Chương 16.1. Tôi là Trình Như Sơn
Edited by Olwen in Wattpad
4374 chữ
Anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh quân đội, đường cong cánh tay đẹp đẽ, rắn chắc nhưng không thô kệch, trông ngoại hình là một thanh niên chính trực.
Ai có thể nghĩ đó chỉ là tô vàng nạm ngọc bên ngoài chứ.
Dưới chân anh đặt một chiếc ba lô vừa to lại thô, bên trong chắc hẳn chứa rất nhiều tang vật.
Nhìn chung, người mắc bệnh trộm cắp thường sẽ tỏ vẻ bình thường ở nơi công cộng nên Khương Lâm tự nhiên là không sợ, cô dặn Đại Bảo Tiểu Bảo ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa, còn cô đi gọi đồ ăn.
Với những món đồ xa xỉ như đồng hồ, xe đạp thì mười đồng chẳng đáng là bao, nhưng nhìn một cái bánh bao ba xu và một chén mì canh suông sáu xu, cô liền cảm thấy đây quả thật là một số tiền lớn.
Lúc này, hầu hết mọi người chỉ ăn rau để no bụng, Khương Lâm cũng không ngoại lệ. Cô gọi hai bát lớn, sau đó mỉm cười với Lý Nguyệt Quế: "Chị Lý, có thịt không, cho mấy nhóc con nhà em hai miếng với, hơn nửa năm nay chúng em đã không còn nhớ mùi vị ăn thịt ra sao rồi."
Bên ngoài không thể ăn thịt nếu không có phiếu nhưng ở đây dùng nhiều tiền là có thể mua được.
Lý Nguyệt Quế cười nói: "Thật ra là có nhưng không rẻ đâu nhé."
Khương Lâm: "Vậy phiền chị bán cho em hai đồng. Trẻ con thiếu dinh dưỡng sẽ không cao được." Vóc dáng Tiểu Bảo thấp hơn so với Đại Bảo một tấc, người bình thường nhìn mặt mũi bọn nhỏ thì còn biết là song sinh nhưng nếu chỉ nhìn vào vóc dáng thôi thì còn cho rằng nhóc con kém anh trai một tuổi đấy.
Người đàn ông hư hỏng ngồi bên cạnh nghe thấy thì mở miệng chế nhạo nói: "Này em gái, phiếu thịt mỗi tháng nhà em dùng để làm gì mà hết rồi?"
Hắn thấy Khương Lâm và bọn trẻ lớn lên xinh đẹp, ăn mặc lại sạch sẽ, còn đeo khăn tay thêu hoa, vừa nhìn đã biết chính là người chú trọng hình thức. Người như vậy chẳng lẽ không mua nổi thịt? Hoặc chính là người phụ nữ này tham hư vinh, lấy phiếu thịt, phiếu lương thực đi đổi lấy những thứ vô dụng kia, loại phụ nữ như thế thì rất dễ dụ dỗ.
Khương Lâm bĩu môi, "Chúng tôi ở nông thôn lấy đâu ra phiếu thịt? Quanh năm suốt tháng nuôi heo còn phải nộp cho đại đội, à, chính là nuôi anh đấy."
Người trong tiệm cơm đều cười rộ lên.
Chàng thanh niên ngồi trong góc cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Anh cao lớn tuấn tú, đôi lông mày rậm hình lưỡi kiếm làm nổi bật lên đôi mắt đen nhánh sáng ngời, chỉ là ánh mắt quá mức sắc bén, anh vừa nhìn đã khiến Khương Lâm lập tức cảm giác được.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn nhưng anh đã cúi xuống ăn mì.
Tên đàn ông hư hỏng kia lại nhân cơ hội đùa giỡn Khương Lâm, "Em gái, vậy để anh trai giúp em ~~ mua chút phiếu thịt được không?"
Khương Lâm: "Tôi cũng không dám lợi dụng anh, nhìn tuổi của anh sợ rằng tôi còn phải kêu bằng chú đấy. Chú, nếu chú đã có quan hệ thì cho mọi người ngồi ở đây hai cân phiếu thịt, chúng tôi đều sẽ rất biết ơn chú."
"Ha ha ha." Mọi người cười lớn, thật ra người đàn ông đó lớn hơn Khương Lâm rất nhiều. Cả ngày chỉ biết chiếm tiện nghi của nữ đồng chí, hôm nay vậy mà có người có thể bắt chẹt được hắn.
Người thanh niên trong góc đã ăn xong mì, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn mang theo tìm tòi cùng đánh giá.
Khương Lâm tức giận, cô lập tức hung hăng trừng lại, không chịu để yên đúng không! Nhìn cái gì mà nhìn, lo ăn mì của anh đi. Hừ, đồ nhân mô cẩu dạng [1]! Uổng cho ngoại hình đẹp đẽ này!
Tên đàn ông kia lại bắt đầu nói nhảm, "Tôi nói này cháu gái, cô đã có con trai rồi, còn nhìn thanh niên nhà người ta làm gì, cẩn thận người đàn ông của cô ghen tị đấy, ha ha."
Khương Lâm tức giận nói: "Vậy chú đang nhìn ai?" Người xung quanh lại cười rộ lên, tên đàn ông này quả thật là không biết xấu hổ.
Đồ ăn của Khương Lâm tới rồi, cô chia cho Đại Bảo Tiểu Bảo, lại kêu bọn nhỏ uống chút nước sôi để nguội trước, sau đó hãy dùng bữa.
Tuy không ngẩng đầu lên nhưng cô vẫn có thể cảm giác ánh mắt của người thanh niên đó vẫn luôn dừng trên người mình, ánh mắt kia tồn tại quá mạnh mẽ, cô có muốn xem nhẹ cũng không được. Khương Lâm thật sự tức giận, cô cầm chiếc đũa hung hăng mà trừng mắt nhìn anh ta, nào ngờ lần này anh ta chẳng những không thu hồi ánh mắt mà còn thẳng thắn trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô.
Lúc này Trình Đại Bảo cũng dừng ăn, cậu bé cau mày mà trừng mắt nhìn anh ta.
Còn nhóc con Trình Tiểu Bảo lại nhe răng cười với anh ấy.
Không ai có thể từ chối một đứa trẻ ngây thơ và xinh đẹp như vậy. Trình Như Sơn hướng bọn nhỏ cong khóe môi, đôi mắt vốn dĩ u ám lúc này lại tràn ngập ý cười ấm áp.
Lúc anh không cười, vẻ mặt nghiêm nghị trông rất lạnh lùng, nhưng khi cười rộ lên lại như xuân về hoa nở.
Nụ cười này đối với Khương Lâm tựa hồ là chí mạng, anh ta đây là có mưu đồ khác!
......
Trí nhớ Trình Như Sơn rất tốt, anh còn từng được huấn luyện qua nên đối với khuôn mặt của người khác ký ức sẽ đặc biệt khắc sâu.
Lúc ở nơi bán táo, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã có cảm giác hơi quen mắt nên muốn đi qua xác nhận một chút nhưng không ngờ lại gặp phải tên móc túi đang trộm tiền của cô. Anh bắt lấy tên móc túi, cùng lúc đó cũng nhìn thấy được khuôn mặt cô, gương mặt này cùng với khuôn mặt sâu thẳm trong ký ức kia có ba phần trùng khớp, kết quả chớp mắt một cái, cô so với tên móc túi chạy trốn còn nhanh hơn.
Anh suy nghĩ lại, chỉ cho rằng người giống người mà thôi nên cũng không để trong lòng, sau đó anh đi đến tiệm cơm bên này ăn mì, không nghĩ tới cô cũng dẫn theo hai đứa bé đi vào.
Lúc này, trên người cô tựa hồ có bốn năm phần trùng khớp, rồi lại có đến năm sáu phần không giống, tuy bề ngoài tương tự nhưng tính cách lại khác biệt, cho dù anh có trí nhớ tốt cũng không thể lập tức phán đoán được.
Hiện tại nhìn kỹ gương mặt cô, anh có thể xác định cô chính là Khương Lâm. Nhưng anh lại không dám chắc, liệu cô có còn là vợ anh không.
Ngày trước kết hôn là do Khương Lâm muốn trốn tránh lao động, còn anh là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ kết hôn, tuy vậy chỉ cần cô đồng ý gả, anh sẽ sẵn sàng che chở cho cô. Đáng tiếc kế hoạch nhanh chóng thay đổi, đột nhiên anh bị mang đi, lại cắt đứt liên hệ cùng người nhà, cũng không cho cô bất kỳ điều kiện sống tốt nào.
Trên đường đi, anh vội vã quay về nhà, không ngờ vừa về đến huyện đã gặp được cô cùng với hai đứa trẻ xinh đẹp giống hệt nhau.
Sau hai lần gặp gỡ, cô vẫn hung hăng trừng mắt nhìn anh như vậy, có lẽ là không nhận ra anh. Lúc trước Khương Lâm chưa từng để ý đến anh, quen biết không tới hai ngày anh đã bị mang đi, cô quên mất bộ dạng anh ra sao cũng thật bình thường.
Tuy không có tình cảm nhưng anh vẫn nhớ bộ dáng cô xinh đẹp lại hay oán trời trách đất, uể oải ỉu xìu. Nhưng cô gái lúc này lại tràn đầy sức sống, tươi sáng vui vẻ, ngồi ở nơi đó vẻ đẹp tỏa ra bốn phía, không khó để thu hút sự chú ý của nhiều người, ngay cả ông cụ ngồi trong góc bên kia cũng đã nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Hai đứa bé vừa xinh đẹp lại thú vị, đứa lớn hung dữ giống cô, đứa nhỏ cười rộ lên lại xinh đẹp giống mẹ.
Những năm qua đã xảy ra chuyện gì làm cho cô thay đổi nhiều như vậy?
Là bởi vì con sao?
Anh lại đánh giá hai đứa bé kia, nhìn bộ dạng trông như một cặp song sinh, thật khiến cho người khác hâm mộ.
Là con của anh sao? Người vốn dĩ bình tĩnh từ trước đến nay lại đột nhiên rối loạn, anh bỗng dưng có loại xúc động muốn lập tức tiết lộ danh tính của mình.
Nhưng trong giây lát sau anh đã bình tĩnh trở lại, Khương Lâm đối với anh thù địch như vậy, nếu lúc này anh nói chuyện đó với cô, chắc chắn cô sẽ trở mặt.
Thành thật mà nói, anh không có ký ức sâu sắc về những ngày ở bên cô vào sáu năm trước. Chỉ nhớ rằng đêm đầu tiên cô khóc đến sưng mắt, cực kỳ không vui. Đêm hôm sau cô chủ động đến tìm anh muốn làm chuyện vợ chồng, sau đó anh mới biết được trong lòng cô đã có người khác, vậy nên cho đến tận lúc bị mang đi anh cũng không chạm vào cô nữa.
Vì vậy, anh thật sự không dám chắc hai đứa bé này là con của mình.
Cô hiện tại vui vẻ như vậy, có lẽ là bởi vì được gả cho người mình thích chăng?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh càng bình tĩnh, một chút xúc động trước đó cũng đột nhiên lui bước.
Anh cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cô, trên đầu cô và cả trên cổ hai đứa bé đều đeo khăn tay, chiếc khăn thêu hoa kia là tác phẩm của mẹ anh, nhưng điều này cũng không đảm bảo chắc chắn rằng cô không tái giá.
Anh định chờ cô ăn xong, lại tâm bình khí hòa mà nói chuyện một chút. Nhưng chờ đến khi bọn họ vừa ăn xong, khi anh muốn đứng dậy thì cô liền lập tức cảnh giác mà liếc mắt nhìn, sau đó vội vàng đứng lên dẫn hai đứa bé bỏ chạy.
Chạy......
Cô đây là nhận ra anh, sợ gặp mặt nên xấu hổ, hay vẫn đang hiểu lầm anh là ăn trộm?
Anh trông như thế nào cũng đâu giống người xấu, túi tiền của cô rõ ràng là do anh lấy lại từ tên trộm nhưng cô không nghe anh giải thích đã bỏ chạy, lúc này thế mà lại chạy nữa.
Sao cô lại chạy nhanh như vậy chứ!!
......
Khương Lâm thật sự không quen biết Trình Như Sơn, cô chỉ cho rằng anh có mưu đồ gây rối.
Nguyên chủ đối với Trình Như Sơn không có được mấy phần ký ức, anh không phải mẫu hình mà cô ta thích, khi đó chỉ vì quá đau buồn nên cũng không rảnh để ý đến những người đàn ông khác. Ngay cả mấy ngày tân hôn đó, ấn tượng của nguyên chủ cũng vô cùng mơ hồ, cả lý trí lẫn con tim cô ta đều cảm thấy có lỗi với mối tình đầu. Tình yêu không còn hoàn mỹ, cô ta đau buồn đến muốn sống muốn chết.
Khương Lâm không có chuyện gì tự nhiên là sẽ không nhớ lại những ký ức đó.
Cô chắc chắn anh ta có vấn đề về tâm lý, lúc ở tiệm cơm anh ta luôn nhìn cô chằm chằm, cô đương nhiên là sẽ cảnh giác. Ngoại trừ tật xấu thích trộm đồ, cô cảm thấy anh ta còn có khả năng mắc bệnh tâm lý nào đó, chẳng hạn như có ý đồ xấu với phụ nữ và trẻ em nhà lành!
Lúc trước khi anh ta nhìn chằm chằm cô, cô liền lặng lẽ ra hiệu cho Đại Bảo Tiểu Bảo ăn nhanh lên, còn cô một bên vừa ăn vừa quan sát mọi chuyện, không cần dùng mắt cô cũng biết rõ anh ta vẫn đang chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt anh ta có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, bị ánh mắt như thế theo dõi phảng phất như bị cái gì đó khóa trụ.
Chắc chắn anh ta là một kẻ biến thái!!!
Đợi đến khi bọn họ ăn xong, cô lại phát hiện anh ta vậy mà vừa nhìn chằm chằm cô vừa đứng lên, cô lập tức dẫn Đại Bảo Tiểu Bảo chạy lấy người. Ra khỏi tiệm cơm, cô quay đầu lại xem xét, phát hiện anh ta đứng ở nơi đó vẻ mặt có chút phức tạp, ánh mắt trầm tĩnh lại lạnh nhạt.
Khương Lâm: Tôi không quen biết anh, anh ở đây bày ra vẻ mặt bị thương này là muốn cho ai xem! Mẹ nó, đồ bệnh tâm thần!
Trình Đại Bảo: "Chúng ta đi đâu vậy mẹ?"
Khương Lâm cười cười, "Đi Cung Tiêu Xã mua chút đồ."
Trình Tiểu Bảo vẫn còn muốn quay đầu lại nhìn người thanh niên kia, lại bị Trình Đại Bảo nắm tay dắt đi.
Trình Đại Bảo trách cứ em trai, "Không quen biết, em nhìn người ta làm gì?"
Trình Tiểu Bảo: "Chú đó đẹp trai."
Khương Lâm: "Coi chừng người ta bắt cóc con đấy."
Trình Tiểu Bảo liền cười khanh khách.
Đi được một lúc, Trình Tiểu Bảo quay đầu lại vẫy tay: "Chú đó tới."
Khương Lâm và Trình Đại Bảo quay đầu lại nhìn, liền thấy anh đeo một chiếc ba lô to lớn đi về phía bọn họ, chiếc ba lô cao bằng nửa người kia có thể đựng vừa một đứa bé. Khương Lâm không có trách nhiệm mà đoán mò, không phải là bắt cóc trẻ em đó chứ? Trông mặt mày anh đoan chính, không giống như người xấu, nhưng nhiều người có tâm lý vặn vẹo, vẻ mặt bên ngoài lại rất thành thật, lương thiện đấy thôi.
Khương Lâm vội bế Tiểu Bảo lên, lại nhanh chóng dắt tay Đại Bảo chạy nhanh về hướng Cung Tiêu Xã, không cho anh ta cơ hội tới gần.
Trình Như Sơn đi đằng sau: "......"
Nếu cô không nhận ra anh, đây là xem anh như người xấu rồi, thật bực bội. Còn nếu cô nhận ra anh, lại sợ anh dây dưa, càng bực bội hơn.
Nếu Khương Lâm thật sự đã tái giá, anh cũng sẽ không dây dưa, vợ chồng hảo tụ hảo tán [2], tóm lại anh chỉ muốn đem lời này nói ra. Vừa kết hôn anh đã bị mang đi, đối với cô có nhiều thiệt thòi, vậy nên anh nguyện ý bồi thường cho cô một số tiền. Chỉ là cô tránh anh như rắn rết, có lẽ anh cũng nên quên đi......
Thôi vậy, trước mắt cứ đi Cung Tiêu Xã, anh còn phải mua đồ cho Diêm Nhuận Chi.
Mới vừa qua giờ cơm trưa, Cung Tiêu Xã vậy mà đã chật kín người, có hàng dài người xếp hàng ở hai cái quầy, bởi vì buổi sáng có dán thông báo nói rằng một số thực phẩm và nhu yếu phẩm sẽ đến vào giữa trưa.
Khương Lâm đến gần hỏi, thấy bên đó có bán xà phòng, bột nếp, long nhãn, v.v. Cô không muốn cùng người khác chen lấn nên dẫn hai đứa bé đi sang quầy bán vải bố. Cung Tiêu Xã có hàng hoá giá cao hoặc giá đặc biệt mà không cần dùng phiếu vải.
Rất nhanh Khương Lâm đã phát hiện người thanh niên đó vậy mà cũng tới đây, còn đứng ngay sau lưng cô, vóc dáng anh cao lớn lập tức tạo cho cô một cảm giác vô cùng áp bách.
Đây là đang theo dõi mười đồng tiền kia của cô hay là theo dõi cô và hai đứa nhỏ?!!
Khương Lâm quay đầu lại nhanh chóng liếc mắt nhìn anh, không ngờ anh cũng đang rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy đầy u ám, ánh mắt chuyên chú lại lạnh nhạt. Cô không chút khách khí mà trừng mắt lại, nhìn cái gì mà nhìn! Nhưng anh chẳng những không thu hồi ánh mắt, mà càng ngày càng không kiêng nể gì đánh giá cô, lại còn muốn mở miệng cùng cô nói chuyện.
Khương Lâm vội vàng quay đầu lại, không thèm nhìn anh. Theo dõi người khác rồi tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, úi chà trông quen quen đấy nhỉ? Chị đây đã thấy quá nhiều các thủ đoạn dụ dỗ con gái nhà lành rồi! Cậu em còn gà lắm!
Trình Như Sơn hít sâu một hơi, giải thích nói: "Lúc trước không phải do tôi trộm......"
"Vải bố giá đặc biệt! Vải bố giá đặc biệt!" Đột nhiên từ loa lớn vang lên một trận âm thanh chói tai, lập tức át giọng nói của anh đi mất.
Rất nhiều người ùn ùn tiến đến nơi này, Khương Lâm sợ tới mức nhanh chóng đem hai đứa bé che chở ở phía trước. Nhưng cô vẫn đánh giá thấp đại quân mua hàng mênh mông cuồn cuộn đang tràn lên, một đám người từ các góc độ chui vào, đều cố gắng chen lên hàng đầu, ngay cả khi người bán kêu xếp hàng cũng không ai thèm quan tâm.
Trong nháy mắt Khương Lâm bị ép đến không đứng vững.
"Cẩn thận." Trình Như Sơn thấy cô sắp ngã liền đưa tay ra đỡ, lại thuận tay kéo hai người đàn ông đang chèn ép cô ra, "Xếp hàng ở phía sau, đừng chen lấn!"
Bàn tay to lớn của anh đặt trên cánh tay cô, nhiệt lượng xuyên thấu qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh truyền tới trên da thịt, khiến cô cảm thấy cả người nóng lên. Không phải cô nóng lên, mà là tay anh ta quá nóng! Cô lập tức nghiêng người né tránh, lại nhanh chóng chạm tay vào túi xách của mình, lúc này tuyệt đối không thể để anh ta trộm túi tiền đi nữa.
Một câu "Lúc trước có người trộm túi tiền của cô, là do tôi giúp cô lấy về" của Trình Như Sơn vừa muốn nói ra đã bị động tác nhỏ của Khương Lâm đánh trở về, anh nghẹn đến mức muốn mệnh.
Tuy nhiên trong tình hình ồn ào và hỗn loạn như vậy xác thực là không phù hợp để nói chuyện nghiêm túc.
Anh lặng lẽ đem ba lô đặt ở một bên, chặn kín đám đông đằng sau đang chen tới, như vậy thì hai đứa bé đứng phía trước ba lô cũng sẽ không bị chen lấn.
Nhóc con Trình Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn anh cười ngọt ngào, "Chú, chú thật đẹp trai."
Trình Như Sơn cũng cười cười nhìn cậu nhóc.
Bởi vì người đàn ông này luôn nhìn chằm chằm mẹ, mà mẹ đối với người đó lại có thái độ hung hăng nên Trình Đại Bảo liền cảm thấy đây không phải người tốt. Không chừng đó lại là một người đàn ông xấu xa giống thanh niên trí thức Tiềm, muốn cướp mẹ đi! Nghĩ vậy, cậu bé lập tức lấy túm lấy em trai, thuận tiện quăng cho Trình Như Sơn một ánh mắt xem thường.
Trình Như Sơn nhìn hai đứa bé, nghĩ đến đó là do cô cùng người khác sinh, không biết tại sao lồng ngực có chút nghẹn lại. Mấy ngày nay anh liều mạng lên đường cũng chưa từng nghỉ ngơi, trước đó còn chưa thấy gì nhưng lúc này lại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Đằng trước Khương Lâm có ba người đang đứng xếp hàng, bọn họ mua xong liền hối hận nói, "Ai da, chúng ta có ít phiếu vải bố quá, nếu nhiều thêm vài thước thì tốt rồi."
Vóc dáng Đại Bảo Tiểu Bảo thấp, lại bị người lớn kẹp ở bên trong nên căn bản là nhìn không tới quầy hàng. Nhưng Trình Đại Bảo tai thính, cậu bé nghe thấy được liền giật nhẹ góc áo Khương Lâm, nhắc nhở cô: "Mẹ không có phiếu vải bố."
Khương Lâm: "......" Mẹ có! Đáng tiếc chỉ có phiếu loại hai tấc vải, cái gì cũng không mua được.
Cô quay đầu lại nhìn, lúc này đám đông đã lấp đầy Cung Tiêu Xã, muốn rời đi cũng có chút khó khăn. Đã đến phiên cô, người bán hàng liền không kiên nhẫn nói: "Cô nhìn cái gì đấy, nhanh chóng lấy phiếu vải bố ra!"
Khương Lâm hỏi: "Tôi mua vải không cần phiếu."
Cô gái bán hàng thắt hai bím tóc trợn trắng mắt, trách cứ nói: "Không có phiếu vải bố thì cô ở đây xem náo nhiệt làm gì? Đứng xếp hàng chơi à, người tiếp theo!" Đúng là đồ không có ánh mắt, không thấy người ta đang vội sao? Còn nghĩ mua vải bố với giá cao? Cô ta đang muốn khoe khoang rằng mình có tiền chắc?
Khương Lâm không tin điều này, cô chơi tôi đúng không? Cô vừa định lấy phiếu vải bố loại hai tấc của mình ra thì đột nhiên nghe thấy người thanh niên đứng đằng sau nói: "Phiếu vải bố của cô ấy ở chỗ tôi."
Trình Như Sơn từ trong ba lô lấy ra một xấp phiếu vải, hai tay anh vòng qua người Khương Lâm đem phiếu đặt lên quầy, lại lựa một chút, lấy các loại phiếu khác phiếu vải bố về, chỉ để lại những thứ có thể sử dụng.
Người bán hàng kia vốn đã chú ý đến anh từ sớm, trong dòng người chen chúc xô đẩy anh xác thực là rất bắt mắt, dáng người cao ráo như hạc trong bầy gà, mái tóc húi cua khiến anh trông càng nam tính hơn, mũi cao, đôi mắt sâu, môi hồng răng trắng, vô cùng tuấn tú, đúng là mẫu hình mà cô ta thích.
Cô ta đuổi Khương Lâm đi nhanh là vì muốn cùng anh nói chuyện, không nghĩ tới anh thế mà lại giúp cô trả phiếu vải bố nên tức khắc vô cùng thất vọng. Cô ta cúi đầu xem phiếu, ngay sau đó đôi mắt liền trừng lớn, ôi má ơi, đây là có đến bao nhiêu phiếu vải bố vậy? Tất cả còn đều là phiếu quân đội, có thể sử dụng trên cả nước!
Hoá ra anh là một người lính! Nhưng tại sao anh lại không mặc quân trang?
Cô ta lại liếc mắt đánh giá anh một chút, người đàn ông này mặc áo thun ngắn tay, vạt áo nhét vào lưng quần, vai rộng, eo thon, chân dài, dáng người cao lớn rắn rỏi, trên người không có một chút thịt thừa, dáng người như vậy chắc chắn là người trong quân đội. Cô ta bĩu môi, hỏi Khương Lâm, "Này, đối tượng của cô đưa phiếu, cô muốn mua bao nhiêu vải bố?"
Khương Lâm: "!!!" Ai là đối tượng của tôi? Tôi mẹ nó không quen biết anh ta!
Dòng người đứng đằng sau than phiền thời gian quá lâu nên bắt đầu xô đẩy, hai chân Trình Như Sơn trụ trên mặt đất đứng vững bất động, nhưng nửa người trên của anh vẫn bị ép đến ngã về phía trước, anh đành phải dùng tay chống lên quầy hàng, vô tình đem Khương Lâm ôm vào lồng ngực.
Khương Lâm trong nháy mắt bị hơi thở nam tính trên người anh bao phủ đến choáng váng, cho dù thân thể anh vẫn luôn duy trì khoảng cách, nhưng có vài lần lồng ngực đã muốn áp lên người cô, hơi nóng cuồn cuộn cách một lớp quần áo là không thể mặc kệ.
Không trộm được tiền liền muốn chiếm tiện nghi của cô? Khương Lâm không chút khách khí mà đạp lên chân anh một cái, "Tránh ra! Chúng tôi không đem phiếu vải bố, không mua." Cô muốn nắm tay Đại Bảo Tiểu Bảo, lại đụng phải khuỷu tay của Trình Như Sơn.
"Anh muốn làm gì?" Bóng ma bất an trong lòng Khương Lâm lập tức tràn ra khiến giọng nói cô trở nên sắc bén.
Trình Như Sơn thấy gương mặt tuyết trắng của cô bỗng trở nên đỏ bừng, lý trí nói cho anh biết, nếu lúc này anh kêu tên cô rồi nói cho cô biết mình là Trình Như Sơn thì chắc chắn cô sẽ trở mặt.
Anh rút cánh tay về, thấp giọng nói: "Phiếu vải bố cho cô dùng."
Khương Lâm hung hăng trừng mắt nhìn anh, cô nghiến răng, gằn giọng nói: "Vô sự hiến ân cần [3]!"
Phi gian tức đạo [3]! Chính là anh! Nhân mô cẩu dạng [1]!
Bởi vì phẫn nộ nên hai mắt cô sáng đến kinh người, anh không nhịn được liền nói: "Khương Lâm, tôi......"
"Bốp" một tiếng giòn vang.
Ngay lúc anh vừa kêu tên Khương Lâm, cô đã giơ bàn tay lên, anh không tránh né cứ như vậy vững chắc ăn một cái tát.
_________
[1] Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
[2] Hảo tụ hảo tán: dễ đến với nhau thì dễ chia tay.
[3] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro