Chương 24: Lại mặt

Editor: Tiểu Màn Thầu

Cả nhà ba người đều mệt mỏi nên hôm sau mãi đến khi trời sáng rõ mới lần lượt tỉnh dậy.

Chu Bảo Bảo ngồi mơ màng ở bên trong giường, vì dậy quá muộn nên bụng cô bé đói cồn cào, cô bé len lén xoa cái bụng lép kẹp của mình.

Chu Lệ đang lấy quần áo mặc cho con gái nên không để ý, nhưng Giang Đào lại nhận ra: "Bảo Bảo đói bụng à?"

Chu Bảo Bảo ngượng ngùng gật đầu.

Bây giờ cô bé không còn sợ mẹ mới nữa. Mẹ mới vừa xinh đẹp lại dịu dàng, còn biết bảo vệ ba mình!

Thế nên cô bé có chuyện gì cũng dám nói với mẹ mới.

"Mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con ngay đây." Giang Đào mặc xong áo len và áo bông, nhanh nhẹn buộc tóc gọn gàng. Lúc này, Chu Lệ cũng đã mặc xong quần áo cho Chu Bảo Bảo, Giang Đào kéo cô bé qua, chải đầu và thắt hai bím tóc nhỏ gọn gàng. Cả nhà ba người cùng nhau ra ngoài rửa mặt.

Giang Đào rửa mặt xong trước, không quan tâm đến hai cha con họ đi thẳng vào bếp.

Hôm nay nhà cô dậy muộn, chắc hẳn người khác đã ăn xong rồi. Giang Đào nghĩ nếu có thể thì vẫn nên nấu ăn đàng hoàng để dành món bánh cuộn giòn cho những lúc đói bụng còn có cái ăn tạm, hoặc khi chưa tìm được nhà ở thị trấn mà không muốn tranh bếp với ai. Ai ngờ vừa bước vào bếp cô đã phải bực mình: Chu gia này có vấn đề gì vậy, sao lại không rửa nồi!

Chén bát thì không thấy đâu, chắc đã rửa rồi mang về phòng, nhưng hai cái nồi nấu ăn thì vẫn để nguyên chưa rửa.

Giang Đào cũng lười so đo, càng không muốn làm kẻ ngu rửa nồi cho người khác, thế là bước vào bếp thế nào thì đi ra thế ấy.

Đúng lúc này, Mạnh Huệ từ nhà chính đi ra, trên tay bưng một tô cháo lớn, tay kia cầm bánh bao và dưa muối: "Em dâu ba mới dậy à? Bữa sáng nay chị nấu dư còn lại một ít, nếu em không chê thì mang về chắc đủ cho ba người nhà em ăn rồi."

Một đĩa nhỏ dưa muối, hai cái bánh bao lớn, cháo thì ăn nhiều hay ít cũng được, vậy nên đúng là đủ thật.

Nhưng nhờ vậy Giang Đào cũng biết hai cái nồi chưa rửa kia không phải của Mạnh Huệ, mà của Kiều Anh và Vương Chiêu Đệ.

Người ta có câu chẳng ai đánh vào khuôn mặt tươi cười. Huống hồ kiếp trước biết được nhân phẩm của Mạnh Huệ, hay đời này chị cũng chưa từng gây khó dễ cho cô, hơn nữa còn từng chăm sóc Chu Bảo Bảo một thời gian, Giang Đào đều nên nhận lòng tốt này.

"Sao lại chê được, cảm ơn chị dâu hai." Giang Đào cười nhận lấy nói thêm: "Chị đợi em đổi bát rồi trả chị nhé."

Mạnh Huệ cười nói: "Không vội, ăn xong mang trả cũng được."

Giang Đào mỉm cười gật đầu nhưng về phòng liền đổ đồ ăn sang bát đĩa nhà mình rồi rửa sạch bát đĩa đem trả cho Mạnh Huệ. Lúc mang trả, cô tiện tay lấy đầy một bát kẹo. Kẹo không đáng bao nhiêu tiền, lúc cưới Chu Lệ mua nhiều nên còn dư rất nhiều.

Mạnh Huệ cũng không khách sáo nhận lấy, sau đó chị gọi Chu Tiểu Mãnh qua cảm ơn thím ba.

Lúc Giang Đào từ nhà chính đi ra, Kiều Anh ở phòng phía đông cũng vừa bước ra, mặt mày khó chịu. Nhìn thấy Mạnh Huệ cười nói tiễn Giang Đào, chị ta liền châm chọc: "Đồ nịnh bợ!"

"Em dâu ba, em đi đi!" Mạnh Huệ đẩy nhẹ Giang Đào một cái rồi quay đầu mắng Kiều Anh: "Đồ lười sinh dòi!"

Vương Chiêu Đệ mắng Giang Đào câu này, Mạnh Huệ cũng học theo.

"Mạnh Huệ, chị nói ai đấy? Nói lại lần nữa xem nào!" Kiều Anh tức giận xắn tay áo lên.

Mạnh Huệ cũng lập tức xắn tay áo.

Không đợi chị mở miệng, Giang Đào đã xắn tay áo quay lại nói: "Chị dâu hai, đánh nhau không? Em giúp chị nhé!"

Mạnh Huệ hơi bất ngờ, nhưng có người tự nguyện giúp mình thì đương nhiên chị không từ chối. Chị lập tức chuẩn bị xong: "Được!"

Kiều Anh trợn tròn mắt, chỉ đánh nhau với Mạnh Huệ thôi chị ta đã không có nhiều cơ hội thắng, thêm Giang Đào vào, người từng đè bẹp Vương Chiêu Đệ không ngóc đầu lên nổi, hai người cùng lao vào thì chị ta nào dám!

"Đồ thần kinh!" Kiều Anh buông tay áo, lập tức rút về phòng.

"Đồ hèn!" Mạnh Huệ lớn tiếng mắng theo.

Đáp lại chị là tiếng Kiều Anh đập cửa thật mạnh.

"Chị dâu hai, em về trước đây." Giang Đào buông tay áo.

Mạnh Huệ quay đầu, nụ cười rạng rỡ và chân thành hơn trước: "Ừ, mau về ăn cơm đi!"

Ăn xong bữa sáng, Giang Đào đã về nhà chồng được ba ngày thì hôm nay cần phải về nhà mẹ đẻ lại mặt.

Giang Đào xách theo chiếc giỏ nhỏ mà hôm qua chị họ tặng, giữ lại một cân đường đỏ, mang theo đường trắng. Cô không nghĩ mua nhiều đồ, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện thể diện. Một là nhà họ sắp thuê nhà để mở quán cần tiết kiệm tiền, hai là dù mang bao nhiêu đồ đến thì cuối cùng cũng vào bụng Giang Hải và Trương Nguyệt Hồng, thế không bằng khỏi mang thì hơn!

Cả nhà ba người ra ngoài, gặp Chu Lão Ngũ đang ngồi ở sân trước phơi nắng.

Nếu là Vương Chiêu Đệ, Chu Lệ sẽ không thèm để ý, nhưng ít nhất ngoài mặt Chu Lão Ngũ vẫn đối xử với anh không khác hai anh lớn là bao, nên Chu Lệ vẫn thông báo một tiếng: "Cha, con với Giang Đào về Giang gia đây."

Chu Lão Ngũ nhìn chiếc giỏ của Giang Đào, bên trong chỉ có một túi đường trắng, ông hỏi: "Định mua gì về lại mặt nhà mẹ đẻ thế?"

"Bọn con lên thị trấn rồi xem sao ạ!" Chu Lệ đáp.

Chu Lão Ngũ lại nhìn Chu Bảo Bảo trong lòng Chu Lệ, nhíu mày nói:
"Bảo Bảo ở nhà đi, mang đến Giang gia không thích hợp."

Đúng là không thích hợp thật. Người trong nhà biết Chu Bảo Bảo là trẻ nhặt được, nhưng người ngoài không biết sẽ đoán già đoán non đủ điều. Huống hồ Chu Bảo Bảo giống Chu Lệ vừa gầy vừa đen, lại có đôi mắt to rất đẹp, tuy mũi, miệng, trán và cả đôi mắt to đều không quá giống, nhưng nhìn lướt qua thì lại cảm thấy giống, đặc biệt giống Chu Lệ!

Ban đầu Chu Lệ cũng định để Chu Bảo Bảo ở nhà, nhưng chuyện chia nhà hôm qua ầm ĩ như vậy, anh sợ mẹ mình ở nhà sẽ đánh Chu Bảo Bảo nên định gửi tạm con bé ở nhà cô trên thị trấn.

Giang Đào lại nói: "Không sao đâu, cha mẹ con đều biết sự tồn tại của Bảo Bảo, không mang đi cũng không thay đổi được gì."

Chu Lão Ngũ nghẹn họng.

Ông cũng chỉ có ý tốt nhưng sao cô con dâu út này lại chẳng biết ăn nói gì cả?!
Vẻ mặt Giang Đào bình tĩnh, thái độ nghiêm túc. Chu Lệ biết cô thật sự nghĩ như vậy nên gật đầu: "Được, vậy mang cả Bảo Bảo theo."

Khi nói chuyện Chu Lệ đã bước chân đi, không ngờ Chu Lão Ngũ lại gọi anh lại: "Đợi đã!" Sau đó ông đứng dậy, nhanh chóng nhét cái gì đó vào tay anh: "Cầm lấy mua lễ lại mặt mẹ đẻ, đừng để Giang Đào mất mặt!"

Là tiền.

Chu Lệ sờ sờ xấp tiền được gấp vuông vắn, im lặng một lúc rồi nói: "Đã chia nhà rồi cha còn đưa tiền cho con, không sợ anh cả anh hai biết sẽ giận à?"

Ban đầu Chu Lão Ngũ quả thật hơi lo, vì đưa tiền như này sẽ lộ ra việc ông còn giữ tiền riêng.

Nhưng lời của Chu Lệ lại vô tình chạm đúng tính nóng ông: "Sợ cái gì! Tiền của tao, tao muốn cho ai thì tao cho! Hơn nữa, lễ lại mặt nhà mẹ đẻ vốn dĩ tao phải lo cho mày, lúc chị dâu cả, chị dâu hai về nhà mẹ cũng vậy mà!"

Chu Lệ gật đầu, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chu Lão Ngũ, rồi đưa tiền cho Giang Đào.

Tiền là thứ tốt, người đưa tiền lại là cha mình nên nhận thì cứ nhận. Dù sao nếu sau này cha già yếu, bệnh tật cần tiền hay cần người chăm sóc, mình cũng không tránh được trách nhiệm.

Chu Lão Ngũ đưa 30 đồng, thời buổi này, 30 đồng mua quà về nhà mẹ đẻ là rất nở mày nở mặt rồi.

Nhưng Giang Đào chỉ mua thêm một cân đường đỏ, hai cân thịt và một con cá. Cộng với túi đường trắng trong giỏ, bốn món lễ vật này tổng cộng chỉ tốn hơn mười đồng. Quà về nhà mẹ như vậy tất nhiên không phải quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi kém, thuộc mức bình thường của nhà nghèo.

Giang Đào cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Cả nhà ba người đội gió lạnh đi về hướng thôn Hoa Đào. Khi thôn Hoa Đào gần ngay trước mắt, Giang Đào đột nhiên bước chậm lại.

Chu Lệ bế Chu Bảo Bảo đi phía trước, đang đi thì không nghe thấy động tĩnh gì bên cạnh, quay đầu lại thấy Giang Đào đang nhìn sông Chu Loan. Hiện giờ trời chưa lạnh đến mức đóng băng, nước sông Chu Loan lăn tăn gợn sóng, dưới ánh nắng lấp lánh ánh bạc rất đẹp. Nhưng Chu Lệ nhìn một hồi lại không khỏi rùng mình.

Anh vội xoay người  đi đến bên cạnh Giang Đào, cẩn thận hỏi: "Giang Đào, em không sao chứ?"

Giang Đào hoàn hồn cười với Chu Lệ: "Không sao."

Chỉ là sau khi cô trọng sinh đã vội vàng kết hôn, giờ về nhà mẹ đẻ mới chợt nhận ra, mình thật sự đã rời khỏi thôn Hoa Đào, nơi kiếp trước cô sống cả đời. Đúng là con người, chỉ cần dám làm thì không gì là không thể thay đổi.

Thật ra nghĩ lại, cô thấy nếu mình không lấy chồng cũng chẳng sao. Tay nghề của cô là thứ còn sót lại từ kiếp trước, có nghề trong tay thì không lo chết đói. Nếu không thuê được nhà trên trấn, cô có thể làm đồ ăn ở nhà rồi tranh thủ trời chưa sáng vào ngày chợ phiên để đi bán, cũng có thể kiếm sống bằng chính tay nghề của mình. Về vốn liếng, nếu cha mẹ không cho, cô vẫn có thể nhờ Giang Hà đứng ra giúp. Còn việc Trương Nguyệt Hồng chắc chắn sẽ ghen tị, cô đã dám đối đầu với Vương Chiêu Đệ rồi, chẳng lẽ lại không dám động vào Trương Nguyệt Hồng? Nếu cha mẹ một lòng bênh vực Trương Nguyệt Hồng hoặc không cho cô làm công việc phơi mặt ngoài đường thì cùng lắm cô dọn ra ngoài sống thôi!

Nói là không nỡ, thực ra trong nhà cô chỉ không nỡ xa Giang Hà và mẹ cô. Nhưng sau này kiếm được tiền, cô có thể quay lại thăm họ mà.

Khi cô bị Chu Lệ gọi về hiện thực, nhìn thấy anh và Chu Bảo thím, một lớn một nhỏ trên mặt đầy vẻ lo lắng, Giang Đào nhìn con sông Chu Loan, trong lòng thầm lắc đầu. Cô đã kết hôn với Chu Lệ, anh lại đối xử rất tốt với cô, cô còn nghĩ đông nghĩ tây gì nữa?

Lúc mới trọng sinh không nghĩ tới, giờ mới nhớ ra, Chu Lệ đúng là rất đáng thương.

Cô nên sống tốt cuộc đời hiện tại mới phải!

Chu Lệ vẫn lo lắng, đi vài bước cuối cùng không nhịn được lại hỏi: "Giang Đào, anh hỏi em được không, hôm đó sao em lại nhảy sông?"

Sao hôm đó lại nhảy sông nhỉ?

Lý do đã khắc sâu suốt cả đời kiếp trước, cũng là điều cô chán ghét nhất sau khi trọng sinh. Nhưng vào khoảnh khắc này, Giang Đào bỗng thấy nhẹ nhõm. Cô không phải sao chổi, cũng không phải mệnh khắc chồng, nên việc cô bị từ hôn ba lần chẳng phải lỗi của cô.

"Chỉ là nhất thời không nghĩ thông suốt, lấy lỗi lầm của người khác ra để trừng phạt mình thôi." Giang Đào vừa nói vừa cười, "Sau này sẽ không thế nữa."

Cô đã có những người quan tâm đến mình, có đứa trẻ đáng yêu như Chu Bảo Bảo, lại có cả việc làm ăn cô tin tưởng sẽ kiếm được tiền. Sau này cô sẽ không làm chuyện dại dột nữa, bằng không cô đã phụ lại cơ hội trọng sinh mà ông trời ban cho rồi.

"Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa." Giang Đào dẫn đầu, sải bước tiến về Giang gia ở thôn Hoa Đào.

Người ta thường nói chuyện tốt chẳng ra khỏi cửa còn tiếng xấu thì vang xa. Chuyện cô dâu mới Giang Đào vừa vào cửa đã ghê gớm đến mức cãi nhau với mẹ chồng, ai cũng thích nghe cái mình muốn nghe. Nên dù lúc ấy mọi người đứng xem đã tin rằng cô không đánh Vương Chiêu Đệ, nhưng truyền qua truyền lại, cuối cùng lại thành cô đè Vương Chiêu Đệ xuống đánh đến mức không thể bò dậy nổi. Vì vậy, từ đầu thôn đến tận cửa nhà, Giang Đào nhận được không ít ánh mắt dò xét kín đáo.

Cuối cùng cũng về đến Giang gia. Đúng lúc Trương Nguyệt Hồng chuẩn bị ra ngoài đi vệ sinh, vừa thấy một nhà ba người Giang Đào, cô ta chưa kịp nói gì đã lùi lại hai bước, có chút lo lắng nói: "Chị, chị cả về rồi à!"

Trương Nguyệt Hồng sợ cô sao?

Nhìn vẻ mặt của Trương Nguyệt Hồng, Giang Đào nhoẻn miệng cười. Đây đúng là một bất ngờ thú vị: "Ừ, về rồi. Cha mẹ đâu?"

Trương Nguyệt Hồng cẩn thận dùng tay che bụng, gượng cười đáp: "Cha ở trên nhà chính, mẹ và Giang Hạnh ở dưới bếp."

Giang Hạnh cũng về sao!

Giang Đào hơi gật đầu, sau đó dẫn Chu Lệ tiếp tục đi vào nhà.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Giang Hà từ phòng bên bước ra, Tào Quế Hoa và Giang Hạnh ở dưới bếp cũng đi ra.

Sau khi nhìn Giang Đào từ đầu đến chân, xác nhận cô không bị thương, Giang Hà mới yên tâm dẫn Chu Lệ vào nhà chính.

Giang Đào đưa giỏ lễ vật trong tay cho Tào Quế Hoa, sau đó nhận Chu Bảo Bảo từ tay Chu Lệ rồi cùng mẹ bước vào bếp.

Trong bếp, Tào Quế Hoa đặt giỏ lễ xuống rồi lập tức kéo Giang Đào lại kiểm tra: "Nghe nói con đánh nhau với mẹ chồng, con có sao không?"

"Không sao đâu, con không bị thương." Vết đỏ trên mu bàn tay lúc đó rất rõ, nhưng không trầy da nên giờ chẳng còn thấy gì.

Kiểm tra xong, Tào Quế Hoa mới yên tâm, nhưng lại không nhịn được trách mắng: "Con đấy, sao lấy chồng rồi mà vẫn không để mẹ được yên lòng thế? Dù Vương Chiêu Đệ có không ra gì, bà ta vẫn là mẹ chồng của con, sao con có thể động tay động chân với bà ấy?"

Giang Hạnh nhíu mày, không đồng tình chen lời trước Giang Đào: "Mẹ nói gì kỳ vậy? Chẳng lẽ Vương Chiêu Đệ đánh chị cả, chị ấy phải ngồi yên chịu trận sao? Con thấy chị cả làm thế là đúng! Mẹ không thấy hôm nay chị ấy về, ngay cả Trương Nguyệt Hồng cũng không dám hó hé gì à? Đó là vì cô ta biết chị cả lợi hại, không dám tùy tiện gây chuyện nữa!"

Tính tình Giang Hạnh nóng nảy, nghĩ gì nói nấy. Nói xong cô ấy liếc nhìn Chu Bảo Bảo rồi tỏ vẻ khó chịu: "Đây là con gái mà Chu Lệ nhặt về đúng không? Chị cả, sao chị còn đưa con bé này theo?"

Chu Bảo Bảo biết mình không được yêu thích, cô bé lập tức trốn sau lưng Giang Đào.

Giang Đào hơi cúi người xuống ôm con bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nó rồi nhìn Giang Hạnh bình tĩnh nói: "Hạnh Nhi, giờ con bé cũng là con gái chị."

Giang Hạnh bĩu môi nhưng cũng không nói thêm gì.

Chị cả đã biết chuyện Chu Lệ có con gái này từ trước khi lấy anh, giờ lại nói không chấp nhận thì cũng hơi quá đáng. Nhưng cô ấy vẫn thấy con bé này không vừa mắt, vì chỉ cần nhìn qua sẽ nó giống y như được Chu Lệ đúc ra vậy.

"Chị đừng ngốc rồi cứ moi ruột moi gan ra đối xử tốt với người khác, cũng phải xem người ta đối xử với chị thế nào rồi hãy quyết định."

Em gái có ý tốt, tất nhiên Giang Đào không tỏ thái độ lạnh nhạt. Cô mỉm cười đáp: "Ừ, chị biết rồi."

Tào Quế Hoa nhìn hai cô con gái của mình. Con gái út vốn tính khí không tốt, may mà lấy được nhà chồng tử tế không hay để bụng chuyện nhỏ nhặt, bà cũng yên tâm phần nào. Nhưng con gái lớn vốn dĩ tính tình rất hiền lành, giờ chẳng hiểu sao lại bị ảnh hưởng bởi con gái út. Đã vậy số không may gặp phải nhà chồng cũng chẳng vừa, mới lấy chồng ngày thứ hai đã cãi nhau tay đôi với mẹ chồng. Liệu có bị trả lại nhà mẹ đẻ không đây?

"Hạnh nhi, chị con không giống con." Cuối cùng Tào Quế Hoa không nhịn được nói, "Lưu gia tính tình tốt, nhường nhịn con, mẹ mới bớt lo. Nhưng chị con lấy Chu Lệ, Chu Lệ vốn đã có tiếng không hay, mẹ nó lại càng không phải người tử tế. Mẹ sợ chị con lại..."

"Mẹ, mẹ sai rồi!" Giang Hạnh lập tức ngắt lời, "Con lấy Lưu gia, họ tính tình tốt, nhường nhịn con nên con cũng phải đối xử tốt với họ. Nhưng chị cả lấy Chu Lệ, tiếng xấu không nói, mẹ anh ta còn không biết cư xử thì chị ấy phải tự mình mạnh mẽ lên! Không chỉ phải đè mẹ chồng xuống mà cũng phải trấn áp được cả Chu Lệ. Có vậy chị ấy mới sống tốt được. Nếu không, mẹ định nhìn con gái ruột của mình làm người ở cho nhà người ta sao?"

Tào Quế Hoa bị nói đến nghẹn lời, không biết đáp thế nào.

Giang Đào không nhịn được bật cười. Giang Hạnh đúng là người vừa thông minh vừa tỉnh táo. Nếu kiếp trước cô nghe lời Giang Hạnh sớm hơn, chắc chắn cuộc đời cô đã không đến nỗi như vậy. Nhưng giờ cô được sống lại một lần, kiếp này, cô quyết tâm sẽ sống tỉnh táo như em gái.

"Mẹ, con lấy chồng rồi, mẹ đừng lo cho con nữa." Cô nói, "Mẹ cứ yên tâm, lần này dù cuộc sống có thế nào, con cũng sẽ không quay về nhà nữa thím. Nếu cuối cùng con không sống nổi ở Chu gia, con sẽ tự tìm đường đi."

"Con không về nhà, vậy con định đi đâu?" Tào Quế Hoa lo lắng nói ngay, "Con à, con không được làm chuyện dại dột đâu đấy! Nếu sống không nổi nữa thì về nhà, không sao cả, ở nhà lúc nào cũng có sẵn miếng ăn cho con ăn mà."

Nhưng để có được một miếng ăn đó con đã phải trả giá quá nhiều rồi.

Dẫu vậy, Giang Đào vẫn tin rằng, những lời mẹ cô nói bây giờ là thật lòng lo nghĩ cho cô. Còn về sau, khi mẹ cô đòi hỏi cô phải nhường nhịn, hy sinh hết lần này đến lần khác, đó chỉ là vì bà bị thời đại và nền giáo dục giới hạn, đã ăn sâu suy nghĩ rằng cô cần sự cho phép của anh em trai mới có thể ở lại nhà.

Giang Đào mỉm cười: "Mẹ yên tâm, con sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro