Chương 12: Tuyết Nữ (8)
Editor: KimH
Beta: Maria
–
Từ lúc Lâm Tinh Hà coi Tiểu Tuyết Cơ như camera, Đường Tâm đã cảm nhận được thuộc tính ma quỷ của cô rồi. Bây giờ cô ấy nhìn thấy tượng băng đang cử động thì thấy bình thường chả có gì lạ cả, vậy mà lại thấy hóa ra cũng chỉ có thế.
Xem ra đi theo BOSS lớn thì tầm nhìn cũng khác hẳn người thường!
Nhìn Phương Tử Duyệt mà xem, bây giờ vẫn khóc lóc yếu ớt như thế, mà cô ấy đã đạt tới cảnh giới “hóa ra cũng chỉ có thế”.
Đường Tâm bình tĩnh hỏi Lâm Tinh Hà: “Mấy tượng băng còn lại giải quyết như nào thế?”
Cô ấy chỉ vào mấy tượng băng già nua ốm yếu sợ ánh lửa không dám lại gần ở đằng xa.
Lâm Tinh Hà nói: “Đốt hết đi, đừng để lại tai họa ngầm, mấy cái này đều là vũ khí của Tuyết Nữ, bây giờ biết được nhược điểm chúng nó đương nhiên là phải diệt hết trong một lần, ngay cả mẩu vụn cũng không thể để lại cho Tuyết Nữ.”
Đường Tâm nói: “Ok, tôi biết rồi.”
Giờ phút này Phương Tử Duyệt mới biết được sự đáng sợ của việc lên sai thuyền, phát huy đầy đủ kỹ năng nịnh bợ, hít mũi, nói: “Tôi… tôi cũng có thể giúp.”
Lý Thành Ngôn thấy thế, không chút do dự nhảy khỏi thuyền của Sài Vĩnh.
Dù sao bây giờ Sài Vĩnh cũng đã mất một bàn tay, vai phải còn bị đâm một nhát.
“Tôi cũng có thể giúp.”
Vẻ mặt Sài Vĩnh suy sụp, dù gã có ngu dốt cỡ nào thì bây giờ gã cũng biết, NPC lừa gã. Công viên tượng băng căn bản không có bí mật của Tuyết Nữ, chỉ có vũ khí của Tuyết Nữ chơi đùa rồi giết chết bọn họ thôi.
Người trong trấn nhỏ và Tuyết Nữ là một giuộc với nhau, trấn nhỏ băng tuyết này là chỗ đóng quân của Tuyết Nữ.
“Không ngờ tới phải không?”
Lúc này Sài Vĩnh cũng không quan tâm đến việc có mất mặt hay không, sống sót vượt qua kỳ thi mới là quan trọng nhất, đàn ông co được dãn được, trên người có hai chỗ bị thương, môi gã đã dần mất đi màu máu, giọng nói cũng suy yếu: “Đúng vậy, tôi không ngờ NPC lại cho tôi manh mối giả, vậy mà tôi còn tin là thật.”
Lâm Tinh Hà nói: “Mấy manh mối nhân viên công tác cho anh cũng không phải là giả hết, nơi này đúng là có manh mối liên quan đến Tuyết Nữ, cũng có thể gọi là bí mật của Tuyết Nữ.”
Sài Vĩnh ngẩn ra, nói: “Tôi tìm ở chỗ tượng băng lâu như vậy, tượng băng nào cũng nhìn rất kỹ, có phát hiện gì đâu.”
Lâm Tinh Hà nói: “Anh không phát hiện không phải do anh không đủ cẩn thận, là do anh chưa khai thác hết đề thi. Đề thi của chúng ta để lộ rất nhiều tin tức, giết chết Tuyết Nữ, vậy tại sao phải giết chết Tuyết Nữ? Tuyết Nữ làm việc gì khiến cả người lẫn Thần đều tức giận hay gì? Trước khi làm thì phải đặt ra mấy vấn đề này, sau đó mới đến việc giết chết Tuyết Nữ, làm cách nào để giết Tuyết Nữ? Người bình thường có khả năng giết chết Tuyết Nữ, kẻ mà chúng ta không biết rõ năng lực không? Không có khả năng. Vậy thì hiển nhiên là Tuyết Nữ có nhược điểm. Cho nên sau khi đi vào trường thi, cần phải khai thác bối cảnh trước, tiếp theo là khai thác nhược điểm, sau đó tìm vũ khí có thể giết chết Tuyết Nữ…”
【Note lại thôi.】
【Ma quỷ Lâm Tinh Hà đang online dạy bạn cách giải đề thi.】
【Ma cũ bày tỏ Lâm Tinh Hà nói rất có lý, xem đề thi cần có ba bước, rất nhiều học viên mới phải trải qua ít nhất ba đến bốn kỳ thi mới có thể hiểu được, kỳ thi đầu đã có giác ngộ như thế, học viên mới này có chút triển vọng đấy.】
【Học sinh giỏi Lâm Tinh Hà!】
“Ngày đầu tiên đến đây, tôi đến phòng hồ sơ, biết chỗ này có mười sáu người mất tích. Tất cả đều là người nơi khác, không có một người địa phương nào hết, hơn nữa toàn là đàn ông, thời gian không lâu, chỉ trong khoảng ba tháng gần đây, bình quân năm đến sáu ngày lại có một người đàn ông biến mất. Trước khi mấy người xuống núi, trấn nhỏ khá vắng vẻ, trên đường phố không có một ai, trung tâm cứu viện cũng không thấy một người đàn ông nào, đội trưởng đội cứu viện từng cứu tôi cũng cực kỳ kiêng dè nơi này, máy bay vừa hạ cánh, chú ấy cũng không xuống máy bay mà trực tiếp rời khỏi đây…”
Lâm Tinh Hà lại nói: “Mà ngay hôm nay, sau khi mấy người bị đánh dấu, trấn nhỏ náo nhiệt hẳn lên, thậm chí còn có chợ, có đàn ông đi ra ngoài. Chợ bình thường toàn bán đồ chơi nhưng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày lại chiếm đa số ở chợ nơi này, quán bán gạo, bán mì sợi chen lấn nhau chật như nêm cối, tôi vào siêu thị của bọn họ, khu lương thực trống không, mì gói cũng không còn nhiều…”
Sài Vĩnh chấn động về sự cẩn thận của Lâm Tinh Hà, mấy thứ cô nói gã hoàn toàn không nhận ra, cho dù nhìn thấy cũng không để ý, chỉ cho đó là giả thiết của trấn nhỏ này.
Lâm Tinh Hà nói: “Tôi dựa vào bối cảnh tìm được chuyện xưa của đề thi, nữ chính là Tuyết Nữ, nam chính là Trương Chinh, một tên đàn ông đã có vợ. Vốn dĩ tôi cũng không biết tên nam chính là gì, nhưng lại phát hiện dấu vết mà Tuyết Nữ và Trương Chinh để lại trong công viên tượng băng. Thật ra toàn bộ chuyện xưa cũng chỉ theo motif cũ thôi, Tuyết Nữ và Trương Chinh gặp nhau, Trương Chinh giả vờ độc thân, yêu đương với Tuyết Nữ, còn đồng ý cưới cô ả, hai người từng có một đoạn thời gian ngọt ngào, còn từng đến công viên tượng băng chơi với nhau. Hai người yêu nhau cùng đi du lịch thường muốn để lại gì đó làm kỷ niệm, nhất là kiểu phụ nữ cả đầu óc chỉ toàn yêu đương giống như Tuyết Nữ này, tượng băng trong công viên là thứ dễ tượng trưng cho tình yêu nhất, mỗi một tượng băng đều là tình yêu, dưới tượng băng khắc đầy tên cặp đôi yêu nhau…”
“… Nhưng Trương Chinh là đàn ông đã có vợ, tất nhiên không thể đường đường chính chính để lại tên với Tuyết Nữ, trấn nhỏ cũng không lớn, lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện. Nhưng vì dỗ Tuyết Nữ, anh ta dùng cách khác, anh ta chôn gấu bông viết tên hai người trước tượng băng. Lúc tôi đập tượng băng nghĩ tới cách Trương Chinh ngoại tình, cảm thấy có khả năng ở dưới mặt đất, tiện tay đào bới, không ngờ lại đào được. Con gấu bông này chỉ có mấy chục tệ một con, trông quá phèn, chỉ có phụ nữ cả đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương mới bị lừa đến nỗi mở cờ trong bụng thôi.”
Lâm Tinh Hà lấy một đôi gấu bông dính đầy bùn đất trong balo ra.
“… Sau đó Tuyết Nữ phát hiện Trương Chinh lừa gạt tình cảm của mình, dưới cơn giận dữ giết chết Trương Chinh, còn treo ngược anh ta trong phòng vợ anh ta. Tôi đã đến nhà của chị Mộng, vợ anh ta, vì che giấu vết máu nên đã sơn lại tường, từ mùi hương để lại đoán chừng bị giết vào ba tháng trước. Sau đó chuyện xưa cũng rất đơn giản, Tuyết Nữ giết chết Trương Chinh nhưng không giết vợ anh ta, ngược lại giống một tên bạo quân, làm cả trấn nhỏ phải nghe lệnh cô ả, cách vài ngày lại muốn một người đàn ông làm đồ tế. Về sau người trong trấn nhỏ nghĩ ra một cách, đó là trực tiếp đưa đàn ông nơi khác đến làm đồ tế cho Tuyết Nữ, vậy là giữ được tính mạng của mình.”
Lâm Tinh Hà lại nói: “Chắc Tuyết Nữ là người có nhân cách phản xã hội, tuy Trương Chinh cặn bã nhưng cô ả lại cho rằng tất cả đàn ông đều sai, cho nên mới yêu cầu cứ cách vài ngày, người trong trấn nhỏ phải đưa đàn ông đến làm đồ tế…”
Một tổ ba người giải quyết xong đám tượng băng già nua yếu ớt trở về, cũng nghe thấy Lâm Tinh Hà nói.
Lúc này mới là ngày thứ hai, Lâm Tinh Hà đã tìm được cả chuyện xưa, tốc độ cực nhanh làm bọn họ cảm thấy… yên tâm nằm thắng là được rồi.
Phương Tử Duyệt rụt rè hỏi: “Tuyết Nữ chỉ giết đàn ông, vậy tại sao lại đánh dấu cả tôi?”
Lâm Tinh Hà hỏi lại: “Chỉ giết đàn ông là việc của chỉ giết đàn ông, cậu đi chợ mua thức ăn, mua thêm chút hành gừng tỏi cũng không sao đúng không?”
… Có lý, Phương Tử Duyệt không có cách nào phản bác.
Trong lòng Lâm Tinh Hà vẫn rất cảm ơn đám người Phương Tử Duyệt, nếu không có bọn họ làm mồi thì không thể phát hiện cách Tuyết Nữ quấy nhiễu. Tác dụng của việc treo bức tranh người phụ nữ không mặt trong phòng chắc là để bọn họ nằm mơ, cũng có thể không phải mơ, mà là tạo ra ảo cảnh, bị lừa trong ảo cảnh mới bị đánh dấu.
Mà người phụ không mặt trong phòng cô bị vẽ thêm vài nét bút, mất đi tác dụng, cho nên Tuyết Nữ không có cách nào tạo ra ảo cảnh cho cô. Đường Tâm thì coi như được Tiểu Tuyết Cơ cứu một mạng.
Vừa lúc có thể chứng minh một việc, Tiểu Tuyết Cơ không phải Tuyết Nữ.
Lâm Tinh Hà không định nói nguyên nhân bị đánh dấu cho đám người Sài Vĩnh, đã bị Tuyết Nữ đánh dấu rồi, sau này khó mà nói họ có thể làm hỏng chuyện của cô vì bị ảo cảnh làm hại hay không.
Cô cần phải để lại một con át chủ bài.
Những lời này của Lâm Tinh Hà đã để cô trở thành người có quyền quyết định duy nhất trong trường thi.
Sài Vĩnh hỏi cô: “Cô tìm thấy nhược điểm của Tuyết Nữ chưa?”
“Chưa, nhưng chắc chắn Tuyết Nữ có nhược điểm, vạn vật khống chế lẫn nhau, Tuyết Nữ cũng không thể thoát khỏi định luật vạn vật. Chúng ta đợi ở chỗ này một ngày rưỡi, dĩ nhiên không có ai hiểu biết Tuyết Nữ như người ở trấn nhỏ này.”
Đường Tâm nói: “Nhưng người trong trấn nhỏ và Tuyết Nữ cùng một thuyền mà đúng không? Đối với bọn họ mà nói, chúng ta là kẻ địch, bọn họ sẽ nói cho chúng ta biết sự thật ư?”
Đường Tâm nghĩ đến một biện pháp, nói tiếp: “Chúng ta có thể xúi giục một số người trong trấn nhỏ, tâm sự với bọn họ để bọn họ lộ ra việc liên quan đến Tuyết Nữ, nói không chừng còn có thể biết ngày thường họ liên lạc với Tuyết Nữ bằng cách nào, theo đó chúng ta tìm được hang ổ của Tuyết Nữ, rồi diệt trừ tận gốc.”
Đường Tâm cảm thấy mình ở lâu với Lâm Tinh Hà cũng can đảm hơn hẳn, đã bung xõa thành như vậy, dám nói diệt trừ tận gốc hang ổ của BOSS lớn!
Vẻ mặt cô ấy chờ mong hỏi Lâm Tinh Hà: “Cậu thấy sao?”
Không ngờ Lâm Tinh Hà lại nói: “Khu vui chơi Băng Tuyết bên cạnh chắc cũng có vũ khí của Tuyết Nữ, đợi đốt xong công viên tượng băng thì chúng ta cho khu vui chơi Băng Tuyết một mồi lửa, chắc cồn không đủ đâu. Trên đường đến đây tôi có thấy trạm xăng dầu, có thể cân nhắc đi trộm chút xăng về.”
Cô nhìn về phía Lý Thành Ngôn và Phương Tử Duyệt: “Nhiệm vụ này giao cho các cậu, các cậu có làm được không?”
“… Có!”
Lâm Tinh Hà cười tủm tỉm nói: “Ok, vậy giao cho các cậu nhé.”
Đường Tâm hỏi: “Đề nghị hồi nãy của tôi không dùng được à?”
“Không phải không dùng được, chỉ là có nhiều chỗ chưa xác định được, phải tâm sự đến mức độ nào? Có mất nhiều thời gian không? Lời nói có phải thật hay không? Phiền lắm.”
Lý Thành Ngôn và Phương Tử Duyệt nhanh chóng mang mấy thùng xăng về.
Lâm Tinh Hà để bọn họ đi đốt khu vui chơi Băng Tuyết, khoảng nửa tiếng sau, ngọn lửa lớn ngập trời vây quanh khu vui chơi Băng Tuyết.
Lâm Tinh Hà ngửa đầu nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trước mắt, nói với Đường Tâm: “Tuyết Nữ làm người trong trấn nhỏ sợ hãi, vì mạng sống, bọn họ chỉ có thể thông đồng làm bậy với Tuyết Nữ…”
“… Cho nên cần phải loại bỏ bầu không khí u ám này hả?” Đường Tâm hỏi.
Lâm Tinh Hà lắc đầu: “Không, chúng ta đều là nhân vật phản diện, phải suy nghĩ theo góc độ của nhân vật phản diện, chúng ta phải lật đổ ách thống trị của Tuyết Nữ với trấn nhỏ, chúng ta phải làm bạo quân của trấn nhỏ! Phải giống BOSS hơn cả Tuyết Nữ! Dùng vai phản diện đàn áp vai phản diện! Bọn họ sợ chúng ta, tất nhiên sẽ biết gì nói nấy, không giấu giếm nửa lời.”
Trước kia Lâm Tinh Hà chưa từng làm chuyện gì xấu, gần nửa đời tuân thủ pháp luật, là một thanh niên năm tốt đúng tiêu chuẩn, không ngờ sau khi hệ thống nói cô là nhân vật phản diện, cô lại tiếp thu được thế giới và hành vi của nhân vật phản diện, không hiểu sao lại thấy hơi rung động? Cũng không hiểu sao lại thấy khá thoải mái?
Lâm Tinh Hà nói: “… Còn thật lòng á, nhân vật phản diện làm gì có thật lòng.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Khẩu hiệu của chúng ta là: Làm nhân vật phản diện xấu nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro