Chương 28: Chúc Mừng Tân Hôn
Editor: Moonliz
Sau nụ hôn nồng nhiệt, giữa môi họ vẫn còn vương lại một sợi chỉ bạc mờ ảo. Trang Thiếu Châu giữ lấy gương mặt cô, hơi thở nặng nề và sâu lắng như âm thanh lập thể vang mãi bên tai Trần Vi Kỳ.
Cô không chịu nổi nữa, cả người mềm nhũn, vội vàng đẩy anh ra rồi luống cuống mở cửa chạy ra ngoài.
Mỹ Du tìm Trần Vi Kỳ khắp nơi, cuối cùng cũng gặp cô ở góc cầu thang. Vừa nhìn thấy, cô ấy vui mừng nhưng ngay sau đó lại hét lên: "Trời ơi! Cô làm gì thế? Son môi của cô lem rồi kia!"
Trần Vi Kỳ lập tức đưa tay che miệng, đôi mắt đầy vẻ bối rối vì bị phát hiện. Chắc chắn son môi đã lem hết rồi... tất cả là tại Trang Thiếu Châu! Nếu anh không hôn cô, làm sao cô lại thành thế này?
Trong bữa tiệc, nhân lúc không ai để ý, Trần Vi Kỳ lườm Trang Thiếu Châu mấy lần. Anh lại mỉm cười, vòng tay qua eo cô, cúi đầu thì thầm bên tai: "Sao vậy?"
Cô túm lấy cúc tay áo của anh, kiễng chân lên, ghé sát vào tai anh, nghiến răng nói: "Sau này hôn tôi phải xin phép trước!"
Hai người đứng rất gần nhau, từ ngoài nhìn vào trông chẳng khác nào đôi vợ chồng trẻ đang thủ thỉ tâm sự riêng tư.
Trang Thiếu Châu hơi nhướng mày, lịch thiệp nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay, ánh mắt đong đầy ý tình: "Không."
"......"
Trần Vi Kỳ tức đến nghẹn lời. Anh thực sự giỏi giả vờ hơn cô nhiều. Cô thậm chí còn nghe thấy có trưởng bối bên cạnh cảm thán: "Hai vợ chồng trẻ tình cảm quá!"
Tình cảm cái gì chứ!
Xung quanh toàn là khách khứa, cô chỉ còn cách âm thầm dùng sức bóp chặt ngón tay anh, muốn làm anh đau. Nhưng trái lại, không những không khiến anh khó chịu, mà cô lại giống như bị kẹp chặt, đau đến không chịu nổi. Ngón tay anh dài, thon gọn, từng khớp xương đều rõ ràng và cứng cáp. Đã vậy, chúng còn rất linh hoạt, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của cô, sau đó chuyển sang nắm chặt tay cô một cách nhẹ nhàng.
Bàn tay mềm mại của Trần Vi Kỳ bị anh nắm lấy, hoàn toàn không có cơ hội thoát ra.
Trang Thiếu Châu tao nhã kính rượu với một người chú, nhưng khi nghiêng đầu, anh lại cúi xuống thì thầm bên tai cô:
"Vi Kỳ, em bóp tay tôi chỉ làm đau em thôi. Lần sau, để em bóp ở chỗ khác nhé."
Đôi mắt Trần Vi Kỳ mở to, ngẩn người:
"?"
Đều là người lớn cả, ai mà không hiểu ý anh chứ? Huống chi giọng điệu của anh còn cố tình trêu chọc như vậy. Nhưng anh thật sự quá táo bạo, dám nói mấy lời thô tục với cô ở giữa một bữa tiệc đầy khách khứa, trong khi vẫn giữ vẻ lịch sự tao nhã đó. Anh thật sự là một kẻ nguy hiểm.
Trang Thiếu Châu vẫn bình thản như không, chỉ có khuôn mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng, như sắp nhỏ máu. Khi đi ngang qua bàn của Dịch Tư Linh, cô ấy ngạc nhiên nhìn cô: "Trần Vi Kỳ, mặt cô đỏ quá!"
Trang Thiếu Châu chỉ mỉm cười không nói. Trần Vi Kỳ tức chết vì Dịch Tư Linh phá đám, cô véo một cái vào mặt cô ấy, sau đó gắp cho cô ấy một miếng bánh sầu riêng: "Ăn của cô đi, bảo bối!"
............
Sau tiệc trưa, khách khứa lần lượt ra về. Trần Vi Kỳ nhận được rất nhiều quà từ bạn bè và người thân, với danh nghĩa là bổ sung sính lễ cho cô. Tất cả chất đống trong phòng nghỉ.
Sau lễ đính hôn, họ phải bắt đầu chuẩn bị các công việc cho hôn lễ: đăng ký kết hôn, chụp ảnh cưới, chọn địa điểm tổ chức, sắp xếp trang trí, đặt váy cưới, giày cưới, các loại lễ phục... Có quá nhiều việc phải làm.
Kết hôn không hề dễ dàng chút nào.
Trần Vi Kỳ nhờ Mỹ Du điều người mang quà về nhà họ Trần. Lúc này cô không có thời gian để mở ra, vì đang bị một đám chị em plastic vây quanh.
Bọn họ thông báo đã đặt chỗ xong xuôi, tối nay muốn tổ chức một bữa tiệc giải toả cho cô. Thậm chí còn nhấn mạnh rằng cô nhất định phải đưa Trang Thiếu Châu đi cùng. Bọn họ còn úp mở: "Nếu bạn của anh Trang hay mấy người em họ của anh ấy muốn tham gia thì càng tốt. Bọn tôi luôn chào đón nhé!"
"Gigi đã đặt phòng lớn nhất ở hộp đêm Box cho cô rồi! Ba bốn chục người tới cũng không vấn đề gì đâu!"
Trần Vi Kỳ suýt bật cười vì tức. Đám chị em plastic này đúng là biết tính kế, còn dám đẩy ý đồ xấu xa lên đầu cô. Bạn bè của Trang Thiếu Châu toàn là những cậu ấm có tiếng trong giới nhà giàu, còn mấy người em họ nhà họ Trang thì lại vừa điển trai vừa phong độ, là những đối tượng hẹn hò được săn đón trong giới thượng lưu. Chỉ cần uống chút rượu, không khí đến độ, thích ai thì lôi lên giường, đúng là chuyện như mơ với họ.
Trần Vi Kỳ hiểu rõ suy nghĩ của đám phụ nữ này, nhưng cô lại không thể từ chối, như vậy sẽ mất mặt, chẳng khác nào cô không gọi được vài người bên nhà chồng đến góp vui. Cuối cùng, cô đành phải cứng rắn đến tìm Trang Thiếu Châu, hỏi anh tối nay có rảnh không.
"Đi ăn tối à? Hay còn có hoạt động gì khác?" – Trang Thiếu Châu hỏi.
Trần Vi Kỳ đảo mắt, cô cũng không rõ đám chị em plastic này đã lên kế hoạch gì, chỉ đáp bừa: "Ăn tối xong thì đi bar uống rượu, chơi một chút. À mà..." – Cô giả vờ lơ đãng: "Bạn bè anh với mấy người em họ ấy, có rảnh không? Đến cùng cho vui."
Trang Thiếu Châu cười khẽ, có vẻ hơi nóng, cởi áo khoác ra trước mặt cô, tiện tay xách theo: "Ồ, đám chị em của em muốn nhắm vào mấy cậu em họ của tôi à?"
"..."
Trần Vi Kỳ nghẹn lời. Thông minh thì tốt, nhưng đâu cần phải tỏ ra rõ ràng như vậy!
Cô tức tối lườm người đàn ông trước mặt. Vẻ lịch lãm của anh dường như đã rũ bỏ cùng chiếc áo khoác. Chiếc áo sơ mi vừa vặn khẽ căng lên bởi cơ bắp săn chắc, đôi tay rắn rỏi bị cặp khuy tay áo vàng kim cố định. Thân hình "mặc thì gầy, cởi thì đô" của anh khiến Trần Vi Kỳ đỏ mặt, nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác.
"Không đến thì thôi, ai mà thèm." Cô hừ một tiếng, quay gót bỏ đi: "Chiều nay tôi đi spa với họ, anh tự lo việc của mình đi."
Trang Thiếu Châu bất đắc dĩ bước theo, nhẹ giọng nói: "Tôi đâu nói không đi. Ăn tối thì được, nhưng mấy hoạt động sau đó chắc không đi cùng em được. Tám giờ tôi có hẹn bàn việc."
"Tùy anh thôi." Trần Vi Kỳ khoanh tay, bước đi với dáng vẻ uyển chuyển trên đôi giày cao gót.
"Tôi sẽ bảo họ đến, giữ thể diện cho em."
Cô khựng lại, liếc anh một cái: "Cũng không cần đến hết đâu, vài người là được."
"Nhưng chỉ độc thân thôi đấy." Cô bổ sung thêm.
Cô không muốn những người đã có bạn gái đến, lỡ bị đám chị em của cô quyến rũ rồi xảy ra chuyện ngoại tình thì cô mất mặt chết mất.
Trang Thiếu Châu bật cười, không hiểu sao càng ngày anh càng thấy cô đáng yêu hơn. Anh giữ lấy cánh tay cô, kéo mạnh để cô ngả vào người mình, chưa kịp để cô phản ứng thì đã cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng của cô.
"Tôi sẽ sắp xếp người độc thân, nhưng em phải giữ khoảng cách với họ. Giờ em đã đính hôn với tôi rồi." Giọng anh đột ngột trở nên lạnh lùng.
Dù là em họ hay bạn bè, anh cũng không mấy yên tâm. Không muốn một Chu Tễ Trì vừa đi lại xuất hiện thêm ai khác. Trần Vi Kỳ giống như một bông hoa kiều diễm, dù đặt giữa vườn hoa đua sắc vẫn nổi bật. Anh lo lắng không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô.
Trần Vi Kỳ tức đến mức muốn mắng anh. Cả ngày chỉ lo cô "đội nón xanh" cho anh, đúng là bệnh hoang tưởng.
"Trang Thiếu Châu, anh đúng là có bệnh!"
Đến tối, Trang Thiếu Châu ăn tối cùng Trần Vy Kỳ và đám bạn của cô, rồi lại thấy không yên tâm. Cuối cùng, anh chủ động theo cô đến quán bar, nói chỉ ngồi khoảng 15 phút rồi đi.
Một nhóm người bước ra từ nhà hàng, xe đưa đón đã đợi sẵn bên lề đường. Trang Thiếu Châu lịch thiệp mở cửa xe cho Trần Vi Kỳ.
Một người phụ nữ trong nhóm nháy mắt trêu cô: "Đúng là anh ấy không muốn rời xa cô một giây nào nhỉ."
Người khác tiếp lời: "Tanya của chúng ta xinh đẹp thế này, làm sao mà anh Trang rời mắt được chứ. Đây còn là trước mặt chúng ta, sau lưng chắc tình cảm lắm đây."
"Chắc chắn là như hình với bóng, không muốn tách rời đâu nhỉ."
Xung quanh vang lên tiếng cười đùa ngọt ngào của mấy người phụ nữ.
"..............."
Trần Vi Kỳ suýt nữa ngất đi, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười nhờ vào sự kiên cường và khả năng diễn xuất. Câu nói đùa ấy khiến mặt cô hơi nóng lên, giả vờ như không có chuyện gì, liếc nhìn vẻ mặt của Trang Thiếu Châu.
Dưới ánh đêm, đường nét gương mặt anh rất rõ ràng và điển trai, dáng vẻ thả lỏng dựa vào cửa xe, không thể hiện điều gì.
Trần Vi Kỳ quay đầu lại, ra lệnh cho đám cô chiêu nhà giàu: "Các cô lo mà giữ miệng đi. Lát nữa đến quán bar, mấy người anh em họ của anh ấy cũng sẽ đến, đừng làm mất mặt tôi."
Dịch Tư Linh đứng giữa một đám người đẹp như hoa, bĩu môi: "Tôi vẫn sẽ làm mất mặt cô đấy, không được à?"
Trần Vi Kỳ bật cười duyên, mỉa mai: "Cô thì là ngoại lệ. Họ là hồ ly tinh, còn cô là bảo bối trong sáng."
Dịch Tư Linh cảm thấy bị xúc phạm, cau mày lạnh giọng: "......... Cút!"
Khi những nam thanh nữ tú trẻ tuổi tụ họp, không khí tự nhiên trở nên sôi động, huống hồ nơi đây từ môi trường, âm thanh, DJ, ánh sáng, sàn nhảy, đến biểu diễn đều thuộc hàng đỉnh cao. Trang Thiếu Châu nói chỉ ngồi một lát là một lát, uống vài ly rồi đứng dậy rời đi trong bầu không khí náo nhiệt, dặn dò Mỹ Du không để Trần Vi Kỳ uống nhiều, còn để lại tài xế của mình lại, lúc này mới yên tâm.
Thư ký Bạch đứng chờ ngoài phòng riêng, thấy Trang Thiếu Châu đi ra, tiến đến, ghé sát tai anh nói nhỏ một câu.
Trang Thiếu Châu lạnh nhạt đáp: "Chuẩn bị xe."
............
Sau khi Trang Thiếu Châu rời đi, một cô tiểu thư ngồi khá xa tranh thủ cơ hội lại gần, thân thiết nhờ Trần Vi Kỳ chọn ảnh chụp hôm nay để đăng lên mạng xã hội.
Trong giới này, ai mà không muốn kết giao với nhà họ Trần và nhà họ Trang? Được tham gia lễ dặm hỏi hôm nay cũng là một cách để khoe mẽ. Ai cũng muốn trở thành thành viên trong nhóm bạn thân của Trần Vi Kỳ, lúc chụp ảnh tập thể thì lại càng muốn chen vào đứng cạnh cô, để thể hiện vị trí quan trọng của mình trên sân khấu danh lợi.
Đáng tiếc, vị trí phụ chính bên cạnh Trần Vi Kỳ trong ảnh chụp luôn dành cho Dịch Tư Linh, dù hai người như nước với lửa.
Một nhóm chị em plastic đều có những tính toán riêng, chơi với ai, nịnh ai, bợ đỡ ai, tất cả đều vì lợi ích.
Trần Vi Kỳ hiểu điều đó, chỉ là cô không vạch trần, giữ thái độ mặc kệ. Cô lớn lên trong nhà họ Trần, từ nhỏ đã chứng kiến vô số người tâng bốc và lấy lòng. Ban đầu còn suy nghĩ xem những điều tốt ấy có chân thành hay không, nhưng dần dà, cô cũng chấp nhận một sự thật lạnh lẽo ———
Suốt đời này, mọi thiện ý và sự yêu mến dành cho cô đều xen lẫn với mưu đồ nào đó, không phải vì cô là Trần Vi Kỳ, mà vì cô là Trần Vi Kỳ của nhà họ Trần.
Trần Vi Kỳ đã qua cái tuổi đau lòng vì chuyện thật giả. Hiện tại, cô rất tận hưởng trạng thái này, bởi vì trao đổi lợi ích cũng là một sự thuần khiết.
Cô thảnh thơi cầm một ly cocktail, chỉ tay: "Tấm này được, biểu cảm của mọi người đều ổn. Còn tấm này thì thôi, A Ngọc chụp không đẹp lắm..."
"OK thôi, đảm bảo chúng ta ai cũng xinh đẹp." Cô tiểu thư đó đánh dấu những tấm mà Trần Vi Kỳ ưng ý, đăng lên Instagram và WhatsApp trước, rồi vào Weibo. Nhưng vừa mở lên, rõ ràng biểu cảm và động tác của cô ta dừng lại.
Trần Vi Kỳ nhận ra khác thường, cười hỏi: "Sao vậy?"
Cô tiểu thư đó vội lấy tay che điện thoại, cười trừ: "Không có gì, chỉ là mấy gã đàn ông nhắn tin tỏ tình lung tung thôi, thật ghê tởm. Tôi xóa rồi."
Trần Vy Kỳ gọi: "Andy."
Nghe vậy, cô tiểu thư tên Andy đành cười gượng, đưa điện thoại ra: "Tanya, trên mạng người ta thích dựng chuyện, với lại đăng bài ẩn danh... Toàn là lợi dụng để kiếm tiền bẩn thôi. Cô đừng để tâm, tìm người dập hot search là được."
#Trần Vi Kỳ# và #Trần Vi Kỳ ngoại tình# bất ngờ xuất hiện ở top đầu bảng hot search, thậm chí có xu hướng leo lên vị trí số một. Thực ra, vào buổi chiều đã có hot search liên quan, nhưng đã bị dập xuống, không gây ảnh hưởng lớn. Hiện tại là 8 giờ 40 tối, thời điểm lưu lượng trên mạng lên cao, hot search bất ngờ quay trở lại và bùng nổ.
Khi nhìn thấy tên mình, Trần Vi Kỳ cảm thấy xa lạ. Ánh laser đỏ trong phòng chiếu lên mặt cô, chớp tắt liên tục, khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng trở nên quái dị một cách lạ kỳ.
Cô nhấn vào từ khóa, dòng tweet đầu tiên đến từ một tài khoản nhỏ tự xưng là người trong giới:
@LL Đại tiểu thư nặc danh ở Hương Cảng: [Không quen biết C, nhưng từng có may mắn tham gia vài sự kiện cùng cô ta. C gặp thái tử gia trong một bữa tiệc rượu, lúc đó đã nói với bạn bè bên cạnh rằng đây là kiểu người cô ta thích. Còn nói rằng ảnh đế thì điểm gì cũng tốt, chỉ là xuất thân hơi thiếu một tí. Dù sao, C cũng rất chủ động lấy lòng thái tử gia... Trong ba tháng đó, ảnh đế bận quay phim ở đoàn, hoàn toàn không hay biết gì. Nói chung, cuộc hôn nhân này là C được như ý nguyện rồi.]
Những lời bịa đặt nghiêm túc đầy phi lý, nhưng lại chẳng cần bằng chứng, vẫn có người hưởng ứng. Lượt like và chia sẻ tăng chóng mặt, nhanh chóng lan truyền trên các nền tảng lớn, trở thành "hot search".
Bình luận bên dưới:
[Tội cho Trì Tử thật sự... chữ thảm viết hoa luôn.]
[Thủ đoạn quá độc, đúng là cái giới này không phải chỗ của người thường. Loạn thật.]
[Nói thật, ngoại tình, phản bội là mánh thường thấy trong giới hào môn. Đừng quá ngạc nhiên~ Mấy chuyện chưa bị khui còn loạn hơn ấy chứ.]
[Sao lại thế này chứ... Tôi thật sự thích nhan sắc của cô ấy mà...]
[Ờ, đúng là loạn, nhưng nghe giống như bịa ấy.]
[Ai dám bịa chuyện về hai nhà Trần và Trang chứ...]
Phần bình luận đầy rẫy những lời ác ý. Trần Vi Kỳ lướt qua vài dòng, lúc này Trần Bắc Đàn gọi điện đến. Trước ánh mắt lo lắng của mấy cô chiêu trong phòng, cô nở một nụ cười nhẹ, nói: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Cô cầm chiếc điện thoại đang rung lên, giữ dáng vẻ điềm tĩnh, bước đi như thể không có chuyện gì xảy ra.
Cô tìm được một ban công yên tĩnh, bỏ lại mọi ồn ào phía sau, cô hít sâu một hơi, làm dịu cảm giác lạnh lẽo trong lòng, sau đó mới nghe máy.
Giọng nói của Trần Bắc Đàn ngắn gọn và dứt khoát: "Vi Vi, đừng xem Weibo. Những chuyện còn lại để anh giải quyết, em cứ vui vẻ làm cô dâu của mình. Ổn định phía Trang Thiếu Châu, không phải sắp chụp ảnh cưới sao? Hai ngày tới cứ đi chụp đi, coi như đi nghỉ."
Trần Vi Kỳ khẽ cười nhạt: "Anh à, thực ra dập hot search cũng không giải quyết được gì."
"Em đừng lo, anh có cách."
"Giờ em mới biết, nhiều người ghét em thật đấy. Cố ý chọn đúng ngày hôm nay phải không?" Trần Vi Kỳ chợt hỏi.
Trần Bắc Đàn im lặng một lúc, sau đó khẳng định chắc nịch: "Không phải ghét em, Vi Vi. Nhà họ Trần của chúng ta có không ít kẻ thù, nhất là khi tập đoàn Nhuy Bạc của em đang ngày một phát triển. Khó mà nói không có đối thủ lén đứng sau đẩy chuyện này đi xa hơn. Yên tâm, anh sẽ tìm ra kẻ núp trong bóng tối."
Bôi nhọ danh dự của Trần Vi Kỳ đồng nghĩa với việc tập đoàn Nhuy Bạc cũng bị ảnh hưởng. Nếu sự việc tiếp tục bị thổi phồng, vì lợi ích gia tộc nhà họ Trần có thể sẽ buộc phải "thay thế" Trần Vi Kỳ. Giống như việc các ngôi sao dính scandal, nhãn hàng nhanh chóng đổi người đại diện vậy.
Trần Bắc Đàn day trán, cảm giác mệt mỏi đến căng thẳng. Là sự điềm tĩnh rèn luyện bao năm đã giúp anh ta kìm nén cơn giận: "Cách tốt nhất là để Chu Tễ Trì ra mặt làm rõ. Anh sẽ lo chuyện này. Nếu đến cả chuyện này Trang Thiếu Châu cũng không hiểu cho em, thì——"
"Không cần đâu, anh à." Trần Vi Kỳ ngắt lời, thân hình mảnh mai đứng thẳng tắp. Dưới ánh đèn neon rực rỡ, đôi mắt lạnh lùng của cô bừng sáng như ánh sao: "Em đã nói lời tạm biệt với anh ấy rồi, cả đời này sẽ không làm phiền anh ấy vì bất kỳ lý do gì nữa. Hãy dùng nguồn lực để dập hot search, xóa bài đăng và kiểm soát bình luận. Phía em sẽ để phòng pháp lý phát thông cáo kiện thẳng tay. Người trong sạch không sợ điều tiếng. Em chẳng có gì phải e ngại. Chờ vài ngày nữa, khi mọi chuyện lắng xuống, mọi thứ sẽ yên ổn trở lại. Còn về Nhuy Bạc..."
"Em có thể khiến nó hưng thịnh một lần, thì cũng có thể làm điều đó hàng trăm lần nữa." Cô nhẹ nhàng hứa hẹn.
Đây không phải cách giải quyết tốt nhất, nhưng là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Dù tin tức được dập tắt, lời đồn đại cô ngoại tình vẫn sẽ như bóng ma lẩn khuất trong các góc khuất của mạng internet, thi thoảng lại bị nhắc lại để công kích. Miệng đời đáng sợ là thế đấy.
Nhưng cô không thể trông mong cả thế giới sẽ tin tưởng, thấu hiểu hay đứng về phía mình.
Trần Vi Kỳ khẽ cười, chiếc váy voan đỏ dưới ánh trăng trở nên vô cùng đẹp đẽ. Chiếc nhẫn kim cương xanh trên ngón áp út lấp lánh ánh sao. Cô không còn là cô bé từng trốn trong chăn khóc thầm khi ba mẹ ly thân nữa.
Chỉ là cô cảm thấy tiếc. Một ngày hoàn hảo như hôm nay lại bị phá hỏng bởi những kẻ có ý đồ xấu.
Nếu mục đích của đối phương là khiến cô khó chịu, thì họ đã thành công rồi. Sau này, mỗi khi cô nhớ lại hôm nay, hình ảnh của trò hề này sẽ luôn hiện ra.
"Vi Vi, em không cần phải hiểu chuyện đến vậy. Anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng. Mấy ngày tới, em cứ ngắt mạng đi nhé."
Cuộc gọi kết thúc, Trần Vi Kỳ bình tĩnh soạn một tin nhắn chỉ thị gửi cho Mỹ Du, sau đó tắt máy, đứng lặng một mình trên ban công.
Cô không biết rằng trong lúc mình đứng lặng lẽ trên ban công, bên ngoài đã loạn cào cào cả lên.
Người đầu tiên công khai lên tiếng phản bác lại những tin đồn là Dịch Tư Linh đang ngắm trai đẹp ở dưới lầu. Ngắm trai đẹp thì ngắm, nhưng cô ấy vẫn không quên lo "chuyện bao đồng" của Trần Vi Kỳ, thậm chí tức đến đỏ mặt.
@Dịch Tư Linh Mia:
[@LL Đại tiểu thư nặc danh ở Hương Cảnh, không biết cô là thiên kim nhà nào trong giới, nhưng những gì cô nói thực sự đầy sơ hở. Trần Vi Kỳ mà cần phải chủ động lấy lòng đàn ông sao? Đây đúng là trò cười lớn nhất tôi từng nghe trong đời!]
............
Đêm nay, Ngọc Xuân Lâu có khách quý bao trọn cả quán. Ông chủ đã cho hai phần ba nhân viên tan ca sớm, số còn lại thì bất ngờ khi được nhàn rỗi, ngồi ở khu vực phục vụ ăn uống lướt điện thoại hoặc chơi game.
Khách quý ở gian phòng riêng trên lầu quả thật có phong thái không nhỏ. Sáu vệ sĩ áo đen đứng canh cửa, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không được phép mang trà nước và điểm tâm vào, mọi thứ đều do vệ sĩ lo liệu.
Không ai biết tối nay là ai đến. Dù tò mò, họ cũng tự hiểu rằng không nên hỏi, tránh rước họa vào thân.
Giờ hẹn là tám giờ, nhưng Trang Thiếu Châu đến trễ mười phút. Đối phương đã đến đúng giờ, đang ngồi trong gian phòng sang trọng, tự mình pha trà và rót nước.
Tòa nhà này từng là tư gia của một quan chức cấp cao vào mấy chục năm trước. Về sau, hậu duệ của quan chức đó ham mê cờ bạc, tiêu tán hết gia sản, cả tòa nhà cũng bị bán đi. Sau khi trở thành nhà hàng, nó được sửa sang lại, vẫn giữ chút bóng dáng của một gia tộc giàu có xưa kia.
Phía sau bình phong bằng ngọc xanh là một chiếc bàn bát tiên bằng gỗ hoàng hoa lê rộng lớn. Ấm nước bằng sứ tráng men trên bàn đang sôi sùng sục, hương thơm của loại trà Đại Hồng Bào thượng hạng lan tỏa nhẹ nhàng.
Một vệ sĩ cung kính mở cánh cửa bọc gỗ đỏ mềm mại, Trang Thiếu Châu mỉm cười bước vào, áo vest trắng vắt trên cánh tay. Anh nói: "Xin lỗi, anh Chu, có tí việc nên tôi mới đến trễ."
Chu Tễ Trì ngẩng đầu nhìn anh, lịch sự đáp: "Anh khách sáo quá rồi, anh Trang. Tôi cũng vừa mới đến."
Cánh cửa khép lại. Trang Thiếu Châu tiện tay vắt áo khoác lên lưng ghế, rút từ hộp thuốc lá ra một điếu thuốc mảnh màu bạc đen, đưa cho Chu Tễ Trì, giọng điệu ôn hòa mà thong thả: "Có hút thuốc không? Hút một điếu đi."
Động tác đưa thuốc hiếm khi xuất hiện trong thế giới của Trang Thiếu Châu, hoặc có lẽ là gần như chưa từng có. Trong giao tiếp xã hội của người trưởng thành, việc đưa thuốc thường mang hàm ý sâu xa, đa phần là kẻ ở thế yếu dành cho người ở thế mạnh, hoặc khi cần nhờ cậy ai đó, như một biểu hiện của việc hạ mình.
Nhưng Trang Thiếu Châu lại đứng rất thoải mái, cổ thẳng tắp, đôi mắt sâu sắc bén mang phong thái áp đảo. Một người đàn ông như anh, dù chủ động châm thuốc cho ai cũng không giống đang cúi mình, mà giống như cố ý khiến đối phương phải nơm nớp lo sợ.
Chu Tễ Trì không kiêu ngạo cũng không tỏ vẻ thấp kém, mỉm cười nhận điếu thuốc, nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Lúc này Trang Thiếu Châu mới ngồi xuống, ngậm điếu thuốc trên môi, bật lửa châm. Nước pha trà Đại Hồng Bào đã được lọc qua một lần, nước pha lần hai tỏa hương thơm dịu, không quá đậm. Chu Tễ Trì rót hai chén, đưa một chén cho mình.
Hai người ngồi lặng lẽ một lúc, không ai lên tiếng. Sự yên tĩnh này không phải là điềm báo trước cơn bão.
Trang Thiếu Châu nhớ lại ánh nhìn chạm nhau trong buổi tiệc tối hôm đó. Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, anh có thể cảm nhận được sự sắc sảo, góc cạnh của đối phương. Nhưng bây giờ, tất cả đã biến mất.
"Anh Trang tìm tôi vì cô Trần." Chu Tễ Trì phá vỡ sự im lặng.
"Tất nhiên rồi." Trang Thiếu Châu thở ra một làn khói, thần thái ôn hòa: "Tôi muốn bàn với anh Chu một vụ giao dịch."
Chu Tễ Trì hiểu lý do cuộc gặp tối nay.
Những tin đồn ào ạt, ác ý đến cực độ, cách duy nhất để giải quyết là chính anh ấy phải đứng ra làm sáng tỏ. Anh K từng bảo anh ấy đừng dính vào chuyện này. Anh ấy không sợ bị cuốn vào, mà sợ mọi việc trở nên phức tạp. Lần trước, hành động bồng bột đuổi theo cô đã khiến Trần Vi Kỳ gặp rắc rối. Nếu lần này anh ấy lại chủ động lên tiếng, liệu có gây thêm phiền toái không? Huống hồ, hôm nay là ngày cô tổ chức lễ dặm hỏi, anh ấy nên biến mất hoàn toàn, chứ không phải bất ngờ xuất hiện.
Anh ấy lưỡng lự, giằng xé và khổ sở, cho đến khi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Anh ấy không ngờ rằng người tìm mình lại là Trang Thiếu Châu.
Chu Tễ Trì mỉm cười: "Anh cần tôi làm gì?"
Trang Thiếu Châu lấy ra một tờ séc trong túi áo vest, đã ký tên, đóng dấu của tập đoàn, dấu cá nhân và gia huy của nhà họ Trang. Tờ séc này có thể rút ngay sáu nghìn vạn nhân dân tệ tại ngân hàng Thịnh Huy mà không cần qua bất kỳ thủ tục nào.
Anh dùng hai ngón tay đặt tờ séc lên bàn, lịch sự đẩy sang, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng con số trên tờ séc chính là một sự áp đặt đầy mạnh mẽ.
"Tôi sẽ đưa cho anh Chu một bản thảo để tuyên bố. Anh chỉ cần gõ từng chữ y như vậy và đăng tải. Mọi chuyện còn lại không cần anh lo, tôi sẽ xử lý mọi hậu quả cho Vi Vi."
Thư ký Bạch đứng phía sau Trang Thiếu Châu đặt một tập tài liệu trước mặt Chu Tễ Trì.
Chu Tễ Trì nhìn những dòng chữ rõ nét trên trang giấy trắng. Biểu cảm đi từ bình thản, đến ngạc nhiên, rồi phức tạp, cuối cùng là kiềm nén, tất cả hóa thành một tiếng cười chua chát: "Anh Trang làm việc thật sự không để lại đường lui."
Không chỉ muốn bảo vệ Trần Vi Kỳ, mà còn muốn viết lại quá khứ giữa anh ấy và cô.
Trang Thiếu Châu coi đó như một lời khen, gạt tàn thuốc, nói: "Vậy nên nó đáng giá sáu nghìn vạn. Tôi thực ra không phải là người rộng rãi đâu anh Chu."
Chu Tễ Trì nhìn chuỗi số không dài trên tờ séc. Bộ phim anh ấy tham gia với mức cát-xê cao nhất cũng chỉ được bốn nghìn vạn. Tờ séc này mua đứt tất cả, nhưng anh ấy lại không thể không nhận.
Anh ấy không còn tư cách để bảo vệ Trần Vi Kỳ nữa. Nhận tờ séc là đôi bên sòng phẳng, là giao dịch, không phải ân tình. Từ giờ, người có thể bảo vệ cô chỉ có người đàn ông trước mặt này.
Có lẽ anh phù hợp hơn.
Trang Thiếu Châu không thúc giục. Điếu thuốc mảnh bạc đen tuyệt đẹp yên lặng cháy trong tay anh.
Chu Tễ Trì uống cạn chén trà đã nguội, sau đó cất tờ séc vào túi áo khoác. Nụ cười của anh ấy rất nhạt, đôi mắt lạnh lùng mang theo sự kiêu hãnh không khuất phục: "Cảm ơn. Anh Trang thật hào phóng."
Trang Thiếu Châu mỉm cười: "Anh là người thông minh."
Người thông minh sẽ làm những việc thông minh. Biết rằng thế cục lớn mạnh hơn con người, biết rằng có những điều không thể thay đổi, và biết rằng vận mệnh đã có an bài, nên không cần phải cưỡng cầu.
Chu Tễ Trì khẽ cười, không đồng ý cũng không từ chối. Anh ấy đặt điếu thuốc mà Trang Thiếu Châu đưa từ trước vào miệng, trước khi rời đi, anh ấy nói một câu cuối cùng: "Chúc anh tân hôn hạnh phúc."
Trang Thiếu Châu nhướn mày. Sau lưng anh vang lên tiếng bước chân đều đặn, cho đến khi cửa mở ra, đóng lại, người đã rời đi.
Trang Thiếu Châu cầm chén trà Chu Tễ Trì đã rót, cảm nhận thân chén lạnh ngắt, trà từ lâu đã nguội. Anh khẽ cười, không uống mà đổ chén trà vào bình nước thải, rồi tự rót cho mình một chén mới.
"Sếp, đã tìm ra kẻ đứng sau rồi." Thư ký Bạch nhận được tin nhắn từ phía bên kia Thái Bình Dương, vui mừng ra mặt. Gã kia ẩn mình quá sâu, lớp vỏ này chồng lên lớp vỏ khác, khiến anh ta đau đầu cả buổi chiều.
"Ai vậy?"
Trang Thiếu Châu ngửi hương trà Đại Hồng Bào, khẽ nhíu mày. So với hương thơm trên người Trần Vi Kỳ, loại trà này chẳng sánh bằng.
Thư ký Bạch cũng nhíu mày: "... Là Trần Tâm Đường, cô em gái cùng cha khác mẹ của bà chủ."
Trang Thiếu Châu mất vài giây mới nhớ ra nhân vật này. Lần anh cùng Trần Vi Kỳ tham dự buổi dạ tiệc tại khách sạn Tinh Đỉnh, đã từng gặp cô ta. Lúc đó, hai chị em họ còn khẩu chiến cả ngầm lẫn công khai.
Thư ký Bạch cảm thấy khó xử: "Chuyện này... nếu sếp ra tay liệu có...?" Quan hệ quá phức tạp, dù gì cũng là con gái ruột của ba vợ, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật. Quan án khó xử lý chuyện gia đình, dù sao sếp của anh ta cũng là con rể nhà họ Trần, cũng khó chen vào việc nhà của họ Trần.
Hôm nay mới vừa ngỏ lời cầu hôn, tính ra vẫn chưa chính thức vào cửa.
"Không cần." Giọng Trang Thiếu Châu rất thản nhiên: "Đây là chiến trường của cô ba nhà họ Trần, tôi sẽ không gây thêm rắc rối."
Chuyện này, cứ để Trần Vi Kỳ tự giải quyết. Cô là một người phụ nữ kiêu hãnh và mạnh mẽ. Nếu anh lén giải quyết rắc rối này, cô sẽ không cảm kích, ngược lại còn trách anh xen vào chuyện của cô, tước đi niềm vui chiến đấu của mình.
Nếu cô chủ động tìm anh nhờ giúp đỡ, anh sẽ rất sẵn lòng.
Nửa tiếng sau khi tài khoản @LL Đại tiểu thư ẩn danh ở Hương Cảng đăng bài bêu xấu, tài khoản của Trần Vi Kỳ đã công bố giấy khởi kiện pháp lý đối với @LL Đại tiểu thư ẩn danh ở Hương Cảng và @Bóc Phốt Giới Giải Trí. Tốc độ phản ứng nhanh chóng đến mức đáng kinh ngạc.
Sự việc tiếp tục leo thang. Nửa tiếng sau đó, tài khoản Weibo chính thức của Chu Tễ Trì đăng một tuyên bố, ngay lập tức lên hot search, gây bùng nổ dư luận.
[@Chu Tễ Trì: Tôi và cô Trần Vi Kỳ đã chia tay trong hòa bình từ tháng 3 năm nay. Chúng tôi không công bố tin này ngay vì bộ phim sắp ra mắt, không muốn đời tư của tôi ảnh hưởng đến giai đoạn công chiếu, làm lu mờ công sức của hàng trăm nhân viên trong đoàn phim. Vì vậy, tôi và cô Trần Vi Kỳ đã đạt thỏa thuận riêng, sau khi phim công chiếu mới công khai chia tay. Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô Trần Vi Kỳ, cô ấy đã tốt bụng đồng ý yêu cầu vô lý của tôi, và tôi rất biết ơn vì điều đó. Nguyên nhân chia tay giữa tôi và cô Trần Vi Kỳ là do khoảng cách địa lý và thiếu thời gian bên nhau, hoàn toàn không liên quan đến các tin đồn ác ý lan truyền trên mạng, và chuyện ngoại tình lại càng vô căn cứ. Tôi không muốn chiếm dụng tài nguyên công cộng, chỉ sợ những tin đồn làm tổn thương những người vô tội và lương thiện. Cuối cùng, chúc cô Trần Vi Kỳ tân hôn hạnh phúc.]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro