Chương 6: Bố

Hắn có thể nhìn ra chữ viết trên nhật kí đúng là của bản thân.

Nhưng làm sao có thể?

Mình viết lúc nào cơ chứ?

Chẳng lẽ lúc ngủ sao?

Hắn đọc nhật kí, nội dung cùng mấy phần trước không khác biệt lắm, chỉ có điều lần này phần cuối có thêm một đoạn văn,

"Sư tử săn giết thỏ là bởi vì dục vọng giết chóc sao? Không, không phải, nó chỉ là đói bụng, cần phải ăn uống mà thôi, tôi cũng đói bụng, tôi cũng cần ăn."

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn trượt xuống, hắn bây giờ cùng lúc vừa xuyên qua giống nhau, trong đầu hoàn toàn không có kí ức giết người, nhưng lần này hắn càng thêm sợ hãi, bởi vì đây là chuyện phát sinh sau khi mình đã làm chủ thân xác này.

Chẳng lẽ nguyên chủ trong lúc hắn ngủ sẽ khống chế cơ thể này? Giống như người đa nhân cách, vậy sau này mình phải sống sao đây?

"Không, không, không, nhất định không phải thật, nhất định là có người ở sau lưng giở trò!"

Hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.

Lúc này hắn cũng nhìn thấy trong góc phòng có một cái túi màu đen, giống hệt cái túi hồi trước hắn giấu trong tủ, hắn chậm rãi đi tới, mở túi ra.

Bên trong ngoại trừ mấy đồ vật đã thấy hôm qua, còn có thêm một cái tay quay dính máu, hắn nhìn hung khí dinh máu,

"Tự thú?"

Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn,

Nếu quả thật làm như vậy, với tình trạng tinh thần hiện giờ của hắn, có lẽ sẽ không bị phán tử hình, nhưng những ngày sau khả năng cao bị nhốt ở bệnh viên tâm thần, cùng một đám người bệnh điên dại giao lưu, cả một đời không có tự do.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn dần sắc bén.

Hắn không thể nhận kết quả như vậy!

Quyết định xong, hắn nhanh chóng rửa mặt, thừa dịp cảnh sát còn chưa phát hiện thi thể, hắn cầm lấy cái túi đen đi xuống lầu, trên đường hắn vốn nghĩ mình sẽ hốt hoảng nhưng vậy mà hắn thấy bản thân bình tĩnh dị thường, giống như là hôm qua cái gì cũng chưa xảy ra.

Dưới lầu bởi vì gần đây có án mạng, nên người đi lại rất thưa thớt, cái này khá tiện cho hắn.

Đi tới chỗ đậu xe, đem túi đặt ở cốp sau, lái xe, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, hắn vô ý thức liếc nhìn, ngoại trừ hôm nay là người khác trực thì không có bất kì biến hóa nào.

Trở lại nhà bố mẹ, sở dị hắn về đây, là bởi vì hôm qua lúc ăn cơm hắn nhớ lại một chút kí ức, trong trí nhờ sân sau biệt thự nhà hắn có một cái hầm bỏ không, hắn cảm thấy không ở đâu giấu hung khí thích hợp hơn tại đây.

Cùng mẹ nói chuyện một lúc, Trần Hiểu cầm cái túi đi tới chỗ hầm, hắn nhìn một chút, cửa vào rất bí mật, phía trên bị bùn đất che kín, xem ra rất lâu rồi không ai mở ra.

Gạt bùn đất qua một bên, mở hầm ra, bên trong tối om, ánh nắng mặt trời cũng không thể chiếu rõ, hắn nhìn cửa vào hầm, cảm giác nó giống như một dã thú ăn thịt người đang há to miệng.

Lấy lại bình tĩnh, hắn theo cầu thang đi xuống dưới, bên trong hầm âm u lạnh lẽo, nhưng hắn không hiểu sao cảm thấy quen thuộc với nơi này, giống như hồi trước hắn thường xuyên đến đây.

Chưa đầy một lúc sau hắn đi tới đáy hầm, hắn bật công tắc trên tường lên, bên trong hầm nháy mắt sáng lên, nhưng khung cảnh trước mặt trực tiếp khiến hắn sững sờ dậm chân tại chỗ.

Trên vách tường khắp nơi đều dính máu, có một cái bàn đặt ở chính giữa, phía trên bày đủ loại hung khí nhuốm máu, hắn chậm rãi đi lên trước xem xét lần lượt từng thứ một, những hung khí này đều được ghi lại trong nhật kí.

Nhìn những vật này, khó trách hắn theo bản năng muốn đi giấu hung khí ở đây, thì ra nguyên chủ vẫn luôn làm như thế.

Hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ, nếu tiếp tục để mặc, người bị hại sẽ càng nhiều, bởi vì hắn không có cách nào kiểm soát được lúc ngủ bản thân làm cái gì.

Nhớ tới nội dung cuốn nhật kí, hắn rất mê man, chẳng lẽ trên thế giới này có loại trời sinh ác độc như nguyên chủ sao? Lúc trước hắn vẫn cho rằng tội phạm là người tốt chịu đủ loại hoàn cảnh ngặt nghèo ảnh hưởng mới làm ra cái ác.

Nhưng rất rõ ràng nguyên chủ không phải vậy, hắn giống như ác quỷ trời sinh, hắn không cảm thấy mình giết người là tội lỗi, hắn chỉ nghĩ hắn đang ăn mà thôi.

Không đúng!

Hắn đột nhiên nghĩ tới chỗ không thích hợp, rất rõ ràng là nguyên chủ không chỉ vào cái hầm này một hai lần, mẹ tại sao lại nói hắn không thường xuyên về nhà? Chẳng lẽ mỗi lần đều là lén lút trở về sao?

Vậy bây giờ bản thân vào đây như vậy không phải quá liều lĩnh, lỗ mãng sao? Bị phát hiện thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây hắn không để ý nhiều nữa, ném cái túi lại, nhanh chóng ra ngoài.

Chờ hắn ra khỏi hầm, hắn bỗng đứng ngây người, tiếp đó mặt mũi tràn đầy khổ tâm, bố của hắn đang đứng cách đó không xa nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.

Bị phát hiện!

Làm sao bây giờ?

Lúc này bố hắn chạy nhanh tới, Trần Hiểu nhìn bố mà mất hết can đảm, hắn không có cách nào giải thích, chẳng lẽ phải giết bố? Hắn không làm được.

Bố chạy lên phía trước thấp giọng mắng một câu, "Còn không mau cút đi? Mày muốn mẹ mày biết hả?"

Trần Hiểu sững sờ, ngơ ngác nhìn bố, trông thấy bố thuần thục lấp đất, hắn giờ mới hiểu ra được, thì ra bố đã biết lâu rồi, lúc trước hắn có một cái nghi vấn, hồi bé nguyên chủ xử lý thi thể kiểu gì? Xem ra hẳn là bố đã giúp hắn chuyện này.

Hắn không biết trong lòng bố đau đớn như nào, hắn thấy thương nỗi niềm làm cha làm mẹ, vì con mà bỏ qua luật pháp, có bao nhiêu người có thể làm được?

Chẳng trách mỗi lần bố nhìn thấy hắn sắc mặt đều không tốt, hóa ra là vì biết con mình là dạng người như này, đổi lại là hắn nếu đặt mình vào vị trí của ông chắc hẳn cũng sẽ hành xử như vậy.

Nhìn thấy Trần Hiểu còn chưa có rời đi, bố lần nữa mắng,

"Mau cút!"

Trần Hiểu không nói gì, hắn cũng không biết lúc này bản thân nên nói cái gì, liếc mắt nhìn bố, tiếp đó quay đầu rời đi.

......

Trong văn phòng, Dương Thụ ngồi ở trên ghế sa lon ngủ, Trần Đại Lôi trái ngược lại khuân mặt mệt mỏi, cái gạt tàn trên mặt bàn đã cắm đầy tàn thuốc, bên cạnh đều là tin tức về vụ án, có thể thấy ông đã thức trắng đêm xem tài liệu, thế nhưng vẫn không có phát hiện đầu mối nào hữu dụng.

Đang nghĩ ngợi, một tiếng chuông điện thoại di động chói tai reo lên, Dương Thụ giật mình tỉnh giấc, Trần Đại Lôi nhanh chóng nhấc máy, mắt nhìn tên người gọi đến, là lão Triệu, trong lòng ông có dự cảm không tốt, ấn chấp nhận cuộc gọi,

"Lão Triệu, có chuyện gì?"

Dương Thụ lúc này lấy lại tinh thần, anh không nghe thấy trong điện thoại nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của thầy Trần Đại Lôi càng ngày càng nghiêm trọng.

Trần Đại Lôi cúp máy, có chút thất thần, một lát sau ông mới mở miệng,

"Đi thôi, lại có vụ án."

"Vụ án gì vậy thầy?" Dương Thụ hiếu kì hỏi, anh muốn biết đến tột cùng vụ án kiểu gì mới khiến sắc mặt của thầy nghiêm trọng như vậy.

Trần Đại Lôi không nói chuyện, đến khi hai người lên xe, ông mới chậm rãi mở miệng,

"Khu nhà Thất Bảo lại xảy ra thêm một vụ án mạng."

"Cái gì? Xảy ra cùng một chỗ? Trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp ba vụ án mạng? Tên sát nhân này điên cuồng như vậy?" Dương Thụ cả kinh nói.

Không bao lâu, hai người tới được hiện trường phát hiện vụ án, hiện trường đã được phong tỏa, ngoài băng cảnh báo có rất nhiều người, hai người tốn sức mới chen được vào trong, Trần Đại Lôi nhìn thấy lão Triệu đang bận rộn, liền không tiến lên quấy rầy, mà kéo một viên cảnh sát ngẫu nhiên nói,

"Thuật lại tình huống cho tôi."

Viên cảnh sát kia giới thiệu sơ lược tình huống,

"Thận phận của thi thể đã được xác nhận, tên Lý Hưởng, làm nghề bảo vệ."

"Lý Hưởng?" Trần Đại Lôi hỏi lại, ông hôm qua còn hỏi thăm cậu thanh niên này, không nghĩ tới hôm nay đã thấy xác câu ấy, ông ra hiệu cho viên cảnh sát tiếp tục.

Viên cảnh sát nói tiếp,

"Một người đàn ông sống ở căn hộ khu này phát hiện ra xác chết, địa điểm là tại tòa nhà Âm Diện, nơi này bảo vệ bình thường sẽ không lui tới.

Phát hiện cũng là trùng hợp, người đàn ông báo án lúc trước đang cãi nhau với bạn gái, bạn gái kích động nên ném điện thoại di động từ cửa sổ xuống, anh ta sau đó xuống lầu tìm, rồi mới phát hiện thi thể.

Bạn gái của anh ta đã bị đưa đến đồn cảnh sát, ném đồ vật từ trên cao xuống là vi phạm pháp luật.

Đây là tất cả tin tức hiện có, bây giờ đang thăm dò thêm, còn lại phải chờ."

Trần Đại Lôi gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, quay đầu nhìn về phía người đàn ông báo án, sắc mặt anh ta tái nhợt, bộ dáng chưa tỉnh hồn. Nhìn ra được anh ta bị dọa phát sợ.

Ông đi lên trước nhìn Lý Hưởng trong nháy mắt, ông ngây người, hồi ức mấy hôm trước tràn vào trong đầu ông. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro