Chương 82: Người đàn ông kia
Kim Ngưu có chút khó hiểu nhìn bọn họ, không rõ ý của Diệp Tử Ôn. Cái gì mà hành động nhanh chóng, đang nói đến hôn nhân của bọn họ sao? Nếu nói thật sự là nhanh thì phải nói là hành động của cô nhanh chứ, dù gì người khởi xướng cầu hôn, đăng ký với người ta là cô, mà không phải Tô Thiên Yết.
Diệp Tử Ôn quay đầu nhìn Kim Ngưu, có chút oán giận nói: "sao cô không nói Tô Thiên Yết chính là ông xã của cô!" Hại anh ta vẫn không tin lời cô nói, cho rằng cô nói đã kết hôn chỉ là để từ chối khiến cho anh ta chú ý, anh ta còn tức cười muốn theo đuổi cô, bi kịch nhất là, anh ta còn liều lĩnh nói với con hổ biết cười Tô Thiên Yết này là mình muốn theo đuổi bà xã của cậu ta, trời, bây giờ ngẫm lại, anh đã làm cái trò ngu xuẩn gì a, khó trách hai ngày nay bị Thiên Bình làm phiền muốn chết, chính là bị hai anh em họ hợp nhau hãm hại rồi!
"Anh chỉ nói anh là Eric, anh cũng không nói cho tôi biết anh là Diệp Tử Ôn, cho nên tôi cũng không biết anh là anh ta." Kim Ngưu thành thật nói, cô làm sao mà ngờ được anh ta lại là bạn tốt trong miệng của Tô Thiên Yết.
Diệp Tử Ôn sửng sốt, hồi tưởng lại, dường như đúng là mình chưa nói, chỉ giới thiệu mình là Eric, cho nên, sau đó bị tên âm hiểm Tô Thiên Yết hại cũng là anh ta tự chuốc lấy sao?
Tô Thiên Yết nửa ôm Kim Ngưu, cười nhìn Diệp Tử Ôn, sau đó hỏi: "Còn định tấn công không?"
Diệp Tử Ôn quay đầu, nụ cười trên mặt giả tạo đến không thể giả hơn nữa, vội vàng gượng cười chứng tỏ thái độ của mình: "hôm đó mình nói đùa, đừng cho là thật, đừng cho là thật."
Đùa sao, lần trước chỉ nói câu đó mà tiểu tử này đã tính kế cho Thiên Bình số điện thoại của anh, còn bảo cô từ sáng đến tối gọi mười mấy cuộc điện thoại, gọi đến mức anh còn không có đủ thời gian đối phó với điện thoại của Thiên Bình chứ đừng nói đến làm việc khác. Nếu mình còn khiêu khích cậu ta thì đoán là cậu ta sẽ nói hết cho Thiên Bình mấy cái hang ổ của mình ở Giang Thành mất, đến lúc đó thật muốn trốn cũng không có chỗ trốn rồi.
Tô Thiên Yết cũng cười, tâm tình nhìn qua rất tốt, gật đầu nói: "ừ, sau này đừng mở miệng nói đùa như thế, chẳng buồn cười chút nào."
Khóe miệng Diệp Tử Ôn không ngừng co rúm lại, trong lòng thầm mắng, anh điên rồi mới có thể ngu ngốc đến mức còn nói đùa như thế với cậu ta! Hồi trước sao anh lại nói toàn bộ gốc gác của mình cho tên phúc hắc như cậu ta biết chứ, nếu không xúc động như thế thì cũng không rơi vào hoàn cảnh chịu sự uy hiếp như hiện nay.
"Phốc —" Tiêu Ứng Thiên ở bên cạnh thoáng cái không nhịn được cười ra tiếng, may mắn Tô Thiên Yết không phải là thương nhân, nếu không, sợ là địa vị bá chủ 'Húc Đông' hôm nay phải nhượng cho người có tài như cậu ta làm rồi.
Diệp Tử Ôn tức giận nhìn Tiêu Ứng Thiên, trong lòng thầm trách người làm cậu như ông cũng không nhắc nhở anh rõ ràng, nhưng mà cũng may mình thông minh, hôm nay vốn định tốn tiền mua cho ông nhẫn ngọc Phỉ Thúy, cuối cùng vì không hài lòng nên không mua, nếu không, anh thật sự lỗ vốn rồi.
Mà Kim Ngưu nghe thấy thì như lọt vào trong sương mù, chẳng hiểu bọn họ đang nói cái gì, tấn công cái gì? Đùa giỡn cái gì? Bọn họ đang nói cái gì a?
Dường như Tô Thiên Yết nhìn ra nghi ngờ và khó hiểu của cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Về nhà sẽ nói cho em biết."
Kim Ngưu gật đầu, nhàn nhạt cười, không hỏi gì nữa.
Có rất nhiều người tới chúc mừng, đều là đối tượng hợp tác và khách hàng với công ty của Tiêu Ứng Thiên.
Tô Thiên Yết cũng là người quen, người qua lại tất nhiên sẽ nhận ra anh, sau đó sẽ khách sáo nói chuyện phiếm. Kim Ngưu không cần làm gì, chỉ đứng bên cạnh Tô Thiên Yết, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu.
Như là nhìn ra sự buồn chán và buồn rầu của cô, thừa dịp không ai để ý, Tô Thiên Yết quay đầu cười áy náy với cô, sau đó nhỏ giọng nói bên tay cô: "có mệt không, có muốn đi ăn gì trước không?"
Thật ra thì mệt cũng không phải là mệt, chỉ là cứ duy trì nụ cười như thế, khóe miệng thật sự có phần cương cứng, nhưng mà đúng là có chút đói bụng, buổi tối vừa tan việc đã theo anh đến đây, hai người chưa ăn cái gì, nên gật đầu, nói: "em sang bên kia ăn chút đã, lấy giúp anh một ít, để anh ăn gì đó nhé." Cô không quên bác sĩ nói rằng dạ dày của anh là bệnh cũ, cần chăm sóc và điều trị lâu dài, kiêng kị nhất là ăn cơm bữa được bữa không, còn để bụng đói uống rượu, nên đưa tay lấy đi cái ly rượu đỏ trong tay anh, lại lấy ly nước chanh nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa cho anh, nghiêm nghị nói: "không được uống rượu."
Tô Thiên Yết cười khẽ, bưng ly nước chanh lên uống một hớp, nói: "nghe bà xã của anh."
Kim Ngưu hé miệng cười khẽ, đưa tay giúp anh chỉnh lại cái cà vạt hơi hơi lệch ra, rồi mới xoay người đi về khu đồ ăn xa xa.
Tô Thiên Yết nhìn cô rời đi, một lúc lâu mới thu lại ánh mắt.
"Chậc chậc chậc." Diệp Tử Ôn ở bên cạnh mỉa mai nói: "quá buồn nôn rồi, quá buồn nôn rồi." Nói xong còn cường điệu hóa bằng cách không ngừng lấy tay xoa xoa hai cánh tay.
Tô Thiên Yết nhìn anh ta, mỉm cười, cũng không nói gì phản bác lời của anh ta, lại nâng ly nước chanh trong tay lên, uống một ngụm.
Kim Ngưu cầm cái khay, tiện tay lấy chút bánh ngọt và salad, lại lấy cho Tô Thiên Yết chút mì Ý hải sản mà anh thích ăn, sau đó bưng khay đến khu nghỉ bên cạnh.
Ngồi xuống một ghế sô pha, nơi đó vốn đã có một đứa bé sáu bảy tuổi mà Kim Ngưu nhìn hơi quen mắt, lại trong chốc lát không nghĩ ra mình đã gặp ở đâu.
Thằng bé nhìn chằm chằm vào cô, rồi ngồi xuống phía khác của ghế sô pha, Kim Ngưu khẽ cười với nó. Thằng bé không cười cũng không nói, nhìn Kim Ngưu một lúc lâu, lại quay đầu đi, cầm lấy con robot trong tay, tự mình chơi lấy.
Kim Ngưu cũng không để ý, quay sang cầm lấy bánh ngọt mình vừa lấy, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn. Cô ham ngọt, ăn ngọt thế này cảm thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc. Tâm trạng không vui hoặc vui đều ăn được một cái to.
Trong lúc Kim Ngưu đang thỏa mãn ăn bánh ngọt, thì cảm thấy có ánh mắt từ bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cô, quay đầu nhìn sang, thấy đứa bé kia ngồi thẳng tắp, trong tay vẫn đang chơi đùa con robot biến hình kia, chẳng qua là Kim Ngưu phát hiện con robot trong tay nó bị cầm ngược.
Một lần nữa quay đầu tiếp tục ăn bánh ngọt của mình, lại là cảm giác bị nhìn chăm chú rất mãnh liệt, đột nhiên Kim Ngưu ngoảnh sang, lần này bắt tại trận đứa bé kia. Thấy nói khát vọng nhìn món mì Ý hải sản trong khay trên chiếc bàn trà mà không ngừng nuốt nước miếng, thấy Kim Ngưu quay sang, nó lập tức hốt hoảng muốn xoay người sang chỗ khác, ngồi nghiêm chỉnh.
Khóe miệng Kim Ngưu nổi lên ý cười nhàn nhạt, chắc chắn là nó đói bụng. Quay đầu nhìn một vòng, không tìm được ai có khả năng là cha mẹ của thằng bé. Bưng cái khay vừa lấy thức ăn giúp Tô Thiên Yết, về phía đứa bé kia ngồi xuống. Đưa đồ ăn đến trước mặt nó, mỉm cười nhìn nó, nói: "anh bạn nhỏ, cô mời cháu ăn mì Ý có được không."
Thằng bé nhìn Kim Ngưu một chút, lại nhìn thức ăn trước mặt một chút, dường như đang đấu tranh, cuối cùng rất có khí phách quay đầu đi, cầm lấy robot biến hình trong tay tiếp tục chơi.
Kim Ngưu mỉm cười, đoán là trẻ con sợ người lạ, nên để đồ ăn trước mặt nó, còn mình thì trở về chỗ cầm bánh ngọt của mình tiếp tục ăn, nhìn đủ loại người trong hội trường. Vô thức tìm kiếm Tô Thiên Yết trong đám người, hình như anh đang bàn bạc gì đó với người khác, trên mặt luôn hàm chứa nụ cười ôn hòa kia, tâm tình rất tốt khiến người ta không nhìn ra sơ hở.
Lúc này lại có người đi về phía anh, nhìn thấy tay anh cầm ly nước trái cây, thì nói câu gì đó, rồi gọi nhân viên phục vụ rót rượu đỏ đưa cho Tô Thiên Yết, thấy anh cười lắc đầu, giơ ly nước chanh trong tay, nói gì đó, người nọ không thuận theo, định cầm ly rượu đỏ bắt anh uống. Như là bất đắc dĩ, Tô Thiên Yết lại nói gì, sau đó quay đầu nhìn về phía cô.
Kim Ngưu sửng sốt, thấy mấy người đứng cạnh Tô Thiên Yết theo ánh mắt của anh cũng nhìn sang chỗ cô một chút, sau đó không hẹn mà cùng nở nụ cười. Người nọ nâng ly rượu đỏ, ngửa đầu một hơi uống hết, mà cũng không ép Tô Thiên Yết uống rượu nữa.
Tô Thiên Yết còn nói với bọn họ mấy câu gì đó, sau đó cười cười đi về phía Kim Ngưu.
Mỉm cười ngồi xuống cạnh Kim Ngưu, Kim Ngưu tò mò hỏi: "vừa rồi anh nói gì với họ? Sao tất cả họ đều nhìn sang đây a?"
Tô Thiên Yết tự nhiên ôm nửa thắt lưng cô, đương nhiên nói: "anh nói bà xã của anh không cho anh uống rượu, đang ở bên kia nhìn đấy."
Kim Ngưu sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, buồn cười vỗ vỗ anh, nói: "hả, thì ra là anh lấy em làm bia đỡ đạn a." biến cô thành cọp cái như vậy, cô không phải có được không!
"Không phải, anh đang tỏ rõ thái độ của anh, cương quyết nói cho bọn họ biết, anh là một người đàn ông tốt, kiên quyết nghe theo lời bà xã, không bị người khác cám dỗ." Tô Thiên Yết nghiêm trang nói, ngay cả vẻ mặt cũng thật tình vô cùng.
Kim Ngưu bị bộ dạng nghiêm túc của anh chọc cười, nhớ tới anh chưa ăn gì, mà mình lại vừa đưa đồ ăn cho đứa trẻ bên cạnh: "em đi lấy đồ ăn cho anh." Nói xong liền muốn đứng dậy đi về phía khu đồ ăn.
Tô Thiên Yết kéo cô lại, để cho cô ngồi xuống, chỉ vào chiếc bánh ngọt trên bàn Kim Ngưu vừa ăn, nói: "anh muốn ăn cái này."
Kim Ngưu cho là anh muốn ăn bánh ngọt, cười đáp: "được, em đi lấy cho anh, anh còn muốn ăn gì nữa không?"
Tô Thiên Yết lắc đầu, nhấc cái bánh ngọt trên bàn lên, đặt trong tay cô, mỉm cười nhìn cô.
Kim Ngưu nhìn bánh ngọt trong tay một chút, lại nhìn Tô Thiên Yết trước mắt một chút, thử hỏi: "anh muốn em đút cho anh hả?" Trời, thế này khác xa với hình ảnh trợ lý thị trưởng chững chạc từ trước đến giờ của anh đi!
Tô Thiên Yết chỉ cười không nói, mở miệng thật to chờ bánh ngọt đút vào miệng anh.
Kim Ngưu ngượng ngùng ngoảnh đầu nhìn sang đứa bé kia, thấy tay nó đang cầm dĩa ăn, trong miệng còn có đồ ăn, lúc này đang sững sờ nhìn sang chỗ bọn họ.
Mặt phiếm hồng, xoay người, vỗ vỗ Tô Thiên Yết, nói: "đừng đùa, tất cả mọi người nhìn đây."
Tô Thiên Yết không thuận theo, thúc giục: "nhanh lên một chút, anh rất đói."Nói xong, tiếp tục há to mồm chờ cô bón.
Kim Ngưu thật sự bị đánh bại, vừa bực mình vừa buồn cười, bưng bánh ngọt, dùng nĩa ăn xiên một miếng cho vào miệng anh.
Tô Thiên Yết tràn đầy ý cười ăn ăn, sau đó nhìn Kim Ngưu nói: "một miếng nữa."
Kim Ngưu đã sớm vô cùng đỏ mặt, cho ăn thân mật thế này, dù là ở nhà hai người cũng chưa từng làm, mà bây giờ, lại còn ở tiệc rượu thế này, người đến người đi, trước mặt nhiều người!
Kim Ngưu bất đắc dĩ, khiển trách nói: "Tô Thiên Yết, anh rất tồi." Cuối cùng vẫn xiên một miếng nữa đưa vào miệng anh, sau đó nhét cái khay bánh ngọt trong tay vào tay anh, quay đầu đi, không để ý đến anh nữa.
Tô Thiên Yết thỏa mãn cười, đặt khay bánh ngọt trong tay lên trên bàn trà, thật ra thì anh giống cha, cũng không thích đồ ngọt, nhưng mà đều cưới người vợ ham đồ ngọt.
Vừa định quay đầu nói gì với Kim Ngưu, thì thấy Đồng Tiểu Tiệp và Mạc Phi đi về phía họ, Đồng Tiểu Tiệp cười nói: "Tô trợ lý và học tỷ thật hạnh phúc, thật khiến người ta hâm mộ."
Kim Ngưu quay đầu, trông thấy Mạc Phi và Đồng Tiểu Tiệp, thì hơi ngẩn người.
Tô Thiên Yết nhìn cô một cái, quay đầu cười nhìn Mạc Phi và Đồng Tiểu Tiệp, nói: "Mạc tổng, cô Đồng, ngồi a."
Mạc Phi nhếch môi, muốn đi, lại bị Đồng Tiểu Tiệp lôi kéo ngồi xuống đối diện Tô Thiên Yết.
"Tô trợ lý và Kim Ngưu học tỷ thật làm cho người ta hâm mộ a." Đồng Tiểu Tiệp nói lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kim Ngưu.
Kim Ngưu không nói lời nào, chỉ cười cười.
Tô Thiên Yết ngồi tựa vào ghế sô pha, tay tự nhiên vòng qua Kim Ngưu, đặt ở lưng ghế phía sau cô, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, nói: "Mạc tổng và cô Đồng không phải là vợ chồng tình thâm ư, tôi nghe nói năm đó cô Đồng ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, Mạc tổng bỏ lại mọi thứ trong nước, hăng hái đi theo cô Đồng ra nước ngoài, quyết tâm như thế, nếu không phải yêu sâu sắc, thì không người bình thường nào có thể làm được. Muốn nói khiến người ta hâm mộ, vậy cô Đồng và Mạc tổng mới thật sự khiến người ta hâm mộ không thôi." Nói xong, Tô Thiên Yết cười như không cười, nhìn về phía Mạc Phi.
Đồng Tiểu Tiệp cười duyên, thâm tình quay đầu liếc nhìn Mạc Phi.
Vẻ mặt Mạc Phi có phần cứng ngắc, chỉ cong cong khóe miệng, trên mặt không hề có ý cười.
Đồng Tiểu Tiệp quay đầu lại, nhìn Kim Ngưu nói: "Kim Ngưu học tỷ, hiện tại Mạc Phi mới từ Mĩ về không lâu, công ty bên này cũng vừa mới được thành lập không lâu, tất cả còn đang trong quá trình mở rộng, trước đây khi còn học đại học, học tỷ và Mạc Phi hợp tác rất tốt, Mạc Phi nói năm đó nhờ chị mà anh ấy có được linh cảm cho mấy bản thiết kế tham dự cuộc thi, chị cũng đã đóng góp nhiều ý kiến quan trọng, nên có một yêu cầu hơi quá đáng, học tỷ có thể tới công ty, giúp Mạc Phi không?"
Chương 82.2
Nghe vậy, ba người còn lại đều sửng sốt. Mạc Phi sững sờ nhìn cô, mà Kim Ngưu thì không giải thích được nhìn cô ta, khó hiểu nhìn Mạc Phi.
Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô một cái, rồi quay đầu nhìn về Tô Thiên Yết nói: "Tô trợ lý sẽ không để ý chứ."
Nghe vậy, Tô Thiên Yết cười cười, nhàn nhạt mở miệng nói: "tất nhiên tôi sẽ không để ý, nhưng mà sợ là Hoàng tổng giám sẽ không muốn thả người đi." Nói xong, liền đứng dậy, cười chào hỏi người đang đến từ phía sau Mạc Phi, Hoàng Đức Hưng: "Hoàng tổng giám."
Lúc này Đồng Tiểu Tiệp và Mạc Phi mới thấy Hoàng Đức Hưng mặt mày tươi cười, cũng đứng dậy cười cười với ông ta.
Mọi người lại ngồi xuống, Hoàng Đức Hưng ngồi xuống cạnh Mạc Phi, Tô Thiên Yết cười mở miệng nói: "Nếu Hoàng tổng giám đã có mặt, chuyện này cô Đồng cứ hỏi Hoàng tổng giám đi, dù sao hiện tại Kim Ngưu đang là nhân viên của Hoàng tổng giám, muốn đi muốn ở, phải được Hoàng tổng giám đồng ý thả người mới được."
Hoàng Đức Hưng vừa mới đến, nghe anh nói mà hồ đồ, căn bản không nghe ra tình hình thế nào, liền hỏi: "Cái gì mà thả hay không thả người, sao tôi càng nghe càng lộn xộn rồi."
Không đợi Đồng Tiểu Tiệp mở miệng, Tô Thiên Yết lại nói: "vừa rồi cô Đồng nói muốn để Kim Ngưu sang công ty bọn họ làm, tôi nói chuyện này phải do ngài, ngài nói đúng không."
Nghe vậy, Hoàng Đức Hưng lập tức biểu lộ thái độ, nói: "hả, cái này làm sao có thể, Kim Ngưu là trưởng thiết kế của công ty chúng tôi, tôi làm sao có thể thả người được, cô Đồng đừng có đào góc tường của tôi nha, bản thân Mạc tổng đã giành được nhiều giải thưởng lớn tầm vóc quốc thế, sao có thể băn khoăn không có nhà thiết kế giỏi đi."
Nghe vậy, Đồng Tiểu Tiệp cười nói: "ha ha, tôi vốn định làm như là Hoàng tổng giám nghĩ, ỷ vào tình nghĩa bạn học lâu năm của chúng tôi, định len lén đào học tỷ của tôi, còn muốn lấy người ra, kẻ bất tài này vừa mở miệng đã bị Hoàng tổng giám đá ra rồi, xem ra sau này Hoàng tổng giám phải đề phòng chúng tôi rồi, anh nói có phải không, Mạc Phi."
Mạc Phi cười khan gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn thẳng Kim Ngưu phía trước mặt.
Mấy người lại ngồi hàn huyên thêm một lát, Hoàng Đức Hưng thấy nhóm hợp tác với 'Chân Thành' liền đứng dậy đi về phía bọn họ. Mạc Phi ngồi ở đây không được tự nhiên, sau đó, lấy cớ nói thấy người quen liền lôi kéo Đồng Tiểu Tiệp đi qua đó chào hỏi.
Đợi tất cả bọn họ đều rời đi, Kim Ngưu mới khẽ thở dài, bưng đồ uống trên bàn trà, nhấp một hớp.
Tô Thiên Yết nhìn cô, hỏi: "mệt mỏi sao?"
Kim Ngưu lắc đầu, cười cười với anh
Đúng lúc này, ánh đèn trong hội trường đột nhiên tối xuống, sau đó vòng sáng chiếu vào người chủ trì trên đài, người chủ trì tiệc rượu đứng trước cái mícrô, sau đó theo lệ cũ đại diện chúc mừng Tiêu Ứng Thiên đại thọ sáu mươi tuổi vui vẻ, sau đó mời người được chúc thọ lên phát biểu.
Thật ra thì cũng không gì ngoài những lời diễn thuyết đã được người ta chuẩn bị trước, cảm tạ mọi người đến tham dự, cảm tạ mọi người ủng hộ 'Húc Đông', sau khi cảm tạ xong, đã là mười phút sau rồi. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, âm nhạc trong hội trường vang lên, ánh đèn biến đổi cường độ, trở nên êm dịu, lờ mờ, sau đó người chủ trì trên đài một lần nữa đứng trước cái mícrô, tuyên bố điệu nhảy đầu tiên xin mời Tiêu tiên sinh và Tiêu phu nhân mở màn. Lại một tràng vỗ tay nhiệt liệt, ánh đèn chiếu theo vợ chồng Tiêu Ứng Thiên, trong đám người Tiêu Ứng Thiên nắm tay Tiêu phu nhân đi vào sàn nhảy, bước nhẹ nhàng chầm chậm theo điệu Waltz, sau đó một số tuấn nam mĩ nữ cũng sôi nổi dắt bạn nhảy của mình vào sàn nhảy, tung tăng khiêu vũ theo nhạc.
Bên này, Tô Thiên Yết vươn tay với Kim Ngưu, mỉm cười nhìn cô nói: "Tô phu nhân xinh đẹp, anh có vinh hạnh được mời em nhảy một điệu không?"
Kim Ngưu cười nhìn anh, sau đó đưa tay để vào lòng bàn tay anh, dứt khoát gật đầu, "tất nhiên."
Hai người nắm tay định vào sàn nhảy, nhưng vừa mới xoay người, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cái gì ngã xuống đất. Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy đứa bé vốn đang ngồi trên ghế sô pha chơi robot biết hình không hiểu sao lại ôm bụng ngã xuống mặt đất.
Hai người bước lên phía trước, Kim Ngưu đỡ đứa bé dậy cho tựa vào lòng mình, hỏi: "anh bạn nhỏ, cháu làm sao vậy?" Rõ ràng vừa rồi còn bình thường, sao đột nhiên lại như thế này!
Đứa bé kia ôm bụng, vì đau đớn mà mặt mũi nhăn nhó, nói cũng không nói hoàn chỉnh: "đau ... đau, đau quá. . . . . ."
Thấy thế, Kim Ngưu có chút luống cuống nhìn Tô Thiên Yết, cô không biết làm thế nào bây giờ.
"Cha mẹ của đứa bé đâu, cha mẹ của nó là ai?" Tô Thiên Yết hỏi.
Kim Ngưu lắc đầu: "em không biết, vừa rồi vừa tới đã nhìn thấy một mình nó ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh không có người lớn."
"Anh bạn nhỏ, nói cho chú, cha mẹ của cháu tên là gì, chú tìm bọn họ giúp cháu được không." Tô Thiên Yết hỏi đứa bé, cố gắng hỏi ra được cha mẹ của nó.
Nghe vậy, đứa bé trong lòng Kim Ngưu ôm bụng liều mạng lắc đầu, giống như là sợ cái gì.
Thấy thế, hai người đành bó tay không làm được gì.
Đột nhiên đứa bé như là rất đau đớn, ôm bụng kêu đau.
Kim Ngưu nhìn nó không đành lòng: "làm sao bây giờ, nhìn nó rất đau đớn."
Tô Thiên Yết lập tức lấy đứa bé từ trong lòng Kim Ngưu ra ôm lấy, nhanh chóng nói: "chúng ta đưa đứa trẻ đến bệnh viện đã, đợi lát nữa anh gọi cho Diệp Tử Ôn, bảo cậu ta tìm cha mẹ của nó trong hội trường, sau khi tìm được thì báo cho họ chạy tới bệnh viện."
Không có phương pháp xử lí nào tốt hơn, trước mắt dường như cũng chỉ có cách này, Kim Ngưu gật đầu, cầm lấy cái túi xách trên ghế sô pha, vội vàng đi theo Tô Thiên Yết ra khỏi hội trường.
Trên xe, Tô Thiên Yết vừa lái xe vừa đeo tai nghe gọi điện cho Diệp Tử Ôn, mà Kim Ngưu ôm đứa bé ngồi ở phía sau, đứa bé kia vì đau đớn mà cả gấp cả người lại, vẻ mặt nhăn nhó, cái trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Tô Thiên Yết nhìn phía sau qua cái kính chiếu hậu, lúc này Diệp Tử Ôn nhận điện thoại, không đợi anh ta mở miệng, nói luôn: "Tử Ôn, cậu tra xem hôm nay có ai đem theo một đứa bé đến không, mặt khác điều tra xem lúc này có cha mẹ nào là không tìm thấy con cái, nếu có thì cậu lập tức dẫn bọn họ đến bệnh viện."
"Hả, chuyện gì?" Anh nói gì, thế nào mà Diệp Tử Ôn nghe không hiểu gì cả.
"Đừng hỏi nhiều nữa, cứ làm theo mình nói, đứa bé kia vừa ngồi cạnh Kim Ngưu, không biết làm sao đột nhiên đau bụng lăn lộn trên mặt đất, mình và Kim Ngưu đang đưa nó đến bẹnh viện, đến khi cậu tìm được cha mẹ của nó thì dẫn họ đến bệnh viện thành phố." Nói xong, Tô Thiên Yết liền cúp điện thoại.
Nhìn bộ dạng khó chịu của đứa bé, Kim Ngưu có chút đau lòng, tức giận nói: "anh nói xem, cha mẹ đứa bé này sao lại vô trách nhiệm như vậy, đứa bé thế này, để nó đợi một mình ở đấy, hai người không thấy bóng dáng, vứt đứa bé ở đây có xảy ra chuyện gì cũng không biết, quả thực là không chấp nhận được."
Qua kính chiếu hậu, nhìn cô, Tô Thiên Yết không nói chuyện, đạp chân ga, tăng tốc độ xe.
Đến bệnh viện, Tô Thiên Yết ôm nó đi thẳng vào phòng cấp cứu. Bác sĩ ở phòng cấp cứu bước đầu chuẩn đoán bệnh của đứa bé là chứng dị ứng hải sản nặng dẫn đến đau bụng.
Lầm tưởng Kim Ngưu và Tô Thiên Yết là cha mẹ đứa bé, hung hăng mắng bọn họ một trận: "hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy, đứa bé dị ứng mà hai người không biết sau, lại còn cho nó ăn hải sản, may là lần này đưa đến sớm, nếu còn chậm một tiếng, anh chị có biết sẽ nguy hiểm thế nào không!"
Hai người không giải thích, vội hỏi đứa bé thế nào rồi, bác sĩ phòng cấp cứu nhìn bọn họ một cái, không mắng bọn họ nữa, chỉ nói: "may mắn đưa đến sớm, bây giờ thì không có gì đáng ngại, cần truyền nước, tốt nhất là ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày."
Hai người vội vàng gật đầu, nghe được đứa bé không sao mới yên tâm.
Kim Ngưu ở trong phòng bệnh trông nom đứa bé đang truyền nước, vì đau bụng mà đứa bé không ngừng toát mồ hôi, lông mày cũng nhíu chặt lại. Kim Ngưu đau lòng, lấy khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán nó, đưa tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt. Lẩm bẩm: "nói lại, phải trách cô, cô không nên đưa mỳ hải sản cho cháu ăn, cô không biết cháu bị dị ứng hải sản, lại còn nghiêm trọng thế này."
Tô Thiên Yết đau lòng bước lên ôm cô: "không sao rồi."
Kim Ngưu gật đầu, nhẹ giọng thở dài nói: "may là không sao."
Tô Thiên Yết buông cô ra, nói: "anh ra ngoài gọi điện thoại hỏi một chút bọn Tử Ôn đến không."
Đi ra khỏi phòng bệnh, ra đến chỗ rẽ ngoài hành lang, lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử Ôn.
Điện thoại vang lên một lúc lâu mới được bắt máy, liền hỏi: "tìm được cha mẹ đứa bé không?"
"Việc này ... thật ra thì ..." Diệp Tử Ôn có chút ấp úng, dường như còn chưa nghĩ kỹ sẽ nói như thế nào.
Tô Thiên Yết nhíu mày, nói: "cái gì mà việc này việc kia, tìm được chưa, chẳng lẽ bọn họ thật sự không lo lắng con cái sao?" Không khỏi quá vô trách nhiệm đi!
"Ai, mình, mình nhất thời không nói rõ được, đã tìm được cha đứa trẻ rồi, đang trên đường đến, chờ chút mình gọi cho cậu." Diệp Tử Ôn nói xong liền cúp điện thoại.
Trực giác cho Tô Thiên Yết biết giọng điệu Diệp Tử Ôn vừa rồi có chút kỳ lạ, nhưng có mấy câu ngắn ngủn lại không nghe ra lý do gì, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc lâu, mới bỏ điện thoại vào trong túi áo, sau đó xoay người trở về phòng bệnh.
Đến khi Diệp Tử Ôn chạy tới đã là hai mươi phút đồng hồ sau rồi, Tô Thiên Yết cùng Kim Ngưu ở trong phòng bệnh chăm nom đứa bé, sau khi truyền dịch mới giảm bớt đau đớn, chân mày cũng thả lỏng ra, không nhíu chặt nữa.
Một mình Diệp Tử Ôn đẩy cửa vào, nhìn Tô Thiên Yết, vẻ mặt có chút là lạ, như là đang khó xử.
Tô Thiên Yết nhìn phía sau anh ta một chút, đợi một lúc lâu cũng không thấy cha mẹ đứa bé vào, có chút không vui, nhíu mày, hỏi: "người không đến đây?"
Diệp Tử Ôn lắc đầu, liếc nhìn phía sau, rồi sau đó, một người đàn ông đi ra từ phía sau tường, giày tây, đầu tóc vuốt keo cẩn thận, chân đi giầy được làm thủ công chính hiệu của Ý, bước đi vào.
Tô Thiên Yết sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, thoáng cái ngây ngẩn cả người, anh đang nghĩ ai là cha mẹ đứa bé mà lại vô tâm như thế, nhưng hoàn toàn không ngờ, thế mà lại là cậu ta!
Người đàn ông này không phải là người khác, chính là Chu Hàn! Khó trách Diệp Tử Ôn vừa rồi, lúc gọi điện thoại đều ấp a ấp úng.
Kim Ngưu giương mắt nhìn, sửng sốt, cô cảm thấy nhìn quen mắt, một lúc lâu rốt cục nhớ lại, người đàn ông này cô đã gặp, hồi đó cùng Tô Thiên Yết về đại viện quân khu, ở một khu thể thao đã gặp anh ta. Lại nhìn đứa trẻ trên giường, thì ra nó là đứa trẻ nghịch ngợm đụng vào cô hôm đó, cô còn nhớ rõ, hôm đó người đàn ông ở phía sau ra tay đỡ cô một lần. Anh ta hình như rất nghiêm khắc, mà đứa trẻ dường như rất sợ anh ta. Cô còn nhớ, Tô Thiên Yết quen biết anh ta, nhưng mà hình như quan hệ giữa hai người cũng không tính là tốt đẹp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro