Chương 11: Tình cảm vợ chồng

Editor: Moonliz

Đầu óc Trần Vi Kỳ rối bời, không hiểu tại sao anh lại thay đổi đột ngột đến vậy. Hơn nữa, cô biểu hiện giống như vẫn còn thích Chu Tễ Trì ở chỗ nào chứ?

"Đừng nói nhảm, ai nói tôi còn thích bạn trai cũ của mình vậy?" Cô lảng tránh ánh mắt của anh một cách không tự nhiên, nhưng vai và cổ vẫn giữ thẳng, như một con thiên nga tao nhã.

"Không thích, vậy tại sao nơi làm việc của em lại dán đầy ảnh của anh ta?"

Rõ ràng anh đang cố tình gây sự.

Trần Vi Kỳ bật cười vì tức giận: "Đây là hoạt động thương mại của tập đoàn, anh Trang. Chẳng phải ngân hàng nhà anh cũng từng mời đại sứ thương hiệu sao? Quảng cáo của Bạch Tụng Khanh treo đầy trong tàu điện ngầm. Vậy tôi cũng có thể nói anh thích cô ấy không?"

Bạch Tụng Khanh là một nữ minh tinh trẻ nổi bật nhất ở Hương Cảng trong vài năm gần đây. Cô ta có cả nhan sắc lẫn diễn xuất, là thần tượng của không ít đại gia. Đầu năm nay, cô ta đã quay một đoạn quảng cáo sáng tạo cho ngân hàng Thịnh Huy, được cho là sau khi quảng cáo này phát sóng, doanh thu thẻ tín dụng của ngân hàng tăng 30%.

"Cô chiêu như em mà cũng từng đi tàu điện ngầm à?"

Trần Vi Kỳ liếc mắt: "Trang Thiếu Châu!" Cô nhận ra rồi, rõ ràng anh đang cố ý.

Trang Thiếu Châu ngừng trêu chọc cô, thay vào đó, giọng anh trầm thấp và dịu dàng: "Đại sứ của Thịnh Huy không phải do tôi chọn, đó là việc của phòng quảng cáo và quan hệ công chúng. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi nữ minh tinh họ Bạch đó là ai. Em không cần để tâm."

Trần Vi Kỳ nhướn mày: "Tôi đâu có nói là tôi để tâm." Vừa nói, cô vừa vén tóc ra sau tai, một động tác rất tự nhiên nhưng khi cô làm lại trông thật kiêu kỳ và xinh đẹp. Đôi tai tinh tế của cô hoàn toàn lộ ra, dái tai nhỏ xinh ánh lên sắc hồng dưới ánh đèn. Kéo xuống nữa là chiếc cổ trắng ngần như sứ, mịn màng không tì vết.

Dường như ngay cả những nơi kín đáo như tai, gáy, xương quai xanh của người đẹp cũng đều hoàn mỹ, thật không công bằng.

Trang Thiếu Châu khẽ nuốt nước bọt, giả vờ đoan chính mà rời ánh mắt đi: "Tôi đã giải thích rất nhiều lần, tôi không phải loại đàn ông thấy phụ nữ đẹp là muốn đụng chạm. Nhưng cô Trần luôn không chịu tin."

Trần Vi Kỳ định nói gì đó, nhưng hình như anh đã đoán trước ý định của cô. Anh mỉm cười nhìn cô: "Đừng đánh trống lảng. Hình như chúng ta đang thảo luận về chuyện của em và bạn trai cũ."

Tim Trần Vi Kỳ bỗng thắt lại, cô muốn rời khỏi chiến trường bất lợi này theo bản năng. Cô đúng là có vấn đề trong đầu mới đi thảo luận chuyện Chu Tễ Trì với Trang Thiếu Châu!

Cảm giác kỳ lạ và xa lạ không ngừng dâng lên trong lòng cô. Dường như có hai lực lượng đang kéo cô từ hai hướng, một bên là người đàn ông sắp cưới, một bên là người yêu cũ mới chia tay không lâu.

Sức kéo này càng lúc càng mạnh khi Trang Thiếu Châu từng bước ép sát. Nhưng tại sao anh cứ phải cố chấp như vậy? Vì lòng kiêu hãnh đàn ông, ham muốn chiếm hữu, hay là...

Trần Vi Kỳ chớp mắt chậm rãi, bàn tay giấu dưới váy đang vô thức bấm vào ghế sofa. Cô có hơi căng thẳng, càng nghĩ càng thấy không ổn. Nhưng cô không kịp suy nghĩ thấu đáo, cô cúi xuống nhặt dây dắt chó, sau đó đứng bật dậy: "Tôi còn công việc, phải đi trước... Đúng rồi, kẹp cà vạt, mai tôi sẽ cho người gửi đến nhà anh."

Dường như Bảo Bảo không muốn đi, cô kéo nhẹ dây một cái. Nhưng chưa kịp bước đi vài bước, giọng nói nhàn nhã của người đàn ông vang lên từ phía sau: "Nếu em chắc chắn không còn thích anh ta nữa, vậy tôi muốn làm gì thì cô Trần cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?"

Bước chân của Trần Vi Kỳ bỗng khựng lại.

Ý anh là gì?

Cô gần như không thể kiểm soát cảm xúc của mình, giọng nói run rẩy không tự chủ: "Trang Thiếu Châu, anh đừng động vào anh ấy... nếu không—"

Trang Thiếu Châu vô cảm, giữ chặt cổ tay cô. Cô không đứng vững trên đôi giày cao gót, rồi lại bị anh kéo bất ngờ, ngã ngồi xuống đùi anh. Đùi anh cứng rắn, mạnh mẽ, cô vẫn cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh qua lớp váy, vừa tràn đầy sức sống vừa đầy nguy hiểm.

Một tay anh vuốt nhẹ sau gáy cô, tay kia giữ eo cô, đôi tay như dây leo vòng qua hai bên, quấn chặt cô lại. Sự chiếm hữu như vậy khiến cô không còn đường thoát.

Trần Vi Kỳ cảm thấy nghẹt thở, hai tay buộc phải chống lên vai anh, lồng ngực phập phồng mạnh, khóe mắt thoáng hiện một sắc đỏ kỳ lạ. Cô rõ ràng có hơi run rẩy, nhưng vẫn không chịu yếu thế: "Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ hủy hôn... Trang Thiếu Châu... đừng thách thức tôi..."

Trang Thiếu Châu nhìn cô: "Thách em điều gì?"

"Ném chuột mà sợ vỡ bình."

Trang Thiếu Châu bật cười. Anh không hiểu tại sao cô luôn dùng những từ nghiêm trọng như vậy, vừa thấy xót xa vừa bực bội. Cảm xúc trong anh lúc này thật phức tạp. Bất chợt, bàn tay anh siết chặt hơn, kéo cô vào lòng.

Lưng cô gầy gò, qua lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được xương bướm trên lưng. Trang Thiếu Châu chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp cô, là ở một bữa tiệc do nhà họ Lục tổ chức cách đây năm năm. Lúc đó cô vừa tròn 18 tuổi, vóc dáng mảnh mai, nhưng là sự mảnh mai khỏe khoắn. Cả người cô toát lên vẻ kiêu ngạo và sắc sảo, khoác trên mình chiếc váy xanh đậm lấp lánh.

Ấn tượng đầu tiên của anh khi ấy là: Nàng tiên cá từ đâu đến đây mà kiêu kỳ đến vậy?

Khi ấy anh không biết cô là ai, cũng chẳng có ý định tìm hiểu. Về sau, khi cô dần dần trở nên nổi tiếng, nhiều sự kiện anh tham dự đều có sự hiện diện của cô. Anh không có cách nào quên được cô Trần, người con gái được báo chí Hương Cảng ca tụng là một trong "Song mỹ Hương Đảo". Nhưng khi ấy, giữa họ chẳng có mấy cảm xúc đặc biệt, anh chỉ đơn giản là nhớ đến cô mà thôi.

Định mệnh thật kỳ diệu. Có một ngày, cô lại bước vào lãnh địa của anh.

Đã bước vào rồi, nếu để cô rời đi, e rằng không hợp lý.

Trang Thiếu Châu cảm nhận được cả người cô đang run nhẹ, nhưng vẫn cố gắng giữ thẳng lưng. Anh mỉm cười, cúi đầu sát lại gần.

Trần Vi Kỳ cảm thấy hơi thở nóng rực của anh, các dây thần kinh trong cô căng lên. Quá gần, dường như cô có thể hôn cô bất cứ lúc nào...

Khi môi anh chỉ cách chóp mũi cô đúng một centimet, anh đột ngột đổi hướng. Hơi thở của anh lướt qua má cô, dừng lại bên tai cô.

"Cô Trần, tôi chỉ muốn nói rằng, nếu em đã chắc chắn không thích anh ta nữa, chắc cũng không phản đối việc tôi theo đuổi em đâu nhỉ?"

Tai là nơi nhạy cảm nhất trên người Trần Vi Kỳ. Chỉ với một làn hơi nóng phả qua, cả người cô đã nổi da gà, mềm nhũn tựa vào vai anh, phải cố hết sức tập trung mới không để đầu óc trống rỗng.

"... Anh theo đuổi tôi?"

Người đàn ông khẽ mỉm cười: "Em ngạc nhiên à?"

Tim Trần Vi Kỳ đập nhanh. Cảm giác này không rõ vì sao mà có, có lẽ... là hiệu ứng cây cầu treo. Căng thẳng và nguy hiểm đều có thể làm tim đập mạnh hơn.

"Tại sao?" Cô cố giữ giọng điềm tĩnh.

Trang Thiếu Châu ngẫm nghĩ một lát, rồi điềm nhiên nói: "Chúng ta sắp kết hôn rồi. Nếu không bồi đắp tình cảm từ trước, cuộc sống vợ chồng sau này sẽ khó mà hòa hợp. Dù sao, sự hòa hợp cũng cần có nền tảng cảm xúc."

"Em thấy sao, cô Trần?"

Cả ngày hôm đó, Trần Vi Kỳ đều mất tập trung, lúc nào cũng có cảm giác mơ hồ như có thứ gì đó đang vây quanh mình, không cách nào xua đi được.

.............

Khi trở về văn phòng, cô trút giận lên Bảo Bảo: "Bình thường con không bao giờ cắn người! Sao hôm nay lại cắn hả?"

"Hôm trước còn sợ anh ấy đến chết, hôm nay dám cắn? Trần Bảo Bảo, con giỏi lắm!"

"Lần sau còn dám cắn người thì khỏi ăn vặt! Tự đi ra một góc mà suy nghĩ lại đi!"

Cô đưa ra tối hậu thư.

"Ư ư ư..."

Bảo Bảo ấm ức chui vào góc sofa, đuôi cụp xuống đầy tủi thân. Nó không hiểu sao tự nhiên lại bị phạt. Lâu lắm rồi mẹ nó không phạt nó như vậy.

Thực ra không phải lỗi của nó. Nó chỉ đang chơi với Trang Thiếu Châu thôi. Nếu đối phương có bất kỳ động tác nào không thoải mái, như giật tay lại, nó sẽ tự biết dừng. Nhưng người kia không hề động đậy, chỉ mỉm cười để yên cho nó cắn.

Nó nghĩ mình cắn như vậy là không đau, có chú chó nhỏ nào mà xấu tính thế đâu chứ.

Sự mất tập trung kéo dài đến tận đêm khuya. Trần Vi Kỳ nằm trên giường lăn qua lộn lại, mãi không ngủ được. Cô đành ngồi dậy.

Chiếc váy ngủ dây màu đen trượt nhẹ từ gốc đùi xuống, cô tiện tay khoác lên mình một chiếc áo khoác gió, bước tới tủ rượu chọn lấy một chai vang đỏ phù hợp để dễ ngủ. Cô bóc lớp sáp đỏ niêm chai, rút nút bần, rồi đổ rượu vào bình thở. Trần Vi Kỳ tay trái cầm bình thở rượu, tay phải cầm ly rượu vang, dùng chân đẩy cánh cửa kính dẫn ra ban công. Ngay lập tức, một cơn gió phả vào mặt cô. Đó là cơn gió đêm từ mặt biển rộng thối tới, mang chút hơi ấm lẫn mát mẻ. Căn hộ tọa lạc tại khu Rosewood Residences trên đường Salisbury, cao khoảng 60 tầng, toàn bộ cảnh cảng Victoria như nằm gọn dưới chân cô.

Đêm đã khuya, thế giới vẫn rực rỡ ánh đèn.

Làn gió biển dễ chịu làm mái tóc ngắn của Trần Vi Kỳ rối tung. Một tháng không cắt, tóc ngắn của cô dường như đã dài ra chút ít, hoặc có lẽ chỉ là cảm giác.

Chai rượu vang mới chỉ được thở chưa đầy nửa tiếng, nhưng đã toát ra hương hoa phong phú. Đây là một chai rượu từ vườn nho Domaine de la Romanée-Conti, tác phẩm vĩ đại hiếm hoi của một nữ nghệ nhân làm rượu. Hương thơm phức tạp, kiều diễm, và đậm đà, hòa quyện giữa gia vị tinh tế và trái mọng đỏ. Nó làm cô liên tưởng đến nụ cười của mình - quyến rũ và khó nắm bắt.

Nhưng giờ đây, cô chẳng muốn cười, chỉ lặng lẽ và mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế mây, nhấp một ngụm rượu. Đôi chân trần chạm vào sàn đá cẩm thạch lạnh buốt.

Phải thừa nhận, cô thực sự bị Trang Thiếu Châu làm cho hoảng hốt. Khi anh nói sẽ theo đuổi cô, tâm trạng cô dao động còn mạnh mẽ hơn cả khi anh ngầm ám chỉ sẽ gây bất lợi cho Chu Tễ Trì.

"Cuộc sống... vợ chồng ư?"

Lúc đó, cô gần như không suy nghĩ mà buột miệng hỏi lại, từng chữ một chậm rãi nhưng đầy ngốc nghếch.

Người đàn ông liếc cô, ánh mắt sâu xa như chế nhạo cô giả vờ ngây thơ: "Cần tôi mô tả không? Ôm, hôn, lên giường... tôi có nhu cầu khá lớn trong chuyện này. Tôi hy vọng vợ tương lai của mình có thể đáp ứng. Tất nhiên, tôi sẽ tôn trọng em, cũng sẵn sàng thử bất cứ cách nào khiến em thích, cho đến khi em thấy thoải mái và hài lòng."

"...???"

Làm thế nào mà anh dám ngang nhiên nói về "nhu cầu" của mình ngay tại cửa hàng trang sức cao cấp của cô vậy?

Trần Vi Kỳ tự nhận mình không phải cô gái thuần khiết ngây thơ, nhưng khi đối diện với một người đàn ông trưởng thành bàn về "chuyện giường chiếu" một cách thẳng thắn như vậy, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

Cô không biết khi đó biểu cảm của mình ra sao, chỉ nhớ rằng vô thức liếc nhìn vóc dáng bị che khuất bởi bộ vest của Trang Thiếu Châu.

Cường tráng, mạnh mẽ, nóng bỏng.

Đôi chân cô không tự chủ mà mềm nhữn.

Trần Vi Kỳ tức giận với chính mình vì đã không cứng rắn hơn lúc đó. Nếu được làm lại, cô sẽ không để anh ta dồn ép như vậy. Má cô đỏ bừng lên.

Đối diện ánh đèn sáng rực từ cảng Victoria, cô nốc một hơi rượu vang mà chẳng kịp cảm nhận hương vị, nuốt thẳng xuống cổ.

Hình ảnh trong đầu cô tiếp tục hiện lên: "Đây là vẻ mặt gì vậy?" Anh lịch sự nhìn cô, mái tóc chải ngược không một sợi lạc chỗ, để lộ vầng trán cao đầy nam tính.

"Tôi chưa từng nói sẽ làm một cặp vợ chồng plastic với em mà. Hay là, khi em cần đàn ông, em sẽ không tìm chồng mình mà đi tìm người khác?"

"Im ngay!"

Trần Vi Kỳ vừa giận vừa xấu hổ, vội vàng đưa tay che miệng anh lại, không để anh nói thêm gì nữa.

Anh không nói gì thêm, nhưng đôi mắt đen sâu thằm kia nhìn cô đầy ẩn ý, khiến cô gần như không thể chịu đựng nổi.

Cô ghét nhất là bị người khác ép buộc từng bước.

"Ai nói tôi muốn làm vợ chồng plastic với anh?! Và ——tôi tìm anh thì liệu anh có đủ khả năng đáp ứng tôi không? Anh Trang, anh đúng là tự tin thật đấy!"

Cô kiêu ngạo đến mức không muốn chịu thua kém ngay cả trong chuyện này. Nhưng cô không biết rằng, với những vấn đề này, đàn ông không bao giờ chịu bị thách thức.

Ánh mắt của Trang Thiếu Châu dừng lại trên gương mặt đỏ bừng của cô một lúc lâu, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Đến giờ cô vẫn nhớ cảm giác bị anh nhìn chằm chằm như thế nào, da đầu cô tê dại từng hồi.

Trang Thiếu Châu không nói gì, đặt cô xuống rồi đứng dậy, phong thái tao nhã như thường lệ. Anh tháo chiếc đồng hồ trên tay, đeo sang tay còn lại để che vết căn và màu nâu nhạt còn sót lại của dung dịch sát trùng. Anh dùng một tay luồn dây da cá sấu màu xanh đậm qua khóa vàng, chỉnh chặt lại.

Giọng nói của anh mang theo sự ung dung không thể diễn tả, giống như vừa thỏa mãn điều gì, lại như biết chắc mình sẽ được thoả mãn nên không vội vàng. Những người hiểu Trang Thiếu Châu đều biết, anh là kiểu đàn ông ghét sự trì hoãn. Thứ anh thích, anh phải có ngay lập tức, phải chiếm hữu cuồng nhiệt, phải luôn luôn giữ chặt bên mình. Lạnh nhạt hay nhạt nhòa dù chỉ một ít cũng không được phép.

"Vậy từ ngày mai, chúng ta bắt đầu nuôi dưỡng tình cảm vợ chồng nhé. Mỗi tuần gặp nhau ba lần cố định cho đến ngày cưới. Nếu cô Trần muốn tăng tần suất gặp mặt, tôi sẽ cố gắng phối hợp, nhưng không đảm bảo." Anh nói bằng giọng điệu công việc, không chút cảm xúc.

Cơn gió đêm càng thổi càng mạnh.

Hồi tưởng chấm dứt, hình ảnh cuối cùng trong đầu cô vẫn là bóng lưng của Trang Thiếu Châu khi anh quay người rời đi.

Trần Vi Kỳ đột nhiên hét lên một tiếng, nhưng gió nhanh chóng cuốn đi tiếng hét ấy, hòa tan vào thành phố tráng lệ này như thể chưa từng tồn tại.

Cô trở về phòng ngủ, cầm điện thoại lên, ngồi khoanh chân trên ghế mây, lướt qua danh bạ WhatsApp, định tìm ai đó để nói chuyện.

Tòa nhà này cao chót vót, thế giới bên dưới rực rỡ và xa hoa, nhưng lại quá yên tĩnh. Cô muốn một ít sự náo nhiệt.

Danh bạ của cô rất dài, với đủ loại ảnh đại diện, khiến cô hoa cả mắt. Cô có rất nhiều bạn bè, trong vòng xoay danh vọng luôn có người hâm mộ, vây quanh. Nhưng dù lướt qua hàng chục trang liên tục, cô vẫn không tìm được ai mà mình có thể nói chuyện trong đêm khuya.

Ba mẹ thì càng không thể, anh cả
Trần Bắc Đàn lúc nào cũng lạnh như băng, chỉ biết làm cô bực mình. Anh hai Trần Nam Anh là kẻ lăng nhăng, có lẽ giờ này vẫn còn lượn lờ ở quán bar nào đó. Em gái út Trần San Nghi thì vẫn còn đang học trung học, là một cô bé ngoan hiền.

Trần Vi Kỳ cười khổ, cũng không nghĩ nhiều, cuối cùng vẫn mở khung trò chuyện với Dịch Tư Linh, coi cô ấy như nơi để trút bầu tâm sự.

[Dịch Tư Linh, cô đã từng làm chuyện đó chưa? Cảm giác thế nào?]

[Cô nói xem... cô có thể chấp nhận ngủ với người mà mình không thích không? Người đó rất đẹp trai, dáng người rất tuyệt.]

[Nếu cô không ưa chồng tương lai của mình, cô có sẵn lòng nuôi dưỡng tình cảm với anh ta không? Làm thế nào để nuôi dưỡng đây? Gặp mặt ba lần một tuần thì lúng túng quá mà.]

[Nếu chồng tương lai của cô nói rằng anh ta có nhu cầu rất lớn trên giường, cô sẽ làm thế nào?]

[Dịch Tư Linh, cô có nhu cầu cao không? Cô có muốn đàn ông không?]

[....]

[Cô ngủ rồi à?]

[Đừng giả chết nữa, dậy đi.]

............

Tại biệt thự của nhà họ Dịch ở Vịnh Thiển
Thủy, đèn đã tắt từ lâu. Lúc này là hai giờ sáng, màn đêm trên núi yên tĩnh hơn hẳn so với thành phố.

Dịch Tư Linh đang mơ màng trong giấc ngủ thì điện thoại bên cạnh không ngừng rung, rung mãi. Cô ấy đột ngột mở mắt, cáu kỉnh cầm điện thoại lên, mơ màng nhìn thoáng qua tin nhắn——

[Dịch Tư Linh, cô có nhu cầu cao không? Cô có muốn đàn ông không?]

Dịch Tư Linh phát điên, hét lên một tiếng rồi nhấn gửi âm thanh: "Cô là đồ biến thái đáng chết, nửa đêm quấy rối bổn tiểu thư, chết đi chết đi chết đi! Tôi sẽ nói với ba tôi để ông ấy xử lý cậu!"

Trần Vi Kỳ đưa tay bịt tai, suýt nữa bị làm thủng màng nhĩ. Bất lực, cô gửi lại một đoạn âm thanh: "Là tôi, Tanya đây."

Dịch Tư Linh định thần lại, nhìn rõ ghi chú tên liên lạc là "Con nhỏ chết tiệt". Cô ấy lập tức ngồi bật dậy, gọi thằng một cuộc thoại. Chưa kịp reo hết một giây, cuộc gọi đã được kết nối. Tốc độ này bất giác khiến cô ấy cảm thấy rất hài lòng.

"Trần Vi Kỳ, cô bị bệnh à? Nửa đêm không ngủ mà còn làm loạn." Dịch Tư Linh ngáp dài, tay lướt qua đoạn tin nhắn, càng đọc mặt càng đỏ. "Cô... đang khoe khoang hạnh phúc đấy à? Trang Thiếu Châu nói muốn làm chuyện đó với cô à, cô đang ngầm khoe mình quyến rũ lắm đúng không?"

Dịch Tư Linh tiếp tục nói với kiểu suy nghĩ kỳ lạ: "Không đúng! Cô hỏi tôi đã làm chưa, ý cô là gì? Cô nghĩ tôi kém cỏi à? Cô với Chu Tễ Trì đã làm rồi thì giỏi lắm chắc?"

Trần Vi Kỳ nghe giọng nói ồn ào ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Cô lặng lẽ nhìn về phía xa, nơi biển cả rộng lớn với những con tàu nhỏ tựa như những đốm trắng trên bức tranh.

Cô nhẹ nhàng nói: "Chưa."

"?"

"Chưa từng làm với A Trì."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Trần Vi Kỳ có thể tưởng tượng được vẻ mặt kinh ngạc đến không khép nổi miệng của Dịch Tư Linh.

Cũng đúng thôi. Cô và Chu Tễ Trì đã quen biết nhau từ thời trung học, đến khi cô đi Anh mới chính thức xác định quan hệ. Quen biết suốt 7 năm, yêu nhau một năm, vậy mà chưa từng vượt qua giới hạn, đúng là điều khó tin.

Cô không phải kiểu người bảo thủ hay giữ gìn sự trinh tiết một cách cứng nhắc. Cô luôn tin rằng nếu thích thì nên hết mình, nên cuồng nhiệt một chút.

"A Trì có phải là... không có khả năng không?" Dịch Tư Linh cẩn thận nói, giọng rất nhẹ nhàng, như sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Vi Kỳ vì chuyện "không khả năng" của bạn trai cũ. Đúng là cô nàng thương Trần Vi Kỳ thật lòng.

"À, chẳng trách cô lại chia tay với anh ta. Tanya, tôi hiểu cô rồi. Đừng buồn nữa, nhìn Trang Thiếu Châu là biết anh ta rất 'ổn', chắc chắn đầy đủ, mạnh mẽ. Cô không thể nào xui đến mức gặp hai người đàn ông liên tiếp đều là 'pháo câm' được."

Trần Vi Kỳ bật cười thành tiếng: "Cô đúng là niềm vui của tôi, bảo bối à."

Dịch Tư Linh bực bội: "Cút đi!"

"A Trì không chịu làm với tôi." Trần Vi Kỳ nhấp một ngụm rượu, giọng nói nhẹ bẫng, như không biết đang kể với ai, chỉ đơn giản muốn nói ra. Cô chẳng có ai để tâm sự những điều này.

"Tại sao???"

Dịch Tư Linh hoàn toàn không thể hiểu nổi. Cô ấy từng phải công nhận vẻ đẹp của Trần Vi Kỳ, vẻ đẹp đó chỉ kém cô ấy có 0,5 điểm thôi. Với nhan sắc như vậy, cả Hương Cảng này không có người thứ hai. Làm sao một người đàn ông có thể cưỡng lại mà không muốn cô được chứ? Nếu không phải có vấn đề tâm lý thì chắc chắn là bất lực.

"Anh ấy nói lần đầu của bọn tôi phải để dành cho đêm tân hôn." Trần Vi Kỳ nói, đôi môi hơi nhếch lên vẻ chế giễu: "Tôi không tin mấy lý lẽ kiểu đó, thích thì làm thôi. Giữ gìn gì chứ? Lẽ nào đêm tân hôn lại ý nghĩa hơn sao? Tôi đã cãi nhau với anh ấy vì chuyện này, nhưng anh ấy chỉ cười và nói không muốn làm tổn thương tôi. Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao anh ấy lại như vậy."

Cô khẽ mím môi, lông mi ướt đẫm, chớp nhẹ một cái.

"Anh ấy biết chúng tôi không thể kết hôn, ngay từ đầu đã biết chúng tôi sẽ không đi được xa. Anh ấy không muốn tôi yêu quá sâu, để rồi không thể rút ra được."

Gió biển thổi mạnh qua, làm giọng nói của Trần Vi Kỳ như tan biến vào không trung, mảnh vỡ của câu chữ bị cuốn đi.

Dịch Tư Linh không biết phải nói gì. Trong bóng tối, cô ấy chỉ lắng nghe giọng nói mềm mại, mang theo nỗi buồn phảng phất, tựa như tiếng vọng từ một hòn đảo hoang vắng giữa màn sương mờ trên biển cả xa xôi. Hòn đảo ấy yên lặng dưới ánh trăng, chẳng ai biết đến.

Có lẽ bên kia đang khóc, nhưng cô ấy không muốn nói thẳng ra.

"A Trì là một người rất tốt, rất tốt. Nhưng Vi Kỳ, tại sao cô lại thích anh ấy đến vậy? Người theo đuổi cô nhiều thế mà."

Trần Vi Kỳ im lặng nhấp thêm một ngụm rượu vang. Cô từng tự hỏi bản thân điều này: tại sao lại thích Chu Tễ Trì? Thích điều gì ở anh ấy?

"Cô có nhớ vụ bắt cóc con tin ở vịnh Thâm Thủy 8 năm trước không?"

Dịch Tư Linh suy nghĩ một lúc rồi kêu lên: "À! Ý cô là vụ đó à, tôi nhớ! Lúc ấy ba tôi sợ muốn chết, nhà tôi còn phải thuê thêm hơn chục vệ sĩ!"

Vụ án này từng làm chấn động giới nhà giàu Hồng Kông. Bọn bắt cóc yêu cầu khoản tiền chuộc trên trời, 3 tỷ đô la Hồng Kông. Để bảo vệ danh tính nạn nhân, cảnh sát chưa từng công khai thông tin về người bị bắt cóc. Chỉ biết đó là một đứa trẻ.

Trần Vi Kỳ cười nhạt, bình thản nói: "Thật ra họ Mạch đó đã bắt cóc hai người, là tôi và anh cả tôi."

Dịch Tư Linh hít một hơi lạnh, quên cả mắng Trần Vi Kỳ là bạn thân plastic, chuyện lớn như vậy mà giấu suốt bao nhiêu năm.

"Hồi đó không phải cô hay than phiền rằng tôi tính tình kỳ lạ sao? Không phải tôi kỳ lạ, mà là tôi gặp vấn đề tâm lý."

Bị bọn bắt cóc nhốt trong căn hầm tối đen như mực suốt hàng chục giờ liền, một tiểu thư quen được nuông chiều như cô chỉ có thể uống được nửa chai nước bẩn, còn vương mùi hôi.

Là Trần Bắc Đàn – anh cả cô, đã thương lượng với bọn bắt cóc, nói rằng giữ hai con tin là quá nhiều, chi bằng thả em gái anh ta về Vịnh Thâm Thủy để báo tin. Nhà họ Trần sẽ không bao giờ bỏ rơi con trai trưởng, 3 tỷ vẫn sẽ giao đủ.

Trần Vi Kỳ nhắm mắt, hàng mi ẩm ướt, không muốn hồi tưởng lại những ký ức mà cô đã ép mình chôn vùi: "Dịch Tư Linh, năm đó tôi gặp A Trì. Nếu không có anh ấy, có lẽ đến giờ tôi vẫn không thể vượt qua. Là tôi đã phụ anh ấy."

Chu Tễ Trì đã ở bên cô trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, động viên, bao dung cô. Nhưng đến lúc chia tay, cô chỉ gửi một tin nhắn, chấm dứt mối quan hệ mấy năm của họ một cách qua loa.

"...Vậy tại sao cô lại phụ anh ấy?" Dịch Tư Linh cảm thấy lượng thông tin tối nay quá lớn, miệng vẫn ngớ ra, không khép lại được.

Trần Vi Kỳ nằm trên ghế mây, bầu trời đêm lấp lánh ánh đèn neon lắc lư trước mắt cô: "Dịch Tư Linh, cuộc đời là phải có được, có mất. Trước đây tôi không tin, cứ nghĩ rằng mình là duy ngã độc tôn, cái gì cũng có thể có được."

"Đừng làm ra vẻ sâu sắc trước mặt tôi, Trần Vi Kỳ, tôi ghét nhất là cô như vậy." Dịch Tư Linh kiêu kỳ nói.

Trần Vi Kỳ mệt mỏi xoa xoa thái dương, đành đưa ra một ví dụ dễ hiểu hơn: "Trang sức và tình yêu, cô chọn cái nào?"

"Chia tay ngay, không có trang sức thì tôi sống không nổi. Dù đẹp trai hơn cả A Trì cũng không thể." Dịch Tư Linh chỉ cần nghĩ thôi đã thấy đau lòng. Cuộc đời phụ nữ có thể không có đàn ông, nhưng tuyệt đối không thể thiếu những viên đá lấp lánh.

Trần Vi Kỳ: "..."

"Trần Vi Kỳ, cô đừng nghĩ nhiều. Đã chia tay thì đừng quay đầu lại nữa. Mỗi người xuất hiện bên cạnh cô đều là định mệnh. Có lẽ, A Trì xuất hiện chỉ để đồng hành cùng cô vượt qua giai đoạn đó. Sau này cô sẽ gặp người mình yêu hơn, không sao cả. Cô chỉ cần tin rằng – trang sức, hàng hiệu và tài sản quan trọng hơn đàn ông gấp trăm lần!"

Trần Vi Kỳ chớp mắt, ánh đèn mờ ảo phản chiếu trong tầm nhìn nhòe nước của cô. Cô bật cười: "Làm sao cô biết tôi sẽ gặp được người yêu hơn?"

"Trang Thiếu Châu vừa đẹp trai, dáng người lại chuẩn, thái tử của tập đoàn nghìn tỷ, ra tay hào phóng. Không biết chừng một ngày nào đó cô sẽ yêu anh ta. Tôi thấy anh ta rất ngoan ngoãn nghe lời cô, cô không biết đâu, hôm đó khi cô đi rồi, Mẫn Mẫn với Bella nói cả đống lời ghen tỵ, suýt nữa thì chết tức vì cô rồi."

Dịch Tư Linh thường không bao giờ kể những chuyện này cho Trần Vi Kỳ, chỉ vì không muốn cô đắc ý.

Trần Vi Kỳ uống cạn ly rượu cuối cùng, thầm nghĩ: "Ngoan ngoãn nghe lời chỉ là diễn kịch thôi."

Tất cả những gì Trang Thiếu Châu làm chỉ để lên giường với cô. Đúng thôi, anh muốn điều đó, chẳng có gì khó hiểu cả. Người đàn ông nào lại không muốn lên giường với một người phụ nữ đẹp?

Cô đặt ly rượu xuống đất, đổi sang tư thế nằm nghiêng, nhìn chăm chăm vào những ngón tay của mình, khẽ nói: "Cô nói xem, liệu có khả năng cả đời này tôi không thể bước ra khỏi chuyện cũ không?"

Dịch Tư Linh không hề do dự, phản bác ngay: "Không thể nào. Bỏ lỡ người đàn ông tốt đến đâu cũng không đáng để đau khổ cả đời! Đợi cô nguôi đi sự u ám này, học cách tận hưởng hương vị của người đàn ông mới, cùng anh ta vui vẻ đến quên trời quên đất, cô sẽ quên ngay người cũ thôi."

"Nếu cô là loại phụ nữ mãi chìm đắm trong một mối tình, vậy thì tôi thấy khinh thường cô. Cô không xứng làm đối thủ của tôi, Dịch Tư Linh nữa. Cô có thể yêu rất nhiều gã đàn ông thối, nhưng người cô yêu nhất không thể không là chính bản thân cô." Giọng nói kiêu kỳ vang lên từng chữ một.

Toàn Hồng Kông, chỉ có Dịch Tư Linh là hiểu cô.

Đêm nay, cả cảng Victoria vẫn rực rỡ như dải ngân hà. Trần Vi Kỳ khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên rồi, Dịch Tư Linh. Cô biết tôi mà, tôi luôn nhìn về phía trước."

"Nhưng mà..." Cô cười nhạt, trêu chọc:
"Cô là cô nhóc chưa từng yêu ai, vẫn còn ngây thơ, mà cũng hiểu được đàn ông cơ đấy."

"Cô—" Dịch Tư Linh bực mình vì lòng tốt của mình bị xem nhẹ, biết ngay là không đáng thương hại Trần Vi Kỳ.

"Con nhỏ đáng ghét, cô cứ chờ đó! Công chúa này nhất định trong một năm sẽ có người yêu, tìm một người đẹp trai hơn cả Trang Thiếu Châu và Chu Tễ Trì cộng lại, còn mạnh mẽ, giàu có hơn! Để tức chết cô!"

"Không thể nào, cô nằm mơ à."

"Tôi thấy cô mới là người nằm mơ!"

.............

Hậu quả của việc uống cả một chai rượu vang là phải đến khi mặt trời lên cao mới miễn cưỡng tỉnh dậy. Chỉ cần Trần Vi Kỳ cử động, Bảo Bảo nhào đến liếm mặt cô, cái đuôi quẫy điên cuồng.

Cô đẩy đầu con chó ra, với tay xuống gối mò điện thoại một lúc lâu mới tìm thấy. Nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ.

Trần Vi Kỳ chưa bao giờ ngủ dậy muộn hơn 8 giờ 30.

Cô gắng gượng ngồi dậy, nheo mắt, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng ồn ào của tối qua. Chớp mắt một cái, mặt trời đã mọc, màn đêm qua đi, một ngày mới lại bắt đầu.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, dòng xe tấp nập, những tòa nhà chọc trời, mọi thứ cứ thế lặp đi lặp lại, đều đặn và trật tự.

Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoài cuộc gọi từ Mỹ Du và thư ký, còn có một số lạ ở địa phương. Trần Vi Kỳ ngáp dài, định gọi lại cho Mỹ Du, thì điện thoại rung lên. Vẫn là số lạ đó.

Cô nghi ngờ bắt máy, nhưng không lên tiếng.

"Cuối cùng em cũng tỉnh."

Một giọng nói trầm ấm phát ra từ loa, ngữ điệu lãnh đạm, không lộ rõ cảm xúc, nhưng giọng nói ấy rất dễ nhận ra, không thể nhầm lẫn.

Trần Vi Kỳ sững lại: "Trang Thiếu Châu?"

Trang Thiếu Châu cúi đầu nhìn đồng hồ, cả đời anh chưa từng đợi ai lâu tận một tiếng đồng hồ.

"Mở cửa. Tôi đang ở trước căn hộ của em."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro