Chương 12: Bữa tối lãng mạn
(Tiểu Mạch say rượu, chương sau ăn thịt)
Edit + Beta: Hoa Hoa
Đã sắp đến giờ tan sở, Lâm Tiểu Mạch không kịp chờ chạy ra khỏi công ty, cũng không kịp nói lời tạm biệt với đồng nghiệp. Cậu nghĩ đến bên ngoài tòa nhà này có một chiếc xe đang đợi cậu, có một người đợi cậu tan làm, trong lòng liền dâng lên một niềm hạnh phúc đến ê ẩm.
Cao Phàn nhìn thời gian, rồi lái xe đến dưới lầu công ty Lâm Tiểu Mạch, đậu xe bên đường xong, hạ cửa kính xe xuống.
Cao Phàn nhìn thấy một bóng người chậm rãi chạy ra khỏi cửa cao ốc, là bảo bối của hắn. Dù cho Lâm Tiểu Mạch ở trước mặt hắn dâm đãng bao nhiêu, nhưng bảo bối của hắn vẫn luôn ngoan ngoãn sạch sẽ như vậy, khóe miệng khẽ cong để lộ đôi má lúm đồng tiền khiến người ta cảm thấy cậu có thể vẫn còn là một sinh viên thanh thuần.
Lâm Tiểu Mạch vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy xe của người đàn ông đậu bên đường, người đàn ông đang tỳ khuỷu tay lên cửa sổ xe nhìn cậu. Lâm Tiểu Mạch vì chạy nên đôi má hơi ửng hồng, nhìn càng mê người. Cao Phàn thấy người chạy đến liền xuống xe, giang hai tay ôm người vào trong lòng, người qua đường không khỏi dừng chân, hình ảnh này quá đẹp đẽ, nam nhân cao lớn ôm đứa bé trai tinh khiết vào trong ngực, dường như vì cậu mà ngăn cản tất cả tà ác cùng xấu xí của thế gian, chỉ vì dành cho sinh mạng cậu con trai trong lồng ngực tất cả yêu thương cùng hạnh phúc.
Hai người ôm nhau một lúc, Lâm Tiểu Mạch đẩy Cao Phàn ra trước, Lâm Tiểu Mạch thấy bên cạnh càng ngày càng có nhiều người nhìn bọn họ, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Cao Phàn nhìn đứa nhỏ xấu hổ liền đưa tay gãi chóp mũi cậu một cái, nhét người vào trong xe. Cho đến khi Cao Phàn lái xe ra đường lớn Lâm Tiểu Mạch mới dám mở miệng nói chuyện: "Ông xã ~ Chúng ta trực tiếp về nhà ạ?"
Cao Phàn nghiêng đầu nhìn cậu nhóc đáng yêu cong cong khóe môi trêu đùa nói: "Làm sao, bảo bối không kịp đợi muốn về nhà bị ông xã trừng phạt sao?"
"Đáng ghét ~ Ông xã không đứng đắn ~"
"Tôi không đứng đắn nữa cũng không sánh bằng bảo bối dâm, ở nhà vệ sinh cũng dám phát tao với ông xã, không sợ bị người ta phát hiện à?" Cao Phàn dứt lời liền đưa tay búng một cái lên trán Lâm Tiểu Mạch.
Lâm Tiểu Mạch ôm cái trán bị người đàn ông búng có chút đau mà chu cái miệng nhỏ nhắn: "Vậy... Đó là do em quá nhớ ông xã, đều do buổi sáng ông xã..."
"Buổi sáng thế nào, hửm? Ông xã đụ tử cung em thoải mái lắm sao?" Cao Phàn nhìn Lâm Tiểu Mạch đột nhiên ngượng ngùng ngậm miệng lại, liền dụ dỗ.
"A a a... Đừng nói nữa ~ Làm ơn... Ghét" Lâm Tiểu Mạch nghe nam nhân nói những lời sắc tình như vậy vội vàng đưa tay bưng kín miệng nam nhân, Cao Phàn tinh nghịch liếc nhìn Lâm Tiểu Mạch, ngay sau đó vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm láp lòng bàn tay Lâm Tiểu Mạch, Lâm Tiểu Mạch cảm thấy lòng bàn tay truyền tới một trận ấm nóng, vội vàng thu tay về, xấu hổ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cũng không dám lộn xộn.
Cao Phàn cảm thấy tiểu bảo bối của hắn lúc ngượng ngùng thanh thuần vô cùng, nhưng lúc động tình lại dâm không ai có thể hơn được, Cao Phàn thở dài xoa xoa tóc cậu con trai: "Bảo bối, tôi đã nói chuyện của chúng ta cho cậu tôi."
"Cậu biết em là con trai, cậu nói khi nào có thời gian để tôi dẫn em đi gặp ông ấy, ba mẹ tôi bên kia vẫn chưa nói... Bảo bối, mẹ tôi..." Cao Phàn có chút do dự có nên nói những lời này cho Lâm Tiểu Mạch hay không, thật ra thì dù cha mẹ hắn có phản đối, hắn cũng sẽ không do dự, chẳng qua Cao Phàn không ngờ rằng, bảo bối của hắn lại nhạy cảm như vậy, lại trực tiếp đoán ra được lời hắn muốn nói.
"Dì muốn anh kết hôn cùng một cô gái bình thường, sau đó sinh con, đúng không?" Lâm Tiểu Mạch cảm thấy tâm trạng của mình giống như đi tàu lượn, lên lên xuống xuống, nhưng Lâm Tiểu Mạch biết, đây là vấn đề hai người phải đối mặt. Cao Phàn tìm một chỗ dừng xe, sau đó quay đầu từng câu từng chữ nói với Lâm Tiểu Mạch: "Bảo bối, tôi yêu em, bất kể mẹ tôi thế nào, tôi cũng sẽ luôn ở bên em, yêu em, cưng chiều em, bảo vệ em..."
"Dạ."
Lâm Tiểu Mạch nghiêng người về phía trước rúc vào trong ngực nam nhân, Cao Phàn cũng ôm lấy eo thon của người, hôn một cái lên đỉnh đầu đứa nhỏ... Hai người âu yếm một lúc Cao Phàn mới khởi động lại xe: "Bảo bối, ông xã đã đặt bàn ăn, trước tiên đưa em đi ăn cơm." Lâm Tiểu Mạch dựa vào vai người đàn ông suốt chặng đường, bàn tay nhỏ bé cũng luôn được đội trưởng Cao nắm chặt, cậu nghĩ, cậu nhất định có thể cùng đội trưởng Cao ở chung một chỗ cả đời.
Cao Phàn cho xe từ từ chạy vào hành lang lối vào khách sạn, một người phục vụ nhanh chóng lấy chìa khóa xe và lái xe đến bãi đậu. Lâm Tiểu Mạch được Cao Phàn ôm eo đi vào, ngay sau đó nhìn thấy một người quản lý xinh đẹp đang tiến đến.
"Là Cao tiên sinh sao? Ghế lô ngài đặt ở bên này ~"
Cao Phàn ôm Lâm Tiểu Mạch vào ghế lô, đây là một ghế lô có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trên toàn bộ bức tường. Bên ngoài cửa sổ là dòng xe cộ nhộn nhịp của thành phố A, các vì sao lấm tấm, đèn đuốc sáng chói, khói lửa nhân gian.
Hai người ngồi xuống bàn đối diện, Cao Phàn đưa thực đơn để trước mặt Lâm Tiểu Mạch: "Đồ ăn ở đây do đầu bếp Michelin người Pháp làm. Tôi đưa em đến nếm thử, em xem có món nào muốn ăn không."
Lâm Tiểu Mạch nhìn thực đơn bày la liệt, cũng không biết nên gọi món gì, cậu chưa ăn bao giờ, cũng không đủ tiền ăn... Từ lúc tốt nghiệp cậu chỉ có mức lương bình thường của một nhân viên kỹ thuật, nhà đều là cha mẹ mua cho mình, loại nhà hàng kiểu này cậu chưa từng tới.
"Ông xã... Hay là chúng ta đổi nhà hàng khác đi, nơi này đắt quá..."
Cao Phàn đang chờ Lâm Tiểu Mạch nói với hắn muốn ăn cái gì, ai biết lại chờ được một câu nói như vậy, Cao Phàn không khỏi bật cười: "Ha ~ Đừng lo lắng, ông xã em có tiền, một bàn ăn cho em cũng không khiến tôi nghèo đi."
Lâm Tiểu Mạch bị nói khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, cậu chuyển thực đơn đến trước mặt người đàn ông nói: "Anh chọn đi... Em không biết món gì..."
Cao Phàn gọi hai miếng thịt bò bít tết A5, một chai rượu vang, người phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài, trong ghế lô chỉ còn lại Lâm Tiểu Mạch cùng Cao Phàn, ánh đèn ấm áp bao quanh vạch ra đường nét mập mờ của hai người bọn họ. Lâm Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trong khi Cao Phàn nhìn Lâm Tiểu Mạch, thu từng biểu cảm nhỏ của cậu vào đáy mắt mình.
*Bít tết A5: thịt bò từ Nhật Bản
Bít tết và rượu vang đỏ nhanh chóng được bưng lên. Cao Phàn rót nửa ly rượu vào ly cho Lâm Tiểu Mạch, còn hắn chỉ rót một ít nước đun sôi. Lâm Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn người đàn ông, Cao Phàn bất đắc dĩ đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tiểu Mạch nói, "Ngốc, chút nữa ông xã phải lái xe, không thể uống rượu."
Lâm Tiểu Mạch lúc này mới chợt hiểu ra, mình như một đứa ngốc...Cao Phàn cúi đầu cắt miếng bít tết thành những miếng nhỏ, sau đó chuyển tới trước mặt Lâm Tiểu Mạch, lấy phần của Lâm Tiểu Mạch bưng đến trước mặt mình, hai người cứ như vậy câu có câu không nói chuyện, chậm rãi ăn bít tết.
Màn đêm ngoài cửa sổ trở nên nặng nề, trong ghế lô, Cao Phàn bế Lâm Tiểu Mạch uống say bước ra, đưa người thả lên chiếc xe người phục vụ đang đậu xong,thắt dây an toàn cho cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn không ngờ bảo bối của hắn lại không có tửu lượng như vậy, nửa ly rượu vang đã say đến miệng đầy hồ đồ, một hồi nói sinh bảo bảo cho hắn, một hồi lại nói bướm nhỏ bên dưới cậu thật nhột muốn mình dùng cặc bự chữa ngứa cho cậu, thậm chí còn vượt qua bàn ngồi vào trong ngực hắn dùng bướm dâm cọ mài con cặc hắn, Cao Phàn bị cọ đẩy không được, không đẩy cũng không được, đành phải vội vàng ôm người lên xe, về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro