Chương 44: Đêm thứ ba tại New York

Editor: Moonliz

"Anh dám đánh vào... của em..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vi Kỳ đầy vẻ ngỡ ngàng. Việc Trang Thiếu Châu dám đánh vào mông cô đã vượt xa mọi giới hạn mà cô có thể tưởng tượng, đến mức cô còn không dám nói ra cái từ khiến mình xấu hổ kia.

Cảm giác nóng rực từ bàn tay anh vẫn còn lưu lại trên phần nhạy cảm ấy, như một ngọn lửa nhỏ vừa rơi xuống, nhanh chóng lan rộng và bùng cháy. Nhiệt độ đó khiến Trần Vi Kỳ bừng tỉnh. Cô đột ngột đưa tay nắm lấy cà vạt của Trang Thiếu Châu.

Đôi bàn tay trông mềm mại, không xương, được dưỡng bởi tinh dầu hạnh nhân ngọt ngào, luôn ánh lên vẻ trong suốt như ngọc, hóa ra lại mang một sức mạnh đầy hoang dã.

Đôi tay ấy từng chơi đàn piano, từng nắm giữ phần sâu thẳm của anh, và giờ đang kéo mạnh cà vạt của anh.

Trang Thiếu Châu bị cô kéo đến mức phải cúi thấp đầu, như một con thú săn mồi bị buộc phải khuất phục trước cô.

"Trang Thiếu Châu, anh đừng quá đáng!" Trần Vi Kỳ tức giận quát lên, từng chữ như một lời cảnh cáo. Cả người cô toát ra vẻ cứng rắn, nhưng đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy vẫn phảng phất nét thẹn thùng.

Trang Thiếu Châu cúi đầu thấp hơn, ánh mắt đối diện ánh mắt cô. Giọng anh dịu dàng: "Tanya, anh chỉ đang bày tỏ sự không hài lòng của mình."

Trần Vi Kỳ cười nhạt, lạnh lùng không buồn nhìn đôi mắt sâu thẳm như sương mù của anh: "Anh có gì mà không hài lòng?"

Đêm nào cô cũng chiều anh, vậy mà anh còn không hài lòng. Trần Vi Kỳ nghĩ có lẽ cô đã quá tốt với Trang Thiếu Châu, khiến anh càng ngày càng dám bày trò bắt nạt cô. Trên giường để anh làm gì thì làm đã đủ lắm rồi, dù anh mạnh mẽ hơn thì cô vẫn thấy thoải mái.

Khi Trang Thiếu Châu định ôm cô, tay anh bị cô gạt ra. Anh chỉ có thể thu tay về, bình tĩnh nói: "Nhất định em đã nhận bó hoa của thằng nhóc ngoại quốc kia rồi mới lén vứt đi, đúng không? Em giữ thể diện cho nó đúng không? Còn hoa anh tặng, em lại ném đi ngay trước mặt bao nhiêu người."

Cổ họng Trang Thiếu Châu khẽ động, giọng anh trầm xuống, nghe đầy bất mãn: "Chẳng lẽ thể diện của anh lại không đáng để em bận tâm một chút nào?"

Gương mặt anh không chút biểu cảm, nhưng cơ thể thì căng cứng, khiến giọng nói của anh càng thêm khô khốc. Người đàn ông cao cao tại thượng này, trước giờ không bao giờ cúi đầu trước ai, giờ lại cúi đầu trước cô, hỏi rằng liệu anh có đáng để cô bận tâm. Câu hỏi ấy như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim cô, còn sâu sắc hơn bất kỳ lời tình cảm nào như "Anh yêu em" hay "Anh thích em."

Nhịp tim của cô bỗng trở nên hỗn loạn.

Cô vô cùng thích nhìn Trang Thiếu Châu cúi đầu trước mình, nên mới dung túng cho anh mỗi lần anh dùng môi và lưỡi mà bắt nạt những nơi mềm yếu nhất trên cơ thể cô.

Ngọn lửa giận của Trần Vi Kỳ đã vơi đi quá nửa. Lực tay kéo cà vạt anh cũng nhẹ hơn, hàng mi cô khẽ động, giọng nói có chút lúng túng: "... Em đâu có ném hoa của anh. Nói như thể em đối xử rất tệ với anh. Em..."

Cô chớp mắt, mơ hồ nhớ lại nhưng không rõ ràng. Gần đây việc chuẩn bị cho hôn lễ quá bận rộn và rắc rối, cô nói: "Không đúng... Anh chưa từng tặng hoa cho em thì phải? Chính xác mà nói, anh chỉ tặng nhẫn, sính lễ thì không tính."

Cô cúi nhìn chiếc nhẫn kim cương xanh trên ngón áp út của mình. Sáu mươi triệu đô la Mỹ, món quà này đã phá vỡ mọi kỷ lục của giới thượng lưu Hong Kong.

Đấy, đến hoa anh tặng cô, cô cũng chẳng nhớ nổi. Bó hồng xanh đáng thương ấy đã héo khô trong góc một căn phòng nào đó từ lâu. Chỉ những thứ quý giá đến mức làm cả thế giới phải chấn động mới xứng đáng để cô ghi nhớ.

Một bó hoa, hoàn toàn không có cơ hội để được lưu lại trong ký ức của cô.

Trang Thiếu Châu không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì, có chút chua xót, có chút cay đắng, có chút ẩm ướt, hoặc có thể là gì khác. Anh cười nhạt, nhẹ nhàng gỡ tay Trần Vi Kỳ ra: "Không sao đâu, Tanya, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Trần Vi Kỳ không phải là kiểu phụ nữ thích dây dưa. Nếu đối phương có vẻ không còn hứng thú, cô cũng sẽ không cố gặng hỏi cho ra lẽ. Cô nhìn Trang Thiếu Châu chỉnh lại chiếc cà vạt bị cô làm nhăn, sau đó anh còn cẩn thận thắt lại một nút Windsor mới. Đôi tay anh dài, các khớp ngón rõ ràng, trông đầy cứng cáp.

Bầu không khí trong căn phòng sang trọng này trở nên tĩnh lặng.

Căn phòng lớn này tương đương với một căn suite cao cấp tại các khách sạn hạng sang ở Hồng Kông. Nội thất mang phong cách Baroque với tông màu vàng và đỏ chủ đạo. Trên tường treo một bức tranh sơn dầu theo phong cách cổ điển, vẽ một cô gái mặc váy hồng đang múa ballet. Tủ rượu pha lê khắc hoa bên cạnh chứa đầy rượu vang, champagne và whisky. Trên bàn trà là một ấm trà hoa hồng đang tỏa hương thơm nhẹ nhàng.

Cửa sổ kính lớn của căn phòng nhìn thẳng xuống hội trường đấu giá, có thể bao quát toàn cảnh những vị khách ngồi bên dưới. Trên màn hình độ phân giải cao, các món đấu giá và mức giá hiện tại được hiển thị rõ ràng. Nhờ lớp kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Trần Vi Kỳ nhấc tách trà lên, đi tới bên cửa sổ, cúi nhìn xuống hiện trường đấu giá.

Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu. Món đấu giá đầu tiên đã rất thu hút: một chiếc vòng cổ hoàng gia từ gia tộc Bourbon-Parma của Pháp, gắn kim cương vàng và ngọc trai. Sau khi Đế quốc Pháp thứ hai sụp đổ vào năm 1887, chính phủ mới từng tổ chức một cuộc đấu giá lớn để bán trang sức hoàng gia. Nhiều món trang sức quý hiếm đã rơi vào tay các nhà sưu tầm trên khắp thế giới. Chiếc vòng cổ này lần cuối xuất hiện trước công chúng là vào năm 1887, khi nó được gia tộc Castel mua lại.

Trần Vi Kỳ nhấp một ngụm trà, chăm chú nhìn chi tiết chiếc vòng cổ được phóng lớn trên màn hình. Trang sức cổ điển quả thực có sức hút đặc biệt. Thiết kế của chiếc vòng này, dù đặt trong bối cảnh hiện đại, vẫn giữ được nét thanh lịch và cao quý vượt thời gian.

Giọng nói rõ ràng, nhanh nhẹn của người đấu giá vang lên qua loa: "Thưa quý ông và quý bà, món đấu giá số 1 tối nay là một chiếc vòng cổ hoàng gia từ thời Louis XIV của Pháp, được chế tác từ kim cương vàng và ngọc trai. Chiếc vòng đang được trưng bày ở phía bên trái của tôi..." 

Sau đó là phần giới thiệu chi tiết về chiếc vòng, rồi ông ta tuyên bố: "Giá khởi điểm là 1 triệu đô la Mỹ. Có vị khách nào ra giá 1 triệu không ạ?"

Rất nhanh, các khách hàng đã giơ bảng. Cuộc cạnh tranh diễn ra quyết liệt, mức giá liên tục tăng, nhanh chóng đạt 3 triệu đô la Mỹ.

Người đấu giá làm việc rất chuyên nghiệp, giọng điệu lúc sôi động lúc trầm lắng, khiến bầu không khí càng thêm gay cấn. Nhìn những vị khách dưới kia tranh giành quyết liệt, Trần Vi Kỳ cảm thấy rất thú vị. Chiếc vòng cổ này thực sự rất đẹp, nhưng cô đã nhìn thấy quá nhiều loại đá quý chất lượng cao, viên kim cương vàng này nếu tách riêng thì không phải là loại xuất sắc nhất. Tuy nhiên, xuất thân hoàng gia đã làm tăng thêm giá trị của nó.

Khi mức giá đạt đến 4 triệu đô la Mỹ, một chiếc đèn nhỏ không mấy nổi bật bên cạnh Trần Vi Kỳ bỗng sáng lên. Người đấu giá nhanh chóng chú ý và phấn khích nói về phía phòng số 2: "Khách hàng trong phòng số 2 ra giá 4,8 triệu đô la Mỹ. Có ai đưa ra giá cao hơn không?"

Trần Vi Kỳ quay lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang ngồi thoải mái trên ghế sofa: "Anh thích chiếc vòng cổ này? Định tặng cho bà Lê à?"

Trang Thiếu Châu mỉm cười nhạt: "Gọi mẹ là 'bà Lê' nghe có vẻ hơi xa cách nhỉ?"

Trần Vi Kỳ hơi khó chịu, cuối cùng vẫn gọi một tiếng "mẹ". Sau đó cô thấy anh tiếp tục nâng giá lên 5 triệu đô la Mỹ. Cô liền nhắc nhở: "Nếu định tặng mẹ, em đề nghị anh chọn chiếc vòng số 3, đó là vòng sapphire, chất lượng rất tốt và hợp với mẹ hơn."

Bên dưới, người đấu giá đã gõ búa chốt giá. Chúc mừng khách hàng trong phòng số 2 đã giành được chiếc vòng cổ với giá 5,3 triệu đô la Mỹ.

Trang Thiếu Châu không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ chăm chú nhìn Trần Vi Kỳ: "Em thích chiếc vòng số 3 à? Không thích chiếc số 2 sao?"

Trần Vi Kỳ khẽ mỉm cười, "Số 2 thì bình thường, số 3 rất đẹp." Đây là món mà cô sẵn sàng ra giá.

Mười món đấu giá đầu tiên đều là trang sức, tất cả đều là những món trang sức đỉnh cao nhất thế giới. Hoặc là trang sức hoàng gia mang giá trị lịch sử và văn hóa, trang sức từng thuộc về người nổi tiếng, hoặc là đá quý lớn với độ tinh khiết và màu sắc hàng đầu như ruby máu bồ câu.

Món số 2 là một chiếc nhẫn kim cương từng thuộc về một vị đại vương Ấn Độ, được bán với giá 4 triệu đô la Mỹ. Món số 3 là một chiếc vòng cổ với viên sapphire Kashmir 30,8 carat làm đá chính. Cuộc cạnh tranh cho món này càng khốc liệt, từ giá khởi điểm 3 triệu đô la Mỹ tăng vọt lên 6 triệu đô.

Dưới hội trường, một quý bà mặc váy trắng cũng yêu thích chiếc vòng này, không chịu từ bỏ. Khi Trang Thiếu Châu nâng giá lên 7 triệu đô, bà ấy bắt đầu do dự, nhưng dưới sự khích lệ của người đấu giá, bà vẫn tăng thêm một lượt giá.

Không muốn kéo dài cuộc đấu giá, Trang Thiếu Châu trực tiếp nâng giá lên 9 triệu đô.

Ngay cả Trần Vi Kỳ, một người tiêu tiền không chớp mắt khi mua trang sức, cũng không thể chịu được sự "phung phí" của Trang Thiếu Châu. Cô lập tức giữ tay anh lại, lo lắng nói: "Chiếc vòng sapphire này không đáng đắt vậy đâu, với 9 triệu đô, anh có thể mua được viên 50 carat rồi! Cái này chỉ có 30 carat thôi!"

Trang Thiếu Châu cầm lấy tay cô, lòng bàn tay anh bao trọn mu bàn tay cô, giống như sư tử áp đảo linh dương, lại như đôi uyên ương quấn quýt. Cử chỉ của anh thân mật đến mức khiến người khác rung động. Anh nhẹ nhàng dùng chút lực, khiến Trần Vi Kỳ không tự chủ mà đích thân ra giá.

"......."

Qua loa, tiếng gõ búa chốt giá của người đấu giá vang lên rõ ràng, kèm theo lời chúc mừng: "Chúc mừng khách hàng ở phòng số 2."

Trang Thiếu Châu bước đến, ôm lấy cô. Anh tựa cằm vào hõm cổ cô, hơi thở ấm nóng phả lên gáy và tai cô, tựa như những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ có điều tuyết này là nóng, thiêu đốt làn da và trái tim cô.

"Trần Vi Kỳ, những thứ em thích, anh đều muốn em có được."

Bất cứ thứ gì trên thế giới này, chỉ cần anh mua nổi, anh sẽ không quan tâm đắt hay không đáng. Những thứ dành cho Trần Vi Kỳ, anh không cần phải tính toán.

Trần Vi Kỳ mơ hồ nhận ra hôm nay Trang Thiếu Châu có gì đó không ổn. Rõ ràng anh không có nhiều hứng thú, nhưng lại làm những chuyện điên rồ hơn bất kỳ ai. Tiếp theo, từ món số 4, số 5, số 6... cho đến món số 10, Trang Thiếu Châu đều giành được tất cả.

Cả hội trường liên tục vang lên câu nói:

"Chúc mừng khách hàng ở phòng số 2."

Không khí dưới hội trường bắt đầu xôn xao. Nhiều vị khách không ngừng ngẩng đầu, nhìn về phía phòng số 2, cố gắng nhìn xuyên qua lớp kính một chiều để xem bên trong có gì. Nhưng bên trong tối om, chẳng thấy được gì ngoài chiếc đèn tín hiệu liên tục bật sáng, cho thấy người trong đó không ngừng ra giá.

"Trang Thiếu Châu, thực sự là đủ rồi. Em không cần thêm nữa." Trần Vi Kỳ giữ lấy tay Trang Thiếu Châu. Khuôn mặt trắng nõn của cô thoáng ửng hồng, trông như hơi nóng lên vì hành động không ngừng ra giá của anh.

Không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại niềm vui khi tiêu tiền phóng khoáng như thế này. Quá sức hạnh phúc. Trái tim Trần Vi Kỳ đập loạn nhịp mấy lần. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi đã tiêu gần 500 triệu đô Hồng Kông, mà toàn bộ là để mua những viên đá quý cô yêu thích.

"Chỉ như thế đã đủ sao?" Trang Thiếu Châu hỏi.

"Ừm, anh nói cứ như thể em tham lam lắm vậy." Trần Vi Kỳ mỉm cười thoải mái, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt cong cong như một chú hồ ly nhỏ.

Trang Thiếu Châu chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng rực, gương mặt ửng hồng và nụ cười mãn nguyện. Bỗng nhiên, anh nâng cằm cô lên và hôn cô. Đôi môi và chiếc lưỡi của anh quấn lấy cô, như muốn hút hết vị ngọt trên môi cô.

Nụ hôn của anh đầy áp chế, nhưng bàn tay không tùy tiện đặt trên eo cô mà đan chặt vào tay cô. Giống như anh muốn chạm đến nơi sâu thẳm trong lòng cô, nơi mà cô luôn che giấu, không bao giờ để lộ.

Nếu chỉ cần tiêu tiền như nước để đổi lấy ánh mắt và sự chú ý của Trần Vi Kỳ, Trang Thiếu Châu cảm thấy điều đó hoàn toàn xứng đáng. Anh kiếm tiền chính là vì điều này.

Anh thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình giàu có, vì anh có rất rất nhiều tiền, vì anh được sinh ra trong gia tộc Trang gia. Nếu không có tiền, quyền lực, hay địa vị, anh sẽ chẳng thể nào có được cô.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh vẫn thấy chua xót. Một nỗi đau âm ỉ cứ không ngừng nhắc nhở anh rằng, thứ tình yêu được tạo ra từ tiền bạc và dục vọng này chỉ là một ảo giác, chỉ là một cuộc vui thoáng qua.

Trang Thiếu Châu cảm thấy bản thân như một người bệnh khát nước lại uống nhầm rượu độc để giải khát.

"Anh có thể mua thêm cho em nhiều hơn nữa, bảo bối. Là anh sơ sót, trước giờ chỉ tặng em một chiếc nhẫn." Giọng nói của anh khàn đặc, hơi thở gấp gáp, vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô.

"Đủ rồi... thật đấy." Trần Vi Kỳ túm lấy cà vạt của anh, bị anh hôn đến mức thở hổn hển như một chú cún nhỏ. Đầu lưỡi vừa thè ra đã bị anh cuốn lấy.

"Chưa đủ."

Họ cứ thế cuốn lấy nhau trong phòng bao. Có lẽ chiếc thiệp mời duy nhất được phát ra tối nay chỉ để tạo điều kiện cho họ có không gian hôn nhau. Trang Thiếu Châu ôm cô trong vòng tay, ép cô ngồi lên đùi anh. Chiếc sofa đối diện thẳng với cửa sổ kính lớn, rất tiện để khách ngồi trong quan sát phiên đấu giá bên dưới. Anh vừa hôn cô, vừa điên cuồng ra giá. Chỉ cần Trần Vi Kỳ dừng ánh mắt lâu hơn vài giây vào món đồ nào, anh nhất định phải mua bằng được.

Cuối cùng, Trần Vi Kỳ chỉ có thể mặc kệ anh. Trong những nụ hôn mãnh liệt và sự tấn công bằng tiền bạc gần như điên cuồng của anh, cô có cảm giác như say rượu sau bữa tiệc no nê, bị anh "nuôi" đến mức chẳng còn muốn phản kháng nữa.

Món đấu giá thứ 16 là một cây đàn piano cổ Preyer từ năm 1838, chiếc đàn tam giác gỗ hồng được nhà sản xuất đàn danh tiếng Preyer ở Paris chế tác riêng tặng Chopin khi ông sống tại đây.

"Cái này được đấy." Trang Thiếu Châu nắm lấy tay Trần Vi Kỳ, nói: "San Nghi nói bản nhạc em ấy thích nhất là Nocturne giáng Mi giáng trưởng của Chopin. Em ấy chơi bản đó trên cây đàn này mới thật sự phù hợp."

Dùng chính cây đàn mà Chopin từng chạm vào để chơi nhạc của ông ấy, nghe thật nên thơ và lãng mạn, hoàn toàn không liên quan đến tiền bạc.

Nocturne giáng Mi giáng trưởng. Trần Vi Kỳ không thể không nghĩ đến nụ hôn ngày đó. Họ từng trốn trong phòng tắm, nghe San Nghi chơi bản nhạc ấy, và hôn nhau suốt bảy phút. Đó là nụ hôn dài, là lần thứ hai họ hôn nhau.

Giá khởi điểm của cây đàn là 200.000 đô la Mỹ, không phải quá cao, nhưng có nhiều người muốn sở hữu, khiến giá bị đẩy lên đến 700.000 đô. Cuối cùng, dĩ nhiên là khách ở phòng số 2 đã giành được nó với giá 1 triệu đô.

Quy đổi sang tiền Hồng Kông, chiếc đàn này trị giá khoảng 7 triệu, đắt hơn cả cây đàn mà Trần Bắc Đàn từng tặng Trần Vi Kỳ, và cũng mang ý nghĩa sâu sắc hơn.

Hội trường bắt đầu náo nhiệt, không ít người xì xào hỏi nhau về người trong phòng số 2: "Rốt cuộc phòng số 2 là ai vậy? Tôi thấy người đó đấu giá gần 2 triệu rồi đấy!"

"Ba tiếng tiêu hết 2 triệu đô la Mỹ, tối nay đúng là mở mang tầm mắt."

"Người đó đã ra tay thì đừng có giơ bảng làm gì nữa, đỡ mất công xấu hổ."

Sau đó, phiên đấu giá tiếp tục với những món đồ cổ đến từ Trung Quốc, chẳng hạn như mâm sơn mài từ thời nhà Nguyên, bát phấn hồng tráng men thời nhà Thanh, bình hoa xanh đỏ...

Mặc dù không ai biết người trong phòng số 2 thực sự là ai, nhưng những chuyện xảy ra trong buổi đấu giá tối nay đã nhanh chóng lan truyền, từ người này sang người khác, cuối cùng đến tai Dịch Tư Linh ở tận Hồng Kông.

Dịch Tư Linh nhắn tin hỏi Trần Vi Kỳ:

[Này, này, này, chẳng phải cô đang ở Mỹ à? Nghe gì chưa? Tối nay tại buổi đấu giá của nhà Castel có một siêu đại ngốc! Tiêu hơn 2 triệu! Dollar đó!]

[Cô nói có phải là đại gia Trung Đông không? Một sợi dây chuyền sapphire 30 carat mà anh ta dám bỏ ra 9 triệu! Tức là hơn 60 triệu do Hong Kong! Đôi hoa tai 40 carat của tôi cũng chỉ có 50 triệu thôi!]

Trần Vi Kỳ tựa vào lòng Trang Thiếu Châu, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và nhiệt độ nóng bỏng dưới lớp áo sơ mi của anh. Cảm giác ấy thật dễ chịu, đến mức cô chẳng muốn nhúc nhích, cứ thế nằm ườn ra một cách lười biếng, đọc tin nhắn của Dịch Tư Linh mà cười như một đứa trẻ.

Trần Vi Kỳ: [Trang Thiếu Châu.]

Dịch Tư Linh: [?]

Trần Vi Kỳ nở một nụ cười nghịch ngợm, nhất định phải chọc tức Dịch Tư Linh: [Cái tên "đại gia siêu ngốc" đó chính là chồng tôi. Không cản được, cứ nhất quyết đòi mua cho tôi. Tôi biết phải làm sao đây?]

Dịch Tư Linh tức đến mức ném luôn điện thoại, rồi lại nhặt lên, gửi một đoạn tin nhắn thoại: "Đàn ông tiêu tiền cho thì giỏi lắm à? Bây giờ tôi sẽ nhờ ba tôi mua ngay một món còn lớn hơn của cô!"

"Cười gì vậy?" Trang Thiếu Châu vòng tay ôm lấy Trần Vi Kỳ, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô. Thực ra, anh chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện của cô với bạn bè, nhưng anh không làm thế.

Trần Vi Kỳ tắt màn hình, rúc đầu vào lòng anh: "Không có gì, chỉ là thấy Dịch Tư Linh giống như một con mèo. Đáng yêu thật."

Dịch Tư Linh đúng là rất đáng yêu, chính là kiểu sống mãnh liệt, tự do, không quan tâm được mất mà cô luôn khao khát. Kiêu ngạo, tùy hứng, chẳng để ý đến ai, đó là lý do cô vừa ghét vừa thích Dịch Tư Linh. Bao năm qua, bạn thân duy nhất của cô cũng chỉ có một người như vậy.

Trang Thiếu Châu trầm ngâm nhìn cô thật sâu. Anh đã uống chút rượu, ánh mắt lúc này có hơi mơ màng.

"Vậy em giống gì?"

"Em giống gì?" Trần Vi Kỳ hỏi lại.

Trang Thiếu Châu im lặng suy nghĩ, trong đầu lần lượt hiện lên nhiều hình ảnh. Cô giống nhiều thứ, từ động vật, thực vật, đến cả bầu trời. Cô như một ngày u ám không mưa, ánh sáng mặt trời xuyên qua những tầng mây mù dày đặc, tạo ra hiện tượng Tyndall.

Ánh sáng ấy mơ hồ nhưng đẹp đến kỳ diệu.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của cô: đôi mắt quyến rũ, sống mũi cao thằng kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, và chiếc cằm thanh tú.

"Giống một con rồng." Anh nói khẽ.

"Rồng á?" Trần Vi Kỳ kinh ngạc. Thật ra rất ít người so sánh phụ nữ với rồng. Phổ biến hơn là mèo sang chảnh, chó con dễ thương, thiên nga cao quý, chim nhỏ thanh thoát, hoặc muôn vàn loài hoa kiều diễm.

"Nóng tính, khó chiều, kiêu ngạo, lại còn thích những thứ lấp lánh như đá quý. Trí nhớ cũng không tốt. Không giống rồng à?" Trang Thiếu Châu cúi xuống, môi anh lướt qua vành tai cô, giọng trầm ấm pha chút trêu đùa.

Trần Vi Kỳ nhột đến mức bật cười: "Em đâu có nóng tính. Với lại!" Cô nhìn anh đầy nghi ngờ: "Rồng mà có nhớ kém à?"

"Anh bịa đấy." Anh thản nhiên trả lời.

Trần Vi Kỳ tức tối định đánh anh, nhưng cổ tay nhỏ nhắn của cô đã bị anh nắm lấy. Trên cổ tay ấy, chiếc vòng ngọc trai Úc sáng bóng, từng viên ngọc hoàn hảo không tì vết.

"Nhưng có một chỗ không phải anh bịa."

"Gì cơ?"

"Rồng háo sắc, Tanya."

"......."

Trần Vi Kỳ lập tức định bóp cổ anh, nhưng bị anh đẩy xuống sofa. Anh cúi người áp sát, cướp lấy đôi môi cô, cuốn lấy lưỡi cô, phát ra những âm thanh nước khẽ vang lên.

Thật ra, Trang Thiếu Châu muốn nói cô giống một nàng tiên cá, đẹp lộng lẫy nhưng lạnh lùng và dễ vỡ đến cực độ.

Trần Vi Kỳ bị anh hôn đến mức nhịp thở và tim đập đều rối loạn. Máu trong cơ thể như sôi lên, từ đầu ngón chân chạy thằng lên đỉnh đầu. Cô cảm giác cả người đều nóng bừng, thầm nghĩ mình cần thay một chiếc quần lót khác.

"Đi chứ? Mấy món sau chẳng thú vị lắm. Hay em muốn xem tiếp?"

Trần Vi Kỳ vội lắc đầu, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, "Về thôi! Ngồi đây ba tiếng rồi, có đẹp đến mấy cũng nhìn đến mờ cả mắt rồi."

Những việc còn lại tất nhiên được giao cho chú Huy xử lý, bao gồm thanh toán, lấy hàng, làm thủ tục chuyển nhượng tài sản, và thuê công ty vận chuyển chuyên nghiệp đưa hàng về đảo Hồng Kông.

Trang Thiếu Châu nắm tay Trần Vi Kỳ bước ra khỏi khu biệt thự rộng lớn này. Ánh sáng ấm áp từ đèn pha lê rực rỡ chiếu lên bóng lưng cao gầy, thanh tú của anh. Trần Vi Kỳ đã uống chút rượu, sau khi ra khỏi phòng bao chỉ cảm thấy chao đảo. Trước mắt cô là bộ vest đen của Trang Thiếu Châu cùng chiếc cổ áo sơ mi trắng tinh khiết, trông thật quý phái.

Chiếc Rolls-Royce đưa họ về căn hộ ở Manhattan. Hành trình ở New York đã kết thúc, ngày mai họ sẽ bay đến California để chụp ảnh cưới. Tối nay là đêm cuối cùng ở New York.

Trở lại Manhattan, đêm đã thẫm lại. Một màu xanh phổ thần tiên, thêm vào đó những mảng mực đen, rồi tô thêm sắc đỏ rực, tạo thành một sắc tím cô đặc của màn đêm trước mắt.

Cơn gió nửa đêm mang theo hơi ẩm, thổi tung tà váy của Trần Vi Kỳ. Trang Thiếu Châu không nói lời nào trên suốt đường đi, cũng không hôn cô, chỉ siết lấy tay cô, lòng bàn tay họ khẽ chạm vào nhau.

Anh bấm khóa vân tay, cửa căn hộ mở ra. Không bật đèn, Trần Vi Kỳ lập tức bị một mùi hương hoa nồng nàn bao trùm.

"Thơm quá, anh có ngửi thấy không?" Trần Vi Kỳ như một chú cún nhỏ khịt khịt mũi. Đó không phải là mùi nước hoa, cũng không phải mùi từ máy khuếch tán hương. Đó là một mùi hương tự nhiên nhẹ nhàng, như hoa tươi trong một khu vườn lan tỏa khắp nơi.

"Có sao? Thơm ở đâu?" Trang Thiếu Châu hỏi bằng giọng bình thản.

"Thật mà, anh ngửi kỹ đi!" Trần Vi Kỳ cởi giày cao gót, nôn nóng định bật đèn để tìm nguồn gốc của mùi hương.

Trang Thiếu Châu bật đèn thay cô. Trong khoảnh khắc, cả căn hộ bừng sáng. Trần Vi Kỳ khựng lại, đứng sững trước vô số đóa hồng tím, từ phòng khách trải dài ra ban công, cả cầu thang xoắn cũng đầy những đóa hồng. Tất cả như một tấm nhung tím khổng lồ chưa được gấp lại.

Những cánh hoa mỏng manh, xếp chồng lên nhau từng lớp từng lớp, bao bọc lấy nhụy hoa chưa hé lộ.

Đó là những đóa hồng Mightnight Blue.

Trần Vi Kỳ ngẩn người. Lúc này, cô mới nhớ ra rằng Trang Thiếu Châu đã từng tặng cô một bó hồng. Bó hoa tươi thắm đó là hoa hồng Mightnight Blue, nhưng cô đã bỏ lại trong phòng bao mà không mang theo.

"Trang Thiếu Châu." Cô chậm rãi xoay người lại, nhìn anh.

"Anh tặng hoa cho em, Tanya." Trang Thiếu Châu bước đến bên cô.

"Em nhớ ra rồi." Trần Vi Kỳ hít sâu mùi hương hoa hồng ngập tràn không gian, nhất thời cảm thấy chóng mặt: "Anh đã từng tặng hoa cho em."

Trang Thiếu Châu im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười. Đôi mắt anh sâu thẳm khó lường: "Em đã vứt nó đi, cũng đã quên mất nó."

Tối nay vượt ngoài dự liệu của Trần Vi Kỳ, bất kể là niềm vui khi phung phí tiền bạc, hay niềm vui trước những bông hồng vô số kể này, tất cả đều khiến cô cảm thấy như chìm đắm.

Trang Thiếu Châu thật sự quá khó để chống đỡ. Anh như một cơn bão đi qua, cuốn trôi mọi thứ, để lại dấu ấn của anh, dữ dội mà mạnh mẽ.

Không cần lo cô không nhớ, cô nhất định sẽ nhớ.

"Khi đó... em rất bài xích, cũng rất ghét anh." Tim Trần Vi Kỳ đập rất nhanh, cô không biết phải nói gì: "Hơn nữa, bữa tối hôm đó của chúng ta cũng không được vui, nên em đã vứt bó hoa ấy đi."

Trang Thiếu Châu gật đầu, nói rằng anh hiểu. Buổi gặp mặt chính thức đầu tiên của họ thực sự không vui vẻ gì, cả hai đều ngẩng cao đầu, không ai chịu nhún nhường dù chỉ một chút.

"Còn bây giờ thì sao?" Trang Thiếu Châu ôm lấy cô trong vòng tay, nhẹ nhàng và dịu dàng.

"Tanya."

Trần Vi Kỳ nuốt khan, tim đập nhanh đến đỉnh điểm của tối nay. Cô nhận ra điều Trang Thiếu Châu sắp hỏi. Cô gần như không thể thở nổi.

"Bây giờ, em có thích anh không, Tanya?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro