Chương 504: Làm bộ cả đời đi
Vĩnh viễn không tha thứ!
Một câu tuyên bố tử hình Hàn Vân Tịch.
Cặp mắt kia của nàng khóc đến đỏ rực, vô tội mà lại mê mang nhìn chằm chằm hắn, như là không nghe hiểu những lời này của hắn có ý tứ gì.
"Uống thuốc." Hắn lại thúc giục.
Thiên Ninh rối loạn cũng tốt, Vân Không rối loạn cũng thế, đối với hắn mà nói, chuyện quan trọng nhất thế giới chính là chén thuốc trong tay.
Hàn Vân Tịch nhìn hắn hồi lâu, miệng đều mấp máy, không ra tiếng cũng không uống thuốc.
Long Phi Dạ sống đến bây giờ, phỏng chừng lúc này là có kiên nhẫn nhất đi, "Ngoan, đừng náo loạn."
Chiếc bát men đều để ở trên môi Hàn Vân Tịch, đáng tiếc, nàng vẫn là bất động.
"Uống đi."
Hắn rũ mi mắt, tính tình tốt như là vĩnh viễn đều sẽ không phát hỏa.
Lúc này nàng mới mở miệng, "Ta thật sự không phải cố ý."
Hắn lảng tránh mà nói, "Uống thuốc."
"Ngươi vẫn không tha thứ cho ta?" Nàng nghiêm túc hỏi.
Không thương lượng, hắn trực tiếp lắc đầu.
Nàng lại đột nhiên tiếp nhận bát thuốc, một hơi uống sạch sẽ, "Uống xong rồi."
Này......
Long Phi Dạ kinh ngạc ngoài ý muốn, thấy nàng uống thuốc xong vốn nên thả lỏng một hơi, nhưng lúc này tâm lại càng buồn bực.
"Đều uống hết." Hàn Vân Tịch lại nói.
"Ân." Long Phi Dạ nhàn nhạt mà tiếp.
Ai biết, Hàn Vân Tịch thế nhưng nói, "Ngươi có thể đi rồi."
Rốt cuộc...... Rốt cuộc là ai phán ai tử hình nha?
Long Phi Dạ sững sờ tại chỗ.
Hàn Vân Tịch không thèm nhìn hắn, nằm thẳng, đắp đệm chăn xong nhắm mắt lại, ngủ!
Vốn là trong nhà an tĩnh lại trở nên càng thêm yên tĩnh, giống như thời gian không tiếng động.
Rất lâu sau đó, Long Phi Dạ mới đứng dậy.
Thật...... Muốn đi sao?
Đúng vậy, thật muốn đi.
Hắn xoay người đi thật, từng bước rời xa giường, Hàn Vân Tịch trộm nhìn thoáng qua, đang muốn đứng dậy, ai biết Long Phi Dạ đột nhiên dừng lại.
Nàng vội vàng nhắm mắt.
Long Phi Dạ đứng tại chỗ một hồi lâu liền quay trở lại, vẫn là ngồi ở mép giường, chính là, không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.
Không bao lâu, Hàn Vân Tịch liền mở mắt, đang muốn mở miệng, hắn lại nói, "Chờ ngươi hết bệnh rồi, ta sẽ đi."
Bên dưới chiếc chăn bằng tơ, tay nàng đều nắm chặt, lại cố tình vân đạm phong khinh mà đáp một câu, "Được nha."
Hắn cứ như vậy ở lại.
Đây, như là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra ước định, hắn chỉ không đề cập tới chuyện của Cố Thất Thiếu, nàng cũng không truy hỏi hắn nguyên nhân không tha thứ.
Hắn cả một ngày đều canh giữ ở bên giường, không chỉ tự mình đem thuốc, liền cơm ba bữa đều tự mình đem, nửa canh giờ liền sờ trán của nàng xem có giảm sốt hay không.
Nàng nằm, hắn ngồi, cả một ngày hai người đều không nói chuyện, một chút xấu hổ đều không có.
Tới đêm, sốt vẫn không giảm, hắn nhẹ nhàng sờ cái trán của nàng, tựa hồ sờ bằng tay không chuẩn.
Hắn cúi người gần sát, nhẹ nhàng vén tóc mái của nàng, dùng mặt dán cái trán lên trán nàng cảm nhận độ ấm, trong lơ đãng liền mở miệng, "Hình như còn nóng."
Cái cằm trơn bóng của hắn liền thấp ở trên chóp mũi nàng, gần như vậy, nàng ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc nhất, nàng nói, "Đại khái cũng có giảm, ngủ một giấc ngày mai sẽ tốt thôi. Yên tâm."
Hắn lùi lại, không quên sửa sang lại tóc mái của nàng, ngón tay dài thon đẹp nhẹ nhàng nghịch nghịch sợi tóc của nàng, ôn nhu đến không giống Long Phi Dạ hắn!
Rõ ràng chỉ có mấy cái tóc mái như vậy, hắn lại khảy đã lâu. Nàng cũng bất động, vô thanh vô tức, tùy hắn đi.
Chung quy, vẫn là phải dừng lại, hắn buông tay, lòng nàng liền vắng vẻ.
"Ta nhìn xem vết thương trên vai ngươi." Hắn kỳ thật vẫn luôn nhớ kỹ.
"Khỏi hẳn rồi, chỉ còn một chút sẹo." Đã một tháng, thuốc của bạch y công tử thật hiệu quả.
"Bổn vương nhìn xem." Hắn khăng khăng.
Nàng chỉ có thể cởi y phục ra, lộ ra bả vai, theo như lời nàng nói, miệng vết thương hoàn toàn khép lại, cũng chỉ lưu lại một vết sẹo nhợt nhạt.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nàng quay đầu đi chỗ khác, sợ chính mình sẽ bị vây hãm ở trong vòng tay ôn nhu của hắn.
"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý." Hắn nhàn nhạt nói.
Một hồi lâu, nàng mới nói, "Không quan hệ, ta tha thứ cho ngươi."
Tay hắn dừng lại ở trên vai nàng, nàng thế nhưng không có đẩy ra, mặc áo xong, lại lười biếng mà cuộn mình vào trong chăn.
"Ngươi không chữa thương sao?" Nàng hỏi.
"Chờ ngươi ngủ." Hắn nói.
Vì thế, nàng lập tức quay người đi ngủ, hắn ngồi xuống một bên xếp bằng, chữa thương suốt một đêm, nàng mở mắt nhìn hắn đến bình minh.
***
Editor: Tiểu Thập Nhất
Fanpage: Vân Tịch Truyện VNFC - 芸汐传 (Fb/vantichtruyenvnfc)
***
Nói tốt liền hết bệnh rồi.
Bệnh thương hàn cảm mạo lại nhiều, tổng thể cũng tốt, không phải sao?
Tia nắng ban mai dần dần lộ ra, nàng xoay người lại, liền thấy hắn đang nhìn nàng, hắn lại giống như đêm qua, cúi người xuống dưới, gương mặt lạnh băng dán tới trán của nàng kiểm tra độ ấm.
"Giảm." Hắn thực khẳng định.
"Ân." Nàng ho nhẹ vài tiếng, rất rõ ràng bệnh này của mình chỉ cần uống thuốc đúng giờ, nhiều lắm ba ngày liền khỏi.
"Để đại phu lại đến xem." Hắn lại nói.
"Ân." Nàng nhàn nhạt đáp.
Đại phu tới, thế nhưng nói thân thể nàng rất tốt, lại nói uống một ngày thuốc nữa liền không có việc gì.
Nguyên bản thân thể suy yếu, đã sớm bị hắn dùng gà mái già cùng tôm hùm dưỡng thật tốt, đại phu kê thuốc cho nàng, đều là thấy hiệu quả của trân phẩm, nghĩ mình vẫn luôn bệnh thiệt tình nàng làm không được.
Nàng vốn không cần nằm trên giường, rõ ràng có thể xuống giường, nhưng lại nằm một ngày nữa.
Ngày này, vẫn là hắn tự mình hầu hạ, một tỳ nữ cũng chưa từng tiến vào.
Đưa thuốc cho nàng uống xong, hắn an vị ở một bên chữa thương, nàng an an tĩnh tĩnh nhìn hắn, đột nhiên có một loại ảo giác, phảng phất nhớ về trời đông giá rét của năm trước.
Một trăm bước, khi đó cùng lúc này, ai gần ai xa?
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Vân Tịch khỏi hẳn.
Nàng quyết xuống giường, rõ rõ ràng ràng, "Long Phi Dạ, ta khỏe rồi!"
"Nga." Long Phi Dạ gật gật đầu.
Một lát sau, hắn lấy ra một cái lệnh bài, không phải cái khác, đúng là cái lệnh bài mai hải đã rơi vỡ thành nhiều mảnh, thế nhưng bị hắn dính lại thật khéo, tuy rằng che không kín vết tích, nhưng cũng là hoàn chỉnh không khuyết.
Hắn nói, "Không về Tần Vương phủ, vậy về Giang Nammai hải, được không?"
Hàn Vân Tịch trong lòng hơi căng thẳng, nhìn Long Phi Dạ im lặng không nói hai ngày, vô cớ mà đau lòng.
***
Editor: Tiểu Thập Nhất
Fanpage: Vân Tịch Truyện VNFC - 芸汐传 (Fb/vantichtruyenvnfc)
***
Giang Nam mai hảiđã là sở hữu của nàng, chung quy cũng là hắn cho nàng, so với về Tần Vương phủ có khác nhau sao?
"Được!"
Nàng cứ như vậy đáp ứng rồi thu hồi lệnh bài.
Hắn cúi đầu, xoay người liền đi ra cửa.
Đi rồi? Cứ như vậy đi rồi!
Hỗn đản!
Kêu ngươi đi ngươi thật đi a!
Tâm Hàn Vân Tịch rất rất không tốt chút nào, nàng không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo ra ngoài, từ sau lưng ôm lấy Long Phi Dạ, khoanh chặt eo của hắn , "Vĩnh viễn đều không tha thứ, vậy có thể làm bộ tha thứ trong chốc lát được không?"
Hắn giữ chặt tay nàng, như là muốn kéo ra, nàng sợ tới mức ôm chặt hơn nữa, "Có thể hay không?"
Long Phi Dạ vẫn là kéo nàng ra, xoay người lại, nhíu mày nhìn nàng.
Hàn Vân Tịch hoảng hốt, tâm buồn bực, hô hấp đều khó chịu.
Hắn thế nhưng bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói, "Bổn vương, chỉ là muốn đi lấy túi chữa bệnh...... Ngươi, không cần vội."
Ách......
Hàn Vân Tịch sững sờ tại chỗ, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.
Biểu cảm ngây ngây ngốc ngốc kia, Long Phi Dạ nhìn đến nhịn không được xoa tóc mái của nàng, "Nếu nói muốn làm bộ...... Vậy làm bộ cả đời đi."
Hàn Vân Tịch suýt nữa liền khóc, thật quá khi dễ người.
Nàng thật sự bị dọa rồi!
Long Phi Dạ, ngươi sao lại có thể xấu như vậy!
Nàng đều muốn khóc, hắn lại vẫn rất nghiêm túc hỏi nàng, "Ngươi xem...... Như vậy được không?"
Nàng không nói, nhìn hắn, rõ ràng đều muốn khóc, rồi lại cười.
Hắn lại giống như trước nắm tay nàng như vậy, mười ngón tay đan vào nhau, bước chầm chậm trong rừng mai.
Nàng hoảng sợ lại chưa chắc chắn, sửa sang lại những suy nghĩ hỗn độn, nàng nghĩ, nàng thật sự thực sự thích người nam nhân này, nếu không, như thế nào sẽ không phủi tay chạy lấy người, như thế nào sẽ bị khi dễ thành như vậy?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy sườn mặt trời sinh lạnh lùng của hắn, lúc này, trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì?
"Long Phi Dạ......"
Nàng thấp giọng mở miệng, nhiều năm về sau chính nàng đều đã quên, chính là bắt đầu từ lúc này, nàng không hề xưng hô với người nam nhân này là "Điện hạ", mà gọi thẳng tên huý của hắn.
"Ân." Hắn nhìn qua.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Sau khi cãi nhau, ngược lại phải cẩn thận hơn trước.
"Ta đang suy nghĩ...... Chuyện thuốc giải mi độc, ngươi có tin ta không?" Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.
Hàn Vân Tịch lúc này mới nhớ tới chuyện này, lời nói của Cố Thất Thiếu hãy còn ở bên tai, Long Phi Dạ lại là cái thái độ này, nàng nên tin tưởng ai?
Long Phi Dạ dừng bước, ép hỏi, "Ngươi tin hay không?"
"Tin cái gì vậy?"
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc truyền đến, Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, hóa ra là Đường Môn thiếu chủ đã lâu không gặp, Đường Ly.
Gia hỏa này bạch y tuấn dật như cũ, khí chất như tiên, lại như cũ vừa mở miệng liền hủy hết một thân khí chất.
"Hàn Vân Tịch, ngươi rốt cuộc giận rồi?" Đường Ly cười hỏi.
Hàn Vân Tịch không chỉ coi như không nghe thấy, mà còn không nhìn thấy hắn, quay đầu không để ý.
"Hàn Vân Tịch, dì Như mắng ngươi thật là mắng đúng rồi, hồng nhan họa thủy, ngươi có biết hay không Giang Nam cùng Trung Bộ bao nhiêu người đang chờ ca ta xưng đế kiến quốc? Hắn......"
Đường Ly đang muốn nói tiếp, Long Phi Dạ ném cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn câm miệng.
Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói, "Ca ngươi hắn sẽ không xưng đế, càng sẽ không kiến quốc, ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Ba quận Trung Bộ, mười lăm thành Giang Nam, Long Phi Dạ làm sao có thể đặt ở trong mắt, nếu hắn muốn xưng đế kiến quốc, tất là muốn toàn bộ Vân Không.
Long Phi Dạ rất có hứng thú mà nhìn Hàn Vân Tịch hỏi, "Ngươi làm sao biết?"
"Điện hạ, ba quận Trung Bộ cùng mười lăm thành Giang Nam đã sớm là thế lực của ngươi, ngươi động hay không động, có gì khác nhau? Ngươi không xưng đế kiến quốc, ngược lại có thể làm Long Thiên Mặc cùng Thiên Huy nghĩ, người ở Trung Bộ, kho lúa ở Giang Nam có ai là không ghi nhớ trong lòng?"
Hàn Vân Tịch nói xong, cười cười lại nói, "Phàm là thứ người khác ghi nhớ trong lòng, đều sẽ để người sử dụng!"
Long Phi Dạ vì Hàn Vân Tịch nhận ba chưởng này, tuy không nói, cũng đã tỏ thái độ.
Ngoài nữ nhân này, phỏng chừng cũng không ai có thể đem tâm tư của hắn cân nhắc thấu đến như vậy.
Hắn vốn có thể lợi dụng Long Thiên Mặc cùng Mục gia, thâu tóm toàn bộ Thiên Ninh, chỉ là, hắn cũng không vội.
Không có Thiên Huy hoàng đế cùng Long Thiên Mặc, ai giúp hắn đối phó Tây Chu cùng Bắc Lịch?
Đường Ly tuy không có đầu óc chính trị lớn như vậy, nhưng là, nghe Hàn Vân Tịch phân tích, hắn cũng minh bạch, hắn cảm khái một câu, "Hàn Vân Tịch, ngoại trừ lúc ghen ra, ngươi xác thật không ngu ngốc. Ngươi thích ăn dấm như vậy, cẩn thận sẽ bị ngốc!"
"Ngươi!" Hàn Vân Tịch tức giận.
"Nga, đúng rồi, còn có lúc ngươi bị nam sắc mê hoặc, cũng sẽ bị ngốc." Đường Ly này chế nhạo không dừng được.
"Ngươi lại nói linh tinh thử xem!" Hàn Vân Tịch nguy hiểm nheo đôi mắt.
"Ta nào nói linh tinh? Vừa nãy cái gì tin hay không tin, chính là nói Cố Thất Thiếu phải không? Ngươi thông minh như vậy còn không nghĩ ra? Cố Thất Thiếu cố ý làm giả, trộn lẫn vào vẫn có thể làm bình thuốc bột biến màu đen. Ngươi nói hắn chỉ là muốn tư tàng thuốc giải, đơn giản như vậy sao? Hắn rõ ràng chính là lên kế hoạch rất tốt, muốn ly gián hai người?" Đường Ly nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro