Chương 9

Editor: Ngocquy Truong

Beta: Bi Ngố

Cố Ninh Nhi vừa lái xe vừa tức giận, rất là tức giận nha. Cảnh Tịnh Tề đã đến Đông Sang làm hơn một tháng mà không gọi một cú điện thoại nào cho cô, thật quá đáng. Thực sự không nhịn được, tuần trước Ninh Nhi chủ động gọi điện cho anh, anh nói tất cả đều tốt, cảm ơn cô đã giúp đỡ, sau đó liền mượn cớ bận việc vội vàng cúp điện thoại, từ đó lại không có tin tức nữa. Cô có đi ngang qua Đông Sang nhiều lần, đều muốn lên xem anh một chút, nhưng nghĩ đến thái độ của anh, Ninh Nhi liền mất hứng. Dù gì cô cũng là con gái, dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác chủ động tìm anh?

Nhanh như chớp trở về công ty, nhanh chóng vào phòng làm việc, cũng không thèm để ý người nào hết, mang theo tức giận ngồi trước máy vi tính, lấy từ trong túi ra hộp kem lớn, múc một muỗng to đưa vào miệng, không quan tâm nỗi tức giận trong bụng dần dần bị đóng băng.

Vì sao anh không để ý đến cô? Cô có điểm nào không tốt? Vì sao cô còn nghĩ đến anh?

Ninh Nhi ăn kem một cách tàn bạo. Dạ dày cũng đã được lấp đầy, miệng thở ra toàn khí lạnh kèm thêm một chút hương sữa.

Chuông di động vang lên, là cô cố ý cài đặt nhạc chuông riêng cho Cảnh Tịnh Tề "I BELIEVE" Ninh Nhi giật mình, lông mày thanh tú nhíu lại, trừng mắt nói với chiếc điện thoại: Tôi không tiếp!

Tiếng chuông bất khuất tiếp tục vang, Ninh Nhi hít sâu một hơi, hung hăng ấn nút trả lời: "Alô——-"

"Cố tiểu thư? Tôi là Cảnh Tịnh Tề, hôm nay tôi mới lãnh được lương, muốn mời cô ăn một bữa cơm, cô có thời gian rảnh không?" Thanh âm trong sáng có phần ngượng ngùng thoáng cái làm Ninh Nhi mơ màng.

Không có thời gian, không đi! Trong lòng đang kêu chắc như đinh đóng cột, thế nhưng ngoài miệng lại nói ngược lại: "Tốt, anh thích ăn gì..."

"Nếu là tôi mời cô, đương nhiên là theo khẩu vị của cô rồi." Cảnh Tịnh Tề nói mang theo ý cười.

"Tôi thích ăn canh cá." Ninh Nhi vui vẻ nói, chính cô cũng không rõ lắm cô vui vẻ là vì canh cá hay là vì Cảnh Tịnh Tề.

Ờ đầu khác của điện thoại Cảnh Tịnh Tề cười:" Vậy canh cá đi, tôi cũng không biết ở đâu ngon, cô cứ chọn chỗ đi, tan làm chúng ta gặp nhau, được không?"

"Tốt! Gần công ty của anh có một chỗ bán món ăn chính tông rất ngon, tan làm tôi sẽ đi cùng anh." Ninh Nhi hưng phấn nói.

Để điện thoại xuống, Ninh Nhi ngồi trên ghế xoay tới xoay lui thực sự không có khí chất, anh chỉ dùng một bữa canh cá đã làm cô vui vẻ, chẳng lẽ canh cá có mị lực lớn đến vậy sao?

"Lâu như vậy mới gọi điện cho tôi, xem như anh bận rộn công việc đi, tha thứ cho anh." Ninh Nhi lẩm bẩm một mình nói.

Cảnh Tịnh Tề mặc jacket màu vàng nhạt và quần jeans, chờ dưới lầu Đông Sang. Chân của anh đẹp hơn cả chân con gái, đặc biệt thon dài mà thẳng tắp. Ninh Nhi đứng trước mặt anh, lần đầu tiên phát hiên anh cao như thế, so với lúc đại học còn cao hơn nhiều.

"Anh mặc trang phục bình thường thật đẹp, không nên mặc âu phục suốt, không thoải mái." Ninh Nhi bình luận.

Tịnh tề cười nói: "Tôi cũng không thích mặc âu phục, chỉ là công việc nên mặc nghiêm túc một chút. Hiện tại Tô tổng cũng không yêu cầu phải mặc âu phục tôi cũng mặc bình thường, để mình có thể thoải mái một chút." Cắn môi một cái, biến mất nửa câu sau —— chống nạng, mặc âu phục rất bất tiện, có thể thay đổi thật tốt.

Ninh Nhi như nhìn ra nỗi khổ trong lòng Tịnh Tề, mỉm cười đổi đề tài: "Đi thôi, chúng ta đi ăn canh cá ngon nhất ở đây." Ninh Nhi giúp anh mở cửa xe, đón lấy cây nạng của anh, bỏ vào xe.

Ninh Nhi cầm lái rất tốt, mắt nhìn thẳng về phía trước, trong xe có bật nhạc nhè nhẹ, Ninh Nhi khẽ cắn cắn môi, len lén nhìn qua gương quan sát Cảnh Tịnh Tề. Anh ngồi thả lỏng người, đôi mắt khép hờ, không thể thấy con ngươi lấp lánh bên trong, chỉ có thể nhìn được lông mi hơi run rẩy, dường như cũng có ý cười. Lông mi cũng có thể cười? Ninh Nhi động tâm một cái, không nhịn được quay người qua nhìn Cảnh Tịnh Tề.

Tịnh Tề hình như đang chìm đắm trong âm nhạc, hai tay đặt trên đùi, ngón tay thon dài thật cân xứng. Ninh Nhi nuốt nước miếng, vốn đang định tìm đề tài nói với anh vài câu, nhưng hình như tâm trí của anh lại đang đặt vào âm nhạc. Chẳng là anh không có điểm nào chú ý đến cô? Ninh Nhi nghĩ, trong lòng chợt mất hứng.

Ninh Nhi nào có biết, Cảnh Tịnh Tề thật ra cũng đang rất khẩn trương. Một tháng qua, anh cũng không thể quên cô gái xinh đẹp nhiệt tình này. Nhưng khoảng cách giữa bọn họ thật sự quá xa, anh không dám chủ động tìm cô, anh sợ bị từ chối, anh lo sợ mình sẽ chịu không nổi. Có lẽ đối với anh, lặng lẽ thích cô mới là thích hợp nhất. Mới nhận lương, để cảm ơn cô đã giúp đỡ, anh mời cô một bữa cơm. Đây chính là lý do tốt nhất. Có thể cùng cô ăn một bữa cơm, ở gần cô là một chuyện hạnh phúc rồi. Anh không dám nói chuyện, bởi sợ để lộ tâm trạng hưng phấn và khẩn trương. Sống đến hai mươi lăm tuổi, Cảnh Tịnh Tề lần đầu tiên mất đi tự tin với bản thân, lần đầu tiên ở trước mắt một cô gái lúng túng không biết phải làm gì. Cho nên anh cố gắng đem toàn bộ sự chú ý vào âm nhạc, dùng âm nhạc giảm bớt sự khẩn trương, tránh khi ăn cơm lại nói năng lộn xộn với cô.

Không kể thời gian, "Sôi trào cá hương" lúc nào cũng đông khách, không nhờ Ninh Nhi có chuẩn bị, đã đặt bàn trước hai tiếng, có lẽ bây giờ cô và Cảnh Tịnh Tề phải đứng trong đoàn người xếp hàng kia rồi.

"Hôm nay tôi cần ăn một bữa thật ngon" Ninh Nhi đảo mắt đã quên sự mất hứng ban nãy, cười gọi một đại bồn thủy nấu cá và một phần sữa tươi chiên giòn, Cảnh Tịnh Tề lại bổ sung trứng xào cà chua và nấm hương ngồng cải. "Lại muốn một bình trà lớn" Cảnh Tịnh Tề cuối cùng nói.

"Anh không uống bia sao?" Ninh Nhi hỏi.

Cảnh Tịnh Tề mỉm cười lắc đầu.

Món ăn chuẩn bị khá lâu, hai người đột nhiên im lặng. Ninh Nhi cuối đầu rót một tách trà, khi cô nhìn lên, vừa lúc Cảnh Tịnh Tề hạ lông mi xuống, làm cô bỏ lỡ ánh mắt nóng bỏng của anh. Yên lặng một lúc, Cảnh Tịnh Tề lại nói cảm ơn cô một lần nữa đã giúp anh tìm được việc, Ninh Nhi lại làm bộ trừng mắt nhìn anh.

"Được rồi, tôi không nói lời khách sáo nữa, cô đừng trừng mắt như vậy, mắt cô lớn sẽ dọa người đấy." Cảnh Tịnh Tề cười nói.

Ninh Nhi bỗng nhiên cảm thấy có một chút không đúng, không biết có phải vì làm việc vất vả hay không, sắc mặt anh có chút tái nhợt, hình như còn có vẻ... u buồn...

"Đúng rồi, lão Tô không có gây khó dễ cho anh đi. Những ông chủ như bọn họ, mỗi người đều có tính toán, một chút tình người cũng không có." Ninh Nhi bất bình tức giận nói. Cô còn để bụng chuyện Tô Kiếm không giữ lời lúc trước.

Cảnh Tịnh Tề đứng hình một giây, sau đó thoải mái cười " Tô tổng có năng lực rất tốt, đi theo Tô tổng có thể học hỏi được rất nhiều." Anh nói.

"Vậy thì tốt, tôi còn sợ anh ta bắt nạt anh." Ninh Nhi nói, ánh mắt của cô thì đang chú ý đến món ăn trên tay nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ dọn món xong, Ninh Nhi không chờ được nữa giơ đũa lên, hướng đến những món ăn hấp dẫn kia bắt đầu ăn thật nhiệt tình.

"A! Thật đã ghiền!" Ninh Nhi thở dài nói, miệng lại uống một hớp trà.

Cảnh Tịnh Tề mở to mắt, nhìn Ninh Nhi đang ăn nhiệt tình, với tốc độ kinh người, các món ăn trên bàn được giải quyết một cách nhanh chóng.

"No rồi!" Ninh Nhi rốt cuộc cũng buông đũa, tựa lưng vào ghế, bàn tay nhỏ bé xoa xoa cái bụng đã no căng.

"A? Sao anh lại không ăn cá?" Ninh Nhi lúc này mới phát hiện Cảnh Tịnh Tề chỉ ăn cơm với nấm hương ngồng cải.

"Tôi không thể ăn cay, cũng không ăn được cá, nếu không sẽ động đến vết thương." Cảnh Tịnh Tề nói nhỏ, có chút cay đắng.

Tâm trạng Ninh Nhi đột nhiên tụt dốc, cắn cắn môi nói: "Xin lỗi, sớm biết vậy tôi sẽ không đề nghị ăn món này, hại anh ăn không no bụng."

Cảnh Tịnh Tề cười nói: "Không có gì đâu, cô ăn ngon miệng tôi cũng thấy vui vẻ, lại nói, nhìn cô ăn tôi cũng thấy no rồi."

Ninh Nhi đỏ mặt đến tận mang tai, không hiểu sao mỗi lần trước mặt anh cô đều biểu hiện ăn uống nhiệt tình như thế, thật xấu hổ quá đi!"

"Đúng rồi, chút nữa tôi đến quảng trường Kim Hoa, muốn mua một món quà cho mẹ tôi, cô cùng đi chọn với tôi được không?"Cảnh Tịnh Tề nói. Thật muốn ở cùng cô lâu một chút a!

"Được, không vấn đề gì, tôi chọn quà rất khéo đấy!" Ninh Nhi nói, trong lòng mừng thầm.

Hai tay Cảnh Tịnh Tề nắm chặt nạng, đi đứng có chút khó khăn, vừa vào cửa, anh liền lảo đảo thiếu chút nữa trượt chân, nhờ có Ninh Nhi giúp đỡ anh. Anh tránh ánh mắt ân cần của Ninh Nhi, quay đầu xem lướt qua từng món quà.

Bởi đi lại bất tiện, Cảnh Tịnh Tề ít khi đi dạo mua sắm, thỉnh thoảng đi một lần cũng là vội vã. Anh nhìn các món quà trước mặt hoa cả mắt, theo đề nghị của Ninh Nhi, anh chọn cho mẹ một cái áo khoác dày rộng.

"Cảm ơn cô, Cố tiểu thư, mẹ tôi nhất định sẽ rất thích." Tịnh Tề cầm chiếc áo mềm mại nói.

"Sau này đừng gọi tôi là Cố tiểu thư được không? Tôi có tên!" Ninh Nhi nói, cô đã nhịn rất lâu. Cố tiểu thư, xưng hô thật không tự nhiên.

"Được! Ninh Nhi." Cảnh Tịnh Tề cười nói.

"Tốt, gọi như vậy tự nhiên hơn..." Ninh Nhi hài lòng nói. Mặt Cảnh Tịnh Tề nóng lên, ở trong lòng đã luôn gọi cô như thế, có thể mất tự nhiên sao?

Cảnh Tịnh Tề và Cố Ninh Nhi ra khỏi trung tâm mua sắm. Đứng trước cửa, Ninh Nhi nói: "Tôi đưa anh về."

"Không cần!" Cảnh Tịnh Tề lập tức lắc đầu nói: "Bây giờ còn kịp chuyến xe cuối."

Ninh Nhi có chút tức giận, anh lúc nào cũng khách sáo với cô! Liếc mắt một cái, chu mỏ nói: "Tôi thì có xe, anh còn muốn chen lên chiếc xe đông người, chê xe tôi sao??" Đột nhiên lại cảm thấy có chút đau lòng, mỗi ngày anh đi làm đều phải chen trên xe buýt, chân của anh lại bất tiện như thế, nhất định có rất nhiều khó khăn.

"Nhà tôi xa như thế, lại không cùng đường, lát nữa cô về không an toàn." Cảnh Tịnh Tề thấy sắc mặt Ninh Nhi không vui, vội vàng giải thích.

"Tôi lái xe thì sợ cái gì? Hơn nữa, tôi thường xuyên đi về lúc nửa đêm, cũng không có việc gì xảy ra!" Ninh Nhi nói: "Đừng dài dòng nữa, lên xe đi!"

Cảnh Tịnh Tề không kiên trì nữa, yên lặng lên xe.

Cảnh Tịnh Tề lần đầu tiên ung dung ngồi trên xe ngắm cảnh đêm như thế, thành phố càng lúc càng đẹp, ở hai bên đường, từng đôi tình nhân hạnh phúc nắm tay tản bộ, Cảnh Tịnh Tề cảm thấy trong lòng một trận chua chát. Anh nghĩ có thể nắm tay Ninh Nhi tản bộ thật tốt, nhưng tay của anh lại chỉ có thể...

Cảnh Tịnh Tề lén lút nhìn Ninh Nhi một cái, Ninh Nhi đang chuyên tâm lái xe, ngoài cửa sổ đèn nê-ông chiếu vào, chiếu trên tóc cô, lông mi thật dài, chiếc vòng tinh xảo trên cổ cô thật nổi bật, thật là cảnh đẹp động lòng người

"Nhìn cái gì thế?" Ninh Nhi đột nhiên cười nói.

Cảnh Tịnh Tề hoảng sợ, vội vàng rũ ánh mắt xuống, ánh mắt vừa lúc rơi xuống đùi, đột nhiên tim của anh trầm xuống.

Xe dừng dưới lầu nhà Cảnh Tịnh Tề, Ninh Nhi xuống xe lấy nạng cho Tịnh Tề, Tịnh Tề cũng vừa mới xuống xe.

"Ngủ ngon nhé, ngày mai còn phải đi làm đấy!" Ninh Nhi đem nạng đưa tới tay Tịnh Tề.

Tay Tịnh Tề có chút run rẩy, lần đầu tiên gặp nhau, cô đưa cho anh nạng như thế này. Khi đó anh không nghĩ đến, anh sẽ cùng với Ninh Nhi trở thành bạn bè, cuộc sống và tình cảm của anh diễn ra theo chiều hướng khó khống chế.

"Này, tại sao lại ngây người thế?" Ninh Nhi giơ một tay lên vẫy vẫy trước mặt anh.

Tịnh Tề phục hồi lại tinh thần, một giây sau liền hoảng hốt, anh thấy Ninh Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôm bụng cúi người trông rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro