Chương 19: Chăm sóc tỉ mỉ

Editor: Moonliz

Cuộc gọi kết thúc.

Trang Thiếu Châu nhắm mắt lại, khuôn mặt căng thẳng đầy vẻ mệt mỏi. Giấc mơ trên máy bay đã đảo lộn nhịp sinh học của anh, khiến hai ngày sau đó anh không thể điều chỉnh múi giờ. Ở New York vài ngày qua, anh thực sự rất bận rộn: họp hành, giao lưu, xã giao. Mọi lịch trình đều được tính toán chính xác, không chừa khoảng trống nào. Thời gian riêng tư duy nhất dường như chỉ là trên đường di chuyển đến lịch trình tiếp theo.

Anh đã nghĩ đến việc gọi một cuộc điện thoại cho Trần Vi Kỳ, hoặc gửi một tin nhắn, nhưng cuối cùng lại thôi. Nếu gọi mà cô không nghe, hoặc miễn cưỡng nói vài câu rồi cúp máy; nếu gửi tin nhắn mà không nhận được hồi âm; nếu Trần Vi Kỳ không muốn bị anh làm phiền trong những ngày ở Thượng Hải này.......

Dù thế nào, bất kỳ hành động chủ động nào cũng sẽ khiến anh trông thật ngu ngốc.

Tựa như giữa anh và Trần Vi Kỳ có một sợi dây lỏng lẻo. Ai kéo chặt sợi dây đó trước thì sẽ thua. Cả hai đều là những người kiêu ngạo, thậm chí cao ngạo, ai lại muốn lép vế trong một cuộc hôn nhân vì gia tộc sắp đặt chứ?

Trang Thiếu Châu cảm thấy toàn thân ẩm ướt và lạnh lẽo, cảm giác không thoải mái này khiến anh khó chịu, như thể nước mắt của Trần Vi Kỳ đã thấm vào người anh.

Chiếc Bentley lướt qua những ánh đèn rực rỡ, cuối cùng tiến vào bãi đỗ xe của một tòa nhà chung cư. Tòa nhà chọc trời này nằm ngay tại trung tâm thành phố, sát bên Công viên Trung tâm, với giá hơn 100.000 đô la mỗi mét vuông, phủ lên nó một lớp ánh vàng xa hoa lộng lẫy, được mệnh danh là "Đỉnh trời Manhattan".

Tám năm trước, khi còn trẻ tuổi và đầy tham vọng, Trang Thiếu Châu đã mua căn hộ này ẩn danh sau chiến thắng trên Phố Wall. Thời gian trôi qua, mỗi năm anh đều ở đây một hai tháng, nhưng gia đình và bạn bè hoàn toàn không biết về nơi này. Ngay cả thư ký Bạch, người luôn theo sát anh, cũng chưa từng nhìn thấy bên trong.

Trang Thiếu Châu chưa từng mời bất kỳ ai vào đây.

Khi xe đỗ lại, thư ký Bạch nhẹ nhàng nhắc: "Sếp, đến nơi rồi."

Trang Thiếu Châu vẫn nhắm mắt, giả vờ ngủ, không biết là anh đã ngủ hay chỉ đang suy nghĩ. Anh không nhúc nhích, khiến thư ký Bạch và tài xế chỉ còn cách ngồi chờ. Thư ký Bạch khẽ ngáp, trong đầu hồi tưởng lại bữa tiệc tối nay với món tôm đỏ cay ngon tuyệt, những loại trái cây kỳ lạ khó mua ở Hồng Kông, và các cô gái mặc bikini đầy nóng bỏng...

"Chiều mai đi Thượng Hải. Neil, chuẩn bị đi."

Thư ký Bạch vẫn đang đắm chìm trong hồi tưởng, bất ngờ nghe giọng nói từ hàng ghế sau. Anh ta ngẩn người: "Chiều mai? Nhưng lúc đó sếp có hội thảo mà!"

Hội nghị thượng đỉnh ngân hàng trung ương toàn cầu sẽ khai mạc vào ngày mai, đây là lịch trình quan trọng nhất của Trang Thiếu Châu khi đến New York. Tuy ngân hàng Thịnh Huy chỉ là ngân hàng tư nhân nhưng vẫn có vốn quốc gia hậu thuẫn. Những năm trước, sự kiện này đều do Trang Kỳ Đình, ba anh, tham dự. Năm nay không hiểu sao trọng trách lại rơi vào đầu Trang Thiếu Châu.

"Sáng mai tôi sẽ đến dự lễ khai mạc, sau đó cậu sẽ tham gia các hoạt động còn lại thay tôi, dùng thẻ công việc của tôi." Trang Thiếu Châu chậm rãi mở mắt, giọng điệu không cho phép tranh cãi.

Thư ký Bạch sững sờ. Có nhầm không vậy? Tham gia một hội nghị quốc tế danh giá mà người khác tranh nhau vào, chẳng lẽ lại là việc tầm thường? Tại sao chủ tịch đẩy cho sếp, rồi sếp lại đẩy cho anh ta chứ?

Trang Thiếu Châu không có tâm trí để quan tâm cấp dưới đang nghĩ gì, anh mở cửa xe. Trước khi xuống, anh dặn dò lần cuối: "Giữ miệng, đừng nói với bà Lê rằng tôi đi Thượng Hải. Nếu không..." Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua thư ký Bạch, dù không có ý đe dọa nhưng vẫn đầy uy lực.

"Tuyệt đối không! Tôi thề với Mẫu Tổ nương nương, bà chủ sẽ không thể moi được nửa lời từ tôi đâu!" Thư ký Bạch uất ức giơ tay thề.

Lần trước, thư ký Bạch tự ý tiết lộ hành trình của Trang Thiếu Châu cho bà Lê, ngay tuần sau anh ta đã bị điều đi công tác tại Bangladesh và Ấn Độ một tháng. Một tháng trời, trong đó có nửa tháng anh ta bị tiêu chảy liên tục, đến mức khi trở về Hồng Kông, chân cũng không còn sức để đứng.

Trang Thiếu Châu lạnh lùng thu lại ánh mắt: "Đâu có đe dọa cậu, căng thẳng cái gì."

"........."

Về đến căn hộ, việc đầu tiên Trang Thiếu Châu làm là đi tắm. Chiếc áo sơ mi ướt lạnh đã được cởi ngay ở lối vào, sau đó anh tiện tay ném lên sofa khi bước vào phòng.

Căn hộ duplex rộng lớn ba tầng không bật đèn kể từ lúc chủ nhân bước vào, chỉ có ánh đèn neon từ bên ngoài lọt qua mọi khe hở, nhuộm lên không gian một màu sắc mờ ảo.

Sau khi tắm xong, anh châm một điếu xì gà và bước tới bên cửa sổ kính lớn. Tầng cao nhất của tòa nhà này sở hữu tầm nhìn không ai sánh kịp, có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh thành phố New York từ bốn phía. Độ cao này đủ khiến phần lớn mọi người cảm thấy chóng mặt, nhưng Trang Thiếu Châu đã quen nhìn thế giới từ góc độ này.

Trên làn da anh còn hơi nước bốc lên, và vì muốn thoải mái, anh chỉ mặc một chiếc quần lửng, dây buộc lỏng lẻo treo hờ trên chiếc eo thon. Phần thân trên cường tráng lộ rõ trong bóng tối, từng khối cơ bắp được ánh sáng mờ ảo khắc họa rõ nét.

Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt trên cơ thể đã được rửa trôi hoàn toàn, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái. Cảm giác ẩm ướt như thể chuyển hóa thành thứ gì đó vô hình, bám lấy anh, không chịu buông tha.

Trang Thiếu Châu có linh cảm rằng, nếu anh không đến Thượng Hải để dỗ dành cô, cảm giác khó chịu này sẽ còn đeo bám anh vài ngày nữa.

Anh là người giữ lời hứa. Anh đã hứa với bé San Nghi sẽ không để Trần Vi Kỳ phải rơi nước mắt nữa.

Rơi nước mắt vì anh cũng không được, huống chi là vì người khác.

............

Ngày hôm sau, lịch trình dày đặc lại tiếp diễn, kết thúc vào lúc hơn 12 giờ đêm. Khi vừa lên xe, Trần Vi Kỳ đã thiếp đi trong cơn mơ màng.

Mỹ Du lấy một chiếc chăn len, nhẹ nhàng đắp lên người Trần Vi Kỳ. Những ngày làm việc cường độ cao liên tục, đến cả người sắt cũng khó mà chịu nổi, huống hồ trạng thái tinh thần của Trần Vi Kỳ không hề tốt. Thực ra những nụ cười hoàn hảo và không để lộ sai sót nào trên gương mặt cô chỉ là phản xạ cơ bắp được rèn luyện từ các sân khấu danh vọng.

Mỹ Du đã ở bên cạnh Trần Vi Kỳ gần năm năm, từ khi cô ấy còn là sinh viên đại học. Cô ấy không cho rằng mình hiểu được Trần Vi Kỳ, nhưng ít nhất cô ấy vẫn thấy rõ một số chuyện.

Mỹ Du là sinh viên nhận được tài trợ từ "Quỹ Giáo dục Thanh Anh" của tập đoàn CDR thuộc gia đình nhà họ Trần. Nhờ thành tích xuất sắc, cô ấy có cơ hội đi du học ở Anh. Trong nhóm bảy người được tài trợ, cô ấy là người được Trần Bắc Đàn đích thân lựa chọn, trả mức lương hậu hĩnh để sang nước ngoài chăm sóc Trần Vi Kỳ.

Bốn năm ở London, những chàng trai nhà giàu theo đuổi Trần Vi Kỳ nhiều không kể xiết. Có người đẹp trai, có người thân hình quyến rũ, có người xuất thân từ các gia tộc danh giá, thậm chí có cả hậu duệ hoàng gia châu Âu. Thế nhưng giữa những lời tán tỉnh dồn dập đó, Trần Vi Kỳ gần như không hề do dự mà nhận lời yêu Chu Tễ Trì.

Năm đó, Chu Tễ Trì 22 tuổi. Bộ phim [Hồng Trần Kiếp] đã đưa anh ấy lên đỉnh cao danh vọng. Đêm Chu Tễ Trì nhận giải Ảnh đế, Trần Vi Kỳ đang ở London, hồi hộp theo dõi buổi lễ trao giải qua livestream. Cũng chính trong đêm vinh quang đó, cô nhận được tin nhắn tỏ tình của Chu Tễ Trì.

Yêu một ngôi sao là việc đầy rủi ro và mệt mỏi, huống chi đó còn là mối tình yêu xa xuyên quốc gia. Họ phải trốn paparazzi, né tránh fan hâm mộ, lại thường xuyên xa cách. Mỗi khi Chu Tễ Trì vào đoàn làm phim, anh ấy mất ba đến năm tháng, còn Trần Vi Kỳ bận rộn học hành ở London. Chênh lệch múi giờ bảy tiếng, nửa năm đầu yêu nhau họ hầu như không gặp mặt.

Mỹ Du nghĩ, nếu không phải rất yêu, làm sao có thể kiên trì với một mối tình gian khổ đến vậy?

Sau này, khi Trần Vi Kỳ trở về Hồng Kông, họ quyết định công khai mối quan hệ. Yêu xa và yêu lén lút đều được giải quyết cùng lúc, Mỹ Du nghĩ, đây mới là thái độ nghiêm túc hướng đến tương lai. Nhưng đó lại chính là khởi đầu của sự kết thúc.

Cuộc đời luôn khó đoán. Mỹ Du nghĩ rằng khi họ không thể tiếp tục, họ lại kiên trì. Khi cô ấy cảm thấy tình yêu của họ sắp kết trái, thì họ lại trở thành người xa lạ. Họ gặp nhau không đúng thời điểm, và đến khi đúng thời điểm thì duyên phận lại cạn. Tình yêu này thực sự rất đáng thương.

Nó sống sót trong kẽ nứt khó khăn, nhưng lại chết đột ngột khi bắt đầu nở rộ.

Đôi lúc, Mỹ Du tự hỏi, liệu đây có phải là cái mà người ta thường gọi là "số mệnh" hay không? Có lẽ họ đã được định sẵn là phải bỏ lỡ nhau.

Khi Mỹ Du đang nhìn qua cửa sổ, chìm trong dòng suy nghĩ, chiếc điện thoại úp ngược trên chân Trần Vi Kỳ bất ngờ sáng lên rồi tắt, không ai để ý. Ngay sau đó, điện thoại của cô ấy rung lên.

Người gọi đến là một cái tên mà cô ấy không bao giờ ngờ tới – [Cô cả nhà họ Dịch].

Mỹ Du bình tĩnh lại rồi bắt mắt bắt máy, lễ phép giới thiệu: "Chào cô Dịch, tôi là trợ lý của Tanya, Mỹ Du."

Dịch Tư Linh đi vào thẳng vấn đề: "Tôi biết cô là Tiểu Du. Trần Vi Kỳ đang làm gì thế? Sao cô ấy không bắt máy của tôi?"

"Xin lỗi cô Dịch, sếp đang ngủ trên xe ạ."

Đầu dây bên kia "à" một tiếng, có vẻ ngập ngừng: "Thôi được, đừng đánh thức cô ấy. Tôi nói thẳng, cô nhớ chuyển lời lại cho cô ấy."

Mỹ Du bất giác căng thẳng: "Vâng, mời cô nói."

Dịch Tư Linh cảm thấy như mình vừa làm chuyện gì khuất tất, nhưng cũng không hẳn là vậy. Dù sao Trần Vi Kỳ cũng khoe trước mặt cô ấy, rằng Trang Thiếu Châu làm cô "sướng phát điên".

Dù gì thì họ cũng đã lên giường với nhau rồi. Nếu cô ấy không đưa thẻ phòng, chẳng phải sẽ giống như cô ấy đang ghen tị vì Trần Vi Kỳ có đàn ông chăm sóc hay sao?

Dịch Tư Linh không muốn mất mặt: "Chồng của Trần Vi Kỳ nói không liên lạc được với cô ấy, nên anh ta đã tìm tôi xin thẻ phòng của cô ấy. Tôi có thể làm gì đây? Tôi không thể không đưa, đúng không? Nói với cô ấy, tuyệt đối không được đổ tội lên đầu tôi. Tôi không gánh nổi đâu!"

Chồng...?

Chồng của cô chủ là ai?

Mỹ Du nhất thời không kịp hiểu: "Cô Dịch, cô đợi đã—"

Điện thoại cúp máy.

Mỹ Du đờ đẫn nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ say, rồi dần nhận ra một sự thật đầy bất ngờ: Trang Thiếu Châu cũng đã đến Thượng Hải, và rất có thể đang ở trong phòng của cô cả... chờ đợi.

Suốt chặng đường còn lại, Mỹ Du thấp thỏm không yên, chờ Trần Vi Kỳ tỉnh dậy. Nhưng cô quá mệt, ngay cả những cú phanh gấp cũng không làm cô thức. Phải đến khi xe dừng trong bãi, Trần Vi Kỳ mới mơ màng mở mắt: "Đến nơi rồi à..."

Mỹ Du đáp nhanh: "Đến rồi, đến rồi. Tanya, tôi có một việc cần báo với cô."

Trần Vi Kỳ ngáp, nhìn cô với ánh mắt tò mò: "Sao trông cô nghiêm trọng thế? Có chuyện gì sao?"

"Là chuyện công việc à?"

Mỹ Du lắc đầu, định nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn, nhưng chưa kịp mở miệng, Trần Vi Kỳ đã ngăn lại, mỉm cười: "Hôm nay tôi mệt quá rồi, Tiểu Du. Nếu không phải chuyện liên quan đến công việc, để mai nói đi. Bây giờ đầu óc tôi còn rối hơn nồi cháo của Trần Bắc Đàn, chỉ muốn về tắm rửa rồi đi ngủ. Mai có buổi trình diễn lớn, cô cũng nghỉ sớm đi."

Cô nhấn nút mở cửa, cửa xe trượt tự động. Trần Vi Kỳ cầm theo túi Hermès, vừa ngáp vừa xuống xe.

"Cô chủ..." Mỹ Du đau khổ gọi với theo, nghĩ bụng: Không phải như vậy đâu...

Trần Vi Kỳ kịp giơ tay ra hiệu "suỵt". Đôi mắt hồ ly lười biếng ẩn sau bóng tối màu mật ong, khó đoán cảm xúc, nhưng vô cùng đẹp. "Tôi biết cô muốn nói gì. Đừng lo, chuyện rắc rối không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của Trần Vi Kỳ tôi đâu."

Ngày mai, sẽ lần đầu tiên cô đứng chung khung hình với Chu Tễ Trì kể từ khi chia tay. Cô nhất định không để xảy ra bất kỳ sơ sót nào.

Trần Vi Kỳ bước vào thang máy VIP, quẹt thẻ. Đèn nút tầng sáng lên, thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất mà không dừng lại ở đâu.

Không gian rộng lớn của buồng thang máy đầy hơi lạnh. Xung quanh yên tĩnh tuyệt đối. Trần Vi Kỳ khẽ tựa vào tường đá cẩm thạch, nhắm mắt. Đột nhiên, cô rùng mình.

Ngay giây sau, thang máy dừng lại, cánh cửa kim loại từ từ mở ra.

Trần Vi Kỳ cảm thấy khó hiểu, dùng tay xoa ấm bờ vai lạnh giá của mình.

Tầng cao nhất chỉ có hai phòng, một phòng của cô và một phòng khả năng cao là của Dịch Tư Linh. Hôm nay Dịch Tư Linh vừa đến Thượng Hải, vì cô không đi đón, nên đã tỏ thái độ khó chịu. Khi đi ngang qua cánh cửa phòng đó, Trần Vi Kỳ hừ nhẹ một tiếng đầy kiêu ngạo, rồi lấy thẻ phòng mở cửa phòng mình.

Cánh cửa gỗ óc chó cao cấp phát ra một tiếng "cạch" nhẹ nhàng khi được mở khóa. Người đàn ông đang tựa trên ghế sofa giả vờ ngủ chợt mở mắt, ánh nhìn trong bóng tối lập tức hướng về phía cửa chính.

Trần Vi Kỳ bước vào phòng, ngáp một cái, khóe mắt ứa ra nước mắt sinh lý. Cô đá một chiếc giày cao gót xuống, rồi đá luôn chiếc còn lại.

"Phù..."

Cô thở ra một hơi dài, các ngón chân thoải mái duỗi ra. Cảm giác đi chân trần thật tuyệt! Cô vươn vai một cách lười biếng, tựa như một con mèo mềm mại đang duỗi mình. Làm xong tất cả những điều đó, cô tiếp tục bước vào trong, nhưng bất chợt cô khựng lại, rồi lùi lại hai bước.

Đôi giày cao gót tua rua vàng mà cô vừa đá văng nằm chỏng chơ, đè lên một đôi giày da nam được đặt ngay ngắn – màu đen, kiểu Oxford, với họa tiết Brogue tinh xảo. Đế giày không vương một hạt bụi.

Trong phòng có người.

Da đầu Trần Vi Kỳ ngay lập tức tê dại, những ký ức đáng sợ, đen tối trong quá khứ bỗng chốc ùa về. Phản ứng của cô rất nhanh, ngay giây sau cô đã xoay người định mở cửa rời đi.

Trang Thiếu Châu nhíu mày, sải bước dài về phía cô, cánh tay dài nhanh chóng ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình, giữ chặt từ phía sau.

"Trần Vi Kỳ."

Ba từ trầm thấp, cùng hơi thở nóng rực vang lên trên đỉnh đầu cô.

Giọng nói đặc biệt này, không thể là của ai khác.

"Trang Thiếu Châu...?"

Giọng cô run rẩy, trái tim đang đập điên cuồng bỗng như rơi về vị trí cũ. Cô thầm cảm thấy may mắn vì người trong phòng không phải paparazzi, kẻ xấu hay bọn bắt cóc. Nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu giãy giụa dữ dội, cơ thể lạnh giá dường như sắp bị hơi nóng từ anh làm tan chảy.

Trang Thiếu Châu buông tay. Trần Vi Kỳ quay lại, đôi mắt đỏ rực giận dữ nhìn anh, giơ tay đập một cái vào ngực anh.

"Trang Thiếu Châu! Anh làm tôi sợ đấy!"

Cơ thể anh cứng lại trong chốc lát. Cú đập của cô khiến lồng ngực anh nóng rực, cảm giác râm ran như bị đánh dấu rõ ràng tại vị trí ấy. Cô có thói quen xấu: hoặc là dùng móng tay sắc nhọn cào vào ngực anh, hoặc là đập mạnh tay như vậy vào chỗ đó.

Trang Thiếu Châu nuốt khan, giọng trầm thấp: "Xin lỗi, tôi nghĩ em biết tôi ở đây."

Trần Vi Kỳ xoa xoa lòng bàn tay, nghĩ làm sao anh lại tập luyện đến mức ngực cứng thế này, đập lên chẳng hề thấy thoải mái tí nào. Cô nhíu mày, cố điều chỉnh hơi thở, hỏi: "Anh vào đây bằng cách nào? Không phải anh đang ở New York sao?"

Trang Thiếu Châu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ để ý đến hàng mi ướt nước phản chiếu ánh sáng của cô. Sắc mặt anh trầm xuống, không hỏi ý kiến mà nâng tay, giữ lấy khuôn mặt cô, dùng ngón cái lau đi vệt nước: "Em lại khóc à?"

Trần Vi Kỳ khó chịu chớp mắt, không hiểu anh nói gì. Lại khóc? Ý gì đây? Cô hất tay anh ra: "Đang yên đang lành, tôi khóc làm gì? Chẳng qua vừa rồi tôi ngáp nên mới chảy nước mắt thôi."

Trang Thiếu Châu không vạch trần lời ngụy biện của cô. Anh chỉ lạnh lùng đút một tay vào túi, im lặng nhìn cô chằm chằm.

Trần Vi Kỳ không thích bị anh nhìn bằng ánh mắt sâu lắng, đầy mãnh liệt như thế này. Giống như cô đang bị một con thú dữ dòm ngó vậy. Cô quay mặt đi, không vui nói: "Không phải anh nói sẽ không đến sao? Đã đến thì sao không báo trước? Hay căn bản là anh Trang không yên tâm về tôi, nên mới chơi trò kiểm tra bất ngờ này?"

Trang Thiếu Châu bật cười bất lực, thu lại ánh nhìn chăm chú. Còn nhìn gì nữa đây? Cô sắc sảo như vậy, chẳng hề giống dáng vẻ đáng thương mà bà Lê miêu tả. Anh biết mình đến Thượng Hải là sai lầm. Giờ đây, anh đang trở thành cái cớ để cô tấn công và châm chọc anh.

Thôi được rồi, dù sao cũng mất mặt rồi. Anh quyết định phải nhận được một chút lợi ích thực sự từ đây.

Anh trực tiếp kéo Trần Vi Kỳ vào lòng, hai cánh tay ôm chặt lấy cô.

"Ê...!" Trần Vi Kỳ cảm thấy khó thở.

Cô không thích bị anh nhìn chằm chằm, cũng không thích kiểu ôm mà không báo trước thế này, đặc biệt là cái cách ôm đầy chiếm hữu, như thể cô chỉ là con mồi chưa bị anh nuốt chửng.

Nhưng được anh ôm lại thật sự rất thoải mái. Cảm giác an toàn từ bốn phía bao trùm lấy cô, cùng với sự ấm áp dịu dàng và mùi hương sạch sẽ dễ chịu.

Nóng bỏng, đầy đủ, thơm tho, dễ chịu.

Trang Thiếu Châu đưa một tay lên xoa nhẹ sau gáy cô, giọng nói trầm ấm: "Tôi mơ thấy em khóc ở New York, nên qua đây xem sao. Không thì em nghĩ tôi đến đây làm gì?"

Trần Vi Kỳ khựng lại trong lòng anh, vừa buồn cười vừa bực bội, nhưng hơn hết là một cảm giác dịu dàng len lỏi từ cơ thể mệt mỏi, lạnh giá của cô: "...Chỉ vì điều đó thôi sao?"

Chỉ vì một giấc mơ? Thật kỳ lạ, chẳng có lý do nào kỳ lạ hơn thế.

"Ừ. Tại trong mơ em khóc đáng thương quá, nước mắt nước mũi dính đầy người tôi."

Trần Vi Kỳ nghẹn lời, đẩy anh ra: "Tôi nói rồi, tôi không khóc. Sao có thể khóc đáng thương đến thế!"

Càng không thể lau nước mắt nước mũi lên người anh được! Cô kiên quyết phủ nhận chuyện mất mặt này, nhưng trong lòng lại bị lời anh nói như vô tình mà trúng tim đen. Nghĩ đến việc mất mặt trong giấc mơ của anh, cô tức giận không chịu nổi, đột nhiên há miệng, không thèm nghĩ mà cắn mạnh một phát.

"..."

Trang Thiếu Châu sững người, chỉ phát ra một tiếng trầm thấp. Trần Vi Kỳ hoảng hốt, vội lùi lại.

Hai người im lặng, bầu không khí trở nên lúng túng. Trần Vi Kỳ nuốt nước bọt, ngập ngừng ngẩng đầu, len lén nhìn sắc mặt anh.

"Em là chó sao, Trần Vi Kỳ?"

"Tôi... tôi không biết đó là..." Trần Vi Kỳ cắn môi, bối rối đáp: "Anh cũng không phải phụ nữ, bị cắn một chút thôi, đâu cần nhạy cảm thế."

Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi, kiềm chế nói: "Chỗ đó của đàn ông cũng rất nhạy cảm, em không biết sao?"

Mặt Trần Vi Kỳ lập tức nóng ran: "Tại sao tôi phải biết?"

Anh nheo mắt, ánh nhìn sâu thẳm dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, như muốn xuyên thấu tâm can cô: "Vậy nên em chỉ cắn ở chỗ đó của mỗi mình tôi thôi à?"

"..."

Khuôn mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng đến mức như sắp bốc cháy. Làm sao anh có thể hỏi thẳng thừng như vậy? Dù cô có từng cắn chỗ đó của người đàn ông khác hay chưa, cũng không thể nói cho anh biết!

"Anh chạy từ New York đến đây chỉ để giở trò lưu manh với tôi thôi sao?!" Cô tức giận, bỏ qua mọi sự thanh lịch, nâng đầu gối lên định tấn công điểm yếu của anh.

Trang Thiếu Châu nhanh hơn, ép cô vào tường ở cửa, dùng đôi chân dài chặn chặt lấy hai chân cô: "Tanya, tôi không rảnh rỗi như thế."

Anh không đi máy bay suốt 13 tiếng chỉ để giở trò lưu manh. Anh không phải người thần kinh.

Yết hầu anh chuyển động mạnh, ánh mắt sâu sắc dưới ánh đèn trở nên sắc bén, mãnh liệt. Trần Vi Kỳ hoàn toàn không có cơ hội phản kháng trước sự áp đảo của anh, cả cơ thể cô như tan rã, chỉ còn lại cảm giác nóng hừng hực.

Khi ở bên anh, mọi thứ đều trở nên không thể lý giải: mạnh mẽ, cuồng nhiệt, như một cơn bão đi qua.

Anh ghé sát vào tai cô, hơi thở khiến cô càng nóng hơn: "Tôi đã nói rồi, tôi đến đây để làm em vui. Là em không tin."

Nếu là ngày thường, chắc chắn Trần Vi Kỳ sẽ phản bác, nói rằng mình đang rất vui vẻ. Nhưng vào lúc này, cô lại không muốn cứng đầu nữa. Cô không hề thấy phản cảm với sự xuất hiện đột ngột của Trang Thiếu Châu. Thực sự mà nói, cô muốn có người dỗ dành mình.

Phải dỗ dành thật dịu dàng, hoặc là...... cô cố nén lại cảm giác âm ỉ dâng lên trong lòng.

Dù thế nào đi nữa, anh đã đến, và cô không ghét điều đó.

Cô cong đôi mắt hồ ly của mình, giọng nói trở nên mềm mại đầy quyền rũ: "Anh Trang, anh định dỗ tôi vui vẻ bằng cách nào đây?"

Trang Thiếu Châu khẽ cười. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, lại thấy cô nở nụ cười đầy mê hoặc, giống như một bông hoa rực rỡ. Một bông hoa quý phái khó chăm như thế này, nên được anh ngày đêm tưới tắm cẩn thận.

Đột nhiên, anh bế bổng cô lên, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo và nâng đỡ đôi chân cô như bế một đứa trẻ.

"Trang Thiếu Châu..." Trần Vi Kỳ bất lực kiểng chân, hai tay vòng qua cổ anh. Cách ôm như thế này khiến cô và anh có thể nhìn thẳng vào mắt nhau.

Cả hai đều thấy rõ đối phương, rất sâu sắc.

Trang Thiếu Châu lịch sự giải thích: "Như vậy sẽ dễ hôn em hơn."

Nói xong, anh lập tức cúi xuống, áp môi lên đôi môi đầy đặn của cô. Cô hơi chống cự như lấy lệ, nhưng nhanh chóng để anh chiếm lĩnh, chiếc lưỡi anh tùy ý xâm nhập, mạnh mẽ và bá đạo lướt qua từng ngóc ngách trong khoang miệng cô.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, ngực anh phập phồng dữ dội. Sợi gân trên cổ nổi rõ, hơi thở gấp gáp, thỉnh thoảng vang lên những tiếng thở dồn dập trầm thấp không thể kiềm chế. Bàn tay anh siết chặt lấy cô, khiến Trần Vi Kỳ nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, cảm giác như sắp tan chảy.

Nụ hôn của Trang Thiếu Châu không bao giờ chỉ dừng lại ở sự dịu dàng thuần túy. Không phải không có dịu dàng, nhưng phần lớn là sự mãnh liệt, thậm chí là cuồng bạo, như thể đây là lần cuối cùng anh có thể hôn cô.

Khi anh dừng lại, cô gần như sắp nghẹt thở. Trên lưng cô đã đổ mồ hôi, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Thở hồn hển, cô tựa đầu lên vai anh, yếu ớt nói: "... Trang Thiếu Châu... để tôi ngồi xuống sofa nghỉ một chút."

Trang Thiếu Châu dịu dàng lau mồ hôi trên trán cô, vỗ nhẹ lên lưng cô: "Thoải mái không?"

"..." Trần Vi Kỳ mím môi, ánh mắt sáng ngời nhưng ngoan ngoãn, coi như ngầm thừa nhận.

"Còn có cách thoải mái hơn nữa, Tanya. Em có muốn thử không?"

Trần Vi Kỳ nhíu mày, đầu óc chậm chạp, không hiểu hàm ý trong lời anh.

Trang Thiếu Châu đặt cô lên chiếc tủ dài gần cửa ra vào. Trần Vi Kỳ chống hai tay lên mép tủ, nhìn anh chậm rãi quỳ xuống trước mặt mình. Tim cô đập loạn nhịp, bối rối như con cá bị đặt lên thớt, không biết anh định làm gì.

Cô chợt nghĩ đến một điều, năm lấy cà vạt của anh, lắc đầu.

Trang Thiếu Châu bật cười, ý bảo cô cứ thả lỏng, nụ cười ấy trông đầy vẻ trêu ghẹo.

Với chiều cao và thân phận của mình, gần như anh chưa bao giờ phải để ai nhìn xuống mình. Trừ khi chính anh tự nguyện củi người, người ta mới có cơ hội dùng ánh mắt từ trên cao nhìn anh.

"Thử không, Tanya?"

Anh không cho cô cơ hội từ chối, quỳ một gối xuống dưới chân cô, giữ lấy cổ chân trắng ngần, rồi đặt bàn chân cô lên vai mình.

Hành động này đã đủ để nói rõ anh muốn làm gì.

Trần Vi Kỳ gần như nghẹt thở vì nóng bức. Cô giãy nhẹ, dùng chân đẩy anh ra, lo lắng nuốt nước bọt, lắp bắp: "Anh... anh chưa rửa tay..."

Trang Thiếu Châu im lặng vài giây, bàn tay vuốt dọc lên bắp chân cô, giọng trầm thấp: "Tôi dùng miệng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro