Chương 23: Quá giới hạn
Editor: Moonliz
"Mia, người đàn ông đó là ai?"
Cho đến khi bóng lưng của Trần Vi Kỳ và người đàn ông lạ biến mất khỏi tầm mắt, Chu Tễ Trì mới lên tiếng. Vẻ mặt của Dịch Tư Linh vô cùng phức tạp, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn anh ấy.
Chu Tễ Trì cười bất lực, xòe tay ra: "Xin lỗi, Mia, lại để cô làm mấy việc khó xử như thế. Lần sau nếu cô cần tôi giúp gì, cứ việc lên tiếng."
Dịch Tư Linh hừ nhẹ: "Tôi không nhỏ nhen như vậy đâu."
Cô ấy có hơi lơ đãng, vừa lo lắng cho tình cảnh của Trần Vi Kỳ, vừa cảm thấy cô đáng đời. Chơi đùa quá trớn rồi, giờ thì phải làm sao đây? Chồng tương lai đến bắt quả tang! Để xem cô giải thích thế nào trong tối nay!
Dịch Tư Linh chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Trang Thiếu Châu, nhưng cô ấy biết bà Lê - mẹ của anh. Một người phụ nữ mạnh mẽ, nổi tiếng không dễ dây vào, chắc chắn con trai bà ấy cũng không phải người đơn giản.
Bề ngoài Trang Thiếu Châu lịch lãm, phong độ, nhưng ai biết được phía sau anh là bộ mặt thế nào? Chỉ nhìn thân hình cường tráng ấy cũng đủ khiến người ta phải e dè.
Cô ấy chợt nghĩ đến một số hình ảnh không nên nghĩ – cảnh tượng bị kiểm duyệt, hoàn toàn không phù hợp với thân phận tiểu thư khuê các của cô ấy, khiến mặt cô ấy đỏ bừng lên.
"Anh ta không phải vệ sĩ của Tanya, đúng không?" Dựa vào vài chi tiết nhỏ mà Chu Tễ Trì đã có thể đoán ra được điều gì đó. Dịch Tư Linh không muốn trả lời thẳng thắn, càng làm anh ấy thêm khẳng định suy đoán của mình.
"Tôi không biết."
Chu Tễ Trì khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ấy, không thúc ép thêm.
Dịch Tư Linh không chịu nổi, cuối cùng thở dài, bực bội nói: "Được rồi, thật ra anh ta là Trang Thiếu Châu, chồng sắp cưới của Trần Vi Kỳ. Trì Tử, sao anh phải khổ như vậy chứ..."
Cô ấy thở dài uể oải, thấp giọng trách móc: "Đúng là tự làm khổ mình mà."
Chu Tễ Trì không nghe rõ những lời sau đó của cô ấy. Anh ấy chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đó là Trang Thiếu Châu sao? Là chồng sắp cưới của Vi Vi?
Vậy nên ánh mắt mang đầy cảnh cáo và đe dọa của anh không phải ảo giác.
Sắc mặt Chu Tễ Trì nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, không phải vì bị Trang Thiếu Châu cảnh cáo, mà vì lo lắng cho Trần Vi Kỳ. Trang Thiếu Châu sẽ làm gì cô đây? Có thể anh sẽ không tốt với cô, có thể sẽ làm tổn thương cô, hoặc...
Là đàn ông, Chu Tễ Trì hiểu rõ những bản tính tồi tệ của đàn ông. Những năm lăn lộn trong giới giải trí, anh ấy đã chứng kiến đủ kiểu đàn ông quyền lực và giàu có, sau lớp mặt nạ hào nhoáng là bộ mặt bạo ngược, háo sắc, không xem người khác ra gì.
Dịch Tư Linh vẫn đang ủ rũ, Chu Tễ Trì bất ngờ đặt ly rượu xuống, sải bước rời đi. Cô ấy giật mình, vội vàng đuổi theo: "Anh định làm gì thế?"
Chu Tễ Trì không dừng bước: "Tôi đi giải thích với anh Trang. Tôi và Tanya không có gì cả. Tôi sợ anh ta sẽ đối xử với cô ấy..." Anh ấy bỗng khựng lại, đổi giọng: "Không có gì đâu, Mia, cô không cần lo cho tôi."
"Tôi muốn xin lỗi anh ta. Nếu cần trút giận, anh ta có thể trút hết lên tôi."
Chu Tễ Trì là người rất lý trí, nhưng điều duy nhất khiến anh ấy mất kiểm soát chính là sự an toàn của Trần Vi Kỳ. Sau vụ bắt cóc và sự rạn nứt trong hôn nhân của ba mẹ cô, Trần Vi Kỳ luôn có một nhu cầu mãnh liệt và cố chấp về cảm giác an toàn. Là chồng tương lai của cô, Trang Thiếu Châu cần phải có trách nhiệm bảo vệ cô, chứ không phải gây ra bất kỳ tổn thương hay cảm giác nguy hiểm nào cho cô.
"Chu Tễ Trì, anh điên rồi sao! Trần Vi Kỳ tự biết cách giải quyết anh ta!"
Xung quanh lác đác có ánh mắt chú ý đến bọn họ, Dịch Tư Linh cắn răng, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể bất lực nhìn Chu Tễ Trì khuất bóng.
...............
Một tiếng "rầm" trầm đục vang lên rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối. Trần Vi Kỳ bị Trang Thiếu Châu ôm chặt, đẩy mạnh vào cánh cửa.
Dù hành động của anh có phần hung bạo, nhưng bàn tay lớn vẫn che chắn cho đôi xương vai lộ ra của cô, giảm bớt đau đớn khi va chạm. Trần Vi Kỳ chỉ cảm nhận được một lực đẩy mạnh mẽ, không đau, nhưng vẫn khẽ nhíu mày.
Phòng nghỉ nằm ngay bên dưới đài quan sát, vẫn còn có thể nghe thấy thoáng qua tiếng saxophone du dương. Đèn không được bật lên, bóng tối bao phủ căn phòng, chỉ có ánh sáng từ khe rèm cửa hé mở, phản chiếu lại thế giới náo nhiệt bên ngoài.
Trang Thiếu Châu quay lại không phải vì lo lắng cho Trần Vi Kỳ, mà vì anh lo đồ ăn trong buổi tiệc không hợp khẩu vị của cô. Anh không thích dáng vẻ gầy gò của cô, nhìn không thoải mái, chạm vào cũng không thích, cứ như thể anh đã ngược đãi cô vậy.
Anh không ngờ vừa bước vào đã bắt gặp cảnh tượng khi nãy.
Trần Vi Kỳ không phải kiểu phụ nữ ngoan ngoãn, phục tùng mọi mệnh lệnh của anh. Có khi cô đã đợi sẵn cơ hội này, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của anh là vội vã gặp mặt người yêu cũ.
Sao? Anh là kẻ ác chia rẽ uyên ương à? Hay là kẻ thứ ba xen vào tình yêu của cô? Rõ ràng chính cô là người mở miệng nói muốn kết hôn với anh.
Ánh mắt của Trang Thiếu Châu dừng lại trên gương mặt của cô. Thật sự quá mong manh. Cổ tay mảnh mai bị anh siết một cái đã ửng đỏ. Cô thật sự rất đẹp, ngay cả khi khuôn mặt không chút biểu cảm vẫn đủ để quyến rũ người khác. Những thứ đẹp đẽ thường mang độc hoặc khiến người ta đau đớn, như cây anh túc, như hoa hồng.
Trần Vi Kỳ không chịu nổi ánh mắt anh nhìn mình. Anh không nói gì, cũng không hành động, chỉ nhìn cô chằm chằm, bàn tay nóng rực đặt trên xương bướm sau lưng cô, hơi nóng từ anh truyền thẳng vào cơ thể.
Bóng tối và sự im lặng làm cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt, như thể đang chìm trong biển sâu. Cô không thích cảm giác mất kiểm soát đầy nguy hiểm này, tiềm thức cô có hơi sợ hãi, đôi môi mím lại, khuôn mặt quay sang hướng khác.
Trang Thiếu Châu nhếch môi cười lạnh, giữ chặt cằm cô, ép cô phải đối mặt với mình: "Chỉ như vậy mà đã không thích tôi rồi?"
Không. Trần Vi Kỳ thầm đáp trong lòng.
"Chỉ như vậy mà đã thích anh ta? Tôi vừa rời đi, em đã muốn gặp riêng anh ta? Những ngày qua gặp còn chưa đủ sao?" Giọng anh khàn đặc, hơi thở hỗn loạn, yết hầu liên tục nhấp nhô, như thể đang phải gắng sức kìm nén.
"Tôi không gặp riêng anh ấy, Dịch Tư Linh cũng có mặt ở đó." Trần Vi Kỳ nhẹ nhàng đáp, cơ thể bị anh ôm chặt đến mức nóng bức, cô vô thức vùng vẫy.
Trang Thiếu Châu càng siết chặt hơn, hai chân dài mạnh mẽ áp sát cô, chiếc váy dài lộng lẫy của cô đã nhàu nát từ lâu. Anh như sợ cô sẽ chạy trốn hoặc biến mất, đến mức chỉ muốn nhốt cô vào một cái lồng, hoặc bỏ cô – nàng tiên cá này vào trong bể cá khổng lồ của anh.
Trần Vi Kỳ thật sự khó thở vì bị anh ôm quá chặt. Không muốn kích động anh trong cơn tức giận, cô chỉ đành chấp nhận sự chiếm hữu điên cuồng này: "Tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh ấy thôi, Trang Thiếu Châu. Tôi không có ý gì khác."
Trang Thiếu Châu cười lạnh: "Lấy Dịch Tư Linh làm cái cớ là chiêu trò cuối cùng em nghĩ ra sao? Cô ấy có ở đó thì thế nào, cũng không ngăn được ánh mắt tình tứ của hai người. Nếu em thật sự muốn làm gì, chắc chắn sẽ nghĩ ra cả trăm cách. Trần Vi Kỳ, em chắc chắn chỉ là muốn nói lời tạm biệt, chứ không phải ——"
Đột nhiên anh mất hết sự kiên nhẫn, tiếp tục tranh luận chỉ thêm ngu ngốc, anh cúi đầu, khóa chặt đôi môi cô bằng một nụ hôn.
Đôi môi mềm mại, đầu lưỡi mang hơi ẩm ngọt ngào, trong khoang miệng là sự ấm áp dễ chịu. Tất cả làm Trang Thiếu Châu hài lòng, cơ thể cô ngoan ngoãn hơn chính con người cô rất nhiều. Anh hôn sâu, đầy dữ dội, đồng thời dùng tay giữ chặt hai cổ tay cô, ép cao lên đỉnh đầu, cố định lại. Với tư thế này, cô buộc phải ngửa đầu lên, đón nhận hết cơn giận của anh.
Như thể anh đang dùng nụ hôn để đánh dấu, để khắc sâu dấu ấn và sự chạm đến từ anh.
Trần Vi Kỳ không ngờ rằng anh sẽ bất ngờ hôn xuống. Cả người cô như choáng váng, khoang miệng và cả mũi đều ngập tràn hơi thở của anh.
Sự ẩm ướt từ đầu lưỡi chạm nhau làm cô thoáng chốc mê loạn.
Chỉ là... anh quá dữ dội.
"... Nhẹ chút." Cô khó chịu nhắm mắt, thốt lên bằng giọng mềm mại, khẽ run.
"Nhẹ thì em sẽ quên mất ai là chồng mình." Giọng anh trầm thấp, như bị nuốt chửng trong những lần môi lưỡi giao thoa. Một giây cũng không chịu rời đi, ngay cả khi nói chuyện cũng phải lướt qua đôi môi cô. Mãi đến khi Trần Vi Kỳ thực sự không chịu nối, anh mới buông tha, nhưng vẫn giữ chặt cổ tay cô trên đỉnh đầu, như đang trừng phạt một tội phạm .
Trong ánh sáng mờ nhạt, Trang Thiếu Châu không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cô. Nhưng khi cô chịu để anh hôn, cơn giận của anh đã vơi đi phần nào.
"Thật sự chỉ là tạm biệt? Không gạt tôi chứ?" Anh hỏi, nhưng trong lòng vẫn không muốn buông tha cô.
Trần Vi Kỳ đỏ bừng cả mặt, nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp tim rối loạn: "......... Đó là sự thật!"
Ánh mắt Trang Thiếu Châu vẫn ngờ vực, tia nhìn sắc bén không rời khỏi cô.
Trần Vi Kỳ không còn tí sức lực hay tâm trí nào để đôi co với anh. Cô chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, miệng vẫn không ngừng tiết nước bọt, tất cả đều do anh làm ra. Cô thầm thở dài, rồi bất chợt vươn người, hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Trong khoảnh khắc đó cơ bắp Trang Thiếu Châu trở nên căng cứng lại.
Cô ba nhà họ Trần là một người phụ nữ cực kỳ thông minh. Cô rất rõ lợi thế của bản thân, chỉ là trước nay không thèm sử dụng. Nhưng bây giờ, cô buộc phải tỏ ra mềm mỏng một chút. Trang Thiếu Châu thật sự khó dỗ dành, nếu bị anh hôn thêm lần nữa, rất có thể cô sẽ ngất vì nghẹt thở.
Trần Vi Kỳ không muốn bị đưa vào bệnh viện, cũng không muốn ngày mai trên mặt báo xuất hiện tiêu đề: "Trần Vi Kỳ bị ngất sau khi bị một người đàn ông lạ mặt cưỡng hôn."
Cô còn phải trở lại buổi tiệc. Chiếc bánh sinh nhật kỷ niệm 100 năm thành lập của thương hiệu Nhuy Bạc cần cô đích thân cắt. Khoảnh khắc huy hoàng đó, dù chết, cô cũng phải bò đến cho bằng được.
"Thật sự không gạt anh mà, trang phục này rất nặng, tôi mệt quá. Bế tôi qua ghế sofa được không?"
Sau khi hôn xong, giọng của người phụ nữ lại thêm hơi thở hỗn loạn, nghe thật mềm mại và lười biếng. Cái giọng đầy vẻ yêu kiều này dường như là vũ khí được tạo ra để khiến anh đầu hàng.
Trang Thiếu Châu nheo mắt lại, biết rõ cô đang giả vờ thuận theo anh, nhưng vẫn không kìm được trái tim lay động. Anh từ từ buông tay cô ra, bàn tay áp lên má cô, nhẹ nhàng xoa, giọng nói trầm ấm: "Thêm một nụ hôn nữa, tôi sẽ bế em qua đó."
"Cô Trần, cô có trong đó không?"
Bên ngoài cánh cửa đột nhiên vang lên một giọng nói lịch sự, đầy phong độ.
Vì chỉ nhau một cánh cửa, âm thanh bên ngoài truyền vào rõ ràng. Đồng tử của Trần Vi Kỳ như tan vỡ, động tác xoa nhẹ của Trang Thiếu Châu cũng dừng lại. Cả hai đều nhận ra sự thay đổi từ đối phương.
"Trang Thiếu Châu... thả tôi ra..."
Trần Vi Kỳ dùng giọng nhỏ đến mức chỉ như hơi thở, nửa như ra lệnh, nửa như cầu xin.
"Vợ à, anh ta lo lắng tôi sẽ làm gì em nên mới theo đến tận đây sao?" Trang Thiếu Châu thì thầm bên tai cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ cô như vòng kiềm chế vô hình.
Trần Vi Kỳ khẽ run rẩy trong vòng tay anh, hơi thở không thể kiểm soát, trở nên hồn loạn.
Lúc này tình huống chẳng khác nào một chiếc siêu xe mất phanh, lao vun vút về phía con đường cụt.
Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa nhẹ, đầy kiềm chế. Tay Chu Tễ Trì cầm một chiếc hoa tai nhặt được ngoài hành lang, giọng nói mang sự lo lắng: "Cô Trần, trong buổi tiệc có khách muốn gặp cô."
Cộc cộc, cộc cộc. Tiếng gõ nhẹ vang lên ngay bên tai Trần Vi Kỳ.
Hơi thở của cô như bị nghẹn lại, mà rõ ràng Trang Thiếu Châu không có ý định buông tha. Nếu lúc đầu còn hơi do dự, thì giờ đã không thể.
Đôi chân dài của anh càng siết chặt hơn, ép cô tựa sát vào cánh cửa.
Cánh cửa hơi rung lên, phát ra tiếng động nhỏ.
Trần Vi Kỳ giận dữ nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ trong bóng tối. Tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng lại, không tiếp tục nữa.
Hình ảnh Chu Tễ Trì hiện lên trong đầu Trang Thiếu Châu. Thực tế khuôn mặt của anh ấy khác xa so với những bức ảnh, áp phích hay trên màn hình. Khi gặp Chu Tễ Trì ở ngoài đời, cảm giác tồn tại của anh ấy mới thật sự rõ ràng, không thể phớt lờ, cũng không dễ dàng xóa bỏ. Đây là người mà Trần Vi Kỳ đã từng yêu.
Họ từng nắm tay, ôm nhau, hôn nhau, đắm chìm vào nhau... thậm chí là làm tình.
Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén trái tim đang đập mạnh mẽ và đau nhói. Sự chiếm hữu dành cho Trần Vi Kỳ đạt đến đỉnh điểm, gần như khiến anh mất lý trí.
Anh bất ngờ bịt miệng Trần Vi Kỳ, từng từ phát ra mang theo áp lực, tàn nhẫn mà lạnh lùng nói vọng ra ngoài cửa: "Bảo họ chờ."
Trần Vi Kỳ bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực yếu ớt chẳng khác gì con kiến chống lại chiếc xe tải. Thậm chí cô không thể phát ra tiếng.
Nhìn vào đôi mắt phẫn nộ và cảnh cáo của cô, Trang Thiếu Châu không hề dao động: "Hiện tại cô Trần Vi Kỳ đang rất bận. Cô ấy đang hôn tôi."
Gương mặt Trần Vi Kỳ hiện rõ sự ngạc nhiên tột độ, như không thể tin nổi anh vừa nói những lời đó.
Chu Tễ Trì đứng lặng đi ở bên ngoài, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa bọc đệm dày. Dường như cánh cửa là một ranh giới khổng lồ, mãi mãi chia đôi hai thế giới.
Hai người bên trong là vợ chồng, có thể hôn nhau, thậm chí làm tình.
Người bên ngoài chỉ là người dưng. Cánh cửa lại rung lên lần nữa.
Trang Thiếu Châu cúi xuống, một lần nữa khóa chặt hơi thở của Trần Vi Kỳ bằng một nụ hôn mãnh liệt. Lần này, anh hoàn toàn đánh mất sự kiểm soát. Bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô, nụ hôn sâu đến mức xâm chiếm mọi ngóc ngách. Ngực anh phập phồng dữ dội, chẳng còn chút lý trí nào, không kiểm soát được nụ hôn, tình huống, mối quan hệ với Trần Vi Kỳ, hay thậm chí là bản thân anh.
Đôi tay anh bắt đầu lấn tới những nơi không nên. Nhưng có gì là không nên? Ngay cả phần sâu nhất trong cô, anh cũng đã từng chiếm giữ, từng khiến cô tan chảy trong khoái cảm.
Anh và Trần Vi Kỳ mới là cặp đôi hợp pháp, danh chính ngôn thuận, được mọi người chúc phúc. Chính anh sẽ mang đến cho cô một lễ cưới xa hoa, lộng lẫy. Chỉ có anh mới làm được điều đó.
Bên ngoài không còn tiếng động nào nữa, có lẽ người đó đã rời đi. Bên trong, cơn giông tố không biết đến khi nào mới dừng lại.
Trần Vi Kỳ bị anh hôn đến mức cả người đồ mồ hôi, đôi chân gần như không còn đứng vững. Cô không ngờ Trang Thiếu Châu lại hành động thô lỗ, không giữ chút phong độ nào, không chừa lối thoát. Cô không rõ anh đang muốn đối đầu với ai - với cô hay với chính mình.
Nhưng Trang Thiếu Châu không cần dùng cách sỉ nhục như vậy để khẳng định chủ quyền. Cách làm này không chỉ khiến cô mà cả Chu Tễ Trì và đoạn tình cảm vốn dĩ có thể kết thúc trong êm đềm đều bị phủ lên một lớp nhơ nhớp khó chịu.
Cô không phải đồ vật của Trang Thiếu Châu, không phải thứ để anh mặc sức nhào nặn.
"Tách." Một âm thanh vang lên khi Trang Thiếu Châu tìm được công tắc trên tường và ấn bật. Ánh sáng đột ngột tràn ngập, xua tan bóng tối, phơi bày mọi sự hỗn loạn, bối rối, và không còn gì để che giấu.
Ánh đèn chói lóa làm Trần Vi Kỳ cảm thấy như mọi thứ cô muốn giấu giếm đều bị lột trần. Cô đứng đó, lồng ngực phập phồng, không thể giấu được nỗi xấu hổ. Cơ thể bị anh khơi gợi những cảm giác khó nói, điều đó càng khiến cô thêm giận dữ. Trong tuyệt vọng, cô giơ tay đấm vào vai anh, nhưng bờ vai rắn chắc chỉ làm tay cô đau nhói. Không còn cách nào khác, cô nghiến răng cắn mạnh vào lưỡi anh.
Trang Thiếu Châu bị cắn một cách bất ngờ, hơi rít lên một tiếng. Vị máu tanh lan tràn, kích thích thần kinh anh đến cực hạn, nhưng đồng thời kéo anh trở về với lý trí.
Trần Vi Kỳ nhân lúc đó đẩy anh ra, cơ thể vẫn còn run rẩy. Cô đưa tay lên và giáng một cái tát vào mặt anh. Thực ra cú tát không mạnh, vì cánh tay cô đã mỏi nhừ, chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Nhưng không quan trọng mạnh hay nhẹ, đó vẫn là một cái tát. Và trên đời này, có lẽ không ai dám tát Trang Thiếu Châu. Cả hai đều sững sờ.
Trang Thiếu Châu không ngờ Trần Vi Kỳ dám đánh anh. Trần Vi Kỳ lại càng không ngờ chính mình đã làm điều đó. Bầu không khí rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, những dư vị của cơn đam mê còn sót lại trở nên đầy châm biếm. Người khác nhìn anh như ngắm ánh trăng trên tòa cao, đầy kính nể và dè dặt. Nhưng Trần Vi Kỳ lại dám đánh anh.
"Tôi..." Trần Vi Kỳ chợt nhận ra bên má anh có một vết xước nhỏ, do cú tát vội vã của cô khiến viên kim cương trên nhẫn cào trúng.
"Em thích anh ta đến mức vì anh ta mà đánh tôi?"
Trang Thiếu Châu không hề cảm thấy đau đớn. Cơn nóng hừng hực trong người đã tan biến, chỉ còn lại đôi mắt dài sắc lạnh khóa chặt lấy cô. Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh như nước.
"Anh bắt nạt tôi, tôi mới đánh anh. Chẳng liên quan gì đến ai cả." Trần Vi Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt không còn ánh mơ màng, đáp lại anh bằng ánh nhìn lạnh lùng.
"Tôi bắt nạt em?" Trang Thiếu Châu như nghe thấy điều gì đó buồn cười.
"Em chủ động hôn tôi, tôi đáp lại em, vậy mà cũng bị xem là bắt nạt? Từ khi anh ta xuất hiện, mọi thứ đều trở nên sai lệch. Sao? Có anh ta ở đây thì tôi không được hôn em à? Chúng ta là vợ chồng, hôn nhau cần phải xin phép anh ta sao?"
Lời lẽ vô lý của anh khiến Trần Vi Kỳ giận đến mức mắt đỏ hoe, hai má nóng bừng không bình thường. Cô buột miệng phản kích: "Đúng! Người ta có thể chết chứ không thể bị làm nhục. Tôi không cho phép thì anh không được hôn tôi! Anh muốn khẳng định chủ quyền theo cách đó thì phải có sự đồng ý của tôi!"
Hàm răng Trang Thiếu Châu nghiến chặt, khuôn mặt trở nên lạnh như băng.
"Trang Thiếu Châu, nếu anh muốn tìm một người phụ nữ để hôn bất cứ lúc nào, bắt nạt bất cứ lúc nào, thì đừng tìm tôi, Trần Vi Kỳ." Giọng cô cứng rắn: "Tôi đã nói rồi, nếu anh không hài lòng với tôi, sau khi cưới anh muốn tìm ai thì cứ tìm, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng đừng đến can thiệp vào cuộc sống của tôi!"
Trần Vi Kỳ nói xong, đầu óc như ngừng hoạt động, đến cuối câu cô cũng không biết mình đang nói gì. Cô thừa nhận mình đã có phần mất kiểm soát, trong cả đời mình, ngay cả khi cãi nhau với Trần Bắc Đàn, cô cũng chưa từng nói năng bất chấp như thế.
Đáng lẽ đây phải là một buổi tối tuyệt đẹp – gió nhẹ hiu hiu, ánh trăng dịu dàng, một cuộc chia tay thanh lịch để chào đón khởi đầu mới. Nhưng hiện tại, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, rối tung rối mù, đầy căng thẳng và đấu đá.
Anh cố ý hôn cô, mất hết lý trí. Còn cô lại nói mà không thèm suy nghĩ. Cả hai đều đang thở gấp, nhưng không ai chịu nói lời xin lỗi trước.
Bỗng dưng, Trang Thiếu Châu cảm thấy bên má có cảm giác đau nhói, như có hàng ngàn mũi kim châm vào. Anh đưa tay lên lau, đầu ngón tay lập tức phát hiện một vệt máu đỏ sẫm.
Tim Trần Vi Kỳ khẽ thắt lại. Cô muốn nói gì đó, đôi môi mấp máy, nhưng không thể thốt nên lời.
"Vừa rồi là do tôi đã quá đáng, Trần Vi Kỳ." Trang Thiếu Châu không nhìn cô nữa. Giọng nói trầm ổn của anh thoáng một lớp u ám, như đang kiềm chế chính mình. Anh đã mất kiểm soát một lần, và sẽ không có lần thứ hai.
Sự kiêu ngạo của anh không cho phép cúi đầu, nhưng phong độ buộc anh phải xin lỗi: "Tôi xin lỗi em."
Trần Vi Kỳ chậm rãi nhìn anh. Khuôn mặt góc cạnh của anh vừa anh tuấn vừa sắc bén, nhưng cảm xúc ẩn sau đó lại khó nhìn thấu.
"Tôi chỉ rất bất ngờ. Đến giờ phút này, em vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ đó." Trang Thiếu Châu nhếch môi cười lạnh, đầu ngón tay lau sạch vết máu đến khi không còn dấu vết. Cảm giác trong lòng anh như đang rơi xuống vực sâu.
Anh không thể hiểu được sự mất kiểm soát, thất vọng, và thậm chí là nỗi buồn cười đến mỉa mai này. Có lẽ, anh đã thích Trần Vi Kỳ một chút, nếu không thì chẳng đến nông nỗi như vậy.
"Có lẽ em thực sự không quan tâm. Vậy thì tôi muốn tìm ai cũng được."
Trang Thiếu Châu đưa tay tắt đèn. Bóng tối bao trùm, khiến cả hai không nhìn rõ mặt nhau – điều đó giúp họ giữ được chút thể diện. Ngay sau đó, anh mở khóa cửa, rời khỏi căn phòng này mà không chút do dự.
Trần Vi Kỳ bị bỏ lại trong bóng tối. Cô chớp mắt vài lần để quen với bóng tối, rồi chậm rãi bước đến ghế sofa và ngồi xuống, ngẩn ngơ rất lâu.
Chiếc điện thoại trong túi xách bắt đầu rung lên từ lúc nào không hay. Mãi một lúc sau, cô mới hoàn hồn, lấy điện thoại ra xem. Có bốn cuộc gọi nhỡ từ Mỹ Du. Cô đã hoàn toàn không nhận ra.
Khi cô nhấc máy, bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhõm: "Tanya! Cô ở đâu vậy? Nhanh lên, sắp cắt bánh kem rồi! Mọi người đang đợi cô!"
Trần Vi Kỳ nuốt cảm giác đắng chát trong lòng xuống, bình tĩnh trả lời: "Được, tôi đến ngay."
Cô không chần chừ, nhanh chóng đứng dậy, bật đèn, rồi chỉnh lại lớp trang điểm một cách cẩn thận. Trước khi rời đi, ánh mắt cô vô tình bắt gặp một chiếc túi giữ nhiệt đặt trên bàn trà. Chiếc túi nhìn rất sang trọng.
Cô tò mò cầm lên, mở ra, bên trong là một phần súp kem ngô, một hộp cam đã gọt sẵn, và một bát cơm hải sản sốt nấm truffle. Món ăn còn nóng, như thể vừa mới được mang đến.
Trần Vi Kỳ ngẩn người nhìn chiếc túi, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác lạ lẫm – vừa ấm áp, vừa khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro