà khách, ông chú ở quầy lễ tân ngáp dài khi thấy họ: " Trờ về rồi à?" Giọng điệu thân mật đến khó hiểu.
Thẩm Mỹ Hoa mỉm cười gật đầu, đi theo Nghiêm Ngật vào phòng.
Nghiêm Ngật thấy nàng vào phòng liền bắt đầu thu dọn hành lý, đi tới cầm lấy đồ trong tay nàng để qua một bên.
"Muốn ở đây một lát sao?" Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn đặt đồ đạc trên giường, giường như không có ý muốn rời đi luôn.
" Nhà tắm ở góc đường buổi trưa không có người, đi sớm không cần xếp hàng chờ." Nghiêm Ngật lấy vé tắm từ trong túi xách ra, đưa cho nàng.
Tối hôm qua Nghiêm Ngật uống rượu, cả người đều nồng nặc mùi rượu, buổi sáng tỉnh dậy nàng có chút khó chịu, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi trên quần áo của mình.
Thẩm Mỹ Hoa liếc nhìn vé tắm trên tay, đưa tay ra nhận lấy. Từ hôm kia đến giờ , họ còn chưa tắm vả lại thêm lăn lộn trên tàu cả một buổi . Đêm qua Nghiêm Ngật lại uống rượu nàng còn cảm thấy có chút ngứa.
"Anh không đi sao?" Thẩm Mỹ Hoa ngước lên hỏi.
Hai người ngủ chung giường, hắn không tắm, nàng có tắm cũng vô ích.
Nghiêm Ngật nhìn này thấy dáng vẻ hắn không đi không thể được , nhàn nhạt mở miệng nói "Đi."
"Vậy thì nhanh lên, lát nữa sẽ có thêm người." Nói xong, cô kéo Đại Lực cùng Nguyên Bảo ra ngoài, tiến lên hai bước rồi lùi lại.
Nàng quên mang quần áo, mở gói đồ mang theo quần áo để giặt rồi kéo bọn trẻ ra ngoài.
Mấy người đi tới đại sảnh nhà tắm rửa, trước khi tiến vào, liền nghe thấy Nghiêm Ngật nói: "Tắm xong chờ ở cửa."
Thẩm Mỹ Hoa nhìn các cô gái khác từ phòng tắm đi ra, nóng lòng muốn đi vào tắm rửa, nàng gật đầu với Nghiêm Ngật ở một bên, "Biết rồi." Nói xong liền xông vào phòng tắm.
Nghiêm Ngật: "........."
Nàng đưa vé tắm và tiền trên tay cho nhân viên rồi bước vào phòng tắm nữ, vào trong thì hơi tối, xung quanh có vài chiếc ghế tựa và dãy tủ rải rác.
Không có nhiều người trong phòng , nàng cởi quần áo nhét vào ngăn tủ đi vào trong.
Căn phòng bên trong trải đầy vòi hoa sen, với một cái hồ bơi lớn ở giữa. Đã có ba bốn người đang tắm trong đó. Nàng liếc nhìn dòng nước đục ngầu, và đi đến bên cạnh vòi hoa sen để bật nước và nước chảy ra.
Tắm rưa được một nưar, người phụ nữ đang ngâm mình trong bồn rửa mặt bước đến chỗ Thẩm Mỹ Hoa để tắm.
"Đại muội tử , đến một mình?"
Thẩm Mỹ Hoa gật đầu.
Người phụ nữ lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và nói: "Cô xoa lưng cho tôi, lát nữa tôi sẽ xoa cho cô".
Nhìn thấy nụ cười đắc ý của cô, Thẩm Mỹ Hoa cũng không từ chối, bạn cùng phòng thời đại học cũng thích nhờ nàng xoa lưng giúp , vì vậy liền lấy khăn tắm sạch xoa cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ da rất trắng, chà xát vài lần không thấy bụi, dường như thường xuyên vào phòng tắm để tắm.
Thấy sức Thẩm Mỹ Hoa có chút yếu, người phụ nữ không nhịn được nói đùa: "Chị ơi, dùng sức chị không giết được một con muỗi đâu".
Thẩm Mỹ Hoa: "..."
Nàng có một đứa con trong bụng nên không dám dùng lực quá mạnh, cũng không tăng lực mà tùy theo sức mình làm.
Trong phòng tắm có chút ngột ngạt, trên đầu chảy ra một tầng mồ hôi, xoa xong đi ra ngoài một lúc mới quay về tắm rửa.
Người phụ nữ thấy nàng bước vào liền bước tới nói: "Chị , em xoa cho chị".
"Không cần , tôi cứ tự cọ được rồi ." Cô không có chút bụi nào trên người, cọ một chút là được.
Thấy nàng không cần xoa, nữ nhân cũng không nhất định muốn xoa lưng cho nàng, có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay thật phiền chị."
"Không phiền phức." Thẩm Mỹ Hoa thấy người phụ nữ mấy lần liên tiếp nói cảm ơn, bảo nàng ấy không cần khách sáo.
Hai người nói thêm vài câu rồi nàng đi tắm, bụi bặm trên người rửa sạch từ đầu đến chân rồi mới đi ra ngoài.
Khi vừa đi ra ngoài, đã thấy cả ba người đang đứng ở trước cửa phòng, trên đầu mái tóc còn ẩm ướt.
"Nương." Nguyên Bảo thấy nương đi ra, chạy đến bên người, đưa tay ra nắm lấy , cha mang theo bọn họ vẫn luôn ở trong phòng chờ nương.
Nghiêm Ngật: "Không lâu."
Nàng mắt nhìn tóc bọn họ đã khô một nửa, không tin hắn lời nói.
Có lẽ họ đã đợi một thời gian.
"Đi thôi." Thẩm Mỹ Hoa nắm tay Đại Lực và Nguyên Bảo không dám chậm trễ, nhanh chóng quay lại.
Vừa ra khỏi cửa, một luồng gió lạnh thổi đến, tóc nàng vẫn ẩm ướt , gió thổi qua đầu có chút lạnh, nhanh chóng đi trở về.
Mấy người trở về đến nhà khách,bỏ quần áo bẩn xuống, Đại Lực cùng Nguyên Bảo cởi giày leo lên giường sưởi ấm.
"Đợi buổi tối rồi ngủ." Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn nhỏ muốn lên giường nhanh chóng ngăn cản.
Một lát nữa bọn họ sẽ trở lại chỗ của Vương Thúc, lúc này ngủ khi tỉnh lại sẽ càng lạnh hơn.
Nghiêm Ngật liếc nhìn thân thể hơi phát run của nàng, nhỏ giọng nói: "Để bọn họ ngủ đi, buổi tối trở về đi."
"Vương Thúc có đợi không?" Lúc đi, bọn họ không nói với Vương Thúc là buổi trưa sẽ không về.
"Thúc ấy biết." Nghiêm Ngật trấn an Thẩm Mỹ Hoa rằng buổi sáng trước khi đi anh đã nói với Vương Đức Hải buổi trưa sẽ không quay lại.
Thấy Vương Thúc đã biết, Thẩm Mỹ Hoa yên tâm gật đầu, biết thì tốt rồi, thúc ấy sẽ không đợi bọn họ nữa.
"Nương, lên nhanh lên." Nguyên Bảo nhanh chóng vẫy tay với nương bảo nường lên, hắn muốn ngủ với nương.
Thẩm Mỹ Hoa nghe nói cần không về , nên cũng không ngăn cản nữa, cầm khăn tắm ở bên cạnh ngồi xuống bên giường lau tóc, nghe thấy tiếng gọi của Nguyên Bảo, nàng cởi giày ngồi xuống. trên giường, thoải mái thở ra một hơi.
Nguyên Bảo nắm lấy tay nương, bảo Mỹ Hoa nằm xuống, hắn muốn ngủ bên cạnh nương .
Nhìn thấy bộ dạng đeo bám của Nguyên Bảo, nàng đưa tay ra và bóp nhẹ vào mặt hắn, trêu chọc mặt hắn.
Đại Lực và Nguyên Bảo chơi với Thẩm Mỹ Hoa ấy một lúc, một lúc sau bọn nhỏ nheo mắt nhìn như sắp ngủ đợi hai người ngủ say rồi nàng đưa tay kéo chăn đắp cho họ.
Thẩm Mỹ Hoa cởi áo bông, chui vào trong ổ chăn chuẩn bị ngủ ngủ trưa, tắm rửa một cái cảm giác nhẹ mấy cân, cả người thoải mái.
Nghiêm Ngật liếc nhìn mái tóc vẫn còn ẩm của Thẩm Mỹ Hoa, cau mày nói: "Lau tóc cho khô rồi mới ngủ."
"Gần khô rồi, tôi để ra ngoài cho khô." Nàng chui vào chăn bông, phơi đầu, đặt khăn lên gối, mở tóc ra, khô một nửa, một lúc sau sẽ khô.
Nghiêm Ngật thấy nàng xoay người đắp chăn cho bọn Đại Lực xong, nhìn mấy đầu nàng tóc còn ướt tóc, đi đến bên giường tay gom tóc của nàng lại cầm khăn khô lau tiếp.
Thẩm Mỹ Hoa cảm giác được tóc của mình thắt lại, vừa quay đầu liền thấy Nghiêm Ngật đang lau tóc cho mình, thân thể dưới chăn xiết chặt : "Không cần lau."
Nghiêm Ngật không để ý nàng, tiếp tục lau tóc trong .
Nàng cảm thấy da đầu giật mạnh, khẽ quay đầu lại, thấy hắn đang ma xát tóc trên đầu cô, dáng vẻ rất nghiêm túc, nhìn dáng vẻ của hắn, cô bất giác chợt nghĩ hắn đã chăm sóc cô như thế nào trong khoảng thời gian này . Những cảnh này hiện ra , nàng cảm thấy trong tim như có một cái gì đó nóng hổi.
Nàng đối với hắn,... mọi chuyện đang nghĩ đến một nửa thì bị hắn đánh gãy.
Hắn đem trong tay tóc lau khô, thấy nàng quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngủ đi."
Thẩm Mỹ Hoa định thần lại, nhanh chóng lắc đầu, quay đầu đi không nhìn hắn, quay đầu nghiêng quay vào trong, không nghĩ tới ý nghĩ vừa hiện lên, nàng có chút buồn ngủ liền biến mất không thấy dấu vết.
Nghiêm Ngật thấy cô trở mình: "Ngủ không được?"
Nàng gật đầu, lúc đầu có hơi buồn ngủ, vì chuyện hắn lau tóc mà không ngủ được.
"Nhắm mắt lại nằm đi." Thấy nàng không ngủ được, Nghiêm Ngật cũng không ép cô ngủ, đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, buổi tối bọn họ phải trở lại chỗ Vương Thúc.
"Em tự giặt." Thẩm Mỹ Hoa thấy Nghiêm Ngật xách chậu đi giặt quần áo, tưởng quần lót của nàng vẫn còn trong đó quên lấy ra.
Nghĩ đến cảnh hắn giặt quần lót cho mình, hơi thở có chút gấp gáp.
"Chờ một chút." Thẩm Mỹ Hoa nói, thấy hắn không có nghe thấy , bưng chậu đi xuống, đứng dậy vén chăn bông lên ra khỏi giường, chạy tới trước mặt hắn thò tay vào trong chậu , cầm lấy đồ lót của mình và nhét nó vào túi .
Nghiêm Ngật : "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro