Chương 36: Chuyển đến sống cùng nhau

Editor: Moonliz

Mảnh nhựa nhỏ được giơ lên trước mặt, nhưng Trần Vi Kỳ không chịu nhận, hai tay cô vẫn bám chặt vào vai Trang Thiếu Châu. Khuôn mặt ẩn trong bóng tối đã đỏ bừng, tựa như màu sắc sau khi uống chút rượu.

Trang Thiếu Châu khẽ cười, không cố ép cô nữa. Anh dùng răng cắn lấy một góc mảnh nhựa, tay đơn giản xé phần bao bì răng cưa. Âm thanh xé rách vang lên bên tai Trần Vi Kỳ, khiến cô cảm giác như chính mình vừa bị xé toạc.

Trong suốt quá trình, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô. Cái nhìn ấy không phải không dịu dàng, nhưng sự chiếm hữu trong đó quá mãnh liệt, khiến vẻ dịu dàng như chỉ là lớp ngụy trang.

"Em làm đi."

Anh nhẹ nhàng mở tay cô, đặt mảnh nhỏ đó vào lòng bàn tay cô.

Lòng bàn tay Trần Vi Kỳ nóng rực, nay lại đột nhiên thêm một thứ lạ lẫm, càng nóng hơn. Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng đến mức này rồi, một cảm giác mơ hồ nào đó cũng bắt đầu dâng lên trong cô, khơi gợi một thứ khát khao khó diễn tả.

Vừa rời khỏi chiến trường đầy mưu kế ở nhà họ Trần, cô lại bị Trang Thiếu Châu kéo vào một chiến trường khác. Nhưng nơi này không cần giả vờ, không cần mưu tính, không cần thủ đoạn. Chỉ có yêu cầu và trao đi một cách trực tiếp, không cần nghĩ ngợi gì cả. Cô chỉ cần đi theo cảm giác đó, hoặc đơn giản là đi theo anh.

Trần Vi Kỳ mím môi, ngón tay cầm lấy mảnh nhựa mỏng nhẹ như cánh ve. Đôi bàn tay đẹp đẽ đeo nhẫn trị giá ba trăm triệu giờ lại đang cầm thứ chỉ đáng giá vài trăm nghìn. Cảm giác ẩm ướt của nó khiến cô thấy lạ lẫm, đầu ngón tay như trơn trượt.

Trang Thiếu Châu không chịu nổi khi thấy cô nhìn thứ đó với vẻ nghiên cứu kỹ càng, thậm chí còn thử cho ngón tay vào và chọc chọc, như thể phát hiện ra một món đồ chơi thú vị.

"Trần Vi Kỳ..." Giọng anh khàn đặc, yết hầu di chuyển: "Nếu làm rách, thì đừng trách anh."

Trần Vi Kỳ lập tức rụt tay lại, giả vờ ho nhẹ. Hơi thở trong không gian kín này như bị ép chặt, khó mà thoát ra.

"Mau nào... bảo bối." Anh nhẫn nhịn, giục cô.

Trần Vi Kỳ khẽ hừ một tiếng, như tiếng thở phì nhẹ của một chú chó nhỏ. Tấm lụa mỏng che chắn nơi nhạy cảm nhất của cô như bị đá ném vào hồ nước nóng. Cảm giác bức bối khiến cô không chịu nổi, liền dứt khoát kéo mạnh xuống.

Thứ bị giam cầm bấy lâu lập tức bật ra, như một khẩu súng mạnh mẽ đã nạp đạn sẵn, nhắm thẳng vào mặt cô.

Dù ánh sáng yếu ớt trong bóng tối khiến cô không nhìn rõ chi tiết, nhưng đường nét cơ bản vẫn hoàn toàn hiện lên trước mắt.

Trần Vi Kỳ cắn môi, cố gắng trùm mảnh nhựa mỏng như cánh ve lên. Lần đầu không trùm đúng, bị lệch, tuột xuống. Lần thứ hai mới ổn định.

Thật quá sức tưởng tượng.

Trong đầu cô, chỉ có một ý nghĩ: "Thật sự giống như nòng súng vừa khai hỏa, nóng bỏng, cũng giống như một cây tre to thẳng đứng, tràn đầy sức sống mạnh mẽ."

Mảnh nhựa mỏng này chẳng khác nào một cái lưới yếu ớt, không thể kìm hãm nổi. Lần nào cũng thiếu một chút, không che được hoàn toàn.

Cô không thể chấp nhận sự không hoàn hảo này, như thể đang mặc quần áo cho một đứa trẻ, nhất định phải chỉnh cho thật ngay ngắn, chỉn chu.

Trang Thiếu Châu không chịu nổi việc cô cúi đầu, nghiêm túc hoàn thành công việc này. Bàn tay anh áp lên, cảm nhận lớp mỏng kia. Anh cố gắng giữ hơi thở bình tĩnh, coi đây như một thử thách đặc biệt dành riêng cho anh.

"Bảo bối... em làm việc cũng nghiêm túc thế này sao?" Trang Thiếu Châu đột nhiên hỏi, trong một tình huống hoàn toàn không nên nói chuyện.

Trần Vi Kỳ khẽ ừ một tiếng, ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Tay cô đang nắm lấy, nhưng rõ ràng cô không thể ôm trọn kích cỡ kia.

Trang Thiếu Châu giải thích bằng giọng khàn đặc: "Size này không phù hợp lắm, bảo bối, nhỏ quá. Vì vậy, dù em có cố gắng thế nào cũng không thể đeo hết được."

Trần Vi Kỳ: "......"

Cô sững sờ chớp mắt, ngón tay như bốc lửa.

"Đây đã là size lớn nhất mà cửa hàng tiện lợi có rồi. Đồ đặt riêng của anh tuần sau mới về."

Không còn cách nào khác, có những người vốn không giống người bình thường, nên cũng không thể dùng những thứ dành cho người bình thường. Thực ra nhỏ một chút cũng không sao, vẫn có thể sử dụng, nhưng muốn che chắn hoàn toàn thì rất khó.

Trần Vi Kỳ lập tức rút tay lại, khuôn mặt đỏ bừng như được ngâm trong rượu, ánh lên nét ngại ngùng. Cô mắng khẽ, rít qua kẽ răng: "Đồ khốn nạn."

Anh là đồ khốn, thứ của anh cũng là đồ khốn.

"Không cần đeo hết, vẫn có tác dụng như thường. Yên tâm đi."

"......"

Trang Thiếu Châu bật cười, tiếng cười đầy vẻ trêu chọc, như chơi đùa với dây thần kinh căng thẳng của Trần Vi Kỳ. Ngón tay anh cũng nhẹ nhàng vén lớp lụa mỏng sang một bên, trực tiếp áp sát. Anh cúi người thì thầm bên tai cô:
"Lần đầu tiên anh gặp em, anh nghĩ kiểu phụ nữ như em chẳng đáng yêu chút nào."

Từ lớp lụa chuyển thành một chiếc ô mỏng như cánh ve, cảm giác mịn màng, trơn tru. Dù chưa hoàn toàn phối hợp thành thạo, nhưng rõ ràng mọi thứ đã trôi chảy hơn hôm trước ở bể cá. Hai người đã có sự ăn ý hơn, gần như hoàn toàn hòa hợp.

Trần Vi Kỳ dùng móng tay cấu vào vai anh, đôi mày nhíu chặt. Cô run giọng nói: "Em vốn không đáng yêu. Nếu anh thích đáng yêu thì đừng tìm em."

Trang Thiếu Châu chẳng mảy may quan tâm đến câu nói này của cô. Anh dịu dàng hôn lên khuôn mặt cô, ôm lấy cô như ôm một chú chó nhỏ mềm mại. Gần đây cô tăng vài cân, sắc mặt cũng tươi tắn, rạng rỡ hơn. Đối với anh, cảm giác ôm cô thật sự thoải mái vô cùng.

"Làm sao người khác sánh được với em, Tanya? Thỉnh thoảng em còn đáng yêu hơn cả bảo bối nhỏ."

"... Im đi..."

Trần Vi Kỳ không chịu nổi những lời tình tứ như vậy, co người lại.

Đôi mắt sâu thẳm của Trang Thiếu Châu khẽ nheo lại, anh không thể cưỡng lại sự trêu chọc bất ngờ này, khẽ rên lên. Cô thực sự rất tinh nghịch, khiến anh bất lực. Dù là cố tình đòi đeo mọi thứ cho đến tận cùng, hay đôi khi cố ý siết chặt.

Anh khẽ cắn vào dái tai cô, coi như đây là một lời thúc giục. Giọng anh khàn đặc: "Được rồi, vợ à, anh sẽ tập trung."

Rất nhanh sau đó, như những cú đập lạnh lùng và mãnh liệt, mọi thứ đều bị nghiền nát, vụn vỡ. Phần thịt quả vốn đã nhão nhoét giờ đây nát bấy, từng giọt nhỏ bắn ra.

Trần Vi Kỳ gục đầu trên vai anh, cắn chặt môi. Khóe mắt cô từng chút một trở nên ướt đẫm. Cô cảm thấy mọi thứ thật khác lạ, cả cơ thể tràn đầy, như thể cô đã nuốt trọn tất cả mà không hề nhận ra.

Qua khóe mắt, cô thấy ánh đèn neon và đèn đường lướt qua cửa sổ. Có xe cộ đi ngược chiều, ánh sáng từ đèn xe quét qua thân chiếc Bentley sang trọng, phản chiếu vào mắt cô.

Chiếc xe tiến vào một khu vực sầm uất, nơi mà đường xe chạy sát với vỉa hè. Cô thậm chí thấy một người đi đường lấy điện thoại ra để chụp ảnh chiếc Bentley đắt đỏ mang biển số "1".

Người qua đường không thể tưởng tượng nổi ai đang ngồi trong xe, hay bên trong diễn ra điều gì. Chỉ riêng vẻ ngoài của chiếc xe đã đủ thu hút sự chú ý, xứng đáng để chụp lại làm kỷ niệm, như một minh chứng rằng họ đã từng đến thành phố xa hoa này.

Dù sao Trần Vi Kỳ cũng chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, cái tuổi còn biết xấu hổ. Cô nhắm mắt lại, cảm giác như bí mật của mình bị phơi bày. Sau đó, cô vùi đầu vào hõm cổ của người đàn ông, tìm chút an ủi.

............

Lần thứ hai, Trần Vi Kỳ bị Trang Thiếu Châu đưa đến căn biệt thự riêng của anh trên đỉnh núi. Lần này, cô vẫn mơ mơ màng màng đi vào, thảm hại chẳng khác gì lần trước, và vẫn bị anh bế vào nhà.

Như thể cô là con mồi trong miệng anh, hay một phạm nhân bị anh áp giải về lãnh địa của mình.

Cũng may, Trang Thiếu Châu rất chu đáo, đã cho tất cả người giúp việc rời đi. Căn biệt thự sáng rực ánh đèn nhưng lại vắng lặng không một bóng người.

"Em đi được không, Tanya?" Anh bế cô đến cửa ra vào, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và mướt mồ hôi của cô đầy yêu thương. Những lọn tóc lòa xòa bết vào mặt cô, anh muốn đưa tay vén đi nhưng đang bế cô nên không rảnh tay, ánh mắt vì thế càng thêm dịu dàng.

"Đồ khốn nạn..." Cô yếu ớt trách móc, nhưng vẫn không quên mắng anh.

Người đàn ông khoác lại áo vest, kéo khóa lên, lập tức trở về dáng vẻ lịch lãm, phong độ của một quý ông. Khuôn mặt điển trai của anh ánh lên vẻ rạng rỡ, đôi mắt nâu cà phê dưới ánh đèn sáng long lanh vì chủ nhân của chúng đã được thỏa mãn.

Anh nhếch môi cười nhàn nhạt: "Tanya, nếu em không cho anh leo cây, anh cũng sẽ không đến mức 'khốn nạn' như vậy."

Trần Vi Kỳ chẳng còn sức mà đôi co với anh, chỉ ra lệnh anh thay giày giúp cô, rồi lại bảo anh bế cô ra sofa để nghỉ một lát.

Trang Thiếu Châu đã quen với giọng điệu chỉ huy của cô, như thể cô là công chúa từ khi sinh ra. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, tháo giày cao gót cho cô, rồi nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân đang căng cứng. Cô nhắm mắt, thoải mái rên rỉ, như một chú mèo nhỏ được vuốt ve.

Sau khi bế cô lên sofa, anh lấy một tấm chăn mỏng bằng cashmere đắp lên chân cô, rồi hỏi: "Không định nấu gì cho anh ăn sao? Anh vẫn đang đói đây, Tanya."

Trần Vi Kỳ cảm thấy anh đúng là tên khốn tệ nhất trên đời! Cô lạnh lùng lườm anh: "Đói thì chết đi."

Đôi mắt anh lóe lên vẻ tinh quái, bàn tay anh nâng cằm cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. Một nụ hôn đầy yêu chiều, mềm mại và quấn quýt. Anh vẫn áp môi mình vào môi cô, hỏi: "Em có đói không? Để anh nấu cho em ăn nhé, được không?"

"Anh biết nấu ăn à? Hay định sai đầu bếp làm vậy?"

Trần Vi Kỳ không tin nổi một người như Trang Thiếu Châu, sống trong nhung lụa, ngay cả việc đi giày cũng cần người giúp, lại có thể vào bếp. Cũng giống như cô, bàn tiệc tối nay phần lớn là do đầu bếp chuẩn bị, cô chỉ làm một bát canh sườn và một đĩa cá hấp.

Trang Thiếu Châu nhéo nhẹ dái tai cô, sau đó đứng dậy cởi áo vest và áo ghi-lê, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi nhàu nát:
"Tay nghề cũng bình thường thôi, nhưng đủ để khiến em no. Anh đưa em đi tắm trước, tắm xong sẽ có đồ ăn ngay, được chứ?"

Trần Vi Kỳ không thích anh nói những lời ám muội, khiêu khích như vậy. Cũng không hẳn là không thích, chỉ là không muốn bị anh làm cho cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Nhưng cô vẫn đồng ý với sắp xếp của anh. Đầu tiên, cô trừng mắt nhìn anh, sau đó đưa tay ra, ngoắc ngoắc trong không trung, ý bảo anh đến bế cô đi tắm.

Trang Thiếu Châu vẫn đứng yên, khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nhìn cô.

Lúc này, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ôm dáng, ba chiếc cúc ngọc trai trên cổ áo đã bị Trần Vi Kỳ giật bung ra trên xe, để lộ một phần cơ bắp săn chắc, quyến rũ mờ ảo. Ngay cả những nếp nhăn trên áo và vết ướt trên quần âu cũng không làm giảm đi sự sang trọng và khí chất quý phái của anh. Sau khi thỏa mãn, gương mặt anh toát lên vẻ thư thái, đôi mắt lười biếng nhưng lại cuốn hút.

Trần Vi Kỳ không chịu nổi dáng vẻ kiêu ngạo, tự mãn của anh. Anh không động đậy, cô đành phải ngoắc ngón tay thêm lần nữa: "Này..."

Trang Thiếu Châu nhướng mày, cười khẽ: "Trần Vi Kỳ, anh là chó sao? Em ngoắc tay là anh phải qua à?"

Trần Vi Kỳ lặng lẽ nhìn anh, không hiểu anh lại định giở trò gì: "Không phải anh nói sẽ bế em đi tắm sao?"

"Ban đầu định bế em đi thật, nhưng cái động tác vừa rồi của em khiến anh thấy không thoải mái. Nên bây giờ, em gọi anh một tiếng 'chồng', anh sẽ bế em đi." Trang Thiếu Châu chậm rãi giải thích, từng câu từng chữ, nói rất rõ ràng và hợp lý.

Chỉ là toàn lý do ngụy biện. Trần Vi Kỳ tức đến mức muốn đá anh.

Trang Thiếu Châu đã chuẩn bị tinh thần giằng co với cô thêm năm phút nữa, nghĩ cách dỗ dành hoặc đe dọa để cô chịu gọi anh một tiếng "chồng". Nhưng anh hoàn toàn không ngờ, lần này Trần Vi Kỳ lại ngoan ngoãn đến vậy.

"...Chồng ơi."

Giọng cô sau cao trào luôn mang một chút khàn khàn mềm mại, như lớp nhung đỏ, nếu nghe kỹ còn thoáng một chút run rẩy.

Trang Thiếu Châu nhướng mày, đôi mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.

Trần Vi Kỳ cúi mặt, cố che giấu sự nóng bừng trên khuôn mặt, đôi tay siết chặt lại: "... Anh không nghe rõ cũng đừng mong em lặp lại lần thứ hai. Đừng được đà lấn tới, em..."

Nếu không phải đôi chân không còn sức, cô chắc chắn không bao giờ chịu khuất phục kiểu này.

Trang Thiếu Châu thở dài bất lực, hơi thở trầm ấm của anh nghe thật gợi cảm. Anh bế cô vào lòng, cúi xuống hôn lên dái tai cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về nắm tay siết chặt của cô. Giọng nói dịu dàng:
"Chỉ là gọi một tiếng 'chồng' thôi mà, Tanya, anh không yêu cầu em phải cúi đầu trước anh. Em tự kiêu như thế, đôi khi anh cũng không biết làm sao với em."

Câu cuối, anh gần như lẩm bẩm tự nói với chính mình.

Trang Thiếu Châu nhận ra, Trần Vi Kỳ luôn làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng. Một tiếng "chồng" chẳng có nghĩa là cô cúi đầu trước anh. Thực ra, anh chưa bao giờ muốn cô phải hạ mình. Cô luôn kiêu hãnh, ngẩng cao đầu như một đóa hồng đỏ bừng đầy bướng bỉnh và kiêu sa. Rất đẹp.

Ban đầu, anh từng muốn bẻ gãy đóa hoa này, nhưng giờ đây, anh lại muốn bảo vệ để nó nở rộ rực rỡ hơn.

"Anh sẽ không để em phải cúi đầu trước anh, Trần Vi Kỳ. Anh chưa từng có suy nghĩ đó." Anh nâng cằm cô, cố tìm kiếm ánh mắt cô.

Gương mặt cô đỏ bừng như phủ một lớp ánh hồng, nhưng vẫn toát lên vẻ nhợt nhạt.

Trần Vi Kỳ bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, bỗng dưng tai ù đi, như rơi vào một nơi hoang vắng không người, không nghe thấy gì cả. Cô không hiểu vì sao Trang Thiếu Châu lại nói những lời này. Không phải lời đường mật, không phải câu trêu chọc đầy ẩn ý, không phải lý lẽ, không phải tranh cãi đôi co, mà chỉ là một câu nói bình lặng, xuất phát từ trái tim.

Những lời nói đó khẽ khuấy động trái tim cô, từng gợn sóng lan tỏa, dâng lên trong lòng một cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể.

Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng quấn cô trong tấm chăn cashmere, sau đó bế cô lên. Trong vòng tay ấm áp của anh, Trần Vi Kỳ cảm thấy một cảm giác an toàn mà cô chưa từng có.

Cô nhắm mắt, tựa đầu vào ngực anh.

Sau khi ngâm thuốc, cảm giác đau nhức trên cơ thể Trần Vi Kỳ biến mất một cách vô cùng kỳ diệu. Cô bước vào phòng thay đồ của Trang Thiếu Châu, tùy tiện chọn một chiếc áo sơ mi đen khoác ngoài váy ngủ, đi đôi dép lê, chậm rãi bước xuống phòng ăn.

Phòng ăn và bếp được thiết kế liền nhau, không gian rộng rãi và sáng sủa, mang lại cảm giác thoáng đãng. Một chiếc bàn đảo dài bốn mét làm từ đá quý lam ngọc được đặt ở trung tâm, phía trên treo một chiếc đèn chùm có thiết kế độc đáo. Ánh sáng hơi lạnh từ đèn chiếu xuống, khiến bề mặt đá cẩm thạch lấp lánh những vân sáng, tựa như ánh phản quang từ lông đuôi công.

Trang Thiếu Châu cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Chiếc quần âu vừa vặn được thay bằng quần dài dáng hơi rộng, thoải mái hơn. Trên người anh vẫn là áo sơ mi, dáng áo oversized, nhưng được cơ thể rắn chắc của anh làm cho trở nên đầy cuốn hút.

Nếu đổi thành một người đàn ông gầy gò, nhỏ bé và yếu ớt hơn, mặc kiểu áo sơ mi dáng vai rủ này, chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy trống trải, như thể người đó đang lạc lõng bên trong chiếc áo.

Trong chiếc nồi gang tráng men, món canh bò hầm cà chua đang sôi với mùi thơm ngào ngạt. Dù ban đầu không đói, nhưng hương thơm ấy khiến cơn thèm ăn của Trần Vi Kỳ bỗng trỗi dậy. Trang Thiếu Châu đang rửa rau, tay áo sơ mi xắn lên, những giọt nước bắn lên cánh tay rắn chắc của anh. Rau cải kale và cải bắp tím đã rửa sạch được đặt gọn gàng trên thớt, sau đó cắt thành từng khúc nhỏ để làm salad.

Trần Vi Kỳ đứng ở không xa, lặng lẽ ngắm bóng dáng cao lớn ấy bận rộn trong bếp. Ngay cả khi nấu ăn, anh cũng rất tao nhã, từng bước đều gọn gàng, ngăn nắp.

Hơn nữa, anh thật sự biết nấu ăn. Không cần có đầu bếp bên cạnh hướng dẫn.

Trần Vi Kỳ mím môi, không biết phải diễn tả cảnh tượng trước mắt thế nào – căn bếp sáng sủa, ngăn nắp, người chồng biết nấu ăn, người vợ đang đợi một bữa ăn ngon. Nếu có thêm một đứa trẻ, chắc chắn nó sẽ vui vẻ chạy tới chạy lui, đuôi tóc tung bay khắp nơi.

Đây chính là một trong những cảnh tượng gia đình mà cô từng mơ ước. Và thật bất ngờ, người mang lại cảnh tượng ấy cho cô lại chính là Trang Thiếu Châu.

"Đứng đờ ra đó làm gì? Qua đây giúp một tay đi." Trang Thiếu Châu ngoảnh lại, thấy Trần Vi Kỳ đứng ngây ra đó, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh sáng phản chiếu như tỏa ra vẻ rạng ngời.

Trần Vi Kỳ "ồ" một tiếng, bước tới quầy bếp: "Giúp gì?"

Trang Thiếu Châu chỉ vào kệ gia vị được sắp xếp ngay ngắn với đủ các loại chai lọ từ khắp nơi trên thế giới, hương vị phong phú đủ loại: "Chọn loại em thích, rót ra vài đĩa."

Trần Vi Kỳ cảm thấy mình bị Trang Thiếu Châu xem như một người ngốc, nhưng vẫn ngoan ngoãn chọn một chai sốt phô mai rau bina ít béo hương Địa Trung Hải và một chai dầu giấm.

Vài phút sau, Trang Thiếu Châu bưng lên hai tô mì, hành lá thái nhỏ để riêng trên đĩa, vì không biết cô có ăn hay không nên không trộn sẵn. Một phần salad rau củ tôm tươi, thêm một miếng lưỡi bò nướng.

"Uống chút rượu không?" Trang Thiếu Châu hỏi.

Trần Vi Kỳ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Trang Thiếu Châu cười, tháo tạp dề ra, đặt sang một bên rồi đi xuống hầm rượu. Khi quay lại, trên tay anh là một chai Chardonnay và hai ly thủy tinh chân cao.

"Lo em say, chọn loại nhẹ thôi."

Trần Vi Kỳ: "Tửu lượng của em tốt lắm."

"Ừ." Trang Thiếu Châu khẽ "ừ" một tiếng, khóe môi mang ý cười. Anh mải mở rượu, chẳng buồn vạch trần tửu lượng chẳng ra gì của cô.

Bầu không khí dịu dàng, tĩnh lặng. Ngoài cửa sổ kính lớn, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng cả vùng núi.

Trần Vi Kỳ ăn mì do Trang Thiếu Châu nấu, chỉ cảm thấy vô cùng ngon miệng, khiến cơ thể cô ấm áp từ trong ra ngoài. Sau khi ân ái, ngâm mình trong bồn tắm, giờ lại được thưởng thức một tô mì thanh đạm thơm ngon, cảm giác này thật sự thỏa mãn, như thể cả cơ thể lẫn tâm hồn đều được xoa dịu.

"Ngon không?" Trang Thiếu Châu mỉm cười nhìn cô uống một thìa canh, thổi nhẹ như một chú chó con.

Trần Vi Kỳ không muốn khen anh, sợ anh tự mãn, chỉ đáp: "Tạm được."

Trang Thiếu Châu nhướng mày, không vạch trần lời nói dối của cô. Hai người cứ thế lặng lẽ ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức món mì nấu từ một nồi.

Như một cặp vợ chồng thực thụ.

Bởi họ vốn là vợ chồng.

Ăn được nửa chừng, Trang Thiếu Châu bỗng nhiên hỏi: "Tanya, khi nào em dọn qua đây sống?"

Trần Vi Kỳ nuốt một miếng cà chua, ngẩng đầu nhìn anh: "Hửm?"

"Chúng ta kết hôn rồi, vợ chồng nên sống cùng nhau mà, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro