Chương 4: Đảo ngược?

Đảo mắt đã qua hai ngày, hai ngày này hắn không muốn nhìn thấy nhật kí, khi hắn phát hiện mình càng ngày càng hiểu nguyên chủ, hắn quyết định tạm thời không tiếp xúc với mấy cái tình tiết ghê rợn, hắn không muốn bản thân biến thành người biến thái như nguyên chủ.

Không nói đến cuốn nhật kí, sinh hoạt hàng ngày của nguyên chủ không hề tệ chút nào, ít nhất so với hắn trước khi xuyên qua thì tốt hơn nhiều.

Việc làm chế tác tiêu bản động vật có hơi mệt nhưng vẫn có thể chịu được, bù lại là thời gian làm việc, 9 giờ tới 5 giờ về, hai ngày nghỉ, tiền lương mặc dù không cao, nhưng đủ loại phúc lợi đãi ngộ thưởng cuối năm đều có đủ cả, một năm tổng lương phải lên đến 15 vạn nhân dân tệ (hơn nửa tỷ vnd).

Cộng thêm với việc gia cảnh của nguyên chủ rất tốt, bố là bác sĩ tâm lí nổi tiếng, mẹ là giáo sư đại học danh tiếng, đây hẳn là cuộc sống trong mơ của nhiều người.

......

Trần Đại Lôi đi đến văn phòng, lão Triệu cũng đang đợi ở đấy, báo cáo xét nghiệm tử thi cùng điểu tra hiện trường đang đặt trước mặt ông.

Ông cầm tài liệu lên nhìn một chút, thân phận của nạn nhân đã được xác nhận, tên là Đường Du Du, nữ, 23 tuổi, người địa phương, là một người nổi tiếng trên mạng, nguyên nhân tử vong là do mất quá nhiều máu, giống với Lư Tiểu Vân, chỉ có điều sau khi chết cô bị hung thủ tàn nhẫn phân thây, đồng thời ghép thành một tác phẩm nghệ thuật.

Thời gian tử vong là vào ngày 28 tháng 6, khoảng từ 1 giờ chiều đến 3 chiều, nạn nhân có thói quen sử dụng thuốc ngủ.

Từ trên người nạn nhân không có thông tin nào hữu dụng, kể cả dấu chân hung thủ, địa điểm bị chôn là một công trường, hung thủ đã cố ý chọn nơi này, có thể thấy kẻ này có năng lực phản trinh sát rất mạnh, nhìn thủ pháp chắc chắn không phải lần đầu tiên gây án, nhưng không tìm được vụ án nào có những đặc điểm tương tự.

Quan hệ xã hội của nạn nhân tương đối phức tạp, bởi vì thân phận, lại thêm dung mạo xinh đẹp, người theo đuổi cô không thiếu, điều này trực tiếp tăng độ khó cho cuộc điều tra lên bội phần.

Xem xong tư liệu Trần Đại Lôi lấy ra một bao thuốc lá đưa cho lão Triệu một điếu, hai người nhóm lửa trong yên lặng, không ai nói một câu nào.

Hút xong điếu thuốc, lão Triệu mới mở miệng hỏi, "Ông xem thế nào?"

Trần Đại Lôi cau mày,

"Tương đối khó xử lý, hung thủ vô cùng biến thái, biến tấu thi thể thành một tác phẩm nghệ thuật, động cơ rất rõ ràng, nhưng đối với việc phá án của chúng ta không có trợ giúp gì, chúng ta không biết tại sao hung thủ lại chọn nạn nhân, nếu như là ngẫu nhiên lựa chọn vậy sẽ rất phiền toái."

"Đúng vậy, nếu rơi vào trường hợp đấy thì phạm vi điều tra sẽ rất rộng." Lão Triệu gật đầu.

"Cũng không có biện pháp nào để mò ra thủ phạm trong phạm vi lớn như vậy."

Trần Đại Lôi cũng rất mệt lòng, tại một thành phố hơn 1500 vạn dân, muốn tìm một người không có đặc điểm rõ ràng chính là chuyện không thể.

"Trước tiên bắt đầu từ những người có mối quan hệ tương đối gần đi."

Trần Đại Lôi nói một câu.

Tiếp đó ông cầm tài liệu lên xem xét, người có quan hệ với nạn nhất rất đông, ông lần lượt xem xét, đến khi trông thấy một cái tên quen thuộc,

Trần Hiểu.

Là thanh niên sống ở căn hộ bên cạnh Lư Tiểu Vân? Hai người đều chết gần nhà hắn, lại là trùng hợp sao?

Ông quyết định lại đi tìm thanh niên này tâm sự.

......

Trần Hiểu đứng ở xa thấy Trần Đại Lôi, ông đứng ở ngay trước nơi hắn làm việc, xem ra là đang chờ hắn?

Lòng Trần Hiểu trầm xuống, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, đi lên trước hỏi,

"Cảnh sát Trần, có việc gì sao?"

"À, có một số việc chúng tôi còn phải hỏi lại một chút, xin cậu phối hợp." Trần Đại Lôi vừa móc ra giấy chứng nhận vừa nói.

Trần Hiểu không từ chối, thật ra là không có biện pháp từ chối, phối hợp cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của mỗi công dân.

"Không có vấn đề, để tôi xin nghỉ với sếp." Nói xong hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho sếp nói rõ tình huống.

Sau đó hai người tới cục cảnh sát, hắn được đưa tới phòng thẩm vấn, sau khi ngồi xuống, Trần Đại Lôi đi thẳng vào vấn đề,

"Cậu biết Đường Du Du sao?"

Trần Hiểu làm sao có thể không biết? Ngày hôm đó người bị giết hại được viết trong nhật kí chính là cô ấy,

"Có quen biết."

"Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Đường Du Du là khi nào?"

"Lần cuối cùng...", trong trí nhớ của Trần Hiểu hiện ra một đoạn kí ức.

Trong một nhà hàng sang trọng, có hai người ngồi đối diện nhau, nguyên chủ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt nóng bỏng, sau khi ăn cơm xong, nguyên chủ lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, đáng tiếc là cô ấy không đồng ý, nguyên chủ yên lăng cất nhẫn đi, nụ cười có chút mất tự nhiên, trông vô cùng uể oải.

"Ngày 15 tháng 6." Hắn trả lời.

"Nhớ kỹ vậy?"

"Đương nhiên, ngày hôm đó tôi thổ lộ với cô ấy, chỉ có điều bị từ chối rồi."

"Cậu có hận cô ấy không?" Trần Đại Lôi hỏi lần nữa.

"Tại sao lại hận? Bị từ chối là một việc bình thường mà?" Trần Hiểu khoát tay nói.

"Ngoại hình của cậu đẹp trai như này, còn có cô gái từ chối ư?" Trần Đại Lôi nói đùa một câu.

"Rất bình thường, cô ấy vốn dĩ là người nổi tiếng trên mạng, người theo đuổi rất nhiều, tôi chỉ là một trong số đấy." Trần Hiểu không để ý đáp.

"Được rồi, kể một chút đi, ngày 28 tháng 6, câu ở đâu? Làm cái gì?"

Trần Hiểu nhíu mày, làm dáng vẻ suy tư,

"Hôm đấy là ngày nghỉ...Có chút không nhớ rõ, chẳng qua là hôm đó hẳn không có gì để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, đơn giản là nghỉ ngơi một chút, nằm lướt video trên mạng, rồi tập thể dục vài phút, chỉ có mấy việc lặt vặt này thôi."

Trần Đại Lôi xoay chuyển lời chủ đề, hỏi,

"Cậu có thấy chúng tôi đào ra được hộp quà cực lớn ở quảng trưởng không?"

"Thấy được."

"Biết bên trong là cái gì không?"

"Không biết."

Mắt Trần Hiểu sáng lên, mặc dù hắn không có tận mắt thấy, cũng không có những kí ức kia, nhưng hắn có đọc qua nhật kí, nguyên chủ làm gì hắn đều biết, hắn có thể tưởng tượng hình ảnh tàn nhẫn bên trong hộp quà.

Lúc này Trần Đại Lôi nhìn thấy ánh mắt của hắn lấp lóe, đột nhiên lên tiếng,

"Vừa mới nãy, ngay vừa rồi, có chuyện gì đó lướt qua rất nhanh trong đầu cậu, là cái gì vậy?"

"Không có gì, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện liên quan đến công việc." Trần Hiểu phủ nhận nói.

Trần Đại Lôi trừng mắt, truy vấn, "Không, không, không, sự kiện kia nhất định là có liên quan đến vấn đề tôi đang hỏi, là cái gì vậy?"

Ánh mắt của Trần Đại Lôi sắc bén, giống như là muốn nhìn thấu nội tâm Trần Hiểu, hắn có chút chống đỡ không được.

Đang suy tư phải trả lời thế nào, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, người mở cửa là Dương Thụ, Dương Thụ ra hiệu Trần Đại Lôi có chuyện cần bàn bạc.

Trần Đại Lôi cau mày, có chút không thoải mái, ông vừa mới phát hiện ra một vài vấn đề, cho ông thêm chút thời gian hẳn là có thể hỏi ra nhiều thứ hơn.

Nhưng ông cũng biết, Dương Thụ gấp gáp như vậy nhất định là có chuyện trọng yếu hơn, hẳn là phát hiện đầu mối mới, lắc đầu đứng dậy rời đi.

Trần Hiểu trông thấy ông rời đi, âm thầm thở dài một hơi, một phen vừa rồi đúng thật là đem hắn hỏi khó.

Trần Đại Lôi ra khỏi phòng, nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì?"

"Thầy ơi, hôm trước bên pháp y có nói nạn nhân có dấu hiệu dùng thuốc ngủ lâu ngày đúng không? Nhưng căn cứ theo những gì chúng em điều tra, nạn nhân không có thói quen này.

Cho nên chúng em lần nữa đi đến nhà của nạn nhân, lần này chúng em phát hiện ra một đầu mối mới, có người đi vào nhà cô ấy, hơn nữa là đột nhập ngay sau khi chúng ta đi kiếm tra lần đầu tiên."

"Ai?"

"Không biết, người này rất cẩn thận, cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng hắn vuốt thẳng lại ga giường nhăn nheo, nên mới bị chúng em phát hiện."

Trần Đại Lôi cau mày, vô thức nghi vấn, "Vuốt thẳng lại ga giường nhăn nheo? Hành động này có ý nghĩa là gì?"

Sau đó ông nói tiếp, "Theo lý thuyết người thần bí kia không phải Trần Hiểu."

Dương Thụ gật đầu chắc chắn,

"Đúng vậy, hai ngày kia anh ta không có thời gian."

Trần Đại Lôi lắc đầu, ông cảm thấy bản án càng ngày càng phức tạp.

Không bao lâu sau, Trần Hiểu trông thấy ông quay lại phòng, lần này nét mặt của ông nghiêm túc hơn hẳn, khiến nội tâm Trần Hiểu trở nên căng thẳng.

"Có phát hiện gì mới sao?"

"Cậu về trước đi."

Nghe được lời nói của Trần Đại Lôi, hắn sững sờ, có chút không hiểu, đây là có ý gì?

Hắn cẩn thận rời khỏi cục cảnh sát, đến khi ngồi trên xe, hắn cau mày, hắn đã minh bạch vì sao Trần Đại Lôi lại để cho hắn rời đi.

Điều này chứng tỏ cảnh sát đã tìm được một ít manh mối, nhưng manh mối không có chỉ về phía hắn, vậy nên mới để hắn rời đi, nhưng chuyện này càng khiến hắn nghi hoặc.

Lư Tiểu Vân cùng Đường Du Du chết đúng như những gì có trong cuốn nhật kí, theo lý thuyết nguyên chủ khả năng cao là hung thủ.

Nhưng nếu đã như thế, thì cảnh sát không thể nào phát hiện manh mối chỉ về một ai khác, chẳng lẽ sự tình còn có điểm nào chưa rõ?

"Đúng vậy! Nhỡ đâu? Nhỡ đâu nguyên chủ trùng hợp thấy hung thủ phạm tội, sau đó nguyên chủ đem bản thân nhập vai vào người đấy, rồi ghi xuống, mặc dù tỉ lệ rất nhỏ, nhưng cũng không phải không thể."

Nghĩ tới đây lòng hắn vui mừng khôn siết, hắn cảm thấy bản thân còn có thể cứu được. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro