Chương 14: Đàn Piano
Editor: Moonliz
Trang Thiếu Châu đưa tay nhặt khung ảnh lên, đặt lại trên mặt đàn piano. Tấm ảnh vuông vức dựng đứng trong tầm mắt, anh nhìn người trong ảnh, mà người trong ảnh dường như cũng đang nhìn anh.
Hành động này có hơi kỳ quặc.
Trần Vi Kỳ cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông trước mặt đang thay đổi, như thể có thứ gì đó từ vẻ ngoài cao quý ấy thoát ra. Cô biết Trang Thiếu Châu không phải loại đàn ông nho nhã dễ đối phó, nhưng vẫn đánh giá thấp anh.
Điều này không phải lỗi của cô.
Trong mắt mọi người, Trang Thiếu Châu luôn là hình tượng cậu ấm nhà giàu bất cần đời, sống giữa chốn danh lợi, tiêu tiền như nước để mua tiếng cười. Ai cũng đinh ninh rằng người thừa kế tương lai của nhà họ Trang sẽ là người con cả ít nói, trầm ổn - Trang Thiếu Diễn. Cho đến khi nhà họ Trang công bố rằng tập đoàn sẽ do người con thứ tiếp quản, sự việc đã khiến dư luận dậy sóng.
Năm đó, Trang Thiếu Châu mới 24 tuổi, như thể trưởng thành chỉ sau một đêm. Cách gọi "cậu Trang", "cậu hai" dần được thay thế bằng "anh Trang", "Giám đốc Trang", "Ông Trang".
Ai có thể ngờ rằng cậu hai không được coi trọng này đã dám đem toàn bộ tài sản của mình để bán khống một công ty công nghệ được phố Wall vinh danh là "Ngựa ô của năm" khi chỉ mới 20 tuổi? Trong ba tháng, một mình anh giành chiến thắng trong trận chiến đầu tiên của cuộc đời, khiến phố Wall phải ghi nhớ cái tên "Eric Z" - hoặc có lẽ đó chính là một biểu tượng đại diện cho sự điềm tĩnh, mạnh mẽ và chinh phục.
Eric Z này chưa từng xuất hiện trước công chúng, không ai có thể liên hệ cái tên đó với một thực tập sinh trẻ tuổi, ngồi ở góc tầng hai của bộ phận đầu tư ngân hàng Thịnh Huy ở New York.
Thực tập sinh mới này vừa tốt nghiệp đại học, ngoại hình tuấn tú, lời nói lịch sự, cử chỉ lịch lãm. Rõ ràng chỉ là một nhân viên làm công, nhưng phong thái lại hơn cả ông chủ. Vest chỉnh tề, cao cấp, tan làm luôn là người rời đi đầu tiên, thẳng thắn từ chối làm thêm giờ, từ chối cả cà phê Mỹ. Anh đeo một chiếc Patek Philippe khó đoán giá trị, cuối tuần lại tham gia các bữa tiệc, dạ hội và hoạt động ngoài trời, khiến cấp trên bất lực không tìm được anh.
Bất kể là năm 20, 24, hay bây giờ khi 28 tuổi, Trang Thiếu Châu luôn giỏi che giấu khía cạnh mạnh mẽ và đầy tham vọng của mình. Anh nghĩ, liệu điều sắp làm đây có quá tàn nhẫn với Trần Vi Kỳ hay không. Cô chỉ là một cô gái nhỏ hơn anh 5 tuổi, kiêu hãnh nhưng yếu đuối, cần được nâng niu và trân trọng.
Nhưng anh lại không thoải mái.
Đôi mắt anh tối lại, nhẹ nhàng vén mái tóc xõa rối của Trần Vi Kỳ ra sau tai. Cô đã nóng đến mức đổ mồ hôi, tóc dính bết lại, trông có vẻ không dễ chịu.
"Khó chịu à?" Anh hỏi.
Không chỉ mái tóc khiến Trần Vi Kỳ khó chịu, mà toàn thân cô đều không thoải mái. Lúc này cô ngồi cứng ngắc trên đàn piano, không tìm được điểm tựa nào, trừ khi cô vòng chân lên người anh.
"Nếu tôi nói không thoải mái, anh sẽ thả tôi xuống chứ?"
"Sẽ không. Vì tôi cũng không thoải mái."
Anh ghì sát hơn, khiến bắp đùi cô chạm trực tiếp vào chiếc quần âu của anh.
Trần Vi Kỳ mím môi, toàn bộ cơ chân căng cứng. Chiếc dép mềm bằng lụa xanh của cô đã rơi mất một chiếc, chiếc còn lại thì chỉ chực rơi khỏi mũi chân: "Rốt cuộc anh muốn làm gì..."
"Chưa đầy một buổi chiều đã khiến tôi phải dỗ dành em hai lần. Trần Vi Kỳ, em nghĩ tôi rất ngu, hay trong lòng em nghĩ tôi dễ bị đùa giỡn? Hay là em căn bản không quan tâm, không quan tâm đến việc đắc tội với tôi, không quan tâm đến cảm giác của tôi?" Trang Thiếu Châu ngắt lời cô, không muốn nghe cô nói thêm những lời vô nghĩa, dù giọng cô rất dễ nghe.
"Làm gì có... hai lần?" Cô cảm thấy ngực như bị đè nén, một chuỗi câu hỏi khiến cô không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể bám víu vào một sơ hở nhỏ.
"Ngay từ lúc đầu em đã thất thần, nghĩ về người trong ảnh rồi." Cuối cùng anh cũng tiết lộ bí mật. Thật ra anh đã đoán ra từ lâu, chỉ là không nói ra, như thể đang dung túng cô.
Trần Vi Kỳ cảm thấy da đầu căng thẳng.
Sao anh có thể thông minh đến mức này, gần như đáng sợ. Cô vô thức cựa quậy, làm những phím đàn bên dưới phát ra âm thanh hỗn loạn.
Cô không tìm được lời để biện minh, chỉ có thể cụp mắt, tránh ánh nhìn u tối, dày đặc như mây mù của anh.
Trang Thiếu Châu dùng hai ngón tay giữ lấy cằm cô, không cho cô trốn tránh. Hơi thở nóng bỏng rơi lên mặt cô, anh nói: "Em không cảm thấy mình rất thiếu thành ý sao? Là em nói, tôi không cần nghi ngờ gì về điều này. Em đảm bảo sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với anh ta, em bảo tôi hãy yên tâm. Vậy mà em lại đặt ảnh hai người hôn nhau ngay trong căn phòng này. Đây là cách vợ tương lai khiến tôi yên tâm sao? Vậy tôi có thể hiểu rằng, lúc nào vợ tương lai của tôi cũng có ý định phản bội tôi hay không?"
"Đám cưới này còn kết nữa không, Trần Vi Kỳ?"
"........."
Tiếng mưa gõ vào cửa sổ, tí tách, không gian ngập tràn độ ẩm.
Trần Vi Kỳ thở gấp, bị sự áp bức của anh làm cho bối rối. Cô chưa từng bị dồn ép đến mức này, chưa từng.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu, cố giữ cảm xúc không quá kích động: "Hôm nay tôi mới về, hai tháng trước tôi đều ở căn hộ, tôi chưa kịp dọn dẹp căn phòng này. Trang Thiếu Châu, thật sự không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu."
Cuối cùng, cô đành phải đưa ra một lời cam kết, giọng nói mềm mại nhưng đầy quyền rũ: "Chỉ cần anh không phản bội, tôi... cũng sẽ không."
"Thật không?"
Anh hỏi lại một cách chậm rãi. Một tia nắng hiếm hoi màu champagne xuyên qua khoảng trống giữa họ, một nửa chiếu lên sống mũi anh, nửa còn lại rơi xuống đôi môi cô.
"Thành ý của tôi sẽ được viết trong hợp đồng. Còn thành ý của em đâu?"
"Anh muốn tôi làm gì?"
"Hôn tôi. Chứng minh thành ý của em." Giọng anh bình thản nhưng mang theo chút mệnh lệnh.
Trần Vi Kỳ bất ngờ, đồng tử khẽ giãn ra, ánh mắt ngỡ ngàng đối diện đôi mắt sâu thẳm như mực của anh. Hôn anh, thực ra yêu cầu này không hề quá đáng. Họ sắp kết hôn, như anh đã nói, hôn nhau, ôm nhau hay thậm chí là... làm tình, đều là chuyện bình thường.
Cô không dám rời ánh nhìn, càng không dám liếc sang bên trái, vì chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ thấy bức ảnh đó.
Anh cố ý.
Cố ý đặt bức ảnh ở đây.
Cố ý đưa ra yêu cầu này.
"Không muốn sao?" Trang Thiếu Châu không tỏ vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của cô, chỉ cười nhạt, thản nhiên nói: "Làm không được thì thôi. Sau này đừng nói em đã buông bỏ——"
Cơn mưa bên ngoài đột ngột trở nên nặng hạt, những giọt nước mưa to như hạt đậu rơi xuống ào ào.
Đôi chân luôn căng thẳng của Trần Vi
Kỳ bất ngờ quấn quanh eo anh, cánh tay vòng qua cổ anh, cô ngửa đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Nhiệt độ cơ thể cô không cao, đôi môi hơi lành lạnh, nhưng mềm mại vô cùng, như đôi cánh bị mưa làm ướt.
Trang Thiếu Châu không ngờ cô lại chủ động hôn anh. Cô không phải người dễ bắt nạt, luôn khiến anh không thể đoán trước được. Anh bị cô ôm cổ, cơ thể nghiêng về phía trước, bàn tay lúng túng ấn lên phím đàn, khiến âm thanh vang lên dữ dội từ cả dải âm trầm lẫn âm cao, như làm tim hai người rung động theo.
Trần Vi Kỳ nín thở, khẽ mím môi anh, nhưng không có động tác gì thêm.
Cô nghĩ như vậy đã đủ rồi. Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng muốn tiến thì tiến, muốn lùi thì lùi?
Khi cô định rời đi, anh đột nhiên đưa tay luồn vào mái tóc cô, mạnh mẽ giữ lấy sau gáy cô, ép cô vào một nụ hôn sâu đầy quyết liệt.
"Ưm..."
Cô nhắm chặt mắt, phát ra một tiếng rên nhỏ, trầm thấp, như một nốt nhạc bị mưa ngoài kia phá tan.
Nụ hôn của Trang Thiếu Châu quá mạnh mẽ, hoàn toàn khiến cô không thể chống cự. Chiếc lưỡi nóng bỏng cuốn lấy trong khoang miệng cô, mang đến cảm giác tê dại, như muốn nuốt chửng cô. Cánh tay khỏe khoắn ôm lấy eo cô, lúc đầu có phần kiềm chế, nhưng khi nụ hôn sâu hơn, lòng bàn tay anh bắt đầu siết lấy một cách tuỳ ý.
Hơi thở của Trần Vi Kỳ ngập tràn mùi hormone nồng đậm từ anh. Cơ thể cô mềm nhũn, hô hấp nặng nề. Đàn piano bị hai người làm phát ra những giai điệu hỗn loạn, lúc cao lúc thấp.
Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ hòa vào, tất cả tạo thành một bản nhạc lộn xộn đầy mê hoặc.
Cô không hề phát hiện ra mình đang ôm chặt mấy anh, môi cũng để anh tuỳ ý xâm chiếm, hoặc có lẽ là, cô biết hiện tại mình đang làm cái gì.
Cô đang chủ động đáp lại nụ hôn của Trang Thiếu Châu.
Cô chưa từng hôn như vậy trước đây, những nụ hôn của Chu Tễ Trì luôn dịu dàng, nhẹ nhàng và ngoan ngoãn. Trang Thiếu Châu lại có tính chiếm hữu từ trong ra ngoài, điên cuồng đến mức cô không thể phân biệt rõ. Cảm giác vừa mê hoặc vừa điên cuồng này như ăn phải một cây nấm gây ảo giác.
"Cạch, bộp bộp."
Không biết là do sự chuyển động của ai mà khung ảnh Trần Vi Kỳ hôn người khác lại lắc lư trong hơi thở ẩm ướt, cuối cùng bất lực cam chịu số phận mà rơi xuống đất.
Trần Vi Kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra, cô hơi ngừng lại, Trang Thiếu Châu ôm chặt lấy lưng cô, đôi môi lưu luyến trằn trọc trên môi cô, sau khi hôn xong giọng nói của anh rất gợi cảm: "Tập trung tí nào, hửm? Hôn mà cũng phân tâm là sao?"
Trần Vi Kỳ không giãy giụa nữa mà nhẹ nhàng túm lấy áo sơ mi của anh, hơi thở run rẩy, nói: "Trang Thiếu Châu... tôi sắp té rồi..."
Anh cười, thấp giọng xin lỗi: "Là lỗi của tôi."
Cánh tay anh vòng xuống phía dưới cô, bàn tay ấy nắm chặt lấy chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên, đồng thời anh cũng đưa lưỡi vào một lần nữa, vừa hôn vừa đi vào trong phòng ngủ.
Trần Vi Kỳ ôm lấy anh, chiếc piano pha lê ngày càng xa dần trong tầm mắt mờ mịt của cô, cô không biết mình đang làm cái gì thế này, cũng không biết anh định mang cô đi đâu, não cô như dừng hoạt động, hơi thở nóng bỏng, máu chảy nhanh hơn, và cả thế giới chỉ còn lại sự chân thật từ đầu lưỡi.
Thật kỳ lạ, Trần Vi Kỳ còn tưởng mình sẽ kháng cự khi tiếp xúc với Trang Thiếu Châu, nhưng sự thật cô lại không hề thấy như vậy, cảm giác kỳ lạ đó lan từ miệng đến tận tứ chi, cho phép dục vọng quấy phá hoặc có lẽ là do anh quá đẹp nên cô khó lòng cảm thấy ghê tởm.
Không còn nhiều thời gian để cô phân tâm—— cô cũng chẳng có thời gian để phân tâm, lưng cô nhẹ nhàng được đặt xuống một chỗ mềm mại, người đàn ông tựa như đám mây đen, bao bọc cô thật chặt từ trên cao xuống.
Cô đã kiêu ngạo ra lệnh cho anh không được đụng vào giường của cô, nhưng bây giờ họ lại đang hôn nhau trên đó.
Anh hôn rất giỏi, lúc đầu còn chưa biết cách, nhưng dần dần sự hung hăng mãnh liệt lại thêm một ít sự dịu dàng. Tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ, không khí hôm nay không tốt lắm, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến bầu không khí nóng bỏng giữa hai người họ.
"Cộc cộc cộc —— cộc cộc cộc."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, rồi như có tiếng của một chú chim sẻ nhỏ đang hót líu lo: "Là em, Alice! Tanya, chị có ở trong đó không? Mẹ nói anh rể cũng đến, em muốn nhìn thấy anh rể!"
Hai người đều dừng lại.
Trang Thiếu Châu ngăn chặn những ham muốn phóng túng đó kịp thời, thái dương anh đau nhói, một sợi chỉ bạc mờ nhạt ở giữa đôi môi của họ khi họ tách nhau ra.
Sắc mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng, dùng sức đẩy người đàn ông trên người mình ra, nhưng không đẩy được, Trang Thiếu Châu chủ động nới rộng không gian giữa họ. Cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, hơi thở lên xuống, đôi mắt ươn ướt nhuốm màu quyến rũ.
"Em gái của em à?" Đôi mắt Trang Thiếu Châu tối sầm, ngoại trừ hô hấp không ổn định, thì trông anh cực kỳ nghiêm túc.
Trần Vi Kỳ che lại đôi môi vẫn còn cảm giác, nhanh chóng nói: "Tí nữa không được nói lung tung, con bé mới có mười bốn tuổi thôi."
Anh ra vẻ chính trực cài cúc áo lại, trầm giọng nói: "Chỉ cần đừng để em ấy thấy là được."
Trần Vi Kỳ liếc nhìn anh cảnh cáo, vội vàng sửa sang lại quần áo, lớn tiếng nói: "Chờ chị tí nhé San Nghi, hiện tại chị đang có việc gấp."
"Vâng ạ! Em cũng không vội đâu ạ!"
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng ngoài cửa mà không hề thúc giục.
Một phút sau, Trần Vi Kỳ mở cửa ra, mỉm cười dịu dàng nhìn vào đôi mắt đen láy của cô gái nhỏ: "Hello, San Nghi bé nhỏ, lớp cưỡi ngựa hôm nay thế nào? Là ai đón em về thế? Lily có nghe lời không, nó có ném em xuống không?"
Lily là chú ngựa nhỏ của Trần San Nghi.
Trang Thiếu Châu đang ngồi trên ghế sofa giả vờ đọc báo, khẽ nhếch môi. Một phút trước người phụ nữ này còn bị anh hôn đến choáng váng, tai đỏ bừng, vậy mà phút sau đã dịu dàng hỏi han việc học của em gái, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trần San Nghi ôm chầm lấy chị gái, nói với giọng ngọt ngào: "Em nhớ chị lắm, Tanya. Là anh cả đưa em về, giờ anh ấy đang ở sảnh Tây chơi mạt chược với người lớn. Lily rất ngoan, dạo này nó càng ngày càng quấn em."
"Ồ, đúng rồi, Trang Thiếu Châu đâu rồi?" Cô bé ngẩng đầu lên.
Trang Thiếu Châu đã đặt tờ tạp chí xuống, tiến lại gần. Trần San Nghi chớp mắt, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một dáng người cao lớn, thon dài. Áo sơ mi satin trắng toát lên vẻ quý phái, quần tây màu lúa mạch ôm lấy đôi chân thẳng tắp. Chưa cần nhìn thấy mặt, cô bé đã bị khí chất mạnh mẽ ấy làm cho ngẩn ngơ.
Trong phòng của chị có một người đàn ông? Vậy vừa rồi...
"Chào em, cô San Nghi. Anh là Trang Thiếu Châu." Anh nghiêm túc chìa tay ra, dùng phong thái rất trưởng thành để chào hỏi một cô bé học cấp hai.
Trần Vi Kỳ liếc anh một cái, cảm thấy cách này quá nghiêm trọng. Không cần thiết đâu, có khi làm trẻ con sợ đấy.
Nhưng thực tế chứng minh, Trần San Nghi không những không sợ mà còn rất phấn khích. Cô bé nuốt nước bọt, suýt chút nữa phát ra tiếng "Wow". Trước giờ chưa từng có ai chủ động bắt tay với cô bé như vậy cả!
Cô bé không phải trẻ con, mà là "cô" đấy!
Cô bé hơi ngượng ngùng, đưa tay ra bắt lại, sau đó nhanh chóng nhào vào lòng chị gái, muốn nói chuyện riêng.
Trần Vi Kỳ cười, ghé tai xuống: "Có chuyện gì mà phải nói thầm thế này?"
Trần San Nghi vừa thì thầm vừa liếc nhìn Trang Thiếu Châu: "Tanya, anh ấy thật sự rất đẹp trai. Trì Tử cũng đẹp trai, nhưng em không biết chọn ai hơn. Nhưng mà anh ấy cao hơn, trông đáng tin cậy hơn, lại lịch sự nữa. Bảo sao chị muốn kết hôn với anh ấy. Em cũng thích anh ấy."
Trần Vi Kỳ: "..."
Nói là thì thầm, nhưng âm lượng lại chẳng nhỏ chút nào. Trang Thiếu Châu nghe rõ từng chữ, ánh mắt sâu thẳm thoáng ý cười, dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ lúng túng của Trần Vi Kỳ.
Ánh mắt họ giao nhau, cả hai đều bất giác nhớ lại khoảnh khắc mất kiểm soát ban nãy. Trần Vi Kỳ không tự nhiên quay mặt đi, cố mỉm cười: "Xin lỗi anh Trang, San Nghi thường hay nói nhảm thế đấy."
"Không phải đâu, em không thích tất cả trai đẹp đâu nhé. Em rất kén chọn đó!" Trần San Nghi thanh minh rằng mình không phải kẻ mê trai. Nhưng khi ánh mắt liếc đến một góc nào đó, cô bé bỗng ngạc nhiên: "Tanya, sao môi chị hơi sưng thế?"
Trần Vi Kỳ chột dạ, đưa tay che miệng: "Có à? Có lẽ tại chị ăn đồ cay—"
"Có phải vừa rồi chị hôn anh ấy ở trong phòng không?"
Trần San Nghi phấn khích ngắt lời, đôi mắt to tròn liên tục nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ.
Hôn sao...
Trong lòng Trần Vi Kỳ bất giác bốc lên một luồng nhiệt. Trái lại, Trang Thiếu Châu vẫn ung dung tự tại, đôi môi khẽ nhếch, áo sơ mi xắn tay áo để lộ cánh tay rắn rỏi.
Anh thật sự rất xấu xa, cả khi hôn lẫn không hôn.
Trần Vi Kỳ dùng ngón tay chạm vào trán em gái: "Trần San Nghi, chị và anh Trang vừa rồi trong phòng đang bàn công việc. Cái đầu nhỏ của em sao mà toàn nghĩ lung tung vậy?"
Cô bé đỏ mặt, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: "Không đúng! Della từng nói rồi, trai đẹp gái xinh mà ở chung một phòng chắc chắn sẽ hôn nhau. Không hôn mới là không bình thường. Mà hai người đúng là trai đẹp gái xinh!"
Trần Vi Kỳ: "..."
Trang Thiếu Châu khẽ bật cười, rất không nghiêm túc. Trước khi Trần Vi Kỳ phát điên, anh đã kéo cô bé lại, hỏi cô bé có biết chơi piano không.
Trần San Nghi lập tức quên chuyện hôn hít, vui vẻ nói rằng cô bé biết chơi piano, nhưng chơi không hay bằng chị gái.
Trang Thiếu Châu nói rằng chưa chắc, anh phải nghe thử mới có thể đánh giá. Cô bé dễ dàng bị anh dụ dỗ ngồi xuống trước cây đàn piano, tư thế ngay ngắn, bắt đầu chơi bản nhạc yêu thích nhất của mình, cũng là bản mà Trần Vi Kỳ thích nhất.
——— Nocturne cung Mi giáng trưởng của Chopin.
Căn phòng tràn ngập giai điệu mộng mơ.
Trần Vi Kỳ thở phào, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, muốn kiểm tra xem môi mình có bị sưng không.
Thực ra không sưng, nhưng cũng chăng khá hơn là bao. Má cô hơi hồng, son môi bị lem, khắp nơi đều lưu lại dấu vết ướt át. Chiếc váy lụa màu hồng nhạt vốn được là phẳng phiu giờ đây nhăn nhúm như một tờ giấy vụn, không biết đã bị đôi bàn tay ai vò nát.
Cô trông thế nào sau một nụ hôn, rõ ràng giống... sau một cuộc hoan lạc!
Trần Vi Kỳ xoay một vòng tại chỗ, cố gắng bình tĩnh, rồi lấy điện thoại ra, nhấn vào khung chat ghim đầu danh sách: [Dịch Tư Linh, cô không quản nối em gái cô à?]
Mỗi lần gặp chuyện rối loạn, cô đều tìm đến Dịch Tư Linh, cảm giác rằng việc đó có thể làm mình trông thật điềm tĩnh và thanh lịch, bởi Dịch Tư Linh luôn luôn "điên" hơn cô.
Tin nhắn được trả lời ngay lập tức: [?]
Trần Vi Kỳ: [Sao lúc nào Della cũng nhồi nhét mấy thứ linh tinh cho San Nghi vậy?]
Dịch Tư Linh đang nhâm nhi trà chiều, khuôn mặt vẫn tao nhã nhưng trong lòng thì lại tức tối: [Cô nói nhảm gì thế? Em gái tôi làm gì có chuyện đó, nó là một cô bé đơn thuần, đáng yêu, thiện lương, lại xinh đẹp!]
Đơn thuần chỗ nào? Trần Vi Kỳ gõ ngón tay lên màn hình: [Della bảo rằng trai đẹp gái xinh ở chung một phòng chắc chăn sẽ hôn nhau. Đây là lời mà học sinh trung học nên nói à? Đơn thuần cái gì chứ? Cô có quản được hay không? Nếu không quản nổi thì để tôi quản!]
Sau khi gửi tin nhắn, không thấy đối phương trả lời ngay, Trần Vi Kỳ lắng nghe tiếng đàn piano, bất giác nhớ lại nụ hôn cuồng nhiệt mười phút trước.
Cô buộc phải thừa nhận, Trang Thiếu Châu thật sự rất đẹp trai, và hôn anh là một trải nghiệm đầy mê hoặc.
Nhưng tại sao vậy? Cô từng gặp vô số người đàn ông đẹp trai rồi, từ nhỏ đến lớn, vì công việc kinh doanh của gia đình, cô thường xuyên tiếp xúc với người mẫu và minh tinh, toàn là những người hoàn hảo.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn thoại dài 30 giây xuất hiện.
Giọng nói ngọt ngào và nhõng nhẽo của Dịch Tư Linh vang lên: "Ô ồ ồ, tôi biết rồi nha, Trần Vi Kỳ, cô đúng là đồ... xấu... xa! Tôi đoán không sai mà, tuần trước còn than thở buồn bã, giờ thì sướng quá hả? Chắc chắn là cô và công tử Trang kia lén hôn nhau rồi bị San Nghi phát hiện, còn lấy học sinh trung học ra làm lá chắn nữa. Tưởng tôi không nghe ra được à? Em gái tôi nói đúng đấy, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không hôn nhau thì cũng lên giường, làm rồi mà không dám nhận!"
Cửa phòng tắm khép hờ, đúng lúc này Trang Thiếu Châu đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe được câu thoại cuối cùng, lông mày hơi nhướn lên.
Trần Vi Kỳ biết nói chuyện với Dịch Tư Linh chẳng khác nào nói với bức tường. Cô nỗi cả da gà vì giọng điệu nhõng nhẽo đó, cười cười rồi nhấn nút ghi âm, bắt chước kiểu giọng ngọt ngào mà nói:
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Đúng là tôi với anh Trang đã hôn nhau đấy, còn lên giường nữa. Anh ấy có cơ bụng siêu đỉnh, kỹ thuật hôn cũng cực kỳ tuyệt, rất bền bỉ. Anh ấy còn là kiểu người phục vụ chu đáo, khiến tôi sướng đến tận mây xanh."
Phục vụ?
Trang Thiếu Châu nheo mắt lại.
Phía sau vang lên một giọng trầm lười nhác: "Thật sự thoải mái đến thế à?"
Cả người Trần Vi Kỳ run lên, vội cắt ngang lời nói táo bạo của mình. Đáng tiếc, tin nhắn thoại chưa kịp hủy đã bị gửi đi trong sự rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro