Chương 10.1

"Tiểu, Tiểu Quảng......" Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy cái xưng hô này thật giống như một sự mỉa mai vô tình, hắn đăng tiên là Thiên Đế, chưa từng cảm thấy trên Cửu Trùng Thiên có khuyết điểm gì, nhưng mà nay lại đột nhiên oán ghét thời gian dài dằng dặc trên Thiên cung cùng nhân gian tựa như hồng câu (ý chỉ giữa sự vật có ranh giới rõ ràng) khó có thể vượt qua chênh lệch. Hắn đơn giản chỉ là rời đi ba ngày, đối với Ngao Quảng lặng lẽ trở lại nhân gian mà nói lại là đã trải qua ba năm, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù thiên mục của hắn có thể thấy được hết thảy, cũng không có khả năng thăm dò vạn vật.

Ngao Quảng sợ hãi sự tình sẽ bại lộ, bèn quay người từ trong lòng Thiên Đế thoát ra, ở đáy biển không thể so với khi còn ở tiên cung, linh lực khôi phục khiến y có thêm vài phần tự tin, trước tiên biến ra áo khoác dài phủ lên người, sau đó tay áo chắp lại liên tiếp lui về sau ba bước, làm ra phong thái cung kính lẫn xa cách: "Đế quân đã nhìn thấy rồi, liền mời trở về cho."

Bọn họ gặp nhau chẳng được bao lâu, vậy mà từ "mời về" đã được Ngao Quảng nói suốt mấy lần, Thiên Đế nhất thời buồn bực, chuyển mắt liền hướng xuống nhìn đài cao. Hắn nhớ lại bộ dáng mới vừa rồi nhe răng nhếch miệng đầy hung ác của hồng long kia, cùng với thái độ phản kháng, thậm chí tức giận, của Ngao Quảng cùng đôi tay cố gắng che lấp vòng eo tròn xoe, Vô Thượng Thiên Tôn lập tức nhạy bén, thoáng chốc liền đem mọi việc xâu chuỗi lại.

"Ngao Quảng, ta thật là đánh giá thấp ngươi." Hắn giận quá hóa cười, lạnh lùng phẩy tay áo một cái chỉ vào bụng y, "Long tộc đến nay vẫn là nghịch tộc, vậy mà ngươi dám can đảm nghịch thiên, một chút đều không sợ họa giáng xuống đứa nhỏ này?"

Ngao Quảng nghe thấy lời này của hắn, sắc mặt tái nhợt càng thêm phức tạp, mà châu thai kia như là cũng bị lửa giận Thiên Đế ảnh hưởng, làm y đau quặn một trận, phải cố nén sợ hãi cùng run rẩy nói: "Ngàn sai vạn sai tất cả đều do ta, đế quân nếu vẫn cùng ta còn có một phần tình ý, thỉnh vạn vạn ——"

"Tình ý? Ngươi còn dám nhắc đến tình ý?" Thiên Đế cắn chặt răng, ánh mắt như điện, gương mặt tuấn dật đều cơ hồ biến hình, hắn quyền cao chức trọng, nào đâu chịu nổi uất khí như vậy, đánh không được mắng không xong. Hắn cũng không cảm thấy bản thân đối Ngao Quảng có tình ý, từ lúc thành Thiên Đế hắn đã nhiều lần trải qua thiên kiếp, thứ gọi tình yêu đã sớm như hạt bụi còn vương trong lòng, nhưng dù vậy hắn cũng không thể tha thứ cho thứ tiểu long đê tiện như vậy, nhận được ơn huệ của hắn lại quay đầu cùng người khác thân mật, khác gì là một cái tát vào mặt hắn, là giội một bát nước bẩn lên đầu hắn!

Ngao Quảng thấy hắn thực sự tức giận, ngược lại cũng không giống lúc trước sợ hãi, vẫn cứ đứng thẳng tắp, trong khoảng thời gian này vóc người y cũng cao lớn hơn, vai lưng rộng thẳng, cái cằm hếch lên, thực sự có vài phần uy tướng của loài rồng, cười cũng không cười, chỉ là chậm rãi nói: "Nếu vô tình cũng được, hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau Thiên Đế cũng không cần phải hao tâm tổn trí, chẳng sợ thiên kiếp địa chấn, Ngao Quảng ta sẽ tự mình gánh chịu."

Đáy biển không gió, xung quanh tĩnh lặng, Thiên Đế nhất thời cũng không biết có thể nói cái gì, hắn chưa từng gặp bộ dáng này của Ngao Quảng, kể cả lúc y ở Dục Châu Đài chẳng sợ trời đất cũng không cứng cỏi so với lúc này, sự cứng rắn không chỉ ở bộ dạng của y, mà là tư thái, thần sắc. Đôi mắt y đang nhìn hắn, nhưng đã chẳng còn đọng lại bất kỳ cảm xúc nào.

"Hảo," một lát sau hắn chỉ có thể cười lạnh, hắn từ nhỏ chưa bao giờ cúi đầu, cưỡng cầu lại quá mức mất mặt, càng cảm thấy chính mình tâm niệm Ngao Quảng, vì y mà đi cầu tiên đan cùng quỳnh tương mới thấy thật sự u mê ngu muội, dù sao cũng chỉ là một tiểu yêu bướng bỉnh, những kẻ nghe lời xinh đẹp trong cửu thiên tam giới hắn muốn muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nhưng mặc dù nghĩ thầm như thế ngoài miệng lại không thể nhẹ nhàng, hận ý nói "Ngươi nếu không sợ, ta cũng không nói nhiều làm gì, chỉ là Long tộc mưu phản, tội không thể tha, mặc dù có hậu thế, các ngươi cũng đừng có mơ đến việc rời đi biển sâu nửa bước."

Ngao Quảng nghe xong, tựa như là nghe được việc gì thú vị, trên mặt cười như không cười, rồi lại khôi phục hờ hững, làm dung mạo tú mỹ của y trong khoảnh khắc trở nên buồn bã: "Long tộc vốn là nên ở đáy biển, nhân gian không thể đến, Thiên cung..." Y nói một từ này, giọng bỗng nhiên đứt quãng, đôi mắt lướt qua đỉnh đầu Thiên Đế hướng mặt biển nhìn lên, mặt trời lặn đã lặn trên biển Đông Hải, mơ hồ có thể nhìn thấy mảnh trăng treo trên cao, ánh trăng vì sóng biển mà lảo đảo chập chờn, chợt làm tâm can y lạnh đến phát run, "Càng không phải nơi mà tộc ta nên đi."

Thiên Đế nghe từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy trái tim kiên cố như núi đá quặn lại, hắn bỗng nhiên phát giác đôi mắt chưa từng dao động lấy một lần của chính mình bất giác nóng lên, ánh mắt Ngao Quảng ngước nhìn mặt biển giống như một châm đâm vào tim hắn, khiến trong lòng hít thở không thông rồi lại hoảng hốt. Hắn không dám nhìn Ngao Quảng, tay áo giơ lên đem hộp đồi mồi đựng Hộ Tâm Đan ném xuống đất, chẳng quay đầu lại mà rời khỏi đáy biển.

Ngao Quảng thấy hắn rốt cuộc rời đi, lúc này mới vô lực quỳ rạp xuống đất, y đã ẩn nhẫn tới cực hạn, trong lòng đau đớn, châu thai kia hiển nhiên có linh, nó cảm nhận được Thiên đế rời đi thì càng dao động dị thường, làm y đau không chịu nổi. Thiên Đế đi rồi, kim quang tan hết, Ngao Quảng hai mắt không thể thấy càng thêm đau đớn cuồn cuộn, hàm răng cắn chặt lấy môi, long huyết vàng ròng theo khóe miệng ồ ạt mà chảy xuống, rồi tan vào bên trong nước biển lạnh băng.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro