Chương 43: Venus

Editor: Moonliz

Anh là chồng của cô, thực ra chẳng có gì to tát, nhưng thốt ra từ miệng anh, cứ như thể đó là chuyện gì lớn lao lắm.

Trong lòng Trần Vi Kỳ có hơi mềm mại, tê tê vui sướng.

Đúng vậy, có thể làm chồng của cô, đương nhiên là một điều to tát.

Chỉ là anh nhấn mạnh điều đó quá nhiều lần, không khỏi có hơi tâm tư tuyên bố chủ quyền. Ngoài mặt nói anh là chồng của cô, thực ra là muốn cô biết rằng cô chính là vợ của anh.

Trần Vi Kỳ không khỏi muốn bật cười. Anh thường làm những việc khiến cô bất đắc dĩ, nhưng lại không hề đáng ghét. Trong sự mạnh mẽ của anh luôn ẩn chứa sự dịu dàng. Việc cân bằng giữa hai điều này thực ra không dễ dàng, quá mạnh mẽ sẽ khiến người ta phản cảm, quá dịu dàng lại dễ gây nhàm chán.

Anh dường như sinh ra để biết cách làm phụ nữ mềm lòng.

"Làm chồng của em cũng chẳng có gì ghê gớm." Trần Vi Kỳ nhướng mày, đôi chút kiêu kỳ, cô dời mắt đi, ngồi vào trong xe, đưa tay kéo vạt váy đang tràn ra ngoài vào bên chân mình.

"Làm chồng của người khác đương nhiên chẳng có gì ghê gớm, nhưng làm chồng của Trần Vi Kỳ thì lại khác." Trang Thiếu Châu vuốt chiếc nhẫn lông vũ trên ngón áp út, từ tốn nói.

Động tác chỉnh váy của Trần Vi Kỳ khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên cảm xúc khó nói thành lời.

Nơi này lúc nào cũng sáng rực ánh đèn, bất kể là ban ngày hay ban đêm. Các tòa nhà chọc trời tỏa sáng suốt đêm, ngay cả sau giờ làm việc cũng không bao giờ tắt đèn. Ai cũng biết New York là thành phố lãng phí điện bậc nhất thế giới.

Sự phồn hoa không bao giờ ngừng nghỉ này dễ dàng khiến người ta lạc lối, không tìm được phương hướng. Khi mới đến New York, Trần Vi Kỳ đã cảm nhận được điều đó, cô đơn mà náo nhiệt.

Nhưng giờ đây, dường như cô không còn cảm thấy chút cô đơn nào ở nơi này nữa.

Ngũ quan tuấn tú của Trang Thiếu Châu trở nên sâu thẳm dưới ánh đèn bên ngoài, lúc sáng lúc tối. Tóc anh chải ngược gọn gàng, giống như một quý ông cổ điển trong phim Hollywood.

Trần Vi Kỳ bất giác nở nụ cười, nhẹ gật đầu: "Đương nhiên, làm chồng của Trần Vi Kỳ em đây thì quả thật rất tuyệt."

Chỉ người được định mệnh sắp đặt mới có thể trở thành bạn đời của cô. Cô bắt đầu dần tin rằng giữa cô và Trang Thiếu Châu có một sự ràng buộc mơ hồ nào đó.

Trần Bắc Đàn luôn nói, Trần Vi Kỳ nhìn nhận vấn đề quá trẻ con, quá tuyệt đối, và quá bốc đồng, không để lại đường lui cho bản thân. Thế giới này rất rộng lớn, con đường đời cũng rất dài. Không ai có thể nói trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám khẳng định ai sẽ yêu ai.

Bên trong chiếc Rolls-Royce, đêm tối huyên náo bị tách biệt hoàn toàn, giống như một hòn đảo yên tĩnh chỉ có hai người họ. Trên người họ dần hòa quyện chung một mùi hương, có thể là mùi sữa tắm, nước dưỡng da, hoặc từ chiếc máy khuếch tán hương trong xe.

...............

Buổi đấu giá được tổ chức tại một trang viên tư nhân của gia tộc Castel, nằm ở khu Long Island giàu có được mệnh danh là vườn sau của New York. Từ trung tâm Manhattan lái xe đến đó mất khoảng hơn một giờ.

Nơi này khác hẳn với sự hiện đại phồn hoa của Manhattan, có những bãi cỏ xanh rộng lớn, bờ biển thanh bình, khu rừng rậm rạp và những con đường nhỏ yên tĩnh giữa rừng.

Trang viên của gia tộc Castel chiếm diện tích rất rộng, bao quanh là những cánh rừng lớn. Chiếc Rolls-Royce chạy vào con đường núi tư nhân suốt mười phút, cuối cùng mới thấp thoáng nhìn thấy giữa bãi cỏ rộng lớn mọc lên một cụm kiến trúc màu trắng xám.

"Gia tộc này cũng biết hưởng thụ nhỉ. Trang viên này còn lớn hơn tòa lâu đài mà Trần Bắc Đàn mua ở Northampton. Nhưng không tinh xảo bằng tòa lâu đài đó." Trần Vi Kỳ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, bên tai cô đeo một đôi bông tai hình bông hồng được xâu từ đá tourmaline, trông như pháo hoa dừng lại bên má.

Vừa chập tối, màu trời nằm giữa sắc xanh Phổ và xanh Klein, không bị che khuất bởi những tòa nhà cao tầng, trông như một mặt hồ tĩnh lặng, trong suốt như gương. Ánh trăng treo lơ lửng ở cuối con đường núi, ánh trăng mềm mại như lông vũ, còn trắng hơn cả quả vải vừa bóc vỏ.

Ở đây ánh đèn thưa thớt hơn nhiều, không có cảm giác chồng chất dày đặc như ở thành phố, khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.

Trần Vi Kỳ cũng thả lỏng người, tựa vào lưng ghế, hạ cửa sổ xe xuống.

"Lần sau đưa em đến trang viên của anh ở Nice, nơi đó còn lớn hơn nơi này nhiều, có thể nhìn ra Địa Trung Hải." Trang Thiếu Châu nắm lấy tay cô.

Trần Vi Kỳ không mấy để tâm, lười nhìn cả anh, đôi bông tai hoa lấp lánh trên tai khẽ lay động, thu hút ánh mắt người khác theo từng chuyển động. Cô thản nhiên nói: "Bớt khoe mẽ việc anh giàu có đi."

Nếu muốn khoe, thì tối nay cứ mua hết tất cả những món cô vừa ý là xong. Nhưng Trần Vi Kỳ sẽ không nói ra điều đó. Quan hệ giữa cô và Trang Thiếu Châu đã rất thân mật, nhưng trong lòng cô, nó chưa đến mức cô có thể làm nũng để xin anh quà tặng.

Việc làm nũng với Trang Thiếu Châu khiến cô cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô thà để "kho vàng" riêng của mình rỗng túi còn hơn.

Trang Thiếu Châu nhếch môi cười đầy thú vị, không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn vào tai cô. Đôi tai đó mịn màng, quyến rũ, khiến anh thoáng muốn hôn lên.

Khi xe đi vào con đường chính dẫn vào trang viên, ánh đèn trở nên dày đặc hơn. Không chỉ có mỗi xe của họ, trên đường gặp khá nhiều chiếc xe khác, không biết bên trong chở những nhân vật lớn nào. Chỉ riêng Rolls-Royce đã thấy tới năm, sáu chiếc, dù mỗi chiếc có những chi tiết đặt riêng khác nhau, nhưng khi tụ lại một chỗ, cũng có cảm giác "không đáng giá" là bao.

Để vào được trang viên phải qua ba lần kiểm tra an ninh gắt gao. Điều này không chỉ để bảo vệ an toàn cho các vị khách mà còn bảo vệ những món đồ quý giá vô giá tại đây. Nếu không có thư mời, ngay cả cổng chính của trang viên cũng không được bước vào. Trần Vi Kỳ ước tính rằng, tối nay toàn bộ trang viên có thể có tới cả trăm vệ sĩ, được trang bị những loại vũ khí tối tân nhất trên thị trường.

Càng được bảo vệ nghiêm ngặt, những món đấu giá tối nay lại càng hứa hẹn sẽ rất đáng xem. Trần Vi Kỳ có chút phấn khích. Mặc dù Trần Bắc Đàn thường khiến cô tức giận, nhưng anh ta chưa bao giờ làm cô thất vọng khi chọn đồ. Những món anh ta đưa ra luôn rất đẳng cấp.

Chính vì thế, cô thậm chí còn cảm thấy trông Trần Bắc Đàn có vẻ dễ nhìn hơn nhiều. Nếu có món tranh nào mà anh ta thích, cô sẽ mua làm quà nhỏ tặng anh ta.

Xe dừng trước cổng chính của trang viên, người gác cửa bước tới mở cửa xe. Trần Vi Kỳ ưu nhã bước xuống từ chiếc Rolls-Royce "kém giá trị" của Trang Thiếu Châu, đưa thư mời cho nhân viên kiểm tra tính xác thực.

Mỗi thư mời đều có một con chip bên trong, đặt dưới máy quét chuyên dụng là có thể kiểm tra thật giả ngay lập tức.

Nhân viên lễ tân cúi chào Trần Vi Kỳ một cách kính cẩn, rồi gọi một nhân viên khác đến dẫn đường cho cô. Trong khi đó, Trang Thiếu Châu cũng đã qua kiểm tra, và một quản gia mặc đồng phục cao cấp tiến đến trước mặt anh. Người dẫn đường khác nhau, dường như họ được đưa đến những nơi khác nhau.

Trần Vi Kỳ nhận ra sự khác biệt, ngẩng mặt lên một chút, nhìn Trang Thiếu Châu đầy thắc mắc.

Nhân viên lễ tân dùng tiếng Anh lưu loát giải thích: "Thưa cô, thư mời của cô là ghế VIP, còn thư mời của ngài đây là phòng riêng."

Trần Vi Kỳ không hiểu ghế VIP và phòng riêng khác nhau ở điểm nào, cô không nghĩ thư mời lại có sự phân cấp như vậy, nên hỏi: "Which one is better?"

Lễ tân chỉ đáp: "Phòng riêng là không gian riêng tư."

Trần Vi Kỳ: "............"

Hóa ra thư mời của Trang Thiếu Châu còn "xịn" hơn cả thư mời của cô! Khuôn mặt Trần Vi Kỳ lập tức đanh lại, trong lòng vừa mắng Trang Thiếu Châu vừa mắng Trần Bắc Đàn.

Trang Thiếu Châu nhìn thấy vẻ mặt không vui của Trần Vi Kỳ, mỉm cười bước đến ôm cô, ghé sát tai cô dịu dàng nói: "Đừng giận, bảo bối. Chúng ta cùng vào phòng riêng."

Nói xong, anh nhìn về phía lễ tân, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi muốn ở cùng vợ mình tối nay." Giọng nói trầm tĩnh, đầy quyền uy, không cho phép ai phản bác, đôi mắt sắc bén của anh toát lên sự áp chế mà không cần giận dữ.

Đương nhiên lễ tân hiểu rõ, người đàn ông phương Đông tuấn tú, nho nhã trước mặt này không dễ chọc vào. Tối nay, các chỗ ngồi được chia thành ba cấp: cấp ba ngồi ở đại sảnh của phòng đấu giá, cấp hai là VIP với các phòng riêng có tính bảo mật tốt, còn cấp một là những phòng suite sang trọng. Tổng cộng chỉ có năm thư mời cấp một được phát hành, dành riêng cho những nhân vật quyền lực bậc nhất trên thế giới, những người yêu cầu cực kỳ cao về an ninh và sự riêng tư. Dù họ có mua món đồ nào, cũng không muốn người ngoài biết.

"Sure, Sir," Lễ tân cúi đầu, kính cẩn làm một động tác mời, "Hy vọng ngài và phu nhân có một buổi tối tuyệt vời tại đây."

Trang Thiếu Châu nắm lấy tay Trần Vi Kỳ, đan chặt từng ngón tay vào tay cô, bất kể cô có đồng ý hay không.

Bên trong trang viên được thiết kế theo phong cách Baroque, lộng lẫy, xa hoa. Trần nhà được trang trí bằng những bức bích họa mang đậm chất thần thoại Hy Lạp cổ đại. Những chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần, trên tường treo các tác phẩm nghệ thuật quý giá – những báu vật của nền văn minh nhân loại. Khắp nơi được trang trí bằng hoa mẫu đơn hồng lớn và hàng ngàn bông hồng nhạt, tạo nên vẻ lộng lẫy không thua kém cung điện Versailles.

Nhưng Trần Vi Kỳ không có tâm trạng để thưởng thức. Tại sao thư mời của cô lại thấp hơn thư mời của Trang Thiếu Châu một bậc? Cô rất khó chịu, cảm thấy như mình bị thua thiệt.

Dĩ nhiên Trang Thiếu Châu biết Trần Vi Kỳ đang bực bội điều gì, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Cô có cần hiếu thắng đến mức này không? Dù hiếu thắng đến đâu, cô vẫn là vợ anh. Mà dáng vẻ uất ức của cô lúc này giống như một chú cún nhỏ, khiến anh chỉ muốn dỗ dành: "Em thích gì, anh sẽ mua cho em, được không?"

"Không cần. Em đâu phải không mua được."

Trần Vi Kỳ hơi kiêu ngạo hất cằm lên, nhìn thẳng về phía trước. Chiếc cổ trắng ngần và thon dài của cô trông như một chiếc cán quạt bằng ngọc tinh xảo, khiến người ta chỉ muốn nắm lấy.

"Vậy em không thích gì, thì anh sẽ mua thứ đó."

Trần Vi Kỳ lập tức liếc anh một cái, vẫn giữ dáng vẻ ung dung, nhếch môi cười nhẹ: "Thư mời của em là do Trần Bắc Đàn đưa, thư mời của anh là do chú anh đưa. Vậy nên, chỉ có nghĩa là Trần Bắc Đàn không giỏi bằng chú anh, chứ không có nghĩa em thua anh."

Khắp nơi trong trang viên là sự pha trộn tinh tế của sắc vàng, đỏ và hồng, các vị khách lần lượt bước vào, tạo nên một thế giới ngập tràn hương nước hoa thanh nhã. Đoạn đường đến phòng đấu giá mất khoảng năm phút, dọc đường có thể nhìn thấy vô số bộ sưu tập quý giá của gia tộc Castel, từ bình sứ Thanh Hoa Trung Quốc, bình phong Nhật Bản, tượng thần mèo Ai Cập, đến các bức tranh, điêu khắc của châu Âu thế kỷ XVII và XVIII – tất cả đều là vật trang trí cho trang viên này.

Ở nơi đây, sự phân cấp rất rõ ràng. Tất cả các vị khách đều giữ vẻ trang nghiêm, lịch sự, không ai dám hành xử lỗ mãng để trở thành trò cười. Chỉ riêng Trang Thiếu Châu là bị Trần Vi Kỳ chọc cười, tiếng cười trầm thấp và thoải mái phát ra từ anh.

Trần Vi Kỳ thật sự đáng yêu đến như vậy. Cô có biết rằng, mỗi lần cô tỏ ra hiếu thắng như thế này, anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, hôn cô thật sâu, thậm chí vỗ vào mông cô. Đôi mông tròn trịa, căng đầy ấy, anh vẫn chưa có cơ hội thử.

Trang Thiếu Châu chuyển sang ôm eo cô, bàn tay rộng lớn của anh đặt lên phần eo thon gọn nhất của cô, dễ dàng ôm trọn đường cong mềm mại ấy. "Tất nhiên là anh không giỏi bằng em rồi, bảo bối. Chú anh đưa anh tấm thư mời này cũng là nể mặt cô ba nhà họ Trần đấy."

"Đang có người mà, anh đứng đắn lại chút đi." Má Trần Vi Kỳ nóng bừng lên.

Vừa nói, hai người đã bước vào sảnh tiệc. Nơi đây, một dàn nhạc giao hưởng đang chơi những bản nhạc valse êm ái. Lời cô vừa dứt thì từ phía trước chợt vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc và vui mừng:

"God! My Venus!"

Hàng chân mày của Trần Vi Kỳ khẽ giật, cô cảm thấy giọng nói này có hơi quen, như thể đã nghe ở đâu đó. Trước khi kịp nhớ ra, một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, tay cầm ly rượu champagne, bước đến trước mặt cô.

Ánh mắt của người đàn ông đầy ngưỡng mộ, như nhìn thấy một vị thánh nữ, không chút vẻ tục tằn mà mang theo sự sùng bái chân thành. Anh ta nói, "Miss Chen, I didn't expect to meet you here! You look so gorgeous tonight!" (Cô Trần, tôi không ngờ lại gặp cô ở đây! Cô thật sự vô cùng xinh đẹp vào tối nay!)

Trần Vi Kỳ cũng không ngờ sẽ gặp người này ở đây. Hôm qua anh ta vừa gửi cho cô một bó hồng đỏ, và cô đã thản nhiên tặng lại cho thư ký Mỹ Du.

Sự tỏ tình của anh chàng người Mỹ này quá mức thẳng thắn và khoa trương, khiến Trần Vi Kỳ có chút lúng túng. Nhưng sự lúng túng không phải vì được khen ngợi, hay vì được gọi là "Venus", mà hoàn toàn xuất phát từ sự hiện diện của Trang Thiếu Châu.

Bàn tay đã rời khỏi eo cô bất ngờ quay lại, siết chặt hơn, mạnh mẽ và đầy chiếm hữu, như muốn nhấn chìm cô vào lòng bàn tay anh.

Đôi mắt của Trang Thiếu Châu trở nên lạnh lùng. Anh giữ đúng lễ nghi nhưng ánh nhìn lại chẳng hề thân thiện khi quan sát chàng trai người nước ngoài trước mặt. Tên này cứ nhìn chằm chằm vào Trần Vi Kỳ như thể gặp được nữ thần giáng thế. Thật nực cười. Dù có vẻ ngoài tạm chấp nhận được, nhưng trong mắt anh, người này thật ngu ngốc và ồn ào.

Thằng nhóc Tây con, lông cánh còn chưa mọc đủ mà đã đòi đến đây.

"Thật trùng hợp khi gặp anh ở đây. Anh cũng đến tham dự buổi đấu giá à?" Trần Vi Kỳ không thể không đáp lời, nhưng lại không nhớ nổi tên anh ta, phần eo thì nóng bừng lên, đành miễn cưỡng mỉm cười qua loa.

"Tôi đi cùng anh trai mình." Chàng trai tóc vàng cười rạng rỡ. Anh ta trông bằng tuổi cô, khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn, vẫn còn nét trẻ con. Bất ngờ, anh ta lại hỏi:

"Cô có thích bó hoa tôi tặng cô tối qua không? Tôi nghĩ lại rồi, thấy rằng hoa hồng đỏ không đủ để tôn lên vẻ đẹp của cô. Đáng lẽ tôi nên tặng cô hoa mẫu đơn. Tôi nghe nói mẫu đơn là loài hoa đẹp nhất ở Trung Quốc."

Trần Vi Kỳ: "........."

Người này nói thật nhiều.

Phần eo đột nhiên bị bóp chặt hơn, khiến Trần Vi Kỳ cắn nhẹ môi dưới. Trang Thiếu Châu nghiêng đầu, nhã nhặn nhìn cô, giọng nói đậm chất quý tộc Anh cất lên: "Honey, is this your friend?" (Em yêu, đây là bạn em à?)

Lúc này, chàng trai tóc vàng mới nhận ra "nữ thần," "Venus," và "bông mẫu đơn Trung Quốc" của anh ta đang được một người đàn ông châu Á cao hơn mình ôm chặt, và người ấy còn gọi cô là "Honey."

Trần Vi Kỳ nhìn nụ cười ôn hòa, phong thái lịch thiệp của Trang Thiếu Châu, đôi chân bỗng chốc như mềm nhũn. Cô giữ vẻ bình tĩnh, trả lời: "Không hẳn là bạn, chỉ là bạn học cũ thôi."

Chàng trai tóc vàng: "Cô Trần, vị này là ai?"

Trang Thiếu Châu không đợi Trần Vi Kỳ giới thiệu, anh lễ độ chìa tay ra, nói: "Tôi là chồng của cô Trần, rất hân hạnh."

Chàng trai tóc vàng: "???"

"Cô thực sự đã kết hôn rồi sao?" Anh ta như không thể tin nổi. Trong mắt anh ta, Trần Vi Kỳ trông còn trẻ hơn cả cô em gái 17 tuổi của mình.

Dù người đàn ông châu Á này có vẻ ngoài lịch lãm, mê hoặc, và giữa cả hội trường đầy những người châu Âu cao to lực lưỡng, anh vẫn nổi bật với phong thái khác biệt, nhưng...

Trần Vi Kỳ cười bất đắc dĩ: "Hôm qua tôi đã nói rồi mà, tôi thực sự đã kết hôn."

"Anh bạn, nếu có dịp thì chúng ta nói chuyện sau nhé, xin phép." Trang Thiếu Châu nắm tay Trần Vi Kỳ rồi dẫn cô đi.

Chàng trai tóc vàng như vừa bị đả kích nặng nề, đứng ngơ ngác tại chỗ.

Đến khi anh trai anh ta tìm thấy, hỏi đã xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ lắc đầu, ủ rũ, không nói một lời.

Bên này, quản gia dẫn Trang Thiếu Châu và Trần Vi Kỳ đến phòng VIP trên tầng hai. Ông ta cung kính mở cửa, giới thiệu một số lưu ý khi tham gia buổi đấu giá, đồng thời chỉ vào chiếc chuông đồng treo trên lò sưởi, nói rằng họ có thể rung chuông bất cứ lúc nào để gọi người hầu. Cuối cùng, ông cúi người: "Thưa ngài và quý cô, chúc hai vị có một buổi tối tuyệt vời."

Cánh cửa khép lại.

Trần Vi Kỳ định làm như không có chuyện gì, bước đến ghế sofa để nghỉ ngơi, nhưng Trang Thiếu Châu đã nhanh tay kéo cô lại, vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh khóa cô vào trong lồng ngực mình, hơi thở nóng ấm phủ lên hàng mi của cô, khiến cô không thể mở mắt, chỉ có thể nhắm nghiền, hàng mi khẽ run lên không ngừng.

"Nàng Venus của tôi ơi, em đã nhận hoa của người khác vào tối qua à?"

Trần Vi Kỳ định đẩy anh ra, nhưng cánh tay không tài nào nhấc lên được, chỉ có thể nghiêng đầu, đáp: "Không nhận. Em đã vứt đi rồi."

"Vậy sao em không nói với anh? Rõ ràng là anh ta rất si mê em." Trang Thiếu Châu giữ lấy cằm cô, ánh mắt sắc lạnh.

Trần Vi Kỳ không muốn phá hỏng buổi tối đẹp đẽ này, cô chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an: "Em thật sự đã vứt đi rồi, vứt rồi thì còn lý do gì để nói với anh? Trang Thiếu Châu, đừng quá nhạy cảm, em thậm chí còn chẳng quen biết anh ta."

Nhạy cảm.

Câu nói như một nhát dao đâm thằng vào lòng Trang Thiếu Châu, rồi quay ngược lại làm anh đau thêm lần nữa.

Anh thật sự muốn đánh cô. Cái gọi là "vứt đi" chắc chắn là nhận hoa rồi sau đó lén vứt đi, chỉ vì không muốn làm mất mặt đối phương. Nhưng như vậy mà cũng gọi là vứt sao?

Nếu là anh, muốn vứt thì phải vứt ngay trước mặt. Phải để người tặng hoa biết cô không cần.

Trang Thiếu Châu nhìn cô chăm chú vài giây, sau đó bất ngờ giờ tay, vỗ nhẹ lên phần mông đầy đặn của cô.

Bàn tay nóng hơn nhiệt độ cơ thể cô, tiếng "chát" vang lên giòn giã, khiến toàn thân cô nóng bừng và mềm nhũn.

"Lần sau không được nhận hoa của đàn ông khác. Dù có vứt thì cũng phải để họ biết."

Vẫn chưa nguôi giận, anh lại vỗ thêm một cái.

Trần Vi Kỳ lập tức mở to mắt, nhìn Trang Thiếu Châu đầy sửng sốt. Cô không thốt nên lời, chỉ biết sững sờ, nghẹn họng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro