Edited by Olwen in Wattpad
5198 chữ
Sau đó, hai anh em ngồi trong lòng cha mẹ, đầu dựa vào nhau mà ngủ.
Tới cửa thôn, Tiểu Đoạn dừng xe, chủ động giúp bọn họ chuyển đồ vật xuống, lúc anh ta muốn giúp đỡ đón lấy đứa bé thì Trình Như Sơn nói: “Tôi bế được.”
Anh ôm Tiểu Bảo nhẹ nhàng mà nhảy xuống, sau đó lại từ trong tay Khương Lâm tiếp nhận Đại Bảo, mỗi bên ôm một đứa, để cho bọn nhỏ tựa vào vai anh.
Tiểu Đoạn hâm mộ nói: “Trình ca, anh thật có phúc khí.” Có vợ xinh đẹp, lại thêm hai con trai ngoan ngoãn, thật sự rất may mắn.
Đây là lần đầu tiên Trình Như Sơn nghe người ta nói anh có phúc khí, trước kia bọn họ chỉ toàn nói anh mệnh không tốt, anh cười cười, “Cảm ơn, khi nào rảnh tôi tìm cậu uống một ly.”
Nói rồi anh quay sang nhìn Tiềm Bác, vẻ mặt lạnh lùng, “Là đàn ông đúng không?”
Tiềm Bác ưỡn ngực: “…… Đương nhiên!”
Trình Như Sơn: “Vậy xách túi đi.”
Tiềm Bác: Anh không biết túi của mình nặng cỡ nào sao? Xem tôi là người hầu à? Đồ chó con nhà địa chủ!
Anh ta cắn răng đeo ba lô lên, bị ép đến mức cong eo.
Khương Lâm định xách vải bố, Trình Như Sơn lại nói: “Em để thanh niên trí thức Tiềm nhiệt tình tích cực cầm giúp cho.”
Tiềm Bác đeo ba lô lên, cảm giác bản thân như sắp chết, lúc này còn bắt anh ta xách vải bố nữa? Anh ta hận Trình Như Sơn đến mức ruột gan đều thắt chặt lại nhưng cuối cùng vẫn phải cầm lấy xấp vải bố to nhất, để Khương Lâm cầm xấp nhỏ.
Khương Lâm:…… Tiềm Bác đây là bị Trình Như Sơn bắt được nhược điểm gì mà lại nghe lời anh như vậy? Cô lặng lẽ nhìn Trình Như Sơn, anh lại rũ mắt mỉm cười với cô.
Cô phát hiện anh cười lên rất đẹp mắt, cả người bỗng trở nên ấm áp, so với lúc làm mặt lạnh như hai người khác nhau.
Mặt trời treo lơ lửng như lòng đỏ trứng vịt đang ngả dần về phía Tây, ba người đi vào thôn, nhóm xã viên còn chưa tan tầm nên trên đường không có ai, chỉ có vài đứa trẻ đang ngồi xổm chơi dưới đất.
Bọn trẻ thấy Trình Như Sơn ôm Đại Bảo Tiểu Bảo đều tò mò mà nhìn anh, có đứa mạnh dạn hỏi: “Chú là ai?”
Tiềm Bác định nói kháy hai câu cho hợp hoàn cảnh nhưng dưới sức nặng của chiếc ba lô trên lưng đã ép anh ta thở dốc, giọng nói cũng khò khè kẹt trong cổ họng.
Sáu năm trước Trình Như Sơn không thường xuyên ở nhà, anh không biết bọn trẻ trong thôn, mấy đứa bé cũng không biết anh. Anh vừa định tự giới thiệu thì Khương Lâm đã nói: “Đây là cha của Đại Bảo Tiểu Bảo, mấy đứa nếu ai dám ức hiếp Đại Bảo Tiểu Bảo, chú ấy sẽ đánh mấy đứa.”
Đám trẻ con lập tức căng thẳng, bọn nó dù ít hay nhiều đều đã từng ức hiếp Đại Bảo Tiểu Bảo, một đám sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi. Cẩu Đản đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện của người trong nhà, cha nó lúc trước đã từng bị Trình Như Sơn đánh thành đầu heo, còn nó mỗi lần nhìn thấy Đại Bảo Tiểu Bảo đều mắng là chó con nhà địa chủ…… Sắc mặt nó lập tức thay đổi, la lên một tiếng rồi bỏ chạy: “Cứu mạng, đại ác bá Đông Sinh đã về rồi!” Mấy đứa bé lập tức bị dọa khóc, sôi nổi chạy trốn, “Lão hổ tới, lão hổ tới……”
Trình Như Sơn: “……”
Khương Lâm nhìn anh cười nói: “Mấy đứa bé thật không chịu nổi bị hù dọa.”
Bởi vì bọn nhỏ la hét, người già trong thôn không đi làm nghe thấy được, liền mở cửa ra xem rốt cuộc là chuyện gì. Kết quả nghe thấy bọn nhỏ kêu: “Lão hổ tới.” Bà nội Cẩu Đản mắng: “Thằng nhóc thối này, nói bậy cái gì đấy, lão hổ ở đâu ra?”
Cẩu Đản khóc ròng nói: “Bà nội, so với lão hổ còn dọa người hơn, Trình Đông Sinh đã về rồi. Chú ấy không chết!”
Đại đội chưa từng đưa ra thông báo chính thức về cái chết của Trình gia Trình Như Sơn, chỉ có Trình Như Hải thu được vài tin tức từ phía trên, cho rằng Trình Như Sơn phát sinh chuyện ngoài ý muốn ở ngục giam nên mới không quay về, kết quả tin tức miệng truyền miệng liền biến dạng.
Trình Như Sơn đã chết.
Lúc này anh nguyên vẹn tốt đẹp mà trở về, lại khiến cho những người đó hoảng sợ không nhẹ, sôi nổi mở cửa đóng cửa thò đầu ra dò xét.
Một người đàn ông cao lớn, ánh nắng ban ngày chiếu vào in hằn vệt bóng trên mặt đất, hơn nữa anh ta cũng có đôi chân……
Đây thật sự là một người sống.
Người chưa từng làm qua chuyện trái với lương tâm thì vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, người từng ức hiếp Diêm Nhuận Chi và Đại Bảo Tiểu Bảo thì sợ tới mức run lên, vội vàng đi truyền tin cho nhóm đàn ông, lại kéo bè kéo cánh thương lượng đối sách, hỏi thăm tin tức…… Một cái thôn to như vậy, ở nơi nhóm người Khương Lâm không nhìn thấy lại đột nhiên sôi trào.
Trình Như Sơn dựa vào trí nhớ mà đi về hướng căn tứ hợp viện nhưng bị Khương Lâm gọi lại, “Bên này.”
Trình Như Sơn hơi nhíu mày, “Chuyển nhà à?”
Khương Lâm tạm thời không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Tiềm Bác mệt đến thở hổn hển, “Trình, Trình Như Hải không phải cái đồ đứng đắn.”
Bước chân Trình Như Sơn hơi dừng lại, anh quay đầu nhìn Tiềm Bác, lại nhìn Khương Lâm, “Anh trai bắt nạt mẹ và em?”
Khương Lâm ngẫm nghĩ, phát hiện nguyên chủ nhìn cũng giống như từng ức hiếp Diêm Nhuận Chi, nhưng Trình Như Hải đúng thật là có bắt nạt bọn họ, tuy rằng có một nửa là do nguyên chủ không làm nên Diêm Nhuận Chi sợ Đại Bảo Tiểu Bảo chịu thiệt, bà mới đành nhẫn nhịn, xét đến cùng đúng là bị bắt nạt.
Trình Như Sơn không nói nữa, chỉ đi theo Khương Lâm trở về tiểu viện. Cửa tiểu viện khép hờ, Khương Lâm đẩy cửa vào, “Mẹ, chúng con đã về rồi.” Trong phòng không có người đáp lại, Khương Lâm đoán giờ này là lúc Diêm Nhuận Chi ra vườn hái rau chuẩn bị nấu cơm.
Trước tiên cô giúp Trình Như Sơn đem hai đứa bé đặt lên giường đất, lại kéo một cái chăn mỏng qua đắp lên bụng bọn nhỏ.
Trình Như Sơn nhìn lướt qua trong phòng, lúc anh rời đi, trong nhà bố trí cũng không tồi, cho dù sáu năm trôi qua, đồ vật sẽ cũ nhưng không nên tồi tàn rách nát như vậy.
Tiềm Bác lập tức cảm giác được tâm tình anh biến hóa, Trình Như Sơn đứng trong căn phòng tối tăm sắc mặt không hề vui vẻ, lông mày anh nhíu lại khiến Tiềm Bác có chút sợ hãi, “Trình Như Sơn, Khương Lâm, tôi, tôi đi trước nha.”
Khương Lâm vội nhìn Trình Như Sơn nói: “Tôi đi gọi mẹ về.” Cô so với Tiềm Bác còn không muốn ở cùng Trình Như Sơn trong một căn phòng nhỏ hẹp hơn, quá khó xử.
Trình Như Sơn lại nói: “Để tôi đi.”
Ra đến cửa, Tiềm Bác định bỏ chạy, lại bị Trình Như Sơn một phen ấn xuống bả vai. Tiềm Bác sợ tới mức run rẩy: “Anh, anh muốn làm gì?”
Trình Như Sơn: “Hỏi anh mấy vấn đề.”
……
Chờ bọn họ đi rồi, Khương Lâm vội vàng sắp xếp phòng ở một chút, cô muốn dọn dẹp giường đất ở căn phòng phía đông cho Trình Như Sơn. Giường đất ở đông gian sụp một chỗ, cô vốn định qua mấy ngày nữa sẽ dùng tiền tích góp sửa sang lại nhưng không nghĩ tới Trình Như Sơn đã trở về, tuy vậy anh ngủ một mình chắc không thành vấn đề.
Trong lúc cô đang bận việc, Trình Như Sơn và Diêm Nhuận Chi đã từ bên ngoài trở về, “Mẹ Bảo Nhi, Đông Sinh nói các con gặp nhau ở huyện à? Đúng thật không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa, đây còn không phải là duyên phận sao?”
Bởi vì con trai trở về, Diêm Nhuận Chi vui vẻ đến bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bà gần như là chạy bước nhỏ vào phòng, thắt lưng dựng thẳng, giọng nói cũng trong trẻo hơn, khác với trước đây lúc nào cũng nhỏ giọng như sợ kinh động đến người khác.
Trong lòng bà vui vẻ, thế này thì mẹ Bảo Nhi càng không thể rời đi rồi, chắc chắn con bé sẽ ở lại luôn trong nhà. Bà nhìn thấy con trai còn đang xách giỏ rau đi ở phía sau, sốt ruột đến độ vội giật lấy, thật là đứa con ngốc! Sáu năm không gặp vợ, lúc này còn không mau chạy đến ôm vợ rồi nói lời tâm tình này nọ, còn ở đó xách giỏ rau làm gì?
“Mẹ đi cán bột, con cùng mẹ Bảo Nhi nói chuyện nhé.” Bà đẩy Trình Như Sơn.
Khương Lâm vừa nghe liền sợ tới mức vội vàng từ trong phòng chạy ra, nhìn Trình Như Sơn nói: “Anh đi gánh nước đi.”
Trình Như Sơn đồng ý nhưng khi nhìn thấy chỉ có một thùng nước mà không có đòn gánh, ánh mắt anh trầm xuống, cuối cùng cũng không nói gì mà xách theo thùng nước lập tức bước ra ngoài.
Anh vừa đi, Diêm Nhuận Chi liền đến trước mặt Khương Lâm, cười nói: “Mẹ Bảo Nhi, con cùng Đông Sinh gặp nhau như thế nào thế?”
Khương Lâm nhìn bà, cô cười cười che giấu sự xấu hổ, “Anh ấy không nói với mẹ sao?”
Diêm Nhuận Chi: “Con trai lớn rồi nào còn thích cùng mẹ nói nhỏ, đều vui lòng cùng vợ tâm sự cơ. Con nói cho mẹ nghe một chút với.”
Bà vừa cùng Khương Lâm nói chuyện, vừa bắt đầu cán bột làm sợi mì.
Khương Lâm làm sao không biết xấu hổ mà nói con tưởng lầm con trai mẹ là ăn trộm, lưu manh hay biến thái được? Cô liền cười: “Chỉ là…… Bọn con đi ăn mì ở tiệm cơm nên gặp nhau.”
Diêm Nhuận Chi lại muốn nghe chi tiết, bà luôn cảm thấy vợ chồng con trai xa cách sáu năm, vậy mà một nhà bốn người lại gặp được nhau ở huyện, trùng hợp như thế, đây chính là có duyên, duyên trời tác hợp đấy. Bà cụ thích nghe những chuyện này, liền đi theo dò hỏi tới cùng, còn hận không thể để Khương Lâm đem tình huống lúc đó diễn lại một lần từ đầu đến cuối mà không bỏ sót một sợi tóc nào.
Khương Lâm làm sao chịu!
Cô thử thăm dò xem Trình Như Sơn có thật là chưa kể cho Diêm Nhuận Chi nghe không, vì thế cô bỏ qua chi tiết chuyện mình hiểu lầm anh là ăn trộm lưu manh mà chỉ nói đến chuyện ăn uống và mua vải bố.
Diêm Nhuận Chi nghe xong vẫn chưa đã thèm, “Đông Sinh có năng lực lắm, nó trở về là tốt rồi, về sau con không cần xuống đất làm việc nữa, cứ để nó làm.”
Khương Lâm ngượng ngùng, chẳng lẽ muốn cô thật sự trở thành vợ anh hay sao?
Diêm Nhuận Chi vui vẻ, lúc cán sợi mì còn ngâm nga tiểu khúc: “Ngày chàng đến, vui mừng khôn xiết. Vội vàng xấu hổ chạy ra nghênh đón, mỉm cười xinh đẹp, ngày tháng trôi qua. Chàng lỡ ngày về, thiếp cho chàng một cái tát……”
Khương Lâm:…… Một câu cuối cùng cực kỳ đúng trọng tâm.
Lúc Trình Như Sơn gánh nước về, nghe thấy mẹ cứ lặp đi lặp lại câu “Chàng lỡ ngày về, thiếp cho chàng một cái tát”, anh cảm giác gương mặt ẩn ẩn đau, liền trộm nhìn Khương Lâm một cái, không ngoài dự đoán trông thấy mặt cô đỏ bừng.
Khương Lâm: “…… Con đi lấy cỏ nhóm lửa.” Cô nhìn thấy Trình Như Sơn gánh nước, kinh ngạc nói: “Ôi, anh lấy đâu ra đòn gánh và thùng nước mới thế?”
Trình Như Sơn: “Năm đó tôi đi lên xã đặt làm đôi thùng nước và đòn gánh bằng thiếc này, dùng nguyên liệu tốt nhất, thợ làm bảo đảm mười năm không hư. Bây giờ xem ra đúng thật là không tệ.” Anh cũng không nói gì khác.
Nhưng Khương Lâm trong nháy mắt đã hiểu, anh đây là lấy từ nhà Trình Như Hải? Lúc phân gia Trình Như Hải chỉ đưa cho bọn họ một thùng nước.
Khương Lâm thật sự hâm mộ cách hành xử không bị thế tục gò bó của Trình Như Sơn, ánh mắt không khỏi vô thức mà đuổi theo anh.
Diêm Nhuận Chi thu tình cảnh này vào mắt, trong lòng bà vui mừng, sáu năm trước bà đã từng nói, tuy rằng lúc đầu thanh niên trí thức Khương không mấy vui vẻ, nhưng ở chung lâu ngày, chắc chắn con bé sẽ biết được chỗ tốt của Đông Sinh, mà trân trọng thằng bé.
Than ôi, ông trời trêu ngươi, buộc vợ chồng son bọn nó phải chia xa sáu năm.
Trình Như Sơn thấy trong nhà làm mì sợi, anh liền xách balo tới, ngoại trừ quần áo, thư từ các thứ, mặt khác còn có một ít thức ăn. Có thịt khô gà vịt cá, măng khô, lạp xưởng,... được mua từ phương Nam về, còn có một ít đồ biển như tôm khô, tôm bóc vỏ, tôm nõn, nấm, mộc nhĩ, quả óc chó, v.v.
Tất cả đều không có sẵn tại nơi này, hoặc là không nỡ mua.
Diêm Nhuận Chi thật ra không cảm thấy con trai mình tiêu tiền hoang phí, đối với bà mà nói, có thể ăn no mặc ấm, được sống như một người bình thường là tốt nhất, có tiền cũng nên tiêu, nếu giữ lại lỡ như bị người lục soát thì làm sao bây giờ?
Bà cầm lấy một nắm tôm khô, “Ngâm vào nước ấm, lại cắt một ít rau hẹ, đánh quả trứng gà là có thể thêm thức ăn cho mì sợi rồi.”
Khương Lâm lấy cỏ trở về, nghe thấy được ăn ngon, cõi lòng tức khắc tràn đầy mong chờ.
Diêm Nhuận Chi vẫy tay, “Mẹ Bảo Nhi, con mau đến xem, Đông Sinh mua toàn đồ ăn ngon cho con này, con nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không?”
Khương Lâm: “……” Cô không hề cảm thấy buồn bực khi Trình Như Sơn không có ở nhà, lúc này Diêm Nhuận Chi nói vậy khiến cô toát cả mồ hôi. Nhìn thấy có thịt khô, cô liền nói: “Nếu không chúng ta chiên thịt khô đi ạ.”
Cô biết ăn, nhưng không biết nấu.
Khương ‘lãnh đạo’ gọi món xong, Diêm Nhuận Chi liền cười nói: “Ớt to, hành tây, đậu hủ khô, rau hẹ, cần tây, xào thế nào cũng ngon.” Lúc này ngoài vườn nhiều rau dưa, mọi thứ đều phát triển tốt nhưng bọn họ lại thiếu thịt, hiện tại vừa đủ, ăn thế nào cũng sẽ ngon.
Khương Lâm nghe bà nói đã bắt đầu yên lặng mà nuốt nước miếng, lúc nhóm lửa còn trộm xoa xoa khóe miệng.
Diêm Nhuận Chi lại giục con trai, “Đông Sinh, con đi nhà thư ký đại đội lấy một bình rượu.” Nhà cán bộ đại đội cũng sẽ bán một món gì đó, chẳng hạn như nhà ông ấy bán rượu, nhà khác bán nước tương, đây là bí mật mà trong lòng thôn dân đều hiểu rõ nhưng không nói ra, tóm lại những thứ này đều có thể đổi bằng trứng gà.
Bà gói một ít thịt, muốn đưa cho Trình Như Sơn cầm lấy mang đi.
Trình Như Sơn: “Không cần.”
Diêm Nhuận Chi khuyên hắn: “Đông Sinh, con đi thật xa mới trở về, phải đưa cho bọn họ một ít……”
Trình Như Sơn: “Mẹ, con trai đi thật xa mua trở về là muốn cho nhà mình ăn. Về sau con lên xã mua chút điểm tâm khối đường gì đó dạo một vòng là được.”
Diêm Nhuận Chi cũng không khuyên nữa, bà nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi con đi lấy nước, có ai nhìn thấy con không?” Bà sợ người trong thôn chèn ép con trai, nếu là bản thân bà thì không sao, bà chỉ sợ con trai mình chịu ủy khuất.
Trình Như Sơn cười nói: “Có ạ, đều nhiệt tình chào hỏi, mẹ không cần lo lắng.” Anh rũ mắt, không muốn nói tới chuyện những người đó vừa nhìn thấy anh từ xa đã sợ tới mức bỏ chạy, người ở gần thì bắp chân run rẩy, có vài người quan hệ không tệ còn dám đến chào hỏi một hai câu nhưng cuối cùng cũng không dám nói nhiều. Hiện giờ bọn họ còn chưa biết nhà anh sắp được gỡ xuống cái mác thành phần địa chủ nên tất nhiên là còn tị hiềm.
Diêm Nhuận Chi gật đầu, “Vậy con đi đi.”
Thành phần trong nhà không tốt, người trong thôn cũng không muốn bước vào nhà bà, như thể chỉ cần dẫm một cái để lại dấu chân thì sẽ làm bẩn bọn họ vậy, nếu ở bên ngoài gặp được cũng sẽ vòng qua mà đi.
Từ năm 1973 trở đi, chính sách đã được sửa lại, nhưng ở loại địa phương như nông thôn này, đều là thói quen đã được hình thành từ mười mấy hai mươi năm, bọn họ cũng chẳng quan tâm thời buổi hiện tại là như thế nào.
Nên khi Khương Lâm đồng ý gả vào nhà, Diêm Nhuận Chi cảm thấy quả thật là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Lúc này thấy Khương Lâm nhóm lửa, Diêm Nhuận Chi càng nhìn càng thích, bà cảm thấy mấy cô bé yểu điệu, có một chút tính xấu cũng không có gì là không đúng, thời gian dài trôi qua từ từ rồi sẽ tốt lên, người bất tài chẳng phải đợi sáu năm cũng đã tốt rồi đây sao.
Bà đã bắt đầu mơ ước năm sau trong nhà sẽ có thêm một miệng ăn, miệng ngâm nga tiểu khúc đến càng vui sướng.
Khương Lâm:…… Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Diêm Nhuận Chi lặng lẽ nói với Khương Lâm: “Mẹ Bảo Nhi, buổi tối mẹ mang theo hai đứa Đại Bảo Tiểu Bảo ngủ ở đông gian nha.”
Khương Lâm: “!!!”
“Giường đất ở đông gian sụp rồi, vẫn nên để anh ấy…… Cha bọn nhỏ ngủ thôi, chúng ta ở tây gian ngủ tạm một thời gian, chờ sửa xong giường đất rồi lại nói tiếp.”
“Vậy mẹ ngủ ở đông gian.” Diêm Nhuận Chi vui sướng hài lòng mà nói: “Đông Sinh đã về rồi, những tiểu tử thối đó hẳn là nên sợ hãi, chao ôi ~~ tưởng tượng đến khiến lòng mẹ thật nhẹ nhõm. Phải tìm thời gian tới nông trường nhìn xem, còn gửi cho bọn họ một ít thức ăn mới được.”
Diêm Nhuận Chi đã tính toán đến chuyện ăn tết như thế nào, từ lúc con trai bị mang đi, bà sợ chồng hỏi, hơn nữa trong nhà điều kiện không tốt, bà cũng không có tiền nên mấy năm nay không dám đi đến nông trường.
Hiện tại con trai đã trở về, cái gì bà cũng không muốn, chỉ muốn trước tiên đi đến nông trường cho thằng bé gặp cha và anh họ của nó.
Khương Lâm nhìn tiểu lão thái thái quơ chân múa tay, cô thật lòng cảm thấy vui mừng cho bà, bà cụ có năng lực lại tràn ngập hy vọng vào cuộc sống, quả thật là khổ tận cam lai [1].
Cô nghe thấy tiếng Tiểu Bảo rầm rì trong phòng liền đứng dậy đi xem, trong phòng không nhìn thấy rõ nên phải thắp đèn dầu. Vừa nhìn, cô 囧 một chút, lúc này hai anh em ôm nhau ngủ ở trong góc miễn bàn có bao nhiêu kỳ cục.
Đây là tư thế gì vậy?
E rằng Trình Tiểu Bảo nghịch lỗ tai của cha nó đến nghiện rồi, đến lúc ngủ còn đuổi theo nhéo lỗ tai Đại Bảo, Đại Bảo ngủ ngon không cho nó nhéo, cậu bé trốn, nhóc con Tiểu Bảo lại đuổi theo.
Cô ngồi xuống giường đất, nhẹ nhàng mà lay lay hai đứa bé, “Đại Bảo Tiểu Bảo, dậy ăn cơm nào.”
Trình Đại Bảo mở mắt ra trước, ánh mắt cậu bé có chút mờ mịt, chờ đến khi điều chỉnh ổn liền nhìn thấy Khương Lâm, đôi mắt nó sáng lên, vội vàng hỏi: “Mẹ, cha con đâu?”
Khương Lâm cười cười, “Không đi.”
Trình Đại Bảo nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngồi dậy xoa xoa đôi mắt còn có chút mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc này cậu bé giống với Tiểu Bảo, đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ Khương Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào cổ cô, lẩm bẩm: “Mẹ, đừng đi.”
Một tiếng ‘mẹ’ này, thiếu chút nữa hạ gục Khương Lâm, cô ngây người. Đứa nhỏ này tâm tư thật nhạy cảm, vậy mà lại nhận ra suy nghĩ trong lòng cô.
Cô vỗ vỗ lưng cậu bé, “Mẹ không đi.”
Đại Bảo cảm thấy như đang nằm mơ, nếu cha có ở nhà thì mẹ chắc chắn sẽ không đi nữa. Tuy rằng nó còn nhỏ nhưng không dưới một lần, nó đã nghe thấy mẹ và cô thanh niên trí thức Mạnh kia nói chuyện trở về thành phố, còn nói gì mà có một người đàn ông đang đợi mẹ.
Hiện tại có cha, người đàn ông này ở nhà, mẹ chắc chắn sẽ không quan tâm đến những người đàn ông khác nữa.
Trình Tiểu Bảo cũng đã tỉnh, nhóc con lập tức bổ nhào vào một bên vai khác của Khương Lâm, “Mẹ, Đông Sinh đâu?”
Khương Lâm: “……”
Diêm Nhuận Chi nghe thấy, chẳng những không tức giận, ngược lại bà còn cười hì hì, “Đông Sinh đi mua rượu, thằng bé ba tuổi đã có thể mua được nước tương.”
Trình Tiểu Bảo: “Không phải bị ngã sao?” Nói xong liền cười ha ha.
Vừa lúc Trình Như Sơn từ nhà thư ký trở về, nghe vậy cũng cười rộ lên, xem ra mấy năm nay anh không có ở nhà, mẹ anh đã dùng Đông Sinh như một nhân vật mà bịa ra không ít chuyện xưa cho mấy đứa bé nghe.
“Đông Sinh!” Trình Tiểu Bảo kêu: “Cha mau tới đây!”
Trình Như Sơn vào phòng, nhìn thấy hai đứa nhóc treo trên người Khương Lâm, anh nhịn không được tâm cũng ngứa ngáy.
Trình Tiểu Bảo còn dụ dỗ anh, “Đông Sinh nhanh tới, ôm một cái.”
Trình Như Sơn đi qua, lúc anh tới gần Khương Lâm liền cảm giác cô bắt đầu khẩn trương, cánh tay anh duỗi ra từ phía hai đứa bé mà đem ba mẹ con ôm lấy, anh rũ mắt nhìn Khương Lâm, cười nói: “Muốn đánh cược hay không?”
Khương Lâm: “Cái gì?”
Trình Như Sơn: “Thử xem tôi có thể như vậy mà ôm mấy mẹ con lên không.”
Khương Lâm vừa nghĩ không tốt, Đại Bảo Tiểu Bảo lại vui mừng mà nói muốn.
Trình Như Sơn cười cười, cánh tay chậm rãi siết chặt, đôi tay anh chế trụ sau lưng Khương Lâm.
Mặt anh gần như sắp chạm vào cô, hơi thở ấm áp phun trên má, nhịp tim Khương Lâm bắt đầu tăng tốc, trên trán cũng chảy ra từng giọt mồ hôi.
Cô lập tức nói: “Nóng quá, mau buông ra.”
Trình Như Sơn thuận theo ý cô mà buông ra, anh một tay bế hai đứa bé đi xuống, “Rửa tay đi ăn cơm nào.”
Khương Lâm dựa vào mép giường đất, có chút thất thần, như vậy không được, cô không thể cùng anh quá thân mật như vậy được.
Diêm Nhuận Chi vẫn luôn cười ngâm ngâm mà nhìn bọn họ, người một nhà ở bên nhau, thật tốt. Bà tiến đến bên người Khương Lâm, “Mẹ Bảo Nhi, con đừng xấu hổ, người đàn ông của mình thì có gì mà ngại ngùng? Nếu con cảm thấy bất tiện thì mẹ có thể dọn đi nha.”
Khương Lâm: “!!!” Mẹ xem mẹ có giống mẹ chồng không, nhà người ta chẳng phải là đánh chết cũng muốn độc chiếm con trai mình sao?
“Con, lúc trước con nói muốn trở về thành phố thăm người thân. Hiện giờ cha bọn trẻ đã trở lại……”
Diêm Nhuận Chi ngắt ngang lời cô: “Đúng vậy, hẳn là nên đi thăm người thân. Đông Sinh trở về kịp lúc, đến lúc đó để nó đi cùng con.”
Khương Lâm:…… Con không có ý đó, con muốn tự mình đi, con muốn tránh anh ấy.
Trình Như Sơn thấy mì sợi trong nồi đã nấu xong, liền phụ giúp lấy ra, sau đó anh xào thịt khô cùng với tương hột, cuối cùng còn cho thêm rau hẹ và đậu phụ khô, hương thơm nức mũi.
Động tác anh nhanh nhẹn, rất nhanh đã xào xong.
Diêm Nhuận Chi lại bắt đầu tẩy não Khương Lâm: “Mẹ Bảo Nhi, Đông Sinh lúc sáu tuổi đã biết nấu cơm, dáng người nho nhỏ dẫm lên ghế cầm xẻng rất chuyên nghiệp. Thằng bé nấu cơm rất ngon, con muốn ăn gì thì cứ nói với nó, kêu nó làm, kỹ năng dùng dao của nó rất tốt, nhưng dùng dao bếp mới đúng là tuyệt hảo.”
Khi đó người lớn trong nhà bị phê đấu, không ai nấu cơm, đều là thằng bé tự mình nấu ăn, còn phải đi đưa cơm cho người lớn.
Khương Lâm: “…… Được ạ.” Cô muốn chống đỡ cũng không được, người không biết còn tưởng rằng cô đến đây để xem mắt đấy.
Trình Tiểu Bảo thật sự xem Đông Sinh như em trai mình, sáu tuổi đã biết nấu cơm, cậu nhóc và anh Đại Bảo cũng vậy! Bọn họ không hổ là ba anh em!
Lúc ăn cơm, Diêm Nhuận Chi đóng cửa tiểu viện lại, khi quay về bà nói: “Người một nhà chúng ta lần đầu tiên ăn bữa cơm đoàn viên, muốn ăn thật yên ổn vui vẻ, không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy.”
Ý bà muốn nói là đồ trứng thối Trình Như Hải kia, hắn biết Đông Sinh trở về chắc chắn sẽ đến đây, không cho hắn tới phá hỏng tâm trạng!
Con trai con dâu bà khó khăn lắm mới được đoàn tụ, buổi tối đầu tiên sao có thể không thân thiết, nếu bây giờ Trình Như Hải tới gây chuyện, làm sao bọn nhỏ còn có tâm trạng nữa?
Đóng cửa viện, người một nhà ăn cơm ngay trong sân. Không có chung uống rượu nên Trình Như Sơn dùng hai chén sứ thô, Diêm Nhuận Chi cao hứng muốn uống một ngụm, “Mẹ Bảo Nhi, con cũng uống đi.”
Khương Lâm từ chối! Cô nói: “Khi nào đón được ông nội Bảo Nhi về thì tốt rồi.” Qua hai năm nữa, e rằng có thể sửa lại án xử sai rồi.
Trình Như Sơn: “Con đang muốn nói với mọi người đây, qua hai ngày nữa con định lên tỉnh, làm thủ tục xong sẽ tới nông trường đón cha và Châu đại ca bọn họ trở về.”
Diêm Nhuận Chi kinh ngạc đến ngây người: “Thả, được thả trở về rồi?”
Trình Như Sơn liền làm theo chỉ dẫn của đội trưởng Sầm mà giải thích rằng anh đi theo đội vận chuyển đến biên cương nên không thể thư từ qua lại, cuối cùng anh nói: “Cấp trên nói sẽ sửa lại án xử sai cho nhà chúng ta, về sau không còn là địa chủ nữa, mà là phú nông, là gia đình cách mạng.”
“Thật, thật sao?” Giọng nói Diêm Nhuận Chi run run, bà bưng chén rượu lên uống một ngụm to, lúc nuốt xuống mang theo nước mắt cay cay chảy ra, rào rạt mà rơi xuống đất, càng lau càng nhiều, muốn ngừng cũng không được.
Đại Bảo Tiểu Bảo sát lại gần an ủi bà, “Bà nội, cha con trở về, sao bà lại khóc?”
Diêm Nhuận Chi ôm lấy hai đứa nhỏ, muốn ngừng khóc nhưng lại không nhịn được, bà thút tha thút thít nức nở nói: “Bà nội là vui vẻ, vui vẻ đến phát khóc.”
Nghe bà nói như vậy, nhãi con Trình Tiểu Bảo cũng oa oa mà khóc lên như muốn biểu đạt sự vui vẻ của bản thân, khiến Trình Đại Bảo sợ tới mức giật mình một cái, nhìn chằm chằm đứa em trai ngốc nghếch của mình.
Diêm Nhuận Chi thấy Tiểu Bảo như vậy bà lại bắt đầu cười, vừa khóc vừa cười, không biết như thế nào mới tốt.
Trình Như Sơn im lặng mà uống hết rượu trong chén.
Khương Lâm lấy khăn mặt giúp Diêm Nhuận Chi lau nước mắt, “Chính sách sẽ ngày khai sáng, mọi người rồi sẽ trở về.”
Diêm Nhuận Chi nắm lấy tay Khương Lâm, bà khóc ròng nói: “Mẹ Bảo Nhi, con chính là phúc tinh của nhà chúng ta. Con gần nhất giúp nhà ta có thêm hai đứa Bảo Nhi, hiện giờ Đông Sinh lại trở về, cha Đông Sinh cũng được sửa lại án xử sai.” Bà lại lôi kéo tay Trình Như Sơn đặt lên tay Khương Lâm, “Đông Sinh, con phải đối xử thật tốt với vợ mình, chỉ cần con có một chút không tốt với con bé, mẹ sẽ không nhận đứa con trai này.”
Trình Như Sơn nắm lấy tay Khương Lâm, “Mẹ, người yên tâm, con sẽ đối tốt với vợ mình cả đời.”
Khương Lâm muốn rút tay về, lại bị anh nắm lấy thật chặt.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Trình Như Hải hét lớn: “Em trai, em trai!”
_________
[1] Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro