Chương 6

Linh Chiểu nhìn thấy Ngao Quảng từ xa trở về, khẩn trương đến độ từ trong ao phóng lên khỏi mặt nước, rồi lại rơi trở về chỗ cũ.

Nàng nhìn tình trạng của Ngao Quảng cũng không quá tệ, tuy rằng bước đi có hơi run rẩy nhưng cặp mắt xanh lam kia hoàn hảo không bị tổn hại gì, căng thẳng trong lòng cá nhỏ rốt cuộc mới có thể thả lỏng.

"Tiểu long!" Nàng vội vã gọi y, vây cá ở trong nước quẫy thành sóng, "Ngao Quảng!"

Ngao Quảng cũng không nhìn nàng, chậm chạp đi đến bên cạnh ao ngồi xuống, đem giày lung tung đá sang một bên, đôi chân trắng muốt như ngọc thả xuống ao, làn da y cực mỏng, mơ hồ lộ ra mạch máu tựa sứ men xanh, Linh Chiểu thân mật dùng vây chạm chạm mắt cá chân y, nhất định buộc y phải cùng nàng nói chuyện.

Nhưng Ngao Quảng vô cùng ủ rũ, nghiêng người nằm xuống hai tay gối đầu, khoảng cách gần như vậy Linh Chiểu mới thấy được đôi mắt y. Hai con ngươi tựa đá quý so với trước đây có chút khác biệt, nhưng mà với năng lực của cá chép đỏ cũng nhìn không ra được khác biệt ở nơi nào.

"Tiểu Quảng." Linh Chiểu lại gọi y một tiếng, Ngao Quảng giật giật cổ chân tỏ vẻ đáp lại, y trên mặt một tia huyết sắc cũng không còn, xoay người nằm ngửa ngắm nhìn hoa rơi.

"Ngươi như thế nàoi?," Linh Chiểu dựa theo trực giác đoán y có điều khác thường, nhưng cũng chỉ nghĩ là y đang lo lắng Thiên Đế, liền hạ quyết tâm muốn làm y vui vẻ, "Chẳng lẽ là đem đầu lưỡi tặng đế quân rồi?" (ý trêu em Quảng đem lưỡi cho Thiến Đế rồi nên mới im lặng như vậy)

Ngao Quảng còn chưa trả lời, bên ngoài Dục Châu đài đã xôn xao, có người hô lớn, sau đó là trùng điệp âm thanh nặng nề, Ngao Quảng trở mình bò dậy, nín thở lắng nghe, mơ mơ hồ hồ được vài chữ, cái gì mà "Tà ma làm loạn", "Phong tỏa Thiên môn".

Ngao Quảng hai chân vội vàng nhấc lên khỏi ao nước, nhưng lúc này tại hành lang gấp khúc bằng bạch ngọc ở bên ngoài Dục Châu đài đã có một người mặc giáp che mặt trong tay cầm một trường kích Cự Linh Thần, chẳng thèm nhìn tới Ngao Quảng, chỉ là đem vũ khí múa một nhát, âm thanh lạnh lùng nói: "Tiên cung có biến, thỉnh ngài thứ lỗi."

"Ta..." Ngao Quảng muốn nói, nhưng nhận thức được rằng đối sự việc chưa rõ đầu đuôi mà y cứ cứng đầu cũng thật quá mức khó xử, vì thế ngược lại lui trở về bên cạnh Vạn Hoa trì.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Linh Chiểu hỏi.

Ngao Quảng suy nghĩ một lát, lại cảm thấy trong lòng dồn dập như có tiếng trống đập, khó có thể an bình, lại hỏi Linh Chiểu: "Mạch nước ngầm mà ngươi nói, ta có khả năng đi qua được chứ?"

Linh Chiểu nghĩ nghĩ một hồi, chân long có thể tùy ý hóa hình, dù mạch nước ngầm nhỏ hẹp nhưng với năng lực Ngao Quảng hẳn sẽ không khó, vì thế liền gật đầu một cái.

Ngao Quảng hướng về phía ao chạy đi, y nhảy lên hóa thành hình rồng bạc lam, rồi sau đó nhẹ nhàng chìm xuống mặt nước, biến ảo thành con cá chạch nhỏ. Linh Chiểu ở phía trước dẫn đường, hai người một trước một sau hướng tới nơi sâu nhất trong Vạn Hoa trì, nhưng càng thâm nhập lại càng cảm thấy quái dị, nước trong Vạn Hoa trì quanh năm tinh khiết, lúc này lại có mùi tanh nồng đậm, mà mùi tanh kia cũng không bình thường chút nào, khiến Ngao Quảng hoảng sợ ngừng lại.

"Linh Chiểu, lui ra phía sau." Âm thanh y có chút sợ hãi, cơ thể biến lớn, đem đuôi rồng cuốn lấy bảo hộ cá chép, hướng tới nơi bốc ra mùi tanh quan sát.

Dưới đáy ao tối tăm, ánh sáng mơ hồ, Ngao Quảng tuy nhìn không rõ ràng, nhưng cá chép đỏ sợ hãi trốn dưới đuôi y thò đầu ra kêu lên trước tiên: "Là rồng!"

Ngao Quảng lúc này mới giật mình, hiểu vì sao khí vị nồng đậm có chút quen thuộc kia từ đâu mà đến. Y không kịp suy nghĩ tại sao dưới đáy ao này lại có rồng, cái bụng lâu chưa được ăn cơm làm y cảm thân buồn nôn. Dùng hết sức lực ngăn chặn cỗ ghê tởm trong người, Ngao Quảng hóa trở về bổn tướng, đem tộc nhân bốc mùi tanh vẫn còn đang thoi thóp kia kéo lên bờ.

Con rồng này hiển nhiên bị thương không nhẹ, trong miệng nôn ra rất nhiều máu tươi, Ngao Quảng biến thành hình người đem đầu của nó ôm vào trong ngực, thúc giục linh lực chữa thương cho nó, chỉ là tình trạng của y cũng không khá khẩm hơn, một lát liền thấy kiệt lực. Cũng may mắn sau khi nghỉ ngơi rất lâu nó cũng đã yếu ớt tỉnh lại, một đôi con ngươi đỏ thẫm mở to, ngạc nhiên nhìn về phía Ngao Quảng.

"Đại... Đại ca?" Con rồng kia kêu lên, âm thanh nhỏ xíu.

Ngao Quảng cũng hoảng sợ nhìn nó, y tuy vẫn chưa nhận ra, nhưng trong khắp tứ hải có thể gọi y một tiếng đại ca không ai khác ngoài nữ nhi duy nhất của Đông Hải Long Vương, Ngao Cảnh. Nhưng khi còn bé nàng phạm vào đại tội, bị Long Vương đưa đi khỏi Đông Hải, cho nên Ngao Quảng tuy chỉ cách nàng 10 tuổi nhưng đối với muội muội ký ức vô cùng ít ỏi.

"Tiểu Cảnh?" Ngao Quảng cũng gọi nàng.

Ngao Cảnh ngay cả sức để gật đầu cũng không có, nàng biến thành hình người, từ đôi mắt đến màu tóc hoàn toàn một màu đỏ sậm, trên người vô số vết thương, sâu đến mức dường như thấy được cả xương, long huyết (máu rồng) nhiễm vàng cả cành hoa dưới mặt đất.

"Ngươi đây là như thế nào——" Ngao Quảng dùng áo choàng giúp nàng cầm máu, y thông minh nhạy bén, tức khắc liền nhớ lại cảnh xôn xao bên ngoài, nhìn thần sắc Ngao Cảnh có chút thay đổi, "Ngươi đến tiên cung làm gì?"

Ngao Cảnh sầu thảm hạp mục (nhắm mắt đau thương), không đáp lại y, chỉ là bật cười khùng khục: "Ngươi thật sự còn sống."

Ngao Quảng mờ mịt động tác trên tay ngừng lại: "Có ý gì? Ai nói ta đã chết sao?"

Ngao Cảnh nằm ngửa, không chút nào để ý đến thân thể lỏa lồ chằng chịt vết thương của mình, đôi con ngươi đỏ đậm nhìn chằm chằm Ngao Quảng, ngón tay thẳng tắp giơ lên trời, từ từ thong thả, trong cổ họng giống như chứa một cái châm sắc nhọn mà trả lời: "Thiên Đế."

Áo choàng rơi xuống, Ngao Quảng ngốc lăng ngồi quỳ trên hai chân, trong lòng y hoảng loạn, rối tung như tơ vò, y hoảng hốt nhận ra có quá nhiều chuyện bản thân chưa từng nghĩ tới. Từ sau khi tiến vào ở trong Dục Châu đài y như là đem tâm thần chính mình phong ấn lại. Chỉ biết mỗi ngày tưởng niệm Thiên Đế, ngắm nhìn Thiên Đế, tất cả suy nghĩ đều là về Thiên Đế, y đã quên mất phụ mẫu, đã quên nơi mình sinh ra, thậm chí đã quên mất chính mình đến tột cùng là ai. Thiên Đế từng nói việc y tạm ở lại tiên cung đã phái người thông báo tới Đông Hải, nhưng mà thông báo ra sao y chưa từng hỏi qua!

"Thiên Đế nó, ta đã chết?" Chưa bao giờ việc mở miệng nói với y lại khó như vậy, mỗi câu mỗi chữ vô cùng gian nan.

"Một ngày trên trời bằng một năm dưới nhân gian." Ngao Cảnh khụ hai tiếng, thanh âm kia như là muốn tạc vào trong cốt tủy Ngao Quảng, "Từ sau buổi tiên yến ấy, phụ vương thấy ngươi mấy năm không về bèn lo lắng, có lời nhắn hỏi thăm tình trạng của ngươi, nhưng tiên cung cũng không đáp lại, mẫu hậu càng thêm lo lắng, nhiều lần thúc giục mãi cho đến sau này Thiên Đế tự mình tới Đông Hải, mang theo hai mảnh vảy cùng một sợi râu của ngươi, nói rằng ngươi niên thiếu vô tri (còn trẻ chưa hiểu chuyện) lỡ mạo phạm tới Hồng Quân lão tổ, vì quá sợ hãi mà tự sát ở Vẫn Tiên đài."

Ngao Quảng hai mắt thất thần đôi môi run rẩy: "Hắn vì sao phải..."

Ngao Cảnh lại cười, nôn ra một búng máu, Ngao Quảng hoảng hốt giúp nàng lau, lại hỏi: "Ngươi là tới tìm ta?"

"Tìm ngươi làm gì chứ." Ngao Cảnh phun ra cái răng đã gãy vụn một nửa, đau đến mặt tái nhợt nhưng ngoài miệng vẫn không ngưng, "Tứ hải trên dưới đã sớm vì ngươi mà nhập luân hồi rồi, mẫu hậu khóc mấy trận cuối cùng cũng chỉ có thể nhận mệnh, ta đến đây là để...," Ngao Cảnh nghiến răng chống lên thân trên, mắt đỏ lập loè tàn bạo, "Là muốn Thí (*) Thiên!"

(*): thí là hành động chỉ kẻ dưới giết người trên (như tôi giết vua, con giết cha)

Ngao Quảng như chim sợ cành cong, vội vàng nhìn ngó xung quanh, Ngao Cảnh thấy bộ dáng nhát gan của y, tùy tiện cười ha hả.

Rồi nàng ngưng cười, khôi phục âm thanh khiến người ta lạnh cả sống lưng: "Đại ca của ta, ngươi thật sự là hoàn toàn không biết gì cả sao?"

Ngao Quảng ngồi yên, tay chân rét run, y lần đầu tiên gặp Ngao Cảnh đã cảm thấy nàng vô cùng quỷ quyệt, Long tộc trên dưới từ xưa đến nay đều không phải phường đạo chích (ý chỉ gian tà), nhưng mà Ngao Cảnh bất luận từ ánh mắt tướng mạo tới tiếng nói cử động đều lộ ra thần thái quái dị như tà ma yêu vật, nếu không phải do nàng có bản tâm như thế, thì hẳn đã xảy ra sự tình khiến nàng thay đổi như vậy.

"Ta nên biết cái gì...." Lời này vừa ra đến miệng, Ngao Quảng minh bạch, có rất nhiều sự tình khi biết rồi liền không có cách nào quay đầu lại.

Ngao Cảnh trên mặt hiện lên đau khổ, đem hai tay che lại ngực nói: "Toàn bộ rồng ở Tứ hải đều bị xẻo lân tước giác thiên hình (hình phạt lột vây bẻ sừng), tất cả đã chết chỉ còn lại một mình ta."

Trong Dục Châu đài một mảnh yên tĩnh, động từ cánh đào hoa rớt xuống mặt nước khiến cá chép đỏ nghe trộm giật mình, phốc một cái mà bơi trở lại đáy ao.

Ngao Cảnh còn muốn nói cái gì đó, nhưng ở ngoài bình phong lại truyền đến tiếng bước chân vững vàng mà nhẹ nhàng, Ngao Quảng quen thuộc thanh âm này, khuôn mặt trắng bệch đỡ Ngao Cảnh: "Ngươi đi mau!"

Ngao Cảnh cũng biết người tới không có ý tốt, biến về bổn tướng nhảy vào trong ao, Ngao Quảng nhẹ giọng gọi Linh Chiểu, nói nàng mang theo muội muội rời đi tiên cung, Ngao Cảnh lại không muốn đi, trong mắt vẫn chỉ có âm lãnh.

Thái dương Ngao Quảng đổ mồ hôi, lựa lời khuyên bảo: "Ngươi về Đông Hải trước, ta lát sau liền đuổi theo ngươi."

Ngao Cảnh không tin: "Ngươi thật sự sẽ đến?"

"Thật sự!" Ngao Quảng đè thấp giọng, cắn răng nói: "Nếu lời ngươi nói là thật, tứ hải Long tộc chỉ còn hai chúng ta, ta tất nhiên sẽ đi tìm ngươi!"

Ngao Cảnh nghe xong mới không cam lòng vung đuôi rời đi, theo Linh Chiểu bơi sâu xuống đáy ao.

Mặt ao trở về như cũ, bóng dáng người nọ cũng đã chiếu vào phía trên bình phong, Ngao Quảng tim đập thình thịch, lại đột nhiên thấy máu rồng đọng lại đầy đất. Tình thế cấp bách buộc y không còn cách nào khác, chỉ có thể biến ra một tảng băng, hung hăng đâm vào khuỷu tay mình. Loại cảm giác đau điếng người trước đây y đã hưởng qua, nhưng lúc này lại là tự mình làm vẫn đau đến mức sắp ngất đi.

Thiên Đế bước vào Dục Châu đài, nhìn Ngao Cảnh ngây người trong rừng hoa đào, tay trái ôm tay phải, long huyết đầm đìa nhuộm vàng cả đất.

"Tiểu Quảng?" Thiên Đế vội vàng bước hai bước, thị giác của hắn khôi phục như bình thường, hiện giờ cảm thấy thần thanh khí sảng, nhìn thấy Ngao Quảng đổ máu trong lòng lại có một loại dao động không tên, đem cánh tay gầy gò run rẩy của y chộp lấy, chỉ thấy một đoạn vết thương dài từ cổ tay đến khuỷu tay, cũng may vẫn chưa tổn thương tới gân cốt, chỉ là chảy nhiều máu mà thôi.

Đầu ngón tay hắn ở phía trên làn da Ngao Quảng chậm rãi lướt qua, miệng vết thương kia liền khỏi hẳn, nhưng Thiên Đế hiểu được ngân long kiều quý này rất sợ đau, không khỏi lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngao Quảng lại không trả lời, chỉ là mờ mịt nhìn vết máu rơi trên áo choàng của mình, Thiên Đế chỉ nghĩ y ham chơi rồi để chính mình bị thương, liền đem y ôm lấy, phất tay đem áo choàng của y cùng hoa trên mặt đất rửa sạch sẽ.

Hắn chừng mười ngày nay chưa từng gặp lại Ngao Quảng, cảm giác vắng vẻ này làm hắn có chút kỳ quái, liền ngồi xuống đem Ngao Quảng ôm vào trong ngực, muốn hỏi ngân long vì sao bất cẩn như vậy, nhưng Ngao Quảng chỉ dùng đôi mắt vô thần nhìn hắn, giống như không nhận ra hắn là ai.

Thiên Đế vốn tưởng rằng chính mình đã lâu không tới khiến y cáu kỉnh, nhưng tình huống như vậy cũng quá mức quái dị. Hắn là tam giới chi chủ, không quen nhìn sắc mặt người khác mà sống, càng không nghĩ muốn giải thích với Ngao Quảng, chỉ là cảm thấy đã nhiều ngày không thấy mới mẻ, cho nên mới đem ngân long ôm lấy muốn thân thiết một phen.

Nhưng hắn khó khăn lắm mới tiến lại gần lại bị Ngao Quảng đột nhiên đẩy ra, y dùng toàn lực mà Thiên Đế lại chưa kị[ phòng bị, bị y một phen đẩy ngã trên mặt đất.

Thiên Đế chưa từng bị đối xử như vậy, nhất thời tức giận, nhưng mà nhìn gương mặt kích động phiếm hồng cùng ánh mắt sắc bén hiếm thấy của Ngao Quảng, đột nhiên cao hứng, chỉ muốn dỗ dành tiểu long lẫn giải quyết dục niệm của bản thân, tâm tư lả lướt, trấn an nói: "Ngươi chớ có sinh khí, trước đây là ta sơ suất, ngươi nếu thật sự muốn về Đông Hải, ta ngày mai liền bồi ngươi đi."

Đứng ở trước mặt hắn, Ngao Cảnh nghe xong liên tục lắc đầu bật cười thê lương, Thiên Đế hoang mang không hiểu, lại chỉ thấy đôi con ngươi xanh lam nước mắt lã chã nhìn về phía hắn, giọng lạnh như băng: "Ngài mang ta trở về, chính là muốn ta thấy cảnh các tộc nhân bạch cốt tương tịch, huyết lưu phiêu xử (xương trắng ngổn ngang, máu chảy thành sông)?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro