Chương 29: Đêm Tuyệt Vời

Editor: Moonliz

Trần Vi Kỳ không biết trên mạng đang ồn ào thế nào, cũng chẳng muốn biết. Cô uể oải dựa vào lan can của ban công, cằm tựa lên mu bàn tay, nhìn dòng người qua lại trong con hẻm nhỏ.

Đây là con phố nổi tiếng với các quán bar ở Hương Cảng. Khi hoàng hôn buông xuống, những bảng hiệu đèn neon lần lượt sáng lên, khiến con hẻm cũ kỹ bừng sáng rực rỡ. Thỉnh thoảng, một chiếc siêu xe gầm rú chạy qua, tiếng động cơ vang lên đầy ngạo nghễ. Những người phụ nữ ăn mặc thời thượng, quyến rũ bước xuống từ các chiếc xe sang, giày cao gót khẽ gõ từng bước, làm rung động cả không khí. Đám đàn ông đi theo sau họ, như những con chó săn. Trong gió thoang thoảng mùi thịt quay, tỏa ra từ một tiệm quay nướng cổ truyền đối diện. Trước cửa tiệm vẫn còn đặt những lẵng hoa chúc mừng khai trương rực rỡ, rất vui mắt, chỉ không biết ở khu vực đất đắt đỏ này, chủ tiệm liệu có kiếm đủ tiền trả tiền thuê mặt bằng hay không.

Buổi tối này thật đẹp.

Trần Vi Kỳ hiếm khi lặng lẽ tận hưởng vẻ đẹp của thành phố ở một góc nhìn gần gũi như thế. Cô thường ngồi trong căn penthouse tại một khu biệt thự xa hoa, mở một chai rượu vang, nhìn ngắm khung cảnh náo nhiệt của bến cảng Victoria. Hoặc ở một biệt thự đắt đỏ tại vịnh Thâm Thủy, nhấm nháp một tách trà nóng, hướng ánh nhìn ra biển khơi xa xăm.

Những góc nhìn đó đều rất xa, rất mờ, như đang chiêm ngưỡng một ảo ảnh dễ tan biến.

Thế giới của cô đẹp đẽ, lấp lánh, nhưng lạnh lẽo và đầy rẫy những cuộc chiến không khói súng. Có bao nhiêu người nâng cô lên, cũng có bấy nhiêu kẻ muốn nhìn cô gục ngã, thậm chí còn tranh thủ đạp thêm một cú khi cô ngã xuống.

Điện thoại được đặt chế độ im lặng, cô không nghe thấy gì, một phần là để dỗi, không muốn ai làm phiền. Nhưng ngay cả khi dỗi hờn, thả lỏng, Trần Vi Kỳ cũng đặt hẹn giờ cho mình. Khi chuông báo thức vang lên, cô lau đi chút ẩm ướt ở khóe mắt – rất ít, gần như có thể bỏ qua – và mở điện thoại đúng giờ.

Hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tràn ngập màn hình. Cô gọi lại cho Mỹ Du, hỏi tình hình ra sao.

Có lẽ ngay cả khi đã đăng tuyên bố và khởi kiện, điều đó cũng vô ích. Trong cơn bão tin đồn dữ dội thế này, sự thật đã không còn quan trọng nữa. Một người ở trên cao khi ngã xuống, sẽ đau đớn và thảm hại hơn người vốn đã đi trên mặt đất rất nhiều.

Trần Vi Kỳ đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó.

"Sếp! Không sao nữa rồi! Anh Chu đã đăng tuyên bố cho cô, bây giờ hướng dư luận trên mạng đã hoàn toàn thay đổi. Cái tài khoản tiểu thư giấu tên đăng bài bêu xấu cô cũng đã xóa rồi!" Mỹ Du vội trấn an cô, sau đó quay sang mắng kẻ bịa đặt kia. Cô ấy vốn là một cô gái ngoan ngoãn, chẳng bao giờ nói lời thô tục, vậy mà lúc này cũng không thể nhịn được nữa.

"Thật rẻ tiền, chưa từng thấy ai thất đức đến thế! Bị vạch mặt xong lập tức xóa tài khoản, chạy trốn vì sợ chúng ta bắt được sao!"

"Anh ấy đăng tuyên bố á?" Trần Vi Kỳ ngẩn người, hỏi với giọng nghiêm túc hơn: "Cô tìm anh ấy à?"

Mỹ Du vội vàng lắc đầu: "Không, không phải! Sếp, không có lệnh của cô thì tôi nào dám tự ý làm gì. Chắc là anh Chu tự đứng ra... hơn nữa, tuyên bố anh ấy viết... cô tự xem đi."

Trần Vi Kỳ nhíu mày, mở Weibo. Tuyên bố của Chu Tễ Trì đứng đầu bảng hot search, cô đọc lướt từ đầu đến cuối.

Nội dung bài tuyên bố hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô: chính xác, khéo léo, và không để lại kẽ hở nào. Mỗi chữ đều tách cô ra khỏi những tin đồn thất thiệt, từ nay về sau sẽ không còn bất cứ lời bịa đặt nào có thể gây sóng gió lớn. Dù có sóng, cũng chỉ là những gợn nhỏ, chẳng thể khuấy động gì thêm.

Cô đã từng dự đoán và cũng lo lắng rằng Chu Tễ Trì sẽ chủ động lên tiếng, nhưng hoàn toàn không ngờ đó lại là một tuyên bố như vậy.

Trần Vi Kỳ không hiểu tại sao, khi cuộc khủng hoảng này được giải quyết xong, cô lại không cảm thấy nhẹ nhõm, mà trái lại càng thêm nặng nề. Cuộc gọi vẫn đang tiếp nối, cô thở ra một hơi, khẽ nói:
"Tiểu Du, nhờ cô chuyển lời cảm ơn đến anh ấy giúp tôi, tôi không tiện ra mặt."

"Được, cứ để tôi lo."

Cuộc gọi kết thúc, Trần Vi Kỳ đưa tay lau mặt, lòng nặng trĩu. Mãi đến khi nhìn thấy bài viết loạn nhịp của Dịch Tư Linh chen ngang trên Weibo, cuối cùng cô mới mỉm cười một chút.

Cô quen biết rất nhiều người, có rất nhiều bạn bè, nhưng chỉ có Dịch Tư Linh là dám đứng về phía cô ngay giữa tâm bão. Những người khác đều đợi đến sau khi Chu Tễ Trì đăng tuyên bố mới lên giống như nấm mọc sau mưa.

Trong số đó có nhóm chị em plastic chơi cùng tối nay, có chuyên gia trang điểm từng làm việc với cô, bạn bè từng hợp tác trong ngành, và cả những ngôi sao từng hợp tác với thương hiệu Nhuy Bạc.

Thậm chí, tập đoàn Thịnh Huy cũng ủy quyền cho văn phòng luật sư của mình đăng tải tuyên bố và đơn kiện.

Các tài khoản truyền thông ăn theo lần lượt gỡ bài, lo lắng rằng mình rút lui chưa đủ nhanh. Ai dám công khai đối đầu với hai gia tộc Trần và Trang? Chỉ trong chốc lát, mọi thứ lắng xuống, trời yên biển lặng. Cơn đảo chiều diễn ra quá nhanh khiến cư dân mạng cảm thấy như bị đem ra làm trò đùa.

[Bị bệnh hả? Cái người để tên là tiểu thư ẩn danh kia, cô ghét cay ghét đắng người ta đến mức nào mà phải chờ đúng ngày Tanya làm lễ đính hôn để nhảy ra gây chuyện thế hả?]

[Tôi không thương hại người giàu, nhưng lần này thật sự thấy tội cho đại tiểu thư. Cô ấy đã làm gì sai? Chỉ là có một người yêu cũ đẹp trai và một người chồng còn đẹp trai hơn thôi mà.]

[Tanya giàu, đẹp, giỏi, còn lấy được chồng tốt. Chắc cái cô tiểu thư giả danh kia ghen tị đến rỉ máu rồi.]

[Tôi biết ngay khi Mia đứng ra thì chắc chắn chuyện này là giả. Ai cũng biết cô ấy với Trần Vi Kỳ không hợp nhau, cô ấy có lý do gì để lên tiếng giúp Vi Kỳ? Trừ phi không thể chịu nổi kẻ tiểu nhân lố bịch này nữa.]

[Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Hôm nay Tanya đính hôn, không dám tưởng tượng cô ấy đã đau lòng thế nào!]

...

Trần Vi Kỳ không đọc những bình luận này. Thật ra, những lời chửi rủa hay ủng hộ, đồng cảm hay xin lỗi cũng chẳng quan trọng. Cô không cần những lời ra tiếng vào ồn ào như vậy. Hôm nay họ nói yêu bạn, ngày mai sẽ ghét bạn. Giây trước dịu dàng, giây sau sẵn sàng vung dao. Chỉ là một màn kịch lớn, cô không để tâm đến những người chẳng liên quan.

Điều duy nhất Trần Vi Kỳ lo lắng lúc này là Trang Thiếu Châu.

Anh đã xem qua tuyên bố đó chưa? Anh có nghĩ rằng cô đã lén nhờ Chu Tễ Trì đăng nó không? Anh có cảm thấy đây là một cách "vượt mặt" anh không? Hôm nay là ngày anh đến nhà họ Trần để cầu hôn, lẽ ra đây phải là ngày của cả hai người. Nhưng màn kịch nhắm vào cô, cuối cùng lại phải nhờ người yêu cũ của cô giải quyết. Và đây lại là kiểu giúp đỡ vô điều kiện. Liệu một người đàn ông kiêu hãnh như anh có cảm thấy...

"Trần Vi Kỳ."

Hàng lông mày của cô càng nhíu chặt, cho đến khi giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, giống như màn đêm, khiến cô không khỏi rùng mình.

Cô nhanh chóng quay lại, thấy Trang Thiếu Châu sải bước về phía mình. Chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng mở một nút ngọc trai, áo gi-lê vẫn chỉnh tề nhưng cà vạt thì hơi lỏng, như thể vừa bị bàn tay to lớn của anh kéo qua.

Cả người anh toát lên vẻ vừa tùy ý, vừa giữ được sự cao quý vốn có.

Trần Vi Kỳ nhìn anh đột ngột xuất hiện, có hơi khó hiểu, thận trọng quan sát biểu cảm trên gương mặt anh để đoán tâm trạng lúc này. Chỉ vài bước ngắn ngủi, Trang Thiếu Châu đã đến trước mặt cô. Không đợi cô mở lời hay có bất kỳ phản ứng nào, anh giơ tay ôm lấy eo cô. Trán cô áp vào yết hầu của anh, môi chỉ cách chiếc cà vạt vàng đẹp đẽ của anh đúng một centimet.

"Làm gì mà ngẩn ngơ một mình ở đây? Chị em của em vẫn đang chờ trong kia đấy." Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng ôm cô, thoáng ngửi thấy hương thơm thoảng trong tóc cô. Mùi hương này nhạt hơn so với buổi trưa, như làn sương mờ mịt, thoắt ẩn thoắt hiện.

Trần Vi Kỳ bị cái ôm bất ngờ làm cho bối rối, nhưng lại vô cớ cảm thấy an toàn. Nhiệt độ từ anh không chỉ vừa đủ, mà còn ấm áp hơn một chút, khiến đôi tay đã lạnh đi vì gió đêm của cô được sưởi ấm.

Dường như... cô rất thích cảm giác trong vòng tay anh.

Cô khép mắt, hít thở đều đặn, cố gắng giữ giọng điệu bình thản: "Trong phòng bao ồn quá. Tôi ra đây cho tai được yên tĩnh một chút."

"Sao anh lại đến đây? Không phải anh có hẹn đi bàn chuyện à?"

Trang Thiếu Châu trả lời: "Bàn xong rồi. Tôi lo cho em, nên quay lại đây xem thế nào."

"Ừm." Trần Vi Kỳ khẽ cười, giọng nhẹ nhàng, như không chút áp lực: "Tôi có gì mà phải lo chứ? Tôi ổn mà."

"Thật không? Tanya, đừng lừa tôi." Giọng nói của Trang Thiếu Châu trầm xuống, bàn tay đang đặt hờ trên vòng eo mềm mại của cô bất giác siết lại.

Trần Vi Kỳ bị anh kéo vào gần, cơ thể mềm mại như lụa dán sát vào anh. Tư thế này quá đỗi thân mật, trong màn đêm, cả hai trông như viên đá quý vừa khéo đặt vào chiếc nhẫn, hoà quyện một cách hoàn mỹ.

"...Thật sự không lừa anh." Trần Vi Kỳ nhẹ giọng, có hơi bất đắc dĩ, nhắc anh đừng siết chặt quá. Nhưng cô không hề đẩy anh ra, bởi lẽ cô khao khát hơi ấm này trong tiềm thức. Lúc này, cô thấy lạnh.

Trang Thiếu Châu bật cười khẽ, như muốn ôm cô vào lòng mãi mãi. Tuy vậy, anh vẫn nới lỏng một chút theo ý cô, giọng nói thản nhiên: "Làm tôi lo lắng không đâu rồi. Tôi còn tưởng em sẽ khóc nhè cơ chứ. Chắc cô ba nhà họ Trần chưa bao giờ bị người ta mắng, đúng không?"

"Có đầy người mắng tôi. Tôi không bao giờ khóc vì mấy chuyện này. Anh coi thường tôi rồi." Cô đáp chắc nịch, trong ánh mắt tràn đầy sự kiêu hãnh.

Trang Thiếu Châu nheo mắt, ánh nhìn lần lượt lướt qua trán, mắt, mũi, môi của cô. Anh không vạch trần quầng thâm mờ mờ nơi đuôi mắt cô, chỉ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên bằng đôi tay mình, nghiêm túc hứa hẹn: "Trần Vi Kỳ, tôi đảm bảo chuyện thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai. Đây là sơ sót của tôi."

Trần Vi Kỳ lắc đầu, trái tim mềm mại trước sự chu đáo của anh. Cô cũng dịu dàng đáp lại: "Chuyện này không phải lỗi của anh. Không cần hứa hẹn gì với tôi."

Trang Thiếu Châu khẽ cười, nhưng rõ ràng không hài lòng với sự "tử tế" của cô. Anh càng không thích sự xa cách mà cô vẫn giữ với anh. Giọng nói anh chuyển hướng, nhẹ nhàng nhưng sắc bén: "Cũng may nhờ có tuyên bố của anh Chu. Đoạn văn đó thật sự rất xuất sắc và tinh tế."

Giọng anh rất bình thản.

Trái tim Trần Vi Kỳ đập mạnh, cô nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Tôi không ngờ anh ấy sẽ chủ động đứng ra đăng tuyên bố đó. Có lẽ vì sự việc bị làm lớn quá, ảnh hưởng đến anh ấy. Anh đừng nghĩ nhiều..." Người luôn khéo léo ứng biến như cô, hiếm khi lại lúng túng như vậy.

Trang Thiếu Châu nhìn cô với ánh mắt sâu xa, dường như cảm nhận được sự gấp gáp trong biểu cảm của cô. Anh hỏi, giọng như đùa mà không phải đùa: "Nhìn em có vẻ sốt ruột. Sao vậy? Em lo lắng cho anh ta lắm à?"

"Không." Trần Vi Kỳ bình thản lắc đầu.

"Vậy tại sao em lại bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều? Tôi suy nghĩ gì chứ? Tanya..." Trang Thiếu Châu cúi người, tiến sát vào gương mặt cô. Động tác như muốn hôn, nhưng cũng giống như một con báo đang ngửi con mồi dưới vuốt của mình. "Em nghĩ lần này khi anh ta giúp em, tôi sẽ không vui sao ———"

Trần Vi Kỳ lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên mang một cảm xúc chưa từng thấy. Ít nhất là đối với Trang Thiếu Châu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Trần Vi Kỳ như vậy.

Dây cung trong lòng Trang Thiếu Châu căng lên, tất cả những lời còn chưa nói đều nghẹn lại. Anh thu lại dáng vẻ ép buộc, đứng thẳng lên, ánh mắt vẫn sắc bén nhưng không hề khiến người ta cảm thấy bị áp chế.

Trần Vi Kỳ đưa tay vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi rối. Một lọn tóc lỡ chạm vào môi cô, cô khẽ gạt nó ra. Sợi tóc mảnh mai lướt qua đầu lưỡi, mang lại cảm giác ngứa ngáy khó diễn tả, rất giống với những cảm xúc hỗn độn mà cô không biết gọi tên trong lòng.

Đôi mắt ướt át của cô phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn neon lấp lánh, trở nên sáng rực. Ánh mắt ấy giống như đôi mắt của một chú cún nhỏ, mềm mại đến mức có thể đánh thức mọi khao khát sâu thằm trong lòng người đàn ông, nhưng lại khiến anh sẵn sàng kiềm chế vì cô.

"Hôm nay là ngày của chúng ta, đừng nhắc đến người khác nữa, được không?" Cô không muốn vì Chu Tễ Trì mà cãi nhau với anh.

Trang Thiếu Châu nhìn cô không rời mắt.

"....... Tôi." Trần Vi Kỳ khẽ run rẩy thở ra, nuốt khan, ngay cả cô cũng không biết mình muốn nói gì: "Tôi thực sự quan tâm đến cảm xúc của anh."

Đúng vậy, cô quan tâm.

Việc không chủ động nhờ Chu Tễ Trì đăng bài tuyên bố chính là vì cô nghĩ đến cảm xúc của Trang Thiếu Châu. Và ngay khi bài tuyên bố được đăng, điều đầu tiên cô lo lắng là liệu anh có không vui hay không. Cô không muốn anh cảm thấy không vui.

Từ khi quen biết nhau, dường như giữa họ luôn tồn tại một rào cản khó vượt qua. Cô thật sự muốn bước qua rào cản này, nhưng không biết phải làm thế nào.

Trong lòng cô mơ hồ và đầy hỗn loạn.

Ánh mắt của Trang Thiếu Châu càng trở nên sâu thằm, tối tăm, như một tấm lưới khổng lồ vô hình dần dần bao phủ lấy cô. Trần Vi Kỳ không hiểu mình vừa nói gì, chỉ cảm thấy hơi rượu uống vào từ lúc nãy trào lên, khiến đầu cô nóng bừng.

Cô bắt đầu hối hận vì đã nói ra những lời mơ hồ và đầy ẩn ý như vậy. Cô vốn không giỏi thể hiện cảm xúc, giờ thì hay rồi, một câu nói khiến cả anh lẫn cô đều trở nên kỳ lạ.

Bỗng nhiên, cô lúng túng quay lưng lại, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Trang Thiếu Châu: "Tôi về trước đây......"

Bước chân cô vội vã, như thể có thứ gì đó đáng sợ và nguy hiểm đang đuổi theo sau.

Chỉ tiếc rằng, ngay khi cô quay người, cổ tay đã bị anh giữ lại. Một lực kéo mạnh mẽ khiến cô loạng choạng ngã vào lòng anh. Trang Thiếu Châu không để cô có chút thời gian nào để phản ứng lại, anh cúi xuống tìm đôi môi cô, và hôn cô.

Động tác của anh đầy áp lực, nhưng nụ hôn lại nhẹ nhàng. Có lẽ đây là nụ hôn dịu dàng nhất của anh từ trước đến giờ. Môi anh mơn mớn trên môi cô, mút nhẹ, khiến đôi môi căng mọng của cô ướt át. Rồi anh khế cắn, nhẹ nhàng dùng răng cạ lên. Hơi thở ấm áp của anh phủ lên má cô, khiến cô cảm thấy nhột nhạt, không ngừng nhăn mũi.

Dưới ánh đêm mờ ảo, bầu không khí trở nên đặc quánh. Sức nóng trong cơ thể cô cuộn trào, từng đợt, từng đợt không ngừng.

Bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay cô chậm rãi trượt xuống, mở ra bàn tay đang nắm chặt của cô. Các ngón tay anh đan vào khe ngón tay cô, ôm trọn bàn tay nóng bừng của cô trong tay mình.

Chiếc nhẫn trên ngón tay cô cũng bị nhiệt độ của anh làm nóng lên.

"Tôi không phải là loại đàn ông không phân biệt được nặng nhẹ, Trần Vi Kỳ. Tôi cũng quan tâm đến cảm xúc của em." Giọng nói trầm ấm, đầy nam tính của Trang Thiếu Châu như được mài dũa qua giấy nhám, trầm thấp nhưng quyến rũ. Nói xong, đầu lưỡi của anh lướt qua đôi môi hé mở của cô, tiến sâu vào trong.

Không hiểu sao, Trần Vi Kỳ hoàn toàn thả lỏng trong nụ hôn này. Một tiếng đồng hồ căng thẳng vừa qua đã bào mòn hết sức lực của cô, giờ đây, khi được anh hôn, sống mũi cô cay xè.

Cô phải thừa nhận, bản thân mình chưa đủ vững vàng. Dù đã tự nhủ không để những lời lẽ trên mạng ảnh hưởng đến mình, nhưng khi bị hàng chục nghìn người công kích, bị lôi lên hot search, cô khó lòng giữ được sự bình thản.

Nụ hôn của Trang Thiếu Châu như tháo bỏ lớp vỏ bọc của cô, để lộ những uất ức bị kìm nén, khiến tất cả cảm xúc vỡ òa.

Không biết đã hôn nhau bao lâu, cho đến khi điện thoại của cô rung lên, Trần Vi Kỳ mới sực tỉnh, nhận ra mình đang hôn người khác ngay tại ban công ngoài trời của quán bar! Cô vội vàng đẩy Trang Thiếu Châu ra, giọng nói vẫn còn lúng búng: "Tôi nghe điện thoại... Anh đừng lại đây."

Cứu cô với. Anh thực sự quá đáng sợ.

Trang Thiếu Châu lịch thiệp giơ tay ra hiệu để cô cứ thoải mái, nhưng tiếng thở dốc trầm khàn của anh lại chẳng hề mang chút lịch thiệp nào.

Tai Trần Vi Kỳ nóng bừng, không dám áp điện thoại sát tai, chỉ cầm cách xa một chút: "Alo?"

"Sếp! Không phải anh Chu!" Giọng nói kinh ngạc của Mỹ Du vang lên từ đầu dây bên kia, lớn đến mức cả cô và Trang Thiếu Châu đều nghe rõ mồn một.

"Anh Chu nói không cần cảm ơn anh ấy, vì là anh Trang đã ra mặt nhờ anh Chu đăng bài tuyên bố! Ngay cả nội dung tuyên bố cũng do anh Trang soạn sẵn! Sếp!" Mỹ Du nói liến thoắng như đang đọc một câu đố.

Trần Vi Kỳ cầm điện thoại, quay sang nhìn với ánh mắt không thể tin nổi Trang Thiếu Châu. Anh chỉ đáp lại sự ngạc nhiên của cô bằng một vẻ mặt ung dung, bình thản.

Mỹ Du vẫn tiếp tục nói: "Tuyệt quá! Giờ cô không cần lo anh Trang không vui vì bài tuyên bố nữa! Tôi vẫn còn thấy ngạc nhiên đây, trời ơi, nhìn anh Trang lúc nào cũng cao ngạo thế mà... Tôi đã biết anh Trang không phải người đàn ông bình thường mà! Anh ấy thực sự đã bảo vệ cô!"

Mỹ Du nói quá nhiều.

Mặt Trần Vi Kỳ vốn đã nóng bừng sau nụ hôn, giờ lại càng đỏ hơn, đến mức cô không chịu nổi nữa. Cô ngắt lời Mỹ Du giữa chừng bằng cách cúp máy.

"Cô ấy vẫn chưa nói xong đâu." Trang Thiếu Châu nhắc nhở đầy lịch sự.

"......"

Trần Vi Kỳ há miệng, không biết phải nói gì. Ngón tay cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay: "Ừ, tôi biết. Cô ấy hơi ồn ào."

Trang Thiếu Châu bật cười, anh cũng thấy hơi nóng, đưa tay tháo khuy tay áo và xắn tay áo lên.

"...Anh đã tìm anh ấy ư, tại sao?" Trần Vi Kỳ chớp mắt, đầu óc rối tung. Cô không tài nào hiểu được lý do tại sao Trang Thiếu Châu lại đi tìm Chu Tễ Trì để nhờ anh ấy đăng bài tuyên bố.

Đổi lại là cô, nếu Trang Thiếu Châu rơi vào làn sóng dư luận tiêu cực và cô phải nhờ cậy bạn gái cũ của anh ra mặt, cô tuyệt đối sẽ không làm được. Việc đó chẳng khác nào chà đạp lên lòng tự tôn của cô.

"Không vì lý do gì cả. Tôi chỉ không muốn sau này em nhớ lại chuyện hôm nay mà cảm thấy không vui. Tôi thích giải quyết mọi thứ một cách nhanh gọn." Trang Thiếu Châu trả lời một cách thản nhiên.

Đôi môi đỏ của Trần Vi Kỳ vẫn còn sưng, trông đỏ mọng và căng tràn. Cô nhìn anh với ánh mắt vừa phức tạp vừa khó hiểu: "Vậy tại sao lúc đầu anh không nói?"

Trang Thiếu Châu đáp: "Không cần thiết. Tôi không nghĩ đây là chuyện đáng để kể công trước mặt em."

Trần Vi Kỳ hít sâu một hơi gió đêm, rồi thở ra. Mặc kệ có mất mặt hay không, cô thẳng thắn nói: "Tôi thật sự không hiểu nổi anh, Trang Thiếu Châu. Chẳng phải anh từng nói ghét tôi dính dáng đến anh ấy hay sao?"

Trang Thiếu Châu có hơi bất lực, anh ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc dài của cô, tựa như đang vuốt ve bộ lông mượt mà của một chú chó nhỏ, mang theo sự cưng chiều trong đó: "Chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi, Tanya, bây giờ tôi không còn tính toán với em những chuyện này đến mức ấy nữa."

Huống hồ, anh đã bỏ ra sáu nghìn vạn để mua đứt mọi hy vọng của Chu Tễ Trì, thậm chí còn thay đổi cả ký ức của họ. Anh cảm thấy nó đáng giá. Anh có tư lợi riêng nên không định dùng chuyện này để lấy lòng cô. Ngay từ đầu anh đã không định nói ra rồi.

Trần Vi Kỳ dần bình tĩnh lại trong vòng tay anh. Cô không hiểu cảm xúc bối rối kỳ lạ này, khi bị chỉ trích đến mức lên hot search cũng không khiến cô chấn động đến thế.

Cô đặt tay lên trái tim đang đập rộn ràng, nhắm mắt lại. Bộ dạng này như đang chuẩn bị nói ra điều gì đó rất khó thốt lên.

Trang Thiếu Châu chờ cô chuẩn bị, cho đến khi cô nghiêm túc nói với anh: "Cảm ơn."

"........."

Trang Thiếu Châu có hơi dở khóc dở cười, cô vừa ngoan vừa ngốc như vậy đấy.

Cô nói cô không hiểu anh, nhưng anh cũng chẳng khác gì. Khi kiêu hãnh, cô giống như một con thiên nga sẵn sàng dang cánh bay; khi lạnh lùng, không gì có thể xuyên thủng cô. Mỗi khi miệng cô nói ra đều sắc bén và cay độc đến mức anh muốn xé toạc nội y của cô rồi đánh mông cô. Nhưng khi mềm mại, cô như một chú cún con; lúc xấu hổ, lại khiến người ta muốn cưng nựng. Và sự yếu đuối bất chợt toát ra khiến người khác chỉ muốn ôm cô vào lòng.

Tóm lại, đúng là một rắc rối lớn.

Trang Thiếu Châu nghĩ, nếu ngay từ đầu biết tiểu thư họ Trần này phiền phức thế nào, có lẽ anh đã không chấp nhận lời đề nghị của bà Lê.

"Tôi không chấp nhận lời cảm ơn suông đâu, Trần Vi Kỳ."

Trần Vi Kỳ mím môi, ánh mắt nóng bỏng và sâu xa của anh khiến cô không tự nhiên. Cô im lặng một lát, đột nhiên kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh một cái, rồi lùi lại hai bước, cao ngạo ngẩng cằm lên, mặt đỏ bừng: "Như vậy được chưa?"

Trang Thiếu Châu khẽ cười, ngón tay chạm lên khóe môi vừa bị cô chạm qua: "Trần Vi Kỳ, tôi đâu phải dân tị nạn." Cứ đơn giản là nước lã vậy mà cũng muốn qua mặt anh?

Trần Vi Kỳ: "Anh đừng quá đáng..."

Trong đầu cô bỗng lóe lên suy nghĩ —Trang Thiếu Châu sẽ hôn cô. Quả nhiên, nụ hôn của anh đến không ngoài dự đoán. Đôi môi vẫn còn hơi sưng đã bị anh mút lấy không chút dịu dàng. Rất nhanh sau đó, cô thở dốc, mềm nhũn trong vòng tay anh.

Đó là một nụ hôn sâu và kéo dài, khiến cả hai như mê mẩn, không còn tỉnh táo. Gió lùa qua khe hẹp giữa họ.

Chiếc ban công này cũng thật kỳ lạ. Là khu vực hút thuốc của quán bar Box, vậy mà bao lâu nay không có ai lên đây. Như thể được sắp đặt để họ có thể yên tâm hôn nhau.

Trần Vi Kỳ không biết rằng sáu vệ sĩ của Trang Thiếu Châu đang nghiêm túc đứng canh giữ ở cầu thang, không ai dám lên làm phiền.

Bàn tay của người đàn ông vuốt ve đường cong mượt mà của cô. Trần Vi Kỳ cảm thấy như từng khe xương đều ngứa ngáy, tựa hồ có thứ gì đó sắp tràn ra.

"Tanya, làm không?" Anh hỏi giữa những nụ hôn, giọng khàn khàn.

Toàn thân Trần Vi Kỳ ướt đẫm mồ hôi. Lúc đầu, cô không hiểu anh đang nói gì, hoặc có lẽ hiểu một chút, nhưng không dám chắc. Giọng cô bị anh nuốt mất một nửa: "...Làm... làm gì?"

"Tình."

Anh trả lời thẳng thắn, không vòng vo, cũng chẳng có tí thỏa hiệp nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro