Chương 9: Pháo hoa rơi xuống

Editor: Moonliz

Câu nói này thật sự có hơi xúc phạm người khác, Trang Thiếu Châu thoáng nghĩ, chẳng lẽ anh lại hạ lưu đến vậy sao?

Rõ ràng là do vòng eo cô quá vừa vặn, chỉ một cánh tay là có thể ôm trọn. Đường cong tinh tế ấy, độ ấm vừa đủ, mùi hương dễ chịu kết hợp với mềm mại, tất cả đều khiến anh lạc lối. Anh đâu cố tình chiếm tiện nghi của cô.

Trong các buổi xã giao, việc tiếp xúc cơ thể giữa nam nữ là điều khó tránh khỏi. Huống chi, nếu không ôm eo, không khoác vai, thì làm sao đạt được mục đích cô mong muốn?

Chính cô đã nói rằng, một người chồng "đạt tiêu chuẩn" cần phải cưng chiều và gần gũi cô.

"Cô Trần, tôi không hạ lưu đến mức như vậy." Anh nhàn nhã đáp.

"Phải không? Chỉ tìm cơ hội để chạm vào tôi thôi, chẳng hạ lưu tí nào cả."

Trang Thiếu Châu không nhịn được bật cười. Sao cô lại dùng từ nặng nề thế nhỉ? Anh dựa người vào vách thang máy, dáng đứng lười nhác mà thư thái, rồi nói:
"Ôm eo em tính là chạm rồi nhỉ, đúng không? Hay là cầm tay em cũng tính luôn?"

Trần Vi Kỳ quay mặt đi, vùng eo cô vẫn còn nóng bừng, đau nhức và mềm nhũn. Điều khiến cô khó chịu hơn cả là việc anh chiếm lợi từ cô, trong khi cô lại phải trả anh một triệu. Cô thật sự không thể nuốt trôi cơn giận này: "Tại sao lại không tính?"

Trang Thiếu Châu bất lực nhếch khóe môi.

Được rồi, anh thừa nhận, là do anh ngứa ngáy trong lòng, tìm cơ hội để ôm cô. Có phần cố ý, cũng có hơi bông đùa. Anh ho nhẹ một tiếng để che giấu, đổi sang giọng điệu trầm ấm để dỗ dành: "Em nói tính thì tính, là tôi hạ lưu, là tôi muốn chạm vào em, muốn chiếm lợi từ em, muốn—"

"Anh còn muốn gì nữa?" Trần Vi Kỳ nghiêm mặt hỏi.

Trang Thiếu Châu hơi nheo mắt, nhìn cô thật sâu một cái rồi không nói tiếp.

Nói thêm nữa thì đúng là không thể tránh khỏi việc trở nên hạ lưu.

Trần Vi Kỳ lười đôi co với anh.

Hai người yên lặng đứng trong không gian kín, đôi lúc Trang Thiếu Châu lén nhìn cô qua khóe mắt, ngắm đường nét cổ cao thanh thoát như thiên nga của cô. Đến khi Trần Vi Kỳ cảm thấy điều gì đó không đúng, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện thang máy vẫn dừng ở tầng của quầy bar, không hề di chuyển.

"Trang Thiếu Châu, anh chưa nhấn nút thang máy à?"

Trang Thiếu Châu sững người một giây, lúc này mới đưa ánh mắt về bảng hiển thị tầng. Con số "69" đang đứng im như đang cười nhạo anh vì sự lơ đễnh đến mức kỳ cục này.

Trong bầu không khí bối rối, anh nhanh chóng nhấn nút tầng G, giọng trầm thấp giải thích: "Xin lỗi, vừa nãy tôi nghĩ về công việc. Gần đây bận quá."

Nói xong, anh mới nhận ra câu giải thích này đúng là thừa thãi đến vô cùng.

..................

Chiếc Lexus LM màu đen đợi sẵn ở cửa phía bắc của khách sạn. Đây là khu vực yên tĩnh, không có đám phóng viên phiền phức chầu chực.

Sau khi lên xe, Trần Vi Kỳ đưa chìa khóa cho tài xế, bảo tối nay anh ta lái chiếc Aston Martin đến gara căn hộ của cô. Sau đó, cô gọi cho quản lý tài chính của mình, nhờ kiểm tra tài khoản cá nhân tại ngân hàng Thịnh Huy xem còn bao nhiêu tiền.

Nhà họ Trần đã thành lập văn phòng gia đình độc lập từ những năm 1990, với đội ngũ hơn 40 chuyên gia tài chính hàng đầu đến từ khắp nơi trên thế giới. Đây là đội ngũ tài chính đỉnh cao chuyên quản lý khối tài sản hàng nghìn tỷ của gia tộc. Mỗi người con trong gia đình đều có một quản lý tài chính riêng. Đây là điều rất phổ biến trong giới siêu giàu ở Hong Kong.

Mỹ Du cười hỏi: "Sao tự dưng cô lại muốn kiểm tra tài khoản này vậy? Đây đâu phải ngân hàng cô hay dùng."

Trần Vi Kỳ chống cằm, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe đang nhanh chóng lùi lại phía sau: "Chuyển khoản cùng ngân hàng không mất phí."

Cô không muốn lãng phí thêm một xu lẻ nào vào tên đàn ông đáng ghét đó!

Mỹ Du thoáng nghẹn lời. Thôi được, phí chuyển khoản – một khái niệm thật xa lạ với cô chiêu nhà họ Trần.

Vài phút sau, Fiona gọi điện đến. Trần Vi Kỳ bắt máy, giọng nói từ đầu dây bên kia trầm ổn, mạnh mẽ, là một nữ chuyên gia tài chính xuất sắc, quyết đoán. Trần Vi Kỳ từng nhận xét Fiona như một đường biểu đồ cổ phiếu luôn đi lên, bởi năm nào Fiona cũng mang đến cho cô khoản lợi nhuận vượt xa mong đợi.

"Thưa sếp, tài khoản của cô tại ngân hàng Thịnh Huy hiện có 60 triệu đô la Hồng Kông trong các khoản đầu tư tài chính, 24 triệu đô la Hồng Kông tiền mặt, 7 triệu đô la Mỹ trong các khoản đầu tư tài chính, và gần 3 triệu nhân dân tệ tiền mặt."

Trần Vi Kỳ: "Tôi vừa gửi cho cô một số tài khoản. Hãy chuyển một nghìn vạn đô la Hồng Kông vào đó."

"Ngay bây giờ ạ?"

"Ngay bây giờ."

Đầu dây bên kia có vẻ đang thao tác, rồi hỏi: "Cô muốn ghi chú gì không?"

Trần Vi Kỳ trầm ngâm vài giây, đáp: "Tiền cát-xê."

"Xin lỗi, để xác nhận lại lần nữa, có phải là tiền cát-xê không ạ?" Fiona nhắc nhở: "Thưa cô, nếu là mời ngôi sao biểu diễn, cô có thể sử dụng tài khoản công ty để chuyển khoản."

"Không cần dùng tài khoản công ty. Đây là hoạt động cá nhân của tôi."

Fiona không hỏi thêm gì nữa, nhưng vài phút sau lại gọi lại. Trần Vi Kỳ nhíu mày hỏi: "Sao vậy?" Fiona nhắc cô kiểm tra tin nhắn điện thoại, nói rằng tài khoản nhận đã chuyển lại một khoản.

"Cô nên tự xác nhận lại. Và..." Fiona ngừng một chút, rồi tiếp, "Phần ghi chú có vẻ hơi kỳ lạ."

Trần Vi Kỳ nhíu mày, mở tin nhắn thông báo từ ngân hàng Thịnh Huy: [Kính gửi cô Trần, tài khoản đuôi số 1177 của cô đã nhận được khoản chuyển 50,000,000.00 HKD lúc 02:35 ngày 18 tháng 7. Tài khoản gửi: Trang Thiếu Châu. Ghi chú: Tiền bồi thường đậu hũ.]

"!!!"

Mặt Trần Vi Kỳ lập tức đỏ bừng, cô ném điện thoại sang một bên, tức giận nói: "Bồi thường cả trăm nghìn vạn thì vẫn là đồ lưu manh!"

Mỹ Du quay đầu lại, hiếm khi thấy sếp đỏ mặt như vậy. Trong một tháng qua, lúc nào sếp cũng lạnh lùng, xa cách, giống như một bông hoa xinh đẹp không cảm xúc, lúc nào cũng chìm trong sự trống rỗng sâu thẳm và tĩnh lặng. Mỹ Du thường ở bên cạnh cô, thậm chí còn thấy sự im lặng ấy thật khó chịu.

Giờ thì cô giống một người sống thật sự rồi – biết cười, biết giận, biết mắng chửi người khác.

"Ai mà dám làm trò lưu manh với sếp nhà chúng ta thế?" Mỹ Du cố ý trêu: "Không phải là anh Trang đấy chứ? Ở bên ngoài anh ấy trông rất hấp dẫn, vừa nho nhã, vừa gợi cảm, lại còn là kiểu dáng người mà cô thích nữa."

Cao ráo, săn chắc, cơ bắp rõ nét, ngực nở, vai rộng, chân thẳng, và quan trọng là mặc đồ phải tôn dáng.

Trần Vi Kỳ rất thích kiểu dáng người dễ nhìn như vậy.

"Cô biết tôi thích gì à?!" Trần Vi Kỳ lườm Mỹ Du một cái, rồi lấy bịt mắt từ hộc chứa đồ ra đeo.

Cô đeo bịt mắt lên, không nhìn ra cảnh bên ngoài cửa sổ.

Chiếc Lexus chạy đều trên đường phố sầm uất, ngang qua một trung tâm thương mại cao cấp rực rỡ ánh đèn. Một tấm áp phích quảng cáo khổng lồ chiếm gần nửa bức tường của trung tâm thương mại, đúng là một màn phô trương xa xỉ.

Đó là quảng cáo cho một dòng nước hoa cao cấp mới. Trên hình ảnh là gương mặt nam tính đến mức hoàn hảo, mạnh mẽ nhưng lại pha chút mềm mại, khí chất lạnh lùng, kiềm chế, mang nét u buồn đặc trưng. Áo sơ mi lụa với cổ chữ V sâu để lộ đường nét cơ ngực, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai.

Trong tay anh ấy là chai nước hoa màu hồng nhạt, đặt nhẹ lên đôi môi, ánh mắt tựa như sương mù buổi sáng, bình lặng nhìn về nơi xa xăm.

Chiếc Lexus rẽ vào một góc đường, lướt qua bức áp phích ấy, đưa Trần Vi Kỳ đến một phương trời hoàn toàn khác.

.............

Gần đây không khí tại trụ sở Reberi rất căng thẳng, từ cấp lãnh đạo cao nhất đến thực tập sinh của các nhóm nhỏ đều phải tập trung cao độ. Quảng cáo hình ảnh bắt đầu được tung ra trên các nền tảng mạng xã hội lớn trên toàn cầu, thư mời đã được gửi đi, vật liệu trang trí cho sự kiện được vận chuyển đến cảng Thượng Hải một cách trật tự. Các mẫu thiết kế, sách ảnh, trang điểm, tạo hình, và trang phục biểu diễn của các đại sứ thương hiệu ở các cấp bậc khác nhau cũng đã được phê duyệt ở bước đầu.

Chỉ còn mười ba ngày đếm ngược nữa đến buổi trình diễn kỷ niệm 100 năm.

Thậm chí Trần Vi Kỳ không có thời gian dắt chó đi dạo, đành phải mang cún cưng theo mỗi ngày đến văn phòng, giả vờ như ra ngoài chơi. Bé cún của cô tên là Bảo Bảo rất thông minh, làm sao nó có thể bị đánh lừa bởi mấy chiêu trò này? Nó sủa ầm lên, ý muốn được ra công viên chơi đĩa bay hoặc ra bãi biển ở Vịnh Thiển Thuỷ để đào cua bắt óc.

"Nhưng mẹ đang bận mà!" Trần Vi Kỳ nhìn chú chó, tay cầm một cuốn sách ảnh là sản phẩm mới được đóng bìa đẹp mắt.

"Gâu gâu..." Chú chó Greyhound liên tục vẫy đuôi như cánh quạt, gần như sắp bay lên trời, rồi cắn lấy váy của Trần Vi Kỳ, cố kéo cô ra ngoài.

"Này này này! Đồ chó ngốc! Cẩn thận nuốt phải ngọc trai đấy!"

Hôm nay Trần Vi Kỳ mặc một chiếc váy khá phức tạp, phần chân váy thêu đầy họa tiết bằng ngọc trai, trong khi phần thân trên là áo vest gile trắng đơn giản, kết hợp với khăn lụa thay cho dây chuyền – một phong cách rất thời thượng.

Cô nổi tiếng với gu thời trang đẳng cấp, vừa tinh tế vừa đậm tính nghệ thuật. Báo chí thường so sánh cô với Dịch Tư Linh: một người thì lộng lẫy như ngọc trai tỏa sáng, một người lại trầm lặng mà sang trọng. Cả hai đều có phong thái quý phái riêng.

Bảo Bảo kéo không nổi Trần Vi Kỳ, chỉ biết nhìn cô với ánh mắt đáng thương.

Một cuộc điện thoại cắt ngang màn "giằng co" giữa người và chó.

Trần Vi Kỳ ác ý búng nhẹ vào đuôi cún: "Đợi lát nữa mẹ xử lý con! Đồ cún con bướng bỉnh!" Sau đó, cô cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị ba chữ to đùng: Trần Bắc Đàn.

Cô kéo nhẹ khóe môi, trượt tay nghe máy.

"Đang bận à?" Đầu dây bên kia là giọng nói không chút cảm xúc, lạnh lùng đến mức như của người chết. Thậm chí Trần Vi Kỳ có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh ta – chắc chắn cũng là khuôn mặt "người chết".

"Đúng, bận. Tốt nhất anh nên nói gọn trong ba câu."

"Dạo này anh không chọc giận gì em mà, Vi Vi." Giọng nói của anh ta nghe có vẻ bất lực, thậm chí còn cười nhẹ.

Trần Vi Kỳ bật cười lạnh lùng, cô còn không buồn nhắc tới những việc anh ta đã làm sau lưng cô. Chưa phải lúc để cãi nhau, vì cô không thích cãi vã qua điện thoại: "Trần Bắc Đàn, có gì thì nói nhanh lên."

Trần Bắc Đàn xoa trán, đáp: "Em là phụ nữ, đừng có nói năng thô lỗ."

"Em là phụ nữ với điều kiện anh phải là một quý ông. Anh có phải không hả Trần Bắc Đàn? Anh chỉ là một tên phản diện chuyên chơi trò mờ ám thôi!"

Trần Bắc Đàn bật cười thành tiếng, lười tranh luận với cô. Vốn dĩ từ nhỏ cô đã giỏi tranh cãi và cực kỳ ranh mãnh, anh ta chưa từng thắng cô lần nào.

"Nói chuyện chính đi, Vi Vi."

"Thứ bảy tuần này, Trang Thiếu Châu sẽ đến nhà dùng bữa tối. Em nhớ về nhà sớm, đừng để khách phải chờ."

"Không đi!"

"Lại làm mình làm mẩy gì thế. Mấy hôm trước, tại bữa tiệc của nhà họ Dịch, em công khai đi cùng cậu ta, có phải anh ép buộc em đâu, đúng không?"

Trần Vi Kỳ im lặng.

Anh ta tiếp tục: "Phía nhà họ Trang rất hợp tác, ngay tối hôm đó đã gọi điện đến nhà, nói muốn tìm dịp bàn chuyện hôn sự. Họ bảo em cứ thoải mái đưa ra yêu cầu, họ sẽ đáp ứng hết."

Trong văn phòng, chiếc đèn lông vũ treo trên trần phát ra ánh sáng rực rỡ. Trần Vi Kỳ nhìn chằm chằm vào nó, ánh sáng chói lòa làm mắt cô như mờ đi. Giọng nói của cô nhẹ bẫng: "Trần Bắc Đàn, em có thể đưa ra yêu cầu gì được đây? Chẳng phải anh đã sắp xếp xong hết mọi chuyện của em rồi hay sao? Năm nay cưới, năm sau sinh con, có phải không?"

Bên kia im lặng một lúc, rồi đáp lại bằng giọng lạnh lùng: "Nếu em không muốn, nhà họ Trang cũng đừng mong ép em sinh con."

"Đừng diễn vai người tốt nữa. Em mới chia tay được một tháng, anh đã bảo em gặp Trang Thiếu Châu. Em đã gặp rồi. Giờ trong năm nay còn năm tháng nữa, anh lại tự quyết định luôn ngày cưới của em. Em là em gái anh hay chỉ là công cụ để anh củng cố quyền lực, tranh giành tài sản vậy hả?"

"...Vi Vi." Trần Bắc Đàn buộc phải giải thích lý do từng việc anh ta làm, rành rọt từng chữ: "Anh cả sẽ không hại em. Nếu đã quyết định kết hôn rồi, thì kéo dài thời gian chỉ làm tăng thêm yếu tố không chắc chắn. Hiện tại cả anh và em đều chưa hiểu rõ con người Trang Thiếu Châu. Nhiều cuộc hôn ước kéo dài một hai năm rồi lại hủy bỏ. Thay vào đó, kết thúc sớm—"

"Em không muốn nghe anh phân tích lợi và hại nữa, cũng không muốn nghe mấy lý luận kiểu yêu cầu em đi nối tóc của anh."

Trần Vi Kỳ bất giác nhớ lại một khung cảnh rất lâu rồi, cô đột ngột hỏi: "Anh cả, có phải anh biết em sẽ không bao giờ ghét anh, nên anh mới đối xử tệ với em như vậy không?"

Giống như Trần Tâm Đường, luôn tính toán rằng cô không thể nhẫn tâm với dì Tĩnh, nên mới dám không ngừng thử thách giới hạn của cô. Dù Trần Vi Kỳ đã giấu sự mềm lòng của mình rất kỹ, nhưng cô vẫn bị người khác nắm thóp.

"Vi Vi, anh cả yêu em." Trần Bắc Đàn nói.

Trần Vi Kỳ khẽ cong mắt, thở dài một hơi: "Rất nhiều người nói yêu em, nhưng những tình yêu đó đều có cái giá của nó. Anh cả, đây là lần cuối cùng, em sẽ nghe theo anh. Thật ra, em thà rằng ngày đó anh đừng chọn em, hãy để em lại nơi đó, rồi anh cứ bỏ đi đi."

Như vậy, cô mới có tư cách để ghét anh ta.

Trần Bắc Đàn không ngờ cô lại nhắc đến chuyện cũ này. Anh ta mệt mỏi tháo kính xuống, chống tay lên trán, giọng nói trầm ổn nhưng cố chấp: "Em là em gái anh. Dù trong tình huống năm đó chỉ có một người được sống, anh cũng sẽ chọn em."

.............

Trần Vi Kỳ gục xuống bàn làm việc một lúc, cuộc gọi này khiến cô kiệt sức. Chú chó nhảy lên lòng cô, dụi mũi vào ngực cô, liếm nhẹ lên khe hở thoang thoảng hương thơm của cô.

"Đồ chó háo sắc..."

Bảo Bảo chẳng hiểu gì, càng liếm nhiệt tình hơn. Không được đi chơi, chẳng lẽ đến liếm một chút chỗ thơm cũng không được sao?

"Thôi được, con thắng rồi." Trần Vi Kỳ ngồi thẳng dậy, tay giữ lấy đầu chú chó: "Hỏng việc hết rồi, nên thôi, dắt con đi dạo một vòng vậy."

Bảo Bảo lập tức phấn khích, nhảy xuống đất, ngậm dây xích trong góc mang đến cho cô. Sau khi chuẩn bị xong, Trần Vi Kỳ nắm dây xích, gần như bị chú chó kéo đi, loạng choạng bước ra khỏi văn phòng.

Trụ sở ở Hương Cảng của thương hiệu Nhuy Bạc là một tòa nhà độc lập cao bảy tầng, nằm ở khu vực sầm uất nhất của Hương Cảng, trên con đường toàn các cửa hàng xa xỉ.

Sáu năm trước, nhà họ Trần đã thuê một công ty kiến trúc hàng đầu thế giới để thiết kế tòa nhà lộng lẫy này, mất hai năm để hoàn thành. Mặt ngoài tòa nhà được làm từ hơn 30.000 viên gạch pha lê dày khảm chỉ vàng, toàn bộ tòa nhà lấp lánh sắc xanh ánh vàng, đặc biệt là nó vô cùng lung linh khi về đêm, được gọi là "Tòa nhà Ánh Trăng".

Tòa nhà được chia làm hai phần. Phần bên trái gồm cửa hàng flagship, phòng tiếp khách VIP, và không gian nghệ thuật; phần bên phải là khu văn phòng và xưởng thiết kế cao cấp. Trên sân thượng có một tiệm bánh ngọt thương hiệu Nhuy Bạc, chỉ có hai cửa hàng trên thế giới, một ở đây và một ở New York.

Không gian bên trong rất sáng, toàn bộ nội thất đều đến từ xưởng sản xuất đồ nội thất của Nhuy Bạc, tỏa ra khí chất xa hoa ngập tràn. Trong không khí phảng phất mùi hương cao cấp, khiến người ta dễ dàng chìm đắm trong sự xa hoa đến choáng ngợp.

Nhưng chú chó nhỏ chẳng hiểu gì về xa hoa cả. Nó cũng không biết mấy "món đồ chơi" mà nó vô tình cào bằng móng vuốt, có thể đáng giá bằng cả gia tài.

Nó chỉ biết được ra ngoài chơi là niềm vui tuyệt vời nhất.

"Chạy chậm thôi! Đồ quậy phá này!"

Trần Vi Kỳ vất vả giữ chặt dây xích, cố gắng theo kịp nhịp chạy của chú chó, đôi giày cao gót làm cô bước đi rất chật vật.

Những nhân viên qua lại nhìn thấy cảnh này chẳng ai cảm thấy bất ngờ, vừa tự giác né tránh, vừa không quên khen một câu: "Bảo Bảo đáng yêu quá!" Ai cũng biết chú chó Greyhound này là bảo bối của đại tiểu thư.

Chuyện đại tiểu thư mang chú chó đi làm không phải là lần đầu, thậm chí gần đây ngày nào cũng như hình với bóng.

"Gâu! Gâu!"

"Gâu ——!"

Bảo Bảo đột nhiên phanh gấp, dừng lại tại chỗ, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn về một hướng, cái đuôi cong cao vẫy qua vẫy lại. Cuối cùng, Trần Vi Kỳ cũng được nghỉ một chút, cô thở hổn hển dựa vào cột tường. Bảo Bảo cắn vào gấu váy của cô, ra hiệu muốn cô nhìn về phía đó.

"Lại nhìn thấy gì nữa đây..."

Trần Vi Kỳ bất lực, ngước mắt nhìn theo hướng ánh mắt háo hức của chú chó đang nhìn.

Đó là một màn hình quảng cáo lớn bên ngoài cửa hàng flagship ở tầng một. Do sự kiện trình diễn lớn tại Thượng Hải sắp diễn ra, màn hình này đang chiếu đi chiếu lại đoạn quảng cáo mới nhất của thương hiệu, được thực hiện bởi bốn gương mặt đại diện toàn cầu. Trong đó, Chu Tễ Trì là đại diện châu Á duy nhất và cũng là nam giới duy nhất, nổi bật và cuốn hút một cách không thể bàn cãi.

Đôi mắt lạnh lùng của anh ấy ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối. Tóc được để dài, tạo thêm phần u sầu, phóng khoáng. Đạo diễn rất biết cách khai thác vẻ đẹp của anh ấy, cho anh ấy bước đi giữa sa mạc Taklamakan hoang vắng, cô đơn.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua đôi mắt ấy trên màn hình, bỗng chốc làm trái tim Trần Vi Kỳ co thắt lại.

Quảng cáo này đã được quay xong từ một tuần trước. Giám đốc bộ phận hình ảnh từng xin ý kiến cô, nhưng cô không xem. Dạo này, cô chỉ đi thang máy riêng, từ hầm đỗ xe lên thẳng văn phòng, cố tránh những quảng cáo, áp phích xuất hiện khắp nơi trong tòa nhà này hết sức có thể...

Vậy mà vẫn không tránh khỏi.

Đã hơn một tháng không gặp, anh ấy đã gầy đi nhiều.

Trong thoáng chốc, dường như Trần Vi Kỳ lại nghe thấy tiếng vang sắc nhọn và trống rỗng ấy nổ tung bên tai. Thế giới như rơi vào một hố cây im lặng. Tâm trạng cô trùng xuống từng đợt, đến mức không nhận ra dây xích đã tuột khỏi tay mình.

Bảo Bảo đột nhiên chạy vọt lên, lao về phía màn hình quảng cáo, vừa chạy vừa sủa vui vẻ. Nó muốn tìm ba.

Đó là ba của nó.

"Bảo Bảo! Trần Bảo Bảo! Quay lại đây cho mẹ!"

Trần Vi Kỳ bừng tỉnh, chỉ kịp nhận ra chú chó đã chạy xa từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro