Chương 10: Bảo Bảo

Editor: Moonliz

"Anh Trang, đây là những món trang sức mà bà Lê đã đặt, mời anh xem qua."

Trong phòng VIP yên tĩnh, quản lý cửa hàng flagship của khu cảng Nhuy Bạc đang giới thiệu những món trang sức vừa nhập về.

Dưới ánh đèn trong trẻo, những món trang sức trên khay lót nhung đen tỏa sáng lấp lánh. Có ghim cài áo, cài đầu và một chiếc vương miện lông vũ, tất cả đều thuộc bộ sưu tập xuân hè cao cấp năm nay của Nhuy Bạc. Bộ sưu tập lấy cảm hứng từ những chú chim ruồi và sơn tước, kết hợp với đá quý, kim cương cùng lông chim thật, tạo nên vẻ sống động và đầy ấn tượng.

Bà Lê Nhã Nhu mạnh tay ủng hộ sự nghiệp của con dâu tương lai bằng cách đặt hàng trang sức trị giá hai mươi triệu, đặc biệt chọn những thiết kế hiếm người hỏi tới.

Đây là lần đầu tiên quản lý cửa hàng được nhìn thấy chiếc vương miện trong bộ sưu tập "Giấc Mộng Sơn Linh", đến mức khi giới thiệu cũng phải nín thở vì xúc động. Chỉ tiếc rằng hình như người đàn ông ngồi trên sofa không mấy hứng thú. Tách trà bên cạnh đã nguội, anh chỉ nhấc lên nhấp một ngụm với vẻ lạnh nhạt.

Bộ vest màu nâu nhạt chất liệu vải cotton khiến anh trông thanh lịch và thoải mái, nhưng khí chất mạnh mẽ của anh lại khiến người khác không khỏi căng thẳng.

............

Một giờ trước.

Trang Thiếu Châu đang chủ trì cuộc họp tài chính tháng này tại trụ sở chính của Thịnh Huy. Khi cuộc họp kết thúc, thư ký Bạch vội vàng đưa điện thoại cho anh. Vì nghĩ là có chuyện quan trọng, nên anh mới nhấc máy, nhưng hóa ra lại là bà Lê Nhã Nhu nhờ anh đi lấy trang sức.

Mấy ngày nay anh bận tối mắt tối mũi, làm sao anh thời gian đi chạy vặt nên anh nói: "Để trợ lý đi lấy ấy ạ. Sao phải bắt con làm việc này?"

Trong điện thoại vang lên tiếng mắng mỏ: "Mẹ nhờ con đi lấy đồ thôi đó? Chẳng lẽ con không biết vợ con làm việc ở đó à?"

"..."

Từ "vợ" khiến Trang Thiếu Châu có hơi ngượng ngùng. Anh bước nhanh vào thang máy, hạ giọng: "Cô ấy đâu có làm việc ở cửa hàng. Bà Lê, mẹ nói chuyện cẩn thận một chút."

Bà Lê Nhã Nhu cười nhạt. Lớn tướng hết cả rồi mà vẫn không dám bộc lộ. Bà ấy lười biếng nằm trên giường spa, gợi ý: "Chủ động một chút đi. Mang bó hoa đến đón cô bé tan làm, dẫn cô bé đi ăn, đi xem phim, rồi tìm một club có không khí lãng mạn—"

"Dẫn cô ấy đi uống rượu? Rồi chờ cô ấy say để đưa vào khách sạn? Có đúng không?" Khuôn mặt Trang Thiếu Châu tối sầm lại, không nhận ra thư ký Bạch bên cạnh đang lén nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

"Con nghĩ gì vậy đấy à? Tên khốn này! Mẹ đang dạy con sự lãng mạn, không phải là sự bỉ ổi!"

"..."

Bà Lê Nhã Nhu là người phụ nữ mạnh mẽ. Chồng cũ của bà ấy, đồng thời là ba của Trang Thiếu Châu, cũng là người có tính cách mạnh. Đứa con họ sinh ra tự nhiên thừa hưởng sự cứng cỏi. Có lẽ hai cái mạnh gặp nhau lại hòa hợp, bởi mỗi lần gia đình nhà họ Trang tụ họp, dù toàn người mạnh mẽ nhưng không khí vẫn hài hòa và vui vẻ.

"Mẹ bảo con đi thì cứ đi. Bớt lắm lời lại."

Trang Thiếu Châu đành bớt chút thời gian đi lấy trang sức cho bà Lê Nhã Nhu. Việc này không khiến anh khó chịu, nhưng điều làm anh mất hứng lại không phải chuyện đó.

"Anh Trang, anh thấy những món trang sức này có hài lòng không ạ? Nếu không hài lòng, chúng tôi có thể bàn bạc thêm để điều chỉnh."

Sau khi giới thiệu xong, quản lý cửa hàng còn đưa ra giấy chứng nhận từ phòng thí nghiệm đá quý Gubelin của Thụy Sĩ. Tuy nhiên, người đàn ông vẫn im lặng. Quản lý đành dò hỏi một câu.

Trong quy trình bán trang sức cao cấp, dịch vụ là một phần rất quan trọng. Nếu khách hàng không hài lòng, trang sức có thể được trả lại cho nhà thiết kế và thợ thủ công để điều chỉnh.

"Cứ vậy đi."

Anh nói ra ba từ ngắn gọn bằng chất giọng trầm lạnh, không lộ cảm xúc nhưng lại mang chút gì đó băng giá.

Cuối cùng quản lý cũng nghe thấy người đàn ông lên tiếng, như trút được gánh nặng. Đây là câu nói duy nhất từ lúc người đàn ông này bước vào cửa hàng. Quản lý không biết mình đã làm sai ở đâu, nhưng từ khi vào cửa, anh đã không mấy vui vẻ.

"Được rồi, anh Trang, chúng tôi sẽ gói lại cho anh ngay."

Quản lý cửa hàng nở nụ cười thân thiện, dùng khăn nhung chuyên dụng lau đi những hạt bụi không tồn tại trên trang sức, rồi cẩn thận đặt từng món vào những hộp nhung sang trọng.

Trang Thiếu Châu giữ khuôn mặt vô cảm, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay với bộ chuyển động tourbillon đang xoay không ngừng. Ánh mắt anh vẫn cụp xuống, không nhấc lên dù chỉ một chút, cho đến khi điện thoại trong túi rung lên. Anh miễn cưỡng nghe máy.

Lại là cuộc gọi từ bà Lê Nhã Nhu.

Vừa kết nối, bà ấy đã gấp gáp hỏi: "Gặp Vi Vi rồi chứ?"

"Chưa ạ."

Ánh mắt anh lướt qua tạp chí thương hiệu đặt trên bàn trà, gương mặt Chu Tễ Trì hiện rõ trên trang bìa. Anh lạnh lùng cười nhạt: "Nhưng con đã gặp người yêu cũ mà cô ấy từng yêu đến chết đi sống lại. Cũng xem như không uổng công rồi."

Bà Lê Nhã Nhu ngạc nhiên: "...?"

"Cảm ơn ý tưởng tệ hại của mẹ nhé, thưa bà Lê. Cửa hàng của cô ấy đầy rẫy quảng cáo của người yêu cũ. Rất nổi bật. Mẹ có cần con mang về một cuốn tạp chí làm quà không?" Anh nói bằng giọng điệu châm biếm.

Ở đầu bên kia, bà Lê phá lên cười sảng khoái, cười đến mức đau hết cả bụng. Bà ấy chợt nhớ ra đại diện thương hiệu của Nhuy Bạc lại chính là người yêu cũ của Vi Vi.

"Xin lỗi nha, con trai! Hahaha... Đừng để bụng mấy chuyện vặt vãnh như vậy. Là người cũ thôi mà, rộng lượng lên! Vi Vi thích đàn ông rộng lượng! Mẹ bận rồi, không nói nữa, bye bye!"

Rộng lượng.

Hai chữ đó khiến trong lòng Trang Thiếu Châu trào dâng một cảm giác bực bội. Tiếng cười chế giễu của mẹ khiến cảm xúc mà anh đã cố kiềm chế mấy ngày qua dao động mạnh mẽ.

Kể từ lần anh và Trần Vi Kỳ cùng tham dự một buổi tiệc rượu, bạn bè trong giới liên tục hỏi han về chuyện hôn sự, trêu rằng anh "âm thầm làm chuyện lớn". Có người còn đùa rằng lý do cô ba nhà họ Trần ầm ĩ chia tay là để chứng tỏ lòng trung thành với anh, thậm chí giục anh dẫn cô ra ngoài gặp gỡ bạn bè.

Dẫn cô đi? Anh phải bỏ ra cả chục triệu để mua thời gian của cô, để cô diễn kịch với anh ư?

Trần Vi Kỳ đã nhận một triệu rồi biến mất, mấy ngày qua không có lấy một tin nhắn.

Bây giờ, anh đến nơi cô làm việc, mới phát hiện khắp nơi đều là hình ảnh của người yêu cũ của cô. Quảng cáo và áp phích tràn ngập trong không gian.

Cô quả thật rất bản lĩnh khi làm việc trong một môi trường như vậy.

Trang Thiếu Châu nhận ra sắc mặt mình ngày càng u ám. Anh ghét cảm giác bị những chuyện nhỏ nhặt, vô nghĩa này làm ảnh hưởng.

Tính kiêu ngạo ăn sâu trong máu anh khiến anh khó chịu. Chu Tễ Trì là thứ gì chứ? Anh ấy thậm chí chẳng phải người của anh. Chỉ là một cuốn tạp chí, một mẩu quảng cáo, thế mà cũng dám khiến anh dao động. Nực cười!

Anh nuốt khan, rồi cầm cuốn tạp chí trên bàn lên với dáng vẻ bình thản.

Thư ký Bạch đứng sau, chờ đợi đến mức sắp ngủ gật, bỗng tròn mắt kinh hãi. Ông chủ... rộng lượng đến mức này sao?

Trang bìa là hình đặc tả của Chu Tễ Trì trong một bộ vest trắng ôm sát. Phong cách táo bạo khi không mặc áo sơ mi bên trong, để lộ cơ ngực và cơ bụng săn chắc. Đây chắc chắn là kiểu trang phục khiến phụ nữ phải hét lên.

Ánh mắt của Trang Thiếu Châu thoáng nheo lại, rồi anh cười khẩy. Ngoại hình và vóc dáng cũng chỉ đến mức đó thôi. Còn phải trang điểm mới đạt được hiệu ứng như vậy. Không ngờ Trần Vi Kỳ lại thích kiểu người này, mà còn thích đến mức si mê.

Gu thẩm mỹ của cô, thật sự rất bình thường.

Ánh mắt lạnh lùng của anh dừng lại trên món trang sức mà Chu Tễ Trì đeo. Trên cổ anh ấy là một chiếc vòng cổ kim cương với thiết kế phức tạp, dạng cà vạt rất độc đáo, còn có một chiếc cài cà vạt cùng bộ.

——"Đúng lúc Nhuy Bạc vừa ra mẫu cài áo mới, đá ruby, rất hợp với anh. Để hai ngày nữa em lấy cho anh."

Hình ảnh cô chỉnh lại cà vạt cho anh, giọng điệu ngọt ngào của cô hiện lên trong đầu, kèm theo lời hứa hẹn vô nghĩa.

Không chỉ gu thẩm mỹ kém, cô còn không biết giữ lời hứa. Đây đã là ngày thứ tư rồi.

Thư ký Bạch căng thẳng nhìn đồng hồ, đếm từng giây. Sếp của anh ta đã chăm chú nhìn vào trang bìa tạp chí suốt ba phút rồi. Anh ta sợ rằng sếp mình sẽ suy nghĩ quá mức, đang định nhắc nhở thì Trang Thiếu Châu đột ngột đặt tạp chí trở lại bàn trà. Dù động tác không mạnh, nhưng cũng đủ khiến thư ký Bạch giật mình.

Trang Thiếu Châu hỏi, giọng lạnh nhạt:
"Có kẹp cà vạt không? Loại đính hồng ngọc ấy."

Quản lý cửa hàng lập tức đáp: "Dạ có! Bộ sưu tập nam mới nhất của chúng tôi tập trung vào các món trang sức đính hồng ngọc như kẹp cà vạt và khuy măng sét. Tôi có thể đề xuất cho anh vài mẫu được không?"

Quản lý ra hiệu cho nhân viên bán hàng bên cạnh, người này nhanh chóng mang sổ lookbook của bộ sưu tập mới ra.

Quản lý quỳ gối lịch sự bên cạnh ghế của Trang Thiếu Châu, mở cuốn lookbook ra, chỉ vào một mẫu kẹp cà vạt được chế tác từ sáu viên hồng ngọc huyết bồ câu không qua xử lý nhiệt:
"Đây là mẫu mới nhất của chúng tôi, dự kiến sẽ được ra mắt sau buổi trình diễn tại Thượng Hải vào tháng tới. Những viên hồng ngọc này được khai thác từ mỏ Mogok, Myanmar, có màu sắc rất hoàn mỹ. Hiện tại, người duy nhất trên thế giới từng đeo mẫu này chính là đại sứ thương hiệu của chúng tôi, anh Chu Tễ Trì. Anh xem..."

Quản lý lật lại cuốn tạp chí mà Trang Thiếu Châu vừa "thưởng thức", nghĩ rằng có lẽ anh là fan hâm mộ của Chu Tễ Trì, nếu không cũng chẳng nhìn bìa lâu đến vậy.

"Trông rất phong độ! Nếu anh đeo vào, chắc chắn sẽ còn đẹp trai hơn cả đại sứ của chúng tôi!"

Thư ký Bạch vội đưa tay che mặt, cảm thấy tình hình thật khó xử.

Trang Thiếu Châu không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng. Tại sao anh lại phải so xem mình có đẹp trai hơn người yêu cũ của Trần Vi Kỳ không?

"Còn mẫu nào khác không?" Anh xoay chiếc nhẫn trên ngón tay một cách điềm tĩnh, nhưng ngón tay lại mân mê viên kim cương vuông trên đó – một thói quen nhỏ chỉ xuất hiện khi anh cảm thấy phiền lòng.

Quản lý vẫn không nhận ra bầu không khí lạnh lẽo, tiếp tục giới thiệu nhiệt tình:
"Còn nhiều mẫu khác nữa. Mẫu này, mẫu này, và mẫu này – đều là phiên bản giới hạn tại Hồng Kông."

Hầu hết những mẫu được quản lý giới thiệu đều do Chu Tễ Trì đeo và chụp ảnh quảng cáo. Vì các mẫu trang sức đẹp và xa xỉ nhất luôn được đại sứ thương hiệu thể hiện.

Nhìn gương mặt của Chu Tễ Trì xuất hiện khắp nơi, sự khó chịu trong lòng Trang Thiếu Châu như muốn bùng nổ. Liệu cô có lén lút lật giở những tạp chí này và ngắm nhìn những bức ảnh đó vào đêm khuya không?

Anh nhận ra mình đang tự làm khổ bản thân.

Chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này là tự chuốc khổ vào mình, dây dưa với Trần Vi Kỳ cũng là tự chuốc khổ vào mình, thậm chí việc anh nhìn cô thêm một lần trong buổi dạ tiệc năm năm trước cũng là tự chuốc khổ vào mình.

Cảm giác này là gì? Là sự rung động không thể lý giải dành cho Trần Vi Kỳ, là sự chiếm hữu vô lý đối với người vợ tương lai, hay đơn giản chỉ là sự cạnh tranh giữa những người đàn ông?

Trang Thiếu Châu ghét cảm giác mất kiểm soát này, nó như kéo anh rơi vào một hố sâu.

Cách duy nhất để nhanh chóng thoát ra là đồng ý với đề nghị của cô – một cuộc hôn nhân hình thức, ai sống đời người nấy, tự do và không ràng buộc. Dẫu sao, làm vợ chồng trên danh nghĩa cũng là quy tắc ngầm trong giới này.

Ý nghĩ méo mó vừa nảy sinh thì một tiếng hét kinh ngạc vang lên trong không gian yên tĩnh, theo sau là âm thanh "bạch bạch bạch bạch" liên tiếp. Không giống tiếng bước chân người, mà giống như móng vuốt của một con vật sắc bén gõ trên nền đá cẩm thạch.

Trang Thiếu Châu ngước mắt nhìn về phía cầu thang, và ngay lập tức thấy một chú chó Greyhound lao xuống như tên lửa. Bốn chân nhỏ của nó nhanh như động cơ phản lực.

Là một trong những loài chó chạy nhanh nhất, tốc độ của chó săn Greyhound có thể lên tới 70 km/h. Khi đã bắt đầu chạy, không ai có thể bắt kịp, chỉ lo nó mải chơi mà ngã gãy xương.

Quản lý còn chưa kịp nhận ra đó là thứ gì thì bóng xám nhảy vọt lên, kéo theo một sợi dây đỏ. Trong tích tắc, nó đáp chuẩn xác lên người Trang Thiếu Châu, tiện tay làm đổ một cốc trà.

Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Quản lý toát mồ hôi lạnh, vội vàng lau vết trà trên quần của Trang Thiếu Châu. Hai vệ sĩ luôn cảnh giác lập tức áp sát hai bên. Chú chó cảm nhận được nguy hiểm, bèn nhảy nhót loạn xạ và sủa ầm ĩ, khiến tình hình càng thêm rối ren.

Người trong cuộc lại là người bình tĩnh nhất. Trang Thiếu Châu giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại, rồi bảo quản lý cửa hàng không cần lau nữa. So với việc quần bị bẩn, anh còn khó chịu hơn khi có người chạm vào mình.

Quản lý cửa hàng trán đã đẫm mồ hôi, không ngừng cúi đầu xin lỗi: "Thành thật xin lỗi anh Trang, đây là sơ suất của chúng tôi... Tôi sẽ mang chú chó này đi ngay. Anh yên tâm, đây là thú cưng của tổng giám đốc chúng tôi, rất sạch sẽ và khỏe mạnh, chắc chắn không làm hại anh đâu."

Nếu để xảy ra chuyện chó cắn khách hàng trong cửa hàng, dù là tai nạn, cô ấy cũng có thể bị đình chỉ công việc.

"Không cần. Tôi quen nó." Trang Thiếu Châu nhìn chú chó nhỏ, đưa tay xoa nhẹ lên đầu nó.

Chú chó con khịt mũi, tiếng hít thở vang lên, và vì đã quen nên nó không còn tấn công anh nữa, chỉ là hơi nghịch ngợm, nhảy nhót và liếm loạn xạ lên người anh.

Từ nhỏ, Trang Thiếu Châu chưa từng được mèo chó yêu quý. Đây là lần đầu tiên có một chú chó nhỏ quấn lấy anh như vậy, khiến anh vừa bất ngờ vừa thích thú. Dù thích là thế, anh vẫn không chịu được việc bị liếm đến mức tay dính đầy nước bọt. Anh đành đặt tay lên đầu chú chó, ấn nhẹ: "Nhóc con, mẹ mày đâu rồi?"

Chú chó phát ra những tiếng "ư ử" liên tiếp như đang trả lời.

"Lại trốn ra ngoài đúng không? Sao lại không chịu nghe lời thế này." Trang Thiếu Châu gõ nhẹ lên trán chú chó bằng đốt ngón tay.

Chú chó lập tức cắn nhẹ cổ tay anh. Không phải cắn thật, mà đôi mắt đen láy lấp lánh ánh lên vẻ làm nũng.

Trang Thiếu Châu bật cười, nhận ra nhóc con này khá thú vị. Lần trước gặp thì hung hăng nhưng lại sợ hãi, lần này thì dám chơi đùa cùng anh.

"Đúng là một chú chó nghịch ngợm."

Anh thì thầm, để chú chó tựa vào cổ tay mình mà gặm.

Thực ra có hơi đau, nhưng vẫn nằm trong giới hạn anh có thể chịu được.

Trần Vi Kỳ nhận được điện thoại liền vội vàng chạy đến cửa hàng. Không kịp nghe nhân viên giải thích tình hình, cô đi thẳng lên tầng để tìm chú chó. Nếu chẳng may chú chó cắn hay làm xước khách hàng, rồi bị người khác phóng đại, thương hiệu sẽ gặp khủng hoảng trước buổi trình diễn lớn sắp tới.

Dọc đường, cô không ngừng nghĩ đến cách xin lỗi và bồi thường nếu sự việc xảy ra. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao quý đang ngồi trên sofa, đôi giày cao gót của cô khựng lại.

Trang Thiếu Châu?

Chú chó con nhận ra mùi của chủ nhân, nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng Trang Thiếu Châu, chạy đến bên chân Trần Vi Kỳ, đuôi vẫy tít, như biết mình vừa gây chuyện.

Trần Vi Kỳ lườm chú chó một cái, không có thời gian để ý đến nó, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Là Trang Thiếu Châu thì tốt hơn bất kỳ ai khác.

Cô mỉm cười duyên dáng, một nụ cười xã giao hoàn hảo, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía anh: "Không ngờ lại gặp anh Trang ở đây. Anh đến lúc nào vậy? Sao không nói trước để tôi đích thân tiếp đón."

Trần Vi Kỳ luôn giữ phong thái lịch sự, thanh lịch trước mặt người khác, dường như đã khắc sự tinh tế ấy vào trong xương tủy.

Trang Thiếu Châu không đứng dậy, chỉ ngồi thoải mái, ánh mắt lười biếng ngước lên nhìn cô.

Tư thế này hoàn toàn không mang tính chất áp đảo, nhưng Trần Vi Kỳ vẫn cảm nhận được một loại khí chất mạnh mẽ, như có thứ gì đó hữu hình bao quanh anh. Có thể là nhiệt độ, mùi hương, hoặc một loại hormone vô hình nào đó.

Cảm giác nghèn nghẹn mười phút trước bị xua tan hoàn toàn, Trần Vi Kỳ buộc phải tập trung tinh thần, không để phân tâm.

"Mẹ tôi đặt một lô trang sức ở đây. Hôm nay có hàng, tôi thay bà ấy đến lấy."

"Bà Lê á?" Trần Vi Kỳ nhướng mày, quản lý lập tức đưa đơn hàng của bà Lê cho cô xem.

"Bà Lê đặt nhiều thế này mà không nói với tôi tiếng nào, đúng là..." Trần Vi Kỳ nhìn hóa đơn đặt hàng trị giá hai mươi triệu, lại nghĩ đến năm mươi triệu mà Trang Thiếu Châu chuyển cho mình, cảm thấy bất đắc dĩ.

Cô mỉm cười, dặn dò: "Bonnie, mang chiếc vòng tay ngọc lục bảo tôi để lại đây ra, gói chung luôn."

Quản lý cửa hàng không giấu được vẻ kinh ngạc. Thường ngày, dù đơn hàng có lớn hơn thế này, cô cả cũng không làm long trọng như vậy. Thường cô chỉ tặng vài món dây chuyền, vòng tay phiên bản giới hạn, hoặc sắp xếp các chuyến du lịch sang trọng và mời khách tham dự tiệc tối. Vòng tay ngọc lục bảo này là vật yêu thích của cô, thường được trưng bày tại cửa hàng, có giá trị lên tới bảy con số.

Trang Thiếu Châu nhìn cô, ánh mắt sâu lắng như dòng nước chảy chậm trong hồ đen: "Em tốn kém rồi."

"Có gì đâu, chỉ là một chiếc vòng tay thôi. Mong bà Lê có thể trân trọng món quà nhỏ này."

Trần Vi Kỳ chưa bao giờ làm những việc tầm thường. Một chiếc vòng tay trị giá hàng triệu không phải là gì to tát, nếu nó có thể làm bà Lê hài lòng, thì cô thấy rất đáng giá. Quan hệ giữa cô và Trang Thiếu Châu có thể giả vờ trước mặt người khác, nhưng bà Lê Nhã Nhu là mẹ chồng chính thức của cô. Nếu mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu không tốt, sau này chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái.

Cô không thể mở miệng nhờ "người chồng plastic" như Trang Thiếu Châu đi xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu được. Như vậy thì quá mất mặt.

Trang Thiếu Châu không hề biết trong đầu cô lại có thể nghĩ ra hàng loạt vấn đề phức tạp như vậy. Anh chỉ khẽ mỉm cười, tỏ vẻ hờ hững: "Em là con dâu của bà ấy. Em tặng gì, thì bà ấy cũng sẽ thích."

Trần Vi Kỳ: "..." Một chút lúng túng thoáng qua, cô nhanh chóng đổi chủ đề:
"Đúng rồi, vừa nãy con... không làm anh bị thương chứ?" Cô chỉ vào chú chó Greyhound.

"Không. Nó rất ngoan, chỉ đang chơi với tôi thôi." Trang Thiếu Châu nói, đồng thời vô thức xoa xoa cổ tay.

Ban đầu Trần Vi Kỳ không để ý đến cổ tay anh. Nhưng theo động tác của anh, ánh mắt cô lướt qua—

"Cổ tay anh!" Cô thốt lên, giọng đầy kinh ngạc: "Chuyện này là sao? Có phải bị Bảo Bảo cắn không? Bonnie! Mau lấy cồn sát khuẩn!"

Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô nắm lấy tay anh, kéo lại gần để xem. Cổ tay gầy gò, sắc nét của anh có vài vết đỏ lốm đốm, nhìn mà giật mình, đều là vết răng do chú chó để lại.

Khoảng cách giữa hai người rất gần. Hơi thở của cô phả nhẹ lên tay anh, hương thơm từ tay anh lại thoảng qua mũi cô.

Có một chút mập mờ, dù rất khó nhận ra.

Trần Vi Kỳ thầm nghĩ may mà không chảy máu, chỉ xước nhẹ lớp da ngoài. Cô trấn an: "Anh yên tâm, chó của tôi rất khỏe mạnh, mỗi năm đều được kiểm tra sức khỏe. Không cần tiêm phòng đâu. Tôi cũng thường xuyên bị nó làm xước."

Trang Thiếu Châu đáp lại một cách hờ hững, giọng trầm: "Tôi đâu có nói là không yên tâm."

Quản lý cửa hàng nhanh chóng mang cồn sát khuẩn và bông tăm đến. Trần Vi Kỳ ngồi ngay xuống cạnh Trang Thiếu Châu, lấy bông tăm thấm cồn sát khuẩn rồi đưa cho anh.

Đại tiểu thư đúng là cô chủ, hoàn toàn không có ý định tự tay giúp anh. Nếu là cô gái khác, có lẽ đã nhân cơ hội này mà bám lấy anh rồi.

Trang Thiếu Châu khẽ cười bất lực, nhưng không nhận lấy. Anh ôn hòa nói:
"Tôi chỉ có một tay thôi, không thể tự bôi được. Thôi, đừng làm phiền nữa, mang đi đi."

Trần Vi Kỳ cau mày: "Thế không được. Nếu bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức. Hay là..."

Cô quay sang nhìn thư ký Bạch.

Thư ký Bạch đứng thẳng người, giơ tay phải lên: "Sếp, tôi muốn đi vệ sinh."

Trang Thiếu Châu lập tức trầm giọng:
"Đi thì đi đi, cần gì phải báo cáo với tôi?"

Thư ký Bạch nhanh chóng chuồn mất, tiện thể kéo luôn vệ sĩ đi cùng. Ba người đàn ông cao to rời khỏi phòng, đi được vài bước lại quay lại gọi quản lý đi cùng, lấy lý do chọn một chiếc dây chuyền giá vừa phải để tặng mẹ mình.

Trần Vi Kỳ mở miệng, nhưng không nói gì.

Rất ít khi cô rơi vào cảnh lúng túng như vậy. Tay cô lơ lửng trong không trung, bông tăm thấm cồn sát khuẩn trong tay bắt đầu nhanh chóng bị oxy hóa. Chú chó "gây họa" vẫn nghịch ngợm vẫy đuôi.

Phòng VIP bỗng trở nên yên tĩnh như một bãi biển hoang vắng, chỉ còn lại hai người họ.

Cửa hàng sử dụng nước hoa cao cấp, nhưng mùi hương đó cô đã quá quen thuộc. Vì vậy, cô nhanh nhạy nhận ra một mùi hương khác biệt, phảng phất từ người đàn ông, là hương cam bergamot phức tạp, thanh khiết nhưng sâu lắng.

Trang Thiếu Châu đưa cổ tay đến trước mặt cô, chậm rãi nói: "Cô Trần, giúp tôi."

Anh nói là "giúp," nhưng thực chất không để lại bất kỳ lựa chọn nào khác. Giọng nói trầm ấm, hòa quyện chút cứng rắn, như cái bóng mờ khó nhận ra.

Trần Vi Kỳ không muốn tranh cãi thêm với anh. Cãi đi cãi lại chỉ làm mất thể diện, chẳng qua chỉ là bôi chút cồn sát khuẩn thôi. Cô thuận thế ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nhàng quét đầu bông tăm qua cổ tay gầy gò, ánh mắt cụp xuống, đôi môi mím lại. Sự kiêu hãnh trong cô vẫn rõ ràng, trong suốt như một viên pha lê.

Dù kiêu hãnh nhưng động tác của cô lại rất dịu dàng. Trang Thiếu Châu cảm giác có gì đó như đang khẽ gãi trong lòng mình, một cảm giác ngứa ngáy mảnh vụn nhưng khó chịu.

"Anh trả lương cho thư ký của mình bao nhiêu một năm mà để họ tận tụy như vậy thế?" Trần Vi Kỳ bất ngờ lên tiếng.

Trang Thiếu Châu nghe ra giọng điệu đầy châm chọc của cô, mỉm cười: "Sau thuế, ba trăm vạn. Năm nay chắc chắn sẽ tăng lương."

"..."

Không để cô nói thêm, anh hỏi tiếp: "Đúng rồi, con chó nhỏ của cô tên gì?"

"Bảo Bảo."

Trang Thiếu Châu khẽ bật cười, ánh mắt chăm chú nhìn hàng mi khẽ run của cô, chậm rãi lặp lại: "Bảo Bảo."

Hơi thở ấm nóng phả xuống đỉnh đầu cô, mang theo chút ngứa ngáy và tê dại. Giọng nói của anh hạ thấp, trầm ấm và quyến rũ, chẳng giống như đang gọi một chú chó.

Trần Vi Kỳ không đến mức ngốc nghếch để không nhận ra. Một sợi dây cảm xúc thầm kín trong lòng cô như bị ai đó gảy nhẹ, ngón tay vô thức siết chặt bông tăm, không cẩn thận quệt mạnh qua vết thương.

Người đàn ông rõ ràng cảm thấy đau, nhưng không rút tay lại.

Trần Vi Kỳ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh. Ánh nhìn đậm đặc như thực thể, nhìn lâu khiến tay chân cô dần mất sức.

Cô nuốt xuống cảm xúc kỳ lạ trong lòng, bình thản hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Trang Thiếu Châu mỉm cười nhìn cô, nhưng trả lời lạc đề: "Chẳng phải em nói muốn tặng tôi một chiếc kẹp cà vạt sao? Chọn một chiếc đặc biệt cho tôi. Tôi không muốn dùng kiểu dáng mà bạn trai cũ của em từng dùng."

Giọng nói bình thản, không mang chút cảm xúc nào, nhưng đây đã là lần thứ hai anh chủ động nhắc đến bạn trai cũ của cô, khiến cô không thể không suy nghĩ sâu hơn.

Trần Vi Kỳ cố gắng giữ nụ cười, cũng trả lời lạc đề, như thể cả hai đang nói chuyện chẳng liên quan: "Chúng ta đã thống nhất từ lần gặp đầu tiên rồi mà, anh sẽ không quan tâm đến anh ấy. Sao gần đây cứ hay nhắc đến thế?"

Trang Thiếu Châu khẽ nhướn mày, đổi sang tư thế thoải mái hơn, hai chân dài vắt chéo, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô: "Tôi từng nói tôi không quan tâm sao?"

"Anh đã nói." Trần Vi Kỳ khẳng định chắc chắn.

Trang Thiếu Châu khẽ gật đầu, rất bình thản mà phá vỡ cam kết: "Ừ, vậy bây giờ tôi đổi ý rồi."

Anh quyết định không để tâm đến những điều phức tạp, không cần biết đó là tò mò, thích thú, chiếm hữu hay lòng hiếu thắng. Anh chỉ biết rằng anh muốn có được Trần Vi Kỳ, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn chiếm trọn ánh nhìn của cô, giống như anh sẽ chiếm lấy cả cơ thể cô.

Anh không cho phép người vợ của mình đặt trái tim lên bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh.

Trang Thiếu Châu dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp: "Trần Vi Kỳ, tôi nhận ra tôi rất để tâm đến chuyện em chưa quên được bạn trai cũ. Em là vợ tôi, em hiểu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro