Chương 1

Editor: ChiMy

Beta: Bi Ngố

Cao ốc An Hoa nằm ở khu vực trung tâm thành thị quý báu, trước cửa dòng xe cộ qua lại không dứt, vào đêm lễ Giáng Sinh ở đây tuyết rơi nhiều cũng không ngoại lệ. Cố Ninh Nhi chậm rãi đem chiếc Honda Accord màu trắng của cô dừng ở vị trí bãi đậu xe, cởi dây nịt an toàn ra, tắt đi tiếng hát trong xe. Ngoài cửa xe trắng như tuyết ở bãi đỗ xe trên cây thông bốn phía phủ đầy tuyết, nhánh cây nhẹ nhàng run rẩy, từng bông hoa tuyết đổ rào rào xuống, trông rất đẹp mắt. Ninh Nhi không tự chủ được lạnh run cả người, ngẩng đầu nhìn phòng làm việc trên tầng hai mươi bảy, dường như cô hạ quyết tâm cầm túi công văn trên ghế lái phụ lên, nhất quyết mở cửa xe.

Không khí lạnh lẽo bên ngoài thoáng cái vọt vào, Ninh Nhi đem túi công văn đặt ở trước ngực ngăn trở gió lạnh và tuyết rơi xâm lấn. Cô giẫm xèo xèo làm vang lên tiếng tuyết đọng, cất bước khó khan về phía cao ốc An Hoa. Một trận gió to thổi qua đây, Ninh Nhi khom người tóc dài theo vũ điệu của gió tung bay. Một tay Ninh Nhi ôm túi công văn một tay đặt ở trên đỉnh đầu. Tuyết rơi vuốt lên khuôn mặt non nớt của cô, gió lạnh tiến trong miệng của cô, khiến cô khó có thể hô hấp. Bắt đắc dĩ Ninh Nhi đành phải không chú ý đến hình tượng, dùng khăn quàng cổ bụm miệng, cúi đầu bước nhanh về phía cao ốc phía trước.

Rốt cuộc thành công vọt vào cao ốc, trên cây thông Noel treo những cái lục lạc nhiều màu để cho Ninh Nhi mới vừa vượt qua gió tuyết đi vào có chút không thể thích ứng. Thiết bị sưởi ấm mở hai mươi bốn tiếng đồng hồ khiến cho khuôn mặt vừa bị tuyết đánh đến đau bắt đầu tê dại, ngón tay cứng ngắc khẽ động, máu trong người như có lớp băng lướt qua, làm đau âm ỷ. Khó khăn đi tới thang máy, Ninh Nhi theo dòng người tràn vào không gian nhỏ hẹp.

Mặc dù các chuyên gia đều không làm cùng công ty, nhưng mỗi ngày đều ra vào cao ốc, cũng đã quen mặt. Tự nhiên chào hỏi, mắng khí trời gặp quỷ, mấy câu cho qua thời gian, Ninh Nhi đã đến tầng hai mươi bảy. Gật đầu tạm biệt với mọi người, cô lập tức vọt vào hãng công ty Kim Thể, đụng vỡ cửa kính phòng làm việc tổng giám đốc.

"Lạnh chết ! Lạnh chết !" Ninh Nhi ở trước mặt tổng giám đốc Lưu Hằng nhảy chân, đem túi công văn đặt trên bàn ông chủ lớn. Cô tháo găng tay xuống, dùng hai tay đông lạnh đỏ bừng bưng tai, cũng không biết là muốn dùng tay làm ấm tai hay là dùng tai làm ấm tay.

Lưu Hằng bị bộ dáng tức giận của cô chọc cười, "Ai mà không từ bên ngoài vào đây, sao em lại bị đông cứng đến đáng thương như thế."

"Em đặc biệt sợ lạnh thôi!" Ninh Nhi rùng mình nói. Cô giật lại túi công văn, lấy tờ giấy mỏng giao cho Lưu Hằng, "Đây là thành quả chiều hôm qua của em và Quách Tử, sáng sớm hôm nay anh ta đã bay đến Mỹ, em đem hợp đồng giao cho anh."

Trên mặt Lưu Hằng lộ ra biểu tình mừng rỡ, cầm lấy hợp đồng tinh tế suy nghĩ, "Làm xong rồi sao? Rất tốt !"

Ninh Nhi đắc ý giương đầu lên, "Em và Quách Tử song kiếm hợp bích, đương nhiên bách chiến bách thắng!"

"Được rồi được rồi, nữ tướng quân thường thắng của anh, mau đi ra ngoài làm việc đi, đã đến giờ đi làm." Liễu Hằng cười nói.

"Đúng là nhà tư bản, nắm chắc hết thảy thời gian bóc lột công nhân." Ninh Nhi cười khanh khách nói, tóc dài vung lên đi ra phòng làm việc của Lưu Hằng.

Lưu Hằng cười khổ lắc lắc đầu, cái cô gái thượng khôn khéo giỏi giang trên thương trường mua bán này, bên trong vĩnh viễn là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành.

Ninh Nhi cởi áo lông màu trắng dài tới mắt cá chân ra, cởi khăn quàng cổ màu hồng xuống, bên trong cô mặc một cái áo len màu đen và váy, vóc người cao gầy càng thêm thon dài cân xứng.

Hôm qua hoàn thành đơn đặt hang lớn, tâm trạng Ninh Nhi không tệ. Lên mạng xem tin tức một hồi, lấy vào vài bưu kiện, cô mang tai nghe lên, híp mắt nghe âm nhạc vang lên.

"Đông! Đông! Đông!" Có người đập vào vách ngăn trên bàn máy tính của cô.

Không tình nguyện mở mắt, Ninh Nhi đối diện với gương mặt tươi cười giả dối của Lưu Hằng.

Trời đông giá rét, sẽ không lại sai cô đi ra ngoài chứ! Ninh Nhi khủng bố nghĩ.

" Công ty Thụy Minh trên lầu gọi điện thoại tới, hàng chúng ta đặt nến màu sắc rực rỡ đã đến, em đi nói, đưa đến hội trường hoạt động ngày mai." Lưu Hằng nói.

"Không thể nào..." Miệng Ninh Nhi húp một ngụm khí lạnh, không nhầm đi, chuyển một thùng nến còn chưa tính, còn muốn đưa đến hội trường tiệc tối Noel, lái xe cũng muốn hơn hai mươi phút, chẳng lẽ Lưu Hằng không hiểu được thương hoa tiếc ngọc sao?

Xem thấu suy nghĩ của Ninh Nhi, Lưu Hằng nói: "Biết hôm qua em vất vả, lại có biểu hiện lập công lớn, đưa nến xong làm em có thể về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều ngày mai trực tiếp đi đến hội trường sắp xếp hoạt động là được —— thế nào? Anh đối với em là bạn chí cốt đi!"

Ninh Nhi hai ba cái mặc vào chiếc áo khoác thật dày, Lưu Hằng chỉ cảm thấy hoa mắt, một trận gió lốc màu trắng đã ở trước mắt anh bay đi.

Công ty Thụy Minh không sản xuất nến, mà là làm ra đồ trang trí giống ngọn nến để buôn bán. Mấy ngày hôm trước, Lưu Hằng và Thụy Minh đặt một thùng nến màu sắc rực rỡ dùng để trang trí cho hội trường lễ Giáng Sinh, ba ông chủ Tiêu Dao của Thụy Minh và ba Ninh Nhi là bạn học thời đại học, thậm chí hai đứa bé còn bị người lớn nói đùa chỉ phúc vi hôn (*), mặc dù sau này việc này không giải quyết được gì, mà Ninh Nhi và Tiêu Dao thực sự là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, cho nên Lưu Hằng không chút khách khí đem việc vốn nên thuộc về bộ phận quan hệ xã hội làm giao cho bộ phận thị trường Ninh Nhi.

(*): hôn nhân do cha mẹ hay ông bà đặt ra khi chưa sinh hoặc mới sinh ra

Ninh Nhi trực tiếp đẩy cửa tiến vào phòng làm việc Tiêu Dao, bất ngờ, bình thường ngay cả con ruồi ở Thụy Minh cũng không muốn bay vào phòng làm việc của tổng giám đốc bây giờ lại đầy người ngồi. Tay Tiêu Dao cầm một xấp tài liệu nửa tựa ở trên ghế da, mấy vị phó tổng ngồi ở bên cạnh anh ta. Mà đối diện cái bàn thật lớn, một bóng lưng cực gầy của người con trai tóc ngắn, hơi có vẻ thận trọng mà sống lung thẳng tắp ngồi trên ghế, một đôi nạng hợp kim đặt lên trên chân trái người con trai và đùi phải của anh ta... Ninh Nhi chỉ có thấy được ống gấp lên thật cao.

"Ôi!" Ninh Nhi không khỏi sợ hãi kêu lên tiếng, lập tức nhận thấy được chính mình thất lễ, cô vô ý thức vội vàng dùng tay bụm miệng, có chút lúng túng đứng ngốc ở giữa phòng làm việc.

Mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Nhi, người con trai đưa lưng về phía của cô cũng nghiêng đầu lại.

"Xin lỗi, quấy rầy mọi người!" Ninh Nhi rất nhanh bình tĩnh lại, nói xin lỗi.

Tiêu Dao đứng lên, "Không có việc gì, chúng tôi đang phỏng vấn nhân viên thôi —— nếu không thì trước tiên em đợi lát nữa, một chút anh ra ngoài." Nửa câu phía sau đúng là người con trai tóc ngắn nói.

"À, không! Không làm phiền mọi người, tôi chỉ là tới lấy nến Lưu Hằng đặt..." Ninh Nhi vội vàng nói.

Tiêu Dao cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số nội bộ, "Tiểu Khả, giao cho cô Cố một thùng nến." Nói xong nhún vai với Ninh Nhi, "Được rồi, Tiểu Khả lập tức lấy cho em."

"Tốt, mọi người đang bận, tôi ra ngoài trước !" Ninh Nhi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Ninh Nhi có chút ảo não, nhìn quen các giới tinh anh lớn mạnh nhà cao cửa rộng, cô không nghĩ tới ở đây lại nhìn thấy một người tàn tật bị gãy chân, tiếng la vừa rồi to như vậy, làm cho cô cảm thấy rất thất lễ đối với người con trai kia, có lẽ anh ta đã rất vất vả mới lấy hết dũng khí ra tìm việc làm, hơn nữa đạt được cơ hội tổng giám đốc tự mình phỏng vấn. Tiếng la vừa rồi của cô, có lẽ sẽ làm tổn thương lòng tự ái của anh ta, thậm chí ảnh hưởng đến sự phát huy trong cuộc phỏng vấn.

Một bên tự trách một bên tìm được kho hàng của trợ lý Tiểu Khả, lại phát hiện Tiểu Khả lấy màu sắc ngọn nến cho cô không đúng, lại một lần đi với hắn đến kho hàng, rốt cuộc tìm được màu sắc đúng, cô khó khăn xách cái thùng giấy xuống thang máy, lại lặn lội chịu gió tuyết di đến bãi đỗ xe, cất cái thùng vào cóp sau xe hơi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro