Phần 4

Tác giả: yunyyy0215
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/63336778
__
Na Tra có lẽ đã chơi đùa đến mệt Ngao Bính ở trong buồng, nghe bên ngoài hồi lâu không động tĩnh, không dám bận tâm, cũng chẳng buồn quản hắn, chỉ chăm chú nghiên cứu hoạ phổ trong tay. Xem xong, y lại phác một bức kiếm lan đồ (tranh hoa lay ơn). Y cầm lên ngắm nghía, thấy không quá hài lòng, bèn không đề tên, rửa sạch khay mực rồi cất đi. Thế là chẳng còn gì để làm, suy nghĩ một lúc, y quyết định tự mình đẩy xe lăn ra xem Na Tra đang làm gì phía trước. 

Chỉ thấy Na Tra lúc này hóa thành một đứa trẻ bảy tuổi đầu búi hai chỏm tóc, nghịch đến có phần rối bời, cứ thế mở rộng vòng tay nằm dài trên nền gạch bạch ngọc. 

Sao hắn lại nằm trên đất? 

Ngao Bính thò đầu nhìn, rồi xoay người định trở về, đi được nửa đường lại nghe thấy từ xa tiếng Na Tra mê sảng bằng giọng trẻ con non nớt. Nghe kỹ lại, hình như là: 

"Lạnh... Lạnh..." 

Chắc là nền đất lạnh. Ngao Bính quay đầu nhìn thân hình bé nhỏ nằm đó, vô tri vô giác, từng hơi thở phập phồng. Y thật sự thấy lạnh người. Y nhìn thấy Na Tra lúc đã nhược quán thì còn đỡ. Còn đứa trẻ tóc búi hai chỏm này, mặt phấn đáng yêu, trong mắt y lại là một con la sát sống sờ sờ. Nhưng hắn cứ cô đơn nằm đó, miệng không ngừng kêu lạnh, không thể cứ mặc kệ được. 

Nhưng mặc kệ thì sao? Bỏ mặc hắn, để hắn lạnh chết có khi lại tốt nhất. Một giọng nói đầy căm hận văng vẳng trong lòng y. 

Nhưng... 

Nghĩ đến đây, Ngao Bính quay trở lại buồng, tốn bao công sức kéo một chiếc chăn nhỏ từ trên giường xuống. Đó là chăn y dùng hàng ngày, lúc nghỉ ngơi nghiêng người đắp tạm. Y ôm chăn vào lòng đẩy xe ra ngoài, không dám gọi Na Tra tỉnh dậy lên giường ngủ, chỉ muốn đắp chiếc chăn nhỏ này lên người Na Tra che gió lùa.

Vừa dừng bên cạnh Na Tra, còn chưa kịp giũ chăn ra, bỗng nghe thấy hắn nằm trên đất lẩm bẩm một câu: "Mẹ..." 

Mẹ...

Nếu không phải người tàn tật, Ngao Bính hẳn đã giật bắn người. Na Tra, là Na Tra đang nói sao? Y không tin được. Nhưng trong điện chỉ có hai người bọn họ. Y hoảng loạn nhìn quanh, rồi lại nghe thấy... Đúng là giọng Na Tra. 

Thì ra hắn không phải nói lạnh... Mà là gọi "mẹ"*...

*凉 (lạnh) đọc là liáng; 娘 (mẹ) đọc là niáng.

Ngao Bính cảm thấy lòng mình trống rỗng, như bị dầu sôi dội lên, muốn co rúm lại.

Phạt Trụ Tiên Phong Quan, kẻ đã uống máu mà trở về sau 1700 sát giới, Na Tra giết người không chớp mắt, thần tiên cao cao tại thượng, Nguyên Soái, còn nhớ mẹ mình sao?

Y chưa từng nghĩ đến. 

Không biết vì sao nhìn đứa trẻ cô độc nằm đó, một cảm giác quen thuộc lại dâng lên, như hồn lìa khỏi xác. Na Tra là sát thần oai phong lẫm liệt, Tam Đàn Hải Hội Đại Thần sát phạt quyết đoán... Trước mắt y hiện lên cảnh tượng trên đại điển long trọng. Na Tra trên khuỷu tay kẹp dải lụa đỏ bay phấp phới, khoác trên mình pháp khí vàng kim, cằm ngẩng cao, vạn tiên kính ngưỡng, vạn vật thần phục, một bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị. 

Ngao Bính thấy lòng chua xót vô cùng. Nhưng y lại bắt đầu run rẩy lẩm bẩm, "Ngươi đừng quên, người đừng quên Na Tra đã giết ngươi. Hắn rút gân ngươi. Hắn giết ngươi..."

Ngươi như thế này, là phản bội phụ vương... Ngươi sao có thể, đối với kẻ đã giết con trai của phụ vương, nảy sinh...

Trong thiên cung là gió êm nắng ấm vĩnh cửu, nhưng giờ phút này chỉ có Ngao Bính biết, trong lòng một thần tiên vô thượng ở Thiên Đình này, đang sấm chớp, đang mưa rơi.

Không biết bao nhiêu đêm, y từng ôm chăn, cắn răng nghĩ: Tam Thái tử, kẻ này, hắn có tim không? Hắn là thảo mộc vô tri*, hắn còn vô tình hơn cả cỏ cây! Hắn chẳng khác gì một thanh đao, một thanh đao sinh ra chỉ để giết chóc! 

*Thảo thai mộc chất (草胎木质) nghĩa là thai cỏ, chất gỗ, chỉ sự vô tri vô giác.

Hắn và Lý tổng binh là quan hệ phụ tử... phải tàn nhẫn đến mức nào mới hận cha mình? Lại dám tự mình rạch bụng mổ người, khiến thế gian đều sợ hãi. Thiên hạ có bao nhiêu yêu tinh ăn thịt người, nhưng kẻ này hết lần này đến lần khác đánh chết ta, đánh ta đến mức không đứng dậy được, không ngẩng đầu được.

Có, có, hắn có trái tim! Vì hắn vừa gọi "mẹ", hắn vẫn nhớ, vẫn mong mẫu thân của mình... Thì ra, trong lúc Ngao Bính nhớ phụ vương, Na Tra cũng nhớ mẹ hắn. 

Như tia chớp lóe sáng trong đầu, suy nghĩ của Ngao Bính động đậy. Bức bình phong dát vàng hoa văn tầm thường, bóng tay biến hoá phía sau tấm màn mỏng... Na Tra từng nói, đó là hình dáng bình phong trong phòng hắn lúc nhỏ. Nhưng hắn lại nói, khi ấy ở Lý phủ, hắn còn nhỏ, không có phòng riêng, chỉ được phép ngủ cách một góc trong phòng mẫu thân. 

Dùng gì để ngăn phòng? Bình phong. 

Na Tra uy phong lẫm liệt đã thành tiên rồi, nhưng... 

Mẫu thân hắn đâu? 

Thì ra, bọn họ đều là những kẻ không còn mẹ. Mẫu thân bọn họ đã sớm chuyển thế đầu thai, đã là con của người khác, là cha mẹ của những đứa trẻ khác, có tìm cũng không thấy nữa.

Hình dáng Na Tra nằm trên nền đất bỗng trở nên mơ hồ trong mắt y, như bị phủ một tầng hơi nước. Một khát vọng mãnh liệt dâng trào trong lòng y. Muốn cúi xuống, muốn bế Na Tra lên, như đang ôm một đứa trẻ thực sự. 

Giây phút này, trong lòng y, ngoài Na Tra ra, cả thế giới đều rời khỏi tâm trí.

Ngao Bính không ngờ chính mình vừa nghiêng người đã ngã xuống, cả người lẫn xe lăn đổ ập xuống đất. Na Tra như thể gặp ác mộng, thân mình run lên, tưởng chừng sắp tỉnh. Y nín thở, không dám động đậy, chỉ lặng lẽ quan sát. Nhưng Na Tra vẫn không tỉnh.

Ngao Bính đầu tóc rối bời nằm sấp trên đất, ngã đau khắp người, nhưng vẫn cắn răng bò dậy, lê từng chút một đến bên Na Tra. Y liều mạng nâng nửa thân trên của hắn lên, cẩn thận ôm lấy. Ngao Bính ôm vào lòng kẻ thù mà y mơ thấy trong cơn ác mộng ngày ngày đêm đêm, hận không thể nghiền xương thành tro. Tư thế tựa như thuở nhỏ, khi y gặp ác mộng, phụ vương vẫn thường ôm y dỗ dành trong Long Cung. 

"Tra nhi..." Y thầm niệm. 

Trước đây, Na Tra không biết bao lần dỗ dành để y gọi như vậy. Mỗi một tiếng gọi, mỗi một lần dịu giọng, đều là giả dối, đều là hư tình giả ý. Nhưng mà...

Hôm nay, y là thật lòng. 

Giây phút này, không cần che giấu, không cần giả tạo. Y buông bỏ cả rồi. 

"Tra nhi... Tra nhi..." Y gọi. 

Giọng y khô khốc, như nôn ra từ ruột gan. 

"Thỏ già, thỏ con, kẻ săn mồi biến ảo khôn lường..." Na Tra đang nói gì... Hắn muốn... muốn nói gì? Đang muốn nói với y điều gì? 

Y trước đây luôn cảm thấy thế đạo rất bất công với mình, hóa ra, thế đạo công bằng lắm, vì nó cũng bất công với Na Tra.

Hóa ra thánh nhân cũng có bao chất vấn không thể nói thành lời.

Tất cả những điều này, đều không giống như y tưởng tượng.

Nước mắt y lặng lẽ rơi xuống. Một tay ôm Na Tra vào lòng, một tay đưa lên che mặt, cố nén tiếng nấc. Đã bao lần y nhịn khóc, đã kiềm nén nhiều nước mắt như vậy, dường như chỉ lần này... y không thể nhịn nổi nữa. 

Y nức nở, không nhận ra bàn tay của Na Tra rụt lại trong lòng, cũng lặng lẽ nắm chặt vạt áo y. 

Dường như cả hai chỉ là những con người bình thường, nương tựa vào nhau giữa nhân gian khổ ải. 

Những giọt nước mắt rơi trên mặt Na Tra, lăn xuống. Từng vệt nước trên khuôn mặt vị sát thần cắt ra những đường vân ngang dọc, yếu ớt, khiến người ta không phân biệt được, đó là nước mắt của Na Tra, hay của Ngao Bính.

Thật lâu, lâu đến mức Ngao Bính ngồi đó, đầu y rũ thấp, thân mình sắp cong xuống gãy mất, như cánh hoa Minh Hà mềm rũ. 

Na Tra trong lòng y bỗng mở mắt. 

Y nhìn khuôn mặt này của Na Tra, khuôn mặt mềm mại của đứa trẻ mà y hận đến cùng cực.

Bàn tay nhỏ bé của Na Tra chạm vào cằm y, nhẹ nhàng nâng lên, kéo lại gần, gần hơn, hai khuôn mặt chật vật đầy nước mắt...

Na Tra hôn y.

_

Vài ngày sau, Ngao Bính vẫn như thường lệ vẽ tranh trên bàn lớn trong phòng. Y tiếp tục hoàn thành bức tranh hoa lay ơn đã vẽ mấy hôm trước. Cũng chính là hôm đó, Na Tra thiếp đi trong lòng y thật lâu, lâu đến mức y cũng gần như mơ màng, sắp ngã xuống ngủ luôn.

Na Tra lại tỉnh trước. Hắn bật dậy, trước tiên là đỡ y lên, sau đó vào phòng trong, nhìn thấy bức vẽ lay ơn trên bàn, liền cầm lên ngắm nghía. Hắn nói rất thích, muốn dệt một bộ quần áo mới theo hình dáng này.

"Quá đơn giản rồi." Ngao Bính có chút ngượng ngùng, "Quần áo như vậy sao có thể mặc ra ngoài?"

"Ta mặc cái gì mà xấu đến mức không gặp được người chứ?" Na Tra ném thanh Trảm Yêu Kiếm lên bàn, dửng dưng nói, "Ta thấy hoa lay ơn cũng không tệ." 

"Ngươi không thấy vậy sao?" Hắn tiện tay vuốt mái tóc rủ xuống của Ngao Bính, "Giống tóc của ngươi."

Ngao Bính nghe hắn nói vậy, cằm vốn đang rũ xuống đột ngột ngẩng lên, hoảng hốt nhìn hắn, vẻ mặt được sủng ái mà kinh sợ.

Y cắn môi mình đến đỏ ửng. Nghĩ một lúc, y lật chồng tranh, rút từ dưới cùng ra một bức họa khác. 

Trên đó, có ba con én nhỏ được vẽ sinh động như thật, còn đẹp hơn trên bình phong.

Thật giống. Đôi chim én này được vẽ bằng kỹ thuật công phu thời Thương, khác xa với thẩm mỹ trên bình phong hiện nay, nhưng lại giống đồ vật cũ trong trí nhớ của hắn hơn.

Na Tra cầm lấy, im lặng nhìn hồi lâu. Không khen, cũng không chê. 

Bàn tay trảm yêu trừ ma của Na Tra giờ đang cầm một bức long hoạ, đặt đối diện viên dạ minh châu trên bàn, lặng lẽ quan sát. Viên dạ minh châu phát ra ánh sáng, bị tờ giấy vẽ làm mờ đi, xanh biếc.

Hắn đặt tranh xuống. Ngao Bính vừa ở ngay sau tranh, đang quan sát kỹ biểu cảm của Na Tra. Đột nhiên không còn vật che chắn, y lại bướng bỉnh ngoảnh mặt đi. Chỉ là nhất thời không kịp che giấu sự nhiệt tình cùng ái mộ đã vô thức hiện rõ trên gương mặt. 

Chẳng lẽ... nụ hôn đau khổ kia đã làm hỏng sự thanh bạch giữa họ sao? 

Ngao Bính như một con trai nhỏ, trong lòng chất chứa hận thù đau đớn, giữa đau đớn sinh ra một viên ngọc trai.

Đầu ngón tay không ngừng vuốt ve bức tranh đó...

Viên dạ minh châu không ngừng tỏa sáng trong đêm, khiến căn phòng tối tăm trở nên ẩm ướt.

Không biết vì sao, Ngao Bính dùng ánh mắt luyến tiếc nhìn hắn, dưới mắt mơ hồ treo một giọt nước mắt.

Na Tra khó hiểu nhìn giọt nước mắt long lanh ánh bạc, tuyệt vọng trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro