Chương 2: Cưỡng chế thị tẩm
Chương 2: Cưỡng chế thị tẩm.
Edit & Beta: Ánh Ảo Ảnh.
Lưu Yên Thanh tiến lên dò xét, chỉ thấy một nữ tử tóc tai bù xù quỳ gối bên cạnh giường, trên giường có một bóng dáng thân thể dựa nghiêng sang bên.
Lúc này, người trên giường chậm rãi đi xuống, làm màn che từ bên người chầm chậm mở ra, lập tức trong nháy mắt Lưu Yên Thanh có cảm giác hít thở không thông.
Người này có dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy cùng với lông mi thật dài mà chỉ cần chớp mắt là có thể đem tâm hồn người ta cướp đi!
"Thật là đẹp trai!" Lưu Yên Thanh ngây ngốc nhìn, kìm lòng không được tự mình lẩm bẩm.
Nhưng mà không nghĩ tới, mỹ nam tử này đã đem ánh mắt chuyển qua bên đây, nhìn chằm chằm vào Lưu Yên Thanh ở đó đang lén lút xem, khóe miệng lập tức nhếch lên, trong mắt cũng có ít nhiều hàn quang.
"Ah ~ Vương, đừng."
Đột nhiên một tiếng cầu xin truyền đến, cơ hồ khiến Lưu Yên Thanh chưa kịp phản ứng, Dạ Vương đã tàn nhẫn đem nữ nhân đang quỳ gối ném đi.
"Này, ngươi đang làm cái gì vậy!" Lưu Yên Thanh nhịn không được kêu lên.
Dạ Vương hơi nhếch mày kiếm: "Không trốn ở chỗ đó nữa hả?"
Lưu Yên Thanh vội vàng tiến lên nâng nàng kia dậy, lo lắng nói: "Đến cùng nàng ấy đã làm chuyện gì, khiến cho ngươi tức giận như vậy, không thể nhẹ nhàng nói sao."
Không nghĩ tới Dạ Vương Không Minh Dạ trong truyền thuyết vậy mà lại bạo lực như vậy, ngẫm lại sắp sửa thị tẩm liền cảm thấy đáng sợ, nói không chừng làm cho hắn mất hứng, hắn cũng sẽ đối đãi chính mình như vậy! ?
Dạ Vương nghiêm mặt quát: "Cút ra ngoài!"
Lưu Yên Thanh tưởng rằng đang nói với mình, đang cực kỳ vui mừng, thế nhưng chỉ thấy nữ tử kia ở bên cạnh nàng vừa giãy dụa đứng dậy vừa rời khỏi thật nhanh: "Vâng."
Thì ra không phải đang nói chuyện với mình, Lưu Yên Thanh lập tức cảm thấy thất vọng.
Lúc này, Dạ Vương chậm rãi bước lên phía trước, sau đó đem Lưu Yên Thanh kéo tới, còn không đợi Lưu Yên Thanh kịp phản ứng, y phục trên người đã bị xé rách rồi.
"Ngươi muốn làm gì?" Lưu Yên Thanh kinh hãi.
"Nói nhảm, Lẫm phi cảm thấy thế nào." Vừa dứt lời, thân thể Lưu Yên Thanh đã bị nắm chắc trong tay của Không Minh Dạ , "Tên hỗn đản này!"
Cơ thể Không Minh Dạ khẽ giật mình, không nghĩ rằng người này vẫn còn là tấm thân xử nữ?
Mà xem người dưới thân đang thở hổn hển trừng mắt nhìn mình, biểu tình trên mặt lại có chút khác thường.
Trên người Không Minh Dạ choàng sa y tơ vàng lỏng lẻo, bên hông chỉ buộc lại một cái đai lưng, hai chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện ở dưới áo choàng lộ ra, lồng ngực rắn chắc to lớn hoàn mỹ kia hiện ra, e rằng ở xã hội hiện đại ngay cả những người mẫu nam hàng đầu thế giới cũng không có dáng người hoàn mỹ như vậy a, Lưu Yên Thanh trong lòng nghĩ.
Lúc này, Dạ Vương chậm rãi tiến lên, từ từ đến gần nàng, con ngươi thâm thúy kia tràn đầy mị hoặc, tà mị nhìn chằm chằm vào Lưu Yên Thanh, nhưng nàng lại cảm thấy người trước mặt này cực kỳ nguy hiểm, tinh thần Lưu Yên Thanh liền tỉnh lại , không ngừng lùi về phía sau, không cẩn thận làm cho bình sứ hoa lê trên bàn gỗ rơi xuống đất.
"Ah ~ đau quá!" Mất thăng bằng, Lưu Yên Thanh bị vấp ngã xuống đất, mảnh vỡ của bình sứ kia không cẩn thận cắt qua ngón tay nàng, lập tức máu tươi chảy ròng.
Không Minh Dạ ngồi xổm người xuống cười lạnh nói: "Không nghĩ tới Lẫm phi vẫn phù hợp với gương mặt thiện lương kia! Điều này nhưng lại khiến cho bản vương khó xử rồi.
Lưu Yên Thanh vừa mút lấy miệng vết thương ở ngón tay vừa tức giận nói: "Vừa rồi nữ nhân kia cũng chưa phạm phải lỗi gì không thể tha thứ, vì sao ngươi lại trừng phạt nàng như vậy!"
Không Minh Dạ không trả lời, chỉ là dùng đôi mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm vào Lưu Yên Thanh, bờ môi của Lưu Yên Thanh e rằng là thứ đẹp nhất trên đời này, cho dù là biểu lộ cái gì cũng làm cho nó tràn đầy dụ hoặc, ngón tay bị thương kia còn lưu lại một chút máu in ở trên cánh môi, mà Lưu Yên Thanh lại có chút biểu tình giận hờn càng làm cho thân thể Không Minh Dạ chịu chấn động.
Lưu Yên Thanh mắt thấy Không Minh Dạ từ từ đến gần mình, nhưng lại không cách nào kháng cự được ánh mắt thu hút tim gan người khác kia, có chút kinh ngạc người nam nhân này vì sao lại tuấn mỹ như vậy.
Đột nhiên không hề báo trước, bờ môi của Không Minh Dạ ngoài dự đoán dán lên trên môi của Lưu Yên Thanh, trong bá đạo mang theo chút dụ hoặc, muốn thỏa thích đem nữ nhân trước mặt từng điểm từng điểm chiếm đoạt.
"A......" Lưu Yên Thanh cơ hồ không kịp phản ứng, cái này nhưng là nụ hôn đầu của mình a.
Lưu Yên Thanh giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không có cách đem người nam nhân này đẩy ra, đổi lại chính là bị bàn tay siết chặt vào vòm ngực rắn chắc kia. Chỉ cách một lớp sa y mỏng, Lưu Yên Thanh liền dần dần cảm giác được thân thể của đối phương dần nóng lên, một đôi bàn tay to lớn từ phía sau lưng Lưu Yên Thanh chậm rãi chạy đến bên hông, tiếp theo đến trước bầu ngực đẫy đà kia.
Lưu Yên Thanh lần đầu tiên đột nhiên cảm nhận được động tác như là lửa nóng, lại có chút ít không thích ứng, thân thể dần dần nhũn ra , mặc kệ Không Minh Dạ tùy ý chà đạp hai ngọn núi cao ngất kia.
Động tác của Không Minh Dạ rất bá đạo, không tốn chút sức lực nào liền đem sa y của nàng xé xuống dưới, âm thanh này lập tức khiến cho Lưu Yên Thanh kịp phản ứng, nhanh chóng đem Không Minh Dạ đẩy sang một bên.
"Ngươi muốn làm gì?" Lưu Yên Thanh kinh hãi.
"Nói nhảm, Lẫm phi cảm thấy thế nào? Không phải vừa rồi rất hưởng thụ sao?" Lời nói vừa dứt, thân thể Lưu Yên Thanh đã bị giam chặt trong vòng tay rắn chắc của Không Minh Dạ.
"Ta nói cho ngươi biết, tên sắc lang này, bổn đại gia cũng sẽ không giống như những người khác nhẫn nhục chịu đựng như vậy, có gan thì ngươi thả ta ra!" Lưu Yên Thanh nhíu chặt lông mày oán hận nhìn chằm chằm Không Minh Dạ.
Đôi mắt Không Minh Dạ lập tức trở nên có chút khó hiểu, lông mày hơi nhíu chặt, nhìn từ trên xuống dưới người trước mặt, hai tay ôm chặt Lưu Yên Thanh cũng buông lỏng ra, liền giống như chính mình chưa từng quen biết người này.
Lưu Yên Thanh thấy người này buông mình ra rồi, vội vã lui về một bên, đem quần áo đã bị xé nát bao bọc chặt chẽ lấy thân thể, tức giận nói: "Còn tưởng rằng Dạ Vương trong truyền thuyết ôn nhu cỡ nào, thì ra lại là một kẻ thô bạo như vậy, hừ, thứ cho ta không thể phụng bồi!"
Không Minh Dạ lần nữa đem tầm nhìn di chuyển đến trên người Lưu Yên Thanh, hai mắt mị hoặc xen lẫn chút ít thần sắc phức tạp.
"Bản Vương lúc nào cho phép ngươi rời đi!" Không Minh Dạ nhíu mày trầm giọng nói.
Lưu Yên Thanh tựa ở cạnh cửa hừ nhẹ nói: "Hậu cung phi tần đông đúc, muốn tìm thì đi mà tìm các nàng đi, dù sao chỉ cần là Dạ Vương ngài ra lệnh một tiếng lập tức sẽ có một đoàn phi tần rất lớn đến hầu hạ ngài, việc gì mà phải cần ta đây."
Nghe nói như vậy, biểu tình của Không Minh Dạ lập tức âm trầm, bước dài một bước tiến lên liền siết chặt Lưu Yên Thanh đem nàng kéo vào trong phòng, sau đó không hề báo trước đem nàng ném lên trên giường, dùng sức lực cực lớn trực tiếp đem màn che bên cạnh giường kéo xuống.
Lưu Yên Thanh đang muốn đứng dậy, thế nhưng hai tay đã bị Không Minh Dạ đè ở trên giường, thân thể nóng như lửa đốt của Không Minh Dạ sít sao dán lên trên người nàng, tùy ý để cho trước ngực tròn trịa của Lưu Yên Thanh cảm nhận được cỗ lửa nóng này. Một bàn tay của Không Minh Dạ nắm chặt lấy eo Lưu Yên Thanh, khiến cho bụng của nàng dính sát lên trên bụng của mình, không ngừng ma sát, cỗ khô nóng không báo trước này lập tức khiến cho hai gò má của Lưu Yên Thanh bay lên đỏ ửng, ánh mắt cũng lập tức trở nên mơ màng.
Không Minh Dạ tà mị cười nói: "Không ngờ rằng thân thể Lẫm phi vậy mà lại thành thật như vậy."
Lưu Yên Thanh lập tức tỉnh táo lại, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Không Minh Dạ, biểu tình lập tức khôi phục: "Ta tuyệt sẽ không khuất phục ngươi tên hỗn đản này."
Không Minh Dạ chậm rãi lướt nhẹ qua cái cổ của Lưu Yên Thanh, sau đó từ từ cởi xuống dây lưng bên hông nàng, ánh mắt khiêu khích còn mang theo chút ít nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Lưu Yên Thanh, phảng phất là đang nói: ta xác định đã thắng rồi.
Làn da của Lưu Yên Thanh thần kỳ mỹ lệ, thậm chí ngay cả một vết sẹo cùng vết bớt đều không có, mạt hồng nhuận trước ngực kia lại giống như cánh hoa, khiến cho người ta nhịn không được phải 'nhấm nháp' một chút mùi hương của nó.
Không Minh Dạ quan sát trên dưới, trong ánh mắt băng lãnh lại hơi có chút ít hòa hoãn, đại khái cảm thấy chỉ một chút này cũng chưa đủ thỏa mãn, bỗng chốc thoáng cái liền đem tiết khố còn sót lại trên người Lưu Yên Thanh kéo xuống dưới.
"Ah!" Lưu Yên Thanh tuyệt vọng kêu lên.
Lúc này Không Minh Dạ mới nở nụ cười hài lòng, vừa nhẹ vuốt ve eo Lưu Yên Thanh vừa như có như không nói: "Nếu như ngươi không phải là kẻ phản bội, có lẽ bản vương sẽ không tàn bạo như vậy rồi."
Lưu Yên Thanh xấu hổ và giận dữ xoay đầu sang bên cạnh, cũng không nghe được rõ ràng.
Không Minh Dạ chậm rãi cởi xuống đai lưng, làm cho thân thể của mình và thân thể mềm mại của Lưu Yên Thanh kề sát cùng một chỗ, một thân thể nóng như lửa, một thân thể hoàn toàn lạnh như băng, Không Minh Dạ dán sát lên trên người Lưu Yên Thanh mà du động, đôi môi tùy ý hôn nàng, nhưng Lưu Yên Thanh quật cường càng là không có cử động dù chỉ một chút.
Không Minh Dạ dừng lại cười lạnh nói: "Không lâu nữa đâu ngươi sẽ không khống chế được, đã làm người của bản vương thì nên ngoan ngoãn lấy lòng bản vương, cũng không uổng phí nhiệm vụ của một thám tử!"
Thám tử? Lưu Yên Thanh nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Không Minh Dạ, tức giận nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhanh thả ta ra, hỗn đãn!" Lưu Yên Thanh giãy dụa muốn từ trong vòng tay siết chặt của hắn thoát ra, mà ánh mắt tàn sát bừa bãi của Không Minh Dạ ở phía đối diện, càng làm Lưu Yên Thanh cảm thấy thêm nhục nhã.
Một tay Không Minh Dạ liền dễ dàng đem hai tay Lưu Yên Thanh áp lên đỉnh đầu, tay kia càng thêm mạnh dạn từ ngực di chuyển xuống bụng, cảm giác tê dại lập tức lan tràn toàn thân Lưu Yên Thanh, nàng không kìm được rên rỉ một tiếng.
Lần đầu tiên Không Minh Dạ nghe được loại âm thanh này, giọng nói cực kỳ êm tai, khiến cho hắn cũng kìm lòng không được nằm sấp trên người Lưu Yên Thanh thỏa thích muốn cướp đoạt hết thảy của nàng.
Hai mảnh nụ hoa trước ngực thuận theo cánh môi nóng như lửa của Không Minh Dạ mà bắt đầu phập phồng, đôi mắt Lưu Yên Thanh lập tức mơ màng, phảng phất giống như bị mang vào một thế giới khác, nét mặt cũng trở nên mị hoặc.
Biểu tình trên mặt Không Minh Dạ vẫn lạnh lẽo như cũ, nhẹ nhàng đem Lưu Yên Thanh nâng lên, lại không hề báo trước nhanh chóng tiến thẳng vào thân thể của nàng, cảm giác đau đớn lập tức khiến cho nét mặt Lưu Yên Thanh trở nên thống khổ, trong miệng thì thào: "Cái này. . . Hỗn đản. . ."
Thân thể Không Minh Dạ khẽ giật mình, động tác lập tức ngừng lại, kinh ngạc nhìn người dưới thân, thần sắc băng lãnh lập tức trở nên hoảng hốt..., sức lực cũng không tự chủ được nhẹ nhàng hơn, không ngờ rằng người này vẫn là tấm thân xử nữ.
"Đau quá. . ." Lưu Yên Thanh rên rỉ, thân thể tựa như đã hoàn toàn không còn khí lực, giống như xụi lơ tại đó, đại khái là bởi vì lúc trước liên tục giãy dụa, cho nên thể lực cũng trở nên suy yếu đi.
Hạ thân đột nhiên siết chặt, làm cho Không Minh Dạ không khỏi hừ nhẹ một tiếng, giọng nói tràn ngập từ tính mê người nhưng lại làm cho Lưu Yên Thanh chán ghét, đang hung dữ nhìn chằm chằm Không Minh Dạ, bên này Không Minh Dạ lại đột nhiên cúi người xuống hôn thật sâu lên bờ môi nàng.
Cảm giác rất kỳ quái, Lưu Yên Thanh bởi vì đau đớn mà hừ nhẹ nhưng lại dần dần biến thành thở dốc từng ngụm từng ngụm, đôi má lại bay lên đỏ ửng một lần nữa, kiều mỵ rên rỉ, điều này làm cho Không Minh Dạ càng thêm điên cuồng muốn có được toàn bộ người này.
. . .
Thấm thoát đã đến đêm khuya.
Lưu Yên Thanh nhìn gò má đang say ngủ phóng đại bên cạnh liền hận không thể đạp hắn hai quyền, nhưng chính mình đã không còn khí lực rồi, đành phải chậm rãi dời về phía Thứ Lan điện.
Vừa đi ra cung điện này không xa, Lưu Yên Thanh liền cảm thấy sau lưng có một chút khác thường.
Đột nhiên, cái ót bị đánh một cái nặng nề, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Đợi đến lúc chính mình có chút tri giác, lại đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, toàn thân đau nhức không thôi.
"Đây là nơi nào?" Lưu Yên Thanh thử ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhói không cho phép nàng làm như vậy, đành phải nằm sấp trên mặt đất.
"Hừ, xú nha đầu này, nửa đêm canh ba dám cả gan chạy đến Phượng vũ điện, thật sự là không muốn sống chăng, rốt cuộc là phi tử thất sủng nào?"
Một giọng nói hung ác đánh tới hướng Lưu Yên Thanh, Lưu Yên Thanh nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một lão thái bà hung dữ đỡ lấy một nữ tử nhìn rất dịu dàng thanh tao, ngược lại biểu tình của nữ tử như là cảm thấy rất xót thương.
"Ma ma, ta thấy như vậy được rồi đó, nàng đã bị thương nặng như vậy rồi." Nữ tử cẩn thận nói ra.
Lúc này lão thái bà hung dữ kia liền ngắt lời: " Lan phi nương nương, lão nô nhất định không bắt sai, nàng ta muốn tranh sủng như vậy, nhất định là nàng sẽ khiến cho hài tử trong bụng ngài bị hại chết đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro