Chương 16: Cháy Khét
Editor: Moonliz
Tối nay, nhà họ Trần hiếm khi náo nhiệt đến vậy. Ngoại trừ người con thứ hai, Trần Nam Anh đang biểu diễn ở nước ngoài và không thể trở về, tất cả các thành viên khác đều có mặt.
Lâu rồi tầng một của phòng ăn chính không được sử dụng, giờ đây nó đang sáng rực trong ánh đèn. Những bông hoa hồng, cây xanh Noel kết hợp cùng lá thông trang trí trên bàn, champagne sủi bọt, và những cây nến đen đang cháy sáng tạo nên một không khí rất đậm chất Giáng sinh. Người giúp việc lần lượt bưng những đĩa thức ăn tinh tế đặt trước mặt từng người, có cả món súp dưa gang jazz mà Trần Vi Kỳ yêu thích nhất, với rất nhiều dưa gang được hầm kỹ, tạo ra hương vị ngọt ngào thơm phức.
Trần Vi Kỳ không thể nhớ nổi lần cuối cùng cô ngồi ăn tối cùng ba mẹ là khi nào, hình như là dịp Tết?
Trần Bắc Đàn biết mình không được ưa thích, nhưng vẫn cố tình ngồi cạnh Trần Vi Kỳ. Đúng như dự đoán, sự nhiệt tình của anh ta chỉ nhận lại sự lạnh nhạt. Anh ta đẩy bát súp jazz còn chưa động đến của mình sang trước mặt cô.
Trần Vi Kỳ đẩy bát súp trở lại.
Trần Bắc Đàn bất lực, ghé tai nói nhỏ với âm lượng chỉ đủ cho hai anh em nghe: "Nhà họ Trang chuẩn bị sính lễ gần hai tỷ, đến lúc đó không ai sánh được với em đâu."
Vốn dĩ Trần Vi Kỳ đã quen với sự xa hoa phung phí, nhưng khi nghe con số này cô vẫn không khỏi bất ngờ. Dẫu vậy, cô không để lộ biểu cảm, giọng điệu rất bình tĩnh, pha chút châm biếm: "Ngay cả sự hào nhoáng này mà không có, thì mấy người đã không ép em lấy chồng vội vàng đến thế, đúng không?"
Trần Bắc Đàn biết dù nói gì cũng không thể khiến em gái vui lên, chỉ khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, thì thầm: "Để sau rồi nói tiếp." Rồi quay sang báo cáo với mẹ những chuyện gần đây.
Nét mặt Trần Vi Kỳ cũng dịu lại, tập trung ăn tối, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Nụ hôn có thể kích thích cơ thể tiết ra một lượng lớn oxytocin và dopamine, sự tự thưởng của não bộ này rất dễ khiến con người nhầm tưởng là đã rung động. Trần Vi Kỳ hiểu rõ điều này, nhưng vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng của hormone, luôn vô thức chú ý đến anh.
Khi ăn uống, Trang Thiếu Châu rất có phong thái, không gù lưng, không ăn uống thô lỗ, dùng dao nĩa cắt miếng bò tái một cách tao nhã.
Hôm đó, khi hai người cùng đi ăn sáng ở Phúc Xuân Lâu, Trang Thiếu Châu cũng gọi thêm một miếng bò tái chín ba phần. Người đàn ông lịch lãm trong bộ âu phục chỉnh tề đưa miếng thịt đỏ tươi vào miệng. Thỉnh thoảng, khóe môi anh còn vương chút máu, được anh nhẹ nhàng dùng khăn ăn lau đi. Khung cảnh ấy toát lên một vẻ đẹp bạo lực vừa thanh lịch, vừa hoang dã.
"Tôi sẽ mang đến cho em một cuộc hôn nhân vinh quang và đáng tự hào."
Không hiểu sao Trần Vi Kỳ lại nhớ đến câu nói này.
Tựa như một đồng xu rơi vào hũ tiết kiệm, dù không đủ để mở tung ra điều gì, nhưng tiếng "keng" vang lên vẫn khiến chiếc hũ khẽ rung. Cảm giác này thật kỳ lạ.
Trần Vi Kỳ mím môi, vừa định thu hồi ánh mắt, thì người đàn ông đối diện quay sang nhìn cô dù vẫn giữ nụ cười khi nói chuyện với ba mẹ. Anh khẽ nhướn mày, ra hiệu hỏi cô có chuyện gì. Trần Vi Kỳ lắc đầu, tỏ ý không có gì, người đối diện tao nhã chuyển ánh nhìn, tiếp tục trò chuyện với người lớn.
Trần Vi Kỳ quyết định không phân tâm nữa, gắp một miếng cá tráp vàng, chấm với mù tạt tươi. Bất chợt, mũi giày ai đó khẽ chạm vào mắt cá chân cô dưới gầm bàn.
"?"
Cái chạm rất nhẹ, tựa như lông vũ lướt qua da, khiến cô hơi nhột. Từ góc độ này, chỉ có thể là người đối diện – Trang Thiếu Châu, bà Lê, hoặc Lê Thịnh Minh.
Trần Vi Kỳ khẽ nhíu mày, cố gắng nhịn không gãi. Cô dùng chân còn lại cọ cọ một chút, nhưng chẳng bao lâu, bắp chân lại bị chạm nhẹ, cơn ngứa vừa lắng xuống liền nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Đến mức này thì không cần đoán cũng biết là ai rồi. Thật ấu trĩ! Trần Vi Kỳ bật cười, ngẩng đầu nhìn lên. Trang Thiếu Châu cũng vừa lúc quay mặt lại, ánh mắt anh thoáng một tia nóng bỏng ẩn giấu, cái nhìn lặng lẽ giao nhau trong chốc lát.
Trên bàn, mọi người nâng ly nói chuyện rôm rả, không ai chú ý đến tình huống ở đây. Họ đang bàn tán về hòn đảo nào có cảnh đẹp hơn.
Trần Vi Kỳ nhịn cơn ngứa xuống, tỏ vẻ như không có gì xảy ra, nuốt trọn miếng cá. Cô ước lượng vị trí đặt chân của Trang Thiếu Châu, rồi bất ngờ nhấc chân, chiếc giày cao gót thẳng thừng đạp lên đầu gối anh.
Trang Thiếu Châu đang uống champagne một cách nhàn nhã, đột ngột bị sặc mất tự nhiên.
Lê Thịnh Minh chẳng hiểu chuyện gì, đưa khăn giấy qua, lẩm bẩm: "Uống rượu thôi mà cũng sặc được nữa..."
Nét mặt Thiếu Châu khá kỳ lạ, từng cơ bắp trên lưng căng cứng. Bàn chân kia không tha cho anh, chậm rãi nghiền qua nghiền lại như cố tình trêu tức.
Nếu lúc này có ai cúi xuống nhìn, chắc chắn sẽ thấy cảnh tượng đầy ám muội dưới gầm bàn. Đôi chân mảnh mai và thon gọn của cô gái giữ tư thế căng chặt, chiếc giày cao gót màu xanh đính đá lộng lẫy ma sát lên đầu gối người đàn ông mà không hề kiêng nể, trông chẳng khác nào một nữ hoàng kiêu ngạo đang trừng phạt thần dân bướng bỉnh.
Trần Vi Kỳ vừa "trừng phạt," vừa bình thản ăn uống.
Cô muốn để Trang Thiếu Châu hiểu rằng, cô không dễ bị bắt nạt, cũng không phải đối tượng để anh tùy tiện trêu ghẹo. Những hành động đùa cợt thiếu đứng đắn của anh cần phải dừng lại ngay.
Tăng Văn Lan lo lắng hỏi: "Có phải rượu lạnh quá làm cổ họng không thoải mái không? Để dì bảo người giúp việc đổi ly khác nhé."
"Không cần đâu, dì." Giọng Trang Thiếu Châu trầm hơn hẳn, như cố đè nén điều gì. Lúc trước hôn cô, anh đã phải kiềm chế một lần.
Anh dừng nụ hôn đó lại đúng lúc không phải vì hết thời gian, mà vì anh sắp vượt qua giới hạn. Anh không muốn để Trần Vi Kỳ nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của mình. Nếu cô muốn giữ thể diện trong mối quan hệ này, thì anh cũng vậy.
"Không phải do rượu, chỉ là bị Bảo Bảo giẫm một cái thôi."
Đôi chân của cô khựng lại.
Trần San Nghi lập tức đáp lời: "Lúc nào Bảo Bảo cũng thích làm trò nghịch ngợm."
"Ai là Bảo Bảo?" Lê Nhã Nhu hào hứng hỏi.
Trần San Nghi cười: "Dì Lê, chị cháu nuôi một chú chó greyhound, tên là Bảo Bảo, nó đáng yêu lắm."
"Hóa ra Bảo Bảo là một chú chó à. Dì thấy Vi Vi có đăng ảnh nó lên Instagram nhiều lần rồi." Lê Nhã Nhu mỉm cười nhìn con trai, dặn dò: "Con từ bé đã chẳng thích mèo mà cũng không ưa chó, nhưng cũng phải hòa hợp với Bảo Bảo nhé."
Bàn chân gây tội vừa định rút lại, Trang Thiếu Châu mỉm cười, bất ngờ chộp lấy. Trần Vi Kỳ giật mình, không dám nhúc nhích, càng không thể tin nổi anh lại táo bạo đến thế.
Ngón tay anh mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, nóng rực như một mảnh sắt nung.
Trang Thiếu Châu đáp lời mẹ: "Tất nhiên, con sẽ hòa hợp thật tốt với Bảo Bảo."
Đầu ngón tay thô ráp cọ vào mắt cá chân mịn màng của cô, khiến làn da nhanh chóng ửng đỏ.
Cuối cùng, anh buông tay, và bàn chân kia nhanh chóng rút lại.
Sau bữa tối, mọi người chơi vài ván bài cửu, rồi Lê Nhã Nhu nói rằng thời gian không còn sớm, hẹn lần sau sẽ mời thông gia đến tư gia dùng bữa. Buổi gặp gỡ hôm nay xem như đã kết thúc một cách viên mãn. Khách chuẩn bị ra về, thì tất nhiên chủ nhà phải ra tiễn. Trần Vi Kỳ nắm tay Trần San Nghi, đi phía sau ba mẹ và anh cả, bước ra khỏi biệt thự cùng đoàn người.
Không khí bên ngoài mang theo mùi mưa nhẹ nhàng, làn gió đêm hiu hiu thổi qua, ánh sáng từ biệt thự rực rỡ soi sáng một góc màn đêm đen thẫm.
Tài xế đã lái ba chiếc xe của nhà họ Trang đến đỗ sẵn ở cổng chính. Lê Thịnh Minh không uống rượu, cầm lấy chìa khóa từ tay người giúp việc, trò chuyện vài câu xã giao rồi bước lên ghế lái của chiếc Bugatti.
"Anh, cứ từ từ mà trò chuyện với chị dâu, em không vội đâu." Cậu ấy nháy mắt tinh nghịch, sau đó đóng cửa xe lại, rút điện thoại ra và giả vờ nghiêm túc mở trò chơi.
Thực ra không phải ra đây Trần Vi Kỳ để tiễn Trang Thiếu Châu, mà là để tiễn ba mẹ anh – ông Trang và bà Lê. Thế nhưng, Trang Thiếu Châu lại đứng bên cạnh chiếc Bugatti, ánh mắt nho nhã nhìn về phía cô. Anh xách theo áo vest một cách hờ hững, tay áo sơ mi xắn lên, phong thái vô cùng lịch lãm, mang dáng vẻ một công tử quyền quý.
Trần Vi Kỳ nghĩ thầm, anh đúng là giỏi diễn hơn cả cô. Nhưng hành động nắm chân cô dưới bàn ăn khi nãy thì thật hạ lưu.
Trong tình thế có nhiều ánh mắt đổ dồn về, cô không còn cách nào khác, đành bước đến gần Trang Thiếu Châu, tùy tiện nói một câu: "Tầm nhìn ban đêm không rõ, bảo Jeffery lái cẩn thận một chút."
"Được." Anh đáp nhẹ, rồi hỏi: "Tối nay em ở căn hộ hay ở đây?"
"Có lẽ là ở đây."
"Ừm."
Cơn gió nhẹ thổi qua khoảng trống giữa hai người, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt họ, tạo nên bầu không khí yên tĩnh. Dường như chẳng còn gì để nói nữa, thật kỳ lạ, bởi hôm nay họ thực sự đã tiến xa hơn, từ việc hôn nhau đến trêu đùa nhau.
Các bậc trưởng bối vẫn chưa lên xe, nên Trần Vi Kỳ cũng không tiện thúc giục Trang Thiếu Châu rời đi nhanh hơn.
"Mỗi tuần gặp mặt ba lần, em không quên đấy chứ?" Anh bỗng nhắc lại lời giao ước.
Trần Vi Kỳ liếc anh một cái, không trả lời. Anh tiếp tục nói: "Thứ Tư tuần tới tôi phải sang New York công tác một tuần, hai ngày tới tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trước nhé."
Trần Vi Kỳ trừng mắt nhìn anh: "Tôi không có thời gian. Ngày kia tôi cũng phải đi công tác ở Thượng Hải. Nếu anh rảnh thì cứ tới tìm tôi."
Tốt nhất là không có thời gian. Trần Vi Kỳ âm thầm tính toán trong lòng.
Bây giờ mà gặp anh thì chắc chắn không thể chỉ uống trà ăn sáng một cách đơn giản nữa. Với sự kiên nhẫn ẩn mình và phong thái nhã nhặn trước mặt cô, điều anh muốn không phải chỉ là gặp gỡ. Cô cảm nhận rõ ràng, anh rất hứng thú với cô, có ham muốn với cơ thể cô.
Anh muốn hôn cô, thân mật với cô, lên giường cùng cô. Anh muốn chinh phục cô, đó chính là mục đích cuối cùng. Nếu không, anh hoàn toàn có thể làm một cặp vợ chồng bề ngoài giả tạo, làm bộ trước mặt người khác, còn sau lưng thì sống cuộc đời riêng. Tại sao anh phải đâm đầu vào bức tường mang tên cô, trong khi cả đảo Hong Kong đều biết cô không dễ chọc vào?
Tất nhiên Trần Vi Kỳ cũng hiểu rõ vì sao sự việc lại diễn biến như thế này. Trang Thiếu Châu hài lòng với nhan sắc, vóc dáng, gia thế và địa vị của cô. Chung quy cũng chỉ là bản chất của đàn ông.
"Hoạt động kỷ niệm 100 năm của Nhuy Bạc phải không?" Trang Thiếu Châu bị ánh mắt của cô làm cho tim ngứa ngáy, muốn rút điếu thuốc ra, nhưng vì có người lớn ở đây nên anh không dám tùy tiện.
"Đúng. Khi đó sẽ rất bận, hầu như không còn thời gian riêng tư." Trần Vi Kỳ hy vọng anh có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Trang Thiếu Châu mỉm cười không để tâm, mở áo vest trong tay, lấy từ túi trong ra hộp thuốc lá, hỏi: "Không mời tôi đến à? Ngay cả mẹ tôi cũng có thiệp mời mà."
"Anh Trang đây bận rộn như vậy, còn có thời gian đi xem trình diễn nữa à?"
"Đúng là rất bận, tuần tới tôi ở nước ngoài, chưa chắc đã về kịp." Anh tựa lưng vào chiếc Bugatti, ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng không châm lửa. Dưới ánh trăng lành lạnh, anh nhìn cô một lúc lâu rồi nhàn nhạt nói: "Nghe nói anh Chu cũng sẽ tham dự, hai người có gặp nhau không?"
Câu hỏi đến bất ngờ, nhưng giọng điệu lại bình thản như đang hỏi về thời tiết.
Tim Trần Vi Kỳ bất giác đập mạnh, trong thoáng chốc khó lòng che giấu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "... Tôi và anh ấy không có nhiều lịch trình trùng nhau. Nếu gặp thì cũng chỉ ở sàn diễn và tiệc tối, nơi có truyền thông và khách mời thôi."
Nội bộ Nhuy Bạc đã sắp xếp xong mọi thứ, từ lịch trình, chỗ ở, đến vị trí ghế ngồi xem trình diễn của cô và Chu Tễ Trì đều được tách riêng, gần như không có cơ hội gặp gỡ riêng tư, huống chi chuyện ấy cũng không bao giờ xảy ra.
Một đám mây đen che khuất ánh trăng, khiến vẻ đẹp quyến rũ của Trần Vi Kỳ trở nên nhạt nhòa. Cô nhướng mày, lạnh lùng hỏi: "Sao vậy? Anh không tin tưởng tôi à?"
Trang Thiếu Châu không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô.
Anh có đủ lý do, và cả bằng chứng để không tin tưởng.
Nếu Trần Vi Kỳ đã chia tay Chu Tễ Trì được một năm, có lẽ anh sẽ không để tâm nhiều như vậy. Nhưng mới chỉ hai tháng sau chia tay, hormone phản ứng sau chia tay còn chưa giảm, thì sao anh có thể an tâm được? Huống hồ, Trần Vi Kỳ không phải kiểu phụ nữ nhút nhát, ngoan ngoãn. Những người phụ nữ khác có thể e ngại thân phận và quyền thế của anh mà không dám làm gì sai trái, nhưng cô thì không.
Cô hoàn toàn có thể ở Thượng Hải trải qua một đêm mặn nồng với người yêu cũ, rồi quay lại đóng vai một người vợ hoàn hảo bên anh. Cô có khả năng làm điều đó.
Cuối cùng Trang Thiếu Châu nhìn cô thật sâu, ánh mắt hẹp dài ẩn chứa vẻ lạnh lùng không rõ ràng. Anh cố kìm nén sự bực dọc bằng cách nhớ lại cảm giác hạnh phúc khi hôn cô, rồi nói nhẹ như gió: "Không, Tanya, tôi rất tin tưởng em. Chúc mọi việc của em ở Thượng Hải đều thuận lợi."
Hai chiếc Maybach và Bentley ở phía trước đã lần lượt khởi động. Đã đến lúc anh phải rời đi.
Cửa cắt kéo của chiếc Bugatti từ từ nâng lên, ánh sáng từ hệ thống đèn trong xe rực rỡ như ánh sao. Lê Thịnh Minh thấy mọi người đã xong, cất điện thoại, nhấn nút khởi động, tiếng động cơ gầm rú vang vọng, khiến những chú chim trong rừng giật mình bay tán loạn lên bầu trời đêm.
"Tạm biệt." Trang Thiếu Châu quay người bước lên xe, nhưng đột nhiên, Trần Vi Kỳ đưa tay ra giữ lấy tay áo anh. Anh dừng lại, quay đầu, giọng nói bất ngờ trở nên dịu dàng: "Sao vậy?"
Khuôn mặt của cô dưới bầu trời đêm xanh thẫm càng thêm thanh tao, quyến rũ. Cô chớp mắt vài lần, như thể có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Trang Thiếu Châu lặng lẽ chờ đợi cô lên tiếng. Nhưng cuối cùng, cô chỉ buông tay, mỉm cười nhàn nhạt: "Không có gì. Tôi cũng chúc anh thuận buồm xuôi gió ở Mỹ."
Anh gật đầu: "Tôi đã mang tấm ảnh đó đi. Đợi khi nào chúng ta đều rảnh, chúng ta hãy đi xem nhà tân hôn với nhau nhé. Liên lạc sau."
Đêm khuya, gió mát thổi qua người khiến không khí có chút lạnh.
Chiếc Bugatti khuất dần trong bóng tối.
Trần Vi Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thực ra vừa rồi cô đã định nói với Trang Thiếu Châu rằng cô không phải kiểu người quay đầu nhìn lại. Một khi đã đưa ra lựa chọn, cô sẵn sàng cố gắng để sống tốt cùng anh.
Nhưng cô không thể nói ra những lời bày tỏ thẳng thắn như vậy.
Mối quan hệ giữa cô và Trang Thiếu Châu vẫn chưa đến mức để cô có thể nói những lời từ tận đáy lòng đó. Chỉ mới có hai lần hôn, thực ra chẳng có gì thay đổi.
Trang Thiếu Châu châm một điếu thuốc trên xe, hít sâu một hơi rồi hạ cửa kính xuống. Khói thuốc bay ra ngoài theo dòng không khí, tan rất nhanh. Âm nhạc trong xe đang kết nối với điện thoại của Lê Thịnh Minh, phát một bài R&B đầy gợi cảm. Con đường núi tối tăm bị ánh đèn xe xé rách, tạo thành một vệt sáng dài.
"Là ảnh gì thế?" Lê Thịnh Minh thuận miệng hỏi. Trong ánh nhìn lướt qua, gương mặt của Trang Thiếu Châu lạnh như băng, khí chất toát ra càng khiến người ta cảm thấy giá rét khó tả.
Trang Thiếu Châu không trả lời, ngón tay thon dài đưa ra ngoài cửa sổ, búng nhẹ tàn thuốc.
Lê Thịnh Minh đành tập trung lái xe. Lái Bugatti trên đường núi đúng là một trải nghiệm thích thú, kết hợp với tiếng nhạc sôi động làm cậu ấy nhanh chóng chìm vào cảm giác phấn khích. Cậu ấy hoàn toàn không nhận ra người đàn ông bên cạnh mình đã lấy ra một tấm ảnh, gương mặt không biểu cảm, lặng lẽ ngắm nhìn nó.
Ánh mắt của Trang Thiếu Châu quét từ trên xuống dưới, mang theo chút kiêu ngạo. Ánh nhìn đó dừng lại trên nụ cười rạng rỡ và tràn đầy sức sống của Trần Vi Kỳ. Trong bức ảnh, cô nhắm mắt, đặt một nụ hôn lên người đàn ông bên cạnh.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ khi hôn anh. Khi anh hôn Trần Vi Kỳ, cô thường nhíu đôi mày mảnh, đắm chìm trong cơn khát khao mà cô muốn chống lại nhưng không thể. Lúc đó, cô yếu đuối, hoang mang, bối rối như thể không biết mình đang làm gì. Giống như một quả cầu pha lê lạnh lẽo, khiến anh sinh ra một ham muốn muốn phá vỡ nó mãnh liệt.
Dáng vẻ đó của cô rất đẹp, rất mong manh, rất gợi cảm, khiến anh khao khát. Nhưng anh vẫn cảm thấy hình ảnh Trần Vi Kỳ trong tấm ảnh này đáng yêu hơn, tràn ngập niềm vui hơn.
Trang Thiếu Châu nâng tay, xé tấm ảnh làm đôi. Nửa có hình Trần Vi Kỳ được anh cẩn thận nhét lại vào túi, còn nửa kia, anh đưa vào đầu điếu thuốc, để ánh lửa đốt cháy.
Ngọn lửa từ đầu thuốc không lớn, cứ thế chậm rãi đốt cháy. Mất một lúc lâu, tấm ảnh mới bắt đầu bén lửa. Anh không hề tỏ ra sốt ruột, thậm chí còn như đang chơi một trò chơi thú vị. Đôi mắt đen sâu của anh được ánh lửa soi rọi, sáng rực lên.
Tấm ảnh nhanh chóng cuộn mép, hóa thành tro tàn. Hình ảnh trên đó cũng như hóa thành hư vô. Trang Thiếu Châu tiện tay thả ra ngoài cửa sổ. Ngọn gió mạnh lập tức cuốn phần tàn tro như lá khô bay đi, biến mất không dấu vết.
"Mùi gì thế? Hình như có thứ gì bị cháy." Lê Thịnh Minh quay đầu hỏi anh trai.
Trang Thiếu Châu nhìn thẳng về con đường tối đen trước mắt, giọng điềm tĩnh: "Không có gì, chỉ là một thứ chướng mắt thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro