Chương 20. Trở mặt

Edited by Olwen in Wattpad
5328 chữ

“Ôi ——”

Hai tay Trình Như Hải giãy giụa một cách vô ích, cuối cùng hắn vẫn ngã rạp trên mặt đất.

“Đông Sinh, chú làm gì thế?” Trình Như Hải khó chịu, hắn nhanh chóng bò dậy, ngay sau đó lại vỗ vỗ đất miễn cưỡng cười gượng, “Chú nhìn chú xem, vẫn nghịch ngợm như thế, sáu năm không gặp, vừa gặp mặt đã thích đùa giỡn với anh.”

Trình Như Sơn lạnh lùng nói: “Anh về nhà chờ đi, tôi sẽ tới cửa tính sổ.”

“Chú!” Khuôn mặt Trình Như Hải đỏ bừng, hắn gân cổ quát: “Chú đây là nghe ai bịa đặt gây chia rẽ tình anh em chúng ta?” Hắn oán hận trừng mắt nhìn Khương Lâm, nhất định là chuyện tốt do cô ta và Diêm Nhuận Chi làm rồi.

Khương Lâm nhìn hắn cười xấu xa, “Tối hôm qua chắc anh tức điên nhỉ?”

Trình Như Hải vừa nghe xong liền tức muốn chết, hắn làm bộ kêu oan, “Thư ký, đại đội trưởng và kế toán đều ở đây, chú hỏi bọn họ một chút xem, phân gia là chính thức phân, ai bắt nạt ai? Tại sao vừa gặp mặt liền không phân rõ đen trắng đúng sai mà đã hung dữ như vậy? Chúng ta có còn là anh em ruột hay không?”

Trình Như Sơn: “Nếu không phải anh em ruột, tối hôm qua tôi đã ném anh xuống mương rồi.”

Trình Như Hải run rẩy, “Chú đừng dọa anh, anh không làm gì cả.”

Trình Như Sơn: “Anh chuyện tốt gì cũng không làm.”

Trình Như Hải còn nghĩ, nếu Trình Như Sơn dám động thủ đánh mình, hắn liền có thể dùng tội danh ẩu đả cán bộ mà bắt anh lại, nào ngờ anh vậy mà lại nhịn xuống. Xem ra bây giờ Trình Như Sơn đã thành thục hơn rất nhiều, nếu là trước kia, khi nghe thấy Diêm Nhuận Chi nói có người ức hiếp bà, anh sẽ lập tức liều mạng với người ta.

Hắn cười có chút dối trá, “Đông Sinh, dù sao cũng là anh em một nhà, chú như vậy thật khiến người ta chạnh lòng. Suy cho cùng vẫn là anh em cùng chung dòng máu đúng không? Đâu thể nói cắt đứt là liền cắt đứt như vậy được?”

“Lúc trước mẹ anh bỏ trốn, về sau đều là do mẹ tôi nuôi anh, anh cùng tôi nói tình anh em, kết quả vợ chồng anh lại ức hiếp mẹ và vợ tôi?” Giọng nói Trình Như Sơn ngày càng lạnh, đã không còn sự dịu dàng như đối với hai đứa bé. 

Nhóm người Trình Phúc Quân lập tức biến sắc, vội vàng khuyên nhủ: “Như Sơn, có chuyện từ từ nói, đừng xúc động.”

Nếu Trình Như Sơn thật sự đánh Trình Như Hải thì chính là ẩu đả cán bộ thôn, trên xã chắc chắn sẽ phái người tới bắt lại.

Trình Như Sơn cười nói: “Yên tâm, muốn đánh anh ta cũng là tới nhà đánh, sẽ không ở chỗ này.”

Anh lại tiếp tục nói về chuyện mua căn tứ hợp viện.

Thấy Trình Như Sơn không chịu giải hòa, Trình Như Hải liền biết bản thân không còn đường sống, hắn dứt khoát xé rách mặt, lớn tiếng nói: “Căn viện kia chú không mua được, nó thuộc về tài sản của tập thể đại đội, không thể bán. Nếu chú muốn mua, trừ khi tất cả xã viên ở đại đội đều bỏ phiếu đồng ý thì mới được.”

Trình Như Sơn nhìn về phía ba người cán bộ đại đội.

Trình Phúc Quân bất đắc dĩ mà gật đầu, trước kia đều là đại đội tự xử lý, nhưng nếu có nội chiến trong cán bộ đại đội thì thật sự là không có biện pháp, cơ bản là không thể.

Huống chi còn có Bí thư xã Trình Phúc Quý nữa.

Trình Như Sơn gật đầu: “Được, vậy trước không mua.”

Vốn dĩ anh định mua về để mẹ và Khương Lâm mang mấy đứa nhỏ vào ở, nhưng nếu bây giờ không thể, vậy thì chờ đến khi chuyện sửa lại án xử sai truyền xuống, trực tiếp lấy căn viện về là được.

Khương Lâm nói: “Chuyện nhà ở xem như giải quyết xong. Tôi nghe nói mấy năm nay, chính sách ở tỉnh thành thoáng hơn rất nhiều, đã bắt đầu lập lại trật tự, rất nhiều người từng bị thẩm tra đã bắt đầu sửa lại án xử sai, gia sản cũng được trả lại toàn bộ. Đến lúc đó e rằng không chỉ là căn viện kia, mà là còn có cả cái trụ sở đại đội này đều phải trả lại cho nhà chúng ta.”

Mặc dù chưa thực hiện sửa lại án xử sai trên quy mô lớn cho các địa chủ phú nông ở nông thôn, nhưng trong nhóm phần tử trí thức cánh hữu đã sớm bắt đầu xuống tay sửa lại án xử sai và được khôi phục công tác.

Đoán chừng vào năm sau, điều này sẽ diễn ra tương tự ở nông thôn.

Trình Như Hải: “Mơ cũng thật đẹp, cho dù có trả lại thì cũng phải trả cho anh cả là tôi.”

Khương Lâm châm chọc: “Lão hổ không ở nhà, khỉ tự coi mình là đại vương?”

Trình Như Hải tức giận đến mặt tái xanh.

Trình Như Hải lôi kéo nhóm người Trình Phúc Quân hỏi, “Có phải thật sự muốn sửa lại án xử sai hay không? Trả lại toàn bộ gia sản thật à?”

Khuôn mặt Trình Phúc Quân trầm xuống: “Không biết, không có chính sách này.”

“Là ở thành phố lớn, còn chưa tới nơi này của chúng ta.”

Vương Cương cười nói: “Anh đi lên xã hỏi một chút không phải là được rồi sao?”

Vừa lúc Tiềm Bác lại đây xử lý quan hệ trở về thành, gặp được bọn họ. Anh ta nhìn thấy Khương Lâm, hai mắt liền sáng lên, nhưng khi thấy có Trình Như Sơn thì bày ra bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, vì thế anh ta quay đầu nói với hai nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo đang chơi lò cò ở trong sân: “Hai đứa ăn cơm chưa?”

Trình Tiểu Bảo: “Chú ăn gì rồi ạ?”

Tiềm Bác cười nói: “Cháo gạo kê ăn kèm bánh bột bắp.”

Trình Tiểu Bảo bắt chước lộ ra nụ cười giả dối, “Chú cho rằng bánh bột bắp chính là bánh bột bắp thật à?”

Tiềm Bác: Thằng nhóc hư hỏng!

Trình Đại Bảo hướng anh ta vung nắm đấm, đôi mắt đen bóng to tròn tràn đầy uy hiếp: “Chân của chú còn bình thường sao?” Nếu còn dám dụ dỗ mẹ nó bỏ trốn lần nữa, nó sẽ đánh chết chú!

Tiềm Bác:…… Chết tiệt, chết tiệt……

Anh ta muốn cố ý giả vờ như không thấy Trình Như Sơn, nhưng lại bị Khương Lâm gọi tới.

“Tiềm Bác, anh mới trở về từ thành phố, tôi hỏi anh chuyện này một chút.”

Tiềm Bác định phớt lờ cô nhưng không nhịn được, anh ta bất chấp ánh mắt tử vong của Trình Như Sơn cùng hai đứa Bảo Nhi mà cười nhìn Khương Lâm, “Lâm…… Khương Lâm, em muốn hỏi chuyện gì?”

Khương Lâm liếc nhìn Trình Như Hải, “Có phải ở tỉnh thành đã phát động chiến dịch sửa lại án xử sai quy mô lớn không? Nhiều phần tử trí thức bị đả đảo đều đã trở về làm việc, gia sản cũng bắt đầu trả về rồi phải không?”

Tiềm Bác suy nghĩ một chút, quy mô không lớn, nhưng đúng thật là có cán bộ, giảng viên đại học đang chờ sửa lại án xử sai, anh ta nhìn ánh mắt của Khương Lâm khác hẳn so với trước đây, rõ ràng mang theo…… Tiềm Bác lập tức nói: “Đúng thật là như thế, tin rằng ở nông thôn cũng sẽ rất nhanh.”

Khương Lâm mỉm cười nhìn Tiềm Bác, trong lúc vui vẻ liền coi anh ta như nhân viên của mình mà giơ tay vỗ vai anh ta, “Có tiền đồ.” Biết ăn nói!

Tiềm Bác bị cô vỗ đến vai cũng sụp xuống, bả vai này bị Trình Như Sơn niết vẫn còn vết bầm tím, đau đến mức ban đêm anh ta cũng không dám ngủ hướng này. 

Còn có, khi nào sức lực Khương Lâm lại lớn như vậy!

Khương Lâm vỗ vai anh ta một cái, còn định vỗ cái thứ hai thì Trình Như Sơn đã tiến lên, bất động thanh sắc mà nắm lấy bàn tay sắp rơi xuống của cô.

Khương Lâm: “……”

Tiềm Bác:…… Lưu manh! Buông em gái Lâm của tôi ra.

Anh ta oán hận nói: “Các người vẫn nên chuẩn bị nhà ở cho nhà họ Trình thật tốt đi, đừng để đến lúc đó trả thiếu cái gì còn phải bồi thường.” Anh ta quay qua nhìn trụ sở đại đội, “Phải căn nhà này không?”

Trình Như Hải gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”

Khương Lâm: “Không liên quan đến anh, anh đã phân rõ giới hạn rồi.” Cô muốn rút tay về, lại bị Trình Như Sơn nắm thật chặt.

Trình Như Sơn: “Con trai, về nhà thôi.”

Đại Bảo Tiểu Bảo lập tức chạy tới, một trái một phải nắm tay cha mẹ.

Mắt Tiềm Bác đau nhức.

Trình Như Hải vô cùng lo lắng, liên tục hỏi chuyện cùng Tiềm Bác, hắn còn dự định đi lên xã tìm Trình Phúc Quý xác nhận một chút.

Hắn oán hận mà nghĩ, bọn chúng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tối hôm qua hắn chủ động tới cửa cho cơ hội, bọn chúng lại không tiếp nhận, vậy đừng trách hắn không khách khí. Hắn ở căn tiểu viện cách nhà Trình Như Sơn không xa, có thể nghe được tiếng bọn chúng đùa giỡn nói chuyện, theo hắn thấy, đây là bọn chúng đang cố tình kích thích hắn.

Trình Như Hải về đến nhà, Lưu Hồng Hoa không đi làm, cô ta còn đang ở trong nhà mắng, nhìn thấy hắn trở về, liền hỏi: “Chú ấy nói sao rồi? Thùng nước và đòn gánh đã lấy về chưa?”

Tối hôm qua không đòi được về, nên sáng nay cô ta lại ép Trình Như Hải đi lấy, hắn đương nhiên là không dám trực tiếp đi tìm Diêm Nhuận Chi mà đoạt.

Trình Như Hải tức giận nói: “Đúng là đồ đàn bà tóc dài não ngắn, chỉ biết nhớ tới thùng nước đòn gánh.”

Lưu Hồng Hoa tức giận: “Đó là đồ của nhà ta, tại sao tôi không được phép nhớ? Chú ấy nói là của chú ấy thì là vậy thật à? Chú ấy thừa dịp chúng ta không có ở nhà, chỉ có một đứa bé gái là Đả Oản Nhi liền tới cướp lấy? Tôi còn cho rằng chú ấy muốn giở trò lưu manh nữa kìa……”

“Cô đừng có hồ đồ.” Trình Như Hải vội vàng ngắt lời cô ta, “Cô nói cái gì cũng được nhưng đừng nói bậy.”

Tên nhãi ranh Trình Như Sơn kia có thể để mặc cho người ta vu oan hắn sao? Hắn nhất định sẽ không để yên cho người khác bịa đặt về mình.

Khi còn nhỏ, nhà hàng xóm cách vách bị trộm mất vài quả lựu, bọn họ không biết liền chỉ cây dâu mắng cây hòe mà đổ oan cho Trình Như Sơn, Trình Như Sơn tức giận liền trèo tường qua nhà người ta, ném hết số lựu xuống đất rồi đập nát nhừ.

Còn có gà nhà nào đó thả rông bên ngoài bị trộm mất, họ cũng mắng là Trình Như Sơn trộm về cho Diêm Nhuận Chi tẩm bổ cơ thể, nhãi ranh kia nghe thấy người ta mắng mình, liền trực tiếp đến nhà vặn gãy cổ ba con gà của người ta, còn tiện tay lấy một con trở về ăn. Dù cho sau này có bị đánh, hoặc bị đấu tố, thì hắn chẳng những không thay đổi, mà ngược lại còn lợi hại hơn, cho đến cuối cùng, người trong thôn không một ai dám gây sự với hắn nữa.

Lưu Hồng Hoa nói Trình Như Sơn muốn giở trò lưu manh với Đả Oản Nhi, sợ rằng hắn căn bản mặc kệ có phải cháu gái của mình không, cũng phải đến tẩn cho một trận. 

Lưu Hồng Hoa mắng: “Chú ấy dám, chú ấy dám, còn có luật pháp nữa hay không? Tôi mặc kệ, anh phải đem thùng nước trả về cho tôi. Anh nhìn anh xem, chúng ta đang ở trong một căn viện rộng rãi thoải mái, vì cái gì lại biến thành căn nhà rách nát thế này? Anh cứ chờ mà xem, trời mưa còn dột đấy.”

Mỗi khi cãi nhau, cô ta đều lôi chuyện cũ ra nói, không bao giờ bàn đến chuyện hiện tại, luôn không bắt được trọng điểm, Trình Như Hải cũng vô cùng bất đắc dĩ.

“Nó đến tính sổ những chuyện cô đã làm, vậy mà cô còn ở đó còn quan tâm đến chuyện nó lấy thùng nước đi.” Trình Như Hải cảm thấy đau đầu.

“Chú ấy tính sổ cái gì? Chuyện phân gia không phải đã chia rất rõ ràng rồi sao? Chúng ta cũng không chiếm miếng lợi ích nào của chú ấy, nhưng xét ra nhà chú ấy còn lấy nhiều hơn chúng ta vài gian phòng ở đấy.” Từ lúc Lưu Hồng Hoa dọn về đây mọi thứ đều trở nên tồi tệ, cô ta luôn có cảm giác xui xẻo.

“Cô giấu hết trứng gà trong nhà không cho hai đứa bé kia ăn, trời trở lạnh còn cho bọn nó uống nước đá, mùa hè thì ăn cơm thiu……”

“Con mẹ nó!” Lưu Hồng Hoa thẹn quá hóa giận, “Anh đừng nói hươu nói vượn, ngay cả mẹ của bọn nó còn không quan tâm thì liên quan gì tới tôi?”

“Dù sao nếu nó nghe lời người khác nói bậy, mặc kệ là thật hay giả thì đều là sự thật. Đến lúc đó nếu nó tới gây sự, cô còn có thể quản được chắc?” Trình Như Hải bực mình nói.

“Không phải còn có đại đội, có Chính phủ sao? Còn có Cục Công An? Anh mau chạy lên xã báo cho chú Phúc Quý biết, để ông ấy phái dân binh tới bắt hắn, xem hắn còn dám càn quấy hay không.”

Lưu Hồng Hoa nghe chồng nói cũng có chút sợ hãi, tuy rằng cô ta không dám đánh đập trắng trợn hai đứa bé kia, cũng không làm ra thương tích gì, nhưng chỉ những chuyện khác cũng đủ khiến người ta tính sổ cô ta rồi. Chẳng hạn như trộm một ít bông trong áo bông của hai đứa bé, hay cắt xén một nửa đồ ăn của bọn nhỏ, vào mùa hè lại cố ý cho chúng ăn đồ hư……

Tuy rằng ngoài miệng Lưu Hồng Hoa không thừa nhận, nhưng bản thân cô ta cũng không dám nghĩ tới.

Sau này khi Diêm Nhuận Chi biết được cô ta chửi bới, khắt khe với hai đứa nhỏ, bà đành phải cắn răng dọn vào ở trong túp lều.

Nếu sát tinh kia thật sự tới cửa…… Lưu Hồng Hoa không khỏi run rẩy. Tại sao ông trời lại không có mắt như vậy, tên tiểu tử xấu xa kia sao không chết quách ở bên ngoài đi? Trở về thì trở về, hắn làm anh chị chạnh lòng còn chưa tính, đã vậy còn muốn chiếm thế thượng phong?

Tên hỗn đản này nếu điên lên, lục thân cũng không thèm nhận, hắn còn dám giết người đó!

“Cha bọn nhỏ, anh thử tìm biện pháp xem, làm thế nào bây giờ?”

Trình Như Hải nói: “Tôi định tìm nó trò chuyện, lại uống chút rượu rồi lôi kéo tình cảm, ai biết được bọn nó đóng cửa không cho tôi vào.”

Vốn dĩ hắn định tâm sự chuyện anh em, thuận tiện có thể được chia một chút tiền, Trình Như Sơn mang tiền về, không phải ba ngàn thì cũng là hai ngàn, sao có thể không chia cho hắn một ngàn được?

“Nhất định là bà già đó gây sự, nói xấu anh với chú ấy. Không thì anh đừng cùng chú ấy lôi kéo làm quen nữa, tôi thấy chú ấy chính là cái dạng ăn cây táo rào cây sung, anh cứ trực tiếp đi tìm Bí thư Phúc Quý, để ông ấy chống lưng cho anh.” Lưu Hồng Hoa oán hận nói.

Năm đó Trình Như Hải đoạn tuyệt quan hệ, phân rõ giới hạn với người trong nhà để không bị liên lụy, cũng là nhờ một tay Trình Phúc Quý ra chủ ý và hỗ trợ móc nối quan hệ. Những năm 50, Trình Phúc Quý hô mưa gọi gió cực kỳ thuận lợi, sau này còn được chuyển lên huyện, nhưng bởi vì ông ta tham ô nhận hối lộ, nên bị giáng chức quay về xã. Mấy năm nay không thể thăng tiến đi lên, Trình Phúc Quý vẫn luôn khó chịu, nhìn gia đình Diêm Nhuận Chi lại càng không vừa mắt.

Trình Như Hải lại cho rằng Trình Phúc Quý có ý đồ khác đối với Diêm Nhuận Chi, năm đó vợ của Trình Phúc Quý mắng Diêm Nhuận Chi là hồ ly tinh. Về điểm này Trình Như Hải không đồng ý, có thể mắng bà là vợ địa chủ, nhưng nói hồ ly tinh thì tuyệt đối không được. Tuy rằng bà lớn lên xinh đẹp, nhưng lại rất biết thân biết phận, về điều này Trình Như Hải có thể thấy rõ khi ở cùng bà dưới một mái hiên.

Nếu Trình Phúc Quý không giúp đỡ mình, hắn sẽ lấy chuyện này ra uy hiếp ông ta!

Hắn thu thập một chút, lại kêu Lưu Hồng Hoa đi giải thích với phó đội trưởng về chuyện công việc, hắn muốn đi lên xã một chuyến, kết quả lại thấy Trình Như Sơn cùng Khương Lâm mang theo hai đứa bé đến đây.

“Chao ôi, không có chuyện gì không đến điện Tam Bảo [1].” Lưu Hồng Hoa bĩu môi cười lạnh, “Tới đây để trả thùng nước hay là……”

“Chị thật đúng là coi trọng chính mình.” Khương Lâm cười nói: “Cho dù không còn có văn hóa thì cũng phải hiểu, lời này là dùng để cầu xin người khác giúp đỡ mình, chị cũng thật tự hào!”

Lưu Hồng Hoa xấu hổ đến mặt đỏ bừng, “Biết cô là thanh niên trí thức rồi, khoe khoang cái rắm.”

Trình Như Hải nhìn Trình Như Sơn, hắn cho rằng Trình Như Sơn là đến xin lỗi, đắn đo liền nói, “Như thế nào, biết mình sai rồi à? Anh chính là anh, còn em phải ra dáng em, không thể rối loạn bối phận như vậy được.”

Trình Như Sơn: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi tới là để lấy lại đồ của mình.”

Trình Như Hải sửng sốt, Lưu Hồng Hoa hét lên: “Thứ gì? Đã sớm phân gia công bằng, đại đội còn làm chứng đấy.”

Trình Như Sơn không cùng cô ta tranh cãi, lạnh lùng nói: “Đồ gia dụng là của nhà tôi.”

“Đã phân cho bọn họ một tủ quần áo, một rương đựng đồ, còn có cả bàn ăn và một đống ghế lớn!” Lưu Hồng Hoa tức giận đến đỏ mắt, con mẹ nó, sao lại xui xẻo như vậy, mười gian nhà ở còn có ba bốn gian, bây giờ muốn trộm đồ gia dụng của nhà nó cũng không được?

Trình Như Sơn: “Sau khi hai người kết hôn sinh con, tôi có nói là đồ đạc để các người dùng, nhưng không nói là cho luôn các người.”

Năm đó anh đã chuộc lại căn viện và đồ đạc cũ, khi Trình Như Hải kết hôn thiếu tiền vẫn là do anh bỏ ra, còn có đồ gia dụng mới sau này là anh đặt mua.

Vậy nên, nếu phân gia, những đồ đạc đó anh muốn lấy đi.

“Lúc đó còn chưa phân gia, là anh em, đều là đồ đạc của cả nhà, sao lại là của một mình chú được? Chúng tôi giúp trong nhà kiếm tiền, có phải cũng chia ra không?” Cổ Trình Như Hải sưng to lên, trên mặt nổi gân xanh cực kỳ dọa người.

Trình Như Sơn vẫn như cũ không tức giận, “Anh kiếm được tiền, chúng tôi không nhìn thấy. Tôi và mẹ cũng chưa từng dùng tiền mà anh kiếm được. Vậy nên tôi đến lấy lại đồ dùng của mình là chuyện đương nhiên. ”

“Tìm đại đội, đi tìm đại đội! Làm phản rồi!” Trình Như Hải tức giận đến nhảy dựng lên, đáng tiếc hắn biết mình không phải là đối thủ của Trình Như Sơn.

Từ lúc Trình Như Sơn chín tuổi, Trình Như Hải đã không phải là đối thủ của anh, hắn vẫn luôn khắc sâu bài học đó.

Trình Như Sơn nhẹ nhàng cười, “Thật xin lỗi, chuyện nội bộ trong nhà, ngay cả đại đội cũng không thể can thiệp.”

Anh đi bộ một vòng trong sân, lấy cuốc, dao rựa và rìu ném ở đó, rồi đi vào nhà.

Lưu Hồng Hoa khóc đến tê tâm liệt phế, “Ăn cướp, ăn cướp! Cha bọn nhỏ, anh còn không mau đi đại đội kêu người đến, chủ nhiệm trị an đâu? Mau kêu dân binh!”

Trình Như Hải lòng nóng như lửa đốt mà đuổi theo Trình Như Sơn, nhưng không dám đứng quá gần, “Em trai, chú rốt cuộc muốn làm gì?”

Trình Như Sơn nhàn nhạt nói: “Anh để mẹ cùng vợ con tôi ở trong túp lều đúng không?”

“Là bọn họ tự mình dọn đi, anh bất quá chỉ nói giỡn vài câu, thế mà bọn họ lại coi là thật!” Hắn chắc chắn Diêm Nhuận Chi và Khương Lâm đã cáo trạng với Trình Như Sơn nên vội vàng kể lại chuyện lúc đó.

Kỳ thật cũng không có gì, bọn họ chỉ là thuận theo lời nói, ý của hắn và Lưu Hồng Hoa chính là, nếu ở cùng nhau không vui, vậy bà có bản lĩnh thì dọn ra ngoài đi?

Trình Đại Bảo và Trình Tiểu Bảo đứng ở nơi đó chơi trò dẫm tiểu nhân học trộm được từ những đứa trẻ khác, “Dẫm dẫm dẫm tiểu nhân, dẫm đầu tiểu nhân, dẫm mặt tiểu nhân, dẫm ngực tiểu nhân, dẫm chân tiểu nhân……”

Khương Lâm: “……”

Trình Tiểu Bảo cười khanh khách, chỉ vào Lưu Hồng Hoa hét lớn: “Cha, bác gái là tiểu nhân! Trộm trứng gà của con!”

Trình Đại Bảo: “Mùa đông rót nước lạnh, mùa hè cho con ăn bánh ngô hư.”

Chuyện này trước kia hai đứa bé chưa bao giờ nói, nhưng hôm nay có cha chống lưng, đột nhiên trí nhớ tốt lên, cái miệng nhỏ luyên thuyên mà bắt đầu kể những chuyện mà Lưu Hồng Hoa đã đối xử khắt khe với bọn nó.

Lồng ngực Khương Lâm quặn đau, hốc mắt cũng đau nhức, cô rất muốn ôm lấy hai đứa bé vào lòng. Tuy rằng không phải tự mình làm, nhưng Lưu Hồng Hoa làm loại chuyện như vậy, nguyên chủ tất nhiên là biết, vậy mà cô ta lại không can thiệp vào.

Nếu là con cô, lúc cô không có ở nhà bị người ta đối xử hà khắc như vậy, chắc chắn cô sẽ vò đầu bức tai, hơn nữa còn mắng người trông coi đứa bé, tại sao lại đối xử với bọn nhỏ như thế.

Cô không dám nhìn Trình Như Sơn, theo bản năng mà lui về phía sau. 

Trình Đại Bảo đột nhiên giữ chặt tay Khương Lâm, ngửa đầu nhìn cô, “Mẹ, bác gái mắng sau lưng mẹ!” Nó chỉ vào Lưu Hồng Hoa, lại chỉ vào Trình Như Hải, “Còn bác cả thì luôn thò đầu vào cửa sổ nhìn trộm!”

Những lời đứa trẻ nói chỉ là ngoài mặt, còn nội tình bên trong đó thì chỉ có người lớn mới hiểu được. Lưu Hồng Hoa sẽ mắng như thế nào, Trình Như Hải đáng khinh mà rình coi vợ của em trai ra làm sao.

Khương Lâm nhất thời cảm thấy lửa giận trong lòng đột nhiên bùng phát.

Lưu Hồng Hoa xông tới muốn tát Trình Đại Bảo, cô ta hét lớn, “Mày, tên tiểu quỷ đoản mệnh này nói bậy, a ——”

“Bốp” một cái, Khương Lâm cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mà tát, đánh đến mức mắt Lưu Hồng Hoa đầy sao xẹt, nhưng cô vẫn chưa hả giận, đổi tay lại là một cái tát. Lưu Hồng Hoa gào lên thét chói tai, muốn cùng Khương Lâm đánh nhau, lại bị cô ngáng chân mà ngã xuống đất.

Lưu Hồng Hoa bị ngã đầu váng mắt hoa, đột nhiên nhìn thấy Trình Đại Bảo cầm rìu giơ lên, cô ta liền sợ tới mức trợn mắt ngất đi.

Trình Đại Bảo và Trình Tiểu Bảo đang giúp cha mẹ gom đồ đạc, nhóc con Trình Tiểu Bảo kéo một cái cuốc lớn, còn Trình Đại Bảo thì ôm một thanh rìu, cái rìu quá nặng khiến cậu nhóc lung lay cầm không nổi.

Trình Đại Bảo: “Bác ấy sao thế ạ?”

Khương Lâm: “Cô ta làm chuyện trái với lương tâm nên sợ đến ngất đi.”

Trình Tiểu Bảo chỉ vào Trình Như Hải, người gần như ngồi bệt xuống đất vì hai đùi run rẩy, nó vỗ tay nhỏ: “Đến lượt bác cả!”

Nhóc con quay đầu cùng anh trai Trình Đại Bảo nhỏ giọng nói: “Mượn chân bác ấy hay là đầu?”

Trình Đại Bảo nhăn khuôn mặt nhỏ: “Bác ấy hôi lắm, bùn còn sạch hơn.”

Bởi vì lời nói của con trai mà Trình Như Sơn suýt nổ tung, anh siết chặt nắm đấm, nếu không phải Khương Lâm và hai con còn ở bên cạnh, anh đã có thể một quyền mà đánh chết Trình Như Hải.

Lý trí nói cho anh biết, hắn không đáng, bây giờ anh còn phải nuôi gia đình. 

Anh nhìn lướt qua trong phòng, thấy được chiếc rương đen bóng loáng do chính tay mình làm, không phải là chiếc rương hai tay cầm mà Khương Lâm đang dùng. Anh tiến lên trực tiếp dọn ra, Trình Như Hải khóc lóc đi tới ngăn cản: “Đông Sinh, đó là của anh, chú coi như vì mặt mũi cha chúng ta, đừng ức hiếp người quá đáng như vậy……”

Trình Như Sơn không thèm nhìn hắn, anh lạnh mặt, vặn chiếc khóa nhỏ trên đó, rồi dùng lực kéo bản lề ra vứt đi, hai tay anh xách chiếc rương ném xuống đất, đồ đạc lăn lóc khắp sàn nhà kêu lạch cạch.

Trình Như Sơn cúi đầu nhìn, thấy bên trong có những chiếc vòng bạc nhỏ mà mẹ anh đã giấu đi, còn có vòng chân gắn lục lạc, đây là bảo bối của anh khi còn nhỏ. Ngoài ra còn có chiếc tẩu thuốc bằng đồng của ông nội mà bác cả đã giữ lại, chiếc vòng vàng mà bác gái đeo khi treo cổ tự vẫn, bác cả đã tháo nó ra và cất làm kỷ niệm, và còn……

“Trình Như Hải, anh còn rất giỏi đấy.” Nếu không phải xé rách mặt, Trình Như Sơn cũng sẽ không vạch trần hắn như vậy.

Trình Như Hải sắc mặt tím tái “Trình Như Sơn, tao liều mạng với mày!” Hắn lao về phía Trình Như Sơn, muốn đánh ngã anh.

Trình Như Sơn nhấc chân, đá vào ngực Trình Như Hải, nhìn đối phương giống như một cái bao rách mà bay ra ngoài, anh đứng trong phòng, sắc mặt lạnh lùng, không chút sứt mẻ.

Trình Tiểu Bảo đi tới nhìn, thấy khóe miệng Trình Như Hải có vết máu, cậu bé hỏi anh trai Đại Bảo: “Bác cả chết rồi sao?”

Trình Đại Bảo xem xét, “Chắc chắn là không, em nhìn bác ấy kìa, vẫn đang co giật.”

Hai đứa bé liền mặc kệ, vội vàng chạy đến nhà chính giúp Trình Như Sơn nhặt đồ vật.

Lúc này, cán bộ đại đội rốt cuộc cũng tới, trong đó có bí thư đại đội, chủ nhiệm trị an, cùng vài dân binh, vừa tiến vào đã nhìn thấy khắp sân bừa bộn, bọn họ chỉ cảm thấy đau đầu.

“Như Sơn, thanh niên trí thức Khương, đây là có chuyện gì vậy?”

Khương Lâm cười nói: “Thư ký, chỉ là một chút chuyện nhỏ trong nhà, sao mà còn kinh động đến các vị thế?”

Trình Phúc Quân nhìn Khương Lâm, lại nhìn Trình Như Sơn đang đứng ở nhà chính, thanh niên cao ráo, tuấn tú vì sao lại giống như hung thần ác sát thế? Còn tưởng rằng cười vui vẻ như vậy là đã thay đổi tính nết, trở nên dễ thân cận, nào ngờ chỉ mới không bao lâu đã đập phá nhà anh cả mình rồi? 

Trình Như Sơn đứng ở nhà chính, toàn thân lạnh buốt, mặt cũng kết băng, Trình Phúc Quân thấy vậy liền không dám đi vào.

Ông ấy đứng ở cửa, “Như Sơn, sao cháu lại phát hỏa lớn như thế?” Nếu muốn tức giận, tại sao lúc ở phòng đại đội lại không làm, khi đó tiểu tử này còn cười hì hì làm như không có chuyện gì, khiến ông ấy cho rằng ngáng chân khiến Trình Như Hải ngã xuống là coi như xong, ai ngờ được lúc này lại đột nhiên phát hỏa lớn như vậy?

Trình Như Sơn nhìn thoáng qua Khương Lâm đang ở bên ngoài, lại rũ mắt nhìn hai con trên mặt đất, anh nén giận, cười nhẹ nói: “Không có chuyện gì, một chút chuyện nhỏ trong nhà mà thôi. Anh cả cháu nói xin lỗi nhà cháu, anh ấy muốn trải nghiệm một chút cảm giác ở lều.”

Trình Như Sơn vừa nói vừa đi ra khỏi nhà chính, anh nhặt một cây gậy gỗ ở trong sân.

Chủ nhiệm trị an hoảng sợ đến mức sắc mặt biến đổi, “Như Sơn, cậu muốn làm gì? Cậu không được xúc động?”

Trình Như Sơn mỉm cười, làm cái thủ thế, “Đừng sợ, tôi và anh trai chỉ đùa giỡn một chút thôi.”

Trong tay anh cầm gậy gộc, chống trên mặt đất, thân thể cao ngất như một con báo, đột nhiên anh trèo tường, lại nhảy lên nóc nhà, ở mái nhà đi qua đi lại như giẫm trên đất bằng, anh đánh giá vị trí một chút, sau đó hạ gậy xuống, từng bước thọc thành một cái động, đi một bước thọc một cái.

………………

Sơ lược mối quan hệ của các nhân vật, lấy Trình Như Sơn làm chuẩn.

Ông nội Trình Nghị, bị xử bắn.

Bác cả Trình Vinh Chi, bác gái treo cổ tự vẫn, anh họ Trình Như Châu phát điên.

Cha anh Trình Uẩn Chi, đã ly hôn với vợ cả, anh trai Trình Như Hải và chị gái Trình Hương Lan đã sớm kết hôn.

Mẹ anh Diêm Nhuận Chi. Ông ngoại và cậu đều không còn. 

Kẻ thù của gia đình anh, Trình Phúc Quý. Em trai ông ta là Trình Phúc Vạn, ngoài ra còn có một số con cháu khác.

_________

[1] Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo. Đây đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo. Ý chỉ không có chuyện gì thì không tới cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro